Đọc truyện Dân Quốc Yêu Đạo – Chương 47: Mảnh vỡ
Ngày hôm sau, trời râm.
Nắng mai xuyên qua giấy dán cửa sổ rọi vào bên trong, một lớp bột sáng li ti phủ lên căn phòng yên tĩnh.
Cố Kinh Hàn nằm nghiêng dọc theo giường, một chân buông xuống, dáng vẻ chỉnh tề nghiêm cẩn không quá hiếm thấy, và có thêm chút thanh nhàn tự tại của riêng Dung thiếu gia.
Bên eo hơi thít chặt, trọng lượng đè trên đùi nhẹ đi đôi chút.
Cố Kinh Hàn cúi đầu, đối diện với một đôi mắt linh dim mới tỉnh, đuôi mắt đo đỏ, lông mi rậm, lúc chầm chậm mở ra trông như đóa hoa đào bung nở, lẳng lơ rực rỡ.
“Dậy rồi à.”
Cố Kinh Hàn nhấc tay lau đi vệt nước chảy ra từ khóe mắt lúc Dung Phỉ ngáp, thấp giọng nói.
“Ngủ trên đùi mỹ nhân đúng là thoải mái…”
Dung Phỉ chống một tay ngồi dậy, câu cổ Cố Kinh Hàn, hun một cái chốc lên mặt Cố Kinh Hàn, sau đó nhắp miệng, răng bị hơi lạnh làm cho nhoi nhói.
Hồn thể không cần ngủ, Cố Kinh Hàn cũng không có hứng thú nhắm mắt giả bộ ngủ, cả đêm hiến dâng bắp đùi của mình, đảm nhiệm vật yêu thích mới của Dung thiếu gia, vỗ người đi vào giấc ngủ.
Suy cho cùng, ôm hồn thể vẫn quá lạnh so với ôm đùi.
“Dậy nào.” Cố Kinh Hàn vỗ vỗ lưng Dung Phỉ, sau đó bay xuống giường.
Gom cả viện tử Hoa Hải Đường cũng chỉ có vài người sống, cuộc sống áo đến đưa tay, cơm đến há mồm không còn nữa, Dung thiếu gia buộc phải tự mình ra ngoài vẩy nước rửa mặt.
Cố Kinh Hàn không tiện hiện thân, chỉ có thể giúp Dung thiếu gia chỉnh sửa quần áo, còn bị Dung thiếu gia quấn lấy suýt cởi sạch một lần nữa.
Chờ hai người tựa như hai miếng bánh ngọt khổng lồ dính nhau dịch ra khỏi phòng, dì Tú vừa khéo đi ngang qua cửa viện, mỉm cười gượng gạo, bắt chuyện với hai người: “Mời hai cậu ăn sáng.”
Vừa quay đầu, Huyền Hư đang ngủ gà ngủ gật trèo ra khỏi hiên nhà, thấy Dung Phỉ trông lại, vội vã đáp lại bằng một nụ cười cẩn thận, cũng không biết Phụng Dương quán tạo ra nghiệp gì mà bồi dưỡng được một tên đệ tử chỉ biết bắt nạt kẻ yếu lại giả vờ cool ngầu.
“Chào buổi sáng, Dung thiếu.”
Dung Phỉ ngủ ngon nên tâm trạng rất tốt, gật đầu một cái, nói: “Chào buổi sáng.” Lại tỉ mỉ nhìn Huyền Hư một chốc, đợi người đi đến bên cạnh rồi mới hỏi: “Đêm qua đạo trưởng Huyền Hư ngủ không ngon à? Sắc mặt hơi xấu đấy.”
Nói xong, Dung Phỉ trộm liếc Cố Kinh Hàn một chút.
Cậu đâu rảnh chú ý đến Huyền Hư, câu nói sau cùng là ý của Cố Kinh Hàn. Nhìn cậu thì không nhìn, nhìn Huyền Hư làm gì chứ…
Cố Kinh Hàn thấy thế, bèn hôn lên khóe môi Dung Phỉ.
Dung thiếu gia mím môi, thoải mái hơn tí rồi.
