Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 143: Tất Cả Phải Cẩn Trọng Không Có Di Ngôn
Gần đây có hai sự kiện lớn diễn ra, một là chính phủ liên bang bãi bỏ tước vị quý tộc, hai là lễ cưới của hầu tước Nicolas.
Ấy không, giờ đã không còn hầu tước nữa, phải là giám sát trưởng mới đúng.
Đây có thể là lễ cưới long trọng nhất trong toàn tinh tế, thu hút sự chú ý của hàng ngàn người.
Chủ yếu là do có liên quan đến thân phận của Auston.
Y là nhân vật cấp bậc nam thần, nhưng không phải cái loại thần tượng giả như minh tinh màn bạc mới nổi dựa vào khuôn mặt của mình để giành được sự chú ý của người khác, y quyền cao chức trọng, tài năng quân sự xuất chúng, công minh liêm khiết, giàu nức đố đổ vách, y sở hữu cái họ cao quý nhất đất nước này, là thượng tướng bốn sao cấp quốc bảo…
Ánh hào quang trên người Auston chói lóa đến mức dù cho đã xóa bỏ cái danh quý tộc, sự ưu tú của y vẫn không bị giảm đi chút nào.
Đặc biệt là sau khi lộ diện trước công chúng, hình tượng của y hoàn toàn trùng khớp với hình tượng nam thần hoàn mỹ, bởi lẽ y sở hữu gương mặt còn điển trai hơn cả minh tinh điện ảnh cùng khí chất không ai bì kịp.
Thế nhưng so với tất thảy những điều này, thứ thể hiện rõ vị trí trên đỉnh thánh thần của Auston hơn hết lại là cái tên của y.
Từ lâu nó đã giống như một tín ngưỡng, có thể cho dân chúng cảm giác an toàn không gì sánh bằng.
Người như thế kia mà lại sắp kết hôn rồi! Đã vậy đối tượng kết hôn còn chẳng phải Omega xinh đẹp ưu tú! Quá sốc! Họ cực kì tò mò về đối tượng kết hôn của Auston đấy!
Chẳng rõ có phải vì cái gì càng ủ lâu thì càng nồng mùi hay không, thời điểm sắp cử hành, lễ cưới lại nhận được nhiều sự quan tâm không kém gì lễ Quốc khánh.
Ngày nảo ngày nào cũng có mấy người luẩn quẩn muốn vào thăm hỏi văn phòng chính phủ, hòng nghía xem nhân vật kết hôn với giám sát trưởng trong truyền thuyết rốt cuộc là ai.
Lộc Minh Trạch có cảm giác mình bị xem như mấy con khỉ trong vườn bách thú.
Lộc Minh Trạch đâu muốn khoa trương như vậy.
Dưới cái nhìn của hắn, chỉ cần có lễ cưới là tốt lắm rồi, làm ồn ào lên để làm gì, ấy thế mà Auston lại rất kiên quyết về vấn đề này.
– Cả đời anh chỉ có một lần kết hôn, em còn không cho anh làm to lên ư?
– Ai mà không cả đời có một lần…
Song nói hắn được nửa chừng lại thôi.
Auston sinh trong một gia đình giàu có, dám chắc chưa từng chịu thiệt thòi về vật chất, chẳng lẽ lại để y cùng mình đến một cái giáo đường nho nhỏ rồi mời cha xứ chứng hôn, sau đó đãi tiệc, thế là xong chuyện?
…!Hình như có hơi thiệt thòi cho y thật.
Lộc Minh Trạch thầm thở dài.
Thôi thì phận cưới con nhà đại gia, đâu thể khiến người ta chịu vất vả cùng mình được.
Hắn vươn tay qua cổ Auston, vỗ lên mặt y:
– Được, nghe anh đấy.
Chúng ta cứ làm to lên đi.
Auston đắc ý ôm Lộc Minh Trạch động viên, nào là nghĩ thoáng được là tốt, đụng phải lễ Quốc khánh dù không muốn làm to cũng không được, đây là chuyện vô phương cứu chữa.
…!Nhưng lễ cưới trùng với lễ Quốc khánh chẳng lẽ không phải do anh giở trò hay sao?
Bỗng lúc này, có người gõ cửa.
Lễ phục của bọn họ đến ngày cuối cùng mới hoàn thành.
