Đan Phù Chí Tôn

Chương 16: Bắc Huyền Tông


Đọc truyện Đan Phù Chí Tôn – Chương 16: Bắc Huyền Tông

Tìm và đi theo nơi phát ra âm thanh, Bắc Thần rất nhanh đi đến một sơn cốc.

Triệu Phi Kính hao hết linh lực, cảm giác được xa xa có thanh âm ngự
phong, thoáng nhìn là mặc tông phục đệ tử ngoại môn Nam Huyền Tông,
trong lòng vui vẻ, dù sao có hy vọng còn sống.

Thời điểm thấy rõ ràng là Bắc Thần, ánh mắt cũng tối sầm lại, trong lòng run lên.

Bắc Thần nhìn lướt qua tình hình trong sơn cốc, trong lòng cũng là kinh
ngạc một phen. Xa xa nghe được tiếng hô to của Triệu Phi Kính, nghĩ đến
dù sao cũng là đệ tử đồng môn, Bắc Thần liều chạy lại đây. Không nghĩ
tới, tình huống còn phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều lắm.

Một thi thể gấu nâu thật lớn, nằm ngang giữa trung tâm sơn cốc, có thể
nhìn ra đã chết. Gấu nâu này vừa mới chết không bao lâu, miệng vết
thương còn đang chảy máu.

Triệu Phi Kính chiếm cứ một phương, trước người hắn có hai con rối vượn
khỉ, làm ra tư thế phòng ngự. Phía sau Triệu Phi Kính, một đệ tử tạp
dịch của Nam Huyền Tông, đã chết một thân. Một đệ tử ngoại môn khác, hơi thở yếu ớt, cả người là máu, cũng là sắp chết rồi. Lại nhìn Triệu Phi
Kính, cũng là cả người đẫm máu, trên người xé ra vài lỗ, cánh tay phải
vô lực rũ xuống, hiển nhiên là gãy xương.

Một phương khác là ba đệ tử Bắc Huyền Tông, ba người đều là tu vi Hóa Huyết tầng tám, khí thế hung tàn đánh giá hắn.

– Lại đến thêm một tên chịu chết, Hóa Huyết tầng bảy, Nam Huyền Tông các ngươi như thế nào a, thật không có ai sao, đều là những tên tệ hại mới
Hóa Huyết tầng bảy?

Triệu Phi Kính thấy Bắc Thần, nhất thời thế nhưng không biết mở miệng
như thế nào, nghe xong lời nói này của những đệ tử Bắc Huyền Tông, cả
người run run, thầm nghĩ: “Những người này thật sự là muốn chết, Hóa
Huyết tầng bảy, vị này chính là tên ác bá, chọc hắn mất hứng, các ngươi
đều phải chết!”

Bắc Thần bay đến bên cạnh Triệu Phi Kính hỏi:

– Tình huống gì đây?

Triệu Phi Kính thành thật kêu lên một tiếng:

– Sư huynh!

Sau đó, liền giải thích ngắn gọn tình hình một phen. Nguyên lai, Triệu
Phi Kính sau khi bị truyền tống vào Tam Thú Sơn Mạch, may mắn hội hợp
cùng với đệ tử tạp dịch của Nam Huyền Tông khác. Sau đó lại gặp Tôn Phi

Lượng, đệ tử ngoại môn của tự sơn “Khí”.

Sau khi Bắc Thần khiến các yêu thú bạo động, ba người còn đang ẩn nấp
hành tung, đi theo bản đồ, một đường hướng đông, tính toán rất nhanh rời đi. Vừa vặn, bọn họ đi tới chỗ sơn cốc này, đụng phải gấu nâu trọng
thương gần chết.

Trong ba người, tu vi Tôn Phi Lượng cao nhất, là tu vi Hóa Huyết tầng
tám. Hơn nữa, hắn cùng Bắc Thần có điểm giống nhau, là một luyện khí sư, chính mình thân thủ luyện chế ra một huyền khí thứ phẩm, trở thành con
bài chưa lật mang vào mật cảnh.

Nếu là có lựa chọn, ba người Triệu Phi Kính tuyệt đối sẽ không một cước
bước vào chỗ sơn cốc này. Tuy rằng gấu nâu trọng thương gần chết nhưng
dù sao cũng là yêu thú Cố Nguyên tầng hai. Sắp chết phản kích vẫn là
khiến chủ lực Tôn Phi Lượng bị thương nặng. Triệu Phi Kính cùng một đệ
tử khác cũng bị thương không nhẹ.