Huyền Hư đạo hạnh chưa đủ không hề nhìn thấy hành động mờ ám này, gã liếc nhìn bóng lưng đã rời đi của dì Tú, lập tức bước chậm lại, hạ thấp giọng, sắc mặt hơi thay đổi, nói: “Dung thiếu, tối hôm qua… cậu có nghe thấy tiếng động gì không?”
“Tiếng động?” Dung Phỉ cau mày, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh nghe thấy à?”
Cọng râu mép của Huyền Hư rung lên, gã nói: “Nghe thấy, đương nhiên nghe thấy… là một giọng nữ, hình như là đang khóc hoặc là đang hát hí khúc, nghe sởn cả tóc gáy, da gà nổi cục cục luôn… Nếu không phải tôi đây tu hành nhiều năm, sợ là bị dọa ngất xỉu rồi.”
“Thì ra là vậy.” Dung Phỉ cười như không cười liếc nhìn đôi mắt đen mun của Huyền Hư.
Huyền Hư rất khó chịu, vừa đi vừa nói: “Nhưng lạ là khi tôi dùng Định phong ba để dò thì lại không phát hiện bất thường. Tôi thấy… Hoa Hải Đường này quá quái lạ. Cậu xem cái người tên Ninh Vân An, dì Tú…”
“Nhắc mới nhớ, vì sao anh lại bị Ninh Vân An bắt thế? Lại còn muốn thiêu anh tế trời nữa? Có Định phong ba trong tay, đạo trưởng Huyền Hư vẫn không đánh lại một tên lơ tơ mơ sao?”
Cuối cùng Dung Phỉ cũng tìm được cơ hội hỏi ra vấn đề này, ngày hôm qua cố gắng gợi chuyện nhưng đều bị cắt ngang.
Huyền Hư nghe vậy, trên mặt thoáng hiện vẻ xấu hổ.
“Thật ra đây chỉ là tai nạn, tai nạn thôi…” Huyền Hư nói, “Chẳng phải tôi đến núi Loan này là vì phong thư kỳ lạ của sư thúc sao. Vốn là tôi muốn đến sớm điều tra xong về sớm, nên đêm hôm ấy vừa đến đây là tôi lập tức lên núi luôn. Khi đến núi thì vừa khéo gặp phải Ninh Vân An lén lén lút lút đi lên núi, trên người thì mặc áo đạo sĩ. Lúc tới gần, Định phong ba liền nóng hổi. Tôi cảm thấy người này có gì đó quái lạ nên lén đi theo, không ngờ lại nhìn thấy người trong gánh hát đang đốt thi chất hồn, tự giết hại lẫn nhau, cực kỳ kinh khủng…”
“Tôi bèn xông lên ngắt ngang, ai ngờ lại bị Ninh Vân An lao ra ngăn cản, cậu ta nói tôi là yêu nghiệt, tôi giết người trong gánh hát… Rồi chẳng biết từ đâu lòi ra một đám thôn dân, Ninh Vân An rõ ràng không đánh lại tôi, nhưng bọn tôi không ra tay với người bình thường, trong lúc bó tay bó chân, tôi đã bị… đập cho ngất xỉu…”
Huyền Hư nói xong mấy chữ cuối cùng, âm thanh thấp dần, xấu hổ đến cực điểm.
Dung Phỉ không chê cười Huyền Hư, dù sao Huyền Hư cũng ít khổ hơn so với cậu và Cố Kinh Hàn bị đuổi đến nhảy xuống vực.
“Vậy tại sao anh lại ăn mặc lòe loẹt thế này, đạo bào đâu? Công cụ kiếm sống đâu?” Dung Phỉ chưa quên kiểu quần áo Huyền Hư mặc lúc bị trói trên cột, tuy hiện tại đã thay đổi nhưng vẫn không phải đạo bào phất trần như trước đây.
Huyền Hư cũng tỏ vẻ khó hiểu: “Tôi cứ mặc vầy mà tới, tôi cũng không biết chuyện gì nữa, trước khi đi, sư phụ của tôi có dặn không thể mặc đạo bào cầm phất trần, không phải tới bước đường cùng thì không được nói mình là đạo sĩ, kỳ cục lắm.”
