Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 67: Mời khách đều là thay phiên
Bọn họ nhân lúc trời tối đi tìm nhà hàng mà Auston hài lòng, Lộc Minh Trạch trộm xoa túi của mình, bên trong có một ít đồng xu, và một cái thẻ. Tiền xu là Lộc Minh Trạch trước đây tích góp lại từ kim tệ, tuy rằng không phải loại tiền tệ lưu thông, nhưng cũng đáng mấy đồng tiền, về phần tấm thẻ, là lúc trước dọa dẫm Andrea.
…Số tiền này, đãi Auston ăn một bữa hẳn là đủ, mặc dù là chủ tinh, vật giá cao rất bình thường, nhưng cũng sẽ không đến nỗi ăn vàng uống bạc đi.
Chắc vậy.
Nơi mà Auston chọn trông rất sang trọng, từ lối kiến trúc đến trang hoàng bài trí, tất cả đều mang phong cách châu Âu thuần túy. Đương nhiên, là giống phong cách châu Âu trên trái đất, không biết ở nơi của bọn họ gọi là gì. Bề ngoài cũng khỏi phải nói, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo ở trung tâm sảnh ngoài, màu sắc vô cùng đẹp đẽ, bầu không khí lãng mạn, giá cả cực kì đắt đỏ.
Lộc Minh Trạch nhìn đèn treo trên đỉnh đầu có chút run chân, chỉ nhìn chùm đèn này liền biết bữa cơm hôm nay sẽ không rẻ rồi.
Nhưng lúc vừa bước vào sảnh ngoài, Auston đột nhiên dừng lại, Lộc Minh Trạch cố gắng đứng thẳng, hỏi y sao không đi tiếp: “Anh không cần lo lắng, tôi có tiền, mời được.”
Auston cười, nhìn về phía hắn: “Cũng không phải sợ em mời không nổi, chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, đầu bếp của họ luôn hắt hơi trong lúc nấu ăn, bởi vì anh ta rất mẫn cảm với hạt tiêu đen. Chúng ta vẫn nên đổi nơi khác đi.”
Lộc Minh Trạch hơi nghi ngờ: “Đầu bếp hắt hơi thì sao? Ai mà không hắt hơi.”
Auston nhíu mày: “Nước mũi và nước bọt sẽ văng vào đĩa, có chút buồn nôn.”
“…”
Lộc Minh Trạch bị Auston dắt ra khỏi nhà hàng sang trọng kia, đi thật xa mới giật khóe miệng hỏi: “Nói đi, chẳng phải anh không có bệnh sạch sẽ sao.”
Auston gật đầu: “Tôi không có bệnh sạch sẽ.”
“Vậy đầu bếp kia hắt hơi có một cái thôi anh còn lựa chọn gì nữa!”
Auston vô tội nói: “Thế nhưng việc này cũng đã vượt xa phạm vi chịu đựng của “không bị bệnh sạch sẽ” rồi, nghĩ tới sự kiện ấy tôi chỉ muốn nôn.”
Lộc Minh Trạch không nói nên lời, cuối cùng cũng đồng ý đổi nhà hàng. Bởi vì đáp ứng Auston tùy chọn địa điểm, hơn nữa nhà hàng này trông đắt như vậy, hắn không nhất định mời được. Thế nhưng sau nửa giờ hắn lại hối hận rồi, thật không bằng ăn tại chỗ đó cho rồi.
Auston dẫn hắn dạo khắp tất cả các cửa hàng, y cứ bước vào cửa là nhớ ra nhà hàng của người ta có tật xấu gì, sau đó yêu cầu đổi chỗ, trong vòng nửa giờ bọn họ đã chạy tới mười mấy nhà!
“Còn có một cửa tiệm, họ mới mở, chúng ta đến xem một chút đi.”
