Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 74: Tối nay gặp tôi sau lớp học
Mục đích phân tổ hai người là đối chiến, nhưng vừa rồi Lộc Minh Trạch căn bản chẳng chú ý tới động tác của trợ giáo, đến mô phỏng cũng gập ghềnh trắc trở, chớ nói chi là đối chiến. Mặt khác, vài chiêu thức của chính hắn quá xảo quyệt chuyên nghiệp, lại không dám tùy tiện dùng, mỗi lần cản đòn, để Auston chiếm hết tiên cơ, ba lần bảy lượt bị y ôm eo kéo vào vũng bùn.
Lộc Minh Trạch người ngợm đầy bùn, hắn bị ngã đến mức cơ thể như vỡ ra từng mảnh, sức lực đã hao sạch, Lộc Minh Trạch còn định bò dậy, nhưng thử mấy lần không thành công, chỉ có thể nằm trong vũng bùn thở hồng hộc.
“Đứng lên, em không muốn tốt nghiệp à?”
Auston hiển nhiên không định cứ thế mà buông tha hắn, y khom người xuống nắm lấy đôi vai Lộc Minh Trạch, muốn kéo hắn dậy.
Lộc Minh Trạch không thể nhịn được nữa, tóm lấy cổ áo Auston, không cho đối phương đứng dậy, hắn hạ thấp giọng nhanh chóng hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?!”
Mặt Aus cũng dính bùn, chỉ có điều bộ dạng không thảm hại như Lộc Minh Trạch, y nhìn hắn hơi giật giật khóe môi, không trả lời mà hỏi lại: “Vừa rồi tại sao em thất thần?”
Lộc Minh Trạch nhất thời sửng sốt, Auston nhân cơ hội tóm lấy Lộc Minh Trạch: “Tiếp tục!”
Cả người Lộc Minh Trạch đều ướt đẫm, quân phục dính sát vào người. Cũng may bây giờ nhiệt độ đủ ấm, không quá lạnh, chỉ cảm thấy không thoải mái muốn tắm.
Hắn quẹt mạnh bùn nhơ trên mặt, mới nhìn rõ khuôn mặt người đối diện. Lộc Minh Trạch cảm giác được, đối phương không có ác ý, chỉ rất nghiêm túc đối chiến với hắn, bất quá từ vừa mới bắt đầu hắn liền bị bó cánh tay không có cách nào triển khai, đánh nhau khá là uất ức.
Đáng ghét, hắn không thể biểu hiện quá khác thường, Auston không biết sao?
Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng giận, đòn công kích của Auston lại càng lúc càng nhanh, khiến cho Lộc Minh Trạch không ngừng dùng cánh tay đón đỡ những đòn tấn công ùa tới từ đối diện.
Thế nhưng rất rõ ràng, chỉ đơn giản phòng vệ bị động thì không thể nào chiến thắng Auston, kết quả sẽ chỉ là bị y quật ngã vào bùn hết lần này đến lần khác. Lộc Minh Trạch dần dần quên phải tránh những động tác mình quen dùng, động tác chiến đấu ngày càng trôi chảy, Auston cũng nghiêm túc, mỗi một chiêu y gần như đều xuống tay độc ác, luôn luôn ép Lộc Minh Trạch đến đường chết.
Lộc Minh Trạch tránh khỏi một đòn tấn công của y, thấp giọng nói: “Đáng ghét… Tôi không khách khí với anh nữa!”
Auston không đáp lời, bắt lấy cánh tay Lộc Minh Trạch, nhấc chân quét mạnh qua chân hắn, Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhảy lên né đòn này, vặn thân giữ chặt cánh tay Auston, dùng sức vật y qua vai. Không đợi Auston đứng dậy, Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhào tới, gập cùi chỏ hung hăng đè lên cổ Auston.
Auston thử mấy lần, không thoát được, y thả lỏng nằm ngửa, mượn cái tư thế này nhanh chóng nói bên tai Lộc Minh Trạch: “Tối nay gặp tôi sau lớp học.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người, Auston lén chớp mắt với hắn.
Lúc này chung quanh đột nhiên vang lên một tràn vỗ tay, Lộc Minh Trạch bỗng chốc lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện các tổ khác đều dừng lại vây xem hai người họ. Lộc Minh Trạch hơi lúng túng, không hiểu sao lại trở thành tiêu điểm.
