Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 586Một Điểm Liên Xạ


Đọc truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm – Chương 586Một Điểm Liên Xạ


Đại tá Mễ dẫn Lăng Lan vào trong sàn đấu, sau đó nói Lăng Lan chọn sàn đấu Cơ Giáp, Lăng Lan chọn sàn đấu xong, bên trong xuất hiện một trang web lựa Cơ Giáp.
Trước mặt Lăng Lan, trong thế giới ảo đã hiện lên 5 loại Cơ Giáp cơ bản khác nhau trong loại Cơ Giáp Vương Bài, Vương Bài Cận Chiến, Vương Bài Tầm Xa, Vương Bài Tổng Hợp, Vương Bài Hình Thú, Vương Bài Pháo Hỏa.

Cô nhìn thấy năm loại Cơ Giáp này, suy nghĩ chút rồi chọn Vương Bài Tổng Hợp.

Đại tá Mễ lên Cơ Giáp rồi sẽ thấy được vị trí của Lăng Lan, ông nhìn thấy một Cơ Giáp Vương Bài Tổng Hợp rơi xuống, biết là cô đã lựa xong Cơ Giáp.

Sau một khoảng thời gian yên lặng, Lăng Lan nhận được tin của Đại tá Mễ, biết được số phòng và mật khẩu.

Sau khi Lăng Lan tiến vào, cảnh tượng trước mặt là sao trời mênh không, điều này khiến trong lòng Lăng Lan hơi ngạc nhiên.
Trước đây cô có kinh nghiệm trong việc chiến đấu ở mặt đất, còn trong khoảng sao trời như thế này tuy có đấu mấy lần nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm, nói cách khác, bản đồ này có phần hơi bất lợi với Lăng Lan.

Lăng Lan đảo mắt một hồi, phát hiện xung quanh không một bóng người, trong máy quét rada cũng yên tĩnh, như thể trong sao trời mênh mông này chỉ có mình cô.
Thế giới rộng lớn là vậy, chỉ có mình cô tịch liêu.
Nếu như ở bên trong này lâu, sẽ ảnh hưởng đến sức suy luận của Cơ Giáp Sư.
Đây là nhiệm vụ giữa trời sao, nhưng trước giờ đều là nhiệm vụ cho chiến đoàn, một ít là nhiệm vụ cho chiến đội tinh anh, nhưng không thể có nhiệm vụ cá nhân.

Bởi vì giữa vạn ngôi sao, khách độc hành lạc lõng rất nguy hiểm.
Cho nên muốn làm nhiệm vụ giữa biển sao trời, thì phải gia nhập chiến đội.

Ba phút trôi qua, Lăng Lan nghe thấy giọng nói của đầu não.
“Cảnh báo, bạn đã vào trời sao.
Mời mở hệ thống dưỡng khí và lọc khí, bổ sung dịch dinh dưỡng.
Năng lượng của bạn còn sử dụng được 3 giờ.
Chú ý.”

Lăng Lan nghe đến đây, trong ánh mắt sáng hơi lạnh lùng: “Bắt đầu rồi sao?” Cô tìm một trong rada, phát hiện ngoài cô ra thì trong phạm vị rada tìm được vẫn yên lặng, như thể trong khoảng trời sao này chỉ có mình Lăng Lan.

Dĩ nhiên, còn một khả năng là đối phương đang nằm ngoài phạm vi tìm kiếm của rada.

Khóe miệng Lăng Lan khẽ cong, cô ấn phím tiếp theo, kích hoạt cường lực quấy nhiễu.

Trong lúc Lăng Lan điều khiển Cơ Giáp bày ra một tư thế, tư thế này có thể công thủ toàn diện, cho dù người ở phía xa đánh lén, cô vẫn có thời gian để phòng ngự.

