Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 63
Ngày hôm sau rời giường, phát hiện đối tượng tối qua triền miên một đêm với bạn không cánh mà bay, là cảm giác gì?
Lộc Minh Trạch không biết, bởi vì hắn là cái kẻ bỏ trốn kia.
Nhưng nghĩ lại cũng chẳng mấy dễ chịu.
Tối hôm qua hắn kỳ thật lại mơ mơ hồ hồ, sinh ra ảo giác với mùi hương trên người Auston. Hắn vô thức cảm thấy không thể tiếp tục lừa mình dối người tự nói với bản thân đó là ảo giác.
Thật kỳ quái, người khác đều ngửi thấy mùi, hắn sao lại nhìn thấy cảnh tuyết? Màn đêm buông xuống lạnh như băng tuyết, còn có tuyết dưới đáy sông dài không kết băng, nước sông lạnh thấu xương… Cảnh tượng như thế trải qua một lần lại không thể quên được.
Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện sờ gáy mình, nơi đó có dấu răng rất sâu, tên khốn Auston kia biết rõ hắn không có tuyến sinh dục, lại nhất định phải cắn xuống, còn cắn ác như vậy.
“Anh Lộc!”
Mary từ ngoài phòng xông vào, Lộc Minh Trạch đột nhiên hoàn hồn, cô nhóc nghi hoặc mà nhìn hắn: “Anh đang làm gì vậy?”
Lộc Minh Trạch theo bản năng vuốt vuốt tóc sau cổ, mái tóc dày mềm mại lấp đi dấu răng chỗ đó, hắn quay đầu cười nói: “Không có gì, ôn tập thôi.”
“Bên ngoài có rất nhiều người mặc đồng phục đến, nói muốn tuyển quân, anh Lộc anh muốn đi xem không?”
Lộc Minh Trạch thoáng nhướn mi, đây không phải là chuyện Auston nói ngày hôm qua sao? Sao hôm nay liền đến tuyển quân, động tác nhanh thật đấy.
Hắn suy nghĩ một chút, vò đầu Mary hai cái: “Được, đi xem xem!”
Người tới cũng giống Auston, mặc đồng phục sắc tím, chỉ có điều quần áo bọn họ không trang trọng như của Auston, không được chỉnh sửa đường cong phần vai và eo, mà rộng hơn, là kiểu thuận tiện cho vận động. Vừa nhìn liền biết không phải kiểu người được gọi là “quân giáo sinh”, có thể là binh sĩ đi. Chỉ có người đứng đầu mặc đồng phục, trên bả vai anh ta cài huy hiệu màu bạc, còn có thể phản quang, cách quá xa, Lộc Minh Trạch thấy không rõ lắm.
Đối phương hình như đang diễn thuyết cái gì đó với người dân sao Snow.
Lộc Minh Trạch hỏi Mary: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
“Gọi họ đi làm quân nhân, nhưng trông mọi người hình như đều rất muốn đi, phúc lợi cực kỳ tốt, người nhà được cấp cho nơi ở, lại còn được lấy tiền.”
Mary vẻ mặt ngóng trông: “Không biết bọn họ có cần giống cái không nhỉ, em thấy tòng quân đều là giống đực.”
Lộc Minh Trạch buồn cười sờ sờ tóc cô: “Em muốn đi làm lính?”
Mary nghe ra ý trêu tức trong lời của Lộc Minh Trạch, bĩu môi nói: “Làm lính có cái gì không tốt, chí ít có thể kiếm tiền. Chờ anh Lộc đi trường quân đội, em cũng có việc làm, không phải mỗi ngày đều ở một mình, tẻ nhạt lắm.”
Lộc Minh Trạch thở dài, hắn đang nghĩ nếu sao Snow không phát sinh sự kiện kia, Mary đã kết hôn với Tony rồi, sau đó có việc phải làm: sinh con, nuôi con, bôn ba vì cuộc sống.
Nhưng con bé hãy còn là thiếu nữ.
“Vậy anh kiếm tiền đưa em đi học có được không? Trong trường học rất nhiều người cùng lứa với em, các em có thể kết bạn.”
Mary há miệng, sau đó giương mắt nhìn Lộc Minh Trạch, cúi đầu không nói thêm gì nữa. Cô vô thức tóm lấy mép váy đã bạc màu của mình, hai bím tóc sừng dê tiu nghỉu, Lộc Minh Trạch hiểu, cô bé này là muốn đi học.