Nhưng chuyện này thật ra rất bình thường, Lộc Minh Trạch trước đó bị ngã quá thảm, mở đầu trận chiến hoàn toàn nghiêng về một phía, hắn chỉ có thể liên tục thoái lui dưới sự công kích chiếm ưu thế áp đảo của Auston, rốt cuộc cùng đường phản kích, kiểu tiết mục này đương nhiên làm người ta chú ý, hơn nữa khoảnh khắc cuối cùng kia, động tác của Lộc Minh Trạch quá đỗi trôi chảy đẹp đẽ, đặc biệt động tác vật người ở một tên tân sinh, huống chi người hắn quật lại là hầu tước Nicolas đại danh đỉnh đỉnh, gây nên sự chú ý không thể bình thường hơn được.
Sau khi Lộc Minh Trạch phản ứng lại mới vội vàng từ dưới đất bò dậy, tiện tay kéo Auston lên, đứng nghiêm tại chỗ, vì trợ giáo lại trông như sắp đạp hắn đến nơi.
Trợ giáo không xông lại đánh Lộc Minh Trạch, chỉ cau mày hỏi thăm Auston: “Thượng tướng, ngài không sao chứ?”
Auston cùng trợ giáo đi ra khỏi vũng bùn, vừa nhận khăn mặt đối phương đưa tới lau tay, vừa cười nói: “Tố chất tân sinh kỳ này quả thật không tệ, nhưng cậu cho rằng trong quá trình đối chiến với họ tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Dĩ nhiên không phải ý này…”
Auston lau tay xong, lại đến chỗ Lộc Minh Trạch nhìn thật sâu: “Có vẻ tôi không nên xuất hiện ở đây, các cậu quá câu nệ, bây giờ tôi làm huấn luyện viên ở Glasgow, không nên đề cập đến những chức vụ khác. Tiến trình bài học hôm nay cũng không xê xích gì nhiều nhỉ? Tiếp tục chỉ đạo động tác cho bọn họ, tôi về trước.”
Trợ giáo vội vàng chào Auston theo kiểu nhà binh, sau khi đối phương đi rồi, tên trợ giáo kia mới lệnh tân sinh tập hợp.
Thành thật mà nói, cảm thấy thoải mái nhất khi Auston không ở trước mắt chính là Lộc Minh Trạch, vì hắn luôn cảm thấy y sẽ giở trò gia trá gì đó, lại không thể trước mặt mọi người phản kháng đối phương. Huấn luyện đối chiến sau đó thuận lợi hơn hẳn, Lộc Minh Trạch có thiên phú cực cao ở mảng võ học, trước kia lại được danh sư chỉ dạy, sau khi nhập môn chuyên cần luyện tập khổ học, hiển nhiên là tiến triển cực nhanh.
Chỉ cần hắn không sao nhãng, vẫn dễ dàng làm động tác đúng chuẩn như trợ giáo giáo sư.
Cả tiết học sau đó, người hợp tác đối luyện với hắn đều là trợ giáo, cơ hội được tự dạy như thế không nhiều, nhưng dường như đối phương muốn dạy dỗ vì sự kiêu ngạo bất tuân vừa nãy của hắn, ra tay cũng tàn nhẫn hơn một tí. Lộc Minh Trạch bị hành mấy bận thì hoàn toàn được giải phóng, công phu thật sự của trợ giáo gộp lại không đấu lại hắn.
Chương trình học của bọn họ kéo dài đến tận giờ cơm tối, những học sinh mới từng người từng người như xác chết nằm trong vũng bùn, mái tóc xoăn quý báu của Lộc Minh Trạch bị bùn vón cục lại, lúc này cả người hắn hệt như tượng lính đất mới nung, có thể nhập táng bất cứ lúc nào sau khi phơi khô dưới mặt trời.
“Đứng dậy ——!”
Hai trợ giáo cả trưa chuyện khác chẳng chịu làm, cứ thay phiên luyện tập thực chiến với Lộc Minh Trạch, bọn họ còn thay phiên nghỉ ngơi, cho nên vẫn có sức hô khẩu lệnh. Lộc Minh Trạch vừa nghe khẩu lệnh, dùng thế lý ngư đả đỉnh(1) mà bật dậy, cấp tốc về đơn vị, sự uể oải trên gương mặt bị giấu dưới lớp bùn bẩn, chỉ nhìn động tác lại cảm thấy hắn khỏe như vâm.
(1) Lý ngư đả đỉnh: một tư thế võ thuật khi nằm trên mặt đất dùng lực tay, chân, lưng để đứng dậy
Sau khi cả đội tập hợp, trợ giáo chỉ dẫn các tân sinh: “Trước khi ngủ sẽ có robot trợ lý đến xoa bóp cho các cậu, nhất định phải đợi xoa bóp xong mới được ngủ, ngày mai, bất cứ người nào cũng không được lấy bất kỳ lý do nào xin nghỉ!”
Lộc Minh Trạch đứng dưới cùng nghe mà muốn cười, nhưng trên mặt hắn bùn kết mảng, cười một cái liền bị kéo da theo, đành phải từ bỏ. Kỳ thực cách giáo dục của Glasgow cũng coi như khá nhân tính, còn có thể nhắc nhở bọn họ xoa bóp, nếu là trước đây…
Được rồi, trường quân đội nhà người ta chẳng những là quân sự hóa quản lý, mà còn là khoa học hóa, hiện đại hóa quản lý, tự nhiên dùng từ “nuôi” với bọn tân sinh, chứ không phải “dạy” thuần túy nữa.
Nhưng huấn luyện binh lính kiểu này có thể mang ra chiến trường được không? Hay hiện tại chiến đấu đều dựa vào cơ giáp, chẳng cần binh lính tự mình ra chiến trường?
Lộc Minh Trạch chưa từng trải qua chiến tranh liên bang, thậm chí ngay cả khái niệm cơ bản cũng không có, hắn cảm thấy nên tranh thủ tìm một bộ phim để xem chút, chí ít có thể có cái khát quát mơ hồ.
Sau khi giải tán, Steven liền nhào lên ôm lấy Lộc Minh Trạch, hưng phấn hỏi cảm tưởng của hắn khi đối chiến Auston thế nào, Lộc Minh Trạch nghiêm mặt nguýt cậu ta: “Ông xem bộ dạng thảm bại hiện tại của tôi, cảm thấy thế nào?”
“Nhưng chiêu cuối cùng kia của cậu rất lợi hại đó! Đè hầu tước ở phía dưới luôn!”
“…” Thế quái nào gọi là đè ở phía dưới?
Steven dùng sức vỗ bồm bộp lên bả vai Lộc Minh Trạch: “Nhìn không ra đó, khổ người của cậu không lớn, thực lực lại không thể khinh thường nha!”
Lộc Minh Trạch bị hai vị trợ giáo luân phiên một buổi trưa, mệt thở không ra hơi, theo hắn nói thế nào đi thôi. Sau khi con người vận động dữ dội sẽ mất ham muốn ăn uống, như bây giờ, Lộc Minh Trạch chỉ muốn nhanh tắm rồi ném mình lên giường ngủ một giấc, không muốn ăn cơm tối, cũng không muốn xoa bóp, càng không muốn nói chuyện với Steven thần kinh tinh lực dồi dào như gia súc.
“Tôi về trước, hai người đi ăn cơm đi.”
Gavin nhìn Steven một cái, lại gần vỗ vỗ vai kia của Lộc Minh Trạch: “Huấn luyện viên coi trọng cậu là chuyện tốt, bây giờ nghiêm khắc với cậu sau này mới dễ tốt nghiệp.”
Lộc Minh Trạch ngay cả oán thầm cũng lười, gật đầu lung tung rồi trở về ký túc xá. Song thật ra hắn rất rõ, ngày hôm nay hai vị trợ giáo đối xử với hắn như vậy, phần lớn nguyên nhân là cảm thấy được mình vật Auston suýt chết, chắc bọn họ sợ chọc phiền phức.
Sau khi Lộc Minh Trạch trở về phòng ngủ đến quần áo cũng lười cởi, trực tiếp bước vào bồn tắm, ngâm mình trong nước nóng mới thanh tĩnh lại, dòng nước ấm áp lướt qua toàn thân, cơ bắp hoàn toàn thả lỏng, hắn mệt đến nỗi đầu óc tê liệt, cuối cùng mới bắt đầu hoạt động.
Hắn bắt đầu suy nghĩ tại sao Auston muốn hẹn hắn tối nay, hơn nữa cả ngày hôm nay, người này thay đổi liên tục, đến cùng đang có ý đồ gì?
