Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 53: Như vậy, tiềm thức Alpha là cái gì?


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 53: Như vậy, tiềm thức Alpha là cái gì?

Edit: Cá chết

***

“Ba!”

Một thanh hắc kiếm bị vứt trước mặt Hess, trên mặt gã không mang cái khẩu trang da kia, nửa mặt thanh tú tuấn mỹ, nửa mặt vặn vẹo một vết sẹo xấu xí. Hess lạnh lùng nhìn Lộc Minh Trạch đứng trước mặt gã, kỳ thực chỉ có con mắt không bị mù mới có thể nhìn thấy mặt hắn.

Lộc Minh Trạch dùng sức thổi phần tóc mái che khuất hơn nửa mắt của mình, tóc mái mềm mại xõa ngang trán bị tán đi, hắn dùng ngón cái chỉa vào mình: “Đánh bại tao đi.”

Hees cười lạnh một tiếng, không thèm liếc thanh kiếm trên đất lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch hỏi: “Tại sao không giết ta.”

Lộc Minh Trạch nhíu mày: “Nói thật, tao lười giết mày, nói chung kẻ vô dụng như mày, so ra cũng không khác người chết là bao, không cần tao động tay.”

Vết thương trên người Hess kỳ thực còn chưa ổn, nội tạng của gã tuy rằng đang lành lại, nhưng thật ra còn chưa cứng cáp, vào lúc này đao thật súng thật đánh nhau với Lộc Minh Trạch nhất định là không thể. Thế nhưng Hess lại bị kích thích, gã cũng không phải phần tử hiếu chiến, nhưng Snow kiếm…trong lòng gã lại tồn tại như một cơn ác mộng.

Là thần thánh, là nỗi căm hận của gã.

Ánh mắt Hess trở nên hung ác, gã từng bước từng bước tới gần thanh hắc kiếm.

Snow kiếm, Lộc Minh Trạch không phải Snow kiếm, nhưng gã thua trong tay Lộc Minh Trạch, cũng như bại bởi thần tượng gã luôn nhớ nhung. Hess không muốn nhớ nhung bất cứ người nào, là đối phương cưỡng ép xen vào cuộc sống của gã, đối phương cứu gã, sau đó liền rời đi, Hess rất lâu sau đó vẫn nhớ rõ, hắn là một người có nụ cười ấm áp, như ánh mặt trời, ngay cả bóng lưng cuối cùng đối phương để lại cho hắn, cũng vô cùng chói mắt.

“Cám ơn anh, anh tên gì?”

“A… Tên à, không quan trọng, tất cả mọi người đều nói tôi là một thanh kiếm bảo vệ sao Snow.”

Hắn dùng sức xoa nhẹ mấy cái lên đỉnh đầu của Hess bé con, cười nói: “Nhưng tôi không phải người cao thượng như vậy, kiếm cho cậu đấy, tôi phải đi, sau này có lẽ cũng sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.”

Hess lúc ấy còn nhỏ, gã không hiểu đối phương có ý gì, dần dần lớn lên, gã mới hiểu, tinh cầu bị vứt bỏ này, đã mất đi thanh kiếm cuối cùng bảo vệ nó.

“Coong!”

Hắc kiếm đánh vào đoản đao của Lộc Minh Trạch, tay nắm kiếm của Hess khẽ run, gã rất yếu, chỉ một động tác này đã hút sạch tất cả sức lực của gã, cái bóng của Lộc Minh Trạch trong mắt gã vặn vẹo biến hình, biến thành một gương mặt trong ký ức, đối phương nở nụ cười xán lạn với gã, trong đôi mắt Hess cháy lên ngọn lửa hận thù, thậm chí một chút nhớ nhung cuối cùng kia cũng bị hận ý dập tắt.

“Tại sao…”

Lộc Minh Trạch chỉ dùng một thanh đoản đao để đỡ thanh hắc kiếm, hắn thậm chí còn không dùng lực quá lớn. Hess thực sự quá yếu ớt, hắn sợ mình quá tay Milocy lại phải khâu thêm mấy ngày nữa.

“Tại sao lại vứt bỏ bọn ta!”

Hess lớn tiếng hô một câu, Lộc Minh Trạch dùng đao đỡ lấy kiếm của gã hơi lùi về sau hai bước, sau đó quay đầu sang phía khác nhìn hai người trốn ở cửa, không tiếng động mà dùng khẩu hình nói: “Được không vậy?”

Milocy dùng sức gật đầu, hạ giọng nói: “Dược hiệu bắt đầu phát tác, kiên trì chút nữa, chờ hắn ngất đi là tốt rồi đó!”

Auston khoanh tay dựa vào tường đứng đấy, hất hất cằm với Lộc Minh Trạch, người kia ho hai tiếng, dồn khí đan điền, lôi lời kịch đã chuẩn bị tốt từ trước gầm lên: “Kẻ thật sự có thể vứt bỏ mày chỉ có chính mày mà thôi, đừng cứ mãi đứng ì một chỗ chờ đợi sự cứu rỗi từ người khác!”

Hess dường như bị rống đến ngẩn người, một lát sau, thân thể của gã lao đao, kiếm trong tay “leng keng” một tiếng rơi trên mặt đất, Hees lập tức phụt một tiếng rồi ngã theo. Lộc Minh Trạch thả đoản đao xuống thở phào nhẹ nhõm, Milocy lập tức chạy tới: “Mau mau~ Mau đỡ lên!”

Auston cùng Lộc Minh Trạch một người đỡ đầu một người nhấc chân, ném Hess lên giường bệnh, cái giường này chính là cái mà Lộc Minh Trạch từng ngủ trước kia, một cái lồng hình bán nguyệt màu trắng sữa nâng lên, bao lấy đầu Hess, Milocy ngồi vào bắt đầu thao túng mộng cảnh.

