Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 132: Adonis được xác nhận là người thừa kế
Gần trưa, có người gọi tới. Auston ngẩng đầu khỏi sôpha, Lộc Minh Trạch xoay mình quay lưng lại với y, vùi mặt vào chăn. Đã lâu không ngủ, hắn buồn ngủ lắm rồi.
Auston rón rén đứng dậy, tiện tay xoa đầu hắn,. Y mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài, không bao lâu lại trở về. Dù cho cửa mật thất được lắp đặt không gây tiếng động, nhưng khi mở vẫn tạo ra âm thanh, Lộc Minh Trạch cau mày chui ra khỏi chăn, nhìn về phía Auston. Y tiến tới, ngồi cạnh chiếc ghế sô pha, vò tóc hắn:
– Dậy thôi, phải đi rồi.
Lộc Minh Trạch lấy làm lạ:
– Sao thế?
Auston cười:
– Người của nghị viện đặc thù đến thăm. Tính đến hôm nay đã trễ hai ngày so với ngày đã thống nhất từ trước với bọn họ, mấy lão già ấy đến giục tôi đi làm.
Lộc Minh Trạch sực nhớ ra, sau đó ngồi bật dậy:
– Đã qua mấy ngày rồi?
Auston vẫn tủm tỉm cười:
– Được mấy ngày lắm đâu.
– …
Lộc Minh Trạch vội đứng dậy mặc quần áo. Thấy hắn luống cuống tay chân, Auston cười, an ủi:
– Đừng vội, để họ chờ một chút cũng không sao.
Lộc Minh Trạch vừa cúi đầu cài thắt lưng vừa cự tuyệt:
– Đừng, nên gặp mấy người đó càng sớm càng tốt. Sợ nhỡ có gì xảy đến bất ngờ, ta không kịp ứng phó.
Auston không nói gì nữa, chờ Lộc Minh Trạch chỉnh lí đâu vào đó, đóng cửa mật thất, rồi ngồi vào bàn làm việc:
– A Trạch, em đi mở cửa đi.
Người đến là một người đàn ông chừng bốn mươi, năm mươi tuổi. Tuy Lộc Minh Trạch thừa biết những người này đáng tuổi cha Auston, song với vẻ ngoài của họ, hắn vẫn không thể tin họ lại bằng vai với công tước Nicolas.
Theo lễ, hắn pha cho người nọ một tách cà phê, đối phương tùy ý đặt lên bàn, phất tay với Lộc Minh Trạch:
– Cậu ra ngoài trước đi, tôi có việc phải bàn với giám sát trưởng.
Lộc Minh Trạch đứng im re, chờ Auston lên tiếng. Auston đã từng nói, cảnh vệ trực thuộc sự quản lý của văn phòng, bất cứ ai “trông có vẻ quyền cao chức trọng” đều không có quyền ra lệnh hắn và hắn cũng không cần phải nghe lời người khác. Đây đồng thời là vấn đề về thể diện và sự an toàn của Auston, trừ y ra, Lộc Minh Trạch có thể phớt lờ bất cứ ai.
– Không cần, chúng ta trực tiếp vào chuyện chính đi.
Nghe Auston nói vậy, người nọ liền hiểu Lộc Minh Trạch là người thân tín của y. Thế cũng đúng, kiểu chức vụ như cảnh vệ này dường như luôn được giao cho người thân tín.
– Cuộc tổng tuyển cử tổng thống đã bị trì hoãn quá lâu, đã đến lúc bầu ra người thừa kế chính thức rồi. Gần đây anh đã giải quyết xong việc riêng, nên đến nghị viện một chuyến, ta cùng bàn bạc.
Auston mỉm cười đan hai bàn tay vào nhau, mười ngón xen kẽ, chợt ra vẻ như vỡ lẽ điều gì:
– Ồ… Hóa ra là chuyện này. Đúng là trì hoãn đã lâu, đến lúc phải chọn người thừa kế rồi. Chỉ có điều tôi vẫn chưa biết nên chọn người nào kế thừa, không biết các vị tiền bối đã bàn bạc được gì chưa?