Điều đó khiến cho Auston không được vui lắm, nhưng là một giám sát quan thân thiện hòa nhã, y không thể vì chút chuyện mà nổi trận lôi đình với nhà thiết kế.
Y còn vờ không ngại an ủi nhà thiết kế đang run lẩy bẩy:
– Không sao, không sao.
Không trễ là tốt rồi.
Lộc Minh Trạch thay quần áo xong đi đến trước gương.
Đến khi đứng cùng Auston, lời an ủi của y mới có chút chân thành.
Trong gương, Lộc Minh Trạch đã thay bộ âu phục màu xám hải quân, là đồ đôi với bộ Auston đang mặc.
Xét thấy hai người đều xuất thân là quân nhân, nhà thiết kế đã thêm thắt vài chi tiết của quân phục trên cơ sở phong cách âu phục truyền thống, chẳng hạn như móc gài cổ và thắt lưng quân đội(1).
Thắt lưng tối giản mà đẹp đẽ ôm khít lấy bộ âu phục, phác họa vòng eo Lộc Minh Trạch thon gầy dẻo dai như thiếu niên, quả thật khiến người ta thấy mà…muốn sờ.
Lộc Minh Trạch chớp chớp đôi mắt nhìn Auston trong gương:
– Sao anh diện đồ cứ như cây thông noel vậy.
Auston cũng mặc như Lộc Minh Trạch, duy khác ở chỗ, trên ngực y treo đầy huân chương xanh đỏ vàng bạc, chỉ cần có đèn chiếu vào, ánh sáng phản xạ sẽ làm chói mù mắt người ta.
Auston chỉ vào những huân chương đủ kiểu dáng trên ngực mình, mỉm cười:
– Đây là tất cả những vinh dự mà anh đạt được từ nhỏ đến hiện tại.
Hôm nay là một ngày trọng đại biết nhường nào, đương nhiên phải đeo chứ.
Auston siệt chặt lấy tay Lộc Minh Trạch, đặt lên ngực mình, đoạn mỉm cười nhìn hắn, giọng nhẹ tênh:
– A Trạch, anh biết em ghét những lễ nghi phiền phức, nhưng trong xã hội này, huân chương của anh chính là sự vinh dự.
Anh mong rằng em có thể cảm thấy tự hào và được mọi người ngưỡng mộ vì đứng bên cạnh anh.
Anh là một Alpha như bao Alpha khác, luôn ước ao nửa kia sẽ thấy kiêu hãnh vì mình.
Lộc Minh Trạch không biết rằng khi nghe y nói thế, mặt hắn liền đỏ tía tai.
Hắn vội rụt tay lại, đứng cách xa Auston:
– Đeo đi! Đeo đi! Có phải em không cho anh đeo đâu.
– Còn buông mấy lời sến chảy nước để thử thách hắn ư.
Lộc Minh Trạch chỉnh cà vạt rồi cài cái móc bằng vàng lại:
– Nhưng em chẳng có cái huân chương nào cả, có làm anh mất mặt quá không? Liệu người khác có nói anh bị gả cho một người không có bản lĩnh không?
Auston xoa đầu hắn, cười:
– Không đâu.
Em lập công nhiều lắm, anh nhớ cả mà.
– Vậy thì anh nên luận công ban thưởng cho em trước tiên, sau đó mới kết hôn chứ.
Nếu không người ta sẽ nói em đi cửa sau mất.
– Nói đoạn, Lộc Minh Trạch bỗng ranh mãnh nháy mắt với y – Ấy, cái câu “đi cửa sau” này…
– Rõ ràng người bị đi cửa sau là em.
– Auston tiến lại gần hắn, vươn tay bóp mông hắn thật mạnh, thiếu điều làm Lộc Minh Trạch nhảy dựng lên vì đau.
– Đồ lưu manh.
Lộc Minh Trạch vừa chửi xong, bên ngoài liền có người gọi họ.
Auston toan xoay người, bất thình lình bị Lộc Minh Trạch kéo vạt áo lại.
– Ê! Ê! Anh qua đây!
Auston nhìn về hướng hắn ra hiệu, Lộc Minh Trạch đang nháy mắt với y qua gương chợt nghiêm mặt, chào Auston theo nghi thức quân đội.
