Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 65: Thượng Tá, ai bảo mày thấy sinh vật giống chó là cưỡi lên
Không ngờ bản thân còn chưa nghĩ ra biện pháp chính xác tạm thời giữ khoảng cách an toàn với Auston, đối phương đã thu quân ngừng chiến trước, công việc của Auston đột nhiên trở nên rất bận rộn, bận đến gần như không để ý liên lạc với hắn. Lộc Minh Trạch phát giác ra một loạt biến hóa của đối phương, song không biết nên làm phản ứng gì, thở phào một tiếng vẫn là vì thương tiếc cho “mối tình” rất có thể tới cũng nhanh đi cũng nhanh của đối phương.
…Thôi, chớ suy nghĩ lung tung, vẫn là học tập thôi, sắp thi rồi.
Ngày thứ ba Lộc Minh Trạch nỗ lực học tập, Aus gửi một phần tư liệu mới, cho hắn xem kỹ, nói mình lại bắt đầu bận rộn, không để ý tới hắn, Lộc Minh Trạch cũng không muốn để y bận tâm, lấy kinh nghiệm tình cảm tương đối phong phú, Lộc Minh Trạch cảm thấy Auston hiện tại có lẽ cần chút thời gian ở một mình, hắn cảm thấy Auston cần phải suy nghĩ cho kỹ một ít chuyện, mà những chuyện này đối với Lộc Minh Trạch mà nói, chẳng hề trong phạm vi cân nhắc.
Trong khoảng thời gian Lộc Minh Trạch chuẩn bị cho kỳ thi Mary cùng phần lớn người sao Snow đi báo danh tuyển quân, trạm cứu tế chớp mắt trở nên trống không, chỉ còn lại Lộc Minh Trạch và Thượng Tá một người một chó sống nương tựa lẫn nhau. Lộc Minh Trạch học tập rảnh rỗi muốn tìm người tán gẫu cũng không thể, đành phải chơi với Thượng Tá.
Sau khi hắn đặt lực chú ý lên Thượng Tá, phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, Thượng Tá béo phì. Thượng Tá gần đây ở trạm cứu tế được ăn uống quá tốt, không có cơ hội vận động, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, giờ thì mập như heo.
Lộc Minh Trạch ban đầu ở Snow nuôi Thượng Tá, một là bởi vì không đành lòng để nó chết cóng ven đường, mục đích chủ yếu là vì trông nhà, thấy nó trổ mã cường tráng lại uy phong, trong lòng còn có chút tự hào, thả cái loại chó săn này trong nhà, đừng nói phường trộm cắp vặt, kẻ cướp có giá trị vũ lực cũng không dám vào cửa.
Nhớ chú chó cho người ta cảm giác an toàn năm đó, bây giờ lại phải mỗi ngày lo lắng nó bị người ta tóm đi làm lẩu cầy.
“Thượng Tá, mày hôm nay nhất định phải đi ra ngoài vận động giảm béo, không thì không cần ăn cơm tối, ai khuyên cũng không được.”
Lộc Minh Trạch nghiêm túc đứng trước mặt Thượng Tá, nheo mắt lại nhìn chằm chằm nó, hắn nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Thượng Tá sao lại khờ thế này?! Nó trước đây không phải như vậy!
Chú chó đen bự không biết trong lòng Lộc Minh Trạch nghĩ gì, ngoan ngoãn đứng đối diện Lộc Minh Trạch ngước đầu thè lưỡi nhìn hắn, một vẻ hồ đồ vô tri. Khi nó gầy uy phong lẫm liệt, lúc chuyên chú nhìn người ta sẽ cho họ cảm giác sợ hãi, thế nhưng khi nó mập trên cổ cũng bắt đầu xuất hiện đường ngấn mỡ dài, Lộc Minh Trạch cực kì hoài nghi tiếp tục qua mấy tháng nó liền biến thành chó Sa Bì(1).
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Lại đây! Đi theo tao!”
Lộc Minh Trạch vô cùng đau đớn mà tròng vòng da lên cổ nó, kéo dây túm nó tha ra ngoài, kéo tới cửa thì đá vào mông Thượng Tá: “Chạy! Bị tao bắt được thì chờ bị đánh đi, cho nên mày phải chạy mau lên!”
Thượng Tá không hiểu Lộc Minh Trạch nói gì, nhưng nó biết hắn muốn chơi với mình, cực kì vui sướng vắt chân lên cổ mà chạy, Lộc Minh Trạch cũng vắt chân lên cổ đuổi theo. Hắn cảm thấy có lẽ gần đây mình sống quá mức an nhàn, cũng cần vận động nhiều một chút.
