Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 140: Không Câm Mõm Là Tao Hiếp Mày Đấy


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 140: Không Câm Mõm Là Tao Hiếp Mày Đấy


Gọi là hẻm núi, là bởi độ dốc và sâu của nó: hai bên là vách núi cao chót vót, chính giữa, khe núi gần như chìm trong mây mù.

Tại đó, một mặt vách núi đâm thẳng lên bầu trời như thanh đao thép.

Thực chất nơi này đã được phát triển thành một khu du lịch thắng cảnh.

Đường lên đỉnh núi cheo leo hiểm trở, vậy nên chẳng một ai dám leo lên, song chỉ cần người ta đưa mắt nhìn xuống vực sâu, thế cũng đủ để tự cho mình đã chinh phục được chốn này.

Sau khi rời phi hành khí, Lộc Minh Trạch và Auston cùng đứng dưới đáy vực ngước mắt nhìn lên, trên đầu mây mù lượn lờ, không chỉ đẹp mà còn đầy hiểm nguy.

Dọc đường đi, Lộc Minh Trạch luôn miệng chửi rủa Adonis, cuống họng như muốn bốc khói, thế mà đến khi trông thấy cái địa thế này, hắn lại tiếp tục nổi cáu:
– Chó chết!
Cái gã điên khùng Adonis này, dám bắt trói Mary ở cái nơi như thế này ư? Người đứng bên đường bị gió thổi nhẹ một tí cũng rớt xuống được nữa là, mà kể cả khi không rơi xuống đi chăng nữa, chỉ nhìn thoáng thôi cũng phải sợ mất mật.

Trông thấy vẻ mặt dữ tợn của hắn, Auston hận không thể lao về giết Adonis ngay tức khắc, đoạn khuyên nhủ:
– Thôi, cho cái miệng của em nghỉ ngơi chút đi.

Cứu người trước rồi hẵng nói sau.

Lộc Minh Trạch lườm Auston, rồi không kìm lòng được, hỏi:
– Nơi này có liên quan gì đến Cây thường dân?
Auston chỉ lên phía trên:
– Em ngẩng đầu nhìn xem.

Mây mù chợt bị gió đánh tan ra.

Vách núi chọc thẳng lên bầu trời quang đãng hiện ra với màu xanh rờn của cỏ cây tốt tươi phủ kín mặt đá cheo leo.

Dù xa vời vợi đến thế, song kỳ lạ thay, Lộc Minh Trạch lại có thể thấy rõ từng quả đỏ đang treo lủng lẳng trên nhành cây.

– Là cây ăn quả à?
Auston gật đầu:
– Những cây ăn quả này là giống cây được đặc biệt mang đến từ những tinh cầu khác.

Bộ rễ của chúng phát triển vô cùng, có thể quấn chùm dưới lòng đất.

Địa hình nơi này cực kì cao và dốc, nhưng lớp đất trên núi lại tơi xốp, phải nhờ vào những rễ cây đan xen chằng chịt dưới lòng đất để chống đỡ cho.

Cả người máy lẫn phi hành khí đều không thể đi lên, nó chỉ chịu đựng được trọng lượng rất nhỏ nên phải dùng sức người.

Nhằm tiếp tục bảo vệ phong cảnh nơi này, hàng năm chính phủ đều chi tiền để chặt bỏ những cây chết và gieo trồng cây mới.

Đây là một nơi đáng lẽ đã biến mất từ trăm năm trước vì phong hóa, nhưng những loài cây trên ấy vẫn sống, không những thế còn đem lại nguồn thu cho chính phủ hàng năm.

Lộc Minh Trạch dần vỡ nhẽ vì cớ gì cây cối ở nơi này được gọi là cây thường dân – chỉ có vì sinh tồn, vì miếng cơm manh áo, người ta mới sẵn sàng liều lĩnh “gieo” thứ cây này lên “lưng” mình.

Loại người đó không thể nào là quý tộc, mà chỉ có thể là dân thường.

Auston lại nói thêm:
– Nhưng dù là thế, nơi này chẳng gắng gượng được bao lâu nữa đâu, và cũng không chắc khi nào nó sẽ sụp đổ.

