Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 108: Tình yêu của Lộc Minh Trạch ơi, đi đâu rồi?


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 108: Tình yêu của Lộc Minh Trạch ơi, đi đâu rồi?

Tệ quá tệ, đuổi mãi mà chỉ thấy được đôi mắt. Về ăn nói với Auston kiểu gì bây giờ?

“Anh trai này nom quen quen thế nào ấy.”

Dào ôi, thế lại chả khác nào bảo năng lực nghiệp vụ của hắn quá kém.

Mãi mới tìm được Lộc Minh Trạch, Rone vừa thấy hắn, mắt liền tóe lửa: “Sao chẳng thèm nói câu nào đã bỏ đi vậy? Làm người tiến cử, tôi ngại lắm biết không.” Khi gã nhận ra Lộc Minh Trạch trốn đi tiểu, người khác cũng nhận ra. Lộc Minh Trạch đi rồi, gã còn phải ngồi chịu đựng vẻ mặt cau có của đối phương, ngại cực kì.

Lộc Minh Trạch ứng biến thật nhanh, làm mặt cáu kỉnh nhìn Rone chòng chọc: “Anh ngại á? Ông ta toàn sỉ nhục tôi, mắc mớ gì tôi phải ngồi chịu. Anh có nghĩ cho sự khó xử của tôi không?”

Rone sững người, rồi lập tức nhận ra Lộc Minh Trạch đang ám chỉ đối phương cứ nhai đi nhai lại mối quan hệ của hắn và Auston mãi không tha. Gã chợt không biết phản bác thế nào. Phần “kiêu ngạo” trong tính cách của Ryan được Lộc Minh Trạch đẩy cao, cho nên khi hắn tức giận vì chuyện cỏn con như vậy, Rone vẫn cảm thấy rất đỗi bình thường. Ngay từ ban đầu gã đã nhắm vào cái tính thà chết chứ không phục này của Lộc Minh Trạch, giờ lãnh đạn, xem như là gieo gió gặt bão.

Song Lộc Minh Trạch có suy tính khác. Hắn chưa đuổi kịp kẻ khả nghi nọ, nên không thể dễ dàng cắt đứt liên lạc phía Rone. Không để sự yên lặng đầy khó xử kéo dài quá lâu, Lộc Minh Trạch phá vỡ bầu không khí trước, hắn vội ho một tiếng, như thể đuối lý: “Không sao, lần sau gặp tôi sẽ giải thích cho ông ta.”

Rone hừ mũi: “Chú còn muốn có lần sau à?”

Lộc Minh Trạch liếc gã: “Ồ? Không có hả? Cũng đâu phải phỏng vấn việc làm, nếu người ta đã muốn nhận tôi, dù tôi có đắc tội người phỏng vấn, họ vẫn sẽ nhận tôi thôi.”

Nếu đối phương không có hứng thú với Lộc Minh Trạch, sẽ chẳng có lấy một cơ hội cho hắn thể hiện.

Rone đâm giận, nhưng đành bó tay chịu thua. Bởi ngay từ ban đầu, gã chỉ là cầu nối cho song phương mà thôi, ý kiến của gã không quan trọng.

Sau khi tạm biệt Rone, Lộc Minh Trạch về phòng ngủ. Gavin mới vừa tắm xong, trông thấy hắn thì nhoẻn miệng cười toe toét: “Hê, về rồi à, trận đấu thế nào?”

Lộc Minh Trạch nói bừa: “Bit thắng… Sao anh lại tắm ở nhà tắm công cộng, không phải phòng anh có phòng tắm à?”

“Hì hì, bên này rộng mà, tắm thích lắm.”

Lộc Minh Trạch lắc đầu, ngáp ngắn ngáp dài về phòng, thuận miệng nhắc nhở: “Đi ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”

Suốt một ngày bận bịu túi bụi, cơ thể và đầu óc hắn hoạt động không ngơi, đặc biệt là khi đọ trí với những kẻ kia, não như muốn vắt khô quắt lại.