Thượng Tá dù sao cũng là Thượng Tá, dù mập thì chạy trốn vẫn nhanh hơn con người, nó rất nhanh đã chạy mất bóng, Lộc Minh Trạch sợ nó ở chủ tinh chạy mất bị người ta bắt đi, chỉ có thể ở đằng sau liều mạng đuổi theo. Hắn quá lo lắng, liền không cân nhắc đến vấn đề tốc độ, đuổi lấy đuổi để đuổi vào một mảnh lùm cỏ, mảnh này thuộc tiểu khu dành cho người có tiền sống, nơi này cũng có người nuôi chó, dù bọn họ không gọi nó là chó, mà gọi là Sind gì đó, tất cả mọi người mang chó đến lùm cỏ ấy đi tiểu hoặc là đi “hự hự”.
Thượng Tá hiếm thấy đồng loại có gen liên quan với mình, hưng phấn quên mất Lộc Minh Trạch đang đuổi theo nó, bắt đầu phi nước đại khắp nơi. Sau đó nó nhìn thấy một con sind màu trắng rất đáng yêu, rồi nó vọt tới, cưỡi lên.
Lộc Minh Trạch nhìn thấy tình cảnh này lập tức mang vẻ mặt “đậu má”, hắn nhanh chóng chạy tới túm vòng da trên cổ nó.
Hắn vừa túm vừa đạp lên mông Thượng Tá. Tuy không biết thế giới này như thế nào, nhưng hồi còn ở trái đất thì hắn biết, người có tiền đều đặc biệt coi trọng việc nuôi thú cưng, từ chế độ ăn uống của thú cưng đến đối tượng ghép đôi cho kỳ động dục của chúng nó, đều phải tỉ mỉ chọn lựa, Thượng Tá đây rõ ràng thuộc về hành vi đùa giỡn lưu manh, có lẽ sẽ mang đến cho hắn phiền phức.
Quả nhiên không bao lâu, đã có người thét to một tiếng, cũng xông lại: “Đáng chết! Các người làm cái gì với Phillip của tôi! Ối trời ơi con ngu này! Mau cút ngay!”
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi lập tức bảo nó xuống.”
Lộc Minh Trạch liều mạng kéo Thượng Tá ra ngoài, cổ của nó bị siết từng chút, nhưng dục vọng tạo đời kế tiếp khiến Thượng Tá rất cố chấp, gắt gao nằm trên mình con chó trắng kia không xuống. Lộc Minh Trạch vừa nhìn chủ nhân con chó trắng vừa lớn tiếng chửi bậy cũng liều mạng kéo dây cổ chó: “Xuống dưới! Con mẹ mày xuống dưới cho ông! Mày có thể tìm loại nào xứng đôi được không hả! Mày tìm bé nào dễ thương nào ngang tầm chút đi!”
Lộc Minh Trạch mắng mà oan ức thay Thượng Tá, nó khi còn ở sao Snow tốt nhường nào, ngay cả ghế sô pha cũng không cắn, chớ đừng nói chi là động dục, cưỡng ép tạo đời kế tiếp… Mẹ nó, có phải đồ ăn của chúng nó ở chủ tinh quá nhiều hormone, khiến Thượng Tá trưởng thành sớm không!
Lộc Minh Trạch rất lúng túng, hắn không biết Thượng Tá có “vào” chưa, nếu quả thật “vào” rồi thì thảm, vậy chẳng phải là phải phát tiết ra mới có thể rời khỏi sao?
…Mẹ nó, hi vọng vì Thượng Tá còn là “trai tân” nên không tìm được chỗ đó.
Thế nhưng thật đáng tiếc, Thượng Tá là một chú chó thông minh, nó không chỉ tìm được chỗ đó mà còn thành công, Lộc Minh Trạch nhìn nó nằm nhoài trên mình “bé tiểu bạch”, mà “tiểu bạch” dưới thân bị toàn bộ thân hình to mọng của Thượng Tá lấp kín, chả thấy được gì, chỉ nghe Thượng Tá thè lưỡi thở hà hà, cực kì xấu hổ.
Cực kì.
Hắn sống hai mươi, ba mươi năm chưa từng xấu hổ như thế này.