Auston phản ứng ngay, y lập tức giơ tay chào đáp lễ.
– Thưa chỉ huy, bắt đầu từ hôm nay, xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Auston nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lộc Minh Trạch, không đừng được nhoẻn môi:
– Xin được chỉ giáo nhiều hơn!
Hai gương mặt anh tuấn phản chiếu trên tấm gương lớn chạm sàn: một khí chất trầm ổn tựa như đêm trăng thanh gió mát,, một nom hơi tinh nghịch, thấp thoáng cái vẻ ma mãnh ngạo nghễ.
Thế nhưng cả hai đều có một điểm chung, ấy là khi nhìn vào đối phương, vẻ mặt ai cũng nhu hòa đi.
Từng cái nhìn, từng nụ cười, điệu bộ lúc đưa tay nhấc chân đều như ngầm thấu hiểu nhau.
Đám cưới của Auston và Lộc Minh Trạch chắc chắn phải khác biệt với tất cả mọi người.
Hai người họ cùng nhau sánh bước vào lễ đường trong tiếng nhạc hôn lễ, con người đã chinh phục được trái tim của giám sát trưởng “trẻ tuổi tuấn kiệt” trong truyền thuyết mà mọi người mong đợi bấy lâu nay hóa ra cũng là một quân nhân tư thế uy nghi rạng rỡ.
Ấy vậy mà lại là Alpha ư?
Mọi người đều bất ngờ, song vẫn thấy hợp tình hợp lý – dù gì tin đồn Auston không thể thiếu hơi Omega chỉ lan truyền trong một phần giới quý tộc, còn bên ngoài phần lớn là nghe đến chuyện: “Giám sát trưởng thích người ưu tú”.
Bọn họ không biết phải như thế nào mới gọi là “ưu tú”, nhưng, đối phương là Alpha, thế thôi hẳn đã đủ ưu tú rồi nhỉ.
Trong số những người đến dự lễ cưới còn có rất nhiều bạn bè cũ từ trường quân đội.
Lúc hai người đi ngang qua, Steven mặc đồng phục trường quân đội cùng đám đồng bọn ăn vận y hệt đồng loạt chào theo nghi thức quân đội, chỉ khác ở chỗ cậu ta gồng hết sức ưỡn ngực, cười tít mắt nom đắc chí ra trò.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của cậu ta, Lộc Minh Trạch đủ biết đầu óc cậu ta chứa suy nghĩ gì.
Chắc mẩm bây giờ cậu ta đang hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng: “Bên phải là thần tượng của tôi, bên trái là bạn cùng phòng của tôi đó”.
Phía cuối đội ngũ, Lộc Minh Trạch trông thấy một gương mặt quen quen.
Đối phương nhìn hắn đăm đăm, vẻ mặt phức tạp khó tả.
Trong lúc nhất thời, Lộc Minh Trạch không nhớ ra là ai, mãi đến khi qua khỏi nhóm học viện, hắn mới sực tỉnh – mặt mũi người nọ giống hệt William như đúc.
Auston nhận ra Lộc Minh Trạch đang phân tâm, bèn cúi thấp đầu thấp giọng dò hỏi:
– Sao thế?
Lộc Minh Trạch lắc đầu:
– Không có gì, mau đi thôi, em đói đến nơi rồi.
Auston vẫn giữ vững nụ cười, đôi môi nhẹ nhàng khép mở:
– Bảo em ăn chút gì đó thì em không nghe, giờ đói bụng rồi đấy…!Nhịn đi.
– Cử hành mau lên, em muốn đi ăn cơm…
– Suỵt!
Auston liếc hắn nhắc nhở:
– Xung quanh có thu âm, đừng càu nhàu như vậy.
Cố một chốc nữa thôi, xong việc chúng ta liền đi ăn.
Lộc Minh Trạch muốn trợn ngược mắt lên, song sợ bị máy quay nào đó quay trúng làm hỏng khoảnh khắc đẹp đẽ nên đành ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục tiến về phía trước.
– Kết hôn thật phiền phức.
– Chúng ta mới kết hôn được ngày đầu tiên thôi đó? Muốn than phiền chí ít cũng đợi đến ngày mai đã chứ.
– …
Lúc họ đi ngang qua Aldrich, mặt mày đối phương vẫn lạnh tanh như xưa.