“Chà, Phụng Dương quán…” Dung Phỉ thầm nghĩ trong lòng, “Xem ra về Hải thành phải ghé thăm nơi này mới được…”
“Hẳn là Huyền Hư đến trước chúng ta.”
Cố Kinh Hàn nói, “Nếu là thế thì nhóm thôn dân kia đã đi nhưng lại quay về truy đuổi chúng ta, hình như cũng có người cho hay. Nếu Huyền Hư nói thật thì Ninh Vân An này chắc chắn có vấn đề, cẩn thận.”
Dung Phỉ gật đầu rất nhẹ, gần như nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Viện tử mà Hoa Hải Đường thuê không lớn là bao, song chim sẻ nhỏ đấy, ngũ tạng lại đầy đủ.
Rời khỏi chỗ phòng khách nằm chếch nhà chính, xuyên qua một cánh cửa là đã đến phòng ăn.
Gánh hát nhiều người, phòng ăn cũng lớn hơn một chút, bàn ghế đầy đủ. Những bàn ghế khác đã được chuyển đi hết, chỉ còn chừa lại một chiếc bàn, trên bàn có đặt vài món dưa cải thanh đạm, đi kèm với cháo trắng và bánh ngô hấp.
Ninh Vân An đã ngồi ở đó.
Chữ Giả không cần ăn cơm nên chỉ ngồi bên cạnh Ninh Vân An, chống cằm ngắm Ninh Vân An.
“Tối qua Dung thiếu gia ngủ ngon chứ?” Ninh Vân An giương mắt nhìn về phía Dung Phỉ, vẻ mặt trắng xanh mỉm cười, “Nơi này đơn sơ, xin thứ lỗi cho.”
“Rất ngon.”
Dung Phỉ giả vờ giả vịt khách sáo, sau đó trực tiếp ngồi xuống ăn sáng.
Khi còn bé, cậu từng trải qua những tháng ngày ông cha cậu làm thổ phỉ, đã gặm qua hết cỏ dại rễ cây trong khe núi, mấy khối bánh ngô nham nháp này cũng không khó ăn cho lắm. Sơn hào hải vị còn không mê mẩn, cơm canh đạm bạc chẳng tính là gì.
Cố Kinh Hàn ở bên nhìn Dung thiếu gia ăn cơm, trong lòng vô duyên vô cớ thắt lại, nghĩ rằng đợi lúc lên núi sẽ nướng cá cho Dung thiếu gia, với cái trứng lười ham ăn như thế thì không thể thiệt thòi được.
“Ăn nhiều một chút, ta nhớ ngươi rất thích ăn đậu phụ.”
Trên bàn ăn yên tĩnh, giọng chữ Giả đột ngột xuất hiện.
Cố Kinh Hàn nâng mắt, chỉ thấy chữ Giả đưa tay gắp một đũa đậu phụ trộn hành lá vào trong bát của Ninh Vân An, nhẹ nhàng nở nụ cười, lệ khí tiêu tan, có đôi chút dịu dàng.
Ninh Vân An cứng người, nhìn thức ăn trong bát, lại nhìn chữ Giả, đột nhiên giận tái mặt.
“Ta đã nói ta với mi chẳng dính dáng gì, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Người quỷ không chung một đường.”
Đũa rơi lạch cạch trên bàn, Ninh Vân An phất tay áo muốn đi. Chữ Giả vừa thu lại nụ cười, khí đen bỗng nhiên tuôn ra, chỉ lát nữa là sẽ nổi giận.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng la to tiến lại gần, “Cậu Ninh! Cậu Ninh ___!”
Dì Tú vội vã chạy vào, trong mắt đầy hoảng sợ, “Cậu Ninh, trong huyện, trong huyện…”
Ninh Vân An ngẩn ra, chợt đi tới nói: “Dì Tú, có chuyện gì vậy? Đừng vội, từ từ nói…”
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng bước chân truyền tới, cửa phòng mở ra, bốn người đàn ông cao to mặc đồng phục cảnh sát đi vào.
