Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 115: Tôi không muốn em thấy bộ dạng chật vật của mình
Auston cười, bước lại, như thể không thấy cảnh vệ của mình bị người ta sỉ nhục.
Y đứng sừng sững trước mặt Xavier, che chắn cho Lộc Minh Trạch, tay phải nhẹ nhàng phủ lên cổ tay trái rồi nhìn hắn ta. Động tác này là nghi thức chào của sĩ quan cấp cao đối với cấp dưới, song Auston lại làm một cách vu vơ, dường như tất cả chỉ là tình cờ.
Nhưng Xavier là một kẻ thông minh. Thấy Auston cứ đứng lù lù ra đó mà chẳng nói chẳng rằng, hắn ta biết ngay đối phương đang chờ mình làm lễ chào. Hệ thống phân cấp ở chính phủ liên bang cực kì nghiêm ngặt, sĩ quan cấp dưới khi gặp cấp trên phải làm lễ chào. Huống hồ, Auston đang là thượng tướng bốn sao duy nhất.
Thế nên dẫu không bằng lòng thì Xavier cũng phải “bằng mặt” làm nghi thức quân đội với Auston. Bấy giờ, Auston mới gật đầu buông tay.
Y ra vẻ nghiền ngẫm, thở dài:
– Thượng tá Xavier này, anh đã làm quan chỉ huy nhiều năm nay, chắc biết giữ chừng mực trước mặt binh lính. Làm việc cho nhà Nicolas hay Cyprus gì đó… May gặp phải tôi, nhỡ bị người khác nghe được, người ta hiểu lầm thì biết làm sao? Kể từ khi thượng tướng Lavic thành lập chính phủ liên bang, nước ta đã là một đất nước của nhân dân, mọi điều chúng ta làm đều vì nhân dân. Nếu khiên cưỡng phân chia theo gia tộc, phải nói cả gia tộc Nicolas của tôi và gia tộc Cyprus đều cống hiến hết mình cho nhân dân. Một cảnh vệ nhỏ bé như cậu ấy lấy lập trường gì để dâng mình cho riêng một gia tộc nào đó?
Lavic là người đầu tiên nhậm chức tổng thống chính phủ liên bang, cũng là người đầu tiên áp dụng chế độ phân quyền. Dù rằng ai cũng thừa biết, “dân chủ” từ lâu chỉ còn là cái danh hão, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải ra vẻ quan tâm lắm.
Xavier lặng thinh nhìn chòng chọc Auston. Y mỉm cười mặc hắn nhìn, khóe mắt cong như trăng lưỡi liềm, nom chân thành đến lạ. Xavier nhìn mãi, cuối cùng đành thỏa hiệp. Hắn ta đâu thể nói toẹt ngay trước mặt người ta rằng mình chẳng ưa gì Lavic. Hắn cúi đầu với Auston, thừa nhận mình ăn nói bất cẩn.
Nhưng Auston nào dễ buông tha cho hắn ta đến thế. Y quay sang một tên lính gác khác, nói:
– Chính phủ liên bang chúng ta không phải chính phủ của một người, cũng không phải chính phủ của một gia tộc nào đó. Tất cả hành vi hay lời phát biểu gây chia rẻ đất nước đều là bị cấm. Là một quan chức cấp cao, anh nên đặc biệt chú ý đến lời ăn tiếng nói và cử chỉ của mình. Hôm nay tôi không chỉ nói riêng cho thượng tá Xavier mà còn nói cho tất cả mọi người cùng nghe, đã rõ chưa?
Mấy tên lính gác biết nói gì nữa chứ? Auston lấy Lavic chặn họng thủ trưởng của họ, nào có ai dám bất kính với vị tổng thống thành lập liên bang đời đầu cho được. Huống hồ, cả thủ trưởng cũng không phản đối, binh lính lại càng im re.
Bọn họ chỉ biết đáp rõ.
Lộc Minh Trạch nghe bọn họ nói đủ thứ trên trời dưới đất, chỉ thấy thủ đoạn sỉ nhục thẳng mặt của Auston quá ư là cao siêu, còn cao siêu chỗ nào thì không nói rõ được. Bởi đầu hắn lúc này đang quay ù ù như cối xay lúa, phải nói khi nãy Xavier mạnh tay quá chừng quá đỗi.
