Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 599Băng Phách!


Đọc truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm – Chương 599Băng Phách!


Số 11 nhìn thấy chùm tia sáng phóng đến, cắn răng một cái không hề né tránh, mà càng cố gắng ráp thứ kia vào trên súng.
Bởi vì anh biết rõ, chỉ còn một cơ hội này.

“Cạch” một tiếng, lắp rắp xong súng ống.

“Bùm” một tiếng, tia sáng kia đánh trúng Cơ Giáp của số 11, khiến cho năng lượng dùng cho Quang thuẫn của số 11 cạn đáy, suýt nữa thì nổ tung.
Số 11 sau khi lắp ráp xong, thì điều khiển Cơ Giáp thoát khỏi phạm vi chùm sáng có thể tấn công.

Nói thì dài dòng, thực tế chưa đến một giây, khi tia sáng vừa đánh trúng số 11, thì số 11 đã giãy chạy ra rồi.

“May mắn ghê.” Lăng Lan tiếc nuối cong môi, nếu như đối thủ thêm một giây nữa thôi, tia sáng đã có thể phá nát Quang thuẫn mà phá hủy Cơ Giáp rồi.

Lăng Lan nhìn thấy đối phương chịu chết cũng phải lắp ráp xong vũ khí, có thể thấy được vũ khí đó không phải dạng xoàng, cô ấn kênh tổ đội trong vô thức: “Long Tường muốn liều mạng rồi, mọi người cẩn thận.”

Lăng Lan nói xong, chưa kịp phản ứng thì trán đã đổ mồ hôi.
Vừa rồi căng thẳng quá, nên cô quên mất đội này là những cao thủ trong đội đặc chiến, chứ không phải..

những đồng đội nhỏ của mình cần nhắc nhở, những người này không cần cô nhắc nhở gì cả.

Lăng Lan nghĩ rằng kênh đội không ai trả lời, không ngờ trong đó lại truyền đến mấy giọng nói: “Hiểu rồi!”

Cùng nhau nói “hiểu rồi”, giọng nói tự tin là của Bá Đao, giọng trong trẻo lạnh lùng là Băng Phách, giọng tục tằng là Cuồng Chiến, giọng bình tĩnh nhàn nhạt là Yêu Đao, còn người duy nhất có vẻ cứng đờ mất tự nhiên..
là Thần Đao.

Lăng Lan khẽ chau mày: “Tiểu Tứ, đưa chị tọa độ của Thần Đao.”

“Dạ, Lão đại.” Lăng Lan nói là muốn tự mình chiến đấu, nên Tiểu Tứ cũng trở thành một người đứng xem bên ngoài, không quấy nhiễu đến sự tính toán của Lăng Lan, nhưng mà bây giờ Lăng Lan đã mở miệng giao phó, dĩ nhiên Tiểu Tứ sẽ chạy đến nhận lệnh.

Trong nháy mắt, ở bên trái Lăng Lan xuất hiện một cửa sổ nhỏ, hiện ra hình ảnh của Thần Đao và số 10, ngoài ra bên dưới còn có tọa độ của bọn họ.

Tất cả những người đội viên trong đội Long Tường, đều đã ráp xong vũ khí bắt đầu dùng Chiêu cuối của từng người.

Số 9 đã tách đôi thanh kiếm, tốc độ của Cơ Giáp tăng lên mấy lần, bay vọt đến cạnh Băng Phách.
Tốc độ nhanh ngoài dự kiến như vậy, dù Băng Phách tập trung đánh đối thủ cũng không kịp trở tay.

“Song Long Bạo!” Số 9 ngồi trong khoang điều khiển hét to, bàn tay lướt trên mặt phím đạt tiêu chuẩn cao nhất của tốc độ tay của anh ta, ngón tay nhanh đến độ không còn hình ảnh, không chỉ vậy, ngón tay ma sát trên mặt còn tạo ra vài sợi khói xanh.

Đã thấy song kiếm trong tay Cơ Giáp của số 9 xoay tròn, muốn đập về phía Băng Phách.

Phản ứng đầu tiên của Băng Phách là điều khiển Cơ Giáp tránh đi, nhưng mà sau đó cô cảm nhận được một lực rất mạnh hút cô lại, cho dù cô có mở hết hỏa lực ra cũng không chạy được.

Băng Phách không biết tại sao lại như vậy, chỉ đoán được chắc có liên quan đến đòn tấn công của đối phương, nếu như không thoát được, vậy chỉ còn cách liều mạng mà thôi.

Băng Phách cũng tăng tốc độ tay đến cực hạn, Cơ Giáp của cô giữ kiếm, chém ngang một phát rất mạnh về phía đối thủ.

“Băng Thực Toàn Phong Trảm!” Băng Phách tích lũy kinh nghiệm của chiêu Toàn Phong Trảm, sau đó phát triển cơ sở của Toàn Phong Trảm lên, biến nó thành một chiến kỹ cấp S.
Sức mạnh của nó vượt qua kỹ năng cấp b gấp mấy lần, Quân bộ đồng ý lấy một phần tên của cô đặt cho kỹ năng này.


