Đọc truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm – Chương 583Kích Hoạt Chiến Đội!
Trong lúc ánh mắt của mọi người đều hướng về đám tân binh trong trại huấn luyện, thì một chiếc xe bay lẳng lặng bay khỏi dinh Đại Tướng.
Hàng ghế phía sau của xe bay, Hà Húc Dương đang ngồi bên cạnh chăm chú quan sát Lăng Lan- người đang có gương mặt vô cùng bình tĩnh, Hà Húc Dương thật lòng vẫn cảm thấy lo lắng cho Lăng Lan, mới mở miệng nhắc nhở: “Cậu Lan à, hay là cậu đợi thêm một thời gian nữa đi, để hiểu rõ được các bước xin kích hoạt chiến đội rồi hãy đi được không?”
Chỉ cần đội trưởng chiến đội hoàn thành nhiệm vụ thành lập chiến đội trong thế giới ảo, sau khi vào quân đoàn có thể xin lên trên quân đoàn kích hoạt chiến đội của mình, có thể đồng nhất chứng nhận chiến đội ở thế giới ảo với thế giới thật.
Nhưng mà việc kích hoạt chiến đội không đơn giản như bản tóm tắt trên giấy tờ của thế giới ảo như vậy, rất nhiều tân binh không hiểu rõ đã mù quáng đi xin kích hoạt, cuối cùng đều thất bại.
Bởi vì trong thế giới thật muốn kích hoạt chiến đội phải qua được ba cửa, thế giới ảo hai cửa, thế giới thật một cửa.
“Cháu biết rồi, phải qua được ba cửa phải không?” Baba nhà mình đã biết vào ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện tân binh, cô muốn kích hoạt chiến đội của mình, bởi vậy cô mới rõ ràng kích hoạt chiến đội không đơn giản như vậy, muốn thành công thì phải qua ba ải mới được.
Thế nhưng, Lăng Tiêu muốn dạy Lăng Lan tính tùy cơ ứng biến, nên không nói cho cô biết phải qua ba cửa thế nào, để cho cô không biết gì về ba cửa đó, đến đâu sẽ biết nội dung khiêu chiến đến đó.
Hà Húc Dương nghe vậy, ánh mắt sáng rực: “Đại tướng đã chỉ điểm cậu sao?” Nếu như vậy, cậu Lan có thể nắm chắc tám chín phần rồi.
Chỉ tiếc, Lăng Lan phủ nhận điều đó: “Không có, cha cháu chỉ nói có ba cửa, còn ba cửa đó là gì thì cha để cháu tự mình trải nghiệm.
Nếu như lần này không thành công, nghĩa là cháu vẫn còn quá non nớt, không có tư cách gì để gánh vác chiến đội và đội viên tương lai.”
Hà Húc Dương nghe như vậy liền khóc vạn dòng sông, ấm ức mà cắn cắn găng tay nhỏ, cảm thấy rất ai oán: Đại tướng à, khi này sao ngài còn công tư phân minh như thế chứ.
Nếu như Lăng Lan thất bại, vậy sẽ làm cậu ấy đả kích đến mức nào chứ.
Có thể sẽ gục ngã không đứng dậy nổi, vậy thì trụ cột tương lai của Quân đoàn 23 chúng ta sẽ bị phá hủy như vậy rồi.
Trong lòng Hà Húc Dương càng lúc càng căng thẳng, nhưng mà nội dung của khiêu chiến cũng chỉ có đội trưởng chiến đội biết mà thôi, ông không có chiến đội, là quan tham mưu, người quen của ông ngoài Đại Tướng ra toàn là quan văn, trong lúc nhất thời không thể hỏi thăm giúp cậu Lan nội dung ba cửa được.
Lăng Lan nhìn thấy Hà Húc Dương lo lắng cho mình, khóe miệng hơi cong cong, an ủi ông: “Không sao đâu, trong lòng cháu nắm chắc rồi.” Nếu như thực lực bây giờ của cô còn không qua được, mấy người mới kia trong quân không thể nào kích hoạt chiến đội được.
Nếu đúng như vậy, trước kia ở trong thế giới ảo còn lập đội làm gì, chẳng bằng đến quân đoàn rồi từ từ thành lập chiến đội còn hơn.
Nếu như kiểm tra lí thuyết, Lăng Lan càng không lo lắng.
Từ điển không gì không biết Tiểu Tứ chẳng lẽ để trưng hay sao? Kho số liệu của Tiểu Tứ có thông tin nào không thể tìm được? Những năm gần đây Tiểu Tứ còn xông xáo trong thế giới ảo, cho dù là hồ sơ tuyệt mật đi nữa nó cũng sao chép một bản bổ sung trong kho thông tin của nó.
Có thể nói, trên thế giới này không có vấn đề nào Tiểu Tứ không tìm được lời giải, cho dù vấn đề này ở thế giới khác cũng vậy thôi.
Lăng Lan và Hà Húc Dương ngồi trên xe bay này không phải do máy móc điều khiển, mà có nhân viên lái.
