Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 34


Đọc truyện Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày – Chương 34


Chương 34:
Đồng Dã lo âu, hắn cảm giác mình sắp lo đến mức bị trĩ thật.
Tưởng Tức nói với hắn. “Ông bớt bớt chút đi, cứ coi như người ta đi hẹn hò thật thì ông có ở đây nghiến răng ngiến lợi cũng vô dụng.”
Đồng Dã bò lên mặt bàn. “Anh Tức này, ông nói tôi có nên đi bắt gian không?”
“… Thằng điên.” Tưởng Tức vô cảm đẩy quyển vở trong tay cho hắn. “Xem đi.”
Đồng Dã nhìn lướt qua, là lời bài hát.
“Giờ tôi không có hứng.” Đồng Dã nằm úp sấp lên quyển vở, lười biếng nói. “Đàn ông trong thời kỳ yêu đương đang xao động bất an, không có tâm tình lo lắng sự nghiệp.”
Tưởng Tức đặt bút viết, híp mắt nhìn hắn. “Không tiền đồ.”
“Đúng vậy, tôi không có tiền đồ như vậy đấy.” Đồng Dã cau mày, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương rồi nghiêm trang nói. “Tôi phải nghĩ biện pháp đã, tình địch này quá lợi hại.”
Tưởng Tức cười nhạo một tiếng, chẳng thèm quan tâm đến hắn nữa.
Đồng Dã lắc lắc điện thoại đợi tới giờ tan học, tưởng như có thể lắc rụng cả miếng cường lực dán trên màn hình.
Ở bên này thì đầy lo âu, ở bên kia Vinh Hạ Sinh lại chẳng biết gì.
Anh đột nhiên muốn đi gặp một người, thậm chí còn nhắc Đồng Dã để hắn tự bắt xe về nhà.
Từ nhà lái xe tới nơi đó gần như là vượt qua cả thành phố đi từ đông tới tây.
Cũng may là khi anh ra cửa không phải là giờ cao điểm, tuyết trên đường cũng đã tan hết, con đường cũng sạch sẽ thông thoáng hẳn lên.
Con đường đó anh đã quen thuộc, tuy rằng không thường tới, nhưng đã khắc sâu trong tim.
Khi lái xe về hướng đó, ban đầu anh còn ngập tràn trong hành ngàn hàng vạn suy nghĩ, nhưng sau đó anh lại chẳng nghĩ được thêm gì nữa. Đến đó rồi cũng chẳng cần phải nói gì, chỉ cần nhìn một chút rồi ngồi đó với đối phương một lúc.
Vinh Hạ Sinh áy náy vì đã lâu rồi không tới đây, nhưng hơn hết, anh cảm thấy chột dạ không dám gặp mặt.
Sau khi tới nơi thuận tiện tìm nơi đậu xe, Vinh Hạ Sinh mua một bó hoa bách hợp ở cửa hàng hoa rồi ôm trong ngực bước vào.
Từng hàng bia mộ xếp ngay ngắn, bên cạnh đều bị phủ bởi tuyết trắng.
Anh đếm bước chân đi tới trước một tấm bia, phát hiện ra so với lần trước thì thiếu mất hai bước.

Vinh Hạ Sinh lấy khăn giấy từ trong túi ra, anh lau chùi bia mộ sạch sẽ, sau đó thật cẩn thận mà đặt bó hoa bách hợp đối phương thích nhất trước mặt bà.
“231 ngày.” Vinh Hạ Sinh nói. “Xin lỗi, đã lâu như vậy rồi con không tới thăm mẹ.”
Trên anh chụp là một người con gái xinh đẹp đang cười nhìn anh, bức ảnh đen trắng mang theo không khí của một thời đại xa xưa nào đó.
Đây là ảnh của bà năm 17 tuổi, cùng với hai bím tóc đuôi sam dài và đôi má lúm đồng tiền thật sâu.
