Đọc truyện Đan Nữ – Chương 17
Xử lí xong dũng sĩ cùng sứ giả Kim quốc, các lão thần lo sợ bất an vài ngày, mà các quan lại tuổi trẻ lại thấy hả lòng hả dạ một phen, lặng lẽ thì thầm to nhỏ: “Lúc trước Thành Thái Hoàng đế đương vị, chúng ta nhẫn nhịn mãi cuối cùng vẫn bị đánh vào tận kinh thành. Nay Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị, được xả giận một phen quả nhiên thật là sảng khoái, nếu là…”
Nếu Thành Thái Hoàng đế không quay về, để cho Chiêu Hòa Hoàng đế đương vị thì tốt quá.
Trong lòng bọn họ nghĩ những lời này nhưng cũng không dám nói thẳng ra.
Một vị quan khác lại nói: “Quý phi nương nương cũng không hổ là sư muội của bệ hạ, trí dũng song toàn, đao không dính huyết, chỉ bằng mấy câu đã khiến cho đệ nhất dũng sĩ Kim quốc phơi thây giữa điện. Có bệ hạ cùng nương nương ở đây, chắc chắn sẽ không lại để giặc Kim đánh vào đến kinh thành.”
Âu Dương thị nghe nói sự tích anh dũng của Đan Nữ liền tìm đến nói chuyện, cười nói: “Thiếp thân mấy hôn nay nghe nói bên ngoài đang lan truyền khắp nơi, Quý phi nương nương thông minh hơn người, dùng trí đấu thắng đệ nhất dũng sĩ Kim quốc! Còn có người đã dâng tấu sớ, cầu Hoàng Thượng lập nương nương làm Hoàng Hậu nữa.”
Đan Nữ hì hì cười nói: “Mấy ngày hôm nay ta đã nghe thật nhiều người khen ngợi, phu nhân đừng lại theo họ, còn cứ khen như vậy, cẩn thận ta ngay cả chính mình là ai cũng không biết.” Chậm đã, kỳ thật ta vẫn không biết chính mình là ai a! Chứng mất trí nhớ này bao giờ mới khỏi đây?
Âu Dương thị đang nói chuyện lại nhớ đến một chuyện khác, ấ a ấp úng: “Nương nương, ta tình cờ nghe được Hồng Liên nói, nói theo lời của tiểu đạo trưởng Huyền Tùy Tử, sư phụ của các ngài là một vị bán tiên, chỉ cần chạm vào người khác liền có thể trị bệnh vô sinh, không biết có phải là sự thật?”
“A?” Đan Nữ ngạc nhiên, đến lúc hiểu ý nàng ngã lăn ra ghế ngồi, ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
Âu Dương thị thấy nàng như thế không khỏi mặt đỏ, đẩy nàng nói: “Nương nương đừng chê cười, thiếp thân không phải nhiều năm không có động tĩnh gì, nóng vội, nghe ai nói cái gì cũng đều tin tưởng sao?”
Đan Nữ lại cười lăn lộn, hồi lâu sau mới ngồi dậy, mâm mê tóc nói: “Sao có thể là thật? Lúc trước là các sư huynh trêu hắn, nói lung tung vài câu, không ngờ đệ ấy lại tin là thật, đi đâu cũng nói.”
Âu Dương thị cũng bật cười, lại có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Thiếp thân năm nay cũng 25 tuổi, nếu lần này tướng quân đánh giặc xong trở về, ta còn không thể mang thai, như thế nào cũng phải để chàng nạp thiếp. Dù không cam lòng, cũng chỉ có nước ấy.”
Đan Nữ vỗ tay nàng nói: “Chưa hẳn đã là vấn đề của phu nhân, không chừng là tướng quân có vấn đề đấy!”
Âu Dương thị há miệng định thay Thân tướng quân nói, lại vừa nghĩ, bản thân nàng vài năm qua vẫn khám bệnh bốc thuốc, ngay cả Ngự y trong cung cũng đã xem mạch, cũng nói không có vấn đề, nhưng lại vẫn như cũ không có động tĩnh, chẳng lẽ, thật sự là Thân tướng quân có vấn đề?
Đan Nữ nhỏ giọng nói: “Đợi Thân tướng quân trở về, phu nhân tìm biện pháp để ngự y bắt mạch thử xem, nếu vấn đề là ở trên người hắn, vậy để ngự y bốc thuốc trị liệu, vì con cháu đời sau, tướng quân hẳn sẽ không từ chối.”