Xavier bị mất mặt trước đám cấp dưới, nhất quyết cắn chặt lấy Auston, hắn nói:
– Nếu tất cả mọi người đều không có đặc quyền, vậy kiểm tra xe đi. Chí ít cũng phải cho Omega trên xe trình diện, để chúng tôi đăng ký xác nhận thân phận chứ.
Auston cười, gật đầu chấp thuận.
– Nhưng anh cũng phải xin lỗi cảnh vệ của tôi chứ, thượng tá Xavier. Anh không có quyền đánh cậu ấy. Cảnh vệ của tôi là sinh viên Glasgow, dù đang trong thời gian thực tập thì vẫn thuộc Glasgow. Giả như cậu ta thật sự phạm lỗi, sĩ quan vẫn không thể xử lí trực tiếp, mà phải giao cho tòa án quân sự. – Auston mỉm cười nhìn hắn ta – Đến khi đó, tôi sẽ đích thân đưa cậu ấy lên tòa.
Rõ ràng yêu cầu như vậy là sỉ nhục Xavier. Đường đường là thượng tá lại xin lỗi một tên lính quèn trước mặt biết bao người, nhục nhã đến nhường nào ai cũng rõ. Lẽ hiển nhiên, Xavier không hề đồng ý, hắn ta cười nhạt:
– Tôi đánh là bởi cậu ta không phục tùng mệnh lệnh. Lẽ nào cảnh vệ của hầu tước chỉ cần tuân lệnh của riêng anh và phớt lờ những thủ trưởng khác ư?
– Đương nhiên là không. Phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của quân nhân, song, chúng ta cũng phải có thái độ tôn trọng họ. Tuân theo mệnh lệnh không có nghĩa là trở thành nô lệ.
Auston nói chuyện rất lễ độ, nhưng câu nào câu nấy bọc đinh mềm. Cứ mỗi con chữ lại thêm một chiếc đinh đóng dính Xavier vào chân tường.
Thật ra Lộc Minh Trạch không giận nữa. Trước khi Auston đến, hắn còn cố nín nhịn, nhưng y xuất hiện, Lộc Minh Trạch đã suy nghĩ thấu đáo hơn. Xavier chỉ lấy hắn làm cái cớ để cạnh khóe Auston. Chiêu này bỉ ổi, nhưng hả hê vô cùng.
Nghĩ mà hãi, hắn chẳng buồn quan tâm đến việc Xavier có xin lỗi hay không nữa. Rồi hắn trông thấy Roy đi xuống xe, không biết xầm xì chuyện gì, có lẽ là muốn xác minh danh tính. Tay Lộc Minh Trạch siết vải quần, cố không để mình ngất đi, đã lúc này mà còn ngã nhào ra đấy thì thật xấu hổ làm sao.
Không biết qua bao lâu, hai bên cuối cùng đã thỏa thuận xong xuôi. Auston đưa Lộc Minh Trạch và Roy lên xe. Vừa bước một chân lên, Lộc Minh Trạch đã không chịu được nữa, lảo đảo bổ nhào, Auston đứng ngay bên cạnh đỡ lấy hắn, Roy thì tiện tay nắm cửa.
Trên xe những người là người, Auston lại không chịu buông Lộc Minh Trạch, bế xốc hắn lên, bước vào trong buồng xe mà ngồi. Lộc Minh Trạch vịn vai Auston, nôn vài cái, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Auston mặt lạnh tanh, hỏi:
– Làm sao thế này?
Người trên xe đều nghe tường tận sự việc bên ngoài, Auston vừa lên xe lại càng rõ đầu đuôi hơn ai hết, nên hiển nhiên y đang ám chỉ tình trạng thân thể của Lộc Minh Trạch.
Roy ù ù cạc cạc, quay mặt sang Milocy. Gã ta liền vươn tay ấn lên trán Lộc Minh Trạch, rồi lại ấn sau đầu, cười hì hì, nói:
– Không thấy chấn thương~ Muốn biết trong đầu có vấn đề hay không phải kiểm tra bằng máy móc. Ôi… Bị một cái tát làm chấn động cả não ư? Nghe bảo sức thượng tá Xavier lớn lắm.
