Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 4: Vô Tình
Mặt của Ngô Đại Dũng tím tái đi.
Ngô Đại Dũng nỗ lực bao nhiêu năm mới trở thành tổng giám đốc, bây giờ nếu ông ta bị sa thải, những năm tháng làm việc chăm chỉ của ông ta sẽ đổ sông đổ biển hết!
Ngô Đại Dũng vốn muốn lấy lý lịch của bản thân để phản bác lại, nhưng ông ta nghĩ đến việc Lâm Vũ là cháu của sếp Liễu, vì vậy ông chỉ có thể nhịn.
Cậu Ngô còn tuyệt vọng hơn, anh ta trước nay có thể tung hoàng ngang dọc như thế đều dựa vào bố anh ta, nếu bố cũng bị sa thải thì anh ta sẽ mất địa vị là cậu ấm giàu có.
Sau này anh ta sẽ sống như thế nào đây?
Cậu Ngô cảm thấy như mình như rơi từ thiên đường xuống địa ngục trong nháy mắt!
“Bảo vệ! Ném hai bố con nhà họ Ngô ra ngoài!”, Lâm Vũ vẫy tay.
Mười mấy nhân viên bảo vệ bên cạnh nhìn nhau lưỡng lự, dù gì Ngô Đại Dũng trước giờ luôn là người số một trong chi nhánh.
Lâm Vũ cau mày: “Sao? Các người nghe không hiểu à! Hay vẫn nghĩ rằng tôi không đủ quyền?”
“Đủ đủ đủ!”
Các nhân viên bảo vệ đáp lại liên tục, nghĩ đến việc Lâm Vũ là cháu của sếp Liễu, họ liền không lo lắng nữa.
Có Lâm Vũ làm hậu thuẫn, cho dù bảo bọn họ đánh chết bố con nhà họ Ngô, bọn họ cũng không sợ!
Sau khi hiểu ra điều này, hơn mười nhân viên bảo vệ này đã bước tới để xốc Ngô Đại Dũng và cậu Ngô lên.
“Đồ khốn kiếp! Thả tao ra ngay, tao là cậu Ngô, mấy tên bảo vệ hôi hám các người dám làm như vậy với ông đây à! Muốn chết à!”, cậu Ngô hét lên.
Một nhân viên bảo vệ chế giễu: “Cậu Ngô, cậu với bố cậu đã bị đuổi việc rồi mà còn ở đây lớn lối cái gì hả? Bây giờ là cậu có là cái thá gì đâu!”
Hai nhân viên bảo vệ khác đang túm lấy cậu Ngô cũng nói:
“Đúng vậy, cậu còn tưởng cậu to lắm à? Còn lớn lối với chúng tôi nữa à? Cậu cóc là cái gì đâu! Còn la nữa có tin tôi đánh cậu không”.
Dứt lời, họ đã ném cậu Ngô ra ngoài.
“Chúng mày…!chúng mày…”
Bờ môi cậu Ngô run lên, anh ta như vậy mà lại bị mấy tên bảo vệ làm nhục? Anh ta không có cách nào chống lại được!
Ngô Đại Dũng lại tương đối bình tĩnh, chỉ là khuôn mặt rất khó coi, không hề la hét, là một lão già trên thương trường nên ông ta biết rất rõ tình hình, ông ta không đủ tư cách để đấu với cháu trai của sếp Liễu.
Hai bố con họ Ngô bị ném ra lề đường cách đó không xa.
Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân viên có mặt đều cảm thấy mừng thầm trong lòng, ngày thường cậu Ngô dùng thân phận của mình để bắt nạt nam nữ trong công ty, rất nhiều nhân viên chán ghét cậu Ngô, nhưng họ không dám nói.
Bây giờ nhìn thấy hai bố con nhà họ Ngô sa cơ, họ tất nhiên là rất vui mừng rồi.
Lúc này Lâm Vũ bước tới trước mặt Phương Phương.
Ân oán giữa anh và Phương Phương cũng nên được chấm dứt hoàn toàn.
Phương Phương lúc này sắc mặt tái nhợt, cô ta đến với cậu Ngô đều là vì tiền tài địa vị của anh ta, vậy mà giờ cậu Ngô đã sa cơ lỡ vận rồi.
Ngược lại, bạn trai cũ của cô ta là Lâm Vũ, người mà cô ta vừa vứt bỏ, bỗng chốc trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, cháu trai của người giàu nhất Tây Nam!
“Lâm Vũ, gia…!gia đình anh rõ ràng là rất nghèo! Làm sao anh có thể là cháu của sếp Liễu được!”, Phương Phương vẻ mặt không cam tâm, cô ta tự hỏi bản thân mình biết rõ gia cảnh của Lâm Vũ lắm cơ mà!
