Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 97: Tất cả mọi người có thể dao động, riêng tôi thì không


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 97: Tất cả mọi người có thể dao động, riêng tôi thì không

“Roy dẫn một phần đội tiền trạm đến sao Fansa với danh nghĩa thăm dò tình hình quân địch, đồng thời cũng là cậu ấy phát hiện hai ngàn người đóng băng bị ép buộc vào trạng thái ngủ đông, tôi hay tin thì lập tức mang viện binh tới, giữa đường lại bị cây ăn thịt cản trở.”

Trên đường Lộc Minh Trạch cõng Auston về, y liến thoắng kể những chuyện đã xảy ra khi đến sao Fansa cho hắn.

“Trong đội viện binh của anh có Mary không thế? Con bé sẽ không có trong đó đâu đúng không!”

Auston trấn an hắn: “Bọn họ là lính mới, cho dù có lên chiến trường, cũng sẽ bị phân đến tiền tuyến, mà đội tôi dẫn theo chính là bộ phận tinh anh giàu kinh nghiệm.”

Ý là, hạng tiểu binh như Mary chỉ đủ tư cách làm bia đỡ đạn thôi.

Lộc Minh Trạch không biết nên vui hay buồn, chợt nhớ tới một chuyện kỳ quái, không khỏi hỏi: “Sau khi nhận được tin của Roy, anh mới rơi xuống lòng đất?”

Auston cũng trở nên trầm mặc, Lộc Minh Trạch không thấy được vẻ mặt y, lại gần như có thể đoán được biểu cảm của y mỗi lần trầm tư. Một lát sau, đối phương mở miệng hỏi: “Em hoài nghi Roy?”

Lộc Minh Trạch cười hì hì nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ quái, niềm tin của anh dành cho Roy hoàn toàn vượt qua cảnh giới bình thường, lẽ nào bởi vì cậu ta là người của Hội Tự Do, nên anh buông lỏng cảnh giác với cậu ta? Điều kiện gia nhập Hội Tự Do rất hà khắc sao, sẽ không bao giờ có người có dụng tâm khác trà trộn vào ư?”

Auston trầm ngâm chốc lát: “Em không hiểu Roy, nỗi hoài nghi này cũng có thể lý giải.”

Lộc Minh Trạch nâng Auston bằng hai tay, theo thói quen xốc y lên. Trong lòng hắn bất mãn, lại không lên tiếng, chờ Auston nói hết phần còn lại.

Song không biết có phải do bị Lộc Minh Trạch xốc một cái mà rơi mất hứng thú không, Auston cảm thấy không cần giải thích thêm, cố tình chuyển chủ đề: “Còn xa lắm không?”

Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn trước mắt, chẳng lấy một cái bóng phi thuyền, chỉ thấy mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, chói đến mức không tài nào mở mắt nổi.

“Nếu nhớ không lầm thì sắp rồi. Tôi cũng phải mau trở về tìm Mary, thật ra, cái tên Xavier tôi đã từng nghe nói hồi ở sao Snow, vị thượng tá kia nổi tiếng với phương pháp quân sự dũng cảm và tàn nhẫn, rất khó tưởng tượng, trong trạng thái này hắn còn có thể rủ lòng thương binh lính của đối thủ.”

Auston cười nói: “Chí ít cho đến bây giờ chúng ta vẫn chưa nghe tiếng súng nào, vậy cũng là một…”


Y lời còn chưa nói hết, chỉ nghe xa xa oành một tiếng, Lộc Minh Trạch và Auston đều phản xạ có điều kiện ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám mây hình nấm khổng lồ bắt đầu bốc lên ở đằng xa, Lộc Minh Trạch suýt quẳng cả Auston xuống đất.

“Nấp mau!”

Gần như cùng lúc Auston mở miệng, Lộc Minh Trạch cõng y lăn vào trong bụi cây rậm rạp, đạn lạc bay “vèo” tới, đáp xuống ngay bên cạnh hai người, Auston phản xạ có điều kiện che Lộc Minh Trạch dưới thân mình, đạn lạc từng viên tiếp nối bắn tới, Lộc Minh Trạch nằm bên dưới vừa khẽ ngẩng đầu, lập tức bị Auston ấn giữ hai tay: “Đừng nhúc nhích!”

