Đọc truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm – Chương 589Cửa Thứ 2
Tuy máy chủ phán là ông thắng, nhưng trong lòng Tề Diệu Dương tự biết mình thua.
Bởi vì lúc này nếu ở trên chiến trường, ông và Lăng Lan đã đồng vu quy tận rồi, vậy mà đối thủ của ông còn là một lính mới vừa vào quân đoàn, mà có thể khiến ông gãy cánh nhường này, lần đầu tiên ông cảm thấy mình đã già thật rồi..
Đôi mắt Lăng Lan quá bình tĩnh, như thể lạnh lùng như băng, Tề Diệu Dương không thể biết được đáp án mà mình muốn biết, đàng bất đắc dĩ nói một câu: “Vậy thì vậy đi.”
Tuy là ông nghi ngờ với chiêu cuối của Lăng Lan, nhưng biểu hiện của Lăng Lan khiến ông hài lòng vô cùng.
Cho dù là Cận Chiến và Chiến Xa, đều có thể vuông tròn phối hợp, Chiến xa đã khiến ông chật vật, thao tác điều khiển Cơ Giáp Cận Chiến càng khiến ông có cái nhìn khác hẳn, miễn nói đến trí thông minh trong cách dàn trận của Lăng Lan, sau khi bại trận vẫn bình tĩnh tự tin không cay cú, không bắt bẻ được bất cứ điều gì.
Tề Diệu Dương đã tán thành Lăng Lan, cũng cảm thấy bớt phần lo lắng với con út của mình, ông mỉm cười: “Lăng Lan, con của bác giao cho cháu.”
“Hả?” Lăng Lan nghe xong choáng váng mặt mày, không phải đơn giản là kiểm tra sao? Tự nhiên loáng cái biến cô thành người trông trẻ rồi? Còn nữa, con của ông ấy là ai?
Tề Diệu Dương nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lăng Lan vỡ tan ra, ông nở nụ cười ha hả, cũng không giải thích gì với cô nữa, một giây sau đã biến mất, có thể đã đăng xuất khỏi thế giới ảo.
“Lão đại, chị muốn đi trông trẻ à?” Tiểu Tứ luôn im lặng quan sát trận chiến không dám lên tiếng vì sợ ảnh hưởng đến Lăng Lan, nhìn thấy Tề Diệu Dương đi rồi cuối cùng mới chạy ra ngoài.
Lăng Lan khẽ buồn bực day trán, bởi vì lúc này chiến đấu nhanh quá, không kịp suy nghĩ.
Bây giờ bình tĩnh rồi, mới thấy giám khảo lần này có phần quen thuộc.
Nhất là gương mặt kia hơi quen quen.
Dĩ nhiên, Lăng Lan chưa xác định được là những đội viên khác trong chiến đội có gương mặt giống ông ấy hay không, nếu nghĩ đến đây thì có thể hiểu được những lời đối phương nói rồi.
Cũng chính lúc này, Đại tá Mễ đang kinh ngạc bởi chiêu cuối cùng nên lỡ nhịp lúc này cũng đã chạy đến đây, ông rời khỏi nơi quan sát trận chiến, đã thấy Lăng Lan đứng giữa đại sảnh như đang tự hỏi điều gì.
Ông vội vàng chạy đến gọi: “Lăng Lan!”
Không chờ Lăng Lan trả lời, ông nhìn quanh cũng không thấy người ông muốn tìm, nhịn không được hỏi: “Đối thủ của cậu có tìm cậu không?” Ít nhất cũng phải nói rõ là có qua hay không chứ.
Lăng Lan không hề trả lời mà hỏi ngược lại: “Người đó, có phải là Trung tướng Tề Diệu Dương không?”
Ánh mắt Đại tá Mễ sáng ngời lên: “Cậu cũng biết rồi à?”
“Thì ra là ông ấy.” Bảo sao lại nói câu kia, xem ra việc Tề Long hạ quyết tâm đi theo cô, đã khiến cho trung tướng Tề Diệu Dương vô cùng ai oán.
Lăng Lan cũng thông cảm cho tâm trạng của trung tướng Tề Diệu Dương.