“Cũng không phải là không muốn tới, chỉ là cảm thấy hơi hổ thẹn.” Vinh Hạ Sinh nhìn bà, nhẹ giọng nói. “Trước kia mẹ từng bảo con nên suy nghĩ ít thôi, nên tiếp xúc với nhiều người một chút, nên thẳng thắn thành khẩn nhiều hơn.”
Anh tạm dừng một lúc, sau đó nói. “Nhưng quả thực là rất khó.”
Vinh Hạ Sinh cười cười. “Nhưng mà, gần đây con có tiến bộ.”
Anh nhớ tới Đồng Dã, nhẹ giọng nói. “Lại nói tiếp có thể là mẹ không tin, nhưng hơn một tháng nay con đang sống chung với một cậu sinh viên đại học.”
Nói tới đây, Vinh Hạ Sinh cố ý tạm dừng một chút, anh nở nụ cười tưởng tượng ra biểu cảm của bà khi nghe thấy câu đó. “Nhưng mẹ đừng nghĩ nhiều, quan hệ của bọn con không phải là người yêu. Cậu ấy là con trai của giáo sư thời đại học của con, chính là thầy Đồng mà mẹ cũng biết đó, vì giận dỗi với bạn cùng phòng nên mới chuyển ra ngoài ở.”
Anh thở dài, sương trắng che mờ đi tầm mắt anh.
“Trong nhà còn có một con mèo con, tầm khoảng hai, ba tháng tuổi, hồi đầu còn không biết dùng cát mèo, sau đó được Đồng Dã dạy lại.” Vinh Hạ Sinh nói. “Đồng Dã chính là cậu sinh viên ở cùng với con.”
Nói xong câu này, anh đứng nơi đó xuất thần nhìn bức ảnh trong chốc lát. Gió thổi lộn xộn tóc anh cũng không quan tâm, chỉ ngây ngốc như đang tự hỏi chuyện lớn khó nhằn nào đó.
“Mẹ.” Qua một lúc lâu, hai bàn tay rũ hai bên của Vinh Hạ Sinh đã đông cứng đến đỏ cả lên, cuối cùng anh mới mở miệng. “Con biết làm người không thể quá ích kỷ tham lam, cũng không nên hy vọng xa vời điều gì, hơn nữa mẹ cũng đã từng nói, chỉ khi nào cuộc sống của con đủ tốt thì mới có tư cách tiếp nhận thêm một người khác tiến vào.”
Anh nuốt nước miếng, hơi khó xử mà nói. “Chỉ là hiện tại bản thân con vẫn còn rối tinh rối mù, nhưng lại… không muốn Đồng Dã phải đi, như vậy có phải là quá đáng không?”
Anh ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ làm sai.
“Không biết có phải do con nghĩ nhiều không, nhưng con cảm thấy Đồng Dã…” Vinh Hạ Sinh không nói tiếp mà chỉ mấp máy miệng cười khổ một chút.
Anh không nói gì nữa, chỉ nhìn cành cây khô lay động mà tự hỏi chính mình: Nếu đó là sự thật, vậy thì mày muốn làm thế nào?
Trước khi rời khỏi nghĩa trang, Vinh Hạ Sinh nói. “Một khoảng thời gian nữa con có thể sẽ không tới gặp mẹ. Mẹ biết đấy, trước đây con từng đánh cược với mẹ, tuy rằng đã thua nhưng con vẫn đang nỗ lực hết sức, khi nào con có thể làm bản thân hài lòng thì mới có thể thường xuyên đến thăm mẹ.”
Anh chỉnh lại đóa hoa bách hợp một lần nữa rồi thở dài. “Trời tối rồi, con phải về đây. Mẹ hãy cứ nghỉ ngơi, không cần lo lắng cho con.”
Khi Vinh Hạ Sinh về đến nhà Đồng Dã đang tóm lấy hai chân sau của mèo con mà ai oán nói thầm gì đó, nghe thấy tiếng động ở cửa, hắn nhanh chóng đứng bật dậy.