Lộc Minh Trạch có thể nghe thấy tiếng hít thở kiềm nén của Auston, hắn cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương, vì vậy không dám manh động nữa.

Lộc Minh Trạch nghiêng đầu, úp mặt xuống nền đất ẩm ướt, mồ hôi chầm chậm lăn trên trán, một con sâu béo màu sắc sặc sỡ bò ục ịch trước mặt hắn, Auston đột nhiên thở ra một hơi thật dài, chộp lấy tay Lộc Minh Trạch áp vào người y, đầu của đối phương cũng cúi xuống, từ từ cọ cổ Lộc Minh Trạch rồi hoàn toàn dán vào.

Y làm một động tác như để trấn tĩnh mình, ôm trọn Lộc Minh Trạch vào lòng, hai người nằm bẹp trên đất như hai cái thìa lật úp, bên ngoài tuy mưa bom bão đạn, nhưng trò chuyện ở khoảng cách gần vẫn có thể nghe rõ.

Lộc Minh Trạch sửng sốt một hồi mới hỏi: “Làm sao anh biết sẽ có đạn lạc?”

Auston ôm hắn chặt hơn: “Tác phong của Xavier luôn như vậy, trước tiên oanh tạc bằng vũ khí hạng nặng(1), sau đó bắn phá, cuối cùng phái binh lính ra trận. Đạn lạc vừa rồi là bọn họ mới bắt đầu dùng vũ khí hạng nặng, qua giai đoạn này mới có thể tiếp cận, không là bị dính chưởng đấy.”

Lộc Minh Trạch hơi ngửa đầu ra sau, Auston liền buông hắn ra, Lộc Minh Trạch lật mình, nhìn Auston hỏi: “Hắn muốn giết sạch người ở đây sao?”

Auston không lên tiếng, Lộc Minh Trạch lấy làm lạ: “Tôi tưởng…họ chỉ muốn cưỡng ép tinh cầu này gia nhập liên bang, nếu dùng vũ khí hạng nặng, gần như sẽ không có người sống sót.”

Sách giáo khoa đều xếp những vũ khí hạng nặng lực sát thương lớn này vào danh mục sử dụng thận trọng, sao Xavier dám tùy tiện sử dụng? Tuy trong chiến tranh không thể tránh khỏi hi sinh, nhưng việc tổn hại mạng người như thế này thì khác nào tàn sát đâu.

Auston áp tay sau đầu Lộc Minh Trạch, ngón tay luồn vào tóc hắn, đoạn cúi đầu hôn, tiếng Lộc Minh Trạch chợt tắt khi hai cánh môi kề nhau, hắn bối rối, Auston ôm chặt eo hắn, liếm láp môi hắn như động viên.

“Rồi, đừng nghĩ nữa.”


Auston ôm chặt Lộc Minh Trạch, vỗ về: “Thủ đoạn của Xavier quả thật hơi chuyên quyền độc đoán, nhưng nó cũng có liên quan đến những gì hắn từng nếm trải, cha và anh cả của hắn đều hi sinh trong cuộc chinh phạt Fansa, khi đó hắn còn nhỏ, thủ đoạn khó tránh khỏi cực đoan.”

Lộc Minh Trạch đè tay Auston lại: “Tôi không cần an ủi, chẳng qua là tôi cảm thấy kinh ngạc thôi.”

Auston cười cười, sáp lại hôn hắn lần nữa, mơ hồ nói: “Ý tôi không phải thế.”

Bàn tay đang đỡ lưng y của Lộc Minh Trạch theo bản năng nắm chặt áo Auston, lần này lại phối hợp trao nụ hôn. Hắn ngày càng cảm thấy Auston nhạy cảm hơn bình thường.

Auston xoay người đè Lộc Minh Trạch xuống đất, mùi thuốc súng từ vạt áo chẳng hề ăn nhập với nụ hôn dịu dàng quyến luyến của y.