“Chả hiểu tên kia làm sao sống nổi, mệt chết đi được…”

Hắn vừa lầu bầu vừa kéo phéc mơ tuya, vứt bừa áo khoác xuống đất. Có ai đó ở đằng sau lại gần, giúp hắn nhặt quần áo, Lộc Minh Trạch không để ý, chỉ nghĩ là robot quản gia.

Nhưng ngay khi Lộc Minh Trạch đã cởi sạch áo dợm bước vào phòng tắm, bỗng có người sà tới ôm lấy eo hắn. Lộc Minh Trạch trợn mắt, song hơi thở quen thuộc của người kia lập tức làm hắn bình tĩnh trở lại.

“Sao anh lại ở đây?”

Auston ôm chặt eo hắn, cọ mặt bên tai: “Chờ em. Hôm nay thuận lợi chứ?”

Lộc Minh Trạch mặc y ôm, mở cửa phòng tắm: “Chả thuận lợi tí nào. Rone dẫn tôi đến gặp một người, nhưng tôi cảm thấy tên đó chỉ là kẻ lâu la.”


Hắn kể tuốt tuồn tuột sự việc xảy ra ban sáng cho Auston, rồi toan đi xả nước nóng, lúc này mới nhận ra nước đã đầy bồn, duỗi tay thử, là cảm giác ấm áp mà hắn thích nhất. Sự thiếu kiên nhẫn trên gương mặt Lộc Minh Trạch bỗng chốc hóa thành nụ cười, hắn quay đầu, nắm tay, âu yếm hôn mặt Aus.

“Sao hôm nay hóa thành nàng tiên ốc thế?”

Auston thừa cơ áp sát, kề môi hôn. Lộc Minh Trạch cũng phối hợp đáp lại. Ngón tay hai người đan vào nhau, siết chặt.

Lộc Minh Trạch khẽ hạ cằm, liếm ướt môi trên: “… Gần đây anh bám người hơi quá đấy.”

“Tôi không cho là vậy.”

Auston không hề cảm thấy thẹn thùng, vẫn bám lấy Lộc Minh Trạch như keo dính chuột: “Tôi muốn giúp em tắm.”

Lộc Minh Trạch nghiêng người nhìn y: “Tôi có tàn tật đâu.”

“Nhưng em còn nhớ trước đây tôi từng tắm cho em không? Tự dưng tôi muốn ôn lại.”

“Cút đi!”

Đấy mà là tắm rửa? Đấy gọi là tra tấn!

Lộc Minh Trạch đẩy tay Auston ra, cởi quần, nằm vào trong bồn tắm. Nhiệt độ vừa phải khiến Lộc Minh Trạch khoan khoái thở một hơi dài. Auston không bỏ đi, y ngồi bên cạnh bồn tắm, sau đó nắm chặt lấy tay Lộc Minh Trạch, ánh mắt nhìn Lộc Minh Trạch như thể nhìn bệnh nhân mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.

Lộc Minh Trạch bị nhìn phát hoảng, tim bỗng đánh lô tô: “Anh không làm chuyện gì có lỗi với tôi đấy chứ?”

Auston nhìn hắn chằm chặp mà chẳng nói chẳng rằng. Lộc Minh Trạch ngồi thẳng dậy, hơi nhíu mày: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Thật lâu sau, Auston mới mở miệng: “Em cảm thấy tôi luôn đối xử tốt với em vì mục đích gì đó sao?”

Lộc Minh Trạch sững người một chốc, rồi thả mình xuống dòng nước ấm: “Không phải, tôi chỉ nghĩ anh không phải kiểu người sẽ hầu hạ người khác. Việc lạ xảy đến ắt có biến… Khụ, được rồi, sau này tôi sẽ cố gắng không nghi ngờ anh nữa.”