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có robot trợ lý quét dọn gian phòng phát ra tiếng o o, Lộc Minh Trạch thở dài, xả bồn nước bùn đi, sau khi đổi thành nước nóng sạch thì ngâm thân trần vào, bắt đầu kì cọ bắp thịt khắp mình. Nếu trong cơ bắp tích tụ quá nhiều axit lactic, sẽ khiến hắn sáng mai “phế” luôn cả người(2), nhưng hắn lại không biết lúc nào robot mới đến, nếu đợi quá muộn, Auston lại làm bậy mất.
(2)Axit lactic là chất chính tạo ra cảm giác mỏi ở cơ bắp, khi vận động mạnh và cơ thể không cung cấp đủ oxy nữa, thì cơ thể sẽ thoái hóa glucose từ các tế bào để biến thành axit lactic.
… Mẹ kiếp, đêm nay mà gặp y trước tiên phải đánh y một trận cho hả giận đã!
Lộc Minh Trạch ụp đầu vào nước nóng, nín thở nhắm mắt lại, trước tiên trong đầu diễn luyện làm thế nào đánh Auston.
Nhưng nói chung, bản thân hắn là một người rất có trách nhiệm, từ khi xác nhận lên thuyền giặc của Auston, hắn hoàn toàn đặt mình vào vị trí người hợp tác, chỉ cần không phải yêu cầu quá đáng, Lộc Minh Trạch sẽ không bội ước. Mọi việc trên thế giới này, đều có qua có lại, hắn không thể đơn phương hưởng thụ tài nguyên Auston cung cấp cho hắn, đương nhiên cũng sẽ không đơn phương đóng góp.
Nã nhân tiền tài thế nhân tiêu tai(3), là quy củ trên đời, ai phá vỡ quy củ, là muốn phá hỏng mối giao dịch.
(3)Lấy tiền của người ta thì phải thay người ta chịu nạn. Câu nhắc nhở dành cho những kẻ lấy tiền của người khác một cách bất hảo.
…
Bậy bậy bậy! Chỉ là phép so sánh thôi, hắn đâu phải cái hạng hành nghề cướp bóc.
Sau khi Lộc Minh Trạch chợp mắt một lát trong phòng ngủ, đúng hẹn đi ra sau lớp học, nơi này thanh u bí mật, ngày thường rất ít người đến, sau giờ cơm tối lại càng không có người, cơ bản đều mệt mỏi nằm bẹp. Lần này Auston vẫn đứng chờ từ sớm, qua mấy lần gặp mặt, Lộc Minh Trạch vậy mà có thể hơi hơi yên tâm thoải mái.
“Chờ lâu rồi?”
Auston xoay người lại, cười nói: “Vừa tới. Đi, mang em đi một nơi.”
Lộc Minh Trạch không quá tình nguyện: “Có lời gì nói thẳng khó lắm à… Hôm nay tôi mệt chết đi được, anh mau nói cho xong, tôi phải về ngủ.”
“Nơi này cũng không an toàn cho lắm.”
Lộc Minh Trạch đành phải đến chỗ an toàn hơn với y.
Cách đằng sau lớp học không bao xa, có một vườn hoa nhỏ, Lộc Minh Trạch là tân sinh cũng không biết có một nơi như vậy, thế nhưng Auston rất quen thuộc với địa hình gần đó, y đặc biệt hẹn Lộc Minh Trạch tại con đường sau tòa nhà dạy học mà y tìm được.
Đến nơi thuận tiện nói chuyện, Lộc Minh Trạch không nhịn được mở miệng trách cứ trước: “Hành động hôm nay của anh quá kiêu căng.”
“Đây chính là điều tôi muốn nói, nếu em quá để ý sự tồn tại của tôi mà cảm thấy gò bó, chẳng bằng đừng đi học nữa.”
Lộc Minh Trạch nhíu mày, Auston không nhịn được mà thở dài: “Mặc dù nói tình thế hiện tại không tốt lắm, nhưng tôi ngay từ ban đầu không muốn hạn chế em phát huy, em sợ mình để lộ tài năng, ẩn giấu khắp nơi, kỳ thực ở một mức độ nào đó sẽ hạn chế sự trưởng thành của em. Tôi không biết em trước đây được giáo dục kiểu gì, nhưng bằng kinh nghiệm của tôi, một thanh gươm phủ bụi vĩnh viễn không thể trở thành vũ khí sắc bén giết người.”