Đại tá Mễ đang ngồi ở trên ghế xem, gương mặt của ông khó chịu nhìn thấy Lăng Lan bày ra đối pháp, khi này mới thở dài một hơi quay đầu về phía khoảng không bên kia.
Chỗ đó đang có một Vương Bài Cơ Giáp lao về phía Lăng Lan.

Đại tá Mễ khẽ kinh ngạc, bởi vì sau khi đăng nhập.
Cơ giáp nọ đã mở hệ thống tắc kề hoa ra.
Mới vào Cơ Giáp đã mở hệ thống tắc kề hoa nhanh như vậy thì ông biết.
Toàn bộ Vương Bài Sư Sĩ trong Liên Bang, ngoài ông ra chỉ còn ba người nữa.
Nhưng người này điều khiển không giống ba người quen nọ, không lẽ là nhân tài mới sao? Đại tá Mễ lắc đầu bỏ đi, nếu thật có sao ông lại không biết gì cả.
Vậy có nghĩa là đối phương nổi danh trước ông, nên ông không gặp phải.

Vậy rốt cuộc đối phương là ai? Sao Đại tướng có thể tìm được người Vương Bài Sư Sĩ lợi hại như vậy?

Khác với hai người đang chiến đấu, người đang xem cuộc chiến có thể nhìn rõ cử động của hai người, cho nên khi đối phương vừa vào sàn đấu, Đại tá Mễ đã thấy hết rồi, chỉ là Lăng Lan ứng phó chậm hơn chút, như thể không thấy đối thủ đã vào.
Ông liền hiểu, đối thủ đã mở hệ thống tắc kè hoa.

Nhưng mà Lăng Lan cho dù không thấy đối thủ, lại biết đối phương đã đến rồi, cũng có thể bày ra biện pháp ứng đối.

Nhưng nếu Lăng Lan không có cách nào giải quyết với hệ thống tắc kè hoa của đối phương, thì trận này Lăng Lan sẽ ở thế bất lợi.
Có thể bị đối phương đè rất ác, điều này không có lợi cho việc cho điểm.
Đại tá Mễ cũng không hi vọng Lăng Lan mới cửa đầu tiên đã thua, như vậy đả kích quá lớn.

Nghĩ đến đây, đại tá Mễ đau lòng không thôi, bắt đầu oán trách Đại tướng nhà mình sao quá nghiêm khắc, cho dù ngăn trở con mình, nhưng không thể ác như vậy, làm sao mà đứa nhỏ chịu nổi.


Được rồi, lại thêm một người bị Lăng Lan lừa, cho rằng Lăng Lan sẽ giống như một người lính bình thường trong quân, sợ là sẽ không gượng dậy nổi nếu chịu đả kích dạng này..

Mà khi này, Lăng Lan đang nhìn chằm chằm vào ra-da, đã thấy được một điểm đỏ, nhưng trong nháy mắt lại bình thường.
Nếu như Lăng Lan phân tâm sẽ bỏ qua chuyện này.

“Quả nhiên đối thủ của mình đến rồi.
Trong lúc mới lên cơ đã mở hệ thống tắc kè hoa, kĩ thuật điều khiển trên mình một bậc.” Lăng Lan đoán được thực lực của đối thủ rất nhanh, trong lòng hơi trầm xuống, đáng lẽ trong lòng nắm chắc mười phần, giờ chỉ còn bảy, tám phần.

“Xem ra cha không để mình qua cửa đơn giản vậy rồi.” Lăng Lan thoáng rầu rĩ, người cha này của cô, quả là một người thích gài bẫy con gái mà, cứ lâu lâu là hố cô một phen.

Nhưng mà, Lăng Lan sẽ không chịu thua như vậy, cô lấy một khẩu súng ngắn sau lưng xuống, nhắm ngay phương hướng của rada rồi nhấn phím, tạo thêm một làn sóng cường lực.