Ai không biết còn tưởng rằng ông ta không phải ở đây để tham dự lễ cưới của con trai mà là để phá bĩnh.
Lộc Minh Trạch vội dời mắt đi, dù có bao nhiêu lần, hắn cũng chẳng thể thản nhiên đối diện với ông bố chồng này.
Lướt qua biết bao người, cuối cùng họ cũng đến trước mặt cha xứ, vai kề vai nghe lời chúc phúc dài dòng của cha.
Lộc Minh Trạch cười hì hì nhìn cha xứ.
Thật ra hắn chẳng hiểu mấy lời đó lắm, nào là thiên thần, nào là thánh thần, không biết vì những câu này chỉ dành riêng cho hai người hay vì giọng của cha xứ quá đỗi dịu dàng êm ái, Lộc Minh Trạch lấy làm thú lắm.
– …!Lộc, con có đồng ý cùng Nicolas bảo vệ cuộc hôn nhân này, tin tưởng nhau, hứa sẽ giữ lòng chung thủy và cùng san sẻ bất cứ trách nhiệm nào trong cuộc hôn nhân này không?
Không hiểu sao, Lộc Minh Trạch thích khoảnh khắc này quá đỗi.
Hắn cùng Auston đến được ngày hôm nay cũng bằng chính cách đó – họ cùng giữ lời hứa, chung thủy với nhau, rồi dần dần trở nên tin tưởng lẫn nhau…!Có lẽ đó chính là ý nghĩa chân chính khi hắn muốn chung sống với con người này.
– Con đồng ý.
– Nicolas, con có đồng ý…!cho đến khi cái chết chia lìa hai con không?
– Vâng, con đồng ý.
Lộc Minh Trạch vô thức nhìn sang bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Auston.
Giờ đây, họ sẽ không phải thấy thẹn lòng với lời chúc phúc này nữa, cũng chính vì điều đó, họ mới chọn kết hôn vào thời điểm này.
Cha xứ mỉm cười khép quyển sách trên tay lại:
– Vậy bây giờ các con có thể trao nhẫn cho nhau.
Lễ cưới sắp đến hồi kết thúc, bỗng ngay lúc này, bên ngoài có tiếng pháo mừng nổ đì đoàng.
Lộc Minh Trạch ngờ ngợ trong một thoáng rồi vỡ nhẽ – lễ Quốc khánh bắt đầu rồi.
Hắn và Auston mỉm cười nhìn nhau, đoạn lấy nhẫn của đối phương từ hộp của mình ra.
Họ đã tập đi tập lại phân đoạn trao nhẫn cho nhau không biết bao nhiêu lần, bây giờ hoàn thành việc đó chỉ là chuyện nhỏ.
Lộc Minh Trạch chìa tay trái ra, co duỗi mấy cái, rồi ngẩng đầu cười.
Auston thì nắm chặt tay hắn, buông mi ngắm nhìn hắn.
Lộc Minh Trạch toan nói gì đó, bất thình lình một tia sáng ánh lên từ trên nóc nhà cao ngất chiếu thẳng vào mắt hắn.
Lộc Minh Trạch tránh thoát theo bản năng, đoạn trợn mắt, rồi ngay lập tức nhảy bổ tới đẩy Auston ngã xuống đất:
– Nằm xuống!
Một viên đạn bắn xẹt qua đầu Auston, đốt thủng một lỗ trên tấm thảm lông cừu dày rồi găm trên sàn nhà.
Lộc Minh Trạch ôm Auston lăn một vòng, ngay sau đó quỳ một chân trên mặt đất, hắn rút một khẩu súng lục ra từ thắt lưng, cầm bằng một tay, bắn ba phát liên tiếp về phía kẻ đánh lén.
Một kẻ bê bết máu liền rơi xuống khỏi xà nhà.
Trong lễ đường lập tức vang vọng tiếng gào thét.
Không chỉ quân nhân, những người bạn bình thường được Aldrich mời cũng có mặt tại đó, chắc chắn khi nhìn thấy tình cảnh này khó tránh khỏi việc gây hỗn loạn.
Lộc Minh Trạch cau mày, bất chợt đứng dậy.
Auston lúc này đã bắt đầu tỉnh táo chủ trì hiện trường:
– Cảnh vệ! Lập tức phong tỏa mọi lối đi, đưa khách mời đến đại sảnh.
