Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 5: “Cậu đang giễu cợt tôi ư?”
Edit: Cá chết
***
L
ộc Minh Trạch lau lau tay lên tạp dề, tự nhủ tiến đến trước giường cúi đầu: “Tỉnh ngay đi, còn có lộc ăn.”
Lông mi của chàng trai run rẩy mấy cái, chậm rãi mở mắt ra, Lộc Minh Trạch thủ thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào đối phương dám tấn công hắn, duy trì bản năng công kích trong hoàn cảnh ấy ở sao Snow như vậy là chuyện rất bình thường, kẻ để người khác tùy tiện tới gần rất dễ bị đào thải.
Thế nhưng bất ngờ thay, người kia không có hành vi gì quá khích, chỉ trợn tròn mắt mờ mịt nhìn về phía Lộc Minh Trạch. Khi y mở mắt ra, Lộc Minh Trạch liền biết mình liền đoán sai rồi, mắt của y là màu xám nhạt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, vô cùng chính trực, không chút cảm giác đang âm mưu chuyện gì — làm chính trị gia, nói thế nào cũng phải có chút dáng vẻ đa mưu túc trí.
Đúng là con cưng của Thượng Đế mà, tướng mạo vốn đã chiếm tiện nghi, ánh mắt cũng chính trực như thế… Chậc, cho nên người như thế này sao lại lưu lạc đến sao Snow chứ, bị lừa bán? Chẳng lẽ là nô lệ trốn thoát ở Bắc thành?
Lộc Minh Trạch đợi nửa ngày không thấy y có phản ứng gì, không nhịn được vung vẩy tay trước mặt y: “Người anh em, tỉnh chưa? Còn mớ ngủ hả? Cử động được không?”
Lúc này chàng trai kia mới giống như nhìn thấy người trước mặt, y vội vàng làm tư thế muốn chống giường đứng dậy, nhưng vết thương trên người y quá nặng, cánh tay chống nửa ngày vẫn không lấy đà đẩy cơ thể lên được.
Lộc Minh Trạch dùng gối đệm dưới đầu y: “Cẩn thận tí… Tôi mới vừa kiểm tra cho anh chút, vết thương trên người anh trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng đều là thương ngoài da, xương cốt đại khái không có chuyện gì, thế nhưng cũng có vài chỗ khớp bị trật, không đứng lên nổi thì chớ miễn cưỡng, nằm đi.”
Khớp trật đều do kẻ khác tháo, chỗ duy nhất bị biến dạng là tay trái của y, các khớp xương nhỏ trên đầu ngón tay nứt vài nơi, chữa trị hơi phiền phức. Ngoài ra trên người y còn có vài vết thương cũ, đã liền sẹo.
Nhưng kiếp trước Lộc Minh Trạch học giải phẫu, kĩ năng trị thương đều là sau khi tới nơi này từ từ tự mình tìm tòi tích lũy, kỳ thật hắn hơi hối hận vì không học y, không thì hắn đã không ở đây làm một tên mổ lợn, cái nghề bác sĩ này tại sao Snow hiển nhiên rất được hoan nghênh.
Chàng trai kia nghe lời không cậy mạnh nữa, y khẽ rũ mắt, cả khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng: “… Là cậu đã cứu tôi sao?”
Chất giọng của y cũng rất hợp với vẻ ngoài, trầm ổn mà tràn ngập từ tính, hoặc là do quá lâu không lên tiếng, mang theo chút khàn khàn.
Lộc Minh Trạch hối hận sao lại tắm rửa sạch sẽ cho y sớm thế, nếu để y bẩn tí, chính mình ít nhất sẽ không bị người này nhan giá trị tả hữu phán đoán.
Hắn đưa tay gãi gãi mái tóc xoăn của mình: “Chẳng qua, tôi nhặt được anh ở trên đường thôi.”
Đối phương cảm kích nhìn hắn, đôi môi hơi cử động: “Cám ơn cậu…”
Lộc Minh Trạch thấy cái dáng vẻ sắp khóc tới nơi của y, liền vung tay: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, tiện tay thôi, anh cũng không cần phải cảm động đến vậy đâu.”
Đối phương thở dài, y định dựa gối ngồi dậy, nhưng vế thương trên người dường như rất nghiêm trọng, y chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, tôi có chút thất thố… Bởi vì từ khi đến tinh cầu này luôn gặp xui xẻo, bị đánh cướp rất nhiều lần… Cậu vậy mà sẵn sàng thu lưu kẻ không xu dính túi như tôi.”
Nói vậy, y không phải nô lệ cũng không phải tội phạm chạy trốn, giống như vị công tử nhà giàu nào đó bị bỏ rơi. Chờ chút, hắn chưa từng nói thu lưu gì hết mà.
Lộc Minh Trạch muốn nói như vậy, thế nhưng khi đối diện với ánh mắt vô cùng thành khẩn của chàng trai này, hắn lại không nói ra nổi. Lộc Minh Trạch hơi không dễ chịu, vì hắn nhớ ra bản thân trước đó đã lục soát người ta– để xem có thứ gì đáng giá không.
