Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 147: Tàu Điện Ngầm Chỗ Em Chơi Vui Thật
Auston thật sự mua một căn biệt thự, chỉ có điều địa điểm lại nằm ngoài Vành đai 5(1).
(1)Giao thông đô thị Bắc Kinh dựa vào 5 tuyến đường vành đai đồng tâm bao quanh thành phố, trong đó khu vực Tử Cấm thành được xác định là tâm điểm của các tuyến đường vành đai.
Nói chung là vành đai 5 cách xa trung tâm thành phố hơn, bất tiện hơn.
Về vấn đề này, Lộc Minh Trạch từng hỏi nguyên nhân, thế là Auston thản nhiên nói muốn tìm một nơi có thể sống cùng hắn mà không phải lén lén lút lút.
Lộc Minh Trạch thấy cũng ổn, dù sao nơi ở hiện tại của họ cũng khá gần nhà, rất dễ bị bố mẹ hắn giám sát.
…!Có điều, mỗi ngày đi tàu địện ngầm hết 5 tuyến đường để về biệt thự, cảm giác đã quá chừng!
Auston không thích đi tàu điện ngầm vì quá đông người, đặc biệt là vào giờ cao điểm.
Nhưng Lộc Minh Trạch lại không thích y lái xe, vì quá đường xá quá tắc nghẽn, đặc biệt là vào giờ cao điểm.
– …!Chúng ta không thể đến tinh cầu khác để sống ư?
Lộc Minh Trạch vỗ eo y:
– Chúng ta chỉ có mỗi trái đất thôi.
Chiều cao của Auston vượt trội hơn hẳn so với người trên trái đất, Lộc Minh Trạch cũng thuộc tốp cao to, đã vậy hai người còn là kiểu đẹp trai, lúc đứng cạnh nhau trong tàu điện ngầm cực kì bắt mắt.
Bọn họ phải chen lấy chen để mới tìm được chỗ đứng, Auston đã quen với việc dọc đường đi bị người ta nhìn lén, nhưng Lộc Minh Trạch thì không.
Có cô gái ngồi đối diện ôm một cái giá vẽ, đang cúi đầu hí hoáy vẽ gì đó trên giấy.
Auston nhìn cô mỉm cười, rồi tỉnh bơ tiến lại gần Lộc Minh Trạch, sau đó vươn tay trái ra từ đằng sau, vờ như vô tình áp nhẹ lên bàn tay trái đang nắm lan can của Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch chốc chốc lại bị xô đẩy nên không để ý Auston đang làm cái quỷ gì.
Lộc Minh Trạch nghi ngờ liếc nhìn y, người kia liền nhoẻn môi cười dịu dàng với hắn, thế là hắn đành xoay mặt đi.
Thôi, nhiều người như vậy, y muốn nắm tay thì cứ nắm.
Auston nghe thấy tiếng bút vẽ bỗng ngần ngữ, rồi dừng lại hẳn, nụ cười trên khóe môi càng tươi hơn.
Đến trạm, dòng người lại đông dần.
Auston vô thức ôm eo Lộc Minh Trạch kéo lại gần, hắn cũng theo y chui vào góc, tránh bị người ta chen lấn.
Cô gái ôm giá vẽ xuống tàu trước hai người họ.
Lúc đi ngang qua Auston, cô bất chợt nở nụ cười với y, đưa cho y một tờ giấy:
– Gửi anh ạ.
Auston ngạc nhiên, Lộc Minh Trạch còn ngạc nhiên hơn.
Cái tên này, quen gái từ khi nào vậy trời?
Cô gái kia dúi bức tranh vào tay Auston, sau đó theo dòng người xuống xe.
Tàu điện ngầm lại tiếp tục khởi hành.
Lộc Minh Trạch săm soi y bằng vẻ mặt kì lạ, chốc chốc lại đánh mắt sang tờ giấy trong tay y.
Auston kề sát vào hắn, khẽ hỏi:
– Muốn xem à?
