Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Chương 6: Cương thi


Đọc truyện Dân Quốc Bắt Quỷ Ký – Chương 6: Cương thi

Đừng nhìn Tiểu Lại dáng người có chút gầy yếu,kỳ thật hắn cũng có một chút thông minh,lá gan cũng không tính là nhỏ,nhưng chính là yêu cờ bạc.

Tiền thắng được nhờ đánh cược không quá mấy ngày đã tiêu hết,cho nên hắn mới để cho tên hương thân kia bắt giữ lại trộm liên hệ với việc lúc trước hắn đánh đố với người nọ.

Lâm Phác hỏi:”Lần thứ hai ngươi đánh cược vì sao lại mang theo một người?”

Nghĩ đến người huynh đệ không rõ sinh tử,khuôn mặt của Tiểu Lại liền mang theo vẻ bất an cùng sợ hãi:”Ta…..Trong lúc say đã khoe ra,làm huynh đệ ta biết được,hắn thấy ta ở bên trong đó một đêm hơn nữa còn không bị thương,liền như vậy tưởng tượng……”

“Lúc sau,vẫn luôn quấn lấy ta,thẳng đến khi ta tiêu hết tiền muốn đi tìm người kia,người kia nói cần phải thêm một người nếu không sẽ lại không cùng ta cược…….”

“Ta nghĩ vừa lúc mang thêm huynh đệ của ta,hơn nữa hắn biết rõ ta đang bị hương thân muốn bắt giữ,cũng không nghĩ tố giác ta,ta liền kéo hắn một phen đi coi,chỉ cần….Buổi tối ở trên xà nhà xem là được.”

Lúc này khuôn mặt của Tiểu Lại vừa thương tâm lại càng thêm sợ hãi:”Ta không nghĩ sẽ làm hại hắn…….”

Lâm Mạc cùng Lâm Phác liếc nhau nói:”Giống như ngươi nói,chỉ cần buổi tối ở trên xà nhà xem liền được,buổi tối ngày đó đã xảy ra biến cố gì?”

“Không….Không sai.”

Tiểu Lại lau nước mắt một phen:”Ngày đó gần chạng vạng,ta mang theo huynh đệ đi vào,không dám lại nhìn nhiều cương thi phóng ra khỏi quan tài,ta mang theo huynh đệ ngồi trên xà nhà,dặn dò hắn một phen,liền ghé vào xà nhà nhìn về phía dưới.”

“Quả nhiên,đến tối,cương thi từ trong quan tài chậm rãi chui ra,huynh đệ ta nhát gan nhưng cũng nghe lời ta che miệng bịt mũi bất động.”

“Ta nhìn cương thi chuyển động trong chốc lát,liền nhảy về phía bên kia môn,chúng ta hai người đều thở nhẹ,nhưng việc bị phá hư chính là chuyện này,huynh đệ ta cho rằng nó đã rời đi hẳn là không có việc gì,vì thế buông tay thở ra một hơi….”

“Cương thi kia lập tức dừng lại,lúc ấy chúng ta đang đứng ở hai cái xà nhà khác nhau,ta làm ra dấu với hắn,hắn liền hiểu được,nhưng lúc này che lại đã chậm……”

Nói nói,nước mắt nước mũi lại chảy xuống:”Cương thi kia nhảy lên một cái quan tài,sau đó nhảy dựng lên hướng huynh đệ ta bắt lấy,huynh đệ ta hình thể khá lớn liền tính đứng tại xà nhà,thân thể còn đưa ra một chút.”

Tiểu Lại sờ sờ cánh tay,nghĩ đến khi đó,móng tay màu đen của cương thi bám chặt vào cánh tay của huynh đệ hắn cứ như vậy lộng hắn đi xuống,không khỏi rùng mình một cái.


“Lúc ấy ta liều mạng che mũi lại,cũng bị dọa sợ,chờ đến khi phản ứng được,huynh đệ ta cũng đã bị trảo thương vài nơi,đang chạy trốn ở phía dưới.”

“Vì thế ta liền kêu hắn che miệng lại cùng mũi,hắn làm theo,lúc sau hai chúng ta điều ngừng thở chờ đến khi cương thi nhảy xa một chút,lại tìm cách cho hắn bò lên.”

“Hắn bị thương không nhẹ,hơn nữa cánh tay cũng bị thương bò không được nữa ta liền cở lưng quần xuống nghĩ đem hắn kéo lên.”

Quá trình có bao nhiêu nguy hiểm cũng không cần nói nhiều lời.

Hai người muốn trốn tránh cương thi,lại phải ngừng thở,một người kéo,một người ở dưới sợ hãi cứ như vậy lăn lộn trời rất nhanh liền sáng.

Nhưng là trung gian,huynh đệ hắn có mấy lần che miệng che mũi trễ lại bị cương thi cấp bắt được chân:”Chờ đến khi ra ngoài,hắn cũng đã thiếu hơi,hơn nữa lúc ấy hương thân ở bên ngoài chờ bắt chúng ta,ta….Ta thật sợ hãi,vì thế liền chạy trốn.”

“Ta nói điều là thật,tuy rằng ta là du côn nhưng cũng biết giết người sẽ phải ăn cơm tù,ta thật sự chỉ nghĩ lấy ít tiền mà thôi,không nghĩ đến hiện tại tiền không lấy được còn lôi huynh đệ mình vào cuộc.”

Tiểu Lại rũ đầu,âm thầm gạt lệ xem ra hắn đã hối hận khi làm việc kia.

“Ngươi cũng đừng khóc,đưa chúng ta đi xem thì liền biết thật giả,hơn nữa nếu thật sự có cương thi dựa theo lời ngươi nói ta nghĩ tên hương thân kia khẳng định là có mưu đồ bất hảo.”

Trong lòng Lâm Mạc có chút ý tưởng.

“Ta có một vấn đề,ngươi nói người cùng ngươi đánh đố rốt cuộc là ai? Hắn vì sao lại cùng ngươi đánh đố.” Đây cũng là cơ sở khiến Lâm Phác nghi ngờ.

Mọi chuyện nhìn qua đều giống như là vì Tiểu Lại mà dựng lên nhưng kẻ cùng Tiểu Lại đánh cược mới chân chính là kẻ mấu chốt của vấn đề.

Lâm Phác lời vừa ra khỏi miệng,đám người Lâm Mạc hiển nhiên cũng nghĩ về chuyện này vì vậy lại nhìn Tiểu Lại.

Tiểu Lại ghi hoặc lắc đầu:”Ta cũng không biết,hắn bỗng đến tìm ta,liền nói muốn cùng ta đánh đố nói là đặc biệt cảm thấy hứng thú rốt cuộc bên trong có cương thi hay là không.”

“Bất quá,ta biết hắn trông như thế nào.” Tiểu Lại nói lời khẳng định.


“Này liền dễ làm.” Lâm Mạc gật đầu nhìn về phía Lâm Phác:”Đại ca,hôm nay huynh liền đến nhà hương thân kia,Tiểu Lại cùng chúng ta sẽ vào căn nhà kia.”

“Ta biết được,các ngươi nhớ phải cẩn thận.”

Lâm Phác là trưởng tử nhà giàu số một,đột nhiên đến ngôi nhà nho nhỏ kia của hương thân tất nhiên sẽ được đối xử như là một vị khách quý,cơ hồ là cả nhà hương thân đều đến đó tiếp đón.

Việc này càng cho nhóm người Lâm Mạc thêm thuận lợi.

Tiểu Lại đem bọn họ leo lên nóc ngôi nhà,quả nhiên trên nóc có một cái lỗ thật lớn đây cũng là nơi Tiểu Lại đi vào nhà.