Đây là biện pháp Lộc Minh Trạch nghĩ ra được, hắn thực sự không am hiểu thuyết giáo, nếu như mắng người có thể mắng đến tỉnh ra, hắn có thể liên tục mắng ba ngày ba đêm, nhưng hiển nhiên là không thể, hắn liền đề xuất dùng cái giường kia.

Nói chung chỉ dùng làm thiết bị hỗ trợ trị liệu tâm lý, không dùng tới quả thực lãng phí.

“Tôi không biết mặt mũi Snow kiếm trong lòng hắn ra sao~ Chỉ có thể lấy ngoại hình của Tiểu Lộc… Uầy, cho đến bây giờ tôi cũng chỉ cho vào trong này phim đe…* Ứm!”

(*)Chỗ này là chữ hoàng, hoàng trong hoàng phiến (phim 18+), cảm ơn bạn kazemin đã nhắc nhở cho tui 😉

Milocy mới nói được một nửa đã bị Lộc Minh Trạch hung hăng che lại, Auston không hiểu gì mà nhìn hai người bọn họ, Lộc Minh Trạch cười đầy lúng túng: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, tôi thấy không bằng thế này, anh tới chỉ huy, Milocy thao tác, dù sao anh cũng khá tinh thông cách làm người ta dao động, còn người như Milocy, đại khái chỉ có thể lúng túng tán gẫu vài câu.”

Lúc hắn lúc nói chuyện tay như cái kìm sắt gắt gao bóp chặt miệng Milocy, bịt cái miệng gã ra hiệu cho gã ngậm miệng, cũng không biết Milocy có hiểu không.

“Lúng túng tán gẫu?”

“Chính là lúng túng tán gẫu! Không cần để ý những chi tiết này anh nhanh bắt đầu đi.”

Auston cười gật đầu: “Nghe cậu vậy, nhưng tôi cảm thấy cậu trước tiên nên thả hắn ra, hắn sắp bị cậu bịt chết rồi.”

Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn, thấy mắt Milocy trắng dã, hắn mới nhanh chóng buông tay ra, vỗ vỗ hai lần lên cái cổ tương đối yếu ớt của nhà nghiên cứu khoa học này, Milocy ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Lộc Minh Trạch nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Làm cho tốt nhé, nói ít, làm nhiều, có thể cứu vớt đồng bạn của chúng tôi hay không, đều xem anh.”

Milocy ho khan vài tiếng, nói với Auston: “Bắt đầu đi.”

Lộc Minh Trạch lén lút thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái nhìn cuối cùng của Auston kia khiến lòng hắn hoang mang rối loạn, tên ngu ngốc Milocy này tuy rằng chỉ nói ra một chữ “”hoàng”, nhưng đối phương là Auston đó, Lộc Minh Trạch cảm thấy cho dù Milocy chỉ nói ra một chữ “Đ” thôi, y cũng có thể đoán ra nội dung.

…Lộc Minh Trạch bi thương phát hiện hắn dường như cũng bắt đầu mê tín với Auston.

Hai người kia vội vàng phụ đạo tâm lý cho Hess, Lộc Minh Trạch hết chuyện làm, liền tản bộ bên ngoài bệnh viện, hắn chạy hết vài vòng đột nhiên phát hiện xa xa có một người đi tới, hóa ra là Manggis. Lộc Minh Trạch sực nhớ ra, đoàn người Manggis đáng lẽ phải trở về sớm hơn bọn họ mới đúng, nhưng từ khi trở về sao Snow, hắn lại chưa từng nghe tin tức về họ. Có điều gần đây Lộc Minh Trạch xác thực rất bận rộn, cũng không để ý tin tức của họ mấy.

Manggis bị thương, gã ôm cánh tay, xem ra là mới bị ăn hành chỗ mấy tay gác cổng. Hiện tại tuy rằng Hess không giữ cổng, nhưng mấy tên hồ bằng cẩu hữu và thủ hạ của gã vẫn còn, Manggis một mình xông tới, bị thương là quá bình thường.


Đối phương trông thấy Lộc Minh Trạch thì hơi kinh ngạc, nhưng giấu đi rất nhanh: “Sao mày lại ở chỗ này?”

Lộc Minh Trạch cau mày nhìn gã: “Không phải mày cũng ở đây à.”

Hắn nói xong vô thức nhìn sau lưng Manggis, không thấy ai, liền nói: “Mày tới trị thương? Không phải là cánh tay của mày chứ?”

Manggis thường ngày không hay nói chuyện với Lộc Minh Trạch, nhưng hôm nay gã đột nhiên trở nên hơi trầm mặc, Lộc Minh Trạch cảm giác được, gã có vẻ hơi đuối lý.

“Không phải tao, là có người…bị côn trùng kỳ quái cắn, tình huống bây giờ rất không tốt, nhất định phải tìm Milocy xuất thủ.”

Lộc Minh Trạch trong lòng hơi hồi hộp: “Bị côn trùng cắn? Ai? Côn trùng kiểu gì?”

Manggis nhíu mày, giọng nói có chút trầm thấp: “Hannah… Tình huống của con bé có chút gay go, cánh tay nó sưng rất ghê.”

“…”

Hannah là con gái của Eric, mới hơn một tuổi, sao có thể nhiễm phải ký sinh trùng? Nếu như là ký sinh trùng, tìm Milocy cũng vô dụng thôi.

“Hannah đâu? Mày không mang con bé đến? Milocy không khám bên ngoài.”

Manggis lắc đầu: “Con bé quá nhỏ, tao lo nó trên đường sẽ gặp nguy hiểm.”

Lộc Minh Trạch do dự một lúc lâu, quay người đi đến nơi đỗ xe máy: “Tao theo mày đến nhà cậu ấy một chuyến, nhìn người một chút. Giữa chúng mày có ai từng tiếp xúc với Hannah không? Có xuất hiện triệu chứng tương đồng không?”