Hắn buồn cười vỗ đầu Mary: “Muốn đi học thì đi thôi, em giả vờ e thẹn cái gì?”
“Nhưng…”
Mary dùng sức vò váy, giậm chân một cái: “Nhưng người ta lớn tuổi rồi mà!”
Lộc Minh Trạch sờ cằm nói: “Nói cũng đúng, cái tuổi của em cũng nên lên trung học rồi, nhưng còn chưa biết chữ nào… Đi học sẽ bị bắt nạt.”
Hắn suy nghĩ hồi lâu, đập tay một phát: “Vậy không bằng trước tiên đưa em đến trường học cho người khuyết tật mấy ngày đi!”
Mary hiểu câu này, cũng biết trường học cho người khuyết tật là có ý gì, cô biết Lộc Minh Trạch là đang nói trình độ văn hóa của cô thấp. Biết làm sao, cô lại không thích đọc sách, trước đây Lộc Minh Trạch dạy cô làm quen mặt chữ, cứ dạy mười quên hai mươi.
Mary tức giận quay người đi, đi được hai bước lại quẹo về, phi một cước thật mạnh vào mông Lộc Minh Trạch: “Anh Lộc thật đáng ghét!”
“Ui da!”
Lộc Minh Trạch bị đạp cho đo đất, quỳ ở đó bưng đằng sau cả buổi không dậy. Mary ban đầu còn đắc ý, thấy đã lâu hắn không chịu đứng lên, lúc này mới cảm thấy kỳ quái, cô nhanh chóng đến đỡ Lộc Minh Trạch: “Anh Lộc? Anh không sao chứ!”
“Không sao, không sao…”
Lộc Minh Trạch vịn tay Mary đứng lên, trong lòng hết sức lúng túng. Vốn hắn định che mông, nhưng như vậy thì có hơi rõ ràng, che mông trong nháy mắt đổi thành đỡ eo. Hắn đứng lên, trước hết lên lớp Mary: “Em nhìn em xem! Điên điên khùng khùng, chỗ nào giống nữ…giống cái hả!”
Mary cúi đầu nghe dạy bảo, bĩu môi nhỏ giọng thầm thì: “Ai bảo anh nói em khuyết tật trước chi… Hơn nữa bình thường đạp anh cũng có phản ứng lớn đến vậy đâu.”
Lộc Minh Trạch ở trong lòng mắng Auston hàng trăm lần, thuận tiện nguyền rủa y bị trĩ đi.
Bọn họ bên này ồn ào huyên náo, sĩ quan tuyển quân phát hiện tình huống của nơi này, liền đi tới. Lộc Minh Trạch phát hiện có người tới gần, vội vàng bỏ luôn tay đỡ eo xuống, bày ra vẻ mặt cười tít mắt.
Khi người nọ đến gần, Lộc Minh Trạch mới nhìn rõ huy hiệu trên bả vai anh ta, là hai phiến lá màu vàng óng bắc chéo nhau thành hình chữ thập. Đây nghĩa là gì? Trung tá? Quan không nhỏ ha.
Đối phương hết nhìn hắn rồi nhìn Mary, nở nụ cười xán lạn: “Hai người cũng là đến tuyển quân?”
“Vâng!”
“Không phải.”
Hai người hai đáp án, Lộc Minh Trạch giật khóe miệng nhìn về phía Mary: “Vâng cái gì mà vâng, người ta không nhận giống cái.”
Mary lập tức tránh khỏi tay Lộc Minh Trạch: “Chỉ huy, các ngài không phải không phân giới tính sao? Hơn nữa tôi là Beta, không phải Omega, tôi có thể chịu được cực khổ, tôi muốn làm lính.”
Đối phương lộ ra hàm răng trắng tinh: “Vậy thật tốt, tiểu thư, nhưng trước hết người giám hộ của cô phải đồng ý mới có thể.”
Hắn nhìn về phía Lộc Minh Trạch: “Người giám hộ? Đồng ý không?”
Lộc Minh Trạch lôi Mary về, cười híp mắt nhìn lại: “Xin lỗi chỉ huy, em gái nhà tôi không hiểu chuyện. Con bé chỗ này có chút vấn đề.”