Bởi vì nếu cô nói với cha mình, cô muốn đến Quân đoàn 3..
Được rồi, cảnh tượng ấy quá kì lạ, cô không tưởng tượng nổi, dù sao nhất định không có kết quả gì tốt.
Nếu so sánh vậy, cha của Tề Long đã rất tiến bộ rồi, Lăng Lan âm thầm khen ngợi trung tướng Tề Diệu Dương trong lòng.
Nhưng mà Lăng Lan vốn không nghĩ đến, Tề Long có thể đi theo cô, cái giá phải trả là bị đánh đến thừa sống bán chết..
Cũng chứng minh việc Lăng Lan đã dự trước, đào tạo Tề Long thành Tiểu Cường (*con gián) đánh mãi không chết là đúng rồi, khiến cho cha của anh không làm gì được anh, đành phải buông tay.
“Cậu không gặp trung tướng Tề Diệu Dương sao?” Ông nhìn thấy Lăng Lan lại cúi đầu suy nghĩ, không trả lời ông, đại tá Mễ lại hỏi, điều này liên quan rất nhiều chuyện tiếp theo đó.
Lăng Lan đấu tốt như vậy, khiến Đại tá Mễ không muốn Lăng Lan kết thúc như vậy.
“Gặp được rồi.” Lăng Lan trả lời.
“Vậy trung tướng có nói gì không?” Đại tá Mễ lại hỏi.
“Nói..” Chuyện giao con à? Lăng Lan nghi nghi nhìn Đại tá Mễ, trong lòng của cô nghĩ rằng, Đại tá Mễ không phải người nhiều chuyện, ông không quan tâm đến việc con cái gì đó đâu.
“Có vượt qua bài kiểm tra không?” Đại tá Mễ im lặng, chẳng lẽ Lăng Lan không hề quan tâm đến việc đó sao.
“Không phải thua rồi sao?” Lăng Lan nhún nhún vai, sau khi chiến bại cô cũng biết là không thể giỡn được rồi.
Nhưng mà Lăng Lan không hề nhụt chí, thất bại nghĩa là cô chưa đủ mạnh, cha của mình tìm đến trung tướng Tề Diệu Dương hẳn là muốn cô hiểu rõ điều này.
Từ sau khi Lăng Lan trở thành ngụy Hoàng Cấp Sư Sĩ, thì có phần hơi kiêu căng, cô cho rằng nếu Cận Chiến, ngoài Thần Cấp Sư Sĩ ra chẳng mấy người đấu lại cô.
Nhưng ngày hôm nay, cô thấy Tề Diệu Dương nhẹ nhàng đánh bại cô như vậy, mới khiến cho Lăng Lan tỉnh ra.
Khiến cô hiểu rằng, người tài trong Liên Bang còn nhiều, không chừng còn rất nhiều người giống như Tề Diệu Dương, cô cũng không mạnh như mình nghĩ, còn phải cố gắng nhiều hơn.
Quả nhiên không ai hiểu con bằng cha mẹ, cô nghĩ đuôi nhỏ của cô vừa cong lên, cha của cô đã biết rồi.
Ông còn dùng cách này nói với cô rằng, cô còn yếu lắm, chưa bằng ai đâu, cần phải cụp đuôi làm người đi.
Đại tá Mễ nghe đến đây mới biết Lăng Lan nghĩ sai rồi, ông mỉm cười: “Cậu cho rằng kết quả thắng thua mới quyết định qua hay không à?”
Thì ra không phải vậy à! Ánh mắt Lăng Lan sáng ngời, tuy là cô bại trận cũng không hề thất vọng gì, nhưng nếu cho cô qua cửa thì càng vui hơn.
Đại tá Mễ gật đầu nặng nề, biểu hiện Lăng Lan nghĩ đúng rồi.
Lăng Lan mừng thầm, nhớ lại cuộc nói chuyện với Tề Diệu Dương, rồi nhớ lại lời giao phó của ông, Lăng Lan liền hiểu ra, trung tướng nói với cô là cô quả rồi đó.
Sao mình ngốc quá vậy! Lăng Lan khẽ vỗ đầu mình một cái đầy bất mãn.