– Hứ, không thèm.
Auston kéo Lộc Minh Trạch lại gần:
– Đỡ anh, để anh xem thử trong đây viết gì.
Lộc Minh Trạch đành dùng vai đẩy ngực Auston, để y có thể rảnh tay mở giấy vẽ ra.
Tất nhiên, còn một nguyên nhân khác, nếu y mở bức tranh ở ngay trước mặt, Lộc Minh Trạch cũng có thể xem chung với y.
– Phì…
Auston chỉ nhìn thoáng qua đã không nhịn cười được, Lộc Minh Trạch lấy làm tò mò vô cùng, vội sấn lại.
Trong bức tranh là hai người thanh niên, chỉ vẽ mặt nghiêng.
Một người trong đó hơi nghiêng đầu, nhíu mày, giống như đang nghe người phía sau nói gì đó, mà người còn lại thì mỉm cười kề sát mặt, miệng hơi nhoẻn, nét mặt vừa chăm chú vừa dịu dàng.
Hai người đều mặc áo phông hơi bó sát, tôn lên dáng người đẹp đẽ, nhưng bắt mắt nhất lại là tay của bọn họ – người phía sau vươn tay áp nhẹ lên mu bàn tay của người phía trước, thoạt như muốn nắm chặt, thoạt như vô tình chạm phải.
Hai bàn tay, hai ngón áp út chồng lên nhau, trên đó mang cùng một kiểu nhẫn.
Lộc Minh Trạch xem xong liền đâm ra bối rối.
Bầu không khí giữa hai người họ…!mờ ám đến vậy sao?
Auston xem tranh xong bèn nhẹ nhàng gấp lại, tiện tay dúi vào túi quần:
– Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử nhé.
Lộc Minh Trạch không nghe rõ:
– Anh lầm bầm cái gì đấy?
– Không có gì, em nhích vào trong tí đi, bên ngoài chật quá.
Con đường đến căn biệt thự Auston mua hơi vòng vèo, bọn họ ngồi tàu điện ngầm từ lúc tan làm, giữa chừng có đổi một chuyến, bây giờ trời đã sập tối, nhưng lượng người trên tàu chỉ tăng chứ không giảm.
Lại một đợt người lên tàu, Lộc Minh Trạch bị lấn đến mức dán sát vào người Auston.
Không biết đối phương vô tình hay cố ý, đúng lúc khuỵu đầu gối, giữ Lộc Minh Trạch trong lòng.
Lộc Minh Trạch liếc Auston, toan lui về sau, nhưng bị người vừa lên xe đẩy ngã ập vào y.
Hắn lập tức thấy không ổn, ngực và bụng của hai người dán sát vào nhau như hai miếng bánh quy, dán rất chặt, khó lòng tách ra được.
Tàu điện ngầm lại tiếp tục chạy, Lộc Minh Trạch bắt đầu lắc lư theo đám người, Auston thì dựa lưng vào thành toa xe, giang hai tay, một tay ôm eo Lộc Minh Trạch, một tay cong cong hơi ôm lấy cơ thể của hắn.
Y cũng không nói gì nữa, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, trong đôi mắt nhạt màu ánh lên vẻ muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Lộc Minh Trạch càng ngày càng tệ.
Hắn cố lui về sau, nhưng không chỉ không lui được, còn bị Auston ôm chặt eo, tình thế đã khó lại càng khó.
Hó dán sát vào nhau.
Đám đông chen lấn, dồn ép cạ vào nhau, Lộc Minh Trạch bỗng dưng nhận ra cơ thể Auston có chút thay đổi.
Hắn trợn tròn mắt nhìn Auston như đang ngầm nhắc nhở, song đối phương không có phản ứng gì đặc biệt, như thể chưa phát hiện ra, còn rất bình tĩnh nhìn lại.
Máy điều hòa trong tàu điện ngầm thật ra được mở rất thấp, thế mà trán Lộc Minh Trạch lại bắt đầu rịn mồ hôi.
