Bạn đang đọc Đàn Ngọc Giai Nhân: Chương 4
Cuối thu, gió lạnh gào thét trong đêm, dòng suối ở ngoài ngoại ô còn kết thành băng đá, thảm cỏ hoang dã nay cũng phủ đầy sương trắng, nơi nào cũng có thể thấy tuyết.
Ban đêm, gió bắc gào thét như đang cào vào tai, tất cả các thương gia, tửu quán đều đãđóng cửa, trên đường phố chỉ còn vài người đi đường thưa thớt cùng tiếng rao của những người bán hàng rong.
Vén nhẹ cửa rèm lên, con đường cái bình thường náo nhiệt đông vui mà bây giờ ngay cả một bóng người cũng khó tìm thấy, gió đêm thổi vào cành cây, làm cho lá rụng bay tán loạn.
“Tứ thiếu gia, đêm nay gió lớn, xin để rèm cửa xuống, cẩn thận kẻo bị lạnh.” Một người bạch y đi cùng xe kiệu nói.
“Băng Huyền, chừng nào tới Lục phủ thì kêu ta dậy.”
“Dạ.” Băng Huyền mặc bạch y gật đầu.
Trừ bốn kiệu phu bên ngoài ra, còn có ba vị kiếm giả từ trước đều đi theo bảo vệ Tô Thiếu Sơ, cũng che kiệu mà đi.
Tô Thiếu Sơ ngồi trong kiệu, nhắm mắt ôm ngực, trên gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tư.
“Thánh nữ của Hiên Viên Oa sinh ra không dễ, càng không dễ rời khỏi nơi ở, nhưng ba mươi năm trước, Hiên Viên Oa phân tranh loạn lạc không ngừng, Thánh nữ vì đau lòng thương xót, vì không muốn sinh linh lầm than nên tự nguyện dùng hôn nhân để lập lại hòa bình, trở thành hoàng phi của hoàng đế Trung Nguyên, vị Thánh nữ vừa vào hoàng cung lập tức nhận được sủng ái của hoàng đế, không ngờ vừa sinh được một đứa con đã bị bệnh qua đời.” Phó Diêu Phong nói.
“Vị Thánh nữ này chính là mẫu thân của Tam hoàng tử, cho nên Chu Dục có một nửa huyết thống là ngoại tộc.” Câu chuyện này mọi người đều biết.
Hiên Viên Oa, chính là nơi có linh hồn nhất ở Nam Nguyên, khí hậu quanh năm bốn mùa như xuân, nam tử biết chạm khắc tinh xảo, thảo dược y lý đều tinh thông; nữ tử xinh đẹp, ca hay múa đẹp, nhất là Thánh nữ, chính là một thiếu nữ tuyệt sắc được tuyển chọn trong hàng vạn người, Chu Dục có bề ngoài không thua gì một cô gái thanh tú, cũng chính là vì được kế thừa một nửa huyết thống của mẫu thân.
“Cũng vì năm đó Thánh nữ để lại một huyết mạch cho hoàng thất, nên cho dù Hiên Viên Oa vô cùng bi phẫn và nghi ngờ về cái chết của Thánh nữ, cũng chỉ đành đè nén bi thương, gắng gượng chấp nhận chuyện này; hoàng đế cũng hiểu rõ Thánh nữ có một ý nghĩa vô cùng to lớn với Hiên Viên Oa, nên mới ngoại lệ một lần, đưa thi thể của Thánh nữ về cho Hiên Viên Oa an táng.” Nếu không, thân là hoàng phi của Trung Nguyên, há có thể dễ dàng đưa thi thể đến nơi khác an táng sao?
“Chẳng lẽ nhiều năm sau, họ mới phát hiện chuyện này kỳ thực không đơn giản vậy sao?”
Tô Thiếu Sơ với Hiên Viên Oa có thể nói là quen thuộc, đối với Thánh nữ năm ấy, người trong tộc nghi ngờ căm giận bất bình với hoàng thất, nhưng vì không có chứng cứ nên cũng không dám vọng động.