Đại tá Mễ nhìn thấy Lăng Lan bắn chuẩn súng laser vào đối thủ, ông ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: “Phát hiện rồi sao? Chẳng lẽ trên Cơ Giáp của Lăng Lan có hệ thống đôi mắt ưng?”

Tề Diệu Dương nhìn thấy Lăng Lan giơ súng về phía của ông, nhướn mày: “Phát hiện rồi à, để xác nhận chút.” Sau đó, ông mới bay về phía khác, chớp nhoáng nhảy về bên trái.

Khẩu súng của Lăng Lan cũng không hề do dự chuyển về phía ấy.

Tề Diệu Dương thấy thế mới rõ đối thủ thật sự đã thấy được hệ thống tắc kè hoa, ông mới phiền lòng: “Thằng nhóc Lăng Tiêu này đến cùng là phát cho con mình bao nhiêu tiền tiêu vặt? Cơ giáp còn chọn trang bị ít dùng đôi mắt ưng nữa.”

Tề Diệu Dương cũng nghĩ rằng, Lăng Lan có thể phá giải hệ thống tắc kè hoa, là dùng hệ thống mắt ưng chuyên dùng với nó, nhưng bởi vì hệ thống mắt ưng chỉ phát hiện được hệ thống tắc kè hoa chứ không còn hữu dụng gì nữa, mà giá lắp còn đắt đỏ nữa.
Rất nhiều Cơ Giáp Sư đều không muốn lắp nó, dù sao hệ thống tắc kè hoa cũng ít người dùng, trong toàn bộ thế giới ảo này người sử dụng hệ thống tắc kè hoa chắc chỉ được lác đác một phần.

Hơn nữa, ngoài hệ thống mắt ưng ra thì không còn có thể tùy cơ ứng đối hệ thống tắc kề hoa nữa.
Nhưng mà ứng đối như vậy cần có một kĩ thuật điều khiển Hư Năng Lực mới có thể ứng phó, nhưng không chuẩn như hệ thống mắt ưng.


Mỗi Vương Bài Sư Sĩ đều có kiêu ngạo của riêng mình, đều nghĩ mình là người mạnh nhất.
Nên không muốn dựa vào hệ thống hỗ trợ, muốn tự mình phá giải rồi trở thành cường giả..
Suy nghĩ vậy khiến người lắp đặt hệ thống mắt ưng ngày càng ít đi, chỉ sợ trang bị vào xong sẽ khiến mình mất phong độ.

Điều này biến hệ thống đôi mắt ưng trở thành một hàng độc trong Liên Bang, Cơ giáp sư có cấp bậc thấp thì mua không nổi, còn Vương Bài Sư Sĩ thì lại khinh thường chẳng muốn dùng đến.

Đại tá Mễ nhìn thấy Lăng Lan nhìn theo phương hướng của đối thủ, trong mắt khẽ kinh ngạc vui vẻ vỗ đùi: “Đẹp! Quả thật là hệ thống mắt ưng.”

Tuy nhiên khi nhìn thấy Lăng Lan dùng hệ thống đôi mắt ưng mà Đại tá Mễ và Tề Diệu Dương vốn chướng mắt, lúc này bọn họ lại mang theo tâm trạng hoàn toàn khác nhau, trong lòng lặng lẽ khen ngợi: “Tuy là có hơi lãng phí chút, nhưng điều này cũng chứng minh, Lăng Lan đã chuẩn bị rất tốt trong vòng này.
Có thể suy nghĩ hết tất cả các trường hợp xảy ra, trang bị hệ thống đôi mắt ưng để chống lại một trang hàng vạn khả năng- hệ thống tắc kè hoa, vậy mà không thể không thừa nhận, cậu ta chọn đúng rồi.”

So với đại tá Mễ, Tề Diệu Dương càng vui hơn nữa.
Điều này khiến ông hiểu được Lăng Lan là con người vô cùng cẩn thận, từng hành động đều vẹn toàn.
Chuẩn bị rất đầy đủ, cho dù có lãng phí cũng cam đoan không có chút sơ sảy nào.
Nếu như cậu có thể dẫn đội, sẽ không vì nhất thời xúc động mà lâm vào hiểm nguy, càng không hấp tấp không chuẩn bị kĩ mà lâm vào đường cùng.