Hắn chỉ vào đầu của mình nói: “Tôi dẫn con bé về, đợi lát nữa nó phát bệnh sẽ làm người ta bị thương.”
Mary: “…”
Vị chỉ huy tuyển quân “tỏa nắng” gọi với Lộc Minh Trạch: “Này! Chớ vội đi, em gái cậu không đi, vậy cậu có đi hay không? Phúc lợi của chúng tôi rất tốt đó.”
Lộc Minh Trạch dùng một cánh tay khoác cổ Mary tha đi, còn nhớ mà quay đầu xua tay với người kia: “Không đi không đi!”
Mary cảm thấy Lộc Minh Trạch chặt đứt giấc mộng của cô, đến giờ cơm tối không thèm nói chuyện với Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch vừa chống nạnh đứng cạnh bàn nhe răng nhếch miệng mà nhét miếng bông cải xanh vào mồm, vừa liếc Mary: “Em nói xem, sao lại cố chấp như vậy, một đứa con gái da mịn thịt mềm đi tham quân có hợp không? Quân doanh đều là mấy ông già đó!”
Mary tức giận nhét thức ăn vào miệng: “Anh Lộc lại nói vớ vẩn rồi! Em là Beta! Cũng không phải Omega! Mắc gì không hợp!”
Dân Snow bọn họ hay ở cái điểm này, cho dù tức giận đến mấy cũng sẽ không tuyệt thực, hắn đỡ phải đi hò người ta.
Nhưng mấy lời này của Mary cũng nhắc nhở Lộc Minh Trạch, bọn họ ở nơi này không dựa theo nam nữ để phân giới tính, mà là dựa theo giới tính cấp hai, từ cái lần Mary bị bắt cóc làm con tin cũng có thể thấy được, kỳ thực thân phận Beta không yếu ớt đến vậy… Dù đối phương trong mắt hắn là một đứa con gái.
Lộc Minh Trạch luôn không thể thích ứng với kiểu phân chia giới tính này, hắn cảm thấy con gái đi làm lính chỉ biết làm loạn.
Lộc Minh Trạch ăn vài miếng cơm lại muốn đi nhà xí, thêm vào bị thái độ ầm ĩ của Mary làm lửa giận ùn ùn bốc cao đến đỉnh đầu, hắn đi lòng vòng trong đại sảnh, hỏi: “Em nhất định phải đi làm lính? Anh vốn muốn cho em đi học, thành tích kém cũng không hề gì, đi giao lưu kết bạn mà.”
Mary liếc hắn: “Em muốn làm lính, anh còn chưa thi vào trường quân đội mà một ngày đêm không về, chờ đến lúc anh đi học, khẳng định mỗi ngày đều không về! Em chả muốn ngày nào cũng chơi với Thượng Tá đâu!”
Thượng Tá không hiểu nhân loại ồn ào cái gì, nhưng nghe thấy tên của mình, vui vẻ mà gâu một tiếng với Mary.
Lộc Minh Trạch vừa nghe cô nhóc nói đêm không về càng buồn bực hơn, ném phắt cái nĩa, cơm cũng không ăn: “Em đi đi! Nếu em có thể đăng kí thì đi đi! Trả tiền tiết kiệm cho anh!”
Mary vừa nghe Lộc Minh Trạch nói ra, thả bộ đồ ăn nhanh chân liền chạy ra ngoài, chạy tới cửa lớn tiếng gọi: “Chờ tôi với! Chỉ huy! Tôi cũng muốn ghi danh!!”
Lộc Minh Trạch trong lòng phiền muộn cực kỳ, không biết nguyên nhân gì, nói chung là rất phiền muộn, phiền muộn Mary không nghe lời hắn, cả chuyện Auston làm…hắn cũng phiền muộn. Bụng đột nhiên kêu rột rột, Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trời, rồi chậm chạp chạy vào nhà xí.
Hắn mới vừa đặt mông lên bồn cầu, đồng hồ trên cổ tay lại đột nhiên rung lên, Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn, là cuộc gọi của Auston.
…Đúng lúc làm sao.
Hắn từ chối trò chuyện video, chỉ kết nối trò chuyện.
Auston ở đầu kia nghi hoặc mà “Hửm?” một tiếng: “Tại sao không nhận video?”
“Không tiện.”