Cuối cùng Auston cũng ngưng trừng hắn. Y ngồi lên mép bồn to rộng, ngoắc tay: “Lại đây, tôi giúp em.”

Lộc Minh Trạch tiến lại, tựa vào mình Auston. Bàn tay y mò xuống tận đáy bồn để tìm khăn, Lộc Minh Trạch thuận thế kê đầu lên đùi Auston, hắn ngẩng đầu cười hì hì: “Làm cho tôi thoải mái lên nào, cả ngày mệt chết đi được.”

Auston duỗi bàn tay ướt nhẹp ra, hắn vô thức nhắm mắt, một giây sau lại bị nắm mũi, Lộc Minh Trạch bèn mở mắt nhìn y, Auston bóp mạnh: “Tôi thấy em mới là người quen được phục vụ.”

Lộc Minh Trạch sờ mũi mình, rục rịch tìm vị trí thoải mái trên đùi Auston. Khi đã tìm chỗ vừa vặn, đầu óc hắn mới rỗi rãi để nghĩ đến đôi mắt u buồn nọ, hắn luôn cảm thấy chúng rất quen thuộc, nhưng mãi mà chẳng thể nhớ ra.

“Anh nói xem tôi có nên tiếp tục theo Rone đến gặp người đó không? Tôi thấy bọn họ chưa muốn từ bỏ tôi đâu.”

Cầm khăn trên tay, Auston nhẹ nhàng lau đường cơ bắp đẹp đẽ nơi ngực Lộc Minh Trạch. Y lắc đầu: “Hắn chỉ là lính quèn, không phải kẻ đứng sau thực sự. Dù em có đi theo hắn, muốn leo lên vị trí đủ tư cách để gặp “đồ lòe loẹt” không biết phải mất bao lâu nữa. So sánh giữa cho đi và nhận lại thì chúng không đem lại chút lợi lộc nào cho ta.”

Lộc Minh Trạch lại khoan khoái thở ra, nhìn trần nhà: “Nhưng nếu không đi, tôi sẽ hoàn toàn không thể tiếp cận được “đồ lòe loẹt”. Giờ tôi không nhớ nổi gã là ai, phe ta sẽ rơi vào cục diện bế tắc.”


Auston đặt tay lên đầu Lộc Minh Trạch, mỉm cười: “Em không cần bận tâm, tôi có thể giải quyết.”

Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, khó chịu nhìn y: “Mắc gì không cho tôi bận tâm? Tôi cho anh biết, kế hoạch đã nói khi trước phải tiếp tục thực hiện, không thể bỏ dở nửa chừng, hiểu chưa?”

Không biết Auston đang suy nghĩ gì, ánh mắt y nhìn hắn đầy nặng nề, lâu thật lâu mới gật đầu: “Được.”

Lộc Minh Trạch nhíu mày: “Thái độ gì đấy, lẽ nào anh đang chất vấn năng lực nghiệp vụ của tôi?”

Auston bỗng bật cười: “Không có, tuyệt đối không có. Năng lực nghiệp vụ của em tôi thấy cả rồi.”

Nói đoạn, y cúi đầu, khẽ hôn Lộc Minh Trạch, ở dưới nước, tay y đang siết chặt lấy tay Lộc Minh Trạch, lưỡi và ngón tay bắt đầu len lỏi.

“Nhưng bây giờ có thể cho tôi chiêm ngưỡng “năng lực nghiệp vụ” khác của em không.”

(Cắt)

“A Trạch, nói yêu tôi.”

Lộc Minh Trạch nhắm mắt, ngẩng đầu khẽ nuốt. Hắn lặng thinh một chốc, rồi bật ra âm thanh ướt át: “Yêu… Tôi yêu anh, nhanh lên nào.”

(Cắt)

“Aus… Nhanh lên, nhanh lên! Đồ khốn… Tôi yêu anh.”

“Em nói chẳng có tí thành ý nào cả.”