“Chớ quên, Hiên Viên Oa tinh thông thảo dược y lý, họ thích nghiên cứu các loại dược liệu tương nhau, khắc nhau, ngay từ lúc nhận được thi thể của Thánh nữ, họ đã phát hiện Thánh nữ chết bỏi một kỳ độc kỳ dị, loại độc này chỉ đến khi có tiếp xúc thân mật, mỗi một lần tiếp xúc là thêm một lần tích độc, cuối cùng độc phát mà chết, cho dù y thuật có cao đến đâu, thì thoạt nhìn bên ngoài cũng chỉ có thể thốt lên rằng đó là do nhiễm bệnh mà chết.”
“Tiếp xúc thân mật?” Tô Thiếu Sơ suy nghĩ nhíu mày lại, lại thấy Phó Diêu Phong đang uống rượu bỗng ho không ngừng, hiểu rõ nói: “Sinh hoạt vợ chồng sao?” Chỉ có những chuyện này, mới làm cho lão bằng hữu đây cảm thấy không được tự nhiên.
“Cũng vì vậy mà họ nghi ngờ hoàng đế Trung Nguyên.”
“Chẳng lẽ nói nãy giờ mà ngươi không hiểu sao? Hoàng đế muốn giết một vị phi tử, không cần phải phí nhiều công sức như vậy, hơn nữa, nếu sinh hoạt có thể tích độc, vậy thìnhững phi tử khác cũng không thoát khỏi số phận.” Hậu cung nhiều nữ nhân, cho dù lúc ấy hoàng đế sủng ái vị phi tử ngoại tộc này bao nhiêu, thì cũng không thể chung tình đến vậy, chỉ sủng ái duy nhất một người.
“Quả đúng là thế, năm đó, các trưởng lão phát hiện Thánh nữ trúng kỳ độc, dù buồn bực tức giận đến mấy cũng không dám vọng động, bởi vì trừ phi Thánh nữ có gian tình cùng người khác, nếu không hoàng đế thật sự không cần dùng thủ đoạn này để giết người.” Phó Diêu Phong cũng đồng ý.
“Thân là Thánh nữ của Hiên Viên Oa, người rất nghiêm ngặtb với trinh tiết của mình, hơn nữa, năm đó Thánh nữ được sủng ái cực kỳ, không thể cùng người khác cấu kết, hơn nữa loại độc này không phải chỉ vài lần thân mật là phát tác, Hoàng thành nghiêm ngặt như thế, thủ vệ bên trong bên ngoài cũng không ít, nếu muốn tư thông làm chuyện xấu, cũng không thể lâu dài, càng không nói tiếp xúc nhiều đến mức làm cho độc phát tác đến chết.” Điểm này quả thật làm cho người ta khó hiểu. “Nói như vậy, chỉ có Thánh thượng mới có thể làm được chuyện đó, nhưng… vì sao chứ?!” Thật sự là không cần thiết nha!
“Là thiếu chứng cứ nên mới không nghĩ ra được, cho nên mới không có hành động gì với vương triều Thiên Đô năm đó.”
Trước đây, Trung Nguyên và Hiên Viên Oa thường trao đổi vàng bạc và vũ khí, y dược với nhau, vì có nhiều vũ khí và thị trường lớn nên Hiên Viên Oa có rất nhiều cao thủ kiếm thuật, mỗi năm đều tổ chức trận đấu tìm ra người giỏi nhất, nhưng sau chuyện Thánh nữ bỏ mình ba mươi năm trước, những việc trao đổi này cũng dừng lại, chỉ còn dân chúng lui tới mua bán.
“Cho dù không có hành động gì nhưng khúc mắc vẫn còn đó, cho nên mới ngăn chặn chuyện Thánh nữ bỏ mình năm đó ra ngoài.”
Trong trí nhớ từ khi sinh ra mà Tô Thiếu Sơ có, vị hoàng đế này, vì sự tôn kính và tưởng niệm vị phi tử đã chết nên thủy chung vẫn có vài phần thiên vị cho Hiên Viên Oa.
“Nhưng hai phía đều có một chút mâu thuẫn về nhau, khi ấy, Hiên Viên Oa xin hoàng đế Trung Nguyên một điều, hy vọng có thể giao con của Thánh nữ cho họ nuôi nấng, nhưng hoàng thất nhất quyết cự tuyệt!”
“Đương kim hoàng đế sao có thể đồng ý những chuyện như vậy, giao hoàng tử con mình cho ngoại tộc nuôi nấng, hơn nữa, Tam hoàng tử vừa sinh ra đã mất mẹ nên rất được hoàng hậu thương yêu, che chở quan tâm không khác gì ruột thịt.”
Mẹ đẻ đã qua đời lúc còn nằm trong nôi, nhưng vị hoàng tử này chẳng những bị đế vương vắng vẻ, ngược lại, còn được hoàng hậu dịu dàng tràn đầy tình mẹ yêu thương, chẳng những quan tâm chăm sóc vị tiểu hoàng tử này, cuối cùng còn luôn mang theo bên mình để chăm sóc, ngay cả đứa con trai lớn của hoàng hậu, lúc ấy đã được phong làm thái tử cũng yêu thương em mình không kém, vì vậy, Chu Dục trưởng thành trong tình yêu của mẹ nuôi, cha và huynh trưởng, cho nên mới có quyền thế và địa vị như hiện nay.
“Ta nhớ, hai bên đều ước định, năm Tam hoàng tử mười sáu tuổi sẽ đồng thời xuất hiện.” Tô Thiếu Sơ lẩm bẩm tự nói, cố gắng nhớ lại những chuyện lúc trước.
“Ta nhớ người ta từng nói, lúc ấy Hiên Viên Oa bỗng nhiên nhận lời của vương triều Thiên Đô, vừa nhìn thấy con của Thánh nữ, hai bên chẳng những gỡ bỏ được khúc mắc lúc trước, thậm chí còn vì con của Thánh nữ mà để đền bù cho vết thương năm xưa, cho nên mới có chuyện vị hộ giáo thứ hai đến Trung Nguyên.”
Hiên Viên Oa là ni cô huyền đạo được thiên hạ tín ngưỡng nhất, nhìn từ một góc độ khác, đây là một giáo phái dung hợp giữa Phật và giáo phái giang hồ, Thánh nữ chỉ xuất hiện trong vài năm, phải có sáu người theo dõi ý trời, đo lường tính toán mới biết được khi nào Thánh nữ giáng sinh; mà hầu gái, cứ mười lăm năm lại chọn hai người, trong lúc Thánh nữ chưa xuất hiện, thì hai vị hầu gái sẽ tạm thời nắm giữ vị trí Thánh nữ, địa vị cũng gần như Thánh nữ.
“Vị hộ giáo trước kia đi cùng Thánh nữ chính là em gái ruột của Thánh nữ, tính ra thì có cùng một huyết mạch với Chu Dục.”
Hộ giáo này tuy là em cùng cha khác mẹ với Thánh nữ nhưng tuổi tác lại chênh lệch lớn, cho nên khi hầu gái sinh ra, tỷ tỷ đã đến Trung Nguyên, căn bản không thể gặp nhau, không lâu sau thì nhận được tin tỷ tỷ chết ở Trung Nguyên.
Mọi người trong hoàng cung đều biết, vị hầu gái này là di nương của Chu Dục, tuy là di nương nhưng chỉ lớn hơn hai tuổi, tình cảm giữa di nương và chất nhi đáng nhẽ ra tốt vô cùng, mọi người đều vui mừng, cứ nghĩ rằng ân oán với Hiên Viên Oa cuối cùng cũng có thể kết thúc, ai ngờ…
Lật lại chuyện cũ, chạm đến ký ức mà Tô Thiếu Sơ không muốn nhớ đến nữa, hắn không khỏi hít một hơi dài!