Manggis không trả lời, gã đứng ì ở chỗ cũ nhìn Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch lấy xe về, thấy gã còn đang ngẩn người, không khỏi cau mày: “Làm gì đấy! Còn không lên xe, không phải mày đang vội vã cứu người sao?”

Manggis hơi do dự ngồi vào yên sau, Lộc Minh Trạch đội mũ bảo hiểm lên, lái xe về phía cửa thành bắc. Manggis ngồi yên sau trầm mặc rất lâu, rốt cục không nhịn được hỏi: “Tại sao mày lại giúp tao?”

Lộc Minh Trạch lập tức phủ nhận: “Đừng hiểu lầm nha, tao đâu có giúp mày, tao là giúp Eric.”

Nói tới chuyện này Lộc Minh Trạch trong lòng cũng có chút áy náy, hắn vốn nên sớm đến nhà Eric gặp người nhà họ, nhưng vẫn chưa có dịp, huống chi chỗ ở của cậu ta cách giao giới khu rất xa, đến bây giờ cũng không đi được.

Hai người đều trầm mặc, lại không nói gì. Rời khỏi thành, Lộc Minh Trạch đột nhiên có chút nghi ngờ, hắn cảm thấy Manggis không hề giống kiểu người thiện tâm, gã trước đây đối xử với Eric như thế nào tất cả mọi người đều rõ trong lòng, thật chẳng có nghĩa lý gì khi đợi cậu ta chết rồi mới phát huy lòng tốt của bản thân. Cái trò thiện lương này không thể làm gì được ở sao Snow, gã thân là thủ lĩnh, chỉ cần trấn áp là được rồi.

Xe máy chạy đến giao giới khu Nam thành, nhà cửa nơi này đã cũ nát, ngăn cách bởi những con hẻm nhỏ, có vẻ hơi chen chúc. Lộc Minh Trạch giảm tốc độ, đột nhiên hỏi: “Trước đây tại sao mày lại đối xử với cậu ấy như vậy.”

Câu hỏi này của hắn mơ hồ, nhưng có ý gì tất cả đều khắc hiểu trong lòng. Không rõ là Manggis không biết trả lời, hay là không buồn trả lời, gã im lặng thật lâu, Lộc Minh Trạch cảm thấy gã thậm chí còn chẳng hề hô hấp. Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra — thôi, vốn là không nên đặt hi vọng gì vào con người này, gã chăm sóc người nhà của Eric có lẽ chỉ là tâm huyết nhất thời dâng trào.

Đến khi Lộc Minh Trạch cho rằng gã sẽ không mở miệng nữa, Manggis lại nói: “Tao ghét kẻ nhu nhược.”

Ghét kẻ nhu nhược.

Câu nói này trong thời khắc Eric chết hắn cũng đã nói.

Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, hắn cũng không thích bộ dạng nhu nhược của Eric, có lúc còn hận không thể đánh cậu ta một trận, nhưng Lộc Minh Trạch biết mỗi người khác nhau có cách sống khác nhau, có người dựa vào bạo lực trở thành kẻ xâm lược, có người dựa vào trí tuệ trở thành kẻ chi phối, cũng có một vài người, bọn họ không có cơ thể cường tráng, cao minh võ kỹ, cũng không có đầu óc thông minh, giống như Eric, bọn họ chỉ có thể dựa vào trốn tránh và lùi bước để né xa nguy hiểm, trong mắt người ngoài thậm chí như đang kéo dài hơi tàn.

Thế nhưng bất kỳ cách sống nào cũng nên được tôn trọng, nếu như có thể, ai lại không muốn trở thành kẻ mạnh, nhưng nằm ở vị trí nào trong chuỗi thức ăn cũng không phải tự họ định đoạt!

Lộc Minh Trạch dừng xe lại, sau đó tung một cú đấm vào mặt Manggis, lôi gã từ trên xe xuống mà đánh: “Tao bây giờ rất ghét mày đấy! Có phải có thể tùy tiện đánh mày rồi không! CÓ PHẢI KHÔNG!”

Hắn nhấc chân hung hăng đá mấy cú lên mặt Manggis, ngực cấp tốc phập phồng: “Nói cho tao, cảm giác thế nào! Khi bị người mạnh hơn mày bắt nạt, là cảm giác thế nào?!” Mấy thằng khốn thích bắt nạt người khác nên được dạy dỗ, phải cho bọn chúng trải nghiệm cảm giác bị bắt nạt, cho chúng biết cái gì là sợ hãi và bất lực!

Manggis nằm bẹp trên mặt đất nhìn Lộc Minh Trạch, trong ánh mắt của gã rõ ràng có lệ khí chợt lóe lên, nhưng cũng chỉ là chợt lóe mà thôi, gã cúi đầu tùy ý chìa mặt ra cho Lộc Minh Trạch, chờ đối phương giẫm xong rồi, Manggis mới từ dưới đất bò dậy, tung một cú đấm vào mặt Lộc Minh Trạch: “Vậy thì đánh lại!”

Lộc Minh Trạch nhanh tay lẹ mắt trước tiên đấm vào ngực Manggis, nắm đấm của hắn luôn luôn lợi hại, mặc dù chưa dùng toàn lực, Manggis vẫn bị đánh cho lảo đảo lùi về sau, Lộc Minh Trạch xông lên đối mặt với gã cho thêm mấy quyền, hắn thở hồng hộc nhìn Manggis: “Chờ ông mày giao Hannah cho Milocy rồi sẽ dạy mày cách làm người! Đồ ngu.”

Lộc Minh Trạch quay người đi đến nhà Eric, Manggis thoạt nhìn rất tức giận, nhưng gã không gây nữa, chỉ trầm lặng đuổi theo Lộc Minh Trạch, bởi vì gã biết điều quan trọng nhất bây giờ là bệnh tình của Hannah, lúc gã rời đi Hannah trông đã rất không ổn rồi.

Nhà của Eric nằm trong một con hẻm nhỏ âm u, lúc Lộc Minh Trạch đi vào, Omega của cậu ta đang khóc thút thít, trong ngực còn ôm một cô bé. Omega của Eric cũng rất gầy yếu, đối phương là một giống cái, không biết có phải do sống quá lâu ở cái nơi âm u này hay không, cả người toát ra vẻ u ám.

Đây là lần đầu tiên Lộc Minh Trạch gặp cô, sau khi Eric kết hôn thì không còn dẫn hắn qua nhà nữa.

Omega giống cái kia phát hiện có hai người xông vào nhà, ôm Hannah đứng lên, mặt cô mang nét sợ hãi rõ ràng nhìn phía Lộc Minh Trạch: “Anh là ai… Manggis? Không phải anh đáp ứng tìm bác sĩ cho Hannah à… Bác sĩ đã đến rồi sao?”

Lộc Minh Trạch vừa nghe lời này lập tức quay đầu nhìn về phía Manggis, hắn tàn bạo nhìn gã chằm chằm: “Mày lại cưỡng bách người ta làm giao dịch hạ lưu gì với mày đấy?”

Manggis ngẩn người, lập tức hiểu ra. Giống cái này là Omega, gã lại là một Alpha, cho nên Lộc Minh Trạch hoài nghi gã lấy an toàn mạng sống của Hannah áp chế đối phương phục tùng gã.

Manggis lập tức cảm thấy thật nhục nhã, gã rất lớn tiếng mà phun ra một hơi: “Mày muốn đánh nhau phải không hả?!”

Lộc Minh Trạch liếc gã một cái: “Tốt nhất là không.”

Hắn đi tới bên cạnh Omega kia, cười nói: “Tôi là Lộc Minh Trạch, là bạn của Eric, trên đường gặp phải Manggis, hắn nói Hannah ngã bệnh. Milocy hiện tại đang bận, hơn nữa anh ta xưa nay không khám bệnh tại nhà, cho nên chúng tôi muốn mang Hannah đến Bắc thành chữa bệnh.”

Omega này mang vẻ ngoài truyền thống mà Omega nên có, nhu nhược, mảnh khảnh, không có lực sát thương, cũng không có chủ kiến, sau khi Lộc Minh Trạch gặp cô, đột nhiên cảm thấy Eric vậy mà rất hợp ở cùng một người như vậy, ít nhất sẽ giúp cậu ta tìm thấy một chút ý thức trách nhiệm của giống đực.

Thế nhưng cô hiển nhiên không muốn một người xa lạ không quen biết mang con gái mình đến cái nơi Bắc thành đó, tuy miệng không nói không nguyện ý, hai tay lại ôm thật chặt Hannah, chỉ lo Lộc Minh Trạch cướp khỏi cô. Nhưng cô nghi ngờ cũng có lý do, Eric hầu như chưa từng có người bạn nào, chung quanh cậu chỉ có những kẻ như Manggis, luôn luôn bắt nạt cậu.


Bầu không khí lại lần nữa đầy lúng túng.

Lộc Minh Trạch bất đắc dĩ gãi đầu: “Ừm… Tôi đi cùng Manggis, không cần lo lắng, chúng tôi sẽ mang Hannah an toàn trả lại. Để tôi xem tình huống của bé một chút được không?”

Bầu không khí vẫn lúng túng như cũ, Omega căn bản không chấp nhận Lộc Minh Trạch, dù cô vừa mảnh khảnh lại yếu đuối, nhưng giờ đây cô mãnh liệt muốn bảo vệ con gái mình. Manggis hiển nhiên không chịu được bầu không khí ngột ngạt này, gã tiến lên đẩy Lộc Minh Trạch ra, cau mày ra lệnh cho cô vợ của Eric: “Đừng có lằng nhằng, giao Hannah cho tôi.”

Biện pháp của gã quá mức đơn giản thô bạo, nhưng xác thực so với khuyên bảo của Lộc Minh Trạch hữu hiệu hơn nhiều.

Manggis ôm bé gái đi, động tác của gã không thuần thục, khuôn mặt nhỏ của Hannah vo thành một nhúm, như chực khóc, Manggis đột nhiên đi vài bước về phía Lộc Minh Trạch, đặt đứa bé mềm mại vào trong ngực hắn: “Cho mày!”

“…………”

Có bị ngu không vậy?!

Lộc Minh Trạch cứng đờ, hắn rất muốn chửi thề, cướp cô bé đi rõ ràng là tên ngu ngốc Manggis! Mắc gì muốn hắn ôm?! Hắn cũng sẽ không ôm trẻ con đâu! Dùng lực chừng nào? Dùng góc độ nào? Mềm yếu thế này…hơi dùng lực tí sẽ bóp nát mất!

Hannah nằm trong ngực Lộc Minh Trạch không thoải mái mà rầm rì vài tiếng, mẹ của bé lại ở bên cạnh, lo lắng nhìn bọn họ, nhưng lại không dám tiến lên. Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí ôm Hannah vào lòng: “Bé, bị thương ở đâu.”

Manggis liếc Lộc Minh Trạch một cái, dùng hai ngón tay nắm cổ tay của Hannah, xắn ống tay áo của bé lên, lộ ra một chỗ sưng tấy. Da dẻ bé con vốn mềm mịn, lại chưa bao giờ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, trông rất trắng, chỗ sưng tấy dễ thấy hẳn. Lộc Minh Trạch liếc nhìn vết thương, trong lòng âm thầm thở phào — Còn tốt, không phải ký sinh trùng cắn, có vẻ chỉ là côn trùng độc hại thông thường mà thôi.

Có điều trên sao Snow từ bao giờ lại có côn trùng độc hại?

“Chuyện khi nào?”

Manggis liếc Omega kia một cái, đối phương do dự nói: “Chiều hôm qua, tôi đang bón cơm cho Hannah thì phát hiện con bé phát sốt. Ban đầu tôi cho là cảm mạo, sau đó mới nhìn thấy trên vết sưng tấy trên cánh tay… Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”

Lộc Minh Trạch gật đầu, trừng Manggis: “Mày qua đây ôm con bé, chúng ta về Bắc thành.”

Manggis có vẻ hơi chần chừ, Lộc Minh Trạch cảm thấy cánh tay của mình sắp cứng ngắc như đá cẩm thạch rồi, không khỏi rống lên với gã: “Mày sững sờ cái gì mà sững sờ! Mau tới đây ôm! Chẳng lẽ muốn tao ôm! Tao mẹ nó còn phải lái xe đấy!”

Manggis tiến lên tức giận đoạt lấy Hannah: “Cái thằng ngu này! Rống với tao nữa là tao không khách khí với mày đâu!”

“Nhẹ chút nhẹ chút… Con mẹ nó mày mới ngu xuẩn! Nhẹ chút!”

Hai người bọn họ một đường la hét ầm ĩ từ trong nhà Eric đi ra, cuối cùng cũng bình an đến bệnh viện Bắc thành. Milocy và Auston còn đang tạo dựng mộng cảnh cho Hess, Lộc Minh Trạch mang theo Manggis đến phòng khác, bảo gã đặt Hannah lên giường bệnh, Alpha này căn bản sẽ không ôm trẻ con, gã lo lắng Hannah bị gã không cẩn thận bóp chết.

“Chúng ta trước tiên ở đây chờ xem, Milocy còn đang chữa bệnh cho người khác.”

Manggis nhíu mày hỏi: “Còn bao lâu nữa.”

“Không biết.”

Lộc Minh Trạch buồn bực mà cau mày nhìn về phía khác, tình huống của Hess có chút không tốt, bóng ma tâm lý của gã quá sâu, Auston luôn phụ đạo tâm lý cho gã, nhưng hiệu quả không rõ rệt.

Hai người bọn họ vốn cũng không phải quan hệ bạn bè, bây giờ vì cứu một đứa bé mà cùng ở một phòng, bầu không khí có vẻ hơi ngưng trệ. Manggis ngày thường không nhiều lời, hiện tại ở cùng Lộc Minh Trạch càng không mở lời.

Lộc Minh Trạch ngồi ở trên giường bệnh đợi một chốc, đột nhiên hỏi: “Chuyện làm ăn với Hibbeler thế nào.”

Sắc mặt Manggis không tốt, gã ngẩng đầu liếc hắn, Lộc Minh Trạch cười híp mắt nhìn lại, giễu cợt nói: “Rất thuận lợi? Giàu to rồi?”

Manggis bị câu hỏi của hắn làm cứng lưỡi, chuyện làm ăn dĩ nhiên không tốt, gã không ngờ Hibbeler không để bọn họ vào mắt đến thế. Em họ hắn cung cấp giá lương thực rẻ hơn rất nhiều, nhưng lượng lương thực bán cho gã có phân nửa đã bị hỏng. Khi trao đổi lương thực, Manggis chỉ kiểm tra vài ba túi, thấy đều là lương thực tốt thì không kiểm tra nữa. Sau đó phải phân phát lương thực, mới phát hiện ra cái bẫy này, nhưng Hibbeler lại không ở sao Snow, ngay cả liên lạc cũng không được, chỉ có thể ngậm bồ hòn tự mình ăn.

Manggis gần đây cũng là bị vố mua bán hồ đồ này làm cho sứt đầu mẻ trán, bởi vì lương thực không phải của riêng gã, gã cầm chính là tiền liên hợp thu lương thực của tất cả thành viên, lỗ thủng lớn như vậy căn bản không có cách nào bổ cứu.

Manggis đúng là tên bảo thủ, nhưng gã vẫn có chút kiến thức hơn người khác, nếu như ngày đó lúc Lộc Minh Trạch phân tích lợi và hại với mọi người gã cũng ở đó, nói không chừng sẽ không tiếp đơn hàng này, chí ít sẽ không đưa ra quyết định võ đoán như thế.

Lộc Minh Trạch như ông nội người ta ngả lưng ngồi bên giường, nghển cổ xoay một vòng, lầm bầm: “Uầy, xem ra là tao quản việc không đâu rồi. Vốn còn định coi như quen biết nhiều năm mà giúp đỡ, nhưng có vài người thích xem hảo tâm của người khác là lòng lang dạ thú, tao vẫn nên lấy lại phần nhàn tâm này thôi.”

Manggis nghe Lộc Minh Trạch luyên thuyên một hồi, không khỏi hỏi: “Mày giúp tao thế nào?”

Lộc Minh Trạch cười khẩy: “Ấy, tôi nói muốn giúp ngài khi nào, không phải ngài làm ăn với Hibbeler rất tốt sao, tôi nào giúp được gì.”

Manggis rốt cuộc nghe ra ý mỉa mai của Lộc Minh Trạch, gã thậm chí cảm thấy Lộc Minh Trạch cố tình dụ gã nói ra những câu này, rồi dội ngược xô nước lạnh vào đầu đả kích gã một phen. Manggis ban đầu đáp ứng hợp tác cùng Hibbeler, một là vì lương thực tăng giá quá nhanh, nguyên nhân thứ hai cũng có tư tâm của mình, gã vẫn muốn vượt qua Lộc Minh Trạch.

Gã mới là thủ lĩnh Nam thành, nhưng có rất nhiều người, nhắc tới nhân vật nổi danh nhất Nam thành, đều nghĩ đến Lộc Minh Trạch.

Manggis đương nhiên không phục, ban đầu vị trí thủ lĩnh được Lộc Minh Trạch nhường cho gã, gã cũng biết đối phương lén lút nghịch mấy trò vặt, kỳ thực lúc đó người tự bỏ cho mình một phiếu cũng không phải Lộc Minh Trạch, mà là Manggis, sau khi kết quả cuối cùng đưa ra, Manggis liền hận lần diễn xuất ấy của Lộc Minh Trạch đến xương tủy.

Nên về sau, tất cả những việc gã làm đều sẽ theo bản năng so đo với Lộc Minh Trạch, tỷ như nguồn lương thực. Gã muốn chứng minh bản thân, Lộc Minh Trạch có thể tìm ra nguồn lương thực, gã cũng có thể, hơn nữa còn tốt hơn, rẻ hơn so với cái hắn tìm.

Nhưng sự thật chứng minh lại không phải như vậy, bây giờ có lẽ chính là lúc nhận thua. Manggis không thể lại vì thắng bại được mất của cá nhân mà liều lĩnh, không có lương thực, sẽ có rất nhiều nhà không thể an toàn trải qua mùa lạnh.

Manggis trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: “Nếu như mày có biện pháp tìm ra lương thực, vị trí thủ lĩnh tao sẽ nhượng cho mày.”


Lộc Minh Trạch dựa lưng vào vách tường, mắt không nhìn Manggis, chỉ nhìn xa xăm.

Nhận thua đối với Manggis mà nói là một chuyện rất khó khăn, đặc biệt là nhận thua với Lộc Minh Trạch: “Mày không cần lo lắng bọn họ không phục, ngoại trừ mấy người có quan hệ cá nhân tương đối thân thiết với tao, những người khác đều là cỏ đầu tường, huống chi mày ở Nam thành có uy tín hơn cả tao, mấy năm qua tuy luôn do tao quản lí, nhưng sau khi mày tiếp nhận, bọn họ nhất định sẽ nghe lời hơn.”

Lộc Minh Trạch cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn vốn không có hứng thú với vị trí thủ lĩnh.

Hắn đứng lên, lười biếng duỗi người: “Được thôi, nhớ kỹ lời mày đã nói, sau năm ngày dẫn người tới nhà của tao, chúng ta giao nhận một chút.”

Nhưng hắn nhất định phải làm như vậy, có lẽ nội tâm Manggis vẫn còn tồn tại chút thiện lương, hoặc là trách nhiệm đối với mọi người Nam thành, nhưng lòng trách nhiệm của Manggis lại lấy chuyện yêu ghét của bản thân làm tiền đề, Lộc Minh Trạch không muốn chuyện của Eric phát sinh thêm một lần nào nữa.

“À, đúng rồi, mày biết người gác cổng của Mersfaft không?”

Manggis nghi ngờ nhìn về phía hắn: “Cái gì?”

Lộc Minh Trạch nhún vai: “Không có gì.”

Lúc đó rốt cuộc là ai tiết lộ mối quan hệ giữa Mary và hắn ra ngoài? Hess hẳn không biết mới đúng. Trong lòng Lộc Minh Trạch kỳ thực có một suy đoán mơ hồ, lúc bọn họ cùng ra ngoài đánh nhau với người Bắc thành, đối phương để lộ ra một chút mục đích là gây chuyện với Lộc Minh Trạch, vừa hay Lộc Minh Trạch không ở, bọn họ liền mồm năm miệng mười đẩy cả gia đình Wood lên đầu sóng ngọn gió…

Lộc Minh Trạch hiểu rằng tính khả thi của suy đoán này rất lớn, tiết lộ phong thanh có thể là hàng xóm xung quanh, thậm chí là người thường có quan hệ rất tốt, càng thậm chí hơn, cả lúc bọn họ tại bán đứng nhà Wood căn bản cũng không ý thức được bản thân đang bán đứng người khác.

Bởi vì quen mỗi lần có chuyện đều để Lộc Minh Trạch gánh hết, bọn họ hình thành thói quen trốn tránh trách nhiệm, làm việc không dùng não.

Bạn đối tốt với họ, nhưng họ biết thế nào là tốt với bạn ư?

Cách bọn họ đối xử tốt với hắn chính là nhân lúc hắn không có mặt, đẩy người nhà của hắn ra ngoài đối mặt với đám tội phạm chạy trốn cùng hung cực ác kia!

Lộc Minh Trạch nhớ tới lời Auston nói đột nhiên nở nụ cười, hắn đứng lên: “Tao đi xem bên Milocy thế nào rồi, mày trông Hannah đi.”

Sao Snow không phải một mình hắn, muốn bảo vệ nó, tất cả mọi người nên ra sức mới đúng.

Khi Lộc Minh Trạch bước vào cửa, Milocy và Auston vừa mới rời khỏi không gian giả lập, hai người bọn họ đều có chút uể oải, Lộc Minh Trạch dò hỏi tiến triển công việc lần nữa.

Auston gật đầu: “Còn có thể, chỉ là để bảo đảm không có sơ hở nào, ngày mai còn phải tiến hành một lần trị liệu nữa, trước hết để cho hắn nghỉ ngơi đi.”

“Ồ… Milocy, bên cạnh có bệnh nhân, bị vật kỳ quái cắn, anh đi hỗ trợ kiểm tra một chút đi.”

Auston nghi hoặc mà hỏi: “Ai?”

“Con gái của Eric, nhưng tôi thấy không giống ký sinh trùng cắn, chỉ có một chút sưng đỏ mà thôi.”

Auston lại gật đầu.

Lộc Minh Trạch đột nhiên hỏi: “Anh có thống kê đã bao nhiêu người qua tay chưa?”

Auston liếc mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Gần đây có lẽ sẽ thêm một nhóm người, bên Manggis tôi gần như lo xong rồi.”

