Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 119: Gặp Mặt Sếp Tô


Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 119: Gặp Mặt Sếp Tô


Hướng Kim Cường tự hỏi, đã rất lâu rồi không có ai dám đối đầu với ông ta, cũng không ai có thể khiến ông ta giận đến như vậy.

Các cậu ấm và những ông chủ xung quanh khi nhìn thấy sự việc thì lập tức kinh hãi.

“Thằng nhóc vừa rồi là thần thánh phương nào mà dám đối đầu với ông Hướng, lại còn khiến ông Hướng tức đến vậy?”
“Đúng đấy.

Cậu ta là ai mà to gan lớn mật thế chứ!”
Các cậu ấm và ông chủ ở xung quanh không biết Lâm Vũ đều cảm thấy khó hiểu.

“Các người đúng là đồ nhà quê.

Người vừa rồi là tân chủ tịch chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh đấy.

Có biết lai lịch của cậu ta là gì không? Nói ra thì chỉ sợ làm mấy người chết khiếp thôi”, một ông chủ trọc đầu vừa cười vừa nói.

Ông chủ này lần trước đã tham dự bữa tiệc nhỏ do Lâm Vũ tổ chức, nên ông ta biết Lâm Vũ là ai.

“Lai lịch gì?”, mọi người xung quanh có vẻ rất khó hiểu.

“Tân chủ tịch này là cháu ngoại của ông Liễu Chí Trung!”, ông chủ trọc đầu nói.

“Cháu ngoại ông Liễu Chí Trung?”
“Hít…”
Nghe xong lời này, tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi.

Đương nhiên bọn họ biết rất rõ Liễu Chí Trung, người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, so với mấy ông chủ thành phố cấp một bọn họ không biết là nhân vật tầm cỡ đến mức nào.

“Hèn chi cậu ta dám đối đầu với ông Hướng”.

“Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta khiến ông ta tức đến vậy mà ông ta không dám động vào cậu ta”.

Khi họ nghĩ đến thân phận của Lâm Vũ, nghi ngờ trong lòng họ lập tức được giải quyết.

Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi.

Tất cả đều mang màu sắc của sự sợ hãi, đây chắc chắn là một nhân vật không thể đắc tội.


Cháu ngoại của ông Liễu Chí Trung vậy mà lại ở thành phố Thanh Dương, bọn họ không dám tưởng tượng chàng thanh niên có vẻ ngoài bình thường mà gầy gò này sẽ gây nên phong ba bão táp gì ở thành phố Thanh Dương đây.

…!
Ở bên khác.

“Chủ tịch Lâm, chỉ vài lời mà anh đã có thể khiến ông Hướng cứng họng, khiến ông ta nổi giận lôi đình nhưng không thể nào mà xả cơn tức được.

Xem đã thật đấy”, Lưu Ba vui vẻ nói.

“Ông ta tự làm khó bản thân đấy chứ”, Lâm Vũ cười nói.

“Nhưng chủ tịch Lâm, chuyện này cũng có nhược điểm.

Lúc nãy anh chọc giận ông ta.

Ông ta bảo sẽ làm chúng ta đẹp mặt ở buổi đấu giá, có nghĩa là lát nữa ông ta nhất định sẽ tìm cở hội để lấy lại thể diện ở trong buổi đấu giá.

Chúng ta chỉ chuẩn bị năm trăm triệu, e rằng…!”
Lưu Ba nhìn có chút lo lắng, ông ấy có thể đoán trước được, cuộc đấu giá lát nữa nhất định sẽ là một trận gió tanh mưa máu.

Lưu Ba trong lòng biết rằng nếu Hướng Kim Cường tung hết sức, năm trăm triệu mà họ chuẩn bị có lẽ sẽ không đủ.

“Cho dù vừa rồi không chọc tức ông ta, buổi đấu giá hôm nay vẫn sẽ là một cuộc chiến đẫm máu”, Lâm Vũ bình tĩnh nói.

“Cũng đúng”, Lưu Ba gật đầu.

“Về phần tiền bạc, chú không cần lo lắng, tôi sẽ tự thu xếp”, Lâm Vũ tự tin cười nói.

