Bạn đang đọc Dân Thường Xấu Xí Hay Hot Boy Đẹp Trai: Chương 42 : vườn hoa, kịch bản tái diễn và vấn đề nghiêm trọng
_Vậy sao tự nhiên anh dẫn em tới đây làm gì ?_Nó hỏi
_Nhớ_Hắn đáp
_Ê ko phải chứ, đừng nói anh quay về giống như Minh lúc trước đó nha_Nó buột miệng nói ra
_Là sao anh ko hiểu, anh chỉ thuận miệng đáp lại vậy thôi mà. Ủa mà em nói quay về giống Minh lúc trước là sao à còn nữa sao có lúc em nói anh tên Hoàng xong rồi giờ em lại bảo anh tên Minh_Hắn thắc mắc
_Trời ạ! Đã mất trí nhớ thì thôi đi còn quen miệng làm gì ko biết_Nó lấy tay đập vào đầu mình 1 cái sau đó khổ sở nói tiếp_Thôi vào trong đi có gì từ từ em giải thích với anh sau_Nói rồi nó bước vào, hắn cũng lững thững theo sau
_Nơi này chính là nơi mà em với Minh đúng hơn là em với anh đã bắt đầu thân từ nơi này, lấy dùm em bình nước_Đang nói nửa chừng nó bảo hắn đi lấy dùm nó bình nước, tay thì vẫn ko quên sờ vào những bông hoa nhưng mà điều làm nó ngạc nhiên ở đây là cái khu vườn này rất lâu nó đã ko đến nhưng mà tại sao những bông hoa lại có thể tươi tốt đến thế điều này có nghĩa là chỉ có 1 khả năng : có người đã từng vào nơi này và hình như họ cũng đã chăm sóc cho những bông hoa này nếu ko có thì trong vòng mấy tháng ko có người chăm sóc mấy bông hoa này ko héo thì cũng tàn làm sao lại tươi tốt như vậy
_Em nói vậy là sao ? Chẳng lẽ trước đó em với anh ko thân nhau sao ?_Hắn thắc mắc, tay vẫn ko quên đưa cho nó bình tưới hoa
_Ừm, lúc trước anh khá lạnh lùng em hỏi gì anh cũng ko nói mà có nói thì chỉ nói 2 chữ là cùng, em nhớ lần đầu tiên gặp anh, lúc đó anh là học sinh chuyển trường…ừm…à phải nói là ko được đẹp cho lắm sau đó em thấy ko có ai cho anh ngồi nên giơ tay ai mà biết sau khi anh đi xuống đã ko cảm ơn em thì thôi lại còn lạnh lùng nhả ra 2 chữ thương hại chịu nổi ko _Nó gầm gừ
_Thật xin lỗi_Hắn cúi đầu tỏ vẻ áy náy
_Chưa hết đâu đã thế anh lại dám lừa gạt em, một mạch thì giả làm Minh xấu xi một bên thì giả làm Hoàng đẹp trai đã thế ngay ngày đầu tiên anh giả làm tên Hoàng kiểu gì ko biết đụng em làm me chảy máu mủi quá trời từ đó mà em ghét tên Hoàng luôn đúng hơn là anh nhưng nói thiệt thì em ghét Hoàng bao nhiêu thì quý Minh bấy nhiêu giờ nhìn mặt anh như vậy em cũng ko biết nên như thế nào nữa..haizzz_Nó thở dài
_Hay là anh hóa trang lại làm Minh nha_Hắn nêu ý kiến
_Thôi khỏi, mặt đẹp như vậy ko khoe ra chứ che làm gì tại lúc trước anh gạt em nên mới thế nên thôi giờ để vậy luôn đi à…mà những lúc đi chơi với em thì anh làm ơn hóa trang giùm em 1 cái ko phải là em kì thị gì nhưng mà để cái mặt này ra đường ko bị bu chết người là chuyện lạ đó
_Vậy cũng được nhưng mà sao em nói ở đây em và anh đã từng thân nhau là sao anh ko hiểu ?_Hắn lại vờ thắc mắc, nhưng con mắt thì vẫn ko quên lén nhìn về trần nhà như để ra hiểu cho 1 điều gì đó
_À là thế này, em và anh đã từng đến đây, rồi em năn nỉ mãi anh mới chịu kể cho em nghe về chuyện của anh ai mà biết anh bịa ra câu chuyện bạn gái gì đó à ko lúc trước anh có xác nhận là anh có bạn gái nhưng ko đến mức như anh kể với em_Vừa nói nó vừa gằn giọng như đang mắng hắn, đang định kể tiếp nốt đoạn còn lại thì bi kịch đúng hơn là kịch bản 1 lần nữa lại tái diễn
_COI CHỪNG_Nó thất thanh la lên sau đó ko ngần ngại nhảy qua đẩy hắn thoát khỏi khúc gỗ như chỉ trong gang tấc sẽ rơi trúng đầu hắn. Nhưng trước khi kịch bản lại 1 lần nữa tái diễn nó sẽ bị khúc gỗ làm chảy máu thì hắn lại kéo tay nó vào người mình sau đó cả 2 cùng ngã xuống đất và sự thật hiển nhiên rằng hắn chắc chắn sẽ đè lên người nó.