Thượng Tá không có sự xấu hổ của con người, nó một khi đã bắt đầu phải cố chấp tiến hành tới cùng, càng không để ý bên cạnh có quần chúng vây xem hay không, vì vậy Lộc Minh Trạch và chủ nhân của chú chó trắng cùng câm lặng mà vây xem một trận…ấy ấy dài đến mấy chục phút.
Lộc Minh Trạch không dám nhìn chủ nhân chó trắng, đối phương dường như đã hóa đá, ngơ ngác đứng ở nơi đó, có lẽ cậu ta muốn mắng Thượng Tá không biết xấu hổ, thuận tiện mắng chủ nhân là hắn đây không biết xấu hổ, cũng có thể muốn lập tức biến Thượng Tá thành món lẩu cầy…
Lộc Minh Trạch mang biểu tình muốn đi chết đưa mắt nhìn xuống Thượng Tá, hắn đã bắt đầu cân nhắc phải bồi thường bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Thượng Tá rốt cục sảng khoái xong, nhảy khỏi mình chó trắng, Lộc Minh Trạch lập tức phi một cước vào mông nó, đá Thượng Tá ẳng một tiếng lăn đến gốc cây, Lộc Minh Trạch mặt cương lên, rất muốn tìm hốc cây chui vào. Con chó chết tiệt này! Nó thì sung sướng rồi, nhận kết cục như thế nào đây!
Chủ nhân chú chó trắng cũng lấy lại tinh thần, cậu ta rít lên một tiếng: “Phillip!!!!!”
“Vâng vâng vâng… Tôi biết chó của tôi vô lễ với chó của ngài, ngài không cần gọi lớn tiếng như vậy…”
Lộc Minh Trạch cảm thấy một thằng đàn ông mà gọi vậy thực sự quá dọa người.
Đối phương nhào tới ôm thật chặt chú chó trắng vào trong lồng ngực, Lộc Minh Trạch gãi gáy không ngừng cúc cung xin lỗi người ta: “Thật sự xin lỗi, chuyện này hoàn toàn là tôi sai, là tôi không trông kĩ chó nhà tôi…”
Thượng Tá không biết gì mà quấn lấy chân Lộc Minh Trạch cọ cọ, một chút cảm giác với sự việc không bằng cầm thú của mình vừa rồi cũng không có, thậm chí không thèm cho chú chó trắng kia một cái liếc mắt.
…Đồ “tra cẩu”!
Chủ nhân chó trắng lúc này mới nhớ tới việc tìm kẻ đầu sỏ tính sổ, cậu ta tức giận chỉ vào Thượng Tá bên chân Lộc Minh Trạch: “Tại sao anh có thể nuôi loại sind cỡ lớn chưa được triệt sản như thế này chứ?! Anh biết thứ này nguy hiểm cỡ nào không?! Trời ạ! Con sind của anh ngay cả bảng tên cũng không có! Lẽ nào chưa lập hộ khẩu?! Các người chích ngừa chưa?! Trên người nó sẽ không có bệnh gì không sạch sẽ đấy chứ!”
Đối phương mặt mày sợ hãi, như thể chó của mình đã bị lây phải căn bệnh không sạch sẽ nào đó.
Lộc Minh Trạch đối mặt với đối phương chỉ trích mà há miệng, sau khi hắn đến chủ tinh vẫn chỉ ở trạm cứu tế, đương nhiên không biết chó cỡ lớn phải được triệt sản, còn muốn lập hộ khẩu.
Chính hắn còn không có hộ khẩu, chớ nói chi là Thượng Tá.
“Cái đó… Chó của tôi có bảng tên, nhưng rơi mất rồi, còn chưa gắn lại.”
Chủ nhân của chó trắng nheo mắt lại, rất hoài nghi nhìn Lộc Minh Trạch. Đấy là một cậu chàng đẹp mã, đôi mắt màu xanh xám ngập nước, còn có mái tóc ngắn màu nâu vàng, phối hợp với làn da trắng mịn thực sự là… Ấy, người này chắc là Omega rồi.
“Vậy anh dự định bồi thường thế nào đây! Phillip của tôi bị cái con ngu xuẩn nhà anh…đó đó!”
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng, ngay cả hai chữ cưỡng dâm cũng không nói ra được, sâu sắc cảm thấy đối phương vẫn còn con nít.
