Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 100: Sờ đuôi của ta, thì thành người của ta
Lộc Minh Trạch cực kì tự tin vào khả năng xác định âm thanh của mình, nên hắn chắc chắn trăm phần trăm, trước đó mình đã bị gã đàn ông tên Cooper này đánh một roi ở phòng thẩm vấn. Hắn ngấm ngầm dõi theo bóng lưng Cooper, vô thức đưa tay sờ mặt.
Hơi đau, hình như sưng rồi.
Lộc Minh Trạch nhìn chòng chọc hắn ta lâu đến mức mắt mỏi nhừ, trừng một cái rồi dời mắt, nhìn về phía Auston đang bước đi trước mặt, nhìn một chốc, rồi nhìn chân Auston, bước đi rất lưu loát, không hề có dấu vết từng bị thương.
Khả nghi.
Từ lúc lộ diện đến giờ tên này vẫn chưa hề nói với mình một câu nào, dọc đường lại không ngừng bàn luận cùng Albert, gã kia tuy mặt mày lạnh tanh, nhưng câu nào cũng đáp lại, nội dung chủ yếu là những lời khách sáo nhau, về cơ bản đều là vô nghĩa, nghe nửa ngày, chẳng nắm được chút thông tin hữu dụng nào.
Lộc Minh Trạch đành phải gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu, cùng lúc đó, dạ dày truyền đến tiếng ùng ục. Đã rất lâu hắn chưa có gì bỏ bụng, đói đến hồn lìa khỏi xác.
Chẳng lẽ là bởi vì quá đói, mới không hiểu những người này nói gì?
Song, dưới tình huống này, rõ ràng không ai sẽ nghĩ đến chuyện ăn uống, chắc chắn còn phải nhịn đói một lúc lâu. Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là cố phân tâm để kìm nén cơn đói, thế nhưng thất thần lâu, hắn dần phát hiện ra một điểm rất kỳ lạ: Dù là thị vệ hay Cooper, đằng sau quần áo đều có một chỗ nho nhỏ nhô ra.
Người bình thường sẽ gắn một cái hộp hình chữ nhật ở giữa vạt áo và quần quân phục sao?
Đoàn người đến một nơi trong cung điện, Albert sai Cooper đưa Auston và Lộc Minh Trạch vào ngồi trước, còn mình đến phòng ngủ trị thương, Lộc Minh Trạch nhìn gã rời đi cùng mấy tên vệ binh vây quanh, lòng lo sợ bất an. Vết dao cứa trên cổ Albert không nông, Auston còn cố tình giới thiệu mình là lính của y, nếu nhớ không lầm, mục đích y tới lần này là để liên hợp với sao Fansa với tư cách người hỗ trợ, trong thời điểm quan trọng lại xảy ra vấn đề, cuộc đàm phán phải chăng sẽ thất bại?
Suy đi nghĩ lại, hắn vẫn không khỏi nhìn sang Auston, người nọ đột nhiên quay đầu nhìn hắn, sau đó phì cười. Lộc Minh Trạch nguýt lại ngay: “Cười cái gì?”
Auston không đáp, vươn tay lấy một miếng bánh ngọt trên khay đưa hắn: “Ăn chút gì trước đi.”
Lộc Minh Trạch liếm môi, nhưng không chịu nhận: “Không được đâu.”
Auston nhìn hắn chằm chằm, khiến Lộc Minh Trạch suýt thẹn quá hóa giận, mới chỉ vào khóe môi của mình, mỉm cười nói: “Chưa lau sạch vụn kìa.” Y hiểu Lộc Minh Trạch rất rõ, hắn tuyệt đối không phải kiểu người khôn khéo, khi nãy suốt đường đi chẳng nghe gì khác ngoài tiếng ì ầm trong bụng hắn, nom như ai đang diễn tuồng, dưới tình huống này còn có thể hi vọng hắn ngoan ngoãn bất động trước một căn phòng đầy ắp điểm tâm? Khác nào nói mơ giữa ban ngày.
Lộc Minh Trạch bị nhìn thấu hành động liền đâm ra xấu hổ, tự sờ mũi mình, rồi nhận miếng bánh trong tay Auston nhét vào miệng, nhồm nhoàm nuốt thật nhanh, lần này còn nhớ lau khô vụn thức ăn bên mép.
Hắn thực sự quá đói, vừa bước vào cửa đã thấy khắp phòng bày bánh ngọt trái cây, thách thức thần kinh yếu ớt của hắn từng phút từng giây. Khí hậu sao Fansa nóng bức, chủng loại thực vật đa dạng, cứ thế, sinh sôi rất nhiều thứ hoa quả lạ mắt, Lộc Minh Trạch không dám tùy tiện ăn thực vật lạ, nên chọn mấy miếng bánh ngọt.