“Anh về rồi!”

Vinh Hạ Sinh bị hoảng sợ, nhìn hắn gật gật đầu.
Áp suất không khí hình như hơi thấp.
Đồng Dã cảm thấy không bình thường, cẩn thận hỏi. “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Vinh Hạ Sinh đổi giày tiến vào, Simba vốn đang giãy giụa khỏi tên hooman phiền phức này lập tức chạy thoát khỏi ngực Đồng Dã chạy về phía Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh khom lưng bế nhóc con lên, để cho nó tùy tiện liếm mặt mình.
Đồng Dã nghe anh nói chưa ăn cơm bèn trở nên vui vẻ ngay lập tức.
“Để tôi đi nấu!” Đồng Dã nói. “Anh muốn ăn gì?”
Vinh Hạ Sinh quay người nhìn hắn, bình tĩnh mà nói. “Sàn nhà lạnh, cậu đi dép vào đi.”
Đồng Dã ngốc nghếch cười với anh rồi chạy qua đi dép vào chân.
“Không sao, tôi không thấy lạnh lắm.” Hắn vừa đi về phía nhà tắm chuẩn bị rửa tay nấu ăn vừa hỏi Vinh Hạ Sinh. “Anh muốn ăn gì? Ăn với người khác bên ngoài làm sao thoải mái bằng về nhà ăn được!”
Giọng nói của Đồng Dã có chút kiêu ngạo đắc ý, Vinh Hạ Sinh nghe được không nhịn nổi mà bật cười.
“Tôi ở bên ngoài với ai cơ?” Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng nhéo chân Simba, nhìn đầu Đồng Dã từ trong nhà tắm ló ra.
“Không phải anh…” Đồng Dã vỗ đùi. “Không có gì! Để tôi đi nấu cho anh ăn!”
Không hẹn hò!
Không gặp Thẩm Yển!
Trong nháy mắt Đồng Dã từ địa ngục bắn thẳng lên thiên đường.
Vinh Hạ Sinh không biết hắn vui vẻ vì điều gì, anh khó hiểu nhìn hắn rồi về phòng thay quần áo.
Tâm tình Đồng Dã vui vẻ không kiềm được, vừa đeo tạp dề vừa ngân nga hát.
Hắn chưa kịp lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra thì điện thoại lại vang lên.
Là Thẩm Yển kia nhắn tin tới.

Vốn dĩ Đồng Dã còn định khinh bỉ cười, không ngờ đối phương lại hỏi: Về đến nhà chưa?
Về đến nhà chưa?
Đầu Đồng Dã “ong” một tiếng, cơn tức lại nổi lên.
Người này có ý tứ gì?
Tình huống thế nào thì mới có thể nhắn câu “Về đến nhà chưa?”
Đồng Dã dùng đôi mắt phun lửa nhìn chằm chằm điện thoại, tưởng chừng một lát nữa chiếc điện thoại này cũng bốc lửa cháy rụi.
Khi hắn đang lườm cháy điện thoại, Vinh Hạ Sinh bước tới.
Đồng Dã muốn hỏi anh đã đi đâu hôm nay, nhưng lại không nói ra lời.
Người ta đi đâu, cần thiết phải báo cáo với mình sao?
Đương nhiên là không rồi.
Đồng Dã hơi ủ rũ.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy hắn không bình thường, khi uống nước cũng liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Chú nhỏ.” Đồng Dã vừa rửa rau vừa tủi thân hỏi. “Anh cảm thấy Thẩm Yển là người thế nào?”
“Thẩm Yển là ai?”
Đồng Dã sửng sốt.
“Hả?”
“Hả?” Vinh Hạ Sinh mới là người phải hoang mang.
Đồng Dã cười. “Là người đụng phải xe của anh đó!”
“… Sao tự dưng lại nhắc tới anh ta?” Lúc này Vinh Hạ Sinh mới nhớ người kia tên là Thẩm Yển.