– Tôi chưa từng nghe nói đến thắng cảnh này, thật sự tên là Cây thường dân sao?
Auston nhìn hắn cười:
– Đấy là tên tôi đặt, ngoài kia nó được gọi là hẻm núi Quý tộc
– …!

Dù cho là cái tên thế giới ngoài kia đặt cho hay là nguồn gốc của “cây thường dân”, tất cả đều không khiến Lộc Minh Trạch bất ngờ mấy.

Đã là địa diểm du lịch, gọi “hẻm núi Quý tộc” dù gì cũng nghe hấp dẫn hơn là “Cây thường dân”.

Trên cõi đời này cũng chỉ có mỗi Auston bận tâm đến chuyện những loài cây đó mọc lên như thế nào và người nào trồng chúng lên đó.

Lộc Minh Trạch nhấc chân leo lên vách núi:
– Trông có vẻ rất đáng sợ, nhưng nom không khó khăn lắm.

Đẻ tôi leo lên thử xem.

– Gượm đã.

Auston bắt lấy cổ tay Lộc Minh Trạch, cau mày:
– Tôi nhớ em sợ độ cao mà.

– Tôi không nhìn xuống là được, không sao đâu.

Vả lại đây là chuyện cứu người, hơi đâu mà lo sợ độ cao hay không?
Auston vẫn không yên tâm:
– Thôi, để tôi bảo người khác lên.

Lộc Minh Trạch lắc đầu, giật khỏi tay y rồi tiến thẳng về phía trước.

Bản thân hắn cũng là một người lính, nơi này nguy hiểm, ai lên cũng như nhau cả.

Huống hồ Mary còn là em gái của hắn, không lý nào lại để người khác mạo hiểm thay hắn được.

Auston đứng đằng sau quan sát, rồi lấy dây thừng trong phi hành khí chạy theo sau:
– Tôi đi với em.

– Đừng, cả ngày trời anh đã đứng chông chênh trên “vách đá” rồi, vất vả lắm mới chấm dứt được, giờ lại cùng tôi leo lên…!Ngộ nhỡ có việc gì thì sao? Anh vẫn còn nhiều việc quan trọng phải làm lắm.

Nghe thấy cách hình dung của hắn, Auston vừa theo sau vừa bật cười:
– Ngày nào tôi cũng bước chông chênh trên “vách đá”, đã quen rồi.

Đi với em thêm một lần nữa thì có làm sao?
Có mấy tên cảnh vệ thấy Auston muốn leo lên một nơi nguy hiểm như vậy, toan chạy ra hộ tống, song Auston lại phất tay đi:
– Các anh cứ ở đấy chờ là được.

Cỏ cây bên hẻm núi xanh um tốt tươi, và bùn đất dưới chân cũng rất đỗi kỳ lạ – bên ngoài tơi mềm, nhưng càng vào sâu thì càng giẫm phải nhiều rễ cây quấn bện từng cục cực kỳ rắn chắc.

Lộc Minh Trạch không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ có thể nhìn phần đường mình đang leo lên.

Hắn không phải cái kiểu sợ đến vãi ra quần khi đứng trên nơi cao, chỉ có tinh thần hơi căng thẳng chút đỉnh.

Auston nhận ra được sự khác thường của Lộc Minh Trạch, bèn nắm chặt lấy tay hắn, vững vàng đưa hắn tiến bước.

Lộc Minh Trạch thấy thế này hơi hãi, bắt đầu luyên thuyên:
– Anh biết nơi này tên Cây thường dân thì không có gì để nói, nhưng sao Adonis cũng biết? Hắn ta không giống kiểu người…!sẽ bận tâm đến mấy việc như vậy.

Auston nín lặng trong thoáng chốc:
– Tôi đã từng dẫn bọn chúng tới đây.

Lộc Minh Trạch chìm vào suy tư, rồi vỡ nhẽ ngay tức khắc:
– Ồ, cách dạy học sinh động quá ha, mưa dầm thấm đất ha.


Làm tốt đấy.

Thế sao anh không giúp bọn họ xây dựng giá trị quan lành mạnh hơn đi? Kẻ nào kẻ nấy không phải biến thái thì cũng cuồng bạo lực.