Auston kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”

Phần lớn các nhân vật mục tiêu của Auston là tội phạm chạy trốn, để lôi kéo bọn chúng, y cần phải có mục tiêu để thuyết phục, bên Lộc Minh Trạch lại là người quen, còn là thường dân, tương đối dễ thống lĩnh. Nhưng chỗ khó nhất cũng ở đây, vì cuộc sống của họ tương đối ổn định, tuy rằng gian khổ, nhưng nhìn chung coi như qua được, không có lý do nhất định phải rời khỏi sao Snow.

Có lẽ so với mạo hiểm, bọn họ cảm thấy chỉ cần cẩu thả sống tiếp là được rồi.

Lộc Minh Trạch cảm thấy cần phải nói rõ ràng: “Tôi chỉ nói là có thể tập hợp một nhóm người trẻ và trung niên có khả năng lao động giúp anh, không thể bảo đảm mỗi người đều là tinh anh, có thể đạt đến tiêu chuẩn học sinh học viện quân sự đế quốc, có lẽ không một ai.”

Auston khẽ cười: “Không sao, có thể nhét bọn họ vào quân đội, trong quân đội cũng không phải mỗi người đều có thể làm sĩ quan.”

Còn có một số có thể làm bia đỡ đạn mà.

Lộc Minh Trạch lầm bầm: “Tôi không hề muốn làm chuyện này…”

“Cậu lại muốn mềm lòng?”

“…Không phải mềm lòng, tôi chẳng qua cảm thấy phiền phức mà thôi.”

“Sẽ không phiền phức đến cậu.” Auston cười đưa tay về phía hắn: “Đi thôi, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm.”

Lộc Minh Trạch không hiểu nhìn tay y: “Làm gì, muốn tiền tiêu vặt?”

Auston thu tay về, y đi về phía trước hai bước. Lộc Minh Trạch có quá nhiều kinh nghiệm, đối phương khẽ dựa vào gần một chút hắn liền phản xạ có điều kiện khẩn trương lên, lập tức cảnh giác mà lùi lại, nhìn chằm chằm Auston nói: “Nói cái gì đứng ở đó nói là được rồi!”

Auston buồn cười nhìn hắn: “Cậu biết vẻ mặt bây giờ của cậu như cái gì không?”

“Tôi không muốn biết! Anh có chuyện gì cứ đứng ở đó mà nói!”

Lộc Minh Trạch hiện tại hết sức đề phòng với bất kỳ cử động nào của Auston, hắn không rõ cảm giác của mình dành cho y gì… Từ khi Auston rất nghiêm túc, lại rất mịt mờ đề cập về chuyện liên quan đến quan hệ giữa bọn họ, hắn thậm chí không muốn lên giường với y nữa!

…Đương nhiên, hắn cũng không phải không muốn chịu trách nhiệm, chỉ là theo thói quen trốn tránh. Huống chi người này ở trước mặt hắn và trước mặt người ngoài hoàn toàn là hai bộ mặt, ai biết cái nào là thật, cái nào là giả. Lộc Minh Trạch không cảm thấy Auston muốn dùng cách này để ổn định quan hệ hợp tác giữa bọn họ, quan hệ hợp tác giữa có thể nói đã rất ổn định, nhưng là quan hệ cá nhân mà, cũng có phần phức tạp.

Auston tiếc nuối nhìn hắn: “Được thôi, tôi không qua, vậy cậu tới. Cậu không muốn đi ăn cơm sao?”

Lộc Minh Trạch bĩu môi: “Ăn.”

“Ừm, vậy đi thôi.”

Lộc Minh Trạch chần chờ đi tới bên cạnh y, Auston không làm hành động nào kỳ quái, Lộc Minh Trạch mới hơi buông lõng một tí. Chỉ có điều một lát sau, Auston lại đột nhiên hỏi: “Cậu có phải từng làm phụ đạo tâm lý ở chỗ Mulocy?”

“Hả?”


Auston nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên mỉm cười: “Vừa rồi khi tạo ảo cảnh cho Hess, tôi phát hiện ra một… hình ảnh nhân vật tên là Alpha.”

“…………”

Auston xòe tay ra “Văn kiện tên là “Tiểu Lộc”.”

Lộc Minh Trạch trong khoảnh khắc đó cảm thấy đầu óc trống rỗng, hắn như bị cái gì đó chôn cứng tại chỗ, chân không nhấc lên nổi. Auston không nói thêm lời thừa thãi, đứng ngẩn người cùng hắn, Lộc Minh Trạch thật lâu mới lấy lại tinh thần, cười gượng vài tiếng: “A? Anh nói cái gì vậy, tôi chả nhớ gì hết, một người khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần như tôi sao có thể cần phụ đạo tâm lý, có phải Milocy lại làm gì kỳ quái không? Tôi liền đi hỏi anh chút.”

Lộc Minh Trạch xoay người bỏ chạy. Cái đồ biến thái Milocy a a a a a!! Không phải đã bảo anh ta xóa bỏ Alpha đi rồi sao?!

Auston một phát bắt được cánh tay Lộc Minh Trạch lôi trở lại, nhìn chằm chằm mắt hắn hỏi: “Cậu đang sốt sắng cái gì?”

Lộc Minh Trạch dùng sức hất tay của y ra: “Tôi không có!”

Auston thả tay: “Thật không? Một văn kiện đã xóa bỏ mà thôi, tại sao cậu phản ứng lớn như vậy.”

“Xóa, xóa bỏ…”

Auston mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi chỉ thấy một tập văn kiện rỗng tuếch, và hình ảnh nhân vật trống không. Chỉ có điều hơi hiếu kì tên văn kiện, mới hỏi cậu. Lẽ nào cậu trước đây có vấn đề phương diện tinh thần?”

