Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 168: Săn Bắt
Trở lại với công việc chính, Ma Kim lôi từ trong túi trữ vật ra một chồng giấy dày cộm rồi ghép theo thứ tự thành hai tấm bản đồ lớn.
Một cái là hình chiếu khi nhìn từ trên xuống, một cái là mặt cắt dọc phân tầng hệ sinh thái theo chiều cao, khi kết hợp với nhau, nó tái hiện lại rõ những sự vật trong khoảng hai trăm dặm hướng về phía Tây, một khu đầm lầy trù phú với nhiều linh thảo quý hiếm và linh, ma thú mạnh mẽ.
Tam Nô và Tứ Nô cũng lấy ra một vài mẫu vật trong túi ra khoe với mọi người, những thứ này vốn là để cho Ma Kim phân tích xem nó có công dụng gì không để biết mà sắp xếp danh sách ưu tiên, một tháng là không đủ để kham hết mọi thứ.
Có những đóa hoa thơm phức nhưng ẩn chứa bên trong dung dịch cực độc, linh thú nào xui xẻo ăn phải sẽ tử vong ngay lập tức, thi thể của chúng sẽ làm phân bón cho những bông hoa khác và vòng tuần hoàn diễn ra.
-Dùng nó làm độc dược khá tốt, không thì có thể kết hợp với một vài thứ khác để tạo nên nước hoa chẳng hạn.
Có sợi dây leo ký sinh bám vào thân cây gỗ, nó có những chiếc gai tàng hình, tuy không độc nhưng đủ cứng để khiến các sinh vật khác tránh đi.
-Dùng làm nguyên liệu chế tác binh khí, ám khí vì những chiếc gai tàng hình rất là nguy hiểm trong thực chiến.
Có loại đất đỏ đặc biệt chẳng thể tìm được ở Việt Quốc
-Dùng để trồng trọt hoặc làm gạch lót nền, do chúng ẩn chứa bên trong nên về đêm sẽ phát hồng quang khá bắt mắt.
Mỗi người nhớ hốt đầy túi trữ vật này nha.
Ngoài ra bọn họ còn đem về vài thứ khác, chẳng hạn như một vài cái xác linh trùng như bươm bướm, ong, kiến,…!Ma Kim phân tích từng cái một khiến cho mọi người xung quanh vô cùng phấn khích.
Phần thưởng lớn như vậy thì muốn chinh phục cũng không phải điều dễ dàng, chí ít phải đánh đổi không biết bao nhiêu xương máu và mồ hôi.
Khuyết điểm lớn nhất hiện tại chính là sự chênh lệch chiến lực giữa các cá nhân, mạnh nhất là Đại Nô với tu vi nhị giai hậu kỳ viên mãn, thấp nhất là ba bé nhện con vừa bước vào nhất giai sơ kỳ.
Để khắc phục, Ma Kim quyết định dàn trận theo chữ V.
Theo đó, càng về hai phía, thực lực sẽ càng tăng, họ đi trước để quan sát và bảo vệ cho những người phía sau.
Riêng Ma Kim dù mới nhất giai viên mãn nhưng thực lực có thể nói là vượt trên nhị giai sơ kỳ, mặc dù là vậy, hắn vẫn phải đi ở giữa, đương nhiên là để thuận tiện trong việc chỉ huy và bảo vệ các con.
Nhưng đấy là đội hình khi đi thu thập linh thảo, còn khi giao tranh thì hắn vẫn không an tâm để nữ nhân trong Kim Gia mạo hiểm.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ về mặt chiến thuật và trang bị, Ma Kim tiến hành làm công tác tư tưởng, khích lệ tinh thần của mọi người:
-Ta không dám chắc bảo vệ cho toàn bộ mọi người, nhưng ta đảm bảo, chuyến đi này chắc chắn sẽ giúp thế lực của chúng ta trở nên lớn mạnh hơn!!!
Hồ Mẫn bĩu môi chê bai:
-Không có gì hay hơn để động viên à? Thế lực giữ lấy riêng mà xài.
Ma Kim lườm nguýt đe dọa:
-Lời hứa ban nãy, có vẻ như sẽ không thể thực hiện được rồi.
Hồ Mẫn chớp chớp mắt suy nghĩ rồi bất ngờ hét toáng lên:
-Nhật Nguyệt muôn năm!
Ma Kim chỉ biết bật cười trước hành động đó còn mọi người xung quanh thì chút bối rối không hiểu sao hai người đấy hành động như vậy.
-Nhật Nguyệt muôn năm, chủ nhân muôn năm! (Đám nô lệ đồng thanh)
Ma Kim nhìn vào bản đồ lần nữa rồi bắt đầu dự đoán những chiều hướng có thể xảy ra, hàng loạt biến số xuất hiện trong đầu nên hắn lười không thèm nghĩ nhiều nữa mà hỏi lớn:
-Mọi người còn ý kiến gì không?
Mặc dù trong đầu còn hàng vạn câu hỏi vì sao nhưng kì lạ thay chẳng ai lên tiếng, Ma Kim chẳng quan tâm, liền bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng nhóm cụ thể bao gồm: hái linh thảo, cảnh giới, chiến đấu, phòng vệ, bắt linh trùng, thu hoạch xác con mồi, đặt bẫy, lập trận pháp,…
Xong xuôi mọi thứ, Ma Kim đứng dậy hét lớn:
-Tất cả đã rõ chưa?
Mọi người xung quanh cũng đứng dậy đồng thanh hô to:
-Đã rõ!
.
Đầu tiên họ chọn một vị trí đắc địa, nơi mà phù hợp để giao tranh, không gì khác ngoài một bãi đầm lầy nông, họ xử lý đống linh trùng nhỏ bé rồi chia nhau ra bày trận pháp và giăng bẫy.
Gần nửa ngày mới hoàn tất được việc này nhưng như vậy đã là quá nhanh rồi.
Kế tiếp, bốn nữ hồ lả lướt xung quanh khu đầm lầy thu hút đám yêu thú đang ẩn nấu trong những bụi lùm, tán cây rộng và hang sâu bằng cách tỏa ra mị lực.
Mị lực không tính là mùi hương vậy nên sẽ không thu hút những vị khách không mời từ phương xa.
Những con yêu thú dường cảm nhận được sức mạnh to lớn của bốn hồ ly tinh trước mặt, vậy nên chỉ mấp mé đứng bên ngoài chứ không dám phát động tấn công trực.
Lúc này Bạch Miêu được thả ra, nó gầm những tiếng “Meo meo” đầy uy lực, bọn thú kia liền nỗi lên cơn cuồng sát, chúng như những con thiêu thân lao đến vị trí chỉ định mặc dù bị bản thân bị sa lầy bởi địa hình, bẫy và trận pháp.
Ở trên chiếc thuyền bay, thấy đã tới thời cơ đã đến, đoàn người (trừ bản thể của các thành viên trong Kim Gia) lập tức nhảy xổ xuống.
Họ cầm trên tay những binh khí mạnh mẽ, tựa như một cơn mưa thiên thạch càn quét đám thú vô tri phía dưới.
Dẫu đại đa số giáo đồ là nhất giai viên mãn, nhưng lúc này thứ họ cầm trong tay là ma binh khí, nó hoàn toàn có thể gây thương tích nghiêm trọng nếu tấn công vào điểm yếu những con yêu thú nhị giai trung kỳ đang bị dính rất nhiều hiệu ứng khống chế.
Đương nhiên, đòn đánh phủ đầu này chỉ thực hiện một lần.
Sau khi đã đáp xuống dưới, toàn bộ phải dùng Dịch Chuyển để tìm kiếm một vị trí an toàn, những việc còn lại thì bốn nữ hồ với sức mạnh áp đảo hoàn toàn tự lo liệu được.
Ma Kim vừa quan sát tình hình phía trên, vừa vận dụng khả năng Dịch Chuyển kèm Phân Thân điêu luyện để chỉ huy tác chiến và hỗ trợ những giáo đồ gặp nạn.
Giáo đồ Nhật Nguyệt coi sinh mệnh họ là của chủ nhân, họ chiến đấu vì chủ nhân, hi sinh vì chủ nhân.
Chủ nhân không cấm họ sợ hãi, nhưng cấm họ chùn bước; chủ nhân không cấm họ sáng tạo, nhưng cấm họ tùy tiện; chủ nhân không cấm họ tham vọng, nhưng cấm họ ích kỷ; chủ nhân không cấm họ thất bại, nhưng cấm họ chủ quan; chủ nhân không cấm họ chết, nhưng cấm họ chết một cách vô nghĩa và liên lụy đến người khác.
Trong trận chiến đẫm máu, mỗi cá nhân đều thể hiện một màu sắc riêng biệt, không ai giống ai, chỉ khi quan sát thật kỹ thì mới phát hiện, không hề có ai riêng lẻ mà thực chất họ đang hoạt động theo nhóm, bất cứ người nào cũng cố gắng hết sức hoàn thành vai trò của mình.
Tất nhiên, trong chiến đấu khó tránh khỏi thương vong, có vài giáo đồ đã hi sinh vì mắc kẹt trong dòng thú triều cuồng loạn, tuy nhiên, đổi lại lần nay bội thu khi có thể quét sạch hơn bảy mươi yêu thú nhị giai trung kỳ, sự đánh đổi đó hoàn toàn xứng đáng.
Tàn cuộc, bọn họ điểm danh theo từng đội, nét buồn hiện lên gương mặt vài tiểu đội không vẹn nguyên, sau đó mọi người cùng chia nhau ra tìm những mảnh thi thể tội nghiệp bị vùi trong đầm lầy, rất khó khăn và tốn thời gian nhưng Ma Kim yêu cầu phải tìm đủ mới dừng lại.
Bởi lẽ, nếu không làm như vậy, sẽ chẳng ai lại muốn cống hiến cho giáo phái khi mà họ nghĩ rằng giáo phái không trân trọng sự hi sinh đấy.
Kế tiếp, Ma Kim tổ chức một buổi an táng những giáo đồ đã rời khỏi trần thế.
Không có quan tài uy nghi mà chỉ là đóng tạm hộp gỗ giản đơn, khắc lên bốn chữ “Nhật Nguyệt vĩnh hằng”, từng giáo đồ cắt máu để nhiễu vô một chén lớn rồi giáo chu cầm cái chén đó rưới một lượt qua những thi thể.
Hắn cùng các nô lệ nhắm mắt mặc niệm một phút rồi châm đuốc hỏa thiêu, ngọn lửa được cường hóa bởi trận pháp cháy bùng cháy lên ánh xanh lam nóng rực.
Sau đó bọn họ nhặt tro cốt chìm dưới bãi lầy, làm sạch rồi lưu giữ để còn đem về Hoàng Hà Thành chôn cất.
Bầu không khí lúc này có đôi phần ảm đạm và chất chứa trong người họ là cảm xúc nặng nề.
Ma Kim thì từng thấy qua cảnh tượng giáo đồ của hắn mất mạng nên đã chai sạn cảm xúc rồi, một tí buồn bã cũng không hề có, đương nhiên cũng chẳng hề vui vẻ.
Bạch Miêu được một bữa no nê, trở nên béo múp míp, Hồ Mẫn đội nó đầu, dùng tay bóp đều để nó phun tơ.
Tơ nhện giăng trên cây, tạo thành những cái võng khổng lồ để mọi người có chỗ để nghỉ ngơi.
Ba tiểu chu cũng bắt đầu có khả năng phun tơ, tuy vậy vẫn là khác một trời một vực so với “hàng sao chép” của con mèo trắng.
Để xử lý đống chiến lợi phẩm này ngót nghét cũng mất hai ngày, thu về được kha khá hàng tốt, đáng chú ý nhất là một bộ thăng giai thượng phẩm, Ma Kim công khai tặng nó cho tên giáo đồ tên Hạo Thiên.
Thượng phẩm nguyên liệu là thứ nguyên liệu rất quý giá, con cháu của các nhị giai thế gia cũng chỉ được nhận tầm này thôi.
Sở dĩ ban đầu hắn tính để nó cho Lam Ngọc, nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là nên để nàng ấy dùng hàng cực phẩm.
Trong khoảng thời gian đám người kia vật lộn trong máu và thịt thì bốn nữ hồ chia ra tứ phía quan sát, may mắn là không có biến động gì thêm.
Một số thợ rèn đi theo cũng đã kịp thời tu sửa vũ khí, lương thực thì được đầu bếp chế biến ngay tại chỗ, nước uống đã đem theo dư giả, huyết tinh thế trước khi đi thì đã phát cho mỗi người một lượng vừa đủ dùng trong suốt Tháng Dị.
Vào những buổi giải lao ngắn ngủi, tất thảy mọi người tụ tập lại để nghe Ma Kim còn hát, các phu nhân và tiểu thư cũng nhiệt liệt hưởng ứng theo bằng cách nhảy múa và hòa âm bằng vai thanh cụ giản đơn.
Các giáo đồ vốn xuất thân từ khắp nơi trên Việt Quốc, không hề có tí họ hàng thân thích nào với Kim Gia, có những kẻ trong quá khứ là sát nhân, có kẻ là biến thái, là kỹ nữ, là nô lệ, là một kẻ hành tẩu giang hồ hay chỉ là một nông dân suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Nhưng giáo chủ chẳng hề kỳ thị hay phân biệt, hắn luôn chỉ dạy tận tình, quan tâm chu đáo và đồng điệu tâm hồn cho tất thảy thuộc hạ.
Đối với họ, chủ nhân là một đấng cứu rỗi thiêng liêng, những thứ mà ngài ấy mang lại vô cùng mới mẻ và đặc biệt.
Họ ngân nga theo tiếng hát ấy, theo vũ điệu ấy, theo nhan sắc và soái khí ấy.
Khán giả của cái tiết mục nhỏ bé này không chỉ là những người đang sống sờ sờ, mà còn là cả những linh hồn lảng vảng đâu đây.