Vừa dứt lời, hắn liền sực nhớ ra cái người đang đi bên cạnh mình hình như chính là một kẻ biến thái cuồng bạo lực, hèn gì học trò ra đời sống lỗi thế, âu cũng hợp tình hợp lý…!
Auston không biết Lộc Minh Trạch đang nghĩ gì, ra vẻ rầu rĩ:
– Bọn chúng học hành cũng có giỏi giang gì cho cam.

Tôi kể cho chúng nghe về đời sống khổ cực của dân đen thì chúng không học được, dạy chúng mưu mô tranh đấu chính trị thì chúng lại học rất tốt, còn cắn xé nhau trước mặt Adrian…!Vừa ngu xuẩn vừa ác độc, phải rèn giũa lại tất.

Không nhắc tới cũng chả sao.

Adonis vẫn nhớ nơi này tên Cây thường dân đã không đến nỗi tệ, chí ít hắn ta vẫn khắc ghi những gì Auston nói vào lòng, Lộc Minh Trạch nghĩ bụng.

– Nhưng…!Tôi không ngờ Adonis vẫn còn nhớ cái tên “Cây thường dân” này, cũng không phải hết thuốc chữa.

Cơ mà câu này phát ra từ miệng Auston sao nghe có vẻ ngượng nghịu thế nào ấy nhờ?!
Lộc Minh Trạch điềm nhiên liếc nhìn y:
– Hắn ta nói để chế giễu anh, thế mà còn vui ra mặt…!Thế anh có muốn quay về ôm hắn vào lòng rồi trao cho hắn một đóa hoa hồng không? Rõ nỡm!
Dứt lời, hắn sải bước thật nhanh, bỏ lại Auston một mình phía sau.

Người bị bỏ rơi trợn mắt lên, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, cũng chẳng đoán được, chỉ đành đuổi theo:
– A Trạch…!Em đi chậm chút.

Chờ tôi với.

Tôi lại nói sai ở đâu hả…!
Hai người leo lên được một đoạn, ánh nắng bắt đầu yếu dần, mây mù ngày càng dày, khoảng không xám xịt nom như sắp đổ mưa.

Lúc này bọn họ cũng vừa chạm đến nơi cao nhất của hẻm núi, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Mary đâu.

Auston định hỏi Lộc Minh Trạch có cách nào liên lạc với cô bé không, đối phương liền ngẩng đầu nhìn quanh quất, rồi chụm hai tay lại, gào thật to:
– Mary!! Em có ở đây không?!!
Ngay cả khi sống ở sao Snow, Auston cũng chưa từng thấy “cách thức liên lạc” nguyên thủy như thế này.

Y thoáng sửng người, sau đó cùng gào lên với Lộc Minh Trạch.

Ở địa hình cao, cách liên lạc hữu hiệu nhất quả thật chỉ có hét thật to.

Bọn họ hô được vài tiếng, liền nghe thấy tiếng đáp trả tràn đầy sức sống vang lên từ phía bên kia khoảng mây mù:
– Anh…!Anh Lộc! Anh Lộc ới! Em ở đây!!
Lộc Minh Trạch và Auston nhìn nhau, niềm vui vỡ òa trong mắt:
– Ở trên kia!
Y gật đầu:
– Chúng ta tiếp tục trèo lên xem.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Lộc Minh Trạch lại nghe Mary hét lên bằng giọng run run:
– Đừng lên đây, tìm người nào nhẹ nhẹ mà lên! Nơi này sắp sụp rồi!
Lộc Minh Trạch chửi thầm, đoạn quay đầu nói với Auston:
– Anh chờ ở đây, tự tôi lên!
– A Trạch!
Lần này Lộc Minh Trạch thậm chí còn chẳng có thời gian để quay đầu lại, hắn ùa vào làn sương mù rồi mất dạng.


Auston không dám hấp tấp theo sau.

Mary ắt hẳn không nói vớ vẩn, bởi vì cấu tạo và tính chất đất đai của nơi này quả thực rất xốp, càng nhiều người leo lên càng nguy hiểm.

Y nghĩ ngợi một chốc, rồi xoay người vừa bước đi vừa lấy bộ đàm ra:
– Phòng thư ký, gọi cho tôi ba chiếc cơ giáp đến đây, vị trí là hẻm núi.