Auston tốt bụng vươn tay lau mồ hôi cho hắn, còn nghiêng mặt sang một bên, thì thào dò hỏi:
– Sao vậy? Có phải đông người quá nên nóng không?
Em bị sao anh không biết à, Lộc Minh Trạch nghĩ bụng.
Nhưng đương chỗ công cộng, hắn không thể nổi giận với Auston được.
Hắn khẽ cử động, toan thụt chân lại, bỗng nghe Auston thở dài một tiếng như mệt mỏi.
Người thường không nhận ra chỗ nào khác lạ, nhưng Lộc Minh Trạch nhận ra, hắn thiếu điều muốn sấn đến che miệng y!
Auston ra vẻ kìm nén chịu đựng, tay cào nhẹ lên eo và xương cụt Lộc Minh Trạch:
– A Trạch, đông người lắm, đừng lộn xộn.
Lộc Minh Trạch tức muốn dựng cả tóc.
Hắn nhân lúc tàu dừng lùi phắt ra, nhưng bên cạnh lại có mấy người vội vã xuống tàu, ép Lộc Minh Trạch về chỗ cũ.
Người mới lên tàu còn liều mình hơn, đẩy Lộc Minh Trạch ngã bổ vào lòng Auston.
Đối phương ôm chặt lấy hắn, cười trầm.
– Đã bảo em là đông lắm mà.
Đừng cựa quậy nữa, đụng phải người lạ thì không hay.
Lộc Minh Trạch khổ không nói nên lời, cam chịu quay mặt đi.
Cơ thế áp sát Auston, người trên tàu càng ngày càng nhiều, không ngừng ép hắn dán vào Auston.
Vẻ mặt Auston trông thì đứng đắn, nhưng tiếng thở lại rất kỳ quái.
Y biết cách kiểm soát cảm xúc hơn Lộc Minh Trạch, hơi thở nóng rực phả lên da thịt Lộc Minh Trạch, thậm chí thoáng chút phấn khích.
– Anh đàng hoàng tí đi!
Hai cánh tay của Lộc Minh Trạch nấp giữa đám người, mon men ra sau lưng Auston, nhéo y một cái thật đau, nhưng động tác mạnh quá khiến hắn càng tựa sát vào hơn.
Lộc Minh Trạch thừa biết cơ thể Auston có sự khác thường, và đối phương cũng thừa hiểu hắn, y tỏ vẻ dịu dàng, vô tội, y táy máy tay chân bằng một gương mặt rất chi ngay thẳng.
Y lén lút nói bên tai Lộc Minh Trạch:
– Anh không làm gì cả, chính em tự dán sát vào, dụ dỗ anh, thế mà còn mắng anh.
Lộc Minh Trạch nghiến răng nghiến lợi:
– Oan quá nhỉ?
Auston ngẩng đầu, né tránh ánh mắt sắc lẹm như dao của Lộc Minh Trạch, cười không biết ngượng.
Có thể thế nào nữa? Dù hắn có chửi mắng hung hãn như thế nào, thì biểu cảm, hơi thở, mồ hôi…đều không đánh lừa được ai, đặc biệt là không đánh lừa được y.
Chuyến tàu chen chúc này như một hình phạt tàn khốc, mãi đến khi ra vùng ngoại thành người mới thưa dần.
Lộc Minh Trạch nhanh nhảu tránh khỏi Auston, tức giận quay mặt vào tường.
Bây giờ hắn không còn cách nào khác ngoài quay mặt vào tường, tình huống thật quá đỗi bối rối.
Thật may, chẳng mấy chốc họ đã có thể xuống xe.
Lộc Minh Trạch bước nhanh vượt lên trước, Auston ưu nhã theo sau, không nhanh không chậm, nhưng với ưu thế chân dài, y chẳng mảy may bị bỏ lại phía sau.
– A Trạch.