“Không ngờ hầu gái vừa vào cung một năm đã mất tích, tám tháng sau nhận được một thi thể, chết vô cùng thê thảm, lần này thật sự làm cho Hiên Viên Oa giận dữ, vương triều Thiên Đô cũng không có thông báo gì liên quan, từ đó Hiên Viên Oa hoàn toàn cắt đứt quan hệ cùng Trung Nguyên!” Phó Diêu Phong nói xong liền than nhẹ, cảm giác vô cùng đồng cảm với hai vị nữ tử hồng nhan bạc mệnh này.
“Thánh nữ và hầu gái đại diện cho sự tôn quý của Hiên Viên Oa, địa vị vô cùng cao quý, gả vào vương triều Thiên Đô, nhưng vừa được một năm đã bị giết, hỏi Hiên Viên Oa làm sao mà tha thứ?” Aiz! Chuyện này đúng là khó giải quyết. “Chỉ là người cũng đã chết lâu rồi, sao bây giờ mới muốn báo thù. Chẳng lẽ báo thù chỉ là cái cớ, thực tế thì…”
Một khả năng lướt qua trong đầu. “Nếu thật như vậy thì mọi chuyện phiền toái rồi.”
Tô Thiếu Sơ chậm rãi mở mắt ra, không phải vì chuyện phiền não trong lòng, mà vì cỗ kiệu đã dừng lại.
Dưới đêm trăng rằm cuối thu, làn gió nổi lên, huýt gió trêu chọc ánh trăng trên không, hơn mười thủ vệ bên ngoài Hoàng thành chạy ra đón tiếp cỗ kiệu của Tô Thiếu Sơ.
Người đứng đầu vươn tay, thủ vệ tạm lui về hai bên, một nam tử ăn mặc cẩm phục đoan chính, tướng mạo đường đường, khí độ trầm ổn bước lên trước, phía sau là một nam tử lạnh lùng cầm kiếm đi theo.
“Tứ thiếu gia, là Phong Ngôn và Yến Bình Phi – hộ vệ bên cạnh Tam hoàng tử.” Ngọc Huyền y phục màu xanh mang kiếm nhẹ giọng nói với Tô Thiếu Sơ trong kiệu.
“Yến Bình Phi ra mắt Tô gia tứ thiếu và Đạo gia Tam Huyền.” Yến Bình Phi khoanh tay làm lễ nói: “Tam hoàng tử mời Tô tứ thiếu đến Điệp Phong gặp mặt.”
Tam huyền nhìn nhau một cái, Cung Huyền y phục màu tím đứng trước kiệu, cũng khoanh tay làm lễ nói. “Công tử nhà ta tối nay uống khá nhiều, thân thể khó chịu, sợ sẽ mạo phạm đến Tam hoàng tử, xin Yến đại nhân gửi lời từ chối và xin lỗi đến Tam hoàng tử giúp.”
“Ở Điệp Phong công viên đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu, Tam hoàng tử có lệnh, ta chỉ đành nghe theo.” Yến Bình Phi tiếp tục bước lên, kiên định quyết đoán.
“Yến đại nhân, xin lỗi, tối nay thân thể của công tử không tốt, cho nên chỉ nghỉ ngơi trong kiệu, không thể đến nơi hẹn cùng Tam hoàng tử.”
“Tam hoàng tử cũng cảm thấy đột ngột, nghĩ rằng như vậy cũng bất tiện với Tứ thiếu, nên cho dù là canh tỉnh rượu, ngự y, hay giường chiếu để nghỉ ngơi đều đã chuẩn bị đầy đủ, mọi chuyện đều chuẩn bị xong, chỉ còn đợi Tứ thiếu đến Điệp Phong công viên.”
“Yến đại nhân, xin dừng bước!”
Yến Bình Phi không hề dừng lại, kiếm của Tam huyền lập tức đưa lên, ngăn chận hắn.
“Tối nay nhất định phải mời được Tứ thiếu, kính xin Tam huyền thứ lỗi.”
“Nếu Yến đại nhân nhất định làm chúng ta khó xử, Tam huyền kiếm đành phải mạo phạm!”