“Chung quy những thứ kia họ chỉ trưng cho đẹp mắt, thật lãng phí…”
Xưa nay, dù là người địa cầu hay người ngoài hành tinh, các quý tộc đều có tật xấu hệt nhau, đó chính là lãng phí.
Auston đặt đĩa bánh ngọt vào vị trí bên cạnh, nói với Lộc Minh Trạch: “Ngồi đây ăn.”
Người kia chần chờ một chốc, rồi vẫn nghe lời ngồi bên cạnh, Auston lập tức đưa cho một quả vải màu trắng, to bằng nắm tay, dáng quả đào, nom rất mọng nước. Lộc Minh Trạch đã ăn hai miếng bánh liên tiếp, cổ họng khô khan, vì vậy không còn bài xích hoa quả không rõ lai lịch nơi đây nữa.
“Đây là thứ gì vậy?”
Lộc Minh Trạch cắn một miếng, lập tức, một thứ nước ngọt thanh ngập tràn khoang miệng, hương vị xưa nay chưa từng thấy, không thể so sánh.
“Tên là Yelina, là loại trái cây của sao Fansa mà tôi thích nhất. Ăn ít thôi, đợi lát nữa sẽ có đồ ngon.”
Lộc Minh Trạch gật đầu lấy lệ, lập tức nghĩ, từ bé y đã phải theo chân những người lớn trong nhà nam chinh bắc chiến, công tước Nicolas năm đó chinh phạt Fansa, chắc chắn y cũng có mặt. Cứ cảm thấy tình thế trước mắt rất bất lợi, một kẻ đã từng khai chiến với đất nước mình giờ đây nói muốn hợp tác, đặt Lộc Minh Trạch vào tình huống đó, hắn cũng thấy khó tin.
Ăn no nê xong, Lộc Minh Trạch mới sực nhớ hỏi thăm về thân thể Auston: “Chân của anh làm sao khỏi được thế?”
“À, tôi được ngài Cooper cứu.”
Auston hớn hở ra mặt, nghe giọng điệu chan chứa cảm kích của y, Lộc Minh Trạch cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
“Không bao lâu sau khi em đi, ngài Cooper liền xuất hiện, anh ta đưa tôi vào máy trị liệu rồi tiến hành điều trị. Trình độ y tế và khoa học kỹ thuật của sao Fansa dẫn đầu trong cả tinh tế, bọn họ có thể một mình đấu tranh với chính phủ liên bang lâu như vậy, không chỉ đơn giản là vượt trội về sức chiến đấu.”
Auston vẫn luôn nhìn Lộc Minh Trạch, nhưng thành thật mà nói, nụ cười lúc này của y nom hơi hãi. Bảo tên này không có mưu ma chước quỷ trong bụng, đánh chết hắn cũng không tin. Lộc Minh Trạch rất thận trọng mà không đâm chọt y, phối hợp ừ một tiếng: “May quá nhỉ. A, nói mới nhớ, trước đó tôi thấy sau lưng mỗi người đều mang một cái hộp hình chữ nhật, anh biết tập quán này không?”
Auston chớp chớp mắt: “Đó là đuôi của họ.”
“Hả?”
Auston hơi do dự, nhưng thấy Lộc Minh Trạch nghi hoặc nhìn y, đành phải hạ giọng nói: “Không phải em đã thấy đuôi của Albert điện hạ sao, chỉ có điều theo tập quán của người nơi này, phải thu đuôi.”
Lộc Minh Trạch nghe thế lại mịt mờ, càng nghi ngờ. Nghe giọng, cái đuôi ấy cứ như thứ gì đó không nên cho người khác xem vậy. Lộc Minh Trạch toan hỏi kỹ hơn, lúc này Albert lại dẫn vệ binh đi ra từ phía sau, đành thôi.
Vết thương của đối phương đã được xử lý, cổ quấn băng dày cộm, gã đến ngồi đối diện Auston: “Các người đang thảo luận về đuôi đấy à? Là đuôi của bọn ta?”
Albert luôn ăn nói thẳng thừng như vậy, nhưng câu hỏi dứt khoát của gã có vẻ đã khiến bầu không khí hiện trường chìm trong sự im lặng kỳ dị, đồng thời nhen nhóm lòng hiếu kỳ trong Lộc Minh Trạch.
Auston thì thôi, làm khách, y không thể không lễ độ, nhưng Cooper rõ ràng là người của Albert, nghe chủ mình nhắc đến đuôi cũng xị mặt, đuôi của họ rốt cuộc có bí mật gì? Bất kể là người ngoài hành tinh hay người tinh cầu mình, mỗi lần đề cập đến đều giữ kín như bưng?