Lộc Minh Trạch tức giận nói một câu, trong bụng lại sôi lên, hắn vội vàng giương cao đồng hồ lớn tiếng nói: “Anh nói cái gì! Tín hiệu của tôi không tốt!”
Đầu kia truyền đến mấy tiếng cười khẽ: “Loại đồng hồ đeo tay này làm gì có vấn đề tín hiệu không tốt, đứng ở sao Snow cũng có thể truyền âm, chớ nói chi chủ tinh.”
Lộc Minh Trạch “chậc” một tiếng, vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên đỡ lấy bồn cầu, phía dưới tuôn một trận sảng khoái, mới chậm rãi thở ra. Hắn giải quyết xong, yếu ớt mà vịn tường đứng lên, ấn nút xả nước rồi đi ra ngoài: “Rốt cuộc tìm tôi làm cái gì? Không phải nói cố gắng bớt liên hệ à… Người khác phát hiện thì làm sao.”
Giọng nói của Auston không có gì khác thường: “Tôi nhắc nhở em nhớ lên mạng download phiếu báo danh.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người: “A? A! Đúng rồi! Thời gian báo danh không phải sắp đến rồi chứ? Đậu má, tôi không lên mạng được, tôi không có thẻ thân phận!”
“Tôi giúp em download rồi, đêm nay tới lấy, em biết đường chứ. Đúng rồi, trên đường chú ý chút, đừng để người khác nhìn thấy.”
“…”
Auston nghe Lộc Minh Trạch bên này câm nín, tạm thời cũng không nói chuyện, Lộc Minh Trạch có chút lúng túng chép miệng một cái: “Anh… Anh gửi tới không được sao? Tôi bận lắm, tạm thời không đi được.”
Auston mỉm cười nói: “Vậy tôi qua tìm em.”
“… Không cần, tôi tranh thủ đi qua.”
Lộc Minh Trạch có chút chán chường mà cúp điện thoại, hắn vốn nghĩ mấy ngày nay không nên gặp Auston thì tốt hơn, quá lúng túng… Thế nhưng, người này sao đột nhiên không thấu tình đạt lý đến thế? Trước đây y đâu phải như vậy.
Lộc Minh Trạch có đôi khi cảm thấy mình không cần để ý quá, không phải chỉ ngủ thôi sao… Thế nhưng mỗi khi nhớ tới lúc Auston ôm hắn thật chặt rồi hỏi “Em yêu tôi không”, Lộc Minh Trạch lại có cảm giác chột dạ quỷ dị, giống như phạm tội vậy.
Hắn không phải kẻ thích đùa giỡn tình cảm, cũng không phải không muốn nhận nợ, nhưng…luôn cảm thấy có gì đó chênh lệch.
…Có lẽ hắn căn bản không nên ngủ với đối phương. Biết rõ trong lòng y nghĩ gì, còn liều mạng mà theo người ta lên giường, quả thực…khốn nạn cùng cực.
Lộc Minh Trạch vô lực nhào vào trên tường, trong lòng vừa phiền muộn vừa oan ức —— nhưng người bị “ngủ” rõ ràng là mình cơ mà.
Lúc Mary trở về rất vui vẻ, xem ra là báo tên được rồi, Lộc Minh Trạch thừa dịp cô nhóc ngủ mà leo tường ra ngoài, lên xe buýt đến nam đại hoa viên, rồi đi đường vòng đến nhà Auston.
Chuông cửa vừa vang, cửa liền được mở ra, trên người Auston chỉ mặc một cái áo phông dài tay mỏng, tóc tai lòa xòa, khác với dáng vẻ mặc áo sơ mi đồng phục thường ngày của y.
“Vào đi.”
Lộc Minh Trạch do dự một chút, dời tầm mắt: “Đưa giấy khảo chứng cho tôi, tôi phải nhanh về.”
Cánh tay đằng sau cửa của Auston lấy ra một tờ giấy, ve vẩy trước mặt Lộc Minh Trạch, người kia đưa tay ra bắt, Auston nhẹ nhàng co lại, không để hắn lại gần mình. Y vừa cười vừa lặp lại lần nữa: “Vào.”
Lần này trực tiếp quay người vào nhà, không để ý Lộc Minh Trạch nữa, người kia không thể làm gì khác hơn là gãi đầu theo sau.
“Em ăn tối chưa? Muốn ăn cùng không?”