Điều khiển nó là phụ tá của Lam Lạc Phượng- thiếu úy Hà.
Bà biết con gái yêu quý của mình muốn kích hoạt chiến đội, nhưng mà bà không biết là kích hoạt chiến đội khó khăn ra sao, cứ nghĩ là đi đăng kí một lần là được nên mới bảo phụ tá của mình- thiếu úy Hà lái xe đưa cô đi.
Nếu có thể, Lam Lạc Phượng muốn mình tự mình đưa cô đi, nhưng bà cũng hiểu bà không thể cùng Lăng Lan xuất hiện lúc này.
Hôm nay Lăng Lan bước khỏi dinh Đại Tướng, định trước là không quay về.
Giữa họ lại trở về cuộc sống trước kia, Lăng Lan là một quân nhân bình thường, còn bà là phu nhân của Quân đoàn trưởng.
Bên ngoài, chỉ là hai người xa lạ.
Trước đó Lăng Tiêu đã rời dinh Đại Tướng đi xử lí công vụ, mặt ngoài thì có vẻ chuyện vặt không quan trọng, nhưng khi Lăng Lan đến phòng khách, nhìn thấy tham mưu trưởng Hà Húc Dương ngồi đó chờ cô, thì cũng biết là cha của cô tuyệt đối không thờ ơ như vẻ ngoài rồi.
Cứ vậy xe bay lao vun vút trong tiếng lải nhải của Hà Húc Dương, một giờ sau đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu úy Hà: “Cậu Lan, chúng ta đến nơi rồi.” Vừa dứt lời, xe bay đã chầm chậm hạ xuống.
Lăng Lan âm thầm thở phào một hơi, cô không ngờ tham mưu trưởng của baba lại nói nhiều đến nhường này, nếu không phải cô rất kiên nhẫn, e rằng đã đá bay Hà Húc Dương để tìm lại thế giới yên tĩnh rồi.
Lăng Lan rất nhanh thấy một cánh cửa lớn, xung quanh đều là tường cao kín kẽ, xe bay hạ xuống mặt đất nên cô không biết phía sau đó có gì.
Trải qua trình tự kiểm tra nghiêm ngặt, đi qua mấy cửa nữa, cuối cùng xe bay mới dừng ở một quảng trường rộng lớn.
Hà Húc Dương trước đó đã nói với Lăng Lan, đây là một căn cứ bí mật của quân đoàn 23, chỉ có lệnh của Đại Tướng mới có thể đi vào bên trong.
“Cháu nghĩ rằng không phải mỗi tân binh đều vào chỗ này để kích hoạt chiến đội.” Ánh mắt Lăng Lan lạnh lẽo liếc nhìn Hà Húc Dương một chút, nếu như mỗi đội trưởng đều có thể vào đây, thì đến tận bây giờ làm sao xưng là căn cứ bí mật được, hẳn là ai cũng biết rồi mới phải.
Với ánh mắt của Lăng Lan khi này, Hà Húc Dương chỉ cảm thấy áp lực như núi như thể đang đối diện với Đại tướng Lăng Tiêu vậy, ông đành tranh thủ thời gian trả lời: “Tất nhiên rồi, chỗ này người ngoài không vào được, ai muốn đến đây kích hoạt đều là an bài của Đại tướng.” Nghĩa là, cậu Lan cho dù có ý kiến gì mời đến tìm kẻ đầu sỏ, đừng tổn thương đến người qua đường vô tội làm gì.
Người qua đường ở đây dĩ nhiên là Hà Húc Dương.
“Nếu như là cha an bài, vậy là thâm ý của ông rồi.” Lăng Lan thôi không nhìn ông nữa, cô hiểu trong lòng, baba của mình rất xấu tính, sắp xếp như vậy chắc chắn có ý đồ gì rồi.
“Đúng vậy, đúng vậy..” Hà Húc Dương gật đầu liên tục, trong lúc Lăng Lan không chú ý lặng lẽ lau mồ hôi trên trán.
Huhuhu, ai nói đi cùng Lăng Lan là việc nhẹ nhàng nhất vậy, ông nhất định phải đánh tên đó răng rơi đầy đất.
Sau khi đã hiểu rõ được bản chất của Lăng Lan rồi, Hà Húc Dương không muốn ở cạnh Lăng Lan một phút giây nào nữa, giao cô cho một quân nhân thường trực nghênh đón, sau đó quân nhân kia mới dẫn đường cho họ đi quanh qua quẩn lại, vòng vèo ngã ba ngã tư, mới đến một nhà kho hoang phế.
Hà Húc Dương hơi nghi ngờ nhìn quân nhân nọ, người kia cũng cười khổ một tiếng, kiên định gật đầu, thể hiện anh ta không dẫn nhầm.
Hà Húc Dương đi theo Lăng Lan vào bên trong, còn chưa kịp tra hỏi gì người quân nhân kia đã như chuột thấy mèo, vội vàng lẻn mất không thấy thân ảnh đâu.
Hai người nhìn nhau, không có người dẫn đường thì họ đành phải tự tìm đáp án thôi.