Âu Dương thị nghe vậy, phiền não nhiều năm cũng có chút giải tỏa, cười nói: “Đa tạ nương nương chỉ bảo! Từ trước đến giờ cũng không có ai nói với thiếp thân như vậy.”
Hai người nói chuyện, đều vì bản thân ở trong cung có một người bạn tri kỉ mà vui sướng.
Mà lúc này, ở Ngự Thư phòng, Huyền Dương Tử đang bàn bạc chính sự, liền có người báo tin tiến vào, miệng phở phì phò bẩm: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thân tướng quân lại đoạt lại được thêm hai thành.” Nói xong dâng quân thư.
Huyền Dương Tử vui mừng, mở thư đọc, vỗ bàn nói: “Tốt lắm, Thân tướng quân quả nhiên anh dũng.” Nói xong lại mở một bức thứ khác, đọc qua rồi đưa cho Ngô Tể tướng.
Ngô Tể tướng đọc thư, bên trong viết, Tiêu Tan lúc trước thua trận, vẫn quanh quẩn ở biên quan, tập kết tán binh, lập mưu đánh một trận nữa, cứa vua, rửa nhục báo thù. Lúc này nghe tin Thân tướng quân đại thắng liền mang tàn binh đến hội hợp cùng bàn mưu cứu Thành Thái Hoàng đế.
Tiêu lão gia đã chết, Tiêu Hoàng Hậu cùng Tiêu phu nhân bị giam lỏng, Tiêu Tán một khi biết được, như thế nào chịu bỏ qua? Nếu là cứu Thành Thái Hoàng đế, ngôi vị Hoàng đế Huyền Dương Tử đang ngồi, mặc kệ nguyện ý hay không trả lại, đều sẽ nảy sinh mầm nội loạn tai họa.
Ngô Tể tướng thời gian vừa rồi giúp Huyền Dương Tử sử lý chính sự, trong lòng cho rằng Huyền Dương Tử so trở Thành Thái Hoàng đế càng xứng là minh quân, nếu có thể lựa chọn, ông ta cũng nguyện ý lựa chọn Huyền Dương Tử làm Hoàng Đế. Nhưng mà, Thành Thái Hoàng đế cũng không thể không cứu a!
Người tới bẩm báo xong liền lui xuống.
Huyền Dương Tử không biết nghĩ gì, trầm mặc đứng lên, Ngô Tể tướng cũng không dám lên tiếng.
Lúc lâu sau, lại có người tiến vào, nửa mừng nửa lo nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng tập kết ba vạn nhân mã đã đến ngoại ô kinh thành.”
“Tốt, quá tốt, rốt cuộc cũng có binh của mình.” Huyền Dương Tử hưng phấn đứng lên, vội mang gia quyến đi nghênh đón Thái Phong.
Đêm nay, trong cung thiết yến, vừa là ăn mừng đại thắng, thứ hai cũng là vì đón gió tẩy trần cho Thái Thượng Hoàng.
Quần thần biết tin Cảnh Thái Phong mang ba vạn binh mã trở về, như được ăn một liều thuốc an thần, an tâm nói: “Có ba vạn nhân mã thủ hộ kinh thành, tóm lại là đỡ lo hơn.”
Cảnh Thái Phong vừa trở về, nghe Huyền Dương Tử nói Đan Nữ tính kế, một mũi tên trúng hai con chim, vừa diệt Thái Nguyên Vương còn thêm cả Tiêu lão gia, lại nghe được nàng khiến dũng sĩ Kim quốc khiêng đỉnh mà chết, không khỏi giơ ngón cái nói: “Vị sư muội này của con quả thật không sai! Nếu nàng có thể sinh lấy đứa bé, nhất định phải phong làm Hoàng Hậu!”
Phụ hoàng, cái này cũng phải để nàng có thể sinh mới được ạ! Huyền Dương Tử ánh mắt chợt lóe tia sáng, vội mời Cảnh Thái Phong uống rượu, chuyển đề tài.
Tiệc tàn, Huyền Dương Tử hơi say, trở về Minh Hòa điện liền lấy từ túi áo ngực ra một chiếc hộp gấm, mở cho Đan Nữ xem: “Đây là mẫu hậu đưa cho ngươi.”