Sau khi vào Quân đoàn 23, ở với cha mẹ mới 3 tháng cô đã có tính ỷ lại rồi, làm việc cũng không nhạy cảm như trước nữa, nhắc nhở rõ ràng như vậy cô đáng lí phải hiểu rồi mới phải, không cần chờ Đại tá Mễ nhắc chứ.
Xem ra cô rời xa gia đình là đúng, phải rời khỏi cánh chim của Lăng Tiêu, cô mới có thể trưởng thành nhanh hơn.
Tuy Lăng Lan tin rằng Lăng Tiêu có thể bảo vệ cô và Lam Lạc Phượng, nhưng cô vẫn cho rằng, bản thân mạnh mẽ lên, mới không còn bất cứ điểm yếu nào.
Hung thủ ám hại Lăng Tiêu còn đó, vẫn đang ẩn nấp trong cao tầng (*chức quyền cao) của Quân bộ, Lăng Tiêu đã điều tra ngần ấy năm, chỉ có thể điều tra được mấy quân cờ nhỏ thôi, còn hung thủ đằng sau đó, vẫn như chìm trong sương mù, nguy cơ vẫn bao trùm lấy nhà họ Lăng của họ, chẳng biết bao giờ đối phương lại ra tay lần nữa.
“Chắc cậu đã nghĩ ra rồi.” Lăng Lan ủ rũ khiến Đại tá Mễ mỉm cười, nhưng sau đó thấy Lăng Lan thoải mái nhẹ nhõm, Đại tá Mễ đã biết được kết quả bên trong, hẳn là vượt qua được bài kiểm tra rồi.
Đúng lúc này, Máy liên lạc của Đại tá Mễ rung lên, sau khi ông nghe máy, biểu cảm thay đổi, ông quay phắt nhìn Lăng Lan với niềm tiếc thương vô hạn, khiến đáy lòng cô khẽ nhảy lên một cái, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi à? Cửa đầu cô không qua?
Nhưng mà Đại tá Mễ không có thời gian giải thích cho cô, chỉ thấy ông ra hiệu cho Lăng Lan mau đuổi theo ông, vừa đi ông vừa gửi tin đi.
Sau đó, Đại tá Mễ dẫn Lăng Lan đến sàn đấu cho chiến đội, gương mặt của ông có phần nặng nề: “Cửa thứ hai là đấu đội, 6 người, do cậu làm đội trưởng chỉ huy, đấu trong một bản đồ ngẫu nhiên, đến khi đội bên kia chết hết thì mới kết thúc.
Trong trận này, Lăng Lan, cậu phải nhớ kĩ một điều, cậu là đội trưởng, trước khi kết trận, cậu không được chết trước đội viên.”
Lăng Lan nghe vậy, không chần chờ hỏi tiếp: “Đội viên của tôi đâu?”
Đại tá Mễ đến trước quang não, nhập vào một đống hồ sơ, rồi gọi Lăng Lan đến: “Ở trong là danh sách tất cả đội viên trong đội đặc chủng của tôi, cậu hãy chọn năm người, bây giờ cậu chỉ còn nửa tiếng để chọn.
Sau nửa tiếng, nếu như cậu chưa chọn xong hoặc là chưa chọn đủ, hệ thống sẽ tự chọn ngẫu nhiên cho cậu.”
“Tôi không được lựa chọn Cơ Giáp Sư ảo sao?” Lăng Lan cau mày, cô không ngờ mình phải chọn người trong đội đặc chủng, đây không phải là tin tốt gì, bởi vì trong chiến đội này, mọi người đều là kiệt ngao bất tuần (*ý chỉ cương quyết bướng bỉnh) rất khó chỉ huy, họ làm sao có thể tuân theo mệnh lệnh của một lính mới được.
Nếu so sánh với những khúc xương cứng khó gặm này, Lăng Lan vẫn thích Cơ Giáp Sư máy mà hệ thống tạo thành hơn, ít nhất chúng chịu nghe lời.
“Không được, đây là mệnh lệnh của Đại tướng Lăng Tiêu.” Đại tá Mễ kiên định lắc đầu.