Đồng thời, Phương Phương cũng rất hối hận, nếu biết Lâm Vũ là cháu của Liễu Chí Trung, người giàu có nhất Tây Nam, thì đánh chết cô ta cũng không chia tay với Lâm Vũ!
“Đúng vậy, thế giới thật kì diệu đúng không! Không ngờ tôi lại là cháu của Liễu Chí Trung”, Lâm Vũ cười.
Phương Phương cắn môi: “Lâm Vũ, em…!em bị lời nói của cậu Ngô lừa gạt.
Lúc đó em nhất thời hồ đồ.
Thật ra…!Thật ra em rất yêu anh, xin…xin anh nể tình chúng ta đã bên nhau hai năm mà cho em một cơ hội nữa, được không!”
Phương Phương vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Lâm Vũ, vẻ mặt cầu xin.
“Xin lỗi, cô không với tới đâu!”
Lâm Vũ vô cảm trực tiếp đẩy Phương Phương ra.
Ngày hôm qua Phương Phương vô tình với Lâm Vũ như thế nào, hôm nay Lâm Vũ sẽ vô tình với cô ta như vậy!
Sau khi đẩy Phương Phương ra, Lâm Vũ quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi không thương tiếc của Lâm Vũ, trái tim của Phương Phương như rơi xuống dưới chín tầng địa ngục.
Trong lòng cô ta hiểu rõ người đàn ông mà mình từng khinh thường này, có lẽ cả đời này cũng không thể có được…!
Lâm Vũ đến trước mặt Lưu Ba – phó tổng giám đốc.
Lưu Ba sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vội vàng nói:
“Anh Lâm! Tôi và Ngô Đại Dũng không cùng thuyền, xin anh Lâm minh xét!”
Lâm Vũ đỡ Lưu Ba dậy: “Tổng giám đốc Lưu, chú không phải sợ! Tôi không ở đây để gây khó dễ cho chú, ngược lại, tôi còn muốn thăng chức cho chú.
Từ hôm nay, chú sẽ là tổng giám đốc công ty!”
“Thật… thật sao?”, Lưu Ba vừa ngạc nhiên vừa mừng.
“Đương nhiên là thật”, Lâm Vũ cười.
Ngày hôm qua Lâm Vũ biết tin mình sẽ tới đây làm chủ tịch nên đã bỏ tiền ra tìm người nghe ngóng tình hình nội bộ của công ty.
Theo tin tình báo được biết, Lưu Ba này là một người có năng lực kinh doanh rất tốt.
Tiếc là ông ấy không gặp thời, lại luôn bị tổng giám đốc Ngô Đại Dũng chèn ép, nhiều công trạng của Lưu Ba đã bị Ngô Đại Dũng cướp đi, ngược lại Ngô Đại Dũng làm hỏng việc luôn đổ cho ông ấy.
Đối với một người như Lưu Ba, chỉ thiếu một người thăng chức cho ông ấy thôi!
Lâm Vũ cũng bỏ tiền ra để điều tra tính cách của Lưu Ba, biết được tính cách của ông ấy cũng tốt nên Lâm Vũ sẵn sàng giúp ông ấy một tay.
“Cảm ơn Chủ tịch! Chủ tịch, ơn tôi được thăng chức, Lưu Ba nhất định sẽ ghi nhớ cả đời!”, Lưu Ba kích động đến mức suýt nữa quỳ xuống trước Lâm Vũ.
Đối với Lâm Vũ, có lẽ chỉ là một câu nói, nhưng đối với Lưu Ba mà nói, lại khó như lên trời! Ông ấy đã chờ đợi cơ hội này quá nhiều năm rồi!
“Không cần cảm ơn, sau này cố gắng làm việc, khiến công ty ngày càng phát triển chính là báo đáp tốt nhất cho tôi rồi!”, Lâm Vũ nói.
Ngừng một chút, Lâm Vũ nói tiếp: “Chú biết tôi là ai đúng không.
Chỉ cần chú làm tốt, sau này tôi còn có thể đề bạt chú lên trên nữa.
Nhất định không chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, chú hiểu không”.
“Đã hiểu! Chủ tịch Lâm yên tâm! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức! Nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì chủ tịch!”, Lưu Ba kiên định nói.
Lưu Ba hiểu rõ Lâm Vũ là quý nhân của ông ấy! Ông ấy thầm hạ quyết tâm phải cống hiến hết mình cho Lâm Vũ và phát triển công ty bằng tất cả sức lực của mình!.