Đọc truyện Đẳng Cấp Tư Duy – Chương 67
Đợi đến khi nhìn rõ ràng mọi thứ trước mắt anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh nhanh chân tiến lên ôm chặt Tô Niệm Đường vào lòng, xen vào đó là cảm giác tức giận đến đỉnh điểm.
“Tại sao không nói một tiếng, một mình lại chạy đến đây?” Giờ khắc này Kỷ Lang chỉ muốn đánh cô một trận, nhưng cân nhắc biết lực cô còn mạnh hơn mình nên đành kìm lại.
Tô Niệm Đường vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có điều ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào Phạm Vĩ bị cô cột chặt trên ghế: “Tôi sẽ không sao!” Thanh âm lành lạnh của cô vang lên trong không gian dưới lòng đất càng thêm quỷ dị.
Tầng hầm dưới đất đều được trang bị tất cả các dụng cụ y học cần thiết, nhìn qua tựa như một phòng giải phẫu, dao giải phẫu cũng có đủ. Trong góc có một bồn tắm rất lớn, mơ hồ bên trong có ngâm một món đồ gì đó, mùi hương rất khó ngửi.
“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Lang muốn biết Tô Niệm Đường tại sao lại cột Phạm Vĩ lại.
“À! Vô tình tôi phát hiện hắn muốn đánh lén tôi nên tôi ra tay đánh ngất hắn trước, vừa vặn phát hiện được mật thất này nên trói hắn vào đây.”
“Vì lẽ đó, Phạm Vĩ chính là hung thủ?” Kỷ Lang nhìn người bị trói trên ghế, miệng bị bịt chặt không thể mở miệng. Anh tiến lên muốn gỡ ra cho hắn, nhưng đồng thời liếc nhìn vật nằm trong bồn tắm lớn.
Là một bộ tử thi nữ, toàn thâm ngân trong bồn, tóc phủ kín mặt. Kỷ Lang không nhìn rõ hình dạng thi thể … Vậy có nghĩa là chất lỏng trong bồn chính là formalin??? Kỷ Lang liếc về phía Phạm Vĩ bằng ánh mắt khiếp sợ, không ngờ thường ngày trông thấy hắn dáng vẻ nho nhã lại biến thái đến mức này.
“Nếu như tôi suy đoán không sai, hắn chính là hung thủ sát hại Trương Mộng Oánh nhưng không phải là hung thủ của mấy vụ án trước.” Tô Niệm Đường tiến lên tháo tấm vải trong miệng Phạm Vĩ: “Ông Phạm, tôi nói có đúng không?”
Phạm Vĩ cười ha hả: “Cuối cùng để con nhóc này nhìn thấu …”
Tô Niệm Đường: “Lần trước tôi đã muốn nói điều này nhưng do xảy ra chút bất ngờ.”
Lần trước sau khi gặp Phạm Vĩ, cô đã phát hiện Phạm Vĩ kỳ thực không phải là hung thủ, nhưng bởi xuất hiện mấy tên côn đồ kia, lời chưa kịp nói ra thì Đường Đường đã tỉnh lại.
“Chẳng trách ngón tay trên người Trương Mộng Oánh không phải của Diệp Khả, vậy là của ai?” Kỷ Lang bừng tỉnh … Thật ra Phạm Vĩ chỉ mô phỏng phạm tội. Hiện tại thành Bắc đang xôn xao vụ án này, Phạm Vĩ mô phỏng theo cũng chẳng có gì là lạ.
“Tôi nghĩ … chính là người phụ nữ kia!” Tô Niệm Đường gật đầu chỉ vào bồn tắm: “Là người vợ nhiều năm nay của Phạm Vĩ.”