Tề Diệu Dương thầm cho điểm Lăng Lan, thực lực của đội trưởng rất quan trọng, nhưng bình tĩnh, tính toán chu toàn, lấy hay bỏ cũng quan trọng không kém phần.
Một đội trưởng như thế này, ông mới yên tâm giao con mình cho cậu ấy.

Biết là không thể dùng hệ thống tắc kè hoa đánh lén, Tề Diệu Dương liền tắt hệ thống tắc kè hoa, một Cơ Giáp Vương Bài màu bạc lặng lẽ xuất hiện giữa khoảng trời sao.

“Chuẩn bị tấn công sao? Vậy phải xem tôi có đồng ý không đã!” Đôi mắt Lăng Lan lạnh nhạt, ngón tay nhanh nhẹn nắm chặt cò súng, bắn từng phát một, từ họng súng phát ra những tia sáng có lực rất mạnh, nhưng bởi vì bắn quá nhanh, nên phản lực khiến Lăng Lan hơi không giữ vững được, mấy phát cuối cùng khiến cô hơi run nhẹ một chút.

“Một điểm liên xạ!” Đại tá Mễ nhướn mày nhìn cách tấn công này, nếu như tấn công kiểu này chẳng có tác dụng gì với Vương Bài Sư Sĩ cả, không lẽ Lăng Lan quá hồi hộp nên tấn công đại hay sao? Hay là cậu chỉ ra đòn nhử để tìm cơ hội khác?

Có lẽ, với một Vương Bài Sư Sĩ bình thường, liên xạ này của Lăng Lan có thể khiến đối phương rối rắm một phen, nhưng với người đã áp chế thực lực của mình thăng cấp Hoàng Cấp 17 năm rồi, thì căn bản không đáng nhắc đến.
Tề Diệu Dương tránh né rất nhẹ nhàng đợt xạ kích này, trong lúc Tề Diệu Dương sắp tránh khỏi một phát cuối rồi, thì chùm tia sáng kia lại đột nhiên tách ra, khiến cho gương mặt không chút biểu tình của Tề Diệu Dương hơi đổi, ngón tay chậm nhịp bình thản, liền biến mất trên màn phím.

“Bùm” một tiếng vang!

Chùm tia sáng kia đánh trúng quang thuẫn (khiên ánh sáng) của Tề Diệu Dương, trong lúc cuối cùng ông kịp mở quang thuẫn, nên phòng được phát cuối cùng của Lăng Lan.


Nhìn thấy trên màn hình hiện cảnh báo, Tề Diệu Dương hưng phấn hết sức, tốc độ mở quang thuẫn của ông là 0.003 giây, nói cách khác khi nảy Lăng Lan vẫn có khả năng bắn trúng ông.
Phải biết rằng, từ sau khi ông lên Vương Bài Sư Sĩ, trở thành Thiên Kình của Liên Bang, trừ Thần Cấp Sư Sĩ ra, người đánh trúng ông chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Còn những Hoàng Cấp Sư Sĩ khác của Liên Bang, nói cho cùng cũng là biểu hiện của việc tích lũy kinh nghiệm tăng lên thôi, không thay đổi về chất, đây cũng là nguyên nhân Tề Diệu Dương có thể áp chế cấp bậc ngụy Vương Bài Sư Sĩ hơn mười năm vẫn không bị ai phát hiện.
Nếu không phải đã đạt đến Đỉnh của Hoàng Cấp, chạm đến cửa lên đến Thần Cấp Sư Sĩ, nên bắt đầu xuất hiện niệm lực, mới khiến ông không thể áp chế cấp bậc của mình nữa, không thể không lên Hoàng Cấp.