Lộc Minh Trạch thấy y bày một bàn đồ ăn, kinh ngạc hỏi: “Đây là anh làm?”
“Sao có thể, là người máy quản gia làm, em biết mà, tôi sẽ không nấu ăn.”
Nhớ lại lúc Auston làm cơm ở sao Snow, Lộc Minh Trạch không nhịn được cười ra tiếng: “Nói cũng đúng.” Hắn ngồi xuống chỗ đối diện Auston, dùng cái thìa múc một muỗng canh bỏ vào trong miệng.
Sau khi Lộc Minh Trạch uống một ngụm canh, đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, có chuyện… Mary báo danh tham gia quân ngũ, anh không cần tìm giáo viên cho nó nữa.”
Auston từ chối cho ý kiến, nhíu nhíu mày: “Em đồng ý?”
“Tôi lúc đầu không đồng ý, con bé liền quậy.”
Auston cười cười: “Em không đồng ý mới bình thường, em bảo vệ Mary có hơi quá.”
Lộc Minh Trạch lườm một cái: “Vậy làm sao, đây chính là em gái tôi, anh có em gái anh cũng phải bảo vệ nó. Huống chi ba mẹ con bé…”
Lộc Minh Trạch nói đến phần sau thì thấp giọng đi, vợ chồng Wood vẫn không thể qua khỏi, bọn họ chết lâm sàng trong quá trình nghiên cứu thí nghiệm, bởi vì thuốc ngăn gen phục chế căn bản không nghiên cứu ra, các nhà nghiên cứu chỉ có thể thử.
Lộc Minh Trạch nghĩ tới sự kiện này, cơm cũng ăn không nổi.
“Tôi cũng không biết làm sao nói với con bé.”
Auston cùng dừng động tác ăn, nhìn Lộc Minh Trạch một chốc, an ủi: “Có lẽ, cô bé không yếu ớt như trong tưởng tượng của em đâu.”
Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn y, trên mặt Auston vẫn là nụ cười nhã nhặn: “Em có phát hiện không, mỗi khi gặp chuyện em luôn nghĩ theo chiều hướng xấu.”
Lộc Minh Trạch nghe ra trong lời nói y có chút thâm ý, liền tỏ vẻ không muốn nói chuyện nhiều mà cười cười: “Anh muốn nói tôi theo chủ nghĩa bi quan?”
Auston cười đến là dịu dàng, lại mang vẻ mặt chân thành: “Không có, tuyệt đối không có, phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện là rất tốt.”
Lộc Minh Trạch bị y nhìn thấu thì không dễ chịu, hừ lạnh một tiếng cúi đầu bắt đầu bới cơm.
Bầu không khí giữa hai người họ coi như hài hòa, một phen thảo luận quanh các vấn đề tiến hành báo danh trường quân đội, mãi đến tận nửa đêm, mới kết thúc bữa cơm này. Mấy người máy giống hệt Tiểu Viên tiến lên thu dọn chén bát, Lộc Minh Trạch cảm thấy mình ở lại quá lâu rồi.
Hắn nhìn phía bên ngoài cửa sổ: “Anh đưa phiếu báo danh cho tôi đi, tôi phải đi…”
Auston lúc này mới lấy phiếu báo danh đặt ở dưới khăn trải bàn ra: “Nhưng phía trên có vài thông tin em chưa điền, không bằng ở đây điền xong lại đi.”
Lộc Minh Trạch vươn tay về phía y: “Tôi lại không phải đồ ngu! Đưa đây!”
Auston rút tờ giấy kia ra, đột nhiên hỏi: “Em gần đây không uống dịch dinh dưỡng đúng hạn à?”
Lực chú ý của Lộc Minh Trạch bị dời đi: “Gần đây uống hết rồi… Chưa kịp mua.”
“Trách sao sắc mặt em kém như vậy, Glasgow thu học sinh không thể quá yếu.”
Auston nghiêm túc nhìn Lộc Minh Trạch: “Em có còn muốn thi trường quân đội không?”
Lộc Minh Trạch nghe y nói vậy, không nhịn được nói: “Tôi bình thường đều tốt, chỉ là ngày hôm nay có chút không thoải mái.”
“Chỗ nào không thoải mái?”
“Chỉ là…”
Lộc Minh Trạch nói một nửa thì không nói được nữa, bưc bội khoát tay: “Việc nhỏ mà thôi, đừng hỏi.”