Lộc Minh Trạch thả mông ngồi bệt dưới đất, sống chết không đi: “Ngài tha cho tôi đi đại thiếu gia! Ngài đây là muốn tôi mời cơm hay dắt chó?! Tôi không đi! Ai thích thì đi, anh còn như vậy, mua mấy xiên Malatang(1) bên lề đường ăn no rồi dẹp đi! Lúc ở nhà tôi ngài cũng có kén chọn như thế đâu! Khoai tây khoai lang ngài đều xơi tuốt mà?! Anh đùa tôi phải không! Cái này không ăn cái nọ không ăn! Cả chuyện phụ bếp nhà người ta có mùi hôi nách cũng biết, sao anh không chết đói luôn đi!”
Auston nhìn hắn lăn lộn khóc lóc om sòm không nhịn được cười mà nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra, trước khi rời khỏi chủ tinh, tôi đã rất lâu không ăn gì ở bên ngoài, đều do người máy quản gia chọn, cũng bởi các cửa hàng xung quanh đều không hợp ý.”
Lộc Minh Trạch vừa nghe liền từ dưới đất vèo một tiếng bật dậy, tung quyền vào ngực Auston: “Tin tức quan trọng như vậy có thể “nhớ ra” sớm một chút được không?!”
Auston vội vàng bắt lấy tay hắn, dây xích trên tay Lộc Minh Trạch vang lên tiếng loạt xoạt, y vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái: “Em mang cái này đánh tôi, là muốn đánh chết tôi sao?”
Lộc Minh Trạch liếc một cái: “Anh kén ăn nữa thử xem, tôi đánh chết anh tại chỗ đấy.”
Nhưng hắn cũng quên mất trên tay vẫn mang tay gấu, mặc dù đã biến về hình thái nhẫn, không thể đả thương người, nhưng bị viên kim cương đen bên trên cấn vào cũng khá đau: “Anh thế này vào trường quân đội thì làm sao, tôi nhớ trong quy định và chế độ của trường quân đội có viết, bất kể học sinh hay giáo viên, đã vào trường quân đội là phải ăn cơm ở nhà ăn, ngủ ở ký túc xá. Bọn họ làm cơm tập thể càng không sạch sẽ, lúc đó chả nhẽ anh lẽ muốn tự bỏ đói mình?”
Auston nhíu mày nói: “Vậy cũng chẳng có gì, trước đây tôi từng làm huấn luyện viên tại trường quân đội, khi đó phần lớn thời gian tôi lót dạ bằng quân lương và dịch dinh dưỡng, cuối tuần về nhà ăn.”
Lộc Minh Trạch lộ vẻ bội phục: “Lợi hại, thứ quân lương phản nhân loại này cũng cho vào miệng được…”
Lần trước hắn đến chủ tinh bởi vì hiếu kỳ nên mua một ít, nhưng khi ăn vào phát hiện căn bản là không nuốt nổi, quân lương tạo ra bằng cách nén đủ lượng calo và chất dinh dưỡng, hoàn toàn mất đi mùi vị của thức ăn, Lộc Minh Trạch nhai mấy lần thì nhai không nổi nữa, Auston dạy cho hắn, quân lương không dùng để nhai, chỉ dùng đến nuốt.
Bẻ một khối, ném vào trong miệng, nuốt cùng nước.
Như uống thuốc vậy.
Auston thở dài: “Khi đó tôi bề bộn nhiều việc, đa số tình huống không thời gian dùng cơm.”
Lộc Minh Trạch kỳ thực đã sớm mơ hồ nhòm ngó cuộc sống trong quá khứ của Auston, hắn lại không phải kẻ ngốc, người này trước đây đại khái là loại hình cuồng công việc, chuẩn xác như robot, và không bao giờ ngừng nghỉ, chỉ có điều nguồn năng lượng của robot là pin, nguồn năng lượng của y là quân lương.
Hắn gãi gãi sau gáy: “Vậy làm sao bây giờ, giờ này cũng nên ăn cơm tối rồi.” Đói đến mức bụng của hắn cũng bắt đầu kêu to, cho dù Auston không muốn ăn, hắn cũng phải ăn cơm.
“Vậy…trở về thôi.”