Lộc Minh Trạch thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “… Tôi, tôi không biết, có khoảng thời gian tôi bị tinh thần phân liệt… Không phải, tôi có thể bị mộng du, hoặc là chứng dễ quên, tôi không nhớ nữa, a ha ha ha, tôi đi hỏi Milocy một chút, có lẽ bây giờ đứng ở chỗ này cũng không phải thật là tôi… Tôi đi hỏi anh ta một chút…”

Auston lại lần nữa lôi hắn trở lại, y lần này không định dễ dàng buông tha Lộc Minh Trạch nữa, y dường như đã hiểu rõ hơn vấn đề của Lộc Minh Trạch ở chỗ nào, đối phương mỗi lần trong thời khắc mấu chốt như vậy sẽ dùng phương thức rút lui, tiêu cực chống cự.

Không sai, tiêu cực chống cự.

Auston dùng sức nắm cánh tay của hắn tiến về phía trước một bước: “Cậu mới vừa nói cậu cả người khỏe mạnh, tinh thần không có vấn đề gì, tại sao lại mộng du, lại tinh thần phân liệt, còn dễ quên? Vậy cậu đây bệnh cũng không nhẹ nhỉ, thời gian tôi ở chung với cậu không ngắn, không nói những cái khác, chưa từng phát hiện cậu có triệu chứng mộng du.”

Lộc Minh Trạch chột dạ muốn chết, bởi vì hắn nhìn không thấu Auston rốt cuộc đã biết tới mức nào, lúc đó Milocy rõ ràng đáp ứng hắn, ngoại trừ hai người bọn họ ai cũng sẽ không biết chuyện này… Cũng kỳ quái, sao hắn có thể tùy tiện tin tưởng một tên biến thái, hẳn phải sớm giết người diệt khẩu mới đúng.

“Tôi đã chữa khỏi! Milocy rất lợi hại!”

Auston “Ồ ——” một tiếng: “Người dễ quên chẳng phải không nhớ bản thân hết bệnh rồi hay chưa sao.”

Lộc Minh Trạch miệng cũng bắt đầu lắp bắp: “Trong tiềm thức của tôi…”

“Đúng, tiềm thức.”

Auston đột nhiên ngắt lời của hắn: “Milocy đã nói, không gian giả lập khai thác tiềm thức con người, hoặc tầng sâu hơn, bản thân cũng không cách nào khống chế ý thức tầng sâu. Tôi rất hiếu kỳ, tầng sâu ý thức của Alpha hỗ trợ cậu trị liệu là cái gì.”

Đã tiếp cận tới chân tướng hơn…

“Tôi làm sao biết được! Tôi cũng không phải Alpha!”

Khóe môi Auston nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt: “Như vậy, Alpha là ai?”

Lại càng tiếp cận chân tướng…

Auston cúi đầu, cười nói: “Đôi mắt của cậu nói cho tôi, cậu biết Alpha là ai.”

“…”

Lộc Minh Trạch đột nhiên hối hận, hắn cảm thấy bản thân ngay từ ban đầu không nên nói về cái vấn đề này với Auston, nói không chừng ngay từ đầu, Auston chỉ vô tình phát hiện tập văn kiện rỗng kia mà thôi, tại sao hắn phải chột dạ che giấu, bình tĩnh mà nói không rõ ràng không được sao?! Kết quả khiến y từng bước từng bước…càng tới gần thứ hắn muốn che giấu.

Auston than thở: “Nói dối thật sự rất mệt, phải dùng hết lời này đến lời khác để che lấp lời nói dối đầu tiên. Đúng không.”

Lộc Minh Trạch không thể gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Auston: “Anh đến cùng muốn thế nào!”

“Cậu đoán xem.”

Ngực Lộc Minh Trạch phập phồng kịch liệt, tún lấy cổ áo Auston kéo xuống, gặm mạnh lên môi y một cái, hắn dùng lực quá lớn, đụng phải hàm răng.

“Được chưa?!”

Auston liếm liếm môi: “Tôi nhớ tôi không hôn cậu như vậy.”

“…”

Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là một lần nữa áp sát, Auston đưa tay ngăn cản: “Chờ đã.”

“…Lại làm sao.”

“Nhìn vẻ mặt của cậu, cậu không tình nguyện như thế, tôi không muốn bức bách cậu, này rất không thân sĩ.”

Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng cười nói: “Tôi… Tôi sao lại không tình nguyện chứ… Mẹ nó đừng lề mề nữa! Tới đây cho ông!”

Lộc Minh Trạch rốt cục nóng nảy, hắn nắm lấy cổ áo Auston mạnh mẽ áp y ngả người lên tường, hôn môi y, Auston thuận thế giữ eo Lộc Minh Trạch phối hợp hôn lại. Auston nhìn khuôn mặt Lộc Minh Trạch, ánh mắt khó lường, y có thể cảm nhận được sự thay đổi của Lộc Minh Trạch, đối phương trở nên kháng cự việc cả hai tiếp xúc thân mật.

Lẽ nào ban đầu hắn chấp nhận loại quan hệ mập mờ không rõ này là lựa chọn sai lầm? Thế nhưng đây không phải là đối phương lựa chọn sao?

Qua hồi lâu, Lộc Minh Trạch rời khỏi đôi môi y, hắn có chút buồn bực lầm bầm: “Được chưa.”

Alston không biết nghĩ tới điều gì, dùng sức kéo hắn vào trong ngực, nhíu mày nói: “Phiền phức tiếp tục.”

Vậy chỉ có thể một lần nữa làm quen, tuy rằng quá trình có hơi phiền toái, nhưng thói quen thân mật dù sao cũng tốt hơn thói quen xa lánh.

————————————

Cá: Mạng chưa sửa đâu:( mạng VN lại bị cá mập ghé thăm rồi:((((( nhờ vài người anh em thiện lành trong gr chỉ bảo giúp mới vô lại được, qua giờ không đăng được chương cũng không nhận được thông báo sốt ruột vl


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.