Cung Huyền, Băng Huyền, Ngọc Huyền vì đỡ cho chủ nhân mà nâng kiếm lên cao, không hề nhượng bộ!
“Phong Ngôn, Tam huyền kiếm thỉnh chiêu, ngươi có hứng thú thử không?”
Yến Bình Phi không quay đầu lại, chỉ gọi người đứng phía sau mình.
Nam nhân thủy chung yên lặng đứng đằng sau, lạnh lùng dưới đêm trăng sáng, đôi đồng tử khẽ quét qua Tam huyền kiếm, kiếm trong tay từng chút từng chút rời khỏi vỏ.
“Xin chỉ giáo!” Mũi kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ, nhưng vừa nói xong, mũi kiếm lại bị thu hồi lại.
“Phong Ngôn huynh, kiếm của ngươi thật đáng kinh ngạc, lần này xem ra người của Thiếu Sơ đã được lãnh giáo.” Một tiếng thở nhẹ truyền đến từ phía sau Phong Ngôn, sau đó vỗ vỗ lên vai phải của hắn. “Bổn công tử đã muốn đến Điệp Phong công viên từ lâu rồi, khó khi được Tam hoàng tử thiết đãi thịnh tình như thế, há có thể vì say rượu mà bỏ qua sao?”
Thủ vệ hai bên đều kinh ngạc nhìn Tô Thiếu Sơ, không biết từ khi nào, hắn đã đứng đằng sau Phong Ngôn!
“Chân nhân bất lộ tướng, Tô Tứ thiếu quả nhiên không đơn giản.” Yến Bình Phi nhịn không được nói.
Thân thể của đối phương cực nhanh, dường như không phát ra hơi thở, ngay cả Yến Bình Phi đứng gần kiệu nhất cũng không thấy Tô Thiếu Sơ bước ra kiệu từ lúc nào, hơn nữa không hề cảm giác được hơi thở đang đến gần thì đã đi đến đằng sau mọi người, gương mặt từ trước đến giờ không có biểu cảm nào của Phong Ngôn cũng khẽ cười, giống như đang tán thành, nhưng lập tức được thu lại nhanh chóng.
“Đã lộ tướng rồi, không làm chân nhân được nữa, đành phải thân bất do kỷ đi theo Yến đại nhân thôi.” Tô Thiếu Sơ buông tay nói.
“Tứ thiếu gia!” Biết rõ trước giờ Tô Thiếu Sơ luôn cố gắng tránh mặt Chu Dục, vì vậy tình hình lúc này làm cho Tam huyền lo lắng thốt lên.
“Không sao, tối nay mặc dù uống nhiều nhưng chắc hẳn cũng không làm ảnh hưởng đến nhã hứng thưởng rượu ngắm trăng của hoàng tử, ta ứng phó được. Nhưng đành phải thất hẹn với mỹ nhân của ta rồi.” Aiz! San San nhất định sẽ tức giận, hại hắn phải tốn thời gian để dỗ dành an ủi nữa rồi.
“Thỉnh, Tô công tử.” Yến Bình Phi đứng trước kiệu, cung thỉnh nói.
Trước khi Tô Thiếu Sơ lên kiệu, chợt vừa nhìn về phía Yến Bình Phi. “Ta nhớ, quê hương của Yến đại nhân ở Nam Nguyên?“
“Vâng, năm đó Thánh nữ sinh hạ hoàng tử, bảy tuổi ta đã được chọn làm thủ vệ cho hoàng tử, sau đó được đưa đến Trung Nguyên, từ đó về sau, ta liền đi theo hoàng tử, cũng đã gần ba mươi năm rồi.”
“Lâu vậy sao? Ừm, ngẫm lại cũng đúng, khi còn bé ta đã thấy ngươi rồi.” Tô Thiếu Sơ hỏi một câu đầy hàm ý: “Nếu có mâu thuẫn, vậy ngưoi sẽ trung với hoàng tử hay là người trong tộc?”
“Yến Bình Phi chưa bao giờ là người bất trung.”
“Tốt lắm!” Tô Thiếu Sơ cảm thấy thú vị. “Câu trả lời này thật là mơ hồ!”