Song Albert có vẻ không muốn tiếp tục dây dưa tán gẫu về đề tài này nữa, dường như gã chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, vừa ngồi vào ghế chủ vị, liền bày dáng đàm phán.
“Không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.”
Lộc Minh Trạch vô thức nhìn gã, sau đó đứng dậy đi ra sau Auston, Albert nhíu mày nói: “Nếu đã là người của khách quý, cứ an tọa đi.”
Lộc Minh Trạch không đếm xỉa tới, cứ trơ trơ bất động sau lưng Auston, mắt nhìn thẳng. Nếu lúc này hắn không để trần nửa người trên, có lẽ sẽ trông uy nghiêm hơn.
Auston mỉm cười tiếp lời: “Điện hạ tính tình thẳng thắn, đã như vậy, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, nêu rõ lợi thế của hai bên.”
Tiếp đó, Albert không còn chú ý tới Lộc Minh Trạch nữa, bởi khi đối thủ là Auston, gã phải toàn lực ứng phó. Lộc Minh Trạch đứng bên lắng nghe, cũng dần rõ tình hình hiện tại cỉa song phương.
Dù chiến dịch lần này sao Fansa đánh bại Xavier trong tình thế hiểm nghèo, nhưng chính họ cũng bị tổn hại nghiêm trọng, sức lực vẫn còn, mà không chịu nổi chính phủ liên bang “xa luân chiến”, đấy là chỉ mới nói về nhân lực và tài lực. Một tinh cầu không thể nào đối đầu với liên bang. Albert vừa ý cái vị trí của Auston trong chính phủ liên bang, mà Auston đã cam kết, một khi xác lập quan hệ hợp tác, y bảo đảm ít nhất trong vòng mười năm, sao Fansa tuyệt không bị quân đội liên bang quấy rầy.
Albert tính tình cao ngạo, nhưng đối mặt với thực tại không thể không thỏa hiệp. Lộc Minh Trạch đứng đằng sau nhìn Auston, tâm tình phức tạp. Hắn đã tận mắt chứng kiến Auston bàng quan, thậm chí còn thêm mắm dặm muối vào cuộc chiến của Albert và Xavier, lúc này lại trơ mắt nhìn y từng bước làm ngư ông đắc lợi, có thể nói càng ở với y lâu, càng thấy người đàn ông này đáng sợ.
Nếu Lộc Minh Trạch là Albert, hắn chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Albert chống cằm, trầm ngâm nhìn chòng chọc Auston một hồi, rồi nói: “Như ta được biết, các hạ là đại quý tộc sở hữu danh dự tuyệt đối trong chính phủ, việc mở rộng thế lực chính phủ liên bang đối với các hạ rõ là có lợi mà vô hại, thế tại sao phải hạ mình hợp tác với tinh cầu nhỏ bé của bọn ta?”
Auston vẫn mỉm cười nhìn gã, Albert lại hỏi: “Rốt cuộc các hạ đang cống hiến vì ai?”
“Quyền lợi.”
Lộc Minh Trạch khẽ buông mắt, chỉ thấy Auston nhẹ nhàng đan hai tay vào nhau, ôn hòa trong đôi mắt xám đã biến đâu mất, dục vọng như một vòng xoáy tối đen, đậm dần đậm dần dưới đáy mắt.
Lộc Minh Trạch đã gặp rất nhiều diễn viên kỹ năng diễn xuất tinh tế, nhưng người giả mạo cả được ánh mắt, vẫn là lần đầu tiên.
“Quyền lợi?”
Albert lạnh tanh lặp lại, giọng trào phúng: “Quyền lợi của các hạ còn chưa đủ lớn sao?”
“Danh dự tuyệt đối cũng chỉ là hư danh, mà thứ tôi muốn, là quyền lợi tuyệt đối. Tôi không rõ điện hạ biết được bao nhiêu về truyền thống của chính phủ liên bang, chỉ cần ngài điều tra một chút thôi, sẽ phát hiện, trong lịch sử tinh tế, cho tới ngày nay, chưa từng có tổng thống nào mang họ Nicolas.”
Albert lặng thinh nhìn Auston, người kia chợt mỉm cười: “Lẽ nào điện hạ cam tâm chịu làm kẻ dưới, vĩnh viễn mang danh dũng mãnh thiện chiến, tài năng siêu việt, nhưng phải làm một hoàng tử ngoan ngoãn vâng lời sao?”
Albert bỗng bật cười, vỗ tay bôm bốp: “Nói hay lắm, Cooper, lập tức thiết yến, ta muốn nâng ly với vị tri kỷ lặn lội đường xa này.”