Auston ở phía sau gọi với, mãi mà không bắt kịp, Lộc Minh Trạch bất đắc dĩ phải dừng lại chờ.
Lúc này Auston mới rề rà đuổi theo, Lộc Minh Trạch tức giận nói:
– Làm gì mà đi chậm thế, muốn ỷ lại à? Có cần em cõng anh đi không?
– Thế thì không cần đâu, anh nặng vậy sao nỡ để em cõng.
Anh biết điều quá nhỉ, Lộc Minh Trạch nghĩ bụng.
Hắn kéo cổ tay Auston, tiếp tục cất bước:
– Mau lên, trời tối rồi.
Tối nay ta ăn ngoài đi, về nhà cũng không kịp nấu nướng đâu.
Auston ậm ừ, chợt đứng lại, nhìn tấm biển ven đường:
– Anh muốn đi vệ sinh.
Lộc Minh Trạch nhìn theo, nghi ngờ liếc y, cuối cùng gật đầu:
– Đi đi, em ở đây đợi anh.
Lộc Minh Trạch đứng tựa vào cột đèn đường, thầm thấy là lạ.
Hắn cứ có cảm giác rằng Auston lại muốn tác oai tác quái.
Từ khi đến trái đất, Auston càng ngày càng không biết xấu hổ, tuy bên ngoài y vẫn giữ dáng vẻ quý ông đích thực, nhưng trong bụng toàn mưu ma chước quỷ…
– A Trạch.
Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu y đã thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh, cười nói:
– Em lại đây giúp anh tí.
Lộc Minh Trạch nghi ngờ nhìn y:
– Em cũng đâu giúp anh tiểu được.
– Em đừng nói bậy bạ, mau lại đây.
Lộc Minh Trạch miễn cưỡng đi đến, bất thình lình bị Auston lôi vào.
Đối phương mạnh mẽ áp hắn lên tường, rướn tay qua, cửa phòng vệ sinh liền khóa “cạch”.
Lộc Minh Trạch hoảng hồn, vội vặn nắm đấm cửa:
– Anh làm gì vậy? Đây là nơi công cộng đấy nhé! Anh thật là…!Đệch! Anh đứng đắn tí được không?
– Thế nên anh mới quan sát xung quanh, thấy không có ai mới bảo em vào đấy.
Auston kéo Lộc Minh Trạch về, nắm chặt cổ tay hắn, kéo mạnh lên trên đỉnh đầu:
– Tàu điện ngầm chỗ em chơi vui thật, nhưng không giải quyết được vấn đề then chốt…!Quả là thử thách sự kiên nhẫn.
Lộc Minh Trạch nhìn mặt y, không thốt nên lời.
Hắn muốn nói với Auston rằng, tàu điện ngầm chỗ bọn hắn không có tác dụng đó, nhưng hơi thở hỗn loạn của người đối diện đang rành rành ám chỉ – y dùng nó theo cách đó đấy.
Lộc Minh Trạch vùng vẫy mấy lần những không thoát được, đành ôn tồn khuyên nhủ:
– …!Sắp đến nhà rồi.
– Vẫn còn một quãng dài đấy, anh đi không nổi nữa.
Đánh gãy chân là đi được liền!
– Em cũng không mang theo đồ…
Auston mỉm cười:
– Anh có mang này.
– …!– Khi không mang theo mấy thứ đó làm gì vậy?!
– Để phòng ngừa ấy mà.
– …
– Ví dụ như bây giờ nè.
Cái tính lo xa của hầu tước Nicolas không chỉ thể hiện trên mảng chính trị.
Đêm đó, Lộc Minh Trạch được Auston cõng về nhà.
Hắn nằm dài trên lưng y, buồn bực nghĩ, mình không ngay thẳng tí nào, càng ngày càng không ngay thẳng.
Hắn thật sự không muốn mặt dày giống cái gã người ngoài hành tinh này đâu.