“Cái đó, ờ… Chuyện nhỏ ấy mà. Đúng rồi, anh tên gì?”
Lộc Minh Trạch biết không thể hỏi y vì sao lại đến tinh cầu này, kẻ đến Snow dù nhiều dù ít đều có vấn đề, cũng không phải nói hắn cứu người là có thể tùy tiện hỏi thăm việc riêng tư của người khác, cho nên hỏi tên cũng không phải vấn đề bén nhọn, thích hợp để thay đổi chủ đề.
“Tôi tên…”
Ngay lúc này, nắp nồi phát ra tiếng huýt dài báo hiệu đã sôi, Lộc Minh Trạch quay đầu nhìn thoáng qua, tắt lửa, mùi hương từ nồi khoai tây hầm thịt lan tỏa, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hắn mở nắp chờ cho đồ ăn nguội một chút rồi hướng ra cửa, nói chàng trai kia: “Anh không cần phải để ý đến tôi đâu, cứ việc nói.”
Chàng trai nằm trên giường lúc này mới mở miệng: “Tôi tên Alpha.”
Lộc Minh Trạch đưa lưng về phía y, không khỏi hơi nhíu mày lại, sau đó đối phương liền lịch sự hỏi hắn: “Còn tên anh thì sao?”
“Ồ, tôi tên là Đàn Ông.”
Alpha sững sờ một chút, Lộc Minh Trạch múc một muỗng nước om khoai tây trong bát nếm thử, hương vị có vẻ ổn, con mắt của hắn dưới lớp tóc loăn xoăn xõa rối cắt ngang trán nheo lại.
Alpha khó khăn bắt chước phát âm: “Đàn ông… Tôi trước giờ chưa từng nghe cái tên nào phát âm như vậy.”
Lúc này Lộc Minh Trạch rất giật mình: “Anh có thể hiểu tôi nói gì?”
Lần đầu tiên có người hiểu lời hắn nói, mỗi lần người ta nghe không hiểu đều cho rằng hắn đang nói năng lộn xộn, theo lý thuyết tại thế giới này “nam” và “nữ” không tồn tại trong hệ thống phát âm bình thường, bọn họ chỉ gọi “giống đực”, “giống cái”, “alpha”, “beta”, “omega” hay những thứ tương tự, mặc dù hai từ giống đực và giống cái đứng sau nhóm chữ cái chỉ giới tính, nghe có vẻ dữ dội, nhưng Lộc Minh Trạch vẫn cảm thấy chúng như tên gọi đặt cho động vật vậy.
Alpha khẽ cười một tiếng, thanh âm dễ nghe: “Tất nhiên là tôi hiểu, nhưng đó có nghĩa là gì?”
“Đây không phải là trọng điểm, tôi nói anh, dù có bịa tên lừa người cũng làm ơn đừng có bịa đến như vậy chứ, alpha là giới tính, tôi hỏi tên của anh kìa.”
Bộ trông hắn giống kẻ ngốc lắm hả?
Alpha cười khổ mà nói: “Không có lừa người đâu, tôi thật sự tên là Alpha, tên là cha mẹ đặt cho, tôi cũng đợi lớn lên mới biết Alpha là có ý gì. Chẳng qua ngoài giới tính, nó còn đại biểu cho kẻ dẫn đầu, nghĩ như vậy thì sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.”
Lộc Minh Trạch đột nhiên nhớ đến người cha không đáng tin cậy của hắn, năm đó nếu ổng không lười động não khi đặt tên như vậy, có lẽ số mệnh của hắn đã không phải cả ngày bị người ta bắt cá nhiều tay, hắn vậy chứ cũng tin vào số mệnh lắm.
Lộc Minh Trạch nhất thời sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên xót lòng thương hại cho Alpha, hắn cảm thấy bị đặt là Alpha nghe còn thốn hơn cả cái tên Lộc Minh Trạch, tên của hắn chỉ có thể do kẻ đặt tên ngu ngốc, mà cái tên Alpha này, còn giống như không được thương yêu mà tùy tiện đặt hơn.
“Vậy cũng tốt, Alpha, tôi là Lộc Minh Trạch, phát âm ba chữ này với anh có thể khá khó khăn, cứ gọi tôi là Lộc là tốt rồi.”
Alpha trầm mặc một chút, nói rõ ràng ba chữ: “Lộc Minh Trạch?”
Lộc Minh Trạch liền kinh ngạc: “Oa… Anh phát âm rất chuẩn, lợi hại ghê.”
Alpha như sững sờ, y duy trì tư thế nằm nghi hoặc mà nhìn hắn: “Cậu đang giễu cợt tôi ư?”
Lộc Minh Trạch lắc đầu một cái: “Không có, tôi thật lòng khen anh mà, hầu như không ai có thể đọc tên của tôi chuẩn như vậy đâu.” Ừm, đây chính là lí do vẻ ngoài hắn trông chẳng bao giờ vui vẻ, khoảng cách giữa đôi mắt và lông mày quá rộng, làm biểu cảm gì cũng giống như không coi ai ra gì. Trời sinh một gương mặt luôn trào phúng, không trách hắn được.