…!
Trong hội trường.

“Vừa rồi nghe nói ở cửa ra vào, ông Hướng có mâu thuẫn với chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, xém chút nữa là đánh nhau”.

Những gì vừa xảy ra ở cửa ra vào nhanh chóng truyền đến bên trong hội trường và đến tai các ông chủ ở đó.

“Tập đoàn Hoa Đỉnh và tập đoàn Kim Cường của ông Hướng vốn là đối thủ của nhau.


Họ đã đụng độ nhiều lần, tại cuộc đấu giá lần này xem như có trò hay để xem rồi”.

Khi hai con hổ đánh nhau, nhất định phải có một con bị thương chứ.

“Đúng, đúng, lần này, cuộc so tài giữa hai người bọn họ sẽ rất khốc liệt! Không biết cuối cùng ai sẽ thắng đây!”
“Tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn thương mại hàng đầu ở khu vực Tây Nam, chắc chắn tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ hơn một bậc”.

“Điều này cũng khó nói.

Tập đoàn Hoa Đỉnh tuy ghê gớm đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một chi nhánh ở Thanh Dương, mà ông Hướng lại là con rắn của Thanh Dương.

Sau hơn mười năm ở Thanh Dương, vốn liếng tích lũy được không thể coi thường được đâu”.

Cuộc tranh luận của mọi người cũng rất gay gắt, ai sẽ là người chiến thắng trong cuộc đấu giá này?
Tất nhiên, điều duy nhất mọi người có thể chắc chắn là nếu như cuộc chiến quá khốc liệt, cho dù là người chiến thắng cuối cùng cũng phải trả cái giá rất lớn.

Sau khi nghĩ đến đây, tất cả mọi người càng thêm mong chờ lần đấu giá này.

Tất nhiên, nhiều ông chủ ở hội trường chỉ biết là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh có mâu thuẫn với ông Hướng, nhưng nhiều người trong số họ không biết rằng chủ tịch mới của Hoa Đỉnh là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.

Một nơi nào đó trong hội trường.

Bố của Tô Yên, sếp Tô tự nhiên cũng biết tin này.

Sếp Tô lúc này đang trò chuyện với hội trưởng hội thương mại Thanh Dương.

“Hội trưởng Doãn, tôi vừa nghe có người nói rằng tân chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh là cháu trai của ông Liễu Chí Trung.

Hội trưởng Doãn, tin tức của ông rất nhanh nhạy, không biết tin này có phải thật hay không”, sếp Tô hỏi.

“Sếp Tô, ông nói đúng.

Chủ tịch mới đúng là cháu ngoại của Liễu Chí Trung”, hội trưởng Doãn gật đầu.


Sau một lúc dừng lại, hội trưởng Doãn tiếp tục:
“Tôi có gặp cậu ta trước đây.

Dù còn trẻ nhưng cậu ta là một nhân tài.

Cậu ta không có vẻ kiêu căng ngạo mạn thường thấy của đám cậu ấm cô chiêu.

Cậu ta mặc quần áo bình thường, không mặc bất kỳ nhãn hiệu nổi tiếng nào.

Dù là thuộc hàng siêu giàu có, cậu ta thực sự trong sạch.

Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta sẽ làm nên chuyện trong tương lai đấy”.

“Ồ? hội trưởng Doãn luôn nhìn người rất chính xác.

Nói như vậy, đây quả là một nhân tài hiếm có”, sếp Tô trầm trồ.

Sếp Tô thầm nghĩ trong lòng, người này không chỉ là một cậu ấm siêu giàu có, còn không có vẻ kiêu căng, loại người này nhất định là hiếm thấy.

Ông ta càng có quyết tâm muốn tìm cách mai mối con gái cho mình.

Vì vậy sếp Tô cười nói:
“Hội trưởng Doãn, ông vừa nói đã gặp cậu ta, vậy ông có thể giới thiệu cho tôi chút được không? Tôi rất muốn đến gặp cháu trai của ông Liễu”.

“Đương nhiên không có vấn đề gì, đi cùng tôi”, hội trưởng Doãn cười nói.