“Ai,các ngươi nói,có thể hay không một ngày nào đó cương thi sẽ từ cái lỗ này nhảy ra ngoài?” Lâm Cù hỏi.

Lúc này,trời vẫn chưa tối ánh mặt trời từ trong cái lỗ xuyên vào bên trong,cũng chỉ chiếu sáng được một góc địa phương còn lại đều tối đen như mực.

Lâm Mạc nhìn xuyên qua cửa động,phát hiện nơi được chiếu sáng kia vừa vặn là cái bàn thờ.

“Sẽ không,nơi này hẳn có bùa áp chế nó.” Lâm Mạc nói,nhìn về Vương Khai Thiên.

“Khai Thiên tỷ,huynh đệ của tỷ không cần đi xuống,ở chỗ này tiếp ứng cho chúng ta.”

Vương Khai Thiên gật đầu,bảo tiểu đệ lưng hùm vai gấu của nàng ở lại nóc nhà.

Tiểu đệ của nàng còn rất là nghĩa khí thô thanh thô khí nói:”Vì sao? Vạn nhất lão đại ở dưới gặp chuyện nguy hiểm,ta còn có thể cứu nàng.”

Lâm Mạc lắc đầu:”Không được,không được,nhìn thấy dây thừng kia không? Ngươi lưu lại ở phía trên này kéo người.”

Một đại hán to lớn chắc nịch như vậy cũng không biết vị Khai Thiên tỷ này thu phục như thế nào giá trị vũ lực thật là chuẩn cmnr.


Vốn dĩ Tiểu Lại cũng chẳng muốn đi xuống,từ lúc hắn mở mang kiến thức cương thi đả thương người cho đến bây giờ vẫn còn tràn đầy sợ hãi nhưng mà Lâm Mạc còn muốn hắn chỉ chỗ quan tài có cương thi bên trong,hiện tại sắc trời cũng đã tối,quan tài lại nhiều,chờ đến lúc bọn họ đến chỗ đó nói không chừng cương thi đủ tiêu chuẩn kia đã sớm nhảy ra ngoài.

Đi theo Tiểu Lại xuống dưới,Lâm Mạc phát hiện,cái xà nhà này đường đi vừa lúc là phức hợp từ cái lỗ trên nóc nhà đi xuống mặt đất vô cùng thông thuận. Khả năng Tiểu Lại không phát hiện ra cái gì. Nhưng Lâm Mạc có thể xác nhận,này hẳn là do con người tạo ra chính là vì muốn từ nóc nhà dễ dàng xuống dưới.

“Xem ra căn phòng này,không chỉ có hai người từng tiến vào.”

Đáp lên nền đất,Lâm Mạc vỗ vỗ tay nói.

“Có thể hay không là người đã khởi xướng đánh cược?” Lâm Cù lập tức hỏi.

“Rất có thể.” Lâm Mạc gật đầu,đồng thời vỗ vào biểu tình sợ hãi của Tiểu Lại:” Mang chúng ta đến nơi quan tài kia,lúc sau ngươi có thể từ xà nhà nhìn xuống xem.”

“Vâng vâng vâng,cảm ơn gia,cảm ơn…..”

Tiểu Lại cảm kích khom lưng với Lâm Mạc vội vàng mang theo mấy người đi qua,nơi này nhìn qua giống như là một cái sảnh vô cùng rộng lớn. Xung quanh nơi nơi đều là quan tài lộn xộn,giống nhau không có hoa văn

Quan tài đen nhánh đặt trên mặt đất gặp nơi càng tối liền có khả năng đi đụng phải,nơi sáng nhất cũng là nơi cửa động kia,mặt đất chỉ có một cái bàn thời cũ nát tại đại sảnh này thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Vương Khai Thiên tránh đi quan tài nhịn không được nắm lấy tay áo của Lâm Cù:”Lâm Tiểu Cù,ngươi không sợ sao?”