(Cắt)

“Yêu anh lắm, yêu từ tận đáy lòng… Xấu tính thế, ư…”

Lộc Minh Trạch tức mình cắn lên bả vai y. Oan lắm, người ta nói thật mà, sao y không tin? Hắn vừa ức vừa nghĩ, Auston thoạt trông đĩnh gia khí, nhưng những lúc như thế này thì léo nha léo nhéo hệt đàn bà, phiền quá chừng.

Auston chẳng buồn phản ứng, y túm tóc Lộc Minh Trạch giật ra, nhìn hắn chòng chọc. Không biết bị câu nào kích thích, dây cung lý trí đứt phựt một tiếng, y vồ lấy Lộc Minh Trạch té ùm xuống nước.

Lộc Minh Trạch không kịp chuẩn bị mà bị cho uống nước, hắn giãy dụa, hòng vùng khỏi bồn nước, nhưng ngay lập tức bị một bàn tay đè xuống. Lộc Minh Trạch vùng dậy, chỉ kịp hít vào một hơi thì bị ấn xuống, rồi dần dần hết hơi.

Thốt nhiên, Lộc Minh Trạch tung chân đá, thế mà Auston lại bắt được mắt cá của một chân kéo ngược lên, gác trên bả vai mình, Lộc Minh Trạch lúc này mới hoàn toàn bị chặn cứng. Hắn thở ra, cảm giác nghẹt thở ùa tới. Nhìn Lộc Minh Trạch vùng vẫy ở trong nước, Auston vô cảm cúi người, ánh mắt y nhuốm màu âm u, tuyệt vọng mà rợn người, y thả mình ép sát Lộc Minh Trạch dưới đáy bồn, như muốn đi chết cùng hắn.

Lộc Minh Trạch trợn mắt. Hắn thấy ánh sáng lay lắt, hắn nghe tim mình thình thình như trống nổi, nhưng thiếu oxi khiến nó đập chậm dần, mọi thứ trong thế giới của hắn biến mất, chỉ sót lại người trước mặt…

Trước khi ánh sáng trong mắt hoàn toàn tắt ngúm, Auston bỗng lôi hắn ra khỏi nước. Lộc Minh Trạch hít lấy một hơi, rồi ho kịch liệt. Việc đầu tiên hắn làm khi được kéo ra khỏi nước chính là tung đấm vào bản mặt Auston, bị đấm cho nghiêng mặt, y vẫn cứng đầu ôm Lộc Minh Trạch vào lòng, thở từng cơn nặng nề.


Lộc Minh Trạch há miệng hổn hà hổn hển thật lâu, khi đã dần lấy lại ý thức, hắn xô Auston ra: “Cút ngay!”

Auston ghì chặt Lộc Minh Trạch trong lòng, giọng khe khẽ: “… Xin lỗi.”

“Xin lỗi khỉ mốc! Đồ điên! Anh cút đi!”

Lộc Minh Trạch vừa chửi vừa đẩy Auston, bụng ngùn ngụt lửa giận. Y suýt thì giết chết mình! Hắn tự nhận là không có lỗi gì với y, vì giúp y xử lí đối thủ mà bận bịu tứ phía, thế mà xem “con sói mắt trắng” này báo đáp mình thế nào?

Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng tức anh ách, đẩy y ra: “Anh…!”

Mới thốt ra một chữ, họng đã nghẹn cứng. Auston đang lặng lẽ nhìn hắn, mặt vẫn còn in dấu hồng hồng, là do cú đấm ban nãy, nhưng thứ khiến Lộc Minh Trạch không dám nhìn nhất lại là biểu cảm trên gương mặt y. Auston nhíu mày, khóe mắt chùng xuống, môi nhếch lên, một giọt nước lăn dài trên mặt, tựa tựa nước mắt.

Mắt Lộc Minh Trạch chớp lấy chớp để, không nói nên lời. Bộ dạng này mà kết hợp với khuôn mặt của y phải nói là rất đỗi hiền lành đáng thương.