Bóng trăng nghiêng nghiêng trên mặt đất, xuyên qua những tán lá xum xuê, ánh trăng loang lổ khắp nơi như những giọt nước rơi vãi trên đất, khói nhẹ từ từ bốc lên từ mặt hồ, tạo nên một làn sương nhỏ.
Điệp Phong công viên buổi tối đầy cảnh sắc cuối thu, rừng phong trong vườn khoác lên chiếc áo màu vàng, ngọn đèn dầu tỏa sáng khắp vườn, làm nổi bật lên hồ ba góc, làn nước uốn lượn, xao động dưới ánh trăng mờ ảo, làm cho người ta sinh ra mơ màng.
Đêm khuya khó nhìn thấy bướm bay, vừa vào công viên đã lập tức nghe thấy tiếng nhạc dịu dàng vang lên, khúc đàn tựa như một giấc mơ, chầm chậm nhưng lại đưa người ta vào vô tận sâu thẳm, quyến rũ tâm tư của người khác, vang lên hỗn độn nhưng lại vô cùng êm tai.
“Khúc đàn cổ này là U Lan, quả là rất dễ nghe.”
Đối với người vừa đi vào trong đình, Chu Dục ngồi trước đàn cổ, vẫn là vẻ ngoài đẹp đẽ quý giá không bao giờ thay đổi, tuấn nhan xinh đẹp không chút tỳ vết khẽ cười một tiếng.
“Thiếu Sơ có hứng thú gảy một khúc dưới trăng không?”
“Đàn cổ Minh Lan.” Thấy được rõ ràng cây đàn dưới ánh trăng, con ngươi của Tô Thiếu Sơ sáng rỡ.
“Cảm giác có thể làm cho bổn hoàng tử thấy tĩnh lặng nhất là gì?”
“Là lúc đánh đàn.” Vừa than nhẹ xong, Tô Thiếu Sơ đột nhiên nhíu mày, hào phóng vén áo lên ngồi xuống. “Chỉ sợ với tài năng ít ỏi của Thiếu Sơ không thể thỏa mãn được Tam hoàng tử.”
Hai thị nữ bên trong đình lập tức chuyển cây đàn đến trước mặt Tô Thiếu Sơ.
“Được trưởng công chúa truyền lại tài năng, làm sao mà thô thiển cho được.”
“Trưởng công chúa ca hay múa đẹp, Thiếu Sơ đã nghe nói từ trước, không dám không dám.”
“Thật sao? Nếu yêu đệ đã nhận định như thế thì cứ theo đệ vậy.” Chu Dục nhận vò rượu ngon mà thị nữ vừa đưa lên, mỉm cười không nói gì nhiều.
Tô Thiếu Sơ và trưởng công chúa Chu Tinh Bình còn lâu mới có thể gật đầu thừa nhận quan hệ, dù sao hai mươi năm trước, trưởng công chúa và gia đình nhà chồng liên quan đến tội mưu phản, bị tịch thu gia sản, tru di tam tộc, nếu bây giờ thừa nhận quan hệ thầy trò, tuy Tô gia không hề chứa chấp khâm phạm mưu phản, hoàng đế cũng vui mừng khi nhận lại người nhà, nhưng thiên ý khó dò, nếu một ngày nào đó Tô gia thất thế, nhất định sẽ có người cố tình chêm thêm chuyện này vào để hãm hại!
Hơn nữa, với Chu Dục, vị hoàng tử này tử này ở trong lòng dân chúng là một Tam hoàng tử được mến mộ không ít, hơn nữa, thân là một hoàng tử có quyền có thế, tâm cơ âm trầm khó lường thế nào đi nữa, cho dù có hiểu rõ lòng đối phương đi nữa, thì không có chứng cứ, cũng chỉ có thể là trò cười trên một trang giấy.