– Không sao… Không đến mức đấy, chỉ choáng tí thôi.
Lộc Minh Trạch vội khua khoắn tay. Bị một cái tát làm chấn động não, nghe có hợp lý tí nào không?! Nói ra mất hết mặt mũi! Đã thế hắn còn rúc vào lòng Auston trước mặt bao nhiêu người, khốn, mất mặt bội phần.
Lộc Minh Trạch luống cuống bò xuống đất, Auston lạnh lùng đỡ Lộc Minh Trạch dậy, bắt hắn ngồi cạnh mình:
– Đừng cậy mạnh! Lát khó chịu chỗ nào phải nói.
Họ phải tiết kiệm thời gian vào thành trung tâm nên không thể mang Lộc Minh Trạch đến bệnh viện kiểm tra ngay lúc này được. Auston giận lắm, mặt lạnh dần chừng như sắp tiệp màu với tảng băng. Roy chưa từng thấy y trong bộ dạng này. Ngài hầu tước trong mắt cậu ta luôn cười mỉm chi, mặc người ta đâm sau lưng, nay chợt thấy y phẫn nộ ra mặt, khá là bất ngờ.
Cậu ta không sợ, chỉ thấy mới mẻ. Chốc chốc lại đánh mắt sang phía Auston. Lộc Minh Trạch tưởng Roy không thích Auston như thế, liền giật nhẹ tay áo y, ngầm nhắc nhở y chú ý. Nhưng không biết Auston đang suy nghĩ gì mà cứ thẫn người, khi nhận ra động tác nhỏ của Lộc Minh Trạch, y ôm chặt lấy hắn, vỗ về lưng hắn chẳng thèm nghĩ ngợi.
– …
Ý tôi Không phải đòi ôm đâu nhá?!
Do mối quan hệ của Lộc Minh Trạch và Auston chưa được công khai chính thức, tuy không cố giấu diếm khi ở trước mặt người phe mình, nhưng cả hai đều là kiểu người ít thể hiện, nay bỗng dưng ôm dính lấy nhau nên ai nấy cũng hốt hoảng, đồng thời thấu hiểu nguyên nhân Auston nổi giận.
Bà xã của hầu tước bị gã ngu ngốc kia cho ăn tát, ngài không giận tái mặt mới là lạ.
Ối giời ơi, ngài hầu tước thương vợ quá chừng! Hành động nom tự nhiên chưa kìa.
Ôi ngài hầu tước…
Hình như ngài hầu tước là đồng tính.
Hàng loạt những suy nghĩ ăn ý lặng lẽ quét qua buồng xe như một cơn gió, như thể trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều mở sóng điện não. Chấm dứt dòng suy nghĩ, ai nấy ra vẻ trầm tư – Chà, đồng tính luyến ái cơ à… Hình như đúng thế thật, ngài đang ôm một Alpha đấy thôi…
Rồi họ đồng loạt dời mắt, duy Roy chưa kịp quay đầu, vẫn trân trân nhìn hai người như đang nhìn khỉ làm trò. Milocy ngồi bên cạnh lập tức vươn tay bịt mắt Roy.
– Hì hì… Trợn to thế là mù đó.
– …
Hành động bất thình lình của Auston khiến Lộc Minh Trạch ngớ người. Phải đến khi lấy lại thần hồn, hắn mới đẩy mạnh y ra. Auston cúi thấp đầu nhìn hắn ra vẻ khó hiểu, sợ y lại làm thêm một hành động kì quặc nào nữa, hắn liền mở miệng chặn họng:
– Chúng ta sẽ làm gì vậy?
– Vào thành trung tâm đặt thiết bị gây nhiễu, kết hợp sử dụng các loại thuốc có trong xe.
Nét âu lo thoáng qua gương mặt Auston:
– Pheromone về mặt công kích rất khó chơi, có thể đối phương sẽ lợi dụng điều này. Để tránh rắc rối, tốt nhất là cài đặt thiết bị gây nhiễu trước, chí ít ta sẽ không rơi vào thế bị động khi xung đột quân sự.
