Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 26: Tính cách anh ác liệt như vậy làm sao có bạn được?


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 26: Tính cách anh ác liệt như vậy làm sao có bạn được?

Lộc Minh Trạch cứ thấy sai sai chỗ nào đó nhưng vẫn không tài nào nhớ được, cắn răng nói: “Vậy để bạn anh nằm một đêm dưới sàn nhà đi!”

Auston đứng dậy đi vào bếp, thái độ rất không quan trọng: “Tùy cậu. Có muốn uống nước không, còn có nước nóng. Sau này đừng uống nhiều rượu như vậy…”

Lộc Minh Trạch thấy y thật sự không định quản, lập tức ngẩn người, hắn liếc mắt nhìn bóng dáng Auston đảo nước nóng trong nhà bếp, rồi liếc về phía omega nằm trên đất, nặng nề thở ra một hơi, cũng không thể thật sự để cậu ta nằm trên đất cả đêm được! Làm vậy hắn muốn ngủ ngon cũng không được!

Lộc Minh Trạch bị cồn tra tấn thần kinh, đầu lại u hai cục to tướng, cũng lười dây dưa thêm với Auston về mấy chuyện kia, vì vậy chống đầu gối đứng lên: “Được được được, tôi ôm. Ông đây đúng là kiếp trước tạo nghiệp mà… Ọe…”

Lộc Minh Trạch còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy buồn nôn, hắn vội vàng che miệng, trong miệng dâng lên mùi chua. Auston trong bếp nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, thấy Lộc Minh Trạch che miệng đứng đó lảo đà lảo đảo, vội vã chạy lại đỡ lấy hắn. Mà mỗi lần được người đỡ, Lộc Minh Trạch lại ngay lập tức đứng không yên, cả người đổ xuống đất.

Auston cau mày ôm hắn vào ngực, đưa tay áp lên trán Lộc Minh Trạch thăm dò, người kia chẳng hề để ý xua tay: “Tôi uống quá nhiều thôi…”

“Không giống.”

Auston nửa ôm đỡ Lộc Minh Trạch lên giường, thuận thế ngồi bên giường, đưa tay sờ soạng trán Lộc Minh Trạch hồi lâu, vẫn không tìm ra vấn đề.

Y luôn luôn bày mưu nghĩ kế, rất ít khi lộ ra vẻ mặt mê mang thật lòng như vậy, bây giờ lại không biết làm sao, chữa bệnh thực sự không phải sở trường của y.

“Đau…”

Auston ngừng một chút: “Đau ở đâu?”

“Chỗ anh mới vừa ấn ấy.”

Lộc Minh Trạch nói năng hàm hồ, chính hắn cũng không rõ là đau chỗ nào, Auston không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lần theo vị trí vừa mới sờ.

Lộc Minh Trạch bị y sờ loạn rất không thoải mái, giơ tay lên muốn đẩy y ra, lại bị người kia nắm chặt khống chế, ngón tay Auston dọc theo mép tóc Lộc Minh Trạch, sờ từ trái sang phải, cuối cùng mò tới một cục u gần giữa đỉnh đầu hắn một, vén tóc lên nhìn, đầy máu.

“Cậu đánh nhau với người khác?”

Trần nhà xoay mòng mòng, trước mắt lúc tỏ lúc mờ, Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhắm mắt lại, muốn lắc đầu cũng không làm nổi. Hắn suy nhược mà rầm rì nói: “Tôi đến quán bar…”

Auston phức tạp nói: “Phản ứng này giốnh như chấn động não nhẹ.”

“A?”

Auston cúi đầu nhìn Lộc Minh Trạch, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên đỉnh đầu của hắn, bất đắc dĩ cười nói: “Không phải cậu bị bạn tôi kích thích nên nghĩ quẩn, đập đầu vào tường tự sát đấy chứ? Chỗ này có cục u nè.”

Lộc Minh Trạch không hiểu sao cảm thấy lời nói y mang hàm ý, như ám chỉ phản ứng của mình quá lố, hết sức khó chịu, liền cố ý xuyên tạc: “Trí tưởng tượng của anh thật là phong phú, tôi không hề thù hận gì với omega cả.”