Auston cuối cùng chọn địa điểm là phủ hầu tước, chỉ có người nấu cơm từ người máy quản gia biến thành Lộc Minh Trạch, theo lời giải thích của Auston, Lộc Minh Trạch nấu cho y một bữa, cũng coi như đã mời y ăn, tiền tiết kiệm được còn có thể dùng khi đi học.
“Một công đôi việc, tại sao tôi không sớm nghĩ đến biện pháp này nhỉ.”
Lộc Minh Trạch nhìn khuôn mặt mỉm cười của Auston thật muốn dùng tay gấu đánh vào. Tại sao luôn cảm thấy, những thứ này Auston đã sớm nghĩ kỹ? Đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng lại quay về phủ hầu tước, Auston sẽ phạm phải sai lầm này sao? Hắn lại không tin nổi?
Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nghĩ đi nghĩ lại mặt liền đen, đen sì chẳng khác nào trúng độc. Vừa đảo muỗng vừa vung cái xẻng ầm ầm, hắn đặc biệt không nghĩ ra, người này làm việc sao cứ li ti đến thế, gọn gàng dứt khoát nói thẳng là xong, hắn cũng đâu phải không đáp ứng, lòng và lòng vòng như vậy…
Auston lại gần nhìn vào trong nồi: “Đây là cái gì?”
“Gỏi gân bò hành lá(2)!”
Lộc Minh Trạch tức giận trả lời một câu, hắn tắt bếp, sau đó trút thức ăn đã xào kỹ ra, Auston lấy ngón tay chà xát chóp mũi: “Ừm, rất thơm. Nhưng trước đây chưa từng thấy em nấu.”
“Bởi vì sao Snow căn bản không có loại hành này.”
Hắn xào xong một món lại bật bếp: “Chỉ tiếc chỗ các anh không có vá xào, chảo quá dày, lửa lại quá nhỏ, đảo muỗng hiệu quả không cao, tạm ăn đi.”
Auston giúp bưng đĩa ra, người máy quản gia Tiểu Viên ở bên cạnh nhìn hai vị “chủ nhân” bận bịu tứ phía, hoàn toàn cướp đi công việc của nó, vô cùng bất an, đèn tín hiệu nhấp nháy liên hồi, sau đó chạy tới muốn giúp đỡ. Auston lặng lẽ dùng chân đá văng Tiểu Viên đi, đặt đĩa lên bàn ăn.
“Có mấy món rồi?”
Y nghe thấy Lộc Minh Trạch trong bếp hô một tiếng, vội vàng đếm xem, đáp lại: “Bốn cái.”
“Vậy xào thêm một món rồi ăn cơm.”
Lộc Minh Trạch rót tương vào trong nồi, cũng không quay đầu lại, nói: “Ớt đâu, mau đi lấy ớt.”
Tiếng bước chân của Auston vang lên, thật lâu không đáp lại, Lộc Minh Trạch không nhịn được mà quay đầu lại gọi y: “Làm gì mà lề mà lề mề, nồi sắp khét rồi.”
Auston ló mặt khỏi cửa tủ, mỉm cười nói: “Chúng ta không có ớt.”
Lộc Minh Trạch lúc này mới nhớ ra, người nơi này đều không ăn ớt, mà cái bình bột ớt quý giá của hắn kia, cũng quên mất ở nhà lúc rút khỏi sao Snow, không mang theo.
“Không có ớt thì làm sao ăn cơm… Được rồi, vậy làm sườn xào tương đi, cũng chưa làm món cứng(3).”
Auston đột nhiên nhô đầu ra từ trên bả vai hắn, nhìn vào nồi: “Món cứng là cái gì.”
Lộc Minh Trạch nghiêng đầu nhìn y, cười ranh mãnh: “Chính là thứ ăn vào là có thể “cứng”.”
“…”
Phản ứng của vị quý tộc vốn không thói quen đùa tục đột nhiên bị đùa giỡn lưu manh chính là không phản ứng, ngơ ngác mà chớp chớp mắt, trông có chút đáng thương. Lộc Minh Trạch nhìn y đột nhiên cắn dứt lương tâm, cảm thấy bản thân đùa giỡn một quý tộc ngây thơ như vậy thật hạ lưu, vì vậy mồm đành đổi thành giải thích: “Được rồi, kỳ thực…”
“Em yên tâm đi.”