Lộc Minh Trạch cầm súng giận run người.
Khẩu súng này là do hắn lo ngại có chuyện phát sinh ngoài ý muốn nên mới mang theo, không ngờ thật sự có kẻ ra tay ngay trong lễ cưới của hắn…!Chết tiệt!
– Chúng ta cũng đến đại sảnh, nơi này quá nguy hiểm.
Lộc Minh Trạch vừa nói vừa lại gần Auston, vô thức đưa lưng về phía y.
Hắn mở hộp đạn ra xem thử, chỉ còn ba viên, lại không có đạn mới để thay.
…!Khốn nạn! Nếu như hắn không bị tia laser của ống ngắm chiếu vào mắt, có lẽ Auston đã nằm xuống đó rồi.
Auston lắc đầu:
– Không, chúng ta ở lại đây.
Nơi đông người rất nguy hiểm, không chừng sẽ có người trà trộn vào khách mời.
Lộc Minh Trạch nghĩ lại cũng thấy có lý, bèn gài hộp đạn vào rồi nắm chặt:
– Vậy em yểm hộ đưa anh về, thời điểm quá bất lợi cho chúng ta.
Đùng!
Tiếng pháo mừng của lễ Quốc khánh lại vang lên, Lộc Minh Trạch vô thức nhìn ra ngoài, nhưng ngay một giây sau, hắn chợt cảm giác có người lao về phía mình.
– Auston! Đồ phản bội quý tộc!
Lộc Minh Trạch vừa quay đầu lại liền trông thấy một khách mời ăn mặc lộng lẫy sấn tới chỗ Auston, mà phản ứng của y cũng rất nhanh – bay thẳng lên đá gã ta ra ngoài.
Lộc Minh Trạch lập tức chỉa súng vào gã, song bị Auston cản lại:
– Chờ đã!
Lộc Minh Trạch nhíu mày, còn Auston lại nghiêm túc nhìn chòng chọc kẻ nằm bẹp trên đất:
– Trên người hắn có gì đó.
Lộc Minh Trạch trợn mắt, lần khần mãi mới chịu buông súng.
Nếu thứ Auston nói là thuốc nổ, vậy chỉ cần một phát bóp cò, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hiển nhiên kẻ đó không được huấn luyện chuyên nghiệp, mãi một lúc lâu sau mới lồm cồm bò dậy.
Lộc Minh Trạch có thể nhận ra thân phận của gã không hề thấp kém, có lẽ là một quý tộc…
Nhưng giờ gã phát rồ rồi.
Gã đã biến thành một phần tử khủng bố điên cuồng rồi.
– Ha ha ha ha ha! Nổ súng đi!
Kẻ đó giang hai tay, để lộ thứ đồ buộc trên mình.
Lộc Minh Trạch xuýt xoa – không phải thuốc nổ, mà là bom hạt nhân! Vậy thì ác độc quá.
Buộc cả đống lên mình thế kia, nếu tất cả cùng phát nổ một lúc, toàn bộ lễ đường sẽ bị thổi bay.
– Auston! Tên phản bội! Mày hưởng thụ đãi ngộ của quý tộc, lại muốn xử quý tộc.
Đồ khốn kiếp!
Auston điềm nhiên nhìn gã:
– Anh bình tĩnh đi, có khó khăn gì cứ nói, không cần phải dùng phương pháp cực đoan như vậy.
– Có khó khăn gì ư? Tất cả những khó khăn của tao đều do mày mang đến đấy!
Gã đàn ông như phát dại, quát tháo vào mặt Auston:
– Tao xuất thân quý tộc, có khó khăn gì được cơ chứ.
Đều do mày cả! Tước đoạt hết mọi thứ của tao! Tất cả đều do mày! Mày câm đi! Tao không muốn nói chuyện với mày!
Auston và Lộc
Minh Trạch đưa mắt nhìn nhau, đoạn, hắn lắc đầu ý bảo y không nên nhiều lời kích thích kẻ đó.
Người trong cuộc đã có thù oán với Auston, lúc này còn để Auston khuyên giải tất nhiên không sáng suốt tí nào.
Hắn thì thầm:
– Bảo người xua những ai không liên quan đi đi.