Trong đôi mắt màu xám của y tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Glasgow khác với những nơi khác, nơi này tôn thờ kẻ mạnh. Dẫu trước kia tôi có ước hẹn với em, nhưng tôi hi vọng em hiểu rằng, Glasgow là vũ đài tôi đã hứa trao cho em, đương nhiên sẽ không kiềm hãm em bay nhảy trên đó. Em có thể nhảy cao bao nhiêu, thì nhảy cao bấy nhiêu, nếu như em cứ kiềm chế năng lực của bản thân mà chỉ “nhảy” tới độ cao đạt yêu cầu, vậy chẳng bằng em thôi học đi, đừng lãng phí thứ tốt như vậy.”
Auston lại nói toạc ra, hắn cũng biết vấn đề của bản thân ở chỗ nào, quan niệm của hắn luôn luôn bảo thủ, phải nói, trong quan niệm của Lộc Minh Trạch, không dám để bản thân quá mức ưu tú.
Trong quan niệm truyền thống, người trung dung và khiêm tốn mới là người có đại trí tuệ.
Ý Auston lại là: Trạng thái như thế này quá mức lý thuyết, cũng quá lý tưởng, trên thực tế có nhiều tình huống giả heo lâu sẽ biến thành heo thật hơn. (lấy từ câu giả heo ăn thịt hổ)
Lộc Minh Trạch thời khắc này rốt cuộc bắt đầu nhận thức được, kỳ thực Auston đủ tư cách làm thầy hắn, chí ít phương diện mà đối phương đang giảng dạy vô cùng chuyên nghiệp. Hắn cúi đầu hít sâu một hơi: “Nhưng mà, chẳng phải anh nói không cho tôi theo phe phái khác à.”
“Tôi không cho em theo phe phái khác, nhưng đâu có không cho phép em ưu tú, ngụy trang không phải phương thức bảo vệ mình, trở nên mạnh mẽ mới có thể giúp em đứng ở thế bất bại vĩnh viễn.”
Y bất chợt mỉm cười: “Em sợ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, sợ bị tôi chỉa súng vào?”
Lộc Minh Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, Auston hơi nheo mắt lại nhìn hắn: “Một con tôm nhỏ chẳng có chút căn cơ như em, có ưu tú thế nào cũng chỉ là một “đối tượng nâng đỡ “, còn chẳng đáng cho người khác xuống tay với em, nếu có một ngày tôi xui xẻo, chết trước cũng là tôi, không phải em.”
“Anh…!”
Thái độ Auston đột nhiên trở nên sắc bén: “Bắt giặc phải bắt vua trước! Đây là lời em nói.”
Lộc Minh Trạch trừng y hồi lâu, chậm rãi dời tầm mắt, hắn đột nhiên cảm thấy ở chung với người này mệt quá đỗi, mặc dù chỉ làm đối tượng hợp tác, cũng thật mệt mỏi. Suy nghĩ của hắn xưa nay không gạt được Auston, hắn còn chưa làm gì cả, đối phương đã đoán ra trước rồi.
Lộc Minh Trạch trầm mặc một hồi, nói rằng: “Suy nghĩ của anh không đơn giản như vậy đâu nhỉ, anh muốn tôi sáng chói, lẽ nào không có mục đích khác?”
Auston xòe xòe tay: “Tôi ở vị trí này, muốn lôi kéo người mới cũng không phải chuyện lạ, bất cứ ai cũng sẽ muốn lôi kéo những người mới có năng lực để bản thân sử dụng. Nếu như năng lực của em bình thường, tôi còn tiếp cận em, mới khiến cho người khác hoài nghi. Sau này chúng ta khó mà tránh việc gặp nhau, em không thể quá bình thường, mà lễ khai giảng không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để đưa em ra trước mặt công chúng.”
Lộc Minh Trạch cười, đi về phía trước một bước: “Còn gì nữa không?”
Auston không lên tiếng, Lộc Minh Trạch nói tiếp: “Đối thủ chính trị của anh và anh có biện pháp giống nhau, nếu tôi thật sự có thể khoa trương như vậy, bọn họ cũng sẽ lôi kéo tôi, sau đó anh muốn tôi thuận thế giả ý quy thuận ai đó, nằm vùng cho anh?”
Auston mỉm cười nói: “Sao tôi cam lòng để em đi nằm vùng được.”
Lộc Minh Trạch nhíu mày ngờ vực.
“Tôi chỉ cần biết thân phận của đối phương là được rồi, em không cần quy thuận bất cứ ai, người trung lập mới là an toàn nhất.”
Lộc Minh Trạch giật mình sửng sốt, Auston lại bổ sung: “Ừm, ít nhất ngoài mặt đừng quy thuận bất luận ai.”