Auston lại chặn họng hắn, ung dung nói rằng: “Không có đồ ăn tôi cũng có thể làm em “cứng”.”
Y nói rồi xoay người vào phòng ăn, còn lại một mình Lộc Minh Trạch lòng ngổn ngang.
…Anh ta thế là muốn yên tâm cái gì chứ!
Lộc Minh Trạch nấu xong món cuối cùng, bưng đĩa ra, Auston ngồi đối diện Lộc Minh Trạch, tán thán từ đáy lòng nói: “Em thật là lợi hại, những món ăn này tôi chưa bao giờ thấy qua.”
Lộc Minh Trạch vẫn tương đối tự tin với tay nghề nấu ăn của mình, liền không hề khách sáo nhận lời khích lệ của y: “Đều là cách làm thức ăn của quê nhà bọn tôi, anh đương nhiên chưa từng thấy. Có điều không biết anh có thói quen ăn uống gì không, dù sao đều theo làm sở thích của tôi.”
Auston cười nhìn hắn: “Tôi không kén ăn.”
“…” Như thể kẻ vừa kéo hắn chạy khắp phố ẩm thực chỉ để tìm một nhà hàng có thể ăn được kia không phải y vậy.
Song đối với việc Auston rốt cuộc có kén chọn hay không, Lộc Minh Trạch cũng không nói được, bởi khi y ở sao Snow, xưa nay chưa từng có nghi vấn gì với thức ăn hắn nấu, cho y một củ khoai tây y cũng nuốt tuốt.
Thế nhưng khi ra ngoài thì rất kỳ quái, ngay cả việc đầu bếp hắt hơi, đầu bếp không chú ý rửa tay trước khi nấu ăn cũng biết. Nhưng ở một mức độ nào đó cũng có thể nói rõ một vấn đề: Auston nắm giữ thông tin chủ tinh, thực sự tinh tế đến mức đáng sợ.
Lộc Minh Trạch càng nghĩ sâu càng cảm thấy đáng sợ, nhanh chóng dừng suy đoán này lại.
Auston lần lượt nếm từng món ăn của hắn, không lộ ra biểu cảm đặc biệt, trái lại cái nĩa trong tay không ngừng nghỉ. Auston vẫn mãi không học được cách dùng đũa, cũng không cần muỗng, theo y nói thì ngoại trừ ăn canh, những lúc khác dùng muỗng là chuyện chỉ có con nít mới làm.
Auston buông nĩa, cầm khăn tay lau nhẹ khóe miệng, mở miệng hỏi: “Sau khi em thi trường quân đội thì dự định làm gì?”
Lộc Minh Trạch đang lùa cơm vào miệng, tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn y một cái: “Cái gì?”
“Nói cách khác.”
Hai tay Auston đan nhau nhẹ nhàng thả ra, tựa lưng vào ghế nhìn hắn: “Tại sao em muốn thi vào trường quân đội?”
Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhai, nuốt trôi hết cơm trong miệng, mới hé mồm nói: “Anh đột nhiên hỏi như vậy, chính tôi cũng không biết tại sao.”
Hắn cảm giác như bị hỏi câu “Tại sao bạn đọc sách” vậy, hắn suy tính có muốn hay không dùng Chu tổng lý nói trang cái bức cái gì. Lộc Minh Trạch nghiêng đầu suy nghĩ một phút chốc “Ban đầu tôi thi trường quân đội là để rời khỏi sao Snow.”
Như thế hệ của ông hắn, thi đại học là để chuyển hộ khẩu khỏi nông thôn.
“Thế nhưng tôi hiện tại đã rời khỏi sao Snow, thi lại trường quân đội…chỉ có thể nói là chấp niệm hoặc là mộng tưởng thôi, khó mà nói rõ.”
Auston cười cười: “Không sao, em nghĩ sao thì nói vậy.”