Dẫn đầu là một người mặt chữ điền, mắt to lông mày rậm, ánh mắt sắc bén quét khắp phòng ăn, nói vắn tắt: “Vị nào là chủ gánh hát Ninh Vân An? Chúng tôi là cảnh sát trên huyện, đến điều tra thảm án hơn mười người chết của gánh hát Hoa Hải Đường, nghe nói ông chủ Ninh là nhân chứng duy nhất, làm phiền đi theo chúng tôi một chuyến.”
Dì Tú sợ hãi nói: “Cậu Ninh…”
Ninh Vân An nhíu mày, bình tĩnh nói: “Nếu là như vậy thì tôi sẽ đi một chuyến. Có điều, Ninh mỗ không phải người làm chứng duy nhất, vị đạo trưởng Huyền Hư bên cạnh này từng tận mắt nhìn thấy, không biết…”
“Vậy hãy đi cùng.” Người nọ nói.
Huyền Hư bị điểm mặt không duyên cớ, một họng cháo suýt tí phun ra ngoài, khi cố nuốt xuống thì thành ra bị sặc, ho khù khụ đừng lên, “Tôi…”
Chữ Giả đã sớm ẩn hình, nhẹ bay lên, tiện thể vỗ một cái chát vào lưng Huyền Hư, giúp gã thở đều lại, xong nhìn qua Dung Phỉ, nói: “Đi cùng không?”
Cố Kinh Hàn khống chế thân hình, chỉ lộ diện trước mặt Dung Phỉ và chữ Giả, hắn nói với chữ Giả: “Có việc. Ngươi đi đi, nếu như trước tối còn chưa về thì lại liên lại.”
Nói xong, hắn giơ tay lên, một lá bùa chú thong thả bay ra từ bên eo Dung Phỉ, dùng một góc độ kỳ lạ mắt không nhìn thấy rơi xuống trong tay Huyền Hư.
Huyền Hư vội vàng giấu đi, nhìn Dung thiếu gia bằng ánh mắt cảm kích.
Không kịp nhiều lời, bốn người tới từ cục cảnh sát dẫn theo Ninh Vân An và Huyền Hư ra cửa, chữ Giả đi theo phía sau bọn họ, còn không quên cười nói với Ninh Vân An: “Đừng sợ, có ta đi theo, ai dám động vào ngươi chứ?”
Ninh Vân An cau mày, quay đầu sang hướng khác.
“Cậu Dung, cậu Ninh bọn họ sẽ ổn chứ…”
Mắt thấy mấy người nọ đi mất, dì Tú lo lắng nói.
Dung Phỉ đặt bát cơm xuống, đứng lên nói: “Yên tâm, hỏi thăm theo lệ thôi, không sao đâu. Giờ chúng tôi có việc nên đi trước đây.”
“À, được.” Dì Tú tùy ý đáp một tiếng, rồi thu dọn bát đũa.
Bước nhanh ra khỏi viện tử Hoa Hải Đường, đi tới một con đường vắng vẻ, Dung Phỉ kéo thấp chiếc mũ không biết moi từ đâu ra, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, thấp giọng nói: “Quả nhiên dì ta nhìn thấy.”
Ở trong mắt dì Tú, trong phòng ăn vừa nãy chỉ nên còn lại mỗi một mình Dung Phỉ, nhưng khi Dung Phỉ nói “Giờ chúng tôi có việc”, dì Tú lại không nhận ra bất thường, trái lại trả lời theo bản năng.
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Kinh Hàn chợt lóe lên: “Nếu đủ khôn khéo, dì ta sẽ phát hiện chúng ta đang thăm dò. Lên núi trước đã.”
Dung Phỉ nghe vậy, lúc này dán bùa lên chân, túm Cố Kinh Hàn chạy như điên.
Lộ trình vốn kéo dài khoảng một canh giờ, dưới tình huống chạy nước rút của Dung Phỉ nên hoàn thành chỉ trong nửa giờ. Chờ lúc hai người đến cửa Trường Thanh quán, Dung thiếu gia luôn tự khoe là cường tráng đã có hơi run chân.
“Không đuổi theo chứ?” Dung Phỉ thở một hơn, ngồi vào ngưỡng cửa.