Kỷ Lang: “…”
“Đúng! Chính là vợ của tôi …” Phạm Vĩ khép mắt, sau đó mở ra, đôi mắt hung ác không còn nữa mà chỉ còn dáng vẻ thâm trầm: “Hơn mười năm trước chính tay tôi đã giết chết bà ta, nhốt bà ta trong căn hầm này, muốn đem bà ấy trở thành tiêu bản, để cho bà ấy và tôi vĩnh viễn bên nhau.
Tôi yêu bà ấy như vậy, bà ấy nỡ lòng nào … phản bội tôi, cùng người đàn ông làm chuyện dâm ô, thật sự không thể tha thứ! Vì vậy, tôi phải giết bà ta … Ha ha ha, nghĩa là bà ta sẽ mãi mãi ở bên tôi …” Phạm Vĩ như điên loạn. Kỷ Lang nhíu mày, đột nhiên anh nhớ đến khi Phạm Vân chết, Triệu Tích Dương cũng nói cô ta là người điên.
“Hừm! Biện pháp này cũng hay!” Vẻ mặt Tô Niệm Đường không chút cảm xúc, cô hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lại cắt ngón tay của bà ta ra, mà vẫn bảo tồn thi thể bà ta… Bà ta muốn ngón tay của mình xuất hiện trên cơ thể của một người đàn bà khác sao?”
Phạm Vĩ sững sờ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Không! Là tôi sai rồi … Tôi … Tôi không nên làm như vậy … Tất cả đều do con tiện nhân đó, con đàn bà lẳng lơ, chúng nó đều đáng chết!”
“Tại sao nói Trương Mộng Oánh lẳng lơ?” Kỷ Lang hỏi
“Ở bệnh viện có một bệnh nhân mắc bệnh tim, cô ta được điều đến làm hộ sĩ chuyên trách. Sau đó, chẳng hiểu cô ta nghĩ sao lại đòi chia tay với tôi … Tôi nghe nói người nhà bệnh nhân ấy muốn tìm vợ cho con trai để có người nối dõi, nên cô ta động lòng …”
Là Cố Minh Sinh! Kỷ Lang không thốt nên lời.
“Nói như vậy người phụ nữ này thực sự đáng chết!” Tô Niệm Đường tán thành.
“Các người làm sao phát hiện ra tôi?” Phạm Vĩ hỏi ngược lại.
“Trực giác!” Tô Niệm Đường đi vòng quanh hắn, “Thời điểm phác họa chân dung hung thủ tôi đại khái đã hình dung được đặc thù của hung thủ nhưng sau khi gặp ông tôi cảm thấy ông không phải là hung thủ tôi muốn tìm, nhưng trên người ông tồn tại đặc thù của hung thủ, nói đúng hơn là đặc thù biến thái.
Nói một cách khác, chúng ta cùng một loại người, nên thu hút nhau … Do vậy thời điểm phát hiện thi thể Trương Mộng Oánh tôi có thể kết luận ông chính là hung thủ.” Tô Niệm Đường ngừng một chút: “Sự thật chứng minh tôi đoán không sai.”
Kỷ Lang cau mày, anh không thích Tô Niệm Đường dùng những ngôn từ này nói về bản thân mình: “Ông giải phẫu thi thể Trương Mộng Oanh rốt cục là muốn tìm cái gì trong dạ dày nạn nhân?”
“Nhẫn! Tôi muốn cùng chung sống với cô ta, không ngờ cô ta lại đòi chia tay; do đó, tôi nhất quyết phải tìm lại được chiếc nhẫn. Không ngờ cô ta lòng tham không đáy, không muốn trả lại, lại còn dám nuốt vào trong bụng! Trong lúc tức giận, tôi bóp chết cô ta, mổ bụng cô ta … Ha ha ha …” Phạm Vĩ phá lên cười: “Đó là chiếc nhẫn định tình, tôi nhất định phải tìm về.”
“Vì vợ của ông phản bội, nên ông căm ghét những người phụ nữ lẳng lơ … Tô Niệm Đường, sao em có thể kết luận hắn không sát hại những người phụ nữ khác?”