Lộc Minh Trạch nói xong cũng nhớ tới lúc mình tựa đầu vào tường, lẽ nào lúc đụng vào quá ác, trực tiếp thành chấn động não? Hắn chống đỡ thân thể bò lên, rên rỉ một tiếng liền ngã xuống giường, Auston vội vàng đè hắn lại: “Đừng cử động nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Y vào bếp lấy nước nóng, Lộc Minh Trạch khó khăn lật người nằm lì trên giường nâng cốc uống, dư quang thoáng nhìn Auston một tay mang người bạn omega của mình thả lên ghế sofa, trong lòng thầm nghĩ, y không ôm người ta quả nhiên có nguyên nhân, là sợ bị pheromone của đối phương ảnh hưởng?


Auston mặc bộ đồ bông dày, không nhìn ra tình trạng thân thể, nhưng Lộc Minh Trạch để ý, mặt và tay của y, chỗ da lộ ở ngoài, hơi ửng hồng, xem ra y cũng không phải không có phản ứng với pheromone của omega, mà là dựa vào ý chí mạnh mẽ… Hứ! Ai mà tin, cái thứ pheromone này, nếu chỉ dựa vào ý chí là có thể khắc phục, cuộc sống hắn đã không trôi nổi tới mức này. Đầu óc của Lộc Minh Trạch có chút mông lung, yên lặng nghĩ, dưới đáy quần Auston có phải đã…

“Áu!”

Mông hắn đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh, cái đánh này không chút khách khí, cách một lớp quần vẫn phát ra tiếng kêu rõ đau. Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện bưng cái mông quay đầu lại, chỉ thấy Auston đứng trước giường hắn với nụ cười đầy đáng só, trong tay y nắm…nắm cây roi da?!

…Lộn, hình như là dùng dây thừng hắn hay dùng để cột lợn, đặc biệt rắn chắc, lại thô to.

“Sao lại đánh tôi…”

Auston không nắm dây thừng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay kia, có lẽ là thói quen, y nhíu mày nhìn xuống Lộc Minh Trạch: “Cậu nói xem? Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy?”

Lộc Minh Trạch thả cốc nước xuống, chậm rì rì lật người, biến thành tư thế nằm nghiêng quay lưng với Auston, mình nghĩ gì cũng quản, người này hẳn là nhà ở cạnh biển, quản rộng ghê.

Hắn lại nghĩ, suy nghĩ của bản thân dễ dàng bị nhìn thấu lắm sao? Hay là y có thuật độc tâm? Kỳ quái.

Lộc Minh Trạch thầm nói, liền nghe thấy tiếng của Auston từ phía sau truyền đến: “Đêm nay tôi không thể ở đây, sẽ ra lều ở một đêm.”

“Cái gì?”

Lộc Minh Trạch hỏi xong lại sực nhớ, trong phòng này có omega đang phát tình, để y ở đây trong thời gian dài, đúng là dằn vặt.

Quả nhiên Auston nói tiếp: “Trong nhà mùi pheromone quá nặng.”

Lộc Minh Trạch liền ngả đầu nằm xuống lần nữa: “Vậy anh mang nhiều chăn mền chút.”

Túp lều chính là căn phòng nhỏ bên cạnh chuồng lợn, không lò sưởi không đèn đóm, giường cũng không đủ ấm áp, ngủ ở đó một đêm, có khi bị chết cóng.

“Biết rồi.”

Trong lúc mơ màng, Lộc Minh Trạch cảm thấy có người đắp chăn cho mình, lại nghe được tiếng động nho nhỏ, sau đó vang lên tiếng mở đóng cửa, hắn vật lộn trong mệt mỏi nỗ lực ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Thượng Tá ngẩng đầu lên run lỗ tai hai lần, rồi vùi đầu ngủ. Lộc Minh Trạch cũng không kiên trì nổi, ôm góc chăn nhắm mắt lại, cái quỷ gì vậy, sao cuối cùng chỉ còn mỗi hắn và omega kia trong phòng?

Lộc Minh Trạch ngủ một giấc thẳng đến trời tối mịt, hôm sau vừa mở mắt đã phát hiện mặt trời đã lên cao, hắn mê man mất mấy giây, thậm chí không biết mình đang ở đâu.

Qua một hồi lâu, Lộc Minh Trạch rốt cục giãy dụa chui ra khỏi chăn, liền nhớ lại tối qua uống rượu đến nỗi chấn động não.