Sau khi gấu nâu chết, ba đệ tử Bắc Huyền Tông liền tìm tới, không nói
hai lời đại chiến một hồi. Thương thế của Tôn Phi Lượng lần thứ hai tăng thêm, rơi vào hôn mê vô lực. Một đệ tử tạp dịch khác của Nam Huyền Tông nội tình không đủ, bị thương nặng ngã xuống. Nhưng còn Triệu Phi Kính
thật ra bằng hai con rối Hóa Huyết hậu kỳ được chỉ huy, chống đỡ đến
hiện tại.

Bắc Thần lần nữa đánh giá Triệu Phi Kính, đưa tay vào trong túi trữ vật, lấy ra hai bình ngọc, lấy ra hai viên Tinh Huyết Nguyên Đan, hai viên
Mịch Tinh Nguyên Đan.

– Ngươi cùng Phi Luyện một người hai viên, ba người này ta đến đối phó.

Triệu Phi Kính kích động tiếp nhận bốn viên linh đan, lời cảm kích còn
chưa nói ra, ba đệ tử khác của Bắc Huyền Tông đã lớn tiếng hô quát.

– Tiểu tử, đều là người phải chết, đừng lãng phí đan dược tốt như vậy!

– Mau ra tay, đều làm thịt hết mấy tên tệ hại của Nam Huyền Tông này!

– Hôm nay thật sự là đụng phải đại vận, thi thể yêu thú Cố Nguyên tầng
hai, đan dược kia chính là Mịch Tinh Nguyên Đan, Tinh Huyết Nguyên a,
bên trong nguyên đan thượng phẩm, cũng là khó có được gì đó. Đặc biệt là Tinh Huyết Nguyên Đan kia, nếu có mấy viên, tu vi của ta cũng có thể
thăng cấp lên Hóa Huyết tầng chín!

Bắc Thần chấn động tay phải, Tẩy Mặc hóa thành một đạo ô quang bay ra,
đối với ba đệ tử Bắc Huyển Tông đang đỏ mắt, chỉ là lạnh lùng hai chữ:

– Qua đó!

Duệ Thiên Châm cấp tốc bay ra, sau khi ba đệ tử Bắc Huyền Tông phản ứng

lại, đã muốn xuyên thủng bả vai một người. Cánh tay phải Bắc Thần dùng
lực một chút, Tẩy Mặc thuận thế lượn quanh, vây lại cả người nọ, lại lôi kéo, móc ngược hóa thành lưỡi dao sắc bén, cắt con mồi bị vây khốn kia
thành vài đoạn.

Trong nháy mắt đã chết mất một đồng bạn, hai người còn lại của Bắc Huyền Tông hoảng sợ, hồn cũng bay mất. Này vẫn là Hóa Huyết tầng bảy sao, cho dù là Hóa Huyết tầng chín, cũng không thể vừa đối mặt đã đánh chết một
Hóa Huyết tầng tám.

– Pháp khí thượng phẩm!

– Đáng chết, sư đệ Sa Cốc thật là khinh suất! Sa Tễ, ngươi ta hợp lực,
làm thịt hắn, lão tử không tin tà giáo, một Hóa Huyết tầng bảy như hắn
còn có thể ngất trời!

Sau khi điên cuồng hét lên mấy tiếng, hai người Sa Tễ, Sa Hoàn đều dùng trường kiếm, giết tới chỗ Bắc Thần.

Bắc Thần vừa ra một kích, bất ngờ có nguyên nhân do Sa Cốc khinh suất,
chủ yếu vẫn là nội tình hắn thâm hậu, pháp khí sắc bén. Tẩy Mặc sắc bén
quỷ dị, cũng không bình thường. Mà sau khi Bắc Thần nuốt xuống Mịch Tinh Nguyên Đan, Tinh Huyết Nguyên Đan, trứng linh yêu thú, tu vi đã đi vào
Hóa Huyết tầng bảy đỉnh phong.

Sau khi uống vào không ít trứng yêu thú, nguyên lực sinh mệnh làm dịu
khiến đan điền khí hải của Bắc Thần so với mọi người cường đại hơn rất
nhiều, linh lực chứa đựng cũng khổng lồ rất nhiều.

Sa Tễ, Sa Hoàn đều là đệ tử ngoại môn Bắc Huyền Tông, trên người thủ
đoạn cũng không ít, trước khi phát động chiêu kiếm, mỗi người còn ném ra một đạo Hỏa Đạn Phù. Hai đạo phù đều là phẩm chất trung phẩm, tương
đương một kích toàn lực của Hóa Huyết tầng tám.