Chiến tranh, cướp bóc, chinh phục… Không đúng, nụ hôn của y phải đi đôi với phong cách của bản thân, như dòng sông băng giá, lặng yên không một tiếng động từ từ nuốt chửng hết tất cả. Dịu dàng chỉ là giả tạo, dịu dàng mới có thể mê hoặc con mồi.

Lộc Minh Trạch ép mình mở mắt trước khi trầm mê, hắn gấp rút thở hổn hển, chặn Auston không cho y tới gần: “Chân anh không đau?”

Người kia ôm lấy Lộc Minh Trạch, vò đầu hắn, nheo mắt cười: “Lẽ nào em chưa từng nghe câu, hôn môi có thể giảm đau?”

“Chưa.”

“Giờ em biết rồi đấy.”

Lộc Minh Trạch rũ mắt, vươn tay ôm chặt eo Auston, liền nghe đối phương thì thầm: “Tôi rất hiếm khi dẫn binh chinh phạt, vì quái vật vũ trụ thường xuyên xuất hiện, bọn chúng có thể bất thình lình chui ra từ bất cứ lỗ sâu nào, thêm việc dễ kiếm quân công, và để nhanh chóng nắm giữ binh quyền, nên phần lớn thời gian tôi đều bỏ công sức ở mặt này. Kể cũng lạ, những năm gần đây tôi dần nắm bắt được một quy luật, quân chinh phạt đi đến đâu, tinh cầu ở đó sẽ gặp sự cố, em biết không, lần đầu tiên tôi giao chiến với quái vật vũ trụ, đã từng bị buồn nôn đến mấy ngày mấy đêm ngủ không yên.”

Lộc Minh Trạch nhìn y hồi lâu, hỏi: “Đây là cách quản lí của chính phủ liên bang đối với các hành tinh phụ thuộc?”


“Đúng, là một phần, vì thu mua lòng người.”

Auston thở dài, nhẹ nhàng hôn lên má Lộc Minh Trạch, mập mờ nói: “Nếu em không thích chiến tranh, tương lai… Có lẽ tôi có thể kết thúc tất cả những điều này.”

Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy tóc tai muốn dựng ngược cả lên, trong nháy mắt màu đỏ lan từ cổ đến tận mang tai, hắn thấy mình hiểu nhầm lời Auston nói rồi. Những chuyện đối phương đang làm hắn đều thấy được, mặc dù Auston không tính là người yêu hòa bình, nhưng cũng tuyệt đối không phải tội phạm chiến tranh, có lẽ đối phương vốn hi vọng dập tắt cuộc chiến chinh phạt vô nghĩa này, chứ không chỉ vì mỗi hắn…

Lời vừa rồi, nhất định là y cố ý nói.

Dầu vậy, vẫn xấu hổ không sao ngẩng đầu lên được.

Lâu thật lâu, Auston không thấy Lộc Minh Trạch phản ứng, không khỏi cúi đầu nhìn mặt hắn, thấy đối phương đỏ như tôm luộc rúc trong lòng, không nhịn được mà bật cười, ghé vào tai hắn khẽ hỏi: “Hình như em hơi nóng thì phải?” Lời âu yếm hầu như là tử huyệt của Lộc Minh Trạch, rõ ràng trên giường rất cởi mở, nhưng ngay cả những lời kiểu này cũng không thể thích ứng, mai này biết phải làm sao.

Lộc Minh Trạch thẹn quá hóa giận: “Xéo ngay!”

Auston sợ mình sẽ khiến Lộc Minh Trạch xù lông, đến lúc đó lại khó cho chính mình, đành phải đầu hàng, bọn họ đang đứng không tán dóc, bên ngoài cũng yên tĩnh lại. Lộc Minh Trạch ghé tai cẩn thẩn nghe ngóng, chần chờ nói: “Tiếng nổ hình như ngừng rồi.”

Hắn nhớ ban đầu Xavier lấy Auston làm cái cớ để phát động công kích với sao Fansa, vậy phải chăng lúc này họ đứng ra là có thể ngăn chặn trận chiến này? Chí ít, khiến Xavier ngoài mặt không thể không đình chiến.