Lộc Minh Trạch nâng cằm tỉ mỉ suy nghĩ: “A, tôi nhớ ra rồi. Kỳ thực ban đầu ngoại trừ muốn rời khỏi sao Snow, còn một nguyên nhân… Ưm.”
Hắn nói tới đây chợt dừng lại, cảm thấy việc này không nên nói với Auston, dù sao nguyên nhân kia có chút điên rồ. Sau khi hắn chia tay Will chỉ muốn đến trường quân đội tùy tiện chơi gay, bên mình tràn ngập những cơ thể trẻ tuổi chất lượng cao, tươi đẹp làm sao…
Auston nhìn mắt hắn híp lại: “Còn một nguyên nhân khác là gì?”
Lộc Minh Trạch rũ mắt xuống nhanh chóng lùa cơm vào miệng: “Vẫn là ăn cơm đi, không có gì đáng nói cả.”
Auston cũng không ép hỏi, mà nói chuyện khác: “Khi em vào trường quân đội, không được quan hệ thân thiết với người không rõ lai lịch.”
Lộc Minh Trạch nhíu mày lại: “Sao có thể, tôi vào trường quân đội chẳng lẽ không ở chung cùng bạn học sao, chúng tôi còn phải ngủ chung một phòng đấy.”
Nhớ những người anh em cùng ký túc xá đại học năm đó, Lộc Minh Trạch liền hào hứng, khi ấy hắn ngu ngốc đến nổi không ý thức được vấn đề tính hướng của bản thân, hiện tại… Khụ khụ, đùa đấy, hắn chỉ là hoài niệm những ngày tháng vô tư vô lo ở trường đại học thôi.
“Nếu như ở chung bình thường đương nhiên có thể, nhưng nếu có người muốn lôi kéo em đi gặp ai đó, hoặc là bất kỳ hoạt động không do nhân viên nhà trường tổ chức, nhất định không được đi theo.”
“Có ý gì?”
Auston nghiêm túc nhìn hắn: “Cuộc tổng tuyển cử tổng thống sẽ tiến hành sau khai giảng Glasgow hai tháng, đến lúc đó đoàn cố vấn của các vị vương tử sẽ gấp rút lôi kéo người mới có tiềm lực, để bơm nguồn máu mới vào đảng phái của họ. Glasgow là nơi dễ bị nhòm ngó nhất nhất, bởi vì nơi này có rất nhiều người trẻ tuổi ưu tú, trí tuệ và vũ lực, đều là bậc nhất trong cả tinh hệ. Theo thực lực của em bây giờ, nếu như không tận lực ẩn giấu, nói không chừng sẽ trở thành mục tiêu trong mắt người khác. Cho nên, em đã rõ sau khi nhập học phải làm gì chưa?”
Lộc Minh Trạch đã sớm dừng động tác bới cơm, nâng bát nghệch ra nhìn Auston. Hắn há miệng, hạt cơm rơi lại vào bát: “Biết, biết rồi, ẩn giấu thực lực…”
Auston thấy hắn cuối cùng cũng nghiêm túc được một chút, biểu hiện trên mặt hơi thả lỏng: “Ẩn giấu thực lực ngược lại không cần, em chỉ cần đừng làm ầm ĩ cùng bạn học, kéo bè kéo cánh là được rồi.”
“Kéo bè kéo cánh?”
Auston lại giải thích rõ ràng: “Chính là chia phe phái.”
Lộc Minh Trạch lại nhét hạt cơm vào trong miệng: “Tôi đương nhiên sẽ không chia phe phái, tôi không có hứng thú với những vấn đề chính trị này. Ừm… Trước mắt tôi chỉ tính đi học, sau đó, đọc sách để vực dậy sao Snow.”
“Chia phe không phải em không muốn là sẽ không làm, nếu như em qua lại mật thiết với một người bạn học có thân phận phe phái rõ ràng, như vậy người khác sẽ tự động liệt bọn em vào một phe, chẳng cần em tuyên bố hoặc đồng ý. Khi đó, các em với sức mạnh non nớt, sẽ bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió đầu tiên, em không muốn chia cũng phải chia.”