Auston đến đó đã nghe ra chút đầu mối, y biết thân thể Lộc Minh Trạch khác với người bình thường, người mang giới tính cấp hai có thể làm chỗ giao phối, thậm chí sẽ sản sinh một loạt biến hóa sinh lý, mà hắn, không có.
Thế nhưng trong quá trình ấy hắn khẳng định không hoàn toàn đau đớn, lẽ nào, không có cách nào tiếp nhận của y…
Lộc Minh Trạch mẫn cảm nhận ra biểu tình của Auston trở nên quỷ dị, xông lên đoạt lấy phiệ báo danh nhanh chân bỏ chạy. Nhưng hắn chưa chạy mất, đã bị tóm lấy cổ tay ở chỗ huyền quan lôi trở lại, Auston đưa tay sờ trán hắn, nhiệt độ so với mu bàn tay hơi nóng.
“Em…phát sốt?”
Lộc Minh Trạch dùng sức hất tay y ra: “Không có, đây là phản ứng bình thường.”
Auston khẽ gục đầu, như đang trầm tư, y chậm rãi vòng tới trước mặt Lộc Minh Trạch, vô tình cố ý chặn cửa ra, vẻ mặt của y rất nghiêm túc, lúc nói chuyện cứ như thể đang thảo luận khoa học: “Thân thể của em tương đối đặc thù, khi cùng tôi làm…”
“Này!”
Auston bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, có sinh bệnh không?”
Lộc Minh Trạch trừng mắt một cái: “Sẽ không! Phản ứng bình thường!”
“Trước đây cũng có tình huống như thế?”
Lộc Minh Trạch không muốn thảo luận đề tài này, cau mày đưa tay đẩy y: “Đi ra, chớ cản đường.”
Auston lần nữa bắt được tay hắn, Lộc Minh Trạch giơ nắm đấm vào mặt y, lần này dứt khoát hơn, Auston đưa tay đón đỡ mấy lần ôm cả người Lộc Minh Trạch vào lòng.
Lộc Minh Trạch nín giận một ngày không có nơi xả, hắn thì hay rồi, cứng rắn đâm đầu vào họng súng, thế là không khách khí chút nào dùng khửu tay đánh trả, sau khi thoát khỏi trói buộc của Auston, hai người vừa anh tới tôi đi mà đánh vừa lui về phòng. Lộc Minh Trạch mắt thấy cách cửa ngày càng xa, không khỏi dùng tới mấy phần sức, một quyền nện vào ngực Auston.
Người kia đột nhiên nhíu mày lại, ôm ngực gục xuống.
Lộc Minh Trạch ngẩn người, lập tức nhận ra không tốt, vội vàng đi dìu y: “Aus! Anh không sao chứ?”
Auston đột nhiên ngồi dậy, nhào tới trước ôm lấy Lộc Minh Trạch, người kia vốn èo uột kéo một ngày, kéo đến run cả chân tay, bị y bổ nhào một phát trực tiếp rơi vào đám mây từ trong ghế sôpha, hai người lăn vài vòng mới bị bắn ra.
Lộc Minh Trạch thở hồng hộc cong đầu gối thúc vào người y: “Đệt! Anh lừa tôi! Tiểu nhân hèn hạ!”
Auston mặt đầy ý cười, đè lên tay hắn gắt gao ấn giữ: “Đâu có, tay em nặng chừng nào mà bản thân không biết sao? Suýt nữa bị em đánh chết.”
Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trần nhà, không muốn nhìn y tí ti nào, phiếu báo danh trường quân đội cũng trong lúc vạt lộn vừa rồi không biết bay đi đâu, hắn hiện tại bị hạn chế khắp nơi, cũng chạy không được, dứt khoát vò đã mẻ lại sứt không giãy dụa nữa.
“Không chạy nữa?”
Lộc Minh Trạch âm dương quái khí rầm rì hai tiếng: “Miễn cho bây giờ tôi đi anh liền ợ ra rắm, đến lúc đó còn bảo tại tôi.”
Auston bị hắn chọc cười, dùng sức cầm lấy hai tay của hắn kéo đến đỉnh đầu: “Vậy bây giờ em có thể nói cho tôi, tình hình thân thể của em đến cùng xảy ra chuyện gì không?”