Cố Kinh Hàn lắc đầu nói: “Dì ta không đuổi theo đâu. Thăm dò thế thôi, có thể dì ta cho rằng em nhất thời lỡ lời. Nếu tùy tiện đuổi theo thì sẽ bứt dây động rừng, hẳn dì ta sẽ không làm thế.”
Dung Phỉ ngẩng đầu: “Dì ta… Dì ta sẽ là ai? Vân Tĩnh ư?”
“Kiếp trước là nữ, kiếp này không hẳn. Vãn sinh luân hồi là bất định. Tựa như Vân Chương của kiếp trước là nam, kiếp này có thể là nữ.”
Cố Kinh Hàn nói xong, đi tới trước mặt Dung Phỉ, xoay người nửa ngồi nửa quỳ, hay tay hướng ra sau, còn chưa kịp mở lời thì Dung sâu lười đã tự động áp tới, ôm lấy cổ Cố Kinh Hàn, hai chân vừa nhấc, dùng sức kẹp chặt lấy eo Cố Kinh Hàn.
“Tướng công, nhanh nhanh cõng tiểu nương tử em vào động phòng đi ~” Dung Phỉ rướn cổ pha trò cười nói.
Cố Kinh Hàn đứng lên, hai tay đỡ bắp đùi Dung Phỉ, vỗ mông Dung thiếu gia đi vào trong.
Đi chưa tới hai bước, tiểu nương tử trên lưng lại trượt xuống.
“Được rồi được rồi, đi hai bước là đủ, cục cưng của em mệt thì người đau lòng vẫn là em…”
“Muốn xuống à?”
Cố Kinh Hàn nghiêng mặt sang bên, nhéo bắp đùi Dung thiếu gia, nhận ra người trên lưng giật mình một cái, có hơi run rẩy, một nét cười ranh mãnh xẹt qua đáy mắt, “Không được.”
Dung Phỉ xiết eo Cố Kinh Hàn một hồi, rồi hôn lên gáy hắn.
Trường Thanh quán không lớn, chỉ cần vài bước đường. Cố Kinh Hàn là thể hồn, tuy không bằng thân thể nhưng cũng không mất bao nhiêu sức.
Khi đến một chỗ thờ, Cố Kinh Hàn thả Dung Phỉ xuống, bắt đầu tìm đồ vật.
“Đây là bạo lôi châu, uy lực kinh người… đây là dây trói yêu, có thể chế ngự tuyệt đại đa số tiểu yêu, với đại yêu thì có tác dụng kìm chân…”
Cố Kinh Hàn cứ như đang đưa sính lễ, hắn kéo ra hai cái vali phủ đầy bụi, lục lọi đồ rồi nhét cho Dung Phỉ.
Chỉ chốc lát sau, Dung Phỉ đã nhét đầy một cái rương đồ nhỏ, khó hiểu nói: “Đồ nhiều như vậy, tại sao anh không mang theo khi rời nhà? Mấy năm qua anh ở bên ngoài, chắc hẳn gặp không ít nguy hiểm…”
Cố Kinh Hàn nói: “Xuống núi vào đời là để rèn luyện, sao có thể mượn sức ngoại vật quá nhiều? Lúc anh xuống núi, sư phụ chỉ cho anh chọn ba món, anh mang theo phong yêu quyết, táng châu và đào mộc tâm ngàn năm là đã không ít rồi.”
Vừa nhắc tới táng châu, Dung Phỉ nhớ ra mình còn để lại đồ cho cửa hàng chỉnh sửa. Tuy rằng có lẽ hạt châu kia chỉ còn nguyên mặt ngoài, bên trong vẫn mất uy lực, nhưng chung quy vẫn không giống nhau.
Nghĩ như thế, Dung Phỉ tiếp tục cùng Cố Kinh Hàn tìm đồ vật, đột nhiên dưới tay thấy man mát, tựa như mò trúng một miếng ngọc lạnh.
Dung Phỉ tiện tay lấy ra, tức thì sững sờ: “Mảnh vỡ Âm dương điệp? Tại sao lại ở chỗ này?”
Ánh mắt của Cố Kinh Hàn hơi tối lại.
Đúng vậy, tại sao lại ở chỗ này? Nó có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, nhưng vì sao lại phải xuất hiện trong Tàng Bảo các của Trường Thanh quán?