Cooper thưa vâng một tiếng rồi lui, Albert lại quay về tư thế ngồi lười biếng, gã chống cằm, mắt liếc ngang liếc dọc rồi nhìn Lộc Minh Trạch: “Còn một việc, muốn thương lượng với các hạ.”
Auston nhạy bén nhận ra y đồ của gã, y hơi nheo mắt, không tiếp lời, chỉ chờ Albert nói lời yêu cầu. Y có thể cảm nhận được, chuyện này hẳn có liên quan đến Lộc Minh Trạch, nhưng nếu song phương đã đạt thành thỏa thuận, lẽ nào đối phương chỉ vì chút hiểu lầm nhỏ với Lộc Minh Trạch mà muốn phá hủy quan hệ đồng minh?
Albert tuyệt đối không phải kẻ ấu trĩ như thế.
Không chỉ Auston, Lộc Minh Trạch cũng đồng thời nhận ra bầu không khí có vấn đề. Không bình tĩnh như Auston, hắn cảm thấy có lẽ Albert sẽ đem chuyện mình bắt cóc gã ra để uy hiếp Auston hòng chiếm lợi.
… Nếu là vậy, hắn sẽ đứng ra tự gánh chịu.
Albert hất hàm về phía Lộc Minh Trạch, vẻ khinh bỉ: “Trước đó ta đã gặp mặt vị thân tín này của các hạ, chỉ ở chung mấy tiếng ngắn ngủi, lại bị trí tuệ và bản lĩnh cao thâm của hắn hấp dẫn. Chẳng hay các hạ có thể từ bỏ thứ mình thích, tặng hắn cho ta không?”
“…”
Lộc Minh Trạch ngẩn người, không kiềm được mà bật thốt thành tiếng: “Hả?!”
Auston phản ứng khá nhanh, mỉm cười: “Đây là điều kiện của điện hạ?”
Albert lắc đầu: “Là một thỉnh cầu đơn thuần thôi.”
“Hay là thôi đi, mới không như cũ, tôi đã quen dùng cậu ấy rồi.”
Lộc Minh Trạch giật khóe miệng, siết chặt nắm tay. Hai người kia, một con hồ ly một con rắn độc, nói những lời như thế trước mặt hắn là có ý gì, lính thì không có nhân quyền à?!
Albert chợt thò đuôi ra, khẽ đung đưa trước mắt: “Nhưng hắn đã sờ vào đuôi của ta, theo tập tục của sao Fansa, sờ đuôi của ta, thì thành người của ta.”
Auston xoay đầu qua, nhìn Lộc Minh Trạch bằng một vẻ mặt rất đỗi kì lạ, hắn đần mặt ra, hồi tưởng lại những pha tiếp xúc với “đuôi” của bọn họ… Nghĩ thế nào cũng chả ra lãng mạn chỗ nào như gã nói!
“Vốn ta xem thường tập tục này, nhưng ta rất ưng ý hắn, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền, giải quyết chuyện đại sự cả đời mình. Các hạ nếu chịu từ bỏ thứ mình thích, trước khi đi còn có thể uống một ly rượu mừng với ta.”
Nghe Albert nói những lời bỉ ổi bằng giọng lành lạnh, Lộc Minh Trạch giận điên người(1), hắn chẳng buồn bận tâm Auston phản ứng thế nào, tiến tới trước một bước. Hắn tuyệt không tin mấy lời xằng bậy của Albert, rõ là do vẫn ghi thù vụ bị mình thọc một dao, mới bảo Auston để hắn lại giày xéo dần.
Hắn muốn đánh chết thằng cha khốn nạn này!
“Mày…”
Lộc Minh Trạch còn chưa lao vào, đã bị Auston tóm lấy cổ tay, nụ cười trên mặt y hoàn toàn biến mất, ngước mắt nhìn chòng chọc Albert nói: “Xin lỗi, hắn là của tôi.”
Albert vẫn chưa hiểu, nhíu mày hỏi: “Của ngươi?”
Lần này, Auston ôm eo Lộc Minh Trạch kéo đến bên người mình, mặt không đổi sắc, y vẫn nhìn chòng chọc Albert: “Đúng vậy, điện hạ… tới chậm rồi.”
——————————
Chú thích:
(1)Nguyên văn “一佛升天二佛出窍” (nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất khiếu): mình không hiểu ý của tác giả lắm, tra mạng thì chỉ có câu gốc là “Nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên”, ở đây ý chỉ tức đến chết đi sống lại. Nên thôi mình xin đổi không sát nghĩa lắm cho dễ đọc vậy.
——————————
Editor: Giờ lật lại mấy chương cũ thật sự muốn táng mình mấy phát vì edit rởm vl