Nam Bắc Huyền Tông, duyên cớ đều ra một tông môn, đệ tử ngoại môn tu
luyện đều cùng một bộ kiếm pháp, gọi là “Bảy mươi hai thức Huyền Kiếm”,
là kiếm pháp trụ cột vô số tu chân giả đều phải trải qua cải thiện. Sau
khi thi triển ra, tuy rằng trong quy củ, uy lực cũng không lớn, nhưng
quan trọng ở chỗ công thủ, có hướng tiến lui.

Bắc Thần mấy năm này, một lòng một dạ luyện đan chế phù, cũng không có
bao nhiêu nghiên cứu với “Bảy mươi hai thức Huyền Kiếm”. Cho nên cách
hắn cầm kiếm là dùng cách giết đơn giản nhất, ám sát, chém giết! Không
có hao phí linh lực nghiêm trọng, hơn nữa lực sát thương thấp.

Sinh tử quyết đấu, Sa Tễ, Sa Hoàn xuất ra kiếm pháp, uy vũ sinh phong, Bắc Thần xem cũng sửng sốt trong lòng.

Bất quá sau khi thấy đối phương ném ra hai đạo phù công kích trước, khóe miệng Bắc Thần nhếch lên, linh lực chấn động quanh thân, đồng dạng là
hai đạo phù bay ra.


Hai đạo Hàn Băng Phù, ở giữa không trung hóa thành hơn mười đạo Hàn
Băng, bắn nhanh đến hai viên hỏa đạn. Sau khi tiêu hao uy lực hỏa đạn,
thế nhưng còn mấy đạo Hàn Băng còn thừa lại, cùng nhau bắn nhanh hướng
đến trên người hai người Sa Tễ

– Hàn Băng Phù thượng đẳng, trên người ngươi đến tột cùng có bao nhiêu
con bài chưa lật, chẳng lẽ ngươi là huyết mạch của cao tầng Nam Huyền
Tông!

Trong lòng kinh nghi, Sa Tễ, Sa Hoàn đánh ra hai pháp kiếm, đánh nát vài đạo Băng Hàn. Thân mình sau đó cũng tung bay, chuẩn bị tốt sát chiêu,
cũng không có công kích bộ phận quan trọng của Bắc Thần.

Không đợi bọn họ ổn định thân hình, Tẩy Mặc lại cường công đến, Duệ
Thiên Châm rung động, hướng đến chỗ Sa Tễ. Cùng thời gian, thân hình Bắc Thần ngưng lại, trước người vỗ tới tay trái, Lục Ngân Đao lòe ra, một
đao chém thẳng xuống Sa Hoàn.

– Lục Ngân Đao, huyền khí thứ phẩm!

Sa Hoàn hú lên quái dị, thả một Cương Ngọc Thuẫn, bảo vệ quanh thân, một kiếm tà tà, hướng đến công kích mắt phải của Bắc Thần. Mặt khác, Sa Tễ
cũng thả ra Cương Ngọc Thuẫn, sau khi ngăn trở Duệ Thiên Châm, lại né
qua Duệ Thiên Châm, rồi bổ vào bản thể Tẩy Mặc.

Linh lực tay trái Bắc Thần cuồng trướng, Lục Ngân Đao hung hăng chém lên Cương Ngọc Thuẫn. Một luồng sức mạnh to lớn bí mật mang theo huyền khí
thứ phẩm, đánh Sa Hoàn từ trên cao rơi xuống. Mũi kiếm của Sa Hoàn
nguyên bản hướng tới Bắc Thần lại bại.

Sa Tễ thật ra ngăn cách được Tẩy Mặc nhưng nghênh diện lại là một quả đạn thật lớn của Bắc Thần đến công kích.

– Hỏa Đạn Phù, lại là thượng đẳng, này còn đánh thế nào a, Sa Hoàn chạy mau!

Cương Ngọc Thuẫn của Sa Tễ, sau khi ngăn cản Tẩy Mặc cùng Hỏa Đạn Phù,
đã muốn tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần Bắc Thần lại đến một lần, hắn
tuyệt đối ngăn không được, tiếp đón Sa Hoàn trên mặt đất, liền muốn bỏ
chạy.

– Hiện tại mới nghĩ chạy, không biết là có điểm chậm rồi sao!