Đan Nữ cầm lấy, bên trong là một đôi vòng tai hình đèn lồng bằng kháp ti, được làm rất tinh xảo, cực kỳ khác biệt.
Huyền Dương Tử không hiểu sao nhớ đến lời Phụ hoàng, lắc lắc đầu, nhất thời cầm lấy hộp gấm, ôn hòa nói: “Trẫm giúp ngươi đeo.”
Đêm nay Đan Nữ cũng uống rượu, thoáng có chút hưng phấn, cũng không cự tuyệt, ngồi đến bên cạnh hắn, nghiêng đầu vén tóc lộ ra lỗ tai đến.
Trên tai nàng đang mang là một đôi bằng trân châu.
Huyền Dương Tử lóng ngóng tháo xuống đôi vòng trân trâu, lại đeo đôi mới, xong nhìn Đan Nữ khẽ lắc đầu, vòng tai liền ở bên mặt nàng nhẹ nhàng đung đưa, càng hiển lộ mặt cười như hoa khiến hắn không khỏi xem có chút ngây ngốc.
“Lão đạo nhìn cái gì a?” Đan Nữ hơi thẹn thùng, dùng ngón tay chọc chọc trước ngực Huyền Dương Tử.
Huyền Dương Tử nắm lấy tay nàng, thấy mười đầu ngón tay búp măng, vừa trắng vừa mềm, trong lòng ý xuân dường như lay động, hàm hồ nói: “Tiểu dâm tăng, tay ngươi trông thật đẹp.”
Đan Nữ trong lòng tim đập “Thình” một tiếng, nhẹ nhàng rút tay về lại không được, liền để Huyền Dương Tử tùy ý nắm, chỉ có điều đầu càng lúc càng cúi thấp, mặt càng ngày càng nóng.
Huyền Dương Tử ngước mắt nhìn Đan Nữ định nói cái gì, lý trí bỗng nhiên thanh tỉnh, cảnh giác giật mình, trẫm đây là làm sao? Tiểu dâm tăng cũng không phải nữ nhân thật, như thế nào lại động tâm?
Không đúng không đúng, trẫm còn tiếp tục dây dưa cùng nàng, chỉ sợ sẽ thành biến thái mất. Hắn vội buông tay Đan Nữ, đứng dậy nói: “Trẫm còn phải cùng đại thần nghị sự, đêm nay sẽ nghỉ ở Ngự Thư phòng.” Nói xong liền chạy trối chết.
Mấy ngày tiếp theo, Huyền Dương Tử đều nghỉ ở Ngự Thư phòng, cũng không về Minh Hòa điện, ngay cả Hồng Liên cũng nhìn ra có vấn đề.
Một ngày, thấy trong điện không có ai, Hồng Liên đến bóp chân cho Đan Nữ, một bên nói nhỏ: “Quý phi nương nương, Hoàng Thượng mỗi sáng đều bảo Ngài lên điện cầm quạt, chạng vạng thì đi Ngự Thư phòng, nhưng đến đêm khuya, lại để nương nương độc thủ Minh Hòa điện, thế này…”
Đan Nữ còn đang ngẩn ngơ ở đâu đâu, thầm nghĩ, chính mình lai lịch không rõ ràng, khó trách Huyền Dương Tử cố kỵ.
Các nàng đang nói chuyện, lại có Huyền Tùy Tử cầu kiến.
Huyền Tùy Tử vừa thấy Đan Nữ liền nói: “Đan Nữ tỷ, tỷ còn có tâm tư ngồi chơi, chuyện lớn đến nơi rồi!”
“Làm sao?” Đan Nữ kinh ngạc, từ lúc Thái Thượng Hoàng mang binh trở lại kinh thành, nhiều ngày nay gió êm sóng lặng, lại có thể có chuyện gì được?
Huyền Tùy Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đan Nữ nói: “Đệ nghe nói có đại thần dâng tấu, muốn Đại sư huynh cưới con gái Diệp đại nhân làm Hoàng Hậu đâu! Còn đã đến bẩm báo với Thái Hậu nương nương, thậm chí bát tự Khâm Thiên Giám cũng đã xem qua, không chừng là thật đấy.”
Hồng Liên nghe vậy, lẩm bẩm nói: “Trách không được Hoàng Thượng mấy ngày liền đều ngủ ở Ngự Thư phòng, chẳng phải là vì không dám đối mặt nương nương sao?”