Ngay sau đó, hội trưởng Doãn trực tiếp dẫn sếp Tô đi về phía trước.

…!
“Kìa, ở ngay phía trước”, hội trưởng Doãn vừa đi vừa chỉ về phía trước.

Sếp Tô nhìn theo hướng ngón tay của hội trưởng Doãn, thứ đập vào mắt ông ta là bóng lưng của một người trẻ tuổi.

“Sao lại thấy quen thế nhỉ?”
Sau khi nhìn thấy bóng lưng này, sếp Tô không khỏi lẩm bẩm một câu, cảm thấy mình đã nhìn thấy bóng dáng này, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Vì quay lưng đối diện với ông ta nên ông ta cũng không thể nhìn thấy mặt anh, ông ta không thể phán đoán ra được.

“Sếp Tô, lát nữa ông phải vô cùng cung kính đấy, cậu ta ở đẳng cấp khác hoàn toàn với chúng ta đấy”, hội trưởng Doãn dặn dò.

“Đừng lo, hội trưởng Doãn, chuyện này ông không nói tôi cũng biết”, sếp Tô cười đáp.

Rất nhanh, hội trưởng Doãn đã đưa sếp Tô đến trước mặt của bóng lưng ban nãy.


Hội trưởng Doãn nói với nhân vật này một cách kính trọng:
“Chủ tịch Lâm, tôi là hội trưởng Doãn, đến để giới thiệu với cậu một người”.

Sếp Tô cũng cung kính đứng tại chỗ, trên mặt mang theo ý cười nhìn bóng lưng kia.

Dưới cái nhìn của sếp Tô, bóng dáng này chậm rãi quay lại.

Lọt vào mắt của sếp Tô, không phải ai khác mà chính là Lâm Vũ!
Thịch!
Thời điểm sếp Tô nhìn thấy Lâm Vũ, nụ cười trên mặt đột nhiên dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ sốc nặng.

Trong đầu sếp Tô đột nhiên như nổ tung.

“Là là…!là cậu!”
Sếp Tô nhìn thẳng vào mặt Lâm Vũ, giọng nói trở nên sắc bén bởi trong lòng kinh hãi tột độ.

Sếp Tô chưa bao giờ ngờ người mình gặp sẽ là Lâm Vũ!
Sau khi Lâm Vũ nhìn thấy sếp Tô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau đó anh bình tĩnh trở lại, một nụ cười hiện trên khóe miệng.

Bởi vì trước đó Lâm Vũ đã dự đoán trước được rằng mình có thể đụng phải bố của Tô Yên, sếp Tô, trong buổi đấu giá.

“Sếp Tô, ông làm sao vậy? Còn không mau nhanh chóng chào chủ tịch Lâm đi!”
Hội trưởng Doãn đẩy lưng sếp Tô.

“Cậu…!cậu ta làm sao có thể là cháu của Liễu Chí Trung được, cậu…!cậu ta không phải là sinh viên Đại học Thanh Dương sao? Cậu ta…cậu ta…”
Sếp Tô trong mắt hiện lên vẻ khó tin, ngày hôm qua mới gặp Lâm Vũ, còn lấy được bản sao thông tin cá nhân của Lâm Vũ từ trường học, Lâm Vũ trong thông tin rõ ràng là con nhà nghèo.

Lúc này, Lưu Ba đang ngồi bên cạnh Lâm Vũ cũng quay lại.

“Ây da, đây không phải là sếp Tô sao? Chủ tịch Lâm chúng tôi, đúng là đang học tại trường đại học Thanh Dương.

Làm chủ tịch chỉ là nghề tay trái của chủ tịch Lâm thôi”, Lưu Ba cười nói.

“Cái này cái này…..”
Tất nhiên sếp Tô biết Lưu Ba, tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Ngay cả tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đỉnh cũng đã nói như vậy, cho dù sếp Tô không tin, thì giờ phút này cũng phải tin!
“Sếp Tô, ông làm sao vậy? Không phải nói muốn tôi giới thiệu với Chủ tịch Lâm sao? Tôi giới thiệu cho ông, sao ông lại như vậy”, hội trưởng Doãn cau mày..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.