Bắc Thần tùy tay ném ra một đạo Hàn Băng Phù, bức Sa Hoàn trở về, thân
hình cấp tốc động, Lục Ngân Đao cắt ngang, nhắm ngay thắt lưng của Sa
Tễ. Đối mặt với tốc độ tăng vọt của Bắc Thần, cả người Sa Tễ ứa ra mồ
hôi lạnh, liều lĩnh, rót toàn bộ linh lực tự thân vào mặt trên Cương
Ngọc Thuẫn. Tay trái ngăn cản Lục Ngân Đao, tay phải cầm kiếm, hướng đến đan điền của Bắc Thần.

“Phi Hành Phù tăng tốc, trên tay tiểu tử này đến tột cùng cao bao nhiêu phù a!”

Đáng tiếc, thủ đoạn của Bắc Thần nhanh hơn hắn nhiều bước, Lục Ngân Đao
đánh lên Cương Ngọc Thuẫn, lúc đẩy lui hắn, Tẩy Mặc đồng thời hóa ô
quang, cuốn lấy pháp kiếm của hắn, Duệ Thiên Châm thuận thế đi lên,
xuyên thủng ngực của hắn.


Lập tức thân hình Bắc Thần thấp xuống, Lục Ngân Đao chém thẳng lên đỉnh
đầu của Sa Hoàn, thậm chí còn không có liếc mắt nhìn lại Sa Tễ.

Sa Tễ một thân chết, trong lòng Sa Hoàn kinh hãi, kết cục biết hắn phải
chết, lệ khí trong mắt chợt lóe, một kiếm thẳng lên đỉnh, dĩ nhiên là
chiêu thức đồng quy vô tận:

– Thằng nhóc, lão tử phối hợp với ngươi!

Hàn quang trong mắt Bắc Thần chợt lóe, biến chiêu trong khoảng không,
tay phải rất nhanh lấy ra mai rùa trong túi trữ vật, học theo gấu nâu
nọ, để trên đỉnh đầu của Sa Hoàn.

Vang ầm một tiếng, Sa Hoàn bị mai rùa thật lớn đè trên nền đất, chỉ để
lại cái đầu bên ngoài, thất khiếu đổ máu, hai mắt trừng trừng đầy hoảng
sợ, đã chết không thể chết hơn nữa. Chuôi pháp kiếm này của hắn cũng bị
cắt thành mấy mảnh.

Triệu Phi Kính sau khi đút cho Tôn Phi Lượng một viên Mịch Tinh Nguyên
Đan cùng một viên Tinh Huyết Nguyên Đan, cả người đều ngây ngẩn. Lúc này mới bao lâu a, Bắc Thần đã chém giết toàn bộ ba đệ tử ngoại môn Hóa
Huyết tầng tám Bắc Huyền Tông.

Hắn tuy rằng cũng có phỏng chừng nhất định với thực lực của Bắc Thần
nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Bắc Thần có thể dưới tình huống một đối
ba dễ dàng chém giết đối phương, chỉ có thể cảm khái trong lòng một câu: “Tiểu Bắc Bá, quả nhiên danh bất hư truyền a!”

Bắc Thần gở xuống túi trữ vật trên người ba người Sa Tễ, lại thu thú
hồn, tinh huyết, gan gấu, hai tay gấu, huyết tinh của gấu nâu lại, hóa
ra hỏa đạn hóa thi thể gấu nâu thành tro bụi.

– Thương thế của Phi Luyện thế nào?

Nghe được Bắc Thần hỏi, Triệu Phi Kính mới hồi phục lại tinh thần:

– Thương thế của Phi Luyện sư huynh thập phần nghiêm trọng, hoàn hảo đan điền khí hải không sao. Có Mịch Tinh Nguyên Đan cùng Tinh Huyết Nguyên
Đan của sư huynh, tính mạng hẳn là không cần lo lắng, chính là không
biết khi nào có thể tỉnh táo lại.

Bắc Thần xem xét một phen, ánh mắt cũng nhíu lại:

– Huyết khí Phi Luyện hao tổn nhiều lắm, phải tìm một nơi chữa thương
cho chắn. Nơi này một hồi đại chiến, rất nhanh sẽ hấp dẫn tu chân giả
khác, chúng ta mau rời khỏi đi!

– Sư huynh, bên trong sơn cốc này là hang ổ của gấu nâu, chúng ta còn chưa tiến vào qua!

– A còn có chuyện tốt này!

Bắc Thần tươi cười, để Triệu Phi Kính đỡ Tôn Phi Luyện đứng lên, mang
hắn bay vào sâu trong sơn cốc. Thi thể của đệ tử tạp dịch Nam Huyền Tông kia, Bắc Thần vẫn là để Triệu Phi Kính thu vào trong túi trữ vật, để
mang về tông môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.