Hắn ngồi ở trên giường nửa ngày, rồi kết luận: “Uống có tí mà…”

Có thể là do cơ thể hắn quá tốt, cũng có thể là ngày hôm qua chấn động não không nghiêm trọng mấy, ngủ một giấc dậy không còn cảm giác gì nữa. Chuyện đầu tiên sau khi Lộc Minh Trạch rời giường chính là đi xem omega đang nằm trên sofa kia, từ sau khi Auston dự định trọ lại, ghế sô pha nhà bọn họ được điều chỉnh lại, lưng hướng về phía giường, như vậy có thể triệt để ngăn cách tầm mắt của bọn họ, Lộc Minh Trạch không còn mỗi ngày ngủ không yên nữa.

Nhưng lúc hắn từ sau ghế nhìn lên phía trước, phát hiện trên đó trống không, chỉ có đống chăn chất đầy ở kia, omega thì không thấy.


“Ơ? Kỳ quái, không phải nói thời gian kỳ phát tình rất dài à, sao mới qua một đêm đã không thấy tăm hơi rồi.”

Lộc Minh Trạch theo bản năng xốc chăn lên nhìn một chút, cũng không có omega nào núp ở bên trong.

“Cậu đang tìm cái gì?”

Lúc này có người đẩy cửa đi vào, ánh nắng ngoài cửa bắn vào hơi chói mắt, Lộc Minh Trạch giơ tay che mắt, đợi người đến đóng cửa lại Lộc Minh Trạch mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Auston thấy Lộc Minh Trạch đứng ngẩn người ở chỗ đó, liền hỏi: “Nói đến, sao cậu đã xuống giường rồi. Chấn động não không đùa được đâu, không nghỉ ngơi cho tốt sao?”

“Ờ… Có vẻ đã ổn rồi.”

Lộc Minh Trạch gãi đầu một cái: “Sao tôi nhớ là tối qua có người vào nhà mà nhỉ, ngủ một giấc dậy lại không thấy nữa

… Chẳng lẽ là tôi nhớ lầm?”

Auston không hiểu ra sao: “Cậu nằm mơ à? Nếu có người đột nhập vào nhà Thượng Tá sẽ có phản ứng, cậu nghe nó kêu hả.”

“………”

Lộc Minh Trạch há miệng, cuối cùng lúng túng nói: “Thật…thật hả?”

Auston không lên tiếng, chỉ thấy y hé miệng cười, Lộc Minh Trạch bị hắn cười đến tê cả da đầu, một lát sau mới phản ứng lại: “Đệt! Anh đùa bỡn tôi đấy à!”

Auston không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha… Được rồi, ăn cơm đi, dì Wood làm bữa trưa, tôi mới vừa đi cầm về.”

Y nói xong mang theo bữa trưa vào nhà bếp, Lộc Minh Trạch lập tức theo sau: “Anh đừng chỉ cười không, bạn anh đâu? Omega kia đi đâu rồi?”

Auston lấy đồ trong giỏi ra xếp đâu vào đấy, thuận miệng nói: “Đưa đi rồi.”

“…”

Lộc Minh Trạch ngẩn ngơ: “Đưa đi? Tại sao lại đưa đi chứ? Không phải nói kỳ động dục thời gian rất dài sao?”

Auston vẫn chưa bày xong lên đĩa, hắn muốn dùng hai cái cái nĩa cắm vào giữa bánh khoai tây, cho nên nhất định phải hết sức chuyên chú, liền cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ừm. Mau đưa cái đĩa đưa cho tôi.”

Lộc Minh Trạch nhanh chóng lấy cái đĩa đưa qua: “Anh nói mau đi… Ừm cái gì mà ừm.”

Auston dừng lại, buồn cười nhìn hắn: “Không phải cậu không thích cậu ấy ở chỗ này sao? Sao giờ lại sốt ruột thế.”

Lộc Minh Trạch trợn mắt nhìn trời, hắn không thích là không thích, nhưng ai lại thẳng thừng nói mình không thích chứ, còn mới sáng sớm lại buộc người ta đi. Đều là người lớn, đâu có thể ấu trĩ như vậy, khi hắn còn ở trái đất, trong các mối quan hệ vàng thau lẫn lộn, tốt xấu hắn cũng đã lăn lộn mười mấy năm, chút đạo lý này đâu thể không hiểu.