“Tôi không làm!” Phạm Vĩ bình tĩnh: “Những người phụ nữ đó không có quan hệ với tôi, tại sao tôi phải giết bọn họ?”
Cuối cùng, Kỷ Lang đưa Phạm Vĩ ra ngoài theo lối khác. Ánh dương soi chiếu, anh khẽ nheo mắt, quay đầu nhìn về phía ngôi nhà âm âm u u. Tâm trạng của anh không vì phá được vụ án mà đỡ hơn, trái lại càng thêm khó chịu.
Lý Linh Linh, Dương Tuệ, Diệp Khả chắc chắn có một mối dây liên hệ mà anh chưa nghĩ đến, đó cũng chính là mấu chốt phán án.
— Hà! Nếu như Tích Dương không cưới tớ, tớ thật sự sống không nổi…
Đây là tin nhắn mà Phạm Vân gửi cho người bạn thân Trần Hà trước đó, cụm từ ‘sống không nổi’ tựa hồ đã có thể giải thích.
Kỷ Lang đột nhiên hỏi: “Nếu như ông biết con gái mình cũng lăng lòan, phải chẳng cũng giết cô ta?”
Không biết là do ánh mặt trời hay là một nguyên nhân nào khác, khóe mắt Phạm Vĩ thấm đẫm nước mắt, hắn gật đầu: “Ừ! Sẽ giết chết nó! Nó là đứa con gái do một tay tôi nuôi lớn, tôi không cho phép nó làm chuyện trái luân thường đạo lý. Nếu như sớm biết nó sẽ chết trong tay kẻ khác, thì tôi đã giết chết nó trước.”
“Khi ông giết vợ mình, Phạm Vân mấy tuổi?”
“Năm tuổi …”
“Phạm Vân có phải chứng kiến cảnh tượng ông giết vợ mình?”
Phạm Vĩ không lên tiếng, nhưng từ sự im lặng này của ông ta, Kỷ Lang cũng đã có được câu trả lời. Tô Niệm Đường đi ở phía sau đột nhiên xông đến, đấm đá liên tục vào Phạm Vĩ, thanh âm đầy phẫn nộ: “Mày dám để một đứa trẻ năm tuổi tận mắt trông thấy cảnh mày giết chết mẹ của nó …”
Phạm Vĩ bị Tô Niệm Đường đá ngã lăn trên nền đất, Kỷ Lang muốn ngăn cô lại, nhưng phát hiện cô đang trong trạng thái hoảng loạn, con ngươi trợn lên, trông cực kỳ dữ dằn. Nếu như trong tay cô cầm dao, chắc chắn bây giờ trên người Phạm Vĩ có hơn trăm ngàn nhát.
Tiếng còi hụ cảnh sát vang lên không ngừng, Tiết Nhạc, Lê Huy và một vài cảnh sát tiến đến, trông thấy cảnh tượng trước mắt đều đưa mắt nhìn Kỷ Lang.
Kỷ Lang nhanh tay kéo Tô Niệm Đường, nhưng không được. Tô Niệm Đường ngồi chồm hổm trước mặt Phạm Vĩ, bóp chắt cổ họng hắn, khàn giọng: “Mày có biết mày tạo nên thương tích cho con gái mày lớn đến mức nào.. mày biết không … biết không …”
Kỷ Lang đau lòng nhìn Tô Niệm Đường, có lẽ do chứng kiến cảnh tượng mẹ bị giết trước mặt mình nên cô mới có phản ứng mãnh liệt như vậy, chuyện này chẳng có gì là lạ.
Tuy nhiên, nếu không ngăn cản, Phạm Vĩ chắc chắn sẽ bị cô siết đến chết.
“Tô Niệm Đường, em tỉnh lại đi …” Kỷ Lang kéo tay Tô Niệm Đường, ra hiệu những người bên ngoài chạy vào cứu Phạm Vĩ. Hai con mắt đỏ ngầu của Tô Niệm Đường chiếu thẳng vào Kỷ Lang, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, vỗ vỗ lưng, thấp giọng an ủi: “Tất cả đều đã là quá khứ… Đường Đường, tất cả đều đã qua rồi …”
“Tôi không không phải Đường Đường, tất cả vẫn chưa kết thúc, anh cái gì cũng không biết!” Tô Niệm Đường đẩy mạnh Kỷ Lang, “Trong trí nhớ của tôi, Đường Đường không chịu đựng được nên cô ấy phải ngủ say vĩnh viễn, đừng tỉnh lại.”
Kỷ Lang nắm chặt vai Tô Niệm Đường: “Em phải chịu đựng những gì? Tại sao em có thể kết luận Đường Đượng cũng sẽ không chịu đựng được?”
“Bởi vì cô ấy không chịu đựng nổi nên mới có tôi!” Tô Niệm Đường trừng mắt: “Cả anh cũng không chịu đựng nổi nên anh cũng như cô ấy lựa chọn lãng quên, chỉ có mình tôi nhớ đến, mình tôi gánh chịu.”
Kỷ Lang không kịp phản ứng, ‘anh cũng không chịu đựng nổi’ là có ý gì? Chẳng lẽ trong đoạn ký ức bi thương của cô còn có cả anh hay sao?
Tô Niệm Đường xoay người rời đi, Kỷ Lang nắm chặt tay cô: “Tô Niệm Đường, hiện tại em có thể nói cho anh, chúng ta cùng nhau gánh chịu.”
“Không cần …” Tô Niệm Đường lạnh lùng thoát khỏi tay Kỷ Lang: “Một mình tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy, không cần người khác chia sẻ!” Sắc mặt cô trắng bệch nhưng vẫn quật cường, đứng thẳng đầu, hiên ngang như một con chim Khổng Tước.
Kỷ Lang cau mày, anh cũng đã quên? Anh nhớ rõ ràng từ xưa đến nay anh chưa từng quên qua chuyện gì quan trọng … Rốt cục chuyện của Tô Niệm Đường là thế nào?
“Anh sẽ không muốn biết …” Tô Niệm Đường nở nụ cười trào phúng.
“Em không nói làm sao biết anh không muốn biết!” Kỷ Lang nhìn Tô Niệm Đường: “Anh nguyện ý chia sẻ nỗi bi thương của em, chỉ cần em đồng ý kể cho anh nghe!”
Cô nhìn anh, nhìn bóng hình của bản thân qua con ngươi của Kỷ Lang: “Vậy … Để anh lựa chọn tôi và cô ấy, anh chọn ai?”
Anh sẽ chọn ai, tất cả mọi người đều cho rằng cô là người không nên tồn tại, bao gồm cả Kỷ Lang … Như vậy tất cả đều là do cô sai sao? Tô Niệm Đường không chịu đựng được thống khổ, bắt mình cô gánh chịu. Chuyện Tô Niệm Đường không dám làm, cô phải làm. Cuối cùng, cuối cùng … tất cả những việc ấy vẫn là cô sai ư?
Kỷ Lang cứng người, về tình cảm anh dĩ nhiên chọn Đường Đường, nhưng hiện tại nếu trả lời như vậy xem ra IA sẽ càng thêm đau khổ hơn …
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhìn màn hình, là Chris.
“Chào ông …”
“Chào anh bạn, tôi đã đến Trung Quốc, thực sự rộng quá, anh có thể đến đón tôi không?”
Kỷ Lang vui vẻ trong lòng Chris đến rồi!
Anh đồng ý ngay lập tức: “Được! Ông ở phi trường chờ tôi, tôi đến ngay!” Anh cất điện thoại, quay sang Tô Niệm Đường: “Chris đến rồi, IA! Em cùng tôi đi đón ông ấy không?”