“Anh…nhìn…nhìn tôi vậy làm gì.” Làm như hắn mới là người có lỗi ấy.

Auston quỳ trong bồn tắm, chầm chậm nhích lại gần, kề sát rạt Lộc Minh Trạch, dịu dàng vuốt ve mặt hắn: “A Trạch, lúc nãy tôi không cố ý.”

Lộc Minh Trạch chần chờ, không giật tay y ra. Auston từ từ vòng tay ôm hắn, thấy Lộc Minh Trạch không phản kháng, mới dám ôm thật, thì thào: “Tôi…chỉ muốn em có thể yêu tôi.”

Lộc Minh Trạch trố mắt. Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, trái tim bỗng thấy ngứa ngáy, như cái cảm giác khi vết thương sắp sửa đóng vảy, rục rịch mãi không thôi

Nhưng hắn nào chịu nhận lỗi, hắn ngụy biện: “Tôi đã nói yêu anh…”

Auston làm thinh, Lộc Minh Trạch cụp mắt: “Anh không tin thì kệ anh.”

Nhịn hoài nhịn mãi, rồi đến lúc giọt nước cũng tràn ly. Y không buồn giữ thể diện cho hắn nữa, nếu hôm nay y không vạch trần cái tên vô liêm sỉ này, có lẽ cả đời phải giả ngu cầu may: “Vậy tại sao em cứ một hai phải nhảy vào…chuyện của tôi, tại sao nhất định phải xâm nhập vào nội bộ của họ?”

“Vì thế thôi á?”

Lộc Minh Trạch không thể tin đẩy y ra, nhìn chằm chằm Auston: “Anh nghĩ tôi phản bội anh? Vậy thì anh đừng cần tôi nữa!”

Auston cười cay đắng: “Nếu em vì thực lực của họ mà phản bội tôi, tôi còn có thể thản nhiên chấp nhận.”

“Ý anh là sao?”

Auston vuốt ve mặt hắn, giọng âm u: “Không phải em muốn phản bội tôi mà là muốn bỏ tôi.”

“…”

Auston không cho Lộc Minh Trạch cơ hội phản bác: “Em không phải vội phủ nhận, tôi không có chứng cớ đâu, chỉ là do tôi hiểu em thôi. Tôi có cảm giác em muốn lợi dụng cơ hội này…” Để thoát ra khỏi thế giới của y.

Thật ra Auston cũng rất bối rối, y tự ngẫm xem liệu mình nghĩ lầm đâu đó không, thế nhưng khi liên kết các sự kiện với nhau, y chỉ có thể đưa đến kết luận này. Rõ ràng ban đầu mọi thứ đều êm xuôi, khi ở cùng nhau Lộc Minh Trạch cũng không có điểm nào kì lạ… Sao bỗng dưng hắn lại muốn từ bỏ?

Cho nên y mới thăm dò hắn bằng cách đề nghị kết thúc kế hoạch ấy.

Có lẽ chuyện này đã sớm để lại dấu vết – Lộc Minh Trạch không cho hắn công khai, thậm chí bảo y phải phủ nhận mối quan hệ giữa bọn họ khi được hỏi.

Những việc đó Auston vốn chẳng bao giờ xem trọng.


Auston bừng tỉnh, Lộc Minh Trạch không phải kẻ vô tâm vô tính như hắn hay thể hiện, hắn biết tính toán, biết giấu y, biết rằng nếu muốn rời bỏ, phải đánh bất ngờ khiến y không kịp trở tay.

… Hắn rất giỏi. Nếu không phải y có thói quen suy xét tỉ mỉ mọi việc, có lẽ đã bị tên khốn này làm mất cảnh giác!

Yêu sao khó quá.