…Tuy rằng lời này với hành động tối qua cứ như hai người khác nhau, nhưng Lộc Minh Trạch quyết định đổ lỗi cho rượu.

“Tôi đây là lo lắng cho một omega đang trong kì phát tình như hắn tự ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm… Ai, anh đừng đi mà, nói rõ đã nào.”

Auston bưng hai cái đĩa ra khỏi bếp, Lộc Minh Trạch đuổi theo sát: “Tối qua tôi uống nhiều, làm gì nói gì, tôi không nhớ rõ mà.”

“Ồ?”

Auston cười liếc hắn một cái: “Nếu không nhớ rõ, thì cứ ngồi xuống ăn cơm đã.”

Lộc Minh Trạch trong lòng vẫn hơi thấp thỏm, không phải hắn cảm thấy mình đuối lý, mà do chủ nghĩa đại nam nhân đang quấy phá. Hắn là một thằng đàn ông, đâu thể chấp nhặt với một tên ẻo lả như thế, hắn cũng cần mặt mũi, càng nghĩ càng thấy bản thân bụng dạ hẹp hòi.

…Đấy cũng là lí do hắn từng bị cắm sừng mà không giơ đao chém chết bạn trai hắn. Theo lời của ba hắn chính là, nam nhân đời này sinh ra đã phải bị trói buộc, hoặc đến chết vẫn sĩ diện đến cùng, hoặc trở thành tiểu nhân chân chính.

Về phần quân tử? Ha ha, cái này cũng như đàn ông cấm dục, vốn không tồn tại trên cõi đời này, phải xét kỹ năng diễn xuất, diễn tốt, đến mức lừa mình dối người, thì được gọi là quân tử.

Vì vậy hai người đều rất trầm mặc mà ăn cơm, trong bầu không khí nhàn nhạt lúng túng.

Lộc Minh Trạch ăn vài miếng, không nhịn được nặng nề ho khan hai tiếng: “Ừm… Cái kia, tôi hỏi, bạn của anh đến cùng đưa đi đâu rồi. Anh sẽ không phải ném cậu ta đi rồi chứ? Nam thành tuy rằng tốt hơn Bắc thành một chút, nhưng cũng không yên ổn mấy, cậu ta cứ như vậy ra ngoài, rất có thể ngỏm củ tỏi…”

Auston kiên trì dùng mũi phát âm, ừ một tiếng cho xong việc.

Lộc Minh Trạch đợi nửa ngày rốt cục không nén được tức giận, bỏ chén đũa để xuống: “Anh ừ cái gì mà ừ! Nói chuyện đi!”

Đối phương ưu nhã nuốt hết đồ ăn trong miệng, đặt đĩa xuống, lúc này mới nói: “Tôi không quen nói chuyện trong lúc ăn.”

“…”

Lộc Minh Trạch nắm đũa tại trên bàn hận hận hoa hai lần, nỗ lực nhấc lên khóe môi: “Vậy lão gia ngài bây giờ có thể nói chưa?”

“Tôi còn chưa ăn no…”

“Nói xong lại ăn!”

Auston thở dài một hơi: “Được rồi, tôi đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ.”

Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt: “Gặp bác sĩ?”

“Ừm, chúng ta không có thuốc ức chế, chỉ có bác sĩ nơi đó có, kỳ động dục của cậu ấy kéo dài ít nhất sáu ngày, ở chỗ này không tiện, cho nên sáng sớm tôi đã đưa cậu ấy đi. Nói cách khác, cậu ấy đi không liên quan tới cậu.”

“Bác sĩ? Không phải là…”

“Milocy đó, ở đây còn bác sĩ nào khác sao?”

“………”

Lộc Minh Trạch liền chớp chớp mắt: “Omega kia không phải bạn của anh, mà là kẻ thù đúng không?”

Auston liếc hắn một cái không lên tiếng, nhưng biểu tình đã nói rõ tất cả.


“Milocy là alpha đó!”

“Milocy trong mắt tôi là không giới tính.”

“…” Đây thực sự là một sự xúc phạm đến nhân cách đó.

Auston buông tay: “Nếu như hắn thật sự là Magic, sẽ không đặt tinh lực vào việc giao phối, ừm… Hẳn là sẽ không, hắn không có hứng thú với giao phối.”

Lộc Minh Trạch lặng lẽ cúi đầu gắp một miếng bánh khoai tây lớn nhét mồm, thầm nói người ở đây sao mà buông thả thế, giao phối đến giao phối đi nghe khiêu dâm quá đi… Nói hàm súc một chút không được sao.