Lộc Minh Trạch thở dài: “Được thôi…”
Hắn còn chưa dứt lời, liền bị Auston tóm eo kéo vào trong lòng, Lộc Minh Trạch nghe y nói bên tai mình: “A Trạch, em phải giả vờ tầm thường khiến tôi vô cùng đau lòng, tôi quý trọng bất cứ ai có tài năng, với em cũng không ngoại lệ, nếu tôi đã cứu em ra khỏi cái lồng sao Snow kia, thì mời em thoả thích bay trên trời đi. Không cần lo lắng, ít nhất hiện tại em có thể phạm sai lầm, tôi đều có thể dọn dẹp cho em.”
“… Tôi không sẽ phạm sai lầm.”
Auston mỉm cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu hắn: “Ở trường quân đội em có thể thoả thích phạm sai lầm. Hôm nay em còn có thể vật tôi ngã xuống đất trước mặt mọi người, còn sợ phạm sai lầm gì nữa? Đương nhiên, em không thể chạy đến khu đèn đỏ loại hỗn loạn kia, nếu như không học, tôi làm huấn luyện viên của em, cũng sẽ không nương tay với em đâu.”
Lộc Minh Trạch trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn không biết nên làm sao đáp lại, hắn đương nhiên biết Auston thật lòng đối xử tốt với hắn, nhưng đối phương càng như vậy, hắn lại càng không dám nhận lòng tốt của y.
Có lẽ quan hệ lợi dụng lẫn nhau mới có thể khiến hắn thanh thản hơn.
Lộc Minh Trạch trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Anh quý trọng bất cứ ai có tài năng?”
Auston thuận miệng nói: “Đúng vậy.”
Lộc Minh Trạch mỉm cười, chỉ vào cánh tay của mình đang bị y giữ lấy: “Theo cách này?”
“…”
Auston buông hắn ra, bất đắc dĩ nhìn Lộc Minh Trạch: “Dĩ nhiên không phải.”
“Ồ?”
Hắn thờ ơ nhíu mày, đối phương dùng sức nhấn hắn vào trong lòng, ngực dính sát hắn: “Em cảm thấy tôi là người cần dùng đến cách này để thu nạp lòng người ư? Coi thường tôi quá rồi sao?”
Lộc Minh Trạch vẫn cứ thờ ơ, cười ranh mãnh: “Vậy tôi làm sao biết, tôi đâu phải anh, hơn nữa anh luôn luôn dùng cách này thu phục tôi.”
Auston rũ mắt nhìn chằm chằm hắn, ánh sáng lờ mờ, Lộc Minh Trạch không thấy rõ cảm xúc dưới đáy mắt y, qua hồi lâu, đối phương chậm rãi vươn tay ra, cởi móc gài đang rất quy củ của Lộc Minh Trạch, sau đó kề sát tai hắn mà nói: “Xin em nhớ kỹ, đó cũng không phải cách tôi thu phục em.”
Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, bên tai truyền đến âm thanh nhẹ bẫng của Auston: “Tôi đã nhấn mạnh không chỉ một lần, sao em cứ không nhớ thế.”
“Là tình yêu?”
Y từng nói, đấy là tình yêu.
Lộc Minh Trạch không muốn lại nghe y nói như thế, thẳng thắn hôn Auston, để y đừng thốt ra lời nào. Bụng lại nghĩ, khi đó anh còn nhấn mạnh mình tên “Alpha” đấy, ai biết câu nào là thật, câu nào là giả.
Auston nắm cằm của hắn hơi lui lại, đáy mắt như vòng xoáy cuốn hắn vào, giọng y hơi khàn khàn: “Hiện tại…là dục vọng.”
Câu trả lời hoàn mỹ. So với ái tình hư vô, dục vọng lại chân thực hơn.
Lộc Minh Trạch ngồi lên người Auston, tựa cằm lên đỉnh đầu y khe khẽ hỏi: “Huấn luyện viên này, bị người ta phát hiện thầy đang làm chuyện như vậy với học sinh của mình sau tòa nhà dạy học, có bị khai trừ không nhỉ?”
Auston nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của hắn, cười nói: “Có. Cho nên, phiền em đừng kêu lớn quá nhé.”
“…” Tiên sư nhà anh.
– ——————–
Editor: Nghiệp đến cực nhanh. Hôm trước tui vừa chửi thầm người ta hôm nay đã dính phải, phải tu tâm dưỡng tính thôi.