Lăng Lan không còn cách nào khác chỉ có thể tiến lên, cô nhìn một hai trăm người trước mặt, mở đại một tư liệu, trước mặt xuất hiện một hồ sơ:
Phi Đao: Vương Bài Sư Sĩ Viễn Trình (*Tầm xa) ; Thuần thục: Súng ngắm, Tuyệt chiêu: Cửu Tinh Quy Nhất (Thất Tinh)!
Trong lòng Lăng Lan có điều suy nghĩ, gọi Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, chị muốn một người dùng súng Bắn Tỉa, ba người Cận Chiến mạnh một chút, một người Cơ Giáp Sư Tổng Hợp, tốt nhất là bên trong đó có một người có thể đảm nhiệm vị trí quân sư.”
“Em rõ rồi, Lão đại!” Tiểu Tứ liền dùng toàn bộ khả năng của mình tìm kiếm trong 300 người ở trong, tìm người Cơ Giáp Sư mạnh nhất mà Lăng Lan yêu cầu.
Đại tá Mễ nhìn thấy Lăng Lan đang cúi đầu chăm chú lựa chọn, ông chần chờ một chút rồi nói nhỏ: “Có cần tham khảo ý kiến của tôi không?”
Lăng Lan kinh ngạc ngẩng đầu, trong ấn tượng của cô, Đại tá Mễ không phải là người thích đi cửa sau (*ý chỉ ông công bằng liêm chính).
“Nếu được, cậu hãy lựa một đội đặc chiến, có chữ Đao ấy.” Đại tá Mễ nói rất nhanh, rồi liếc nhìn quanh quẩn..
Chắc là ông làm chuyện này lần đầu tiên, nên hơi chột dạ.
Lăng Lan cảm nhận được ý tốt của Đại tá Mễ, cô cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi giao cho Tiểu Tứ: “Lựa chọn một viễn trình, một cận chiến, một tổng hợp tên có chữ Đao, hai người khác tùy em.”
Rất nhanh, tên của năm đội viên xuất hiện trước mặt Lăng Lan.
Bá Đao: Vương Bài Sư Sĩ hệ Cận Chiến (17), Tuyệt kĩ: Thuật Liên Kích!
Yêu Đao: Vương Bài Sư Sĩ hệ Tổng Hợp (16), Tuyệt kĩ: Súng ngắm (*mai phục), Thuật Liên Kích.
Thuộc tính phụ: Quân sư.
Thần Đao: Vương Bài Sư Sĩ hệ Viễn Trình (16), Tuyệt kĩ: Miễu Xạ (*bắn nhanh).
Cuồng Chiến: Vương Bài Sư Sĩ hệ Cận Chiến (17), Tuyệt kĩ: Quét Ngang Thiên Quân.
Băng Phách: Vương Bài Sư Sĩ hệ Cận Chiến (15), Tuyệt kĩ: Toàn Phong Trảm!
Tiểu Tứ nhìn thấy Lăng Lan không nói lời nào, nghĩ rằng cô không hài lòng, nên mới giải thích gấp gáp: “Lão đại, chị đừng nghĩ tuyệt kĩ của họ đơn giản, nhưng mà họ lên cấp Vương Bài Sư Sĩ đã hơn mười lăm năm rồi, những tuyệt kĩ của họ không hiện lên hết trên tư liệu kia đâu.
Còn nữa, em nhớ Lão đại đã từng nói, nếu người càng mạnh, thì tuyệt kĩ của họ lại càng đơn giản, uy lực càng lớn.”
“Xem ra những lời chị nói em đều nhớ kỹ.” Lăng Lan khen ngợi.
Lăng Lan không có ý kiến gì với danh sách này của Tiểu Tứ cả, chỉ là cô chú ý đến một người cuối cùng, Băng Phách mà thôi.
Cô cảm thấy tên này khá nữ tính, chẳng lẽ là một cô gái lên Vương Bài Sư Sĩ sao? Nếu như cô đoán chuẩn, vậy đây sẽ là lần đầu tiên cô gặp được một nữ Vương Bài Sư Sĩ, điều này khiến Lăng Lan rất chờ mong.
“Vậy chọn..
những người này.”
.