_Này anh có sao ko, đúng là báo ứng mà, lúc trước cũng tại vườn hoa này mà anh cứu em lần này lại đến lượt em cứu anh_Nó bất anh hỏi, miệng vẫn ko ngừng than thở nhưng nó lại quên 1 điều quan trọng: tình trạng của hắn và nó bây giờ rất ư là ái muội. Đợi cho đến lúc nó nhận ra chuẩn bị đỏ mặt thì lúc này hắn bỗng nhiên hoảng sợ la lên
_Thật sợ…ghê quá…a…đừng đi…đừng bỏ anh…nó thật đáng sợ a_ Hắn vừa lầm bầm tay ko tự chủ ôm chầm lấy nó, miệng lúc này nhoẻn lên 1 nụ cười đầy gian xảo ( Rồi con dê lọt vào bẫy con sói rồi, Hoàng càng ngày càng giang quả đúng với câu Hắn đã trở lại và lợi hại hơn xưa ) Quả nhiên con dê đã ngu ngốc đã lọt vào bẫy, nó tự nhiên quên đi tư thế lúc này, tay ko tự chủ vỗ vỗ lưng hắn
_Ko sao…có em mà…anh đừng sợ…rồi sẽ ko có chuyện gì nữa_Nó dỗ dành
_Nhưng mà nó thật sự ghê quá…nhưng mà tại sao lúc đó em lại chạy đến đẩy anh nếu anh ko cứu em thì chẳng phải em sẽ bị thương sao, em khờ quá_Hắn mắng yêu
_Đã sợ mà còn ráng nói nhiều chẳng phải lúc trước đã có lần anh vì em mà bị thương cái chân sao, em lần này cứu anh coi như là trả nợ mà vậy đi _Nó cười cười nói, rồi bỗng nhiên nhớ ra gì đó nó nói tiếp_À…ừm…ha…ha…Hoàng à…anh…à…anh có thế ngồi dậy được ko nặng quá đi_Nó kiếm cớ nói để ngồi dậy chứ cứ để tình cảnh thế này nếu nó ko tăng xông cũng là hay lắm rồi đó
_Ừm anh quên…xin lỗi…em có bị thương chỗ nào ko_Hắn đỡ nó dậy rồi kiểm tra người nó ( Nhân cơ hội đụng chạm thì có chứ kiểm tra cái nỗi gì)
_Ha ha em ko sao đâu người đáng lo phải là anh mới đúng chứ, đâu để em xem anh có bị thương chỗ nào ko ?_Nó nói rồi đảo mắt tới lui xem xét từ chi tiết 1
_Hoàn hảo, ko sao thôi bây giờ chúng ta rời khỏi đây đi chứ cứ ở đây hoài lát nữa ko bị khúc gỗ nữa rớt xuống thì cũng bị ông bảo vệ đi ngang đây bắt cho coi à…hay là em dẫn anh đi ăn kem nha_Nó cười cười nói, trong lòng thì vẫn ko quên nói thêm 1 câu Em chỉ dẫn thôi còn trả tiền là anh lo
Hắn ko nói gì chỉ gật đầu 1 cái sau đó cả 2 tay nắm tay bước ra khỏi vườn hoa và đương nhiên muốn ra khỏi trường thì việc leo hàng rào là ko thể tránh khỏi
_Lại leo hàng rào nữa hả ?, Ko có lỗ chó hay gì sao ?_Nó hỏi hắn cũng như tự hỏi mình
_Anh đâu có biết anh bị mất trí nhớ mà, em học ở trường này mà ko biết thì làm sao anh biết có hay ko có_Hắn đáp