Nhưng đó chẳng phải là tốt nhất, cho dù dùng tên đặt cho chiến kỹ khó đấy, nhưng mà cùng một chiến kỹ, chỉ có người sáng tạo nên nó, tích lũy được kinh nghiệm hiểu rõ được cơ sở và cốt lõi của chiến kỹ, mới có thể khai triển được chiến kỹ mạnh nhất.

Hai chiến kĩ va đập vào nhau, sức mạnh dư chấn phá hư quang thuẫn của hai Cơ Giáp.
Cuối cùng, sức mạnh của cả hai vượt quá lực mà Cơ Giáp có thể chịu được, khiến cả hai văng xa, một Cơ Giáp văng ra rồi mất thăng bằng, va vào sàn đấu, tạo thành một hố sâu lớn.
Còn một Cơ Giáp khác, trong lúc sắp rớt thì lại khởi động được động cơ, bay khỏi được hố sâu ở dưới, tình trạng tốt hơn Cơ Giáp vừa rồi rất nhiều.

Số 9 âm thầm kinh hãi, may là anh ta có cải tạo động cơ rồi, nên mới hồi phục nhanh hơn chút, không bị rơi như đối thủ.
Chỉ là, anh không ngờ mình dùng Chiêu cuối Song Long Bạo, vậy mà đối phương chỉ dùng một kỹ năng cấp b đã có thể ngăn được Sát chiêu của anh ta, nếu không phải đối thủ của anh ta rơi xuống đất, anh ta còn nghĩ mình thất bại rồi cũng nên.

Số 9 thở phào một hơi, đối thủ của anh ta trúng chiêu này, không chết thì cũng trọng thương mới đúng.
Anh ta vô tình lướt qua số liệu của đối phương, vẫn là 6 người..

Vậy mà không chết? Số 9 kinh ngạc không thôi, nhưng rồi cũng bình tĩnh lại.
Anh ta tin là trúng chiêu này, cho dù chưa chết cũng sẽ thừa sống thiếu chết rồi.
Có lẽ không còn cách nào chiến tiếp được nữa, chẳng qua đối phương chưa chết khiến anh không an tâm được, anh ta quyết định sẽ bắn thêm một phát nữa.

Số 9 điều khiển Cơ giáp, động cơ của nó liên tục phải hoạt động nên đã đến cực hạn rồi, nên số 9 mới chọn cách này.
Chỉ thấy Cơ Giáp kia đang chạy trốn băng băng trên đường, thì lúc đuổi đến còn 50 mét, Cơ giáp nọ lại phóng lên giữa trời, Cơ Giáp nắm chặt vũ khí, dùng hết sức bình sinh đâm vào khoang điều khiển của đối phương.

Băng Phách hộc máu, cô nhìn thấy số liệu của đàu não nhắc nhở, mình không thể chịu được bao lâu nữa, sắp bị giết rồi.

Đúng vậy, bây giờ cô đang sống lay lắt, nhưng mà trong lòng của cô nghẹn ứ, nên không muốn chết dễ dàng như vậy đấy.

Đã đấu với Long Tường đến tận giờ phút này, nếu chết mà không kéo thêm một cái đệm lưng, làm sao cam tâm đây?

Quân đặc chủng của cô tại Quân đoàn 23 thành lập không lâu, thành viên trong đó cũng là góp từng chút một ở những đoàn khác, những đội viên này đều là ngưỡng mộ Đại tướng Lăng Tiêu mới vào quân, nên lòng trung thành của họ không hề thua kém bất cứ một đội đặc chủng nào trong Quân cả.

Lúc trước khi nào ra ngoài làm nhiệm vụ, hợp tác với những quân đặc chủng khác, đều sẽ gặp phải những lời mỉa may không nặng thì nhẹ, xem thường họ không phải quân đoàn chính hiệu, điều này khiến đội đặc chủng nghẹn ứ, trong lòng quyết không bao giờ thua một ai cả, không thể làm Đại tướng Lăng Tiêu mất mặt được, bởi vì tính không chịu thua này, nên cho dù gặp phải đội Long Tường cũng nhất quyết không thua.

Nhìn thấy số 9 đâm đến, Băng Phách khẽ cười, lần đầu chửi thề: “ahihi!” Cô dùng hết sức lực, điều khiển một lệnh cuối cùng.

Cơ Giáp của Băng Phách giơ chân lên đá, gạt đi thanh kiếm sắp đâm trúng khoang điều khiển của cô.
Bởi vì động tác này, nên lộ ra thanh kiếm ở trong đùi, Băng Phách nắm lấy chuôi gươm, đâm mạnh về phía số 9.

Chiêu này quá bất ngờ, số 9 không ngờ Băng Phách còn lực đánh trả nên chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đã cảm thấy một cơn đau dồn lên não, một giây sau đã rời khỏi thế giới ảo.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.