Hơn nữa, bây giờ Lộc Minh Trạch lại bắt đầu lo lắng cho Mary, không biết Gavin có tìm được không, rồi nhân khi Xavier chưa phái binh lính vội vàng dẫn con bé về. Sau khi được diện kiến phong cách tác chiến của Xavier, Lộc Minh Trạch đã củng cố quyết tâm khiến Mary lui khỏi chiến trường, lãnh đạo là kẻ điên, người bị thiệt thòi vĩnh viễn là lũ tép riu họ.

Lộc Minh Trạch kể cho Auston suy nghĩ của mình, người kia lại lắc đầu: “Chờ bọn hắn đấu xong hãy ra mặt.”

“Tại sao?”

Auston cười cười: “Không đến đường cùng, Fansa sẽ không hợp tác với tôi.”

Y là người yêu hòa bình, nhưng không phải nhà từ thiện, thái độ của Fansa ương ngạnh đến đâu, không phải Auston chưa từng thấy, không cho bọn họ chịu khổ, đối phương sao có thể thỏa hiệp.

Mục đích của y vốn cũng chẳng phải là cứu vớt tinh cầu này.

Lộc Minh Trạch không kiềm được mà cau mày, nhưng không phản bác, hắn tháo phần vải rách cột trên chân Auston, thấy vết thương không chuyển biến xấu, mới thở phào nhẹ nhõm: “Anh ở đây chờ tôi, tôi đi tìm Mary.”


Auston nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, người kia cởi túi vũ khí, nhét vào tay y: “Bên trong còn có ba quả mìn, nhưng đạn không nhiều lắm, anh lấy dùng phòng thân. Tôi tìm được Mary rồi trở lại ngay.”

“Em thì sao?”

Lộc Minh Trạch cười: “Tôi đi tìm người, chứ không phải đi đánh trận.”

Hắn cười, rồi không biết nhớ tới điều gì, gương mặt thấp thoáng sầu lo, Auston thấy mồn một, nhưng không lên tiếng.

Lộc Minh Trạch tưởng y đang ngẩn người, lại nhấn mạnh lần nữa: “Thành thật ở đây, có nghe không đấy! Tôi tìm được người rồi sẽ trở lại đón anh.”

Auston nhìn hắn gật đầu, trước khi hắn rời đi chợt gọi với hắn: “A Trạch.”

Lộc Minh Trạch quay đầu lại, Auston liền mỉm cười giang hai tay với hắn: “Ôm một cái nhé?”

Lộc Minh Trạch cười tít mắt, rồi cúi người, dùng sức ôm lấy Auston, người kia đỡ gáy hắn, hôn thật sâu. Kỳ lạ thay, cuộc chia tay ngắn ngủi mà y hôn như thể sinh ly tử biệt. Có lẽ chiến trường sẽ khiến cảm xúc của con người được phóng đại mãnh liệt, Lộc Minh Trạch siết chặt áo Auston, như muốn từ bỏ tất cả, như đáp lại y.

Qua hồi lâu, Auston đẩy vai Lộc Minh Trạch ra, sau đó hôn nhẹ lên vầng trán hắn: “Không được bị thương.”

“Được.”

Auston nhìn bóng lưng Lộc Minh Trạch xa dần, lòng bỗng chốc dao động, có lẽ y không nên mạo hiểm, bởi y không mạo hiểm, Lộc Minh Trạch cũng không cần mạo hiểm cùng y.

Y tựa vào một bụi cây thấp, nhắm mắt lại, lúc này mới không kiềm nổi nữa mà hơi nhíu mày, trán rịn mồ hôi lạnh. Dịch tiêu hóa của dây ăn thịt quá ghê gớm, hai chân y như đang bị đặt trên lửa, đau thấu trời. Auston im lặng hồi lâu, bắt đầu nhẩm lời khúc ca Tự do. Bất cứ ai cũng có thể dao động, riêng y thì không, y nhất định phải tin chắc rằng tất cả mọi thứ mình làm đều đáng giá.

———————————

Chú thích:

(1)重兵: từ này hiểu theo hai kiểu, một là quân đội, lực lượng hùng hậu, hai là chỉ binh đoàn được trang bị vũ khí hạng nặng như xe tăng, xe thiết giáp, pháo (các loại),…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.