Đan Nữ ngẩn ra, cảm thấy thật vô nghĩa, Huyền Dương Tử a Huyền Dương Tử, ngươi muốn lấy Hoàng Hậu thì cứ lấy, làm gì phải tránh mặt ta đâu? Dù sao đợi ta nhớ lại chuyện trước kia, chúng ta cũng sẽ đường ai nấy đi mà.
Huyền Tùy Tử thấy Đan Nữ không nói, càng gấp gáp: “Tỷ còn không đi mắng cho mấy tên lão thần một trận, để bọn họ đánh mất tư tâm, rồi đi tìm cách làm Đại sư huynh hồi tâm chuyển ý đi chứ?”
Đan Nữ có chút cảm động: “Huyền Tùy Tử, chỉ có đệ là tốt nhất với ta!”
Huyền Tùy Tử trợn trắng mắt, “Tỷ còn ngồi đấy?”
Đan Nữ cười nói: “Đại sư huynh đệ nay là Hoàng đế, Thái Thượng Hoàng lại có binh, địa vị củng cố, các đại thần tự nhiên muốn khuyên hắn cưới Hoàng Hậu, vì quốc gia kéo dài đời sau, ta đi mắng bọn họ mới là vô lý làm loạn!”
Đan Nữ đột nhiên trở nên hiểu chuyện, Huyền Tùy Tử bỗng cảm thấy có chút xót xa, bĩu môi nói: “Tỷ không đi, ta đi.” Tiếng nói vừa dứt, bóng người đã không thấy tăm hơi.
Đến tối, Huyền Dương Tử nghe Huyền Tùy Tử nói, Đan Nữ nghe tin hắn muốn cưới Hoàng Hậu, khóc đến chết đi sống lại, nháy mắt liền đổ bệnh, đang nằm liệt giường, không ngồi dậy nổi.
Huyền Dương Tử càng nghe càng ngạc nhiên, Đan Nữ lúc nào thì cuồng dại như vậy?
Huyền Tùy Tử còn bổ sung nói: “Đại sư huynh, huynh không đi xem nàng, không chừng nàng luẩn quẩn trong lòng sẽ đi thắt cổ tự sát đâu! Lúc trước chúng ta ở Tam Thanh quan, dưới chân núi chẳng phải có một gã thôn dân muốn nạp thiếp, vợ hắn liền thắt cổ tự sát đấy thôi?”
Đan Nữ thật là trong lòng không thoải mái, chạng vạng cũng không đi Ngự Thư phòng, nói bản thân không thoải mái, chỉ ở trong điện ngẩn ngơ.
Huyền Dương Tử mấy ngày nay quen Đan Nữ ở trước mặt hắn đi qua đi lại, đột nhiên không thấy nàng, lúc phê tấu chương cũng có chút không yên, thất thần mấy lần. Cuối cùng, than nhẹ một tiếng, hạ bút, nghĩ một lát liền đứng dậy, quyết định trở về xem Đan Nữ.
“Quý phi nương nương, Hoàng Thượng đã về!” Hồng Liên vẫn canh giữ ở cửa điện, xa xa thấy được bóng dáng Huyền Dương Tử, trong lòng mừng rỡ, vội vào điện bẩm báo, đẩy Đan Nữ xuống giường nói: “Nương nương mau nằm xuống giả bệnh, nhanh.”
Đan Nữ lầm bầm, nhưng cũng tùy Hồng Liên kéo nàng lên giường, giả bệnh.
Huyền Dương Tử vào điện, thấy ánh nến ảm đạm, Đan Nữ mệt mỏi nằm ở trên giường, không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, nguyên lai nàng thật sự để ý?
“Ngươi không thoải mái sao? Gọi thái y đến bắt mạch chưa?” Huyền Dương Tử nói, ngồi vào bên giường lại đổi ý: “Thôi, để trẫm giúp ngươi bắt mạch!”
Đan Nữ không để ý tới hắn, mặc hắn quyết định.
Huyền Dương Tử nắm cổ tay nàng đặt trên gối, cẩn thận bắt mạch, thật không thấy có bệnh, nhưng trên mặt lại là một mảnh kinh ngạc cùng nghi ngờ. Mạch của Đan Nữ, hoàn toàn là thuần âm nữ nhân mạch a! Chẳng lẽ nàng, đã triệt để biến thành nữ nhân?