Lộc Minh Trạch trộm nghĩ, có lẽ vì Auston không xem nơi này là tinh cầu của mình, thế nên giới hạn của y mới càng ngày càng thấp như vậy.
Xưa nay hắn chưa từng thấy y tùy tiện động dục ở chủ tinh bao giờ.
Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng phiền muộn, bèn cắn cổ Auston:
– Anh chẳng coi trái đất ra gì cả.
Auston bỗng dưng bị cắn đâm ra bối rối, lập tức hỏi:
– Sao lại nói thế? Anh dẫn người đến tấn công trái đất à?
– …!Tỉnh lại đi, bây giờ chức chỉ huy của anh chỉ còn là danh hão thôi.
Auston cười hiền, vỗ mông hắn:
– Ừ ừ ừ, danh hão thôi…!Thế sao lại bảo anh không coi trái đất ra gì?
– Anh lúc nào cũng động dục giữa đường, không đứng đắn.
– Ở chủ tinh anh cũng có thể động dục giữa đường mà, chẳng qua không tìm được cơ hội thôi.
Lộc Minh Trạch tức tròn mắt, lại nghe Auston nói tiếp:
– Vả lại, so với anh, người trái đất bọn em cũng có coi trái đất ra gì đâu.
Không khí ở đây vào mùa đông toàn khói bụi làm người ta nghẹt thở, bẩn muốn chết.
– …
Auston híp mắt cười, tiếp tục dội nước lạnh vào mặt:
– Còn có nước thải ô nhiễm, xả rác bừa bãi, tiếng ồn từ công trình, chặt phá rừng bừa bãi…!Nếu ở chủ tinh, những tội danh này đủ để xử bắn đấy, nhưng hình như mọi người ở đây đã tập mãi thành thói rồi thì phải.
Lộc Minh Trạch không thể nhịn được, thụi vào lưng y:
– Im đi! Đồ người ngoài hành tinh chết giẫm.
Auston không có vẻ gì là sẽ im miệng:
– Năm nào anh cũng nộp rất nhiều thuế, thúc đẩy GDP, thế mà em còn không thấy ngượng bảo anh không yêu trái đất.
Em đối xử với anh quá nghiêm khắc, đã vậy còn cực kì bất công, anh phản đối.
– Phản đối không có hiệu lực!
Lộc Minh Trạch sấn tới, đưa đầu đến sát mặt Auston, hôn thật sâu.
Chiêu này luôn hữu hiệu bất kể ở chủ tinh hay ở địa cầu.
Hai người lèo nhèo suốt đường đi làm mất thì giờ, Lộc Minh Trạch nằm trên lưng Auston mệt đến gà gật, phải một lúc lâu sau mới thấy thấp thoáng bóng dáng căn biệt thự phía trước.
Thật ra Lộc Minh Trạch rất tỉnh táo, nhưng khi nằm trên lưng Auston mới không ngờ rằng khi được cõng hắn lại đâm ra lười đi bộ.
Auston bóp chân hắn:
– Đến nơi rồi.
Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn rồi lại gục xuống:
– Còn một đoạn ngắn nữa, cõng em vào luôn cho rồi…
– Càng ngày càng lười biếng.
Lộc Minh Trạch không phản bác, một lát sau bỗng nói:
– Đúng rồi, em mới nhớ ra một việc.
Auston buông một tay ra mò chìa khóa trong túi, qua loa đáp lời:
– Chuyện gì?
– Hồi trước em có bảo với mẹ…
– Hửm?
Lộc Minh Trạch cười hì hì kề sát lại, dụi mặt vào cổ y:
– Anh sắp xếp công việc, hôm nào rỗi rãi qua gặp mẹ tí.
Hiển nhiên Auston đồng ý, nhưng phản ứng đầu tiên của y lại là lo lắng:
– Không sợ bị đánh à? Bố em có đánh em không?
– Đánh thì đánh…!–Lộc Minh Trạch vờ ra vẻ lưỡng lự – Ai bảo em thương anh chứ..