Tề Diệu Dương là một người cuồng chiến, đây mới là lí do ông áp chế thực lực mà trở về canh phòng tiền tuyến, bởi vì ông biết nếu lên Hoàng Cấp Sư Sĩ, thì phải quay về Liên Bang cùng với nhóm Thần Cấp Sư Sĩ tọa trấn ở đại bản doanh, điều này khiến một người đam mê chiến đấu đánh địch mỗi ngày đều ra chiến trường như ông làm sao chịu được, cho nên tính cách hiếu chiến của Tề Long, hoàn toàn kế thừa từ cha anh.

“Đây là kĩ thuật Cũng Bắn cải tiến à, hay đấy.” Tề Diệu Dương trong mắt hiện lên ánh lửa, ban đầu còn hơi lạnh nhạt bây giờ mới vào tình trạng chiến đấu.

Tề Diệu Dương chấp nhận lời mời của Lăng Tiêu, chẳng qua là đến khảo sát thực lực của Lăng Lan mà thôi, không có chút hứng thú chiến đấu nào.
Nhưng mà bây giờ Lăng Lan đánh ra một phát thế này, khiến cho ý chí chiến đấu của ông bùng cháy, sẵn sàng đấu đàng hoàng với Lăng Lan.

Đại tá Mễ há hốc, tia sáng có thể tách ra như vậy, khiến ông kinh ngạc không thôi: “Đây không phải là một điểm liên xạ!” Đây là kĩ năng cao nhất mà Vương Bài Sư Sĩ có thể khai triển- Cũng Bắn.

Ông tại sao quên mất điều này chứ, nhưng tại sao động tác Một điểm liên xạ lại chuẩn như thế? Hay là vì người khác không chú ý gì mới bỏ lỡ? Hay là, ông bị lừa rồi?

“Động tác cơ bản của Cũng bắn không phải như vậy, bởi vì mình không chú ý nên mới bị lừa.” Tất nhiên đối thủ của Lăng Lan cũng bị lừa rồi, cho nên mới vội vàng mở quang thuẫn.
Đại tá Mễ dù sao cũng là cao thủ hàng đầu trong giới Cơ Giáp, nên nhìn qua đối phương đã liên tục thở dài không thôi, “Quả thật là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy..
không ngờ Lăng Lan có thể kết hợp được Một điểm liên xạ và Cũng Bắn hoàn hảo thế này, khiến người khác nghĩ nó là một điểm liên xạ, chứ không phải Cũng Bắn.”

“Hơn nữa, cậu ta còn trên cơ sở của Cũng Bắn mà cải tiến, uy lực sau đó cũng đạt đến cấp A rồi?” Đại tá Mễ càng nghĩ càng thán phục, quả nhiên là thanh niên dám nghĩ dám làm, vừa lên Vương Bài đã sửa kỹ năng rồi, đã vậy còn thành công nữa.
Sau này chỉ cần tốc độ tay của Lăng Lan đạt đến cấp thấp nhất của Hoàng Cấp Sư Sĩ, lấy thiên phú của Lăng Lan thì điểm khó cuối cùng cũng chẳng thành vấn đề rồi.
Đại tá Mễ hâm mộ không thôi, ông còn đang kẹt ở đó rất lâu đây này.

Nhưng mà đại tá Mễ không còn thời gian cảm thán lâu, bởi vì bị hấp dẫn bởi trận chiến kịch liệt.

Bây giờ hai Cơ Giáp đã giáp lá cà rồi, Tề Diệu Dương điều khiển Cơ Giáp Cận Chiến, nên sức mạnh của ông được gột rửa qua nhiều trận chiến, dựa vào khả năng điều khiển Cơ Giáp của ông, chẳng mấy chốc đã chớp tới cạnh Lăng Lan, bắt Lăng Lan phải từ bỏ công kích từ xa, cùng ông cận chiến.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.