Lâm Cù cho nàng một cái liếc mắt:”Ta đương nhiên không sợ lá gan của ngươi đâu rồi? Này không phải là đại hán Vương Đại Thiên đồng thời đánh mấy con hổ bưu hãn.”

“Phi,ngươi cũng nói,đó là đại hán,mà đây chính là cương thi!”

Móng tay dài dài cùng với răng nanh cương thi!

Lâm Cù bĩu môi không tỏ ý kiến,thì tính sao? Dám hướng về phía tiểu gia đây,một phát súng liền bắn chết nó,nói chứ súng có hữu dụng sao?

“Tới rồi,nhị ca,Khai Thiên tỷ.”

Âm thanh Lâm Mạc truyền đến,lúc này y cùng Tiểu Lại đã đứng ở một cái quan tài phía trước. Vương Khai Thiên cùng Lâm Cù bước nhanh đi qua.

“Các vị,chính là cái này.” Tiểu Lại run run chỉ vào quan tài.

“Nhị ca,huynh với đệ mở nó ra,Tiểu Lại ngươi có thể đi lên rồi.” Lâm Mạc cuốn tay áo trường bào lên nói.


“Cảm ơn gia,cảm ơn.” Tiểu Lại vội vàng chạy,bước nhanh nhảy lên xà nhà.

Lâm Mạc cùng Lâm Cù dùng chút lực mở ra nắp quan tài.

“Nôn!”

Nhìn đến con cương thi phía bên trong,Vương Khai Thiên liền lập tức che miệng muốn phun.

“Vương Đại Thiên,nghẹn lại cho ta!” Lâm Cù nâng bàn tay vỗ lưng cho nàng.

“Lâm Cù! Ngươi nợ ta lần này!” Vương Khai Thiên trợn trắng mắt vốn dĩ nàng cũng chỉ là muốn làm một tiếng nôn kết quả lại bị Lâm Cù vỗ lưng thiếu chút nữa đã bị sặc nước miếng.

“Xác thật thật xấu.” Lâm Mạc nhìn cương thi nhắm lại hai mắt nói.

“Này không phải là xấu! Mà là trưởng thành quá khủng khiếp,nhìn thật đáng sợ.” Vương Khai Thiên ghét bỏ đảo mắt nhìn nơi khác.

Toàn thân cương thi bận một bộ phục trang của thế hệ hệ trước xuyên một cái áo khoác ngoài,quần áo màu đen thế nhưng cón thêu ám văn đồ án nguyên bảo. Trên người nó toát ra một cổ hương vị tanh hôi. Làn da xám xịt răng nanh từ trong miệng duỗi ra ngoài. Lâm Mạc nhìn chằm chằm trong chốc lát,đối với nhan sắc của “hắn” tổng kết:” Như là vỏ quả quýt lâu năm,đen thui,nhăn nhúm.”

“Phốc.” Lâm Cù nhẫn không được bật cười.

“Có phải đệ nhớ lại chính mình còn nhỏ đã hong khô những vỏ quýt kia?”

Khi còn nhỏ,Lâm Mạc bướng bỉnh ăn xong quả quýt lấy vỏ đặt ở một cái bếp lò nhỏ bên ngoài nấu lên,xong rồi còn lấy nước tương ngâm,cũng không biết có gì chơi vui cuối cùng đều ném đi hết.

Lâm Mạc có chút bất đắc dĩ,y khi nào đã chơi? Mũi không thể thở lại nhạt miệng nghĩ muốn uống vỏ quýt nấu với nước kết quả nhầm lẫn nước tương thành giấm chua a.

Lâm Mạc lắc đầu:”Không,so với quýt khô còn xấu hơn.”

“Mấy….vài vị,cũng là không nên nói chuyện phiếm,trời rất nhanh tối rồi.”

Bên kia truyền đến giọng nói nhỏ của Tiểu Lại hơn nữa còn mang theo kinh hoàng gọi.

Lâm Mạc vừa thấy,quả nhiên dương quang đang bắt đầu mỏng mang yếu dần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.