Lộc Minh Trạch nghe y nói mà chột dạ. Thật ra Auston nói gần đúng hết, chỉ có điều…những thứ đó hắn chỉ nghĩ vẩn vơ thế thôi, ai mà chẳng tự chừa đường lui cho mình, đặc biệt là khi ở với một người như Auston. Hắn không dám tin tưởng Auston, nhỡ một ngày y đột nhiên phát rồ, ảo tưởng bản thân là hoàng đế, người duy nhất biết đến lịch sử đen tối của y cũng chỉ có mỗi hắn, liệu có bị thịt luôn không?

… Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ không đến nỗi tự đẩy mình vào đường cùng, hắn có làm thật đâu! Ngay cả pháp luật cũng đâu cấm người ta tơ tưởng phạm tội! Mắc quái gì lại bắt hắn phải chịu trách nhiệm với ảo tưởng của bản thân!

Nhưng bất kể có tự thôi miên bản thân thế nào đi chăng nữa, Lộc Minh Trạch vẫn chột dạ, hắn vô thức dời mắt, mà đối phương lại nắm cằm kéo về ép hắn phải mặt đối mặt.

Đối phương nhìn hắn chòng chọc mà rằng: “Tôi không muốn hạn chế sự tự do của em… Em muốn làm gì tôi cũng cho. Nhưng tôi khác em, tôi sẽ làm chuyện đó với người mình không yêu.”

Auston hôn Lộc Minh Trạch, không muốn nói gì thêm, cũng không thể mở miệng khẩn cầu tình yêu của hắn.

Auston chưa bao giờ thể hiện khát khao chiếm hữu trước mặt Lộc Minh Trạch. Chàng trai này gan to bằng trời, nhưng lại sợ phiền phức, ngày ngày bay nhảy không tài nào an phận, y không biết phải ở với hắn kiểu gì cho phải. Ban đầu Auston tưởng mình thích tính cách này của hắn, song từ khi hai người hẹn hò, y nhận ra Lộc Minh Trạch càng thể hiện sự ưu tú y lại càng cáu kỉnh, mà y nỡ lòng nào bẻ gãy cánh hắn. Đúng vậy… Không chỉ thế, y còn muốn động viên, bởi Auston hiểu rất rõ làm thế nào mới là tốt cho Lộc Minh Trạch.

Mỗi ngày sống với hai thái cực cảm xúc, không tâm thần phân liệt đã là phúc lớn mạng lớn.

“A Trạch, tôi không phải người tốt…” Xin đừng ép y làm việc xấu.

Nhưng nếu hắn thật sự dám chạy trốn, vậy đành đánh gãy chân rồi nhốt lại thôi. Dù gì y cũng có tiền, có người, có thời gian để sống trọn đời với hắn… Quá lắm thì nuôi cả đời.

Lộc Minh Trạch khép mắt lại. Hắn thấy những lỗ hổng trong cõi lòng mình đang bị buộc lấp đầy, rồi tràn ra thứ chất lỏng ngọt ngào…như ma tuý, nguy hiểm, nhưng khi đã dính sẽ khiến người ta không tài nào ngừng lại.

Hắn giang hai tay ôm chần Auston, té ngửa ra sau, trượt xuống bồn tắm: “… Lải nhải đủ chưa?”

Auston nằm phục trên mình hắn, mắt mở to, không biết có phải do ánh đèn hay không, đôi đồng tử xám nom như tối lại.

Lộc Minh Trạch nhếch mép, mấp máy môi.

Người đàn ông đè trên người hắn nín thở, rồi cúi đầu trao môi hôn. So với nói yêu, những lời hắn thốt ra lúc này đây còn mùi mẫn hơn thế.

———————

Tác giả có lời muốn nói:

Cái câu cuối cùng mà Lộc nói chắc chắn mấy chế rành nghề biết là cái gì.

Hổng biết thiệt hả????

“Làm tôi đi”

(=dduj em đi)

—————————

Editor: Coi có tứk hông? (´༎ຶ‿༎ຶ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.