Anh đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại hôm đó của hai người, mọi hành động không hề che giấu của đối phương khiến anh đỏ cả tai.
Nhìn phản ứng của Vinh Hạ Sinh, Đồng Dã như muốn hôn mê ngay lập tức.
“Anh với anh ta, không có chuyện gì chứ?” Đồng Dã cẩn thận hỏi, sợ Vinh Hạ Sinh chê hắn quản nhiều.
“Không có chuyện gì.” Vinh Hạ Sinh không có hảo cảm với Thẩm Yển, tai đỏ lên cũng chỉ vì từ trước tới giờ chưa từng bị ngỏ ý thẳng thắn như vậy. “Anh ta làm sao?”
Đồng Dã càng nghĩ càng thấy không đúng, từ cách Vinh Hạ Sinh trả lời hắn cảm thấy người mà Vinh Hạ Sinh đi gặp hôm nay không phải Thẩm Yển, thậm chí đến tên mà anh còn chẳng nhớ. Vậy thì Thẩm Yển là sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Từ từ!

Đồng Dã đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng – Khả năng là hắn bị Thẩm Yển chơi xấu.
Nếu Vinh Hạ Sinh thật sự hẹn hò với Thẩm Yển thì hẳn là cần phải trò chuyện, như vậy nói cách khác, Thẩm Yển khẳng định sẽ biết số điện thoại và WeChat này căn bản không phải của Vinh Hạ Sinh.
Đồng Dã thấp giọng chửi tục một câu, vỗ trán một cái, nghĩ thông rồi!
Thằng cha lưu manh không biết xấu hổ kia lại đang chơi xấu hắn.
Tuy rằng tức giận vì bị lừa, nhưng ít ra không phải là Vinh Hạ Sinh đi hẹn hò với Thẩm Yển.
Đồng Dã lại bắt đầu vui vẻ.
“Không có gì, không có gì.” Đồng Dã cười hì hì nói. “Anh cứ nghỉ ngơi đi để tôi nấu cơm, tối nay chúng ta ăn…”
Hắn nghĩ nghĩ rồi nói. “Đợi đã, để tôi xem thực đơn trước.”
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không còn nhiều, số món ăn Đồng Dã có thể làm cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cuối cùng hai đĩa trứng xào cà chua được bày lên trên bàn trước mặt hai người.
“Xào hơi nhiều.” Đồng Dã hơi ngượng ngùng nói. “Vì là lần đầu tiên nấu nên tôi không biết ước lượng.”
Vinh Hạ Sinh cười ngồi xuống. “Không sao, hôm nay không ăn hết thì có thể để ngày mai ăn.”
Đồng Dã rất thích nhìn anh cười, nụ cười nhàn nhạt khiến lòng người an tâm.
“Hôm nay tôi lo lắng đến ngu người rồi.”
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn. “Làm sao thế?”
Đồng Dã giương mắt lên đối diện với anh, chần chừ một lát rồi vẫn quyết định nói ra. “Tôi còn tưởng anh đi gặp Thẩm Yển.”
Vinh Hạ Sinh ngẩn ra, sau đó nhíu mày hỏi. “Tại sao?”
“À…” Đồng Dã dùng đũa chọc chọc bát cơm của mình, lẩm bà lẩm bẩm nói. “Tôi cảm thấy anh ta không có ý gì tốt với anh.”
Vinh Hạ Sinh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
“Tôi nhìn người hơi bị chuẩn.” Đồng Dã nói. “Anh là kiểu đơn thuần dễ bị người ta lừa, tên kia nhìn qua đã có thể thấy là một tên cáo già, anh đối với anh ta…”
“Anh ta không phải kiểu tôi thích.”
“Hả?”
Vinh Hạ Sinh nói. “Đồng Dã, tôi không thích kiểu người như anh ta, cho nên tôi cũng sẽ không bị anh ta lừa, cậu có thể yên tâm rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.