“Vậy ngài muốn thế nào? Nếu không chúng tôi bồi thường tiền?” Lộc Minh Trạch nói xong đột nhiên nhớ ra mình không có tiền, hắn xem xét chú chó trắng ngoan ngoãn nằm trong lòng đối phương, nhanh chóng sửa lời: “Tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, không bằng ngài nhìn Thượng Tá nhà tôi một chút xem, còn hợp mắt ngài không? Nếu là vẫn được, không bằng…không bằng để hai hai đứa nó nói chuyện thử xem, mọi người hẹn nhau đi ăn một bữa cơm này xem phim này…”
Câu nói kế tiếp của hắn bị chủ nhân chó trắng nhìn chằm chằm hạ càng ngày càng thấp, cuối cùng nuốt vào trong bụng. Lộc Minh Trạch sờ sờ mũi: “Ý tôi là con chó.”
“Không thể!”
Cậu ta lại bắt đầu hét lên: “Phillip là đực!”
“…………”
Lộc Minh Trạch yên lặng đạp Thượng Tá một cước. Đồ ngu, thế mà đi làm với đứa cùng giới tính!
Hắn tiếp tục chịu tội: “Vậy, vậy ngài muốn làm sao… Kỳ thực nếu tôi nói, người sống một đời, không cần quá để ý giới tính, sống vui vẻ mới quan trọng thì sao.”
Chủ nhân chú chó trắng trông bị tức đến không nhẹ, cậu ta nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, ánh mắt hận không thể khoét một lỗ trên người hắn, ngực nhỏ kịch liệt chập trùng, cậu ta bị tức đến nói không ra lời, nhìn hắn nửa ngày chỉ ra xa gào lên với Lộc Minh Trạch: “Cút! Mang theo thứ ngu xuẩn của anh rồi cút!”
“Ấy ấy ấy! Đúng đấy! Tạ ơn đại lượng của ngài!”
Lộc Minh Trạch vui vẻ tóm lấy Thượng Tá bỏ chạy, hắn sợ bị đối phương gọi về bảo hắn bồi thường tiền.
Thật tình không đền nổi…
Thế nhưng Lộc Minh Trạch không thể chạy quá xa, hắn bị Thượng Tá kéo lại, Thượng Tá không phản ứng nhanh như Lộc Minh Trạch, cũng không hiểu ý Lộc Minh Trạch phải chạy trốn, bị hắn lôi chỉ biết luẩn quẩn chỗ cũ.
“Bell? Em đang làm gì vậy? Sao em lại không lễ phép như vậy.”
Lộc Minh Trạch nghe phía sau có người nói chuyện, bên này lại bị Thượng Tá níu bước chân, một chút liền để người phía sau bắt kịp.
“Thật không phải, tôi ở đằng xa thấy Bell đối với cậu…”
Lộc Minh Trạch vừa quay đầu, trên gáy như bị một gậy gõ mạnh. Đậu má, lần này thật phiền toái.
“A! Là cậu!”
Anh ta lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó nở nụ cười xán lạn với Lộc Minh Trạch: “Người giám hộ của Mary?”
Lộc Minh Trạch lúng túng giật nhẹ khóe miệng: “A… Là ngài à, quan chỉ huy.”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là vị quan chỉ huy ngày đó đến trạm cứu tế tuyển quân, hôm nay anh ta mặc thường phục, nhưng Lộc Minh Trạch nhớ rõ tướng mạo của đối phương, cùng bộ đồng phục có hình hai phiến lá chéo nhau trên vai anh mặc ngày đó.
Quan không nhỏ.
Nhưng mặc kệ chức quan của anh ta có nhỏ hay không, người này vẫn là chỉ huy của Mary, Mary sau này còn làm việc dưới tay người ta, Thượng Tá ngày hôm nay lại làm ra chuyện như vậy!
… Cậu chủ của chú chó trắng này, có vẻ quan hệ không ít với vị quan chỉ huy này.
“Không ngờ có thể gặp cậu ở đây, hai người đang làm gì vậy? Là Bell vô lễ với cậu sao?”
Anh nghi hoặc mà nhìn Lộc Minh Trạch, liền quay đầu lại nhìn chủ nhân chó trắng, sau đó cười ôm vai người kia kéo qua: “Đây là em trai của tôi, tên Bell.”
…Quan hệ không chỉ không ít, còn rất thân mật.
Lộc Minh Trạch trong óc hiện ra ba chữ lớn: Xong đời rồi!