Rất nhanh, họ tìm được một người đang nằm trong khoang đăng nhập thế giới ảo.
“Người anh em, có chuyện tìm..” Hà Húc Dương mỉm cười gõ gõ cửa khoang, nếu như cửa có người gõ, trong thế giới ảo sẽ hiện nhắc nhở bên ngoài có người tìm, người đăng nhập thế giới ảo sẽ không bỏ lỡ chuyện quan trọng trong thế giới thật.
Một giây, hai giây trôi qua, đến giây thứ ba, Hà Húc Dương đang mỉm cười ấm áp không thể tiếp tục được nữa, ông bỗng nhiến ấn vào nút khẩn cấp buộc người phải đăng xuất thế giới ảo.
Một giây sau, liền nghe thấy tiếng chửi rủa của người trong khoang.
“Cạch”, cửa khoang mở ra.
Một người quân nhân trung niên gương mặt đầy râu quai nón, đang tức giận trừng mắt: “Tên điên nào đến quấy nhiễu tôi đấu lôi đài?” Ánh mắt của ông ấy đảo qua người Lăng Lan, cô liền dứt khoát nâng tay phải chỉ về Hà Húc Dương.
Chỉ dựa vào sát khí của người quân nhân này thôi, cô biết được ông ấy là một cao thủ trong Thể thuật, Lăng Lan không hi vọng khi không lại có thêm một kẻ thù đâu, mà cô cũng không lừa dối gì, Hà Húc Dương là người gây nên chuyện này mà.
Người quân nhân nọ nhìn theo tay Lăng Lan về phía Hà Húc Dương, gương mặt đang nổi giận khẽ giật mình, nhíu mày trong vô thức, không hề chào đón gì mà nói: “Hà Húc Dương, Tham mưu trưởng Hà, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?”
Ông ta lại liếc mắt nhìn lại người nhắc nhở ông ta, Lăng Lan.
Thằng bé này bình tĩnh, dứt khoát, lạnh lùng, ông ấy rất thích.
Đây là một người trời sinh làm quân nhân.
Nhưng mà cũng bởi vì nhìn kĩ Lăng Lan, gương mặt ông ta lại thay đổi, thái độ lười nhác bỗng chốc lại nghiêm túc trở lại.
Hà Húc Dương nhìn thấy Lăng Lan không chút do dự nào khai ra ông, Hà Húc Dương oán trách vô cùng, đây quá tàn nhẫn rồi.
Chẳng lẽ cậu Lan đã quên, ông với cậu ấy là cùng phe sao.
Hà Húc Dương dùng ánh mắt lên án Lăng Lan, trong lúc nhất thời đã bỏ qua mất ánh mắt của người quân nhân đối diện có chút thay đổi khi thấy Lăng Lan.
Nếu như ông nhìn thấy, với sự thông minh của ông, có thể nhìn rõ được một chút thực lực của Lăng Lan..
Tiếc thay tất cả chỉ là nếu như, Hà Húc Dương đã bỏ qua mất cơ hội nhìn thấu Lăng Lan, cuối cùng trở thành một người bình thường sau này mới biết được thực lực của Lăng Lan.
Hà Húc Dương vẫn là Hà Húc Dương, cho dù vậy cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, ông nghiêm túc nói: “Đại tá Mễ, lần này tôi dẫn tân binh đến đăng kí”
Đại tá Mễ nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, gương mặt nhìn về phía Lăng Lan, kích động đáp: “Chẳng lẽ đây là tân binh tổng bộ an bài cho chúng tôi hả?”
Ban đầu ông vẫn chướng mắt mấy tân binh miệng còn hôi sữa, cảm thấy họ giống như một linh kiện máy móc của nhà máy sản xuất ra vậy, cho dù là đúng tiêu chuẩn vẫn chẳng có gì đặc sắc.
Ông chỉ thích những quân nhân bình thường mà vào trong quân.
Những binh dưới tay ông, đều là sát thần từ chiến trường bò lên.
Thế nhưng, người trước mặt này lại khác.
Thằng nhóc này khiến ông rất hài lòng, nếu tổng bộ muốn nó gia nhập chiến đội của ông, ông cũng nguyện ý chấp nhận.
Bởi vì nếu ông nhìn không nhầm, thì thể thuật của đối phương đã đến bậc Lĩnh Vực.
Vậy nghĩa là đối phương đã phá vỡ kỉ lục thăng cấp Lĩnh Vực của Liên Bang, kho số liệu chưa có đổi mới, nghĩa là tên nhóc này giấu thực lực của mình.
Nếu như so với mấy tên ngu ngốc khoe khoang cho cả thế giới biết mình đến bậc nào, ông càng thích loại người thông minh âm thầm che giấu đi thành tích của mình thế này hơn.
Loại người này, không chỉ có thể dễ dàng sống sót trên chiến trường, còn có thể ứng phó được với những tranh đoạt quyền lực trong quân đoàn, nhất định sau này sẽ trở nên xuất chúng.
.