Đừng lắm lời, làm theo những gì tôi nói, mau lên!
Đoạn đường leo lên hẻm núi càng ngày càng dốc, đã không còn loài cây ăn quả nào có thể phát triển ở đây, thay vào đó là những mảng rêu xanh trơn trợt.

Lộc Minh Trạch vừa đạp lên liền thấy chân run run không vững, bèn hạ thấp trọng tâm, gần như là bò lên.

Ngay sau đó, hắn trông thấy Mary.

Cô bé bị trói bên rìa vách đá, mà chỉ một ngọn gió thổi qua đã khiến toàn bộ vách đá lung lay.

Tất nhiên Mary cũng nhìn thấy Lộc Minh Trạch, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, rồi cẩn trọng ngẩng đầu lên, thậm chí chẳng dám nói lớn tiếng.

Dưới tình huống này, bất kì sự rung chuyển nhỏ bé nào cũng có thể khiến bọn họ cùng rơi tự do.

– Ấy! Ấy…!Đừng nhúc nhích…!Em đừng có nhúc nhích!
Lộc Minh Trạch đang muốn tới gần, Mary lại đột nhiên căng người, mặt mày nhăn nhó.

Lộc Minh Trạch ngớ ra, đoạn ngập ngừng:
– Anh còn chưa trèo lên mà.

Mary đảo mắt nhìn sau lưng:
– Là hắn! Hắn đang động đậy! Khốn nạn…!
Lúc này Lộc Minh Trạch mới nhận ra, không chỉ Mary bị trói bên vách đá cheo leo, phía sau cô còn có một người nữa.

Đối phương quay cái ót về phía Lộc Minh Trạch làm hắn không thấy rõ là ai.

Nhưng với cái thời tiết này, dù không quay lưng lại thì cũng chẳng thể thấy được gì.

Không thể làm gì khác hơn, Lộc Minh Trạch đành bảo Mary níu lấy hắn:
– Anh qua đó cởi trói cho mấy đứa, sau đó em tự leo xuống, biết chưa?
Mary gật gật.

Lúc bấy giờ, Lộc Minh Trạch mới tiếp tục mon men về phía bên kia.

May thay, cho đến khi hắn tiếp cận được Mary, vách núi chỉ lung lay mạnh hơn đôi chút chứ không có xu hướng sụp đổ.

Hắn lấy dao găm cắt đứt sợi dây thừng trói Mary và người nọ, sau đó thay chỗ cho Mary.

– Em di chuyển trước đi…!Đây là ai? Sao cũng bị trói ở đây?
Mary bò trên mặt đất thật chậm rãi, quay lưng về phía Lộc Minh Trạch mà nói:
– Bell! Hắn bị bắt!
Lộc Minh Trạch sững sờ:
– Ai?
Hắn cúi đầu đối mặt với khuôn mặt đang ngẩng lên của đối phương.

Lộc Minh Trạch nhớ mang máng khuôn mặt này, nhưng lại không nhớ rõ:
– Anh…!
– Cút đi! Đừng chạm vào tôi!
“Bell” đột nhiên ré lên với Lộc Minh Trạch, có thể thấy rõ nỗi căm hận toát ra từ ánh mắt của cậu ta.

Lộc Minh Trạch cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng trước kia hắn chưa từng gặp Bell…!
– Anh im đi, Bell! Để anh Lộc đưa anh xuống!
Lộc Minh Trạch chưa kịp mở miệng, Mary đang bò lồm cồm ở đằng trước đã quát lên.

Cô bé đã bị trói cứng trên vách núi cheo leo rất lâu, người ngợm sắp đông thành tảng băng, tay chân còn run lập cập, ấy thế nhưng cô biết phải dựa vào sức mình để leo xuống.

Lộc Minh Trạch không thể một thân một mình gánh vác cả hai người họ được, chưa kể vẫn còn một Omega yếu ớt ở đó.


– Tôi đếch cần hắn cứu! Tao muốn giết mày!
Lộc Minh Trạch vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống, Bell đã lao đầu vào ngực hắn.

Nếu trong tay gã ta có một thanh đao, có lẽ nó đã thọc vào ngực hắn từ lâu rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, một Omega sau khi phơi mình trong gió rét, tay chân còn chẳng linh hoạt bằng Mary nữa.

Thế nên hắn không đánh lại Lộc Minh Trạch được.

– Đồ giết người! Cái đồ giết người nhà mày!
Mary không thể nghe nổi nữa, gào thé lên, dùng cái ót để cãi nhau với Bell:
– Anh Lộc không phải kẻ giết người! Anh câm mồm cho tôi!
– Chính hắn! Chính hắn ta đã giết anh tao!
– Đệch mẹ mày! Đéo phải!
– Phải!! Chính hắn!! Mày dám chửi tao à! Anh em chúng mày hợp sức lừa gạt anh tao!! Hồi đó mày vào ở nhờ nhà bọn tao rõ là có âm mưu! Mày thật không biết xấu hổ!
Dường như Mary đã giận điên lên:
– Bà mày thèm vào! Mày mà không câm mõm lại, có tin tao hiếp mày không!
– U hu hu hu…!
Săc mặt Lộc Minh Trạch đen xì xì, từ khi nào Mary lại học có thói ăn nói như vậy chứ:
– …!Thôi đủ rồi! Im hết đi! Muốn cãi lộn thì xuống dưới hẵng cãi!
Hắn dễ dàng bắt được cánh tay Bell, sau đó vác cậu ta lên như vác một bao hàng.

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra Bell là ai từ tiếng chửi bới của đối phương.

Em trai của Gavin…!Thế cũng tốt, đỡ cất công cứu thêm lần nữa.

Thế nhưng Bell lại không chịu phối hợp.

Ngay từ đầu gặp mặt, Lộc Minh Trạch đã biết cậu ta cũng là một người bướng bỉnh.

Lúc Lộc Minh Trạch ôm lấy eo cậu ta leo xuống, Bell cực kì không phối hợp, thế là Lộc Minh Trạch đành phải ôm chặt lấy cả người cậu ta:
– Đừng cựa quậy nữa! Tôi đã hứa với anh cậu là cứu cậu rồi, cậu muốn chết tại đây à?
Bell bình tĩnh dược một chốc, sau đó lại mất kiểm soát:
– Mày còn dám nhắc tới anh ấy với tao á!!
Bất thình lình, cậu ta dùng hết sức bình sinh đấm thật lực vào ngực Lộc Minh Trạch:
– Tao liều chết với mày!
Hẻm núi vốn đã không kiên cố, Bell vừa quẫy đạp liền khiến cả vách núi lung lay dữ dội.

Lộc Minh Trạch mất trọng tâm ngã xuống, Mary vốn đang leo rất ổn định đằng trước cũng bị cơn chấn động làm cho suýt rơi xuống.

– Cút! Mary! Lăn xuống!
Mary nhanh nhạy ôm đầu cuộn mình, sau đó lăn xuống men theo sườn núi.

Dù làm như vậy sẽ bị thương, song ít nhiều sẽ không bị rơi xuống vực.

Ấy thế nhưng Bell ở phía bên này lại nhân cơ hội đè lên, vách núi lập tức sụp xuống, đất đá dưới chân rơi lộp bộp.

Lộc Minh Trạch thấy tình huống bất ổn, liền chạy về phía bên kia.

Song vách đá quá yếu ớt, hắn chưa chạy được hai bước, toàn bộ phần đỉnh đã sụp đổ.

Lộc Minh Trạch mất chỗ đứng, người treo giữa không trung.

– Anh Lộc!! Aaaaaaaa!!!
Nghe thấy tiếng thét của Mary, Lộc Minh Trạch toan nhìn xem con bé rốt cuộc bị làm sao, chợt cảm thấy một luồng gió thổi vào mặt mình, vách núi càng ngày càng sụp nhiều, chẳng còn nơi để bấu víu, hắn liền rơi xuống.

Thôi rồi lượm ơi!
–––––––––
Editor: Phong độ lại xuống rồi mọi người ạ, edit cứ dở dở ương ương thế nào đó, sửa đi sửa lại vẫn không thể hài lòng được.

Mọi người đọc đỡ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.