Người nọ chần chừ nhìn Auston:
– Đúng là hiện chúng tôi có một ứng cử viên muốn đề cử, nếu như anh không có ý kiến gì thì cứ chỉ định đi.
Auston bỗng bật cười:
– Hóa ra các vị tiền bối đã quyết định cả rồi, bây giờ chỉ là đến thông báo cho tôi thôi nhỉ? Phiền ngài đến tận đây, thật ra chỉ cần nhắn qua máy tính với tôi một tiếng là được mà.
Người nọ bị Auston vạch trần, sự bối rối bộc lộ qua nét mặt:
– Chuyện này đã được chúng tôi quyết định cẩn thận sau khi bàn bạc nghiêm túc. Nếu anh có ý kiến gì, có thể quyết định lại lần nữa. Dù gì anh cũng là giám sát quan, ý kiến của anh vẫn là quan trọng nhất.
Auston không đáp trả:
– Vậy người thừa kế được chọn là?
– Là Adonis điện hạ.
Nghe thế, Lộc Minh Trạch lập tức ngẩng phắt lên nhìn Auston. Ấy vậy mà đối phương nom đã sớm dự liệu trước kết quả này, hoặc là thật sự chẳng thèm để tâm đến chuyện người thừa kế là ai. Nét mặt của y vẫn bình thản. Nhưng Lộc Minh Trạch có thể thấy đôi bàn tay đang thong thả đan vào nhau của Auston bỗng thít chặt lại, điều đó chứng tỏ y vẫn có đôi chút kinh ngạc với chuyện này.
– Hóa ra là nhị hoàng tử điện hạ, Hừm… Nhưng rõ ràng ban đầu ở nghị viện, các vị tranh cãi không ngớt xem ai là ứng cử viên được chỉ định, ấy vậy mà không một ai nhắc đến Adonis điện hạ, thế sao bây giờ đột nhiên lại lôi cậu ấy ra vậy?
Vị nghị sĩ nọ nhìn chằm chằm gương mặt Auston:
– Thế mà anh không kinh ngạc tí nào sao? Anh đã sớm biết rồi ư?
Auston mỉm cười, nói:
– Đâu, tôi rất kinh ngạc đấy.
– …
Đối phương thở dài:
– Thật ra ban đầu Adonis điện hạ là do tổng thống đề cử. Hôm qua chúng tôi đã phải lập tức mở hội nghị khẩn cấp, tổng thống bảo rằng vô cùng xem trọng người con này, ông ta cảm thấy Adonis điện hạ tính cách nhân từ ôn hòa, rất thích hợp làm người thừa kế. Đã thế mấy người thừa kế khác cũng hùa theo, mà phía các nghị sĩ lại không có ứng cử viên phù hợp, cuối cùng phải chọn cậu ta.
Nhân từ ôn hòa?
Lộc Minh Trạch nhăn mặt khinh thường. Đừng bảo lão tổng thống ấy bị mù đấy nhé. Nếu Adonis nhân từ ôn hòa, vậy Auston trên lớp Thẩm Trinh cũng có thể gọi là nhân từ ôn hòa rồi.
Auston khẽ miết ngón tay:
– Ý kiến của công tước Nicolas thì sao?
– Công tước Nicolas bỏ phiếu trắng.
– Ồ?
Lúc này Auston mới để lộ vẻ bất ngờ. Nghị sĩ nọ ra vẻ do dự:
– Lúc đầu, khi nghe tổng thống đề cử người thừa kế tôi sốc lắm, công tước lại không hề phản ứng gì. Chả nhẽ giám sát trưởng không thương lượng trước với công tước ư?
Câu hỏi này có hơi đi quá giới hạn. Tuy mọi người đều ngầm biết về mấy phe cánh, song chẳng bao giờ nói thẳng thừng ra như thế. Huống hồ mối quan hệ của Auston và công tước Nicolas còn liên quan đến nhiều vấn đề cá nhân nữa.
Auston mỉm cười lắc đầu. Y thẳng thắn:
– Như bên ngoài đồn đại, quan hệ giữa tôi và công tước chỉ đỡ hơn chiến tranh lạnh chút ít. Những gì ông ấy bày tỏ chỉ là quan điểm chính trị của riêng ông ấy, lời của tôi cũng chỉ thể hiện ý kiến cá nhân. Ý kiến của hai chúng tôi đã rất nhiều lần bất đồng nhau. Nếu nói bàn bạc vấn đề liên quan đến công việc… kể từ khi tôi trưởng thành đã không còn nữa rồi.
Đối phương lúng túng nở nụ cười. Auston nói thêm:
– Huống hồ, nếu quan hệ của chúng tôi quá thân thiết, mọi người sẽ không cho phép công tước Nicolas vào nghị viện đặc thù đâu nhỉ?
Nghị sĩ nọ không muốn bình luận gì thêm về chuyện ấy nữa:
– Vậy chuyện tạm chỉ định Adonis điện hạ cho vị trí người thừa kế, ý kiến của anh là?
Auston trầm ngâm một chốc, rồi bất chợt mỉm cười:
– Vì tất cả mọi người đều bỏ phiếu thông qua, nên tôi bỏ phiếu phản đối vậy.1
– … Giám sát trưởng!
Lộc Minh Trạch nghe thế trợn mắt bất lực. lý do này nghe cứ như cố ý đối nghịch với các nghị sĩ, có thể nói là cực kì ngây thơ.
Auston chống khủy tay lên mặt bàn, ngón tay mân mê cằm. Y mỉm cười nhìn nghị sĩ trước mặt:
– Ông chỉ đến truyền đạt tin tức, rồi đem ý kiến của tôi về cho nghị viện đặc thù, đừng có bình phẩm ý kiến của tôi.
Mặt tên nghị sĩ nọ đỏ gay vì tức giận. Auston lại nhằm ngay lúc ấy đưa tay về phía ông ta:
– À đúng rồi, ông không quên mang cho tôi hồ sơ phiếu bầu của các nghị sĩ đâu nhỉ. Tôi không muốn bản kết quả đã được phân loại, đưa tôi bản gốc.
Tên nghị sĩ nén giận thò tay lôi một tập tài liệu từ trong cặp ra, đặt trước mặt Auston:
– Tôi nhất định sẽ truyền đạt ý lại ý kiến của giám sát trưởng nguyên văn không sót một chữ!
Auston mỉm cười gật gù:
– Được, cực cho ông quá. Ryan, thay tôi tiễn khách.
Sau khi đưa tên nghị sĩ đi, Lộc Minh Trạch trở về thì trông thấy Auston đang xem phiếu bầu của các nghị sĩ. Hắn cũng mon men lại gần:
– Sao anh không muốn bản kết quả đã phân loại mà phải tự xem xét… Biết ai bỏ phiếu thông qua là được rồi mà.
Auston tranh thủ ngẩng đầu nhìn hắn, tiện tay ôm Lộc Minh Trạch kề bên:
– Xem phiếu bầu đã thông qua làm gì?
– Để đó khi nào tính sổ luôn một lần…
Auston phì cười:
– Trong mắt em tôi là kiểu bạo chúa thế sao?
Lộc Minh Trạch chép miệng, suy ngẫm lại hình thức chung sống gần đây của y với mình. Bạo chúa hay không không biết, thế nhưng chắc chắn phải mang tiếng là “S” rồi.
Auston giật cổ áo hắn, Lộc Minh Trạch vô thức cúi đầu theo, người nọ liền thả một nụ hôn nhẹ lên môi hắn:
– Ngoan, đừng nghĩ ngợi nữa, pha tách trà cho tôi đi.
– Xùy…
Lộc Minh Trạch bưng trà đưa cho Auston:
– Thái độ vừa rồi của anh với nghị sĩ không tốt tí nào cả. Ngang như cua ấy. Anh cố ý làm khó dễ ông ta đấy à?
Auston bưng tách trà nhấp một ngụm:
– Ừ! Em cũng nhìn ra rồi.
Ai có mắt mà chẳng thấy được, Lộc Minh Trạch nghĩ bụng.
– Vấn đề là cứ phải đối đầu với bọn họ làm gì?
Auston giương mắt liếc Lộc Minh Trạch, hừ mũi:
– Bọn họ lén lút chọn người thừa kế sau lưng tôi, không tôn trọng tôi… Tôi vẫn không được làm khó dễ ông ta sao? Những người đó đừng hòng suôn sẻ đưa Adonis lên nắm quyền.
Lộc Minh Trạch nghiêng người đối mặt với Auston, giật tách trà trong uống một hớp:
– Nói mới nhớ, tôi muốn hỏi từ lâu rồi, sao lại đột ngột như vậy? Chẳng kịp trở tay nữa. Adonis ghê phết chứ đùa, anh chỉ mới vượt qua kỳ động dục mà hắn đã từ một hoàng tử vô danh biến thành người thừa kế rồi ư?
Nói rồi hắn vỗ đùi cái đét:
– Bảo sao hắn muốn bỏ thuốc anh vào thời điểm này, nhất định là có âm mưu.
Không tài nào xem tài liệu được với tiếng la lối của hắn, Auston vươn tay ôm Lộc Minh Trạch:
– Có âm mưu hay không tôi không biết, nhưng, bây giờ tôi có thể xác định người đề nghị thành lập nghị viện đặc thù chắc chắn là Adonis.
Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt:
– Tại sao?
– Thực chất Adrian khá kiêng kị sự tồn tại của nghị viện đặc thù, bây giờ ông ta cố gắng đưa Adonis lên làm người thừa kế, có lẽ nhằm lót đường cho Uriel. Adonis không có bối cảnh, bình thường luôn tỏ vẻ mềm yếu dễ bắt nạt, liệu em có muốn được dâng tận tay một con rối như vậy không?
Lộc Minh Trạch nhíu mày:
– Ý anh là, tổng thống định hi sinh đứa con thứ của mình cho tương lai con cả… để hắn ta trở thành tay chân cho Uriel?
Auston gật gù:
– Dù gì Adonis cũng không có tính uy hiếp, dùng hắn để chuyển hướng mũi dùi thì không còn gì thích hợp hơn.
Y cầm lấy tập hồ sơ biểu quyết, rút một tờ cho Lộc Minh Trạch xem:
– Tôi yêu cầu bọn họ nộp bản gốc chính là để xác nhận chuyện này. Thời nay rất ít ai kiên nhẫn sử dụng giấy bút, họ quá ỷ lại máy móc… Thế nên, khá dễ dàng nhận ra qua nét chữ, lúc bỏ phiếu ai là đã có dự tính từ trước, ai do dự, ai bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của hiện trường và hùa theo. Chắc chắn có người của Adonis bỏ phiếu đồng ý, nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả những ai bỏ phiếu đồng ý đều là người của hắn ta.
Lộc Minh Trạch cầm hồ sơ phiếu bầu:
– Cái này biết xem kiểu gì?!
Auston cười bất lực:
– Tôi tiếp xúc với họ nhiều nên hiểu khá rõ tính cách của mỗi người, em không thấy được là chuyện thường tình.
Lộc Minh Trạch trả hồ sơ lại, nhíu mày:
– Khoan hãy phân tích những thứ này, tôi thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cách giải quyết. Nếu hắn thật sự chiếm được cái ghế thì tính sao? Mắt tổng thống bị chột rồi, chẳng nhìn ra năng lực của Adonis, nhưng anh biết mà, nếu thật sự để hắn nắm quyền… hắn sẽ không ngoan ngoãn làm con rối. Đến lúc đó người đầu tiên gặp xui xẻo chính là anh!
Thật ra nếu Uriel lên nắm quyền, người đầu tiên gặp xui xẻo cũng là Auston, chỉ có điều Uriel không khó đối phó như Adonis… Cái lão tổng thống này cũng thật là, sao bất công đến vậy chứ.
– Vả lại ngài công tước… Sao ông ấy lại bỏ cuộc? Anh không nói cho ông ấy biết Adonis là kẻ thù của anh à?
Auston liếc hắn:
– Đừng gấp gáp, ông ấy đã biết người giật dây là Adonis, cho nên mới bỏ phiếu trắng. Ý đồ của ông ấy là… muốn tôi nhân cơ hội này kéo Adonis xuống hoàn toàn.
Lộc Minh Trạch khó hiểu nhìn y:
– Tôi không hiểu.
Auston mỉm cười, nói:
– Môi trường chính trị không có mâu thuẫn giống như vũng nước đọng vậy, trong vũng nước đọng không có sóng. Bây giờ Adonis tìm thấy cơ hội để vươn lên, mà tôi lại bỏ phiếu phản đối, đưa vào tình thế buộc phải hành động. Người ta thường để lộ sơ hở khi bị buộc hành động, lúc đó chúng ta mới có cơ hội phản kích. Chắc chắn Adonis đoán được rằng tôi sẽ phản đối, nếu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng tung con bài trong tay, tôi sẽ cho hắn cơ hội này.
Lộc Minh Trạch cau mày nói:
– Trong tay hắn còn có con bài gì nữa?
Auston mỉm cười nhìn hắn:
– Phải, chúng ta đã bắt hết bài của hắn rồi, còn lá bài nào nữa chứ… Adonis không có bản lĩnh phi thường đến thế, hắn cũng phải đánh từng nước cờ một, em suy nghĩ kỹ chút đi.
Lộc Minh Trạch trầm tư hồi lâu, chợt vỡ lẽ:
– Ký sinh trùng Inved!
Trong tất cả những điều Auston lo ngại, chỉ có cái này chưa xảy ra. Lẽ nào Adonis thật sự muốn “được ăn cả ngã về không”, kéo toàn bộ người chủ tinh cùng chôn vùi theo ư?
– Em yên tâm.
Auston dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn:
– Trước khi biết Adonis muốn gì, quả thật tôi đã sợ hắn sẽ làm chuyện điên rồ. Nhưng bây giờ tôi đã biết, nên chẳng còn lo ngại nữa.
– Bởi vì bây giờ hắn muốn làm người thừa kế?
Auston gật đầu:
– Hắn muốn xây dựng danh tiếng cho bản thân, thậm chí tạo nên hình tượng một người anh hùng… để bác bỏ sự phản đối của tôi.
Lộc Minh Trạch gật gù, nhưng chưa kịp nói gì thì bỗng nghe thấy tiếng ì xèo ngoài hành lang, Lộc Minh Trạch cảnh giác bước tới cửa, nhìn ra ngoài qua màn hình.
Bên ngoài có một nhóm vệ sĩ đang cãi nhau với một đám người bao quanh một sinh vật màu đen.
… Sinh vật màu đen kia trông quen quen.
Như để chứng mình cho suy đoán của hắn, sinh vật màu đen đột nhiên quay về phía này:
– Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!
– Thượng tá?!
Auston đứng lên:
– Làm sao vậy?
Lộc Minh Trạch vội vàng kéo cửa lao ra:
– Không biết! Thượng tá đến đây! Tôi ra ngoài xem sao.
Con chó chết tiệt này! Dám xông vào cả văn phòng chính phủ!