Nói đoạn, chừng như nhớ tới điều gì, y kéo Lộc Minh Trạch lại gần, vươn tay ôm eo hắn, sau đó thì thầm:
– Nhưng hiện tại số lượng thiết bị gây nhiều không đủ, chúng ta chỉ có thể ưu tiên lắp đặt tại thành trung tâm.
Lộc Minh Trạch không cầm lòng được phải vuốt ve tay y, nói khe khẽ:
– Nhiều người lắm, cẩn trọng nhé.
Auston nhướng mày nhìn hắn, Lộc Minh Trạch ngượng ngùng hắng giọng:
– Đã đến mức này rồi sao?
Auston nở nụ cười bất đắt dĩ:
– Không phải đã đến, mà là sớm muộn gì cũng đến… Tất cả các cuộc tranh chấp chính quyền đều phải giải quyết bằng lực lượng vũ trang.
Y nhẹ nhàng nắm lấy tay Lộc Minh Trạch, áy náy nhìn hắn:
– Tôi chưa bao giờ muốn kéo em vào chuyện này…
Lộc Minh Trạch rút phắt tay ra, cái đầu vốn đã dội ong ong càng đau gấp bội. Hắn lại nói khẽ:
– Anh làm ơn đừng mãi coi thường người khác thế. Cẩn trọng đi!
Auston thở dài, mặt nom rầu rầu:
– Sao em cứ để ý những thứ tủn mủn vậy…
Lộc Minh Trạch nhìn quanh, thấy ai nấy thu mình vào trong góc, có vẻ không chú ý đến hai người họ. Y nói đúng, bản thân hắn lúc nào cũng chăm chăm vào những chuyện không đâu, thật chẳng nể nả gì cả. Hắn do dự nắm tay Auston:
– Không sao đâu, ngay từ ban đầu, khi quyết định đứng cùng chiến tuyến với anh, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi… Anh nhớ không, hồi còn ở sao Snow, khi chúng ta đến chủ tinh để mua lương thực, tôi còn nghĩ anh là tội phạm truy nã đấy, có biết không? Tôi đã sẵn sàng đối mặt với mọi nguy hiểm. Tình hình hiện tại liệu có gay go bằng khi đó không?
– Cách em an ủi chẳng hề thay đổi tí nào.
Auston mỉm cười, ôm chặt lấy hắn, cằm cọ lên mái tóc Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch hãi hùng — Này này, đang ở trên xe đấy nhá! Trên xe có nhiều người lắm đấy nhá! Ở chốn riêng tư thì chẳng sao… Nhưng đương trước mặt người ta mà cũng làm cái trò buồn nôn này, khốn, trông mà cay mắt!
Y chính là nhân vật khiến người ta cay mắt nhất!
Lộc Minh Trạch lại xô y ra lần nữa, rít qua kẽ răng:
– Cẩn trọng chút đi!
Lúc này, đầu Lộc Minh Trạch lại bắt đầu nhói từng cơn, hắn bất lực nhìn chòng chọc Auston:
– Lần sau có chuyện gì thì phải nói ngay. Vừa đến hiện trường đã thấy mặt Roy, tôi sợ hết hồn. Nếu ông đây không ứng biến nhanh thì lộ hết cả rồi.
Auston mỉm cười, nghịch sợi tóc mềm mại của hắn:
– Vì tôi biết em có thể tùy cơ ứng biến nên mới cho em đi đấy. Đây là lỗi của tôi, lịch trình của tổng thống bỗng dưng đẩy lên sớm hơn, vừa nhận tin, tôi liền gọi ngay cho bọn Roy mà không kịp thông báo cho em.
Lần này, Lộc Minh Trạch không né tay y như né tà nữa. Hắn hỏi:
– Tổng thống không ở thành trung tâm à?
Auston gật đầu:
– Ông ta dẫn theo thân binh… Thân binh của ông ta cũng như hai ngàn thuộc hạ của tôi, đều là những người ưu tú nhất. Sự có mặt của bọn họ sẽ gây khó khăn khi hành động.
– Ra là thế… Sau này phải nói ngay cho tôi nhé.