Auston nhìn chằm chằm hồi lâu hắn rồi gật đầu, sau đó siết mạnh tay Lộc Minh Trạch.
Lộc Minh Trạch tiến tới một bước:
– Nếu anh không muốn nói với anh ta, vậy nói với tôi được không? Chúng ta là người xa lạ, đâu có ân oán gì đâu.
Tinh thần kẻ đó đang trên bờ vực sụp đổ, chẳng còn màng đến bộ lễ phục Lộc Minh Trạch đang mặc trên người giống hệt Auston:
– Tao không muốn nói với ai hết! Người lạ cút đi!
Khách mời đã được sơ tán, các cảnh vệ đang lẳng lặng bao vây họ.
Lộc Minh Trạch chậm rãi nhích tới gần:
– Nếu anh không kể ra khó khăn của mình, làm sao tôi giúp anh được? Đừng căng thẳng quá, được không nào? Tôi vừa nghe anh nói, anh là quý tộc? Xuất thân của anh tốt thế, có gì phải nghĩ quẩn? Anh xem…!Còn có những quý tộc khác mà, họ cũng đâu sống sung sướng gì cho cam.
Lộc Minh Trạch đoán, có lẽ gã là một tên công tử bột, chỉ có thể sống dựa vào những đặc quyền thừa kế từ bề trên.
Cuộc cải cách chính trị của Auston khiến phần lớn những người như gã mất đi điều kiện sống, thế nhưng với những quý tộc thật sự có năng lực cũng chẳng bị ảnh hưởng là mấy.
Vừa nhắc đến hai chữ “quý tộc”, người kia liền tức nước vỡ bờ:
– Xuất thân tốt đẹp của tao bị hắn huỷ hoại cả rồi!
– Bị ai cơ?
– Nicolas! Cái tên đứng sau mày kia!
Gã chỉ ra đằng sau Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch liền tránh sang một bên.
Kẻ đó chợt phát hiện Auston đã bỏ chạy xa tít, gã ngỡ Auston muốn bỏ trốn, liền nắm kíp nổ trên người mình, toan lao theo:
– Không được chạy trốn!!
Lộc Minh Trạch thừa cơ phi lên, hất kẻ đó ngã nhào xuống đất, rồi xé toạc băng dán trên mình gã.
Một đống bom bị Lộc Minh Trạch ném phăng đi, người chung quanh lập tức xông lên.
Gã quý tộc bị Lộc Minh Trạch áp chế điên cuồng gào thét.
Không biết gã đụng vào cái gì, Auston vừa chạy được nửa đường bỗng nghe thấy tiếng “phụt” khe khẽ.
Song tiếng pháo ngoài phố ngày càng lớn khiến y không dám chắc mình có nghe đúng không.
Gã quý tộc đã bị nhóm cảnh vệ túm tụm lôi đi.
Auston cúi người đỡ Lộc Minh Trạch, nhưng đối phương mãi chẳng chịu đưa tay ra, cứ nằm im re trên mặt đất.
Đôi đồng tử xám xịt của Auston chợt co lại.
Y nắm vai Lộc Minh Trạch kéo dậy, liền thấy hắn mặt mày trắng bệch bụm ngực trái.
Lộc Minh Trạch nắm cánh tay Auston toan đứng dậy, song loay hoay mãi mà chẳng có chút sức lực nào.
– A Trạch…!A Trạch! Em làm sao vậy!
Auston tức thì bế bổng hắn lên, thế rồi trông thấy ngực Lộc Minh Trạch đầm đìa máu, khóe miệng cũng ứa máu, áo sơ mi trắng tinh bỗng chốc nhuốm màu đỏ tươi.
Đầu óc Auston như bị thứ gì thình lình nện mạnh, chợt trở nên rỗng tuếch.
Lộc Minh Trạch nắm tay Auston thở hổn hển từng cơn khó khăn, cần cổ lồi cả gân xanh lên, dường như không thể thở nổi.
Auston thấy lồng ngực hắn thủng một lỗ to, ngay giữa tim.
– Ống…!Ống giảm thanh! Có một quả…!phát nổ…
Auston bế hắn chạy ra ngoài:
– Đừng nói gì cả! Anh đưa em đi tìm bác sĩ!
Gay go thật rồi.