“Hầu như không, tức là vẫn có.”
Lộc Minh Trạch cười cười không lên tiếng, nghĩ thầm cái tên này của ông trên địa cầu người người đều niệm cho ra đến, ai biết mấy người nơi này có cái hệ thống ngôn ngữ gì gì đó, lời nói còn nói không rõ ràng. Hắn múc khoai tây từ trong nồi ra, miếng thịt được cắt vuông vức, thịt liền với da, Lộc Minh Trạch theo thói quen dùng cái nĩa đâm vài lần, đã chín. Hương vị nồng nàn bay ra, mùi thơm cùng hơi ấm trong cái mùa rét này đặc biệt dụ người.
Thượng Tá ngửi thấy được mùi vị thèm muốn chết, nhào tới víu chân Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch giơ thịt đuổi tới giáo đọ sức, đột nhiên nghe Alpha hỏi: “Đàn ông… Cũng là một loại giới tính sao?”
Lộc Minh Trạch vội vàng ngẩng đầu nhìn y, không cẩn thận bị Thượng Tá cướp đi một miếng da, Lộc Minh Trạch tức giận cốc lên đầu chó: “Không phải trong chậu mày cũng có à! Ăn của mày đi!” Uổng công hắn đặc biệt nấu chín không thêm gia vị cho con chó ngu ngốc này, xem nó như một con chó thông minh mà nuôi, nhưng chính nó lại không biết quý trọng.
Thượng Tá bị ăn đòn, cuối cùng cũng không quấy phá nữa, nức nở chạy đến cái chậu của mình trong góc liếm cơm.
Lộc Minh Trạch thở ra một hơi thật dài, múc thịt ra: “Ừ, là một loại giới tính, theo cách nói của quê hương tôi thôi, không có gì đặc biệt, ý chỉ giống đực.”
Alpha cười nói: “Quê hương của cậu? Nghe có vẻ rất thú vị, tôi xưa nay chưa từng nghe tới trực tiếp dùng giống đực và giống cái để phân chia giới tính, mọi người đều dùng loại giới tính cấp hai alpha, beta, omega để phân chia.”
Lộc Minh Trạch không lên tiếng, cẩn thận từng li từng tí đổ hết nước hầm khoai tây vào bát, hắn tranh thủ ngẩng đầu liếc Alpha một cái: “Anh vừa tới sao Snow?”
“Ừm, tới đây không bao lâu.”
“Vậy tôi đây, thân là một cư dân của sao Snow, phải nói cho anh biết một điều.”
Lộc Minh Trạch thả bát khoai tây hầm thịt xuống, đi đến chỗ Alpha, ôm tay khẽ rũ mắt nhìn y, người kia phối hợp ngẩng đầu lên. Lộc Minh Trạch mỉm cười, nỗ lực để vẻ mặt của mình trông không giống bộ dạng không coi ai ra gì: “Điều cấm kỵ nhất ở sao Snow chính là tò mò về quê quán và quá khứ của một người lạ, nếu gặp phải kẻ tính tình gắt gỏng, có khi trực tiếp đập anh.”
Đây là nơi lẩn trốn của tội phạm và hải tặc vũ vụ, từ quê hương đã thuộc phạm vi “đề tài nhạy cảm” rồi.
Alpha mở to đôi mắt màu xám nhìn thẳng hắn, một lúc lâu sau khóe môi hơi nâng lên: “Được, cám ơn cậu, Lộc Minh Trạch.”
Lộc Minh Trạch có chút sững sờ, nhanh chóng dời tầm mắt — chết tiệt, tên này cười lên sao lại phong quang tễ nguyệt như vậy, hơn nữa làm ơn đừng có gọi hết tên của hắn ra được không, quyến rũ quá đi mất.
“Khụ, tôi phải ra ngoài chút, lát nữa trở về.”
Alpha vẫn chưa thể cử động, liền nằm ở trên giường nhẹ giọng nói: “Vậy tôi có thể hỏi cậu đi đâu không?”
Lộc Minh Trạch lấy chiếc áo khoác trên kệ khoác lên người: “Đương nhiên có thể, tôi sang sát vách đưa bát thịt, thuận tiện lấy chút thuốc về, ngươi không trả làm bị thương mà.”
Alpha vô thức nhìn ra ngoài cửa, Lộc Minh Trạch nói tiếp: “Anh không cần sợ, Thượng Tá bảo đảm (nhìn) sẽ che chở (chằm chằm) anh mà.” Thượng tá nghe Lộc Minh Trạch nhắc tên của mình, gâu một tiếng vang dội. Alpha yên lặng liếc mắt nhìn con chó mực lớn ngồi xổm ở cửa thè lưỡi thở “Ha, ha” với y, thần sắc phức tạp nói: “Cảm ơn…”
————————————
Khoai tây hầm thịt =)))
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –