Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 11: Khám bệnh mà không muốn trả tiền, thì phải biết đánh nhau


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 11: Khám bệnh mà không muốn trả tiền, thì phải biết đánh nhau

Edit: Cá chết

***

Đợi lát nữa tôi nói thế nào anh phải làm y thế đó, không được do dự.”

Alpha không biết tinh cầu Snow có phân biệt nam bắc, y chỉ cảm nhận được vẻ sốt sắng từ hành động đổi cách lái xe của Lộc Minh Trạch, tuy là nói vậy, nhưng trong mắt y cũng không rõ khác nhau chỗ nào.

“Được thôi.”

Bầu không khí căng thẳng này càng rõ ràng hơn theo khoảng cách mỗi gần của bọn họ về phía Bắc, con xe của Lộc Minh Trạch như muốn dốc hết sức lao thẳng về phía trước, Alpha ôm eo Lộc Minh Trạch, lòng bàn tay dán chặt vào vòng eo gầy của hắn, ngón tay y tuy bị buộc rất nhiều nẹp, nhưng vẫn cảm giác được thân thể đối phương đang căng thẳng.

Eo Lộc Minh Trạch rất nhỏ, không phải kiểu nhỏ nhắn nhu nhược kia, mà là gầy chắc khỏe, sờ vào rất thoải mái. Alpha nhắm mắt lại, hai tay vẫn rất quy củ đặt bên eo Lộc Minh Trạch, ngay cả ngón tay cũng không động đậy, y có thể cảm nhận được từng khối cơ bắp của đối phương đều đang thủ thế chờ đợi, như thể bất cứ lúc nào sẵn sàng đón nhận nguy hiểm có thể sẽ xuất hiện một giây sau.

Chiếc xe tiếp tục tăng tốc một lúc, Alpha liền nhìn thấy một cánh cửa to lớn, trên cửa viết bốn chữ “MSFT”, vốn phải là màu vàng, giờ đã phai mờ.

“Keng!”

Một tiếng rút đao!

Lộc Minh Trạch hô to: “Mau nằm sấp xuống!!!”

“Vèo!”

Alpha liền cúi thấp đầu theo phản xạ, có thứ gì đó sượt qua vai Lộc Minh Trạch rồi bay qua đỉnh đầu y, cùng lúc đấy, chiếc xe họ đang cưỡi vọt vào trong cửa. Ngay sau đó là hai tiếng leng keng của kim loại va chạm nhau vang lên, trượt thêm một đoạn dài, chiếc xe chậm rãi ngã xuống.


Alpha mang mũ bảo hiểm tầm mắt bị cản trở, nhưng lúc chiếc xe quay đuôi y thấy rõ cái thứ vừa gặp ban nãy, một món đồ tròn tròn, xoay tròn bay thật xa ra phía sau.

Alpha lướt qua vai Lộc Minh Trạch nhìn tình hình đoạn đường phía trước, là một đoạn dốc dựng đứng, rồi y liền nhìn tình huống bên Lộc Minh Trạch, hai tay hắn nắm một thanh trường đao, trên không trung không ngừng biến ảo phương hướng, bóng đen không ngừng tiến về phía thanh đao, ép thân thể của hắn đến không chịu nổi, có người tấn công bọn họ!

Lộc Minh Trạch không có tay để giữ tay lái, đầu xe mất khống chế ngã sang một bên. Lộc Minh Trạch mắng thầm một tiếng, hai tay dùng sức vung thanh đao ra, vừa định thu hồi vũ khí, lại cảm thấy sức mạnh bên hông buông lỏng, tấm lưng lập tức dính sát vào một lồng ngực nóng bỏng.

Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn thấy bên hông có hai cánh tay duỗi ra phía trước, thay hắn khống chế tay lái, hắn ngơ ngác, liền nghe Alpha ra lệnh bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đừng phân tâm, tắt máy đi.”

Chân Lộc Minh Trạch nhanh nhẹn đạp thắng xe, Alpha giẫm lên bàn đạp chân lấy đà dùng sức ưỡn người về phía trước, Lộc Minh Trạch bị y nhấc chân lên á một tiếng, vị trí được nhường ra. Alpha thừa cơ chiếm vị trí lái, lấn Lộc Minh Trạch đến nỗi còn nửa cái mông đành phải ngồi lên đùi y, cũng may bọn họ mặc đủ dày, Lộc Minh Trạch lại đang ngồi co ro, không khéo hắn lại ngồi lên cái chỗ kia của Alpha mất.

Lộc Minh Trạch vẫn duy trì tư thế nửa dựa vào ngực Alpha như vậy, cùng bóng đen kia đâm chém mấy lần, hai người cùng chiếc xe đồng thời lao thẳng xuống dốc.

Kỹ thuật lái xe của Alpha rất tốt, chiếc xe theo quán tính trượt xuống dốc, rồi mất đi trạng thái thăng bằng. Lộc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía sau, mặt của Alpha bị cái mũ bảo hiểm che gần hết, chỉ để lộ đôi mắt, tầm mắt hai người đúng lúc đặt lên nhau.

Đôi mắt của Alpha như biết nói, tầm mắt từ trên mặt hắn trượt tới tay cầm lái, tựa muốn hỏi có muốn đổi chỗ hay không.

“Đổi đổi đổi! Anh nhích ra sau dùm chút, ông đây bị anh lấn rơi mất.”

Alpha nhẹ giọng cười cười, vịn xe chờ Lộc Minh Trạch thả vũ khí rồi đến cầm tay lái liền buông tay ra, hai tay như cũ đặt ở bên eo hắn.

Lộc Minh Trạch lén lút bĩu môi — tên Alpha này thế mà thật sự là chính nhân quân tử? Hay là hắn từ trên xuống dưới hoàn toàn không có chút sức hấp dẫn nào hết?

Lộc Minh Trạch đang miên mang suy nghĩ, phía sau truyền đến giọng nói mơ hồ: “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”

Lộc Minh Trạch cau mày thở dài nói: “Chúng ta tiến vào địa bàn của người ta, cái này gọi là thị uy.”

Alpha nhìn lại cánh cửa to lớn đã cách họ rất xa, phát hiện trên đỉnh cửa có hai, ba cái bóng đen đang đứng, cứ nhìn theo bọn họ. Khuôn mặt Alpha giấu sau mũ bảo hiểm khóe môi khẽ nhếch– “Thị uy” này, rốt cuộc là hắn thị uy với những kẻ kia, hay những kẻ kia thị uy với người xâm nhập từ bên ngoài? Dù sao bên kia cũng bị Lộc Minh Trạch chém chết một người, chịu thiệt là đối phương.


Đoạn đường sau đó không còn mạo hiểm như trước nữa, xe của Lộc Minh Trạch một đường rất thuận lợi mà tiến vào thành, chỉ cách một cánh cổng, nhưng giống như hai thế giới riêng biệt.

Con đường ngoài thành vẫn còn gọn gàng, vào thành liền thành rách rách rưới rưới, đâu đâu cũng có những viên gạch vỡ. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là nhà cửa ngoài thành rất gọn gàng, nhưng vật liệu xây nhà căn bản là gạch và đá đen, nhà cửa trong thành lại cao lớn tráng lệ, thậm chí còn dùng vật liệu chống thấm loại mới nhất làm mái ngói.

Đây là một thành phố vừa phồn vinh vừa vừa hoang tàn.

Lộc Minh Trạch nhớ tới tay của Alpha, liền hỏi: “Thương thế của anh không sao chứ? Cái nẹp không bị gãy chứ.”

“Đương nhiên, bằng không tôi làm sao bắt được tay lại.”

Lộc Minh Trạch giọng ồm ồm nói: “Không có chuyện gì, đợi lát nữa đến bệnh viện, có chuyên gia chữa cho anh.”

Alpha vốn không có ý định thảo luận chuyện này, lực chú ý của y đặt ở chỗ khác: “Đây là nơi nào? Chữ trên cổng thành kia có nghĩa là gì?”

Lộc Minh Trạch liền giải thích: “Tiến vào cổng chính là Bắc thành, là mục đích đến của chúng ta hôm nay. Nghe đâu bốn chữ kia là viết tắt của thành phố này, Mersfart, có nghĩa là gì cĩng không thể kiểm chứng. Nhưng rất ít người gọi tên của nó, chúng tôi đều trực tiếp gọi là Bắc thành.”

“Bắc thành?”

Giọng nói của Lộc Minh Trạch mang theo chút nghi hoặc: “Thành phố này trên thực tế chính là một trại tập trung tội phạm bỏ trốn, chẳng lẽ anh không phải từ nơi này ra?”

Không phải là tên biến thái nào đó độc chiếm bên này sao? Bắc thành nhiều biến thái như vậy…

Alpha hơi kinh ngạc: “Trông tôi giống một tên tội phạm lắm sao?”

Lộc Minh Trạch không lên tiếng, trong đầu lại nghĩ, trên đời có rất nhiều tội phạm có bề ngoại không giống bên trong, kẻ trong ngoài không giống nhau cũng không phải hắn chưa từng thấy.


Hắn nghĩ vậy, lại nghe Alpha nói: “Khi tôi đến tinh cầu Snow, đúng là đi về hướng nam mới gặp cậu, nhưng tôi chưa từng đến thành phố này.”

Lộc Minh Trạch cười một tiếng: “Khả năng là anh còn chưa mò tới gần Bắc thành.”

Đường phố Bắc thành hầu như rất trống trải, trên đường cũng không có người nào, ở đây khó mà gặp được trẻ con và người già, tình cờ có mấy bóng dáng của giống cái chớp nhoáng, cũng rất có thể là Alpha đang săn bắt giống cái để thỏa mãn dục vọng.

Lộc Minh Trạch xa xa nhìn thấy điểm nhỏ của bệnh viện, phản xạ có điều kiện mà khẩn trương lên.

Alpha từ phía sau xít tới gần nghi hoặc mà hỏi: “Làm sao vậy?”

Lộc Minh Trạch hơi ngả đầu về phía sau: “Đến rồi, phía trước chính là bệnh viện.”

Alpha đưa mắt nhìn một chút: “Tôi cũng vừa mới nhận ra nó, nơi này cũng có nguy hiểm?”

Lộc Minh Trạch không muốn giải thích, hắn lái xe đến cửa bệnh viện rồi dừng lại, ra hiệu Alpha xuống xe, tiện tay rút thanh đao ra nắm trong tay, thậm chí còn lo lắng hơn lúc vừa mới vào cổng thành. Alpha gỡ mũ bảo hiểm xuống treo lên tay lái, tiện tay gỡ luôn cái mũ vải của Lộc Minh Trạch ném lên xe.

Lộc Minh Trạch sờ lên đầu khó hiểu: “Làm gì vậy…”

Alpha cười cười với hắn: “Không có gì, chỉ là cảm thấy tóc của cậu rất đáng yêu, che lại thì tiếc lắm.”

Lộc Minh Trạch ngẩn người, nhìn bóng lưng Alpha đi phía trước, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân quá háo sắc, trò đùa kiểu này mà cũng bị dính?

Không phải Lộc Minh Trạch quá phóng đại, bọn họ vừa vào cửa bệnh viện liền bị tấn công.

Trong bệnh viện có rất nhiều cửa kính, hơn nữa còn là gương hai chiều, bọn họ không nhìn thấy đối diện, nhưng người sau cửa lại có thể nhìn thấy rõ ràng họ. Lộc Minh Trạch và Alpha vừa bước vào không bao lâu, liền có hai người mặc đồ đen từ bên trong lao ra, không nói hai lời giơ dao găm đâm tới bọn họ.

Lộc Minh Trạch nhanh tay lẹ mắt đánh rơi dao của họ, sau đó cho mỗi người một cước đạp bay ra ngoài. Hắn đạp hai người kia xong, kéo Alpha chạy vào trong bệnh viện, xông thẳng xuống cuối hành lang.

Vết thương trên đùi Alpha khiến y khó mà chạy nhanh, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo: “Tại sao lại tấn công chúng ta?”


Cuối hành lang vẫn là cửa kính, bị Lộc Minh Trạch chém một đao vỡ toang, hắn đẩy Alpha ra sau cửa để y thuận theo hành lang mà chạy, liền quay lại dựng rào cản, ngăn trở mấy tên đồ đen đuổi theo: “Má nó! Bởi vì ông đây đi khám bệnh không trả tiền đó!”

Alpha rất nghi hoặc: “Chúng ta còn chưa gặp bác sĩ, họ làm sao biết chúng ta không định trả tiền?”

“Nơi này chỉ có một bác sĩ, những người này đều là do gã thuê. Tên quỷ hẹp hòi biến thái khốn kiếp kia! Tìm gã khám bệnh đều phải hẹn trước, giao tiền mới đưa cho một cái ruy-băng, không có ruy-băng sẽ bị xem là kẻ đột nhập. Hơn nữa ruy-băng của gã mỗi ngày đều thay đổi hoa văn, cướp cũng không được.”

Lộc Minh Trạch vừa nói vừa đạp bay hai tên đồ đen, nắm song đao múa may đưa thân che trước mặt Alpha: “Anh đi trước, cuối hành lang chính là phòng làm việc của gã biến thái kia, tôi sẽ đến sau.”

Lộc Minh Trạch ngoài miệng hùng hùng hổ hổ là thế, nhưng lòng biết chuyện này là tự mình cố tình gây sự, cũng là nguyên nhân cơ bản làm hắn không vui vẻ gì khi làm chuyện này. Vị bác sĩ này thuê vệ sĩ không đơn giản chỉ là đề phòng mỗi Lộc Minh Trạch, mà đề phòng toàn bộ Bắc thành, trụ được ở nơi như thế này, tên kia chỉ được mỗi đầu óc lợi hại, giá trị vũ lực gần như là số không, không thuê mấy tên vệ sĩ có khi lại không sống qua nổi một ngày.

Nguyên nhân thứ hai khiến hắn không muốn bén mản tới Bắc thành khám bệnh, là phải tới đây đánh nhau đến khó chịu.

Tìm người xem bệnh không thể liều mạng chém người, ra tay phải lưu tình một chút, đánh chết vệ sĩ của người ta rồi làm sao mở miệng cầu người. Cứ như vậy hành động của hắn bị hạn chế, bởi cái gọi là văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, trong lòng hắn có kiêng kỵ, đối phương lại không có, nói về khí thế đầu tiên thì đã thua rồi.

Lộc Minh Trạch không nghĩ trình đánh nhau của mình là đệ nhất thiên hạ gì, đặc biệt là tại cái nơi Bắc thành ngọa hổ tàng long này, không cẩn thận là bị chém chết ngay.

Một cánh cửa kính đối diện Lộc Minh Trạch bị đẩy ra, một tên tóc đỏ mặc đồ đen từ bên trong đi ra, bắp thịt cuồn cuộn, vừa nhìn là biết không phải là người hiền lành.

Lộc Minh Trạch phát hiện Alpha vẫn đứng một chỗ chưa đi, cũng không dám quay đầu lại nhìn y, chỉ đem hai cây trường đao cầm thật chặt, đôi mắt nhìn chòng chọc tên đồ đen trước mặt: “Tại sao anh còn chưa đi.”

Alpha dở khóc dở cười: “Tôi nghĩ tôi không cần đi tìm người nữa, bác sĩ đến rồi.”

Lộc Minh Trạch theo phản xạ quay đầu lại, mắt vừa quét đến bóng dáng của một quái nhân áo trắng, tên đồ đen đối diện đã vọt tới. Lộc Minh Trạch nhanh chóng giương đao đỡ, kim loại va chạm nhau keng một tiếng, liên tục vọng lại trên hành lang.

“Ôi chao, tôi đang thấy ai thế này, không phải là Tiểu Lộc đây sao, đã lâu không gặp ~ “

Lộc Minh Trạch không quay đầu lại, nghe thấy giọng nói ngọt xớt mà tràn đầy sung sướng của đối phương, gân xanh trên trán liền kìm lòng không đặng nổi lên– đây là nguyên nhân thứ ba, bác sĩ ở bệnh viện này là một Tên! Biến! Thái!

– ——-

Có lẽ tui edit còn nhiều sạn lắm:((( đọc đi đọc lại bao lần vẫn muốn sửa, xin lỗi mọi người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.