Quả nhiên, không đợi Lộc Minh Trạch đáp lại, chủ nhân chó trắng tiên phong cáo trạng: “Anh hai, anh quen người này? Em mặc kệ! Anh có quen em cũng sẽ không tha thứ cho hắn! Sind của hắn làm Phillip…”
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng: “Cái đó, đều là hiểu lầm… Súc sinh này hành động, có lúc cứ như vậy không thể khống chế, tôi vừa không coi chừng liền để nó chạy ra ngoài.”
Vị quan chỉ huy kia ngẩn người, nhìn Thượng Tá dưới chân Lộc Minh Trạch, anh ngược lại không để ý lời của Bell, ngồi xổm xuống nhìn Thượng Tá: “Chú sind này trông thật uy phong!”
“Anh hai!”
Đối phương bị em trai oán trách gọi một tiếng, lại không tỏ ra lúng túng, chỉ bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi Bell, chuyện đều đã xảy ra, người ta cũng nói không phải cố ý, em còn muốn thế nào.”
Bell hừ mũi, xoay mặt đi. Đối phương quan sát Thượng Tá một chốc, rồi đứng lên, lần nữa nở nụ cười xán lạn với Lộc Minh Trạch: “Không sao, Bell chỉ là quá cưng chiều Phillip. Đúng rồi, đừng gọi tôi là quan chỉ huy, bây giờ không phải thời gian làm việc của tôi, tên của tôi là Gavin, xưng hô như thế nào?”
Lộc Minh Trạch cười gật đầu: “Ngài có thể gọi tôi là Lộc.”
Đối phương nhướng mày cười cười: “Được, Lộc.”
Lộc Minh Trạch bị nụ cười quá mức sáng chói của anh ta rọi lóa mắt. Theo cảm nhận của Lộc Minh Trạch mà nói, người này thực sự không giống một chỉ huy, đối phương để tóc 3 phân màu vàng nâu, trông vô cùng già giặn, đôi mắt màu xanh xám sâu hơn cả Bell, từ vẻ ngoài đã nhìn ra hai người họ đúng là anh em. Chỉ là khí chất của hai người rất khác nhau, không nói Bell, nụ cười của Gavin rất có sức hút với tất cả mọi người, ít nhất mấy lần hắn gặp Gavin là như thế.
Trong lòng hắn chậc chậc chậc không ngừng, so với Auston, Gavin mới đích thực là “thân dân”(2).
(2)Thân dân: tư tưởng trong Nho giáo, “lấy dân làm gốc”.
Sau khi Lộc Minh Trạch và đối phương chào hỏi liền nhanh chóng kéo Thượng Tá về trạm cứu tế, mắt đao của Bell thật là đáng sợ, không biết có phải cậu ta đã quen tuân theo quyết định của anh trai hay không, nhịn đến tận giờ cũng không nhảy dựng lên đánh đầu Lộc Minh Trạch.
Gavin cười xán lạn mà vẫy tay với Lộc Minh Trạch: “Sau này còn gặp lại!”
Lộc Minh Trạch vừa về trạm cứu tế liền đánh Thượng Tá một trận, sau đó phạt nó úp tường hối lỗi, không cho ăn tối. Vì vậy trong vài ba tháng tiếp theo, Lộc Minh Trạch lại vừa ôn tập, vừa giúp Thượng Tá giảm béo, mỗi ngày trôi qua xem như phong phú. Khi chăm chú làm chuyện nào đó thời gian luôn qua rất nhanh, hắn ôn lấy ôn để, đảo mắt liền tới kỳ thi đầu vào của Glasgow.
Nói thật Lộc Minh Trạch vẫn rất lo lắng cho vấn đề pheromone của mình, đây dù sao cũng là quả mìn lớn của trường quân đội, Omega học tập ở trường quân đội không chỉ tự gây thương tổn cho chính mình, mà còn làm nhiễu loạn trật tự trường quân đội, đến lúc đó gây tổn thất không chỉ riêng việc đơn giản như “thả một Omega” vào trừơng quân đội nữa, ai cũng không chịu nổi trách nhiệm này.
Lộc Minh Trạch luôn cảm thấy không yên lòng, vì vậy sập tối liền chủ động gọi điện thoại cho Auston.
Từ lần trước tách ra, bọn họ dù có đôi khi nói chuyện phiếm với nhau qua điện thoại, nhưng kỳ thật trong hiện thực chẳng thấy mặt nhau mấy lần, thứ nhất Lộc Minh Trạch không biết Auston biết rõ chuyện mình không có, thứ hai việc bọn họ gặp mặt kỳ thật có rất nhiều nguy cơ bị người quen nhìn thấy, gặp mặt càng nhiều lần, nguy cơ này càng lớn, tránh gặp mặt là lựa chọn tốt nhất.