Ngay khi Auston cuối đầu, y có thể nhìn thấy được cả sàn nhà xuyên qua ngực hắn – toàn bộ phần ngực trái của Lộc Minh Trạch, kể cả nửa trái tim và phổi, đều bị nổ tung tóe.
Buồng tim đang đập yếu ớt, máu từ động mạch phun ào ào ướt đẫm mình.
Lộc Minh Trạch dùng hết sức bình sinh nắm lấy ống tay áo của y.
Hắn muốn ngắm nhìn rõ gương mặt Auston.
Song đôi đồng tử dần mông lung rời rạc khiến hắn không tài nào tập trung, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mơ hồ chập chờn trên trần nhà.
Lộc Minh Trạch còn có thể nghe thấy bước chân Auston đang lao đi.
Hắn vật vã há miệng:
– Không kịp nữa rồi.
– Sẽ kịp…!Em không biết nơi này…!có nền y học tiên tiến đến chừng nào đâu! Thôi! Im lặng đi!
– Em…!Em nghe thấy tiếng súng mở màn…
Giữa tiếng bước chân hỗn loạn, hắn nghe thấy Auston nói:
– Ừ, em không nghe nhầm đâu.
A Trạch, chúng ta sắp tới nơi rồi.
Kiên trì một chút nữa thôi được không?
Lộc Minh Trạch muốn gật đầu, song cuối cùng chỉ có thể khẽ khàng tựa đầu vào ngực Auston:
– Và cả khúc ca tự do…
“A Trạch…”
Lộc Minh Trạch thấy ý thức của mình đang trôi đi.
Hắn nhớ về những điều rất xa xăm trước kia, khi hắn còn ở trái đất, mỗi lần trước khi đi thi hành nhiệm vụ, thủ trưởng luôn bắt bọn hắn nói vài câu.
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu, rồi cố gắng ôm lấy cổ Auston:
– Những điều em muốn nói…!đều đã…!nói cho anh…!trên phi hành khí…
Dự cảm không lành trong lòng Auston ngày càng mãnh liệt.
Y ngồi bệt dưới đất, không biết ôm hắn như thế nào cho phải.
Y luống cuống đưa tay bụm ngực Lộc Minh Trạch:
– Không không không…!Đừng, xin em đừng…
Lộc Minh Trạch ghé vào lỗ tai y, khẽ thở ra hơi cuối cùng:
– Tất cả…!phải cẩn trọng.
Không có di ngôn.
Tiếng pháo mừng long trọng nổ vang bên tai, tượng trưng cho sự kết thúc của thời đại quý tộc, đồng thời cho sự bắt đầu của một thời đại mới.
Máu của người yêu y đang chảy lênh láng khắp sàn nhà.
Mà trong vũng máu tươi ấy là một cánh tay trái cùng chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út.
Những hoa văn đẹp đẽ ấy đều bị máu nhuộm thành một màu đỏ rùng rợn.
Auston cầm tay Lộc Minh Trạch lên, siết chặt trong lòng bàn tay.
Rồi y nghe thấp thoáng có tiếng hò reo và khúc ca tự do từ đằng xa xa.
“Mặt trời rực đỏ, ánh trăng vằng vặc, chim muôn bay lượn.
Cây xanh, sông dài, mãi không kết băng.
Đôi cánh thiên thần nâng đỡ ngọn gió tự do, con ước ao hưởng trọn vinh dự này.
Xin thế gian không còn quyền uy, không còn hi sinh, không còn xâm phạm quyền được lựa chọn, không còn sự kỳ thị và bất công.
Xin tất cả Omega đều thỏa lòng lựa chọn công việc yêu thích, tất cả Alpha đều thỏa lòng yêu thương.
Xin cho con đừng thờ ơ vì sự khổ đau, đừng lạm sát vì chứng kiến cái chết, đừng mặc cảm vì sự yếu đuối này, đừng ức hiếp mọi người vì lớn mạnh.”
Con đã nếm trải những năm tháng đau xót, khoảng thời gian rèn giũa người thiếu niên ngông cuồng, thành diện mạo khiêm tốn độ lượng.
Có thể bao dung, có thể thiện lương, có thể kiềm chế ham muốn.
Kính vì tự do…”
Auston nắm bàn tay lạnh lẽo của Lộc Minh Trạch áp lên mặt:
– A Trạch, anh hối hận rồi..