Lộc Minh Trạch không mấy hoài nghi với lời Auston nói, khi hắn còn ở trái đất, trên một số diễn đàn hoặc phần mềm, từng thấy rất nhiều chuyện dồn ép người khác chia phe, thậm chí chỉ vì đối phương từng nói một câu nào đó, liền gắn cho người ta cái mác ủng hộ một phe.
…Hơn nữa so với những thứ tẻ nhạt trên internet, hắn tin các chính khách sẽ sử dụng các phương pháp cực đoan và hiệu quả hơn.
Lộc Minh Trạch gật gật đầu: “Tôi biết rồi… Uầy, chuyện sau này thì sau này hãy nói đi, trước tiên làm tốt chuyện trước mắt đã.”
Auston cũng mỉm cười nói: “Được, vào trường quân đội lại nói, em chỉ cần nhớ kỹ chuyện tôi đã nói với em là tốt rồi.”
Lộc Minh Trạch hàm hồ đáp đã biết, lại lầm bầm: “Làm gì đột nhiên nghiêm túc vậy, muốn dọa chết tôi à?”
Auston nhìn hắn hồi lâu, khẽ nói: “Tôi chỉ là nhắc nhở em, em bây giờ là người của tôi.”
“Phụt! Khụ khụ khụ…”
Lộc Minh Trạch đột nhiên nghiêng đầu, phun cả mồm cơm, hắn vừa ho sù sụ vừa gật đầu: “Tôi… Tôi biết rồi!”
Trước kia hắn cũng từng nghe Auston nói câu này, nhưng giờ đây chợt nghe lại, điều nghĩ đến đầu tiên lại không giống như vậy.
… May mà hắn phản ứng nhanh.
“Tôi biết, tôi không chia phe phái, có về phe cũng là phe anh, được chưa!”
Auston rốt cụôc thoả mãn, ngừng hành vi tẩy não đơn giản thô bạo ta đây, y vươn tay ra, khẽ vuốt khóe môi Lộc Minh Trạch.
“Còn muốn làm gì…”
Auston lấy một hạt cơm từ khóe môi hắn, mỉm cười bỏ vào trong miệng, ăn hết: “Dính này.”
Lộc Minh Trạch cảm giác mình như bị bạo kích tinh thần, hắn ngơ ngẩn nhìn Auston, đột nhiên nghĩ, nếu như Auston không phải người có cá tính này, hắn đã cưới y ngay lập tức.
“Thứ em mới vừa ăn, đều là của tôi.”
Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, Auston đứng lên lướt qua bàn xích lại gần, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn môi của hắn: “Tiếp theo, đến phiên em mời khách.”
Dụng cụ ăn trong tay Lộc Minh Trạch rơi vào mâm, đối phương chạy tới chỗ ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu hôn phớt mấy lần lên môi hắn, sau đó từ hôn phớt dần dần thành hôn sâu, Lộc Minh Trạch nhắm mắt lại, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của y.
Bỏ đi, tên khốn còn thích chơi xấu hơn cả hắn, hoàn toàn khiến người ta nhìn không thấu, thích hợp để cưới về chỗ nào chứ…
– ——————-
Chú thích:
(1) Malatang: là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp Thị Lạc Sơn, Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến. (theo Wikipedia)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(2)Gỏi bò lá hành: Món này chắc có ở nhà hàng trung hoa ấy, tui thì chả ăn bao giờ nên không biết gọi là gì:v
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(3)Món cứng: tiếng trung là 硬菜, chả biết gọi là gì, baidu đại ca nói là món ăn lấy thịt làm chính, cũng có thể đó là phương ngữ của người phương Bắc, chỉ những món ngon đắt tiền ít dùng thường ngày, chỉ dùng vào dịp đãi khách để thể hiện sự tôn trọng, quý mến của mình với khách. Mà cứ hiểu theo nghĩa đầu đi.
——–
Editor: Sau bao nhiêu chương có thể thấy rõ Lộc là người con xứ Bắc, thích ăn cay và thỉnh thoảng vẫn phọt ra từ địa phương.