Bạn đang đọc Đẳng Cấp Người Thừa Kế – Chương 11: Tình Cờ Gặp
“Người đẹp à, tôi hỏi chị chuyện này, nếu tập đoàn Hoa Đỉnh dừng hợp tác với nhà Trương Hổ thì công ty nhà Trương Hổ sẽ thế nào?”, Lâm Vũ hỏi cô ta.
“Sẽ rất tệ, nói thẳng ra thì công ty Trương Hổ phải sống dựa vào tập đoàn Hoa Đỉnh.”, người đẹp đó nói.
“Thế hả?” Lâm Vũ cười càng tươi, mà trong lòng anh cũng đã có cách.
“Nhóc đẹp trai, ở đây mọi người đều gọi tôi là chị Hồng, nếu cậu không chê thì cũng gọi tôi là chị Hồng đi.”, người đẹp đó cười quyến rũ.
“Được, chị Hồng.”, Lâm Vũ lịch sự cười.
“Cậu tên là gì?”, chị Hồng cười hỏi.
Lâm Vũ mặc quần áo hàng chợ, ấn tượng đầu tiên của người ta với anh là một thằng nhóc nghèo không có gì thu hút.
Nhưng lúc anh hỏi thăm tin tức chi tiền rất mạnh tay, chị Hồng lờ mờ cảm thấy người trước mặt không đơn giản.
Lâm Vũ nhấc ly rượu lên uống cạn, nói ngắn gọn.
“Lâm Vũ”.
Chị Hồng ngẫm nghĩ, vẫn không nghĩ ra ở thành phố Thanh Dương có người này.
“Ly rượu này bao nhiêu tiền?”, Lâm Vũ đặt ly xuống.
“Ly rượu này chị Hồng mời cậu.”, chị Hồng cười nói.
“Cảm ơn”.
Nói xong, Lâm Vũ đứng dậy ra ngoài, anh không thích những nơi như quán bar.
“Ơ!”
Đúng lúc này Lâm Vũ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Vương Tuệ”.
Anh nhận ra cô gái đang đứng hát trên quán bar là lớp trưởng Vương Tuệ.
Nhìn thấy Vương Tuệ, Lâm Vũ lại nghĩ đến chuyện chiều nay trong phòng học.
Lúc ấy Trương Hổ định đánh anh, Vương Tuệ đã đứng ra can ngăn.
“Sao cô ấy lại hát ở đây!”, Lâm Vũ ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của Lâm Vũ, Vương Tuệ là một cô gái ít nói nhưng đa tài, cô ấy là một cô gái tốt.
Nhưng giờ cô lại hát ở quán bar, chuyện này đã làm thay đổi nhận thức của anh về cô.
Nếu không phải khuôn mặt và chất giọng giống nhau thì anh còn nghĩ mình nhận nhầm người cơ.
“Hát hay đấy chứ”.
Lâm Vũ chỉ biết Vương Tuệ học giỏi, giọng nói cũng dễ nghe nhưng không ngờ cô ấy lại hát hay như thế.
Lâm Vũ vốn định đi rồi nhưng sau khi nhìn thấy Vương Tuệ thì anh xoay người ngồi lẫn vào đám người dưới sân khấu.
Lúc này có rất nhiều thanh niên ngồi dưới hú hét với Vương Tuệ trên sân khấu, trong đó còn có không ít những lời tục tĩu.
Nhưng bọn họ cũng chỉ dám nói cho sướng miệng chứ không dám làm gì, dù sao thì ở đây cũng có người bảo kê, người bình thường không dám làm bừa.
Sau khi hát xong một bài.
Lâm Vũ chặn Vương Tuệ ở lối xuống sân khấu.
Hôm nay Vương Tuệ trang điểm, nhìn gần cô còn xinh đẹp hơn bình thường nhiều.
“Lớp trưởng Vương Tuệ, trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp được cậu ở đây”.
Lúc Vương Tuệ nhìn thấy Lâm Vũ thì ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.
“Bạn học à, cậu…!cậu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Vương Tuệ.”, ánh mắt Vương Tuệ né tránh không dám nhìn Lâm Vũ.
Vương Tuệ chọn một quán bar ở xa trường vì không muốn gặp phải bạn học, không ngờ vẫn gặp phải.
“Lớp trưởng à, khuôn mặt và giọng nói giống nhau thì có thể là trùng hợp nhưng đến nốt ruồi trên xương quai xanh cũng giống nhau như đúc thì không thể là trùng hợp được, đúng không?”, Lâm Vũ mỉm cười.
Vương Tuệ sững người, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Lớp trưởng à, hôm nay trong lớp cậu giúp tôi, tôi vẫn chưa kịp cảm ơn cậu, tôi mời cậu một ly rượu nhé.”, Lâm Vũ nói.
Lâm Vũ định trò chuyện với Vương Tuệ, sao cô lại đến đây hát?
Theo trực giác của Lâm Vũ thì cô không phải là một cô gái hư, có lẽ cô ấy có nỗi khổ riêng.
“Lâm Vũ, uống rượu thì thôi, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì có thể giúp tôi giữ bí mật chuyện tôi đến đây hát được không?”, Vương Tuệ nói với giọng khẩn cầu.
“Yên tâm đi, tôi không phải người lẻo mép, tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại đến đây hát thôi, tôi cảm thấy cậu không phải là một cô gái hư.”, Lâm Vũ nói.
Vương Tuệ cúi đầu nói ngắn gọn.
“Thiếu tiền”.
“Thiếu tiền thì có thể làm việc khác mà, đâu nhất thiết phải đến đây? Nơi này thế nào cậu cũng biết rồi đấy, cậu xinh như thế mà làm ở đây không an toàn.”, Lâm Vũ nói.
“Không đâu, ở đây có bảo kê, người bình thường không dám gây chuyện ở đây đâu, cảm ơn cậu đã quan tâm.”, Vương Tuệ ngẩng đầu nói.
Lúc này, một gã đàn ông mặc vest bước đến.
“Quản lý Chu.”, Vương Tuệ vội chào hỏi anh ta.
Hóa ra đây là quản lý của quán bar này.
Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Vũ, sau đó quay đầu nói với Vương Tuệ.
“Tuệ, em còn đứng đây làm gì, mau đi trang điểm lại chuẩn bị hát tiếp đi”.
Vương Tuệ gật đầu bước về phía quản lý.
“Chờ đã!”.