Auston mỉm cười giải thích:
– Nhiều chuyện rắc rối lắm, tôi nhớ được cái gì thì kể với với em cái đó…
Y chỉ đầu mình:
– Những thứ tạm thời chưa dùng đến đều đặt trong đây hết.
Lộc Minh Trạch bị y chọc cười, nhưng vừa dợm cười thì sực nhớ quanh mình còn có người, hắn bèn kìm lại, ra vẻ nghiêm túc.
Auston nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Thấy khó chịu thì dựa vào tôi mà nghỉ ngơi một lát này, không còn xa nữa đâu.
– Tôi không yếu đến thế đâu. Mau mau giải quyết xong chuyện ở đây rồi hẵng nói.
Milocy phát minh hơn ba mươi mấy thiết bị gây nhiễu, được lắp đặt dày đặc trong cống ngầm và buồng chính của tòa chính phủ. Lúc này đây, Lộc Minh Trạch mới hiểu được tại sao phải cần nhiều người để lắp đạt thiết bị đến thế, thậm chí ngay cả Auston cũng phải giúp đỡ một tay, ra là họ muốn kiểm nghiệm tại hiện trường.
Công việc kiểm nghiệm có hai phần, một là hiệu quả gây nhiễu của thiết bị, hai là khả năng của các loại thuốc kháng nhiễu.
Thuốc kháng nhiễu là dùng cho người của Hội Tự Do. Bởi thiết bị gây nhiễu tác động đến tất cả pheromone, đồng nghĩa với việc nó cũng tác động đến phe mình. Ai lại đi phát minh một thiết bị giết địch một ngàn mà tự tổn hại tám trăm cho được.
Những người được lựa chọn đều tự nguyện trở thành vật thí nghiệm của Milocy, trong hai mươi người tình nguyện, có cả ba giới tính gồm Alpha, Omega và Beta.
Auston không cho phép Lộc Minh Trạch ở lại hiện trường, bèn bảo hắn ra ngoài canh chừng. Còn y nhất định phải có mặt ở đây, để trấn an cảm xúc của những người tình nguyện.
– Anh không thể đuổi tôi ra ngoài chỉ vì tôi không có pheromone chứ!
Lộc Minh Trạch phát rồ lên, dù không ngăn được, nhưng chí ít cũng cho hắn xem với chứ?
– Yên tâm, Milocy đã thử nghiệm vô số lần trên các sinh vật khác nhau rồi. Tuyệt không có hại, chỉ là lần thử nghiệm cuối cùng thôi, tôi sẽ không sao đâu.
Y chống tay lên cửa, ngăn Lộc Minh Trạch lại, mỉm cười nói rằng:
– Vả lại… Tôi không muốn em thấy bộ dạng chật vật của mình.
Cánh cửa trước mặt từ từ khép lại, Lộc Minh Trạch chợt thấy tim quặn đau. Hắn thật lòng muốn hỏi Auston: Thế có đáng không, nếu họ từ bỏ thì sao? Xưa nay vẫn sống êm đẹp đấy thôi?
Nhưng Lộc Minh Trạch không hỏi được. Sâu trong đôi mắt xám của Auston, ngoại trừ sự nghiêm túc thì chẳng có lấy cảm xúc nào. Y đã sẵn sàng, dù kết quả có tệ hại cách mấy, y cũng chịu tất, càng thất bại y càng không thể buông bỏ…sự tự do của tất cả Omega.
Hơn hai mươi người tình nguyện trong căn phòng ấy, bao gồm cả Roy và Hess… Họ đều giống Auston, đều chấp nhận gánh chịu bất kì hậu quả nào. Những con người ấy về bản chất không khác Auston là bao, rặt những phần tử điên cuồng, rặt những người đặt cược tính mạng chỉ vì thứ gọi là tín ngưỡng… Cơ thể họ cũng có máu có thịt, khác gì người thường đâu.
Vậy nên, những người kia có thể hi sinh, tại sao Auston lại không?
Lộc Minh Trạch áp bàn tay lên cửa, mắt rũ xuống, nói khe khẽ:
– Tôi ở đây chờ anh…
– Không được cho bất cứ kẻ nào bén mảng đến đây. Chỉ cần phát hiện thứ gì kì lạ… Giết!