Rõ ràng là cùng một thành phố, lại như tình yêu nơi đất khách.
A bậy bậy bậy! Không yêu không yêu, nhiều lắm chỉ từng phát sinh quan hệ thân thể.
Đối phương nhận điện thoại rất nhanh, trong màn hình Auston vừa nhìn thấy Lộc Minh Trạch liền nhoẻn khóe môi, lộ ra một nụ cười: “Chào buổi sáng, em thế mà biết chủ động liên hệ tôi.”
Lộc Minh Trạch vừa muốn nói chuyện, phát hiện vị trí của y không phải phòng làm việc thường thấy, liền kỳ quái hỏi: “Anh đang ở đâu? Bệnh viện?”
Auston liếc nhìn bên cạnh nói: “Tôi đang ở phòng thí nghiệm.”
“Anh đi công tác rồi?”
“Không, ngay ở đế đô, nơi này cách trạm cứu tế không xa. Em tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh đang làm việc? Vậy chờ anh hết bận rồi nói.” Lộc Minh Trạch liền muốn cúp điện thoại, lại bị Auston ngăn lại.
“Không sao, hơn nữa chuyện phải làm hôm nay cũng có liên quan tới em, Milocy mấy ngày trước đã cải tạo thuốc điều chỉnh pheromone hiện thời, có thể khiến mùi pheromone tạm thời biến thành loại em muốn, em vào trường quân đội còn phải dựa vào nó. Milocy từng thử trên người Roy, hiệu quả không tệ, có thể cho cậu ấy tỏa ra mùi giống Beta, có thể đánh lừa công cụ tân tiến nhất, không biết trên cơ thể em sẽ có hiệu quả gì, tôi mang tới cho em thử xem.”
Lộc Minh Trạch nghĩ thầm lẽ nào bọn họ thật sự tâm linh tương thông, trong lòng hắn suy nghĩ chuyện này, Auston liền làm chuyện này?
Lộc Minh Trạch cười híp mắt gật đầu: “Được thôi, vậy tôi chờ anh.”
Auston lại hỏi: “Em vừa nãy tìm tôi làm gì?”
“Tôi cũng nghĩ đến vấn đề pheromone, muốn hỏi anh có biện pháp giải quyết nào hay không, còn tưởng rằng anh trực tiếp mở cửa sau cho tôi đi vào chứ, không ngờ anh cũng phải giở trò bịp bợm. Có điều trước đây tôi từng thử, thuốc gì cũng vô dụng với tôi, chúng ta không cần ôm hy vọng quá lớn.”
Auston nghe xong cười nói: “Milocy đã cải tạo, có hi vọng. Không bằng thế này, em tới đi, ở bên này còn có Milocy giám sát, để tránh khỏi phát sinh nguy hiểm không thể báo trước.”
Lộc Minh Trạch có chút do dự: “Nhưng tôi qua tìm anh, không hay lắm chứ…”
“Không có gì, nơi này không phải phòng thí nghiệm tư nhân của tôi, em dù có đến đây cũng sẽ không bị hoài nghi thân phận, nếu có người hỏi, em liền nói là thân thích của Milocy. Viện nghiên cứu cho phép tham ban.”
Hóa ra Milocy đã được sắp xếp vào viện nghiên cứu, không trách những ngày qua đều không thấy gã, chắc là như cá gặp nước, vui sướng lắm đây.
Auston còn nói: “Giúp em gọi xe nhé?”
“Không sao, đi dăm ba bước chỉ mệt chứ không chết được, gửi địa chỉ cho tôi.”
– ——————
Chú thích:
Chó Shar Pei: hay còn gọi là Sa Bì, được phát hiện từ mấy trăm năm về trước ở Huyện Nam Hải, Tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc. Nếu như xem ghi chép về Shar Pei ngày xưa thì dường như chúng đã có lịch sử khoảng 2000 năm ở Bắc Bộ Trung Quốc cùng khu vực Tây Tạng. Bề ngoài tuy trông hơi ngốc nghếch nhưng trên thực tế chúng lại có khả năng chiến đấu độc lập, mạnh mẽ nên thường được nuôi làm chó chọi. (Theo sieupet)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Editor: Ngộ muốn truyện mới! ngộ muốn đổi gió! Nhưng ngộ không đủ sức, gần 100 chương còn lại đang đợi ngộ. Ngộ muốn edit truyện mới…