Auston cảm thấy Lộc Minh Trạch còn có lời muốn nói, cho nên không vội vã cầm lấy bộ đồ ăn. Quả nhiên sau khi hắn ăn miếng bánh kia thiên lang hổ yết, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Uầy, anh nói xem, tính cách anh ác liệt như vậy, sao có thể có bạn được?”

Auston cười nhìn về phía hắn, theo thói quen dùng tay trái sờ vào vị trí của xương cổ tay phải: “Từ trái nghĩa với bạn bè là gì?”

Lộc Minh Trạch không giải thích được nói: “Kẻ thù.”

“Đúng, từ trái nghĩa của nó đâu phải là “người xấu”.”

“…Có ý gì?”

Auston cười cười không để ý tới hắn nữa, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn cơm, cứ vậy mà đơn phương kết thúc cuộc đối thoại.

“Này! Đến cùng có ý gì chứ!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ý của Aus là: Mặc kệ là bao nhiêu người xấu, ai mà không có mấy tên hồ bằng cẩu hữu chứ???

Liên quan tới vấn đề mọi người nói công làm thụ uất ức! Tui cân nhắc qua rồi! Cảm ơn mọi người đã để lại lời nhắn!

Sau đó mấy thím không cảm thấy thụ dạy công cho heo ăn cũng rất uất ức sao!

Nhân sinh chính là uất ức mà (tui đang nói cái gì vậy trời)

Nói chung đặc biệt cảm ơn các em gái đã nhiệt tình thảo luận truyện của tui, có lẽ tui sẽ nhất thời không khống chế nổi mấy thái độ hơi nghiêm túc, hoặc bởi vì mọi người không hiểu tui phải dụng ý cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn chân thành cảm ơn lời nhắn của các em gái! Muah muah!

Thụ không phải kiểu yêu đương não tàn… Nhưng trước mắt hắn xác thực không thể khống chế tâm tình của mình được 2333, hắn là một tên đơn giản thô bạo, quen ăn nói thẳng thắn.

Công xưa nay lại không thành thật dứt khoát, tâm địa gian giảo, nên lúc đó sẽ hơi uất ức chút.

Còn có mấy chỗ mọi người hiểu lầm tui nói chút, thứ nhất công không cố ý đùa giỡn thụ, hay mang omega đến gây chuyện chọc tức hắn, Lộc Minh Trạch nổi nóng hoàn toàn ở ngoài dự liệu của y, ở mở đầu tui đã viết, y nhìn thấy Lộc Minh Trạch phát hỏa thì ngẩn người. Bởi vì công cũng không khẳng định hoàn toàn thái độ của Lộc Minh Trạch đối với y, chúng ta đọc truyện thì biết suy nghĩa của Lộc Minh Trạch, công không có góc nhìn của Thượng Đế nha, đều là giai đoạn chậm rãi thăm dò, cho nên không tồn tại cái gì gọi là bóc sẹo vấn đề.

Thứ hai, công cũng không trách cứ Lộc Minh Trạch ném omega kia xuống đất, y chỉ là lười quản, y không phải loại người đi bắt bẻ mấy việc bé xíu không đáng kể, thích giảng đạo lý là thật, am hiểu dùng tiểu kiến đại, y chỉ cảm thấy Lộc Minh Trạch quá kích động là không đúng.

Nói gì thì nói, tôi chỉ có thể tiết lộ một điểm, y xem Lộc Minh Trạch như người một nhà mà dạy dỗ, bất tri bất giác ảnh hưởng, không hy vọng sau này hắn biến thành pháo hôi hay đồng đội heo như vậy. Tui có thể nói đây là thói quen sử dụng thủ đoạn ôn hòa nhất của y đó a ha ha ha ha..

Từ góc độ của công mà nói, y đối xử với Lộc Minh Trạch đã rất khá, sau này có khi còn muốn ngược thân nè, ooxx nè… [ ngậm miệng ]

Cái này, lúc đọc truyện hi vọng mọi ngườu cũng không cần dùng góc nhìn của thượng đế, hai người còn chưa xác định quan hệ, cũng không biết kịch bản, tui cảm thấy như vậy vẫn rất bình thường. Lằng nhà lằng nhằng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.