_Thôi leo ra nhanh đi lát nữa ông bảo vệ ổng tóm thì khổ”_Nó cằn nhằn
Sau khi cả 2 cùng nhau leo ra thì mới nghĩ đến 1 vấn đề nghiêm trọng
_Bây giờ em với anh làm sao đi đến tiệm kem_Nó hỏi, mắt thì vẫn ko quên lườm hắn
_Anh đâu có biết em nói dẫn anh đi đến tiệm kem mà giờ dẫn đi_Hắn vô tội đáp
_Biết là thế nhưng chẳng lẽ giờ lội bộ đi đến đó à, anh có biết là nó xa lắm ko hả_Nó trừng mắt
_Ha ha giỡn với em vui thật, lúc nãy anh có nhờ người đi lấy giùm chiếc xe đạp gửi bên kia à thôi chúng ta qua lấy đi_Hắn sờ sờ mũi nói
_Anh hay lắm, hãy đợi đấy đến tiệm kem em tính với anh luôn 1 lần_Nó tức giận
Và sau khi 2 người đó đi qua lấy xe thì vấn đề nghiêm trọng lại tiếp tục xảy ra
_Anh ko biết lái xe_Hắn nói
_Ha ha giỡn hoài chẳng phải lúc trước anh vẫn thường chở em đó sao_Nó cười cười nói
_Nhưng em quên rằng anh bị mất trí nhớ thì phải_Hắn cười đáp lại nó
_Hừ…thế thì để em chở…thiệt là khổ hết chỗ nói…leo lên..nói trước lát nếu có xảy ra án mạng thì em ko chịu trách nhiệm đâu đó_Nó cằn nhằn
_Tuân lệnh_Hắn cười, con mắt lúc này tự nhiên lóe sáng lên
Phải công nhận lời nói của nó có tác dụng thiệt, nó lái mà ko xảy ra án mạng là chuyện lạ đó.Và ngày hôm nay lại là ngày xảy ra những truyện lạ đó nghĩ sao mà nó lái làng qua lạng lại hắn ngồi mà cũng thấp thỏm theo nó, nhưng bàn tay ko biết lúc nào đã ôm chặt khít eo nó (thừa cơ hội )
_Thiệt là em ko hiểu anh ăn cái gì mà nặng thế ko biết_Nó lại tiếp tục cằn nhằn
_Ăn cơm à ko phải đúng hơn là ăn cháo_Hắn tỉnh bơ đáp
_Anh giỡn mặt với em đó hả lạng quạng em quăng anh xuống đường nghe chưa…mà tay anh sao thế tự nhiên ôm em là sao_Nó đỏ mặt nói
_Thì anh ôm cho chắc khỏi xảy ra tai nạn giao thông_Hắn đáp
_Ý anh nói là em chạy xe ko cẩn thận đúng ko_Nó gằm gừ
_Đâu có anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà, anh ko muốn em xảy ra tai nạn đâu_Hắn
_Như thế mà tốt đó hả ? em…._Nó đang định nói tiếp thì có tiếng kèn cắt ngang cuộc nói chuyện của nó
Hừ…mệt thật các bạn đọc rồi cho t/g ý kiến gắp quá nên t/g cũng chưa kiểm tra lại nữa nếu có gì sai xót mong các bạn bỏ qua. À nếu có thể thì mấy bạn đoán xem tiếng kèn đó là của ai? Thiệt tình lần nào t/g đưa ra câu hỏi là ko có ai trả lời hết à