Lộc Minh Trạch nghiêng mặt qua một bên không để ý tới y, chuyện mất mặt như vậy ai lại nói chứ.
“Không muốn tôi đưa em đi bệnh viện thì thành thật.”
Auston hiển nhiên nhìn thấu tính toán trong lòng hắn, sờ eo Lộc Minh Trạch, như soát người mò xuống từng tấc từng tấc: “Không thì, tôi giúp em kiểm tra một chút?”
Lộc Minh Trạch lúc này không giả chết nữa, dùng sức giằng co: “Ấy! Ấy ấy! Đừng… Cọ súng là cướp cò đấy!”
Auston cười nhấn hắn vào trong ghế sôpha: “Cọ súng cướp cò? Từ này không sai, cọ một cái thử xem?”
Lộc Minh Trạch nghĩ thầm tối qua tôi bị anh chơi đùa quá sức, còn cọ á, cọ ông nội anh. Hắn nằm trong sôpha cố sức lăn lộn, nhưng đáng tiếc eo chân không tí sức lực, diều hâu trở mình trở không tới, cá chép lộn mình cũng thành cá chết, giằng co nửa ngày chỉ vò tới vò lui đám mây huyền phù, bản thân lại lún càng sâu, tự làm mình mệt gần chết.
Auston thấy Lộc Minh Trạch lần nữa bất động, hôn lên trán hắn một cái: “Nói đi, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Lộc Minh Trạch sống không còn gì để luyến tiếc: “Ruột không thoải mái, đau bụng…”
Auston vừa nghe liền theo bản năng nhìn nửa người dưới của hắn, Lộc Minh Trạch bi thôi mà quay lưng đi: “Nhìn cái con mẹ anh! Nhìn nữa tôi đánh anh đấy.”
Auston hơi nghi hoặc: “Em…là với bất kỳ người nào cũng vậy, hay chỉ với tôi?”
“Đã nói là hiện tượng bình thường… A a! Tôi chính là nhân chủng yếu đuối! Ai bảo anh không mang bao, mẹ kiếp.”
Auston trầm mặc, Lộc Minh Trạch không nhìn y cũng không biết y đang làm gì, hắn cũng lười để ý đến y, sau một hồi, hắn đột nhiên nghe cái người sau lưng kia nghiêm túc cam đoan: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“…”
Lộc Minh Trạch cựa quậy ngồi dậy từ ghế sô pha, híp mắt nhìn thẳng vào y: “Quan trọng hơn, lần sau phải là tôi ở trên.”
Auston khiếp sợ nói: “…Cái gì?”
Lộc Minh Trạch xoay người ngồi khoanh chân trên đám mây, lắc lư về phía trước, để hai người họ gần nhau hơn: “Tôi nói lần sau phải đến lượt tôi làm anh! Anh còn muốn ở phía trên à? Nào có chuyện tốt như vậy.”
Auston mặt không đổi nhìn hắn, nhìn một chút lại bật cười, vừa cười vừa xắn ống tay áo lên: “Em nói lại lần nữa, tôi chưa nghe rõ.”
Lộc Minh Trạch duỗi một ngón tay ra: “Mỗi người một lần, công bằng.”
Hắn cười có chút ác ý: “Tôi biết Alpha các anh kỳ thực cũng có khoang sinh sản, chỉ có điều đã héo rút, ông đây có thể thông anh… A!”
Auston bịt kín miệng Lộc Minh Trạch trước khi hắn nói ra lời hạ lưu hơn, y mỉm cười nhấn mặt Lộc Minh Trạch vào ghế sô pha, cất bước đi lên: “Tôi đã cảnh cáo em rồi mà nhỉ, không được ở trước mặt tôi chửi bậy.”
“A a a…!” Thông chết anh!
Auston như cố ý chọc giận hắn, cúi đầu ghé vào tai Lộc Minh Trạch, khẽ nói: “Lúc em chửi bậy, đặc biệt hăng hái.”
Lộc Minh Trạch còn chưa rụt cổ lại liền bị cắn một cái, hắn híp mắt nằm úp sấp trên ghế sô pha suy nghĩ, kỳ thực hắn chẳng bao giờ thèm để ý đến vấn đề trên dưới, thế nhưng trước mặt Auston… Hắn lại rất chi là để ý!
Không thể yếu thế trước mặt tên này, đệt!