“Tiếng đàn của Minh Lan u buồn trong trẻo, thân cầm được làm từ gỗ quý trong rừng, dây đàn làm từ băng thiền ngàn năm, hôm nay, băng thiền đã biệt tích, gỗ quý lại càng hiếm, cây đàn này, so ra còn quý hơn bất kỳ kỳ trân ngọc quý nào.” Tô Thiếu Sơ khẽ chạm vào dây cung của cây đàn quý, âm thanh êm tai vang lên, dễ nghe, làm cho người ta vui vẻ. “Thiếu Sơ không mang gì đến, chi bằng dùng khúc đàn này đáp lễ cho thịnh tình của Tam hoàng tử.”
Bên trong Điệp Phong, tiếng đàn lại dậy lên, đổ vào đêm trăng cuối thu, tiếng đàn nhu hòa kéo dài, âm thanh dễ nghe, dường như đang muốn dùng tiếng đàn để rửa sạch trần thế, làm cho người ta chỉ muốn dùng tâm để cảm nhận.
Chu Dục khẽ vươn ngón tay ra, đôi con ngươi như có điều suy nghĩ thầm đánh giá người đang ngồi đánh đàn trước mắt.
Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc dài xõa xuống vai của Tô Thiếu Sơ, những sợi tóc đen nhẹ lướt qua mắt rồi mũi, con ngươi đọng lại trước cây đàn, giờ phút này, hắn trở nên thần bí kỳ ảo, thân thủ nhanh nhẹn gảy đàn, ẩn giấu một chút nhỏ nhắn mềm mại cùng… một thần thái tuyệt đối không thể xuất hiện trong mắt nam nhi!
Nheo đôi mắt lại, không khỏi xẹt qua vẻ âm hiểm, nụ cười đầy hàm ý ở khóe môi, vừa uống rượu vừa nghe khúc gảy đàn.
“Yêu đệ quả là có đôi tay đánh đàn rất tốt, trong khúc đàn có linh hồn, vẫn là người gảy đàn có tình cảm thì hay hơn, từng âm sắc đều được nhấn mạnh vào nhau.”
Khúc đàn hoa cuối cùng cũng kết thúc, Tô Thiếu Sơ rót cho hắn một chén rượu.
“Không bằng để Thiếu Sơ thỉnh giáo Tam hoàng tử, tiếng đàn là xuất phát từ Minh Lan, hay là từ ngón tay của Thiếu Sơ đây?”
Chu Dục nghe vậy, cất giọng cười. “Nếu nói đàn có âm thanh, vây tại sao đặt trong hộp lại không kêu? Nếu nói âm thanh từ ngón tay, vậy tại sao bây giờ không nghe thấy? Đây chính là lời đáp của Thiếu Sơ yêu đệ sao?”
“Thiếu Sơ to gan nghĩ, tối nay Tam hoàng tử mời Thiếu Sơ đến đây, chẳng lẽ chỉ muốn khảy đàn thưởng rượu thôi sao?!” Tô Thiếu Sơ nâng chén rượu lên kính nói.
“Đúng vậy! Hình như chỉ là muốn uống một chén rượu cùng Tô Thiếu Sơ ngươi.”
“Phô trương vậy sao? Không tiếc sai bảo thủ vệ gần gũi nhất, chỉ vì chén rượu này?”
Chẳng những được thủ vệ của Hoàng thành mở đường, mà còn có Yến Bình Phi của Tam hoàng phủ đích thân ra tay, còn phái theo tâm phúc Phong Ngôn đi theo, nếu như vậy cũng nói là mời, vậy thì bảo là trực tiếp bắt Thiếu Sơ hắn đến còn tốt hơn.
“Có lẽ do bình thường yêu đệ hay ‘cố ý tránh né’, hơn nữa nỗi nhớ của bổn hoàng tử quá nhiều, đành phải dùng cách này để mời người.” Chu Dục cười cười nhún vai, nói như lẽ dĩ nhiên.
“Vậy đúng là lỗi của Thiếu Sơ rồi, làm cho Tam hoàng tử tôn quý bị nỗi nhớ nhung hành hạ, aiz! Làm thế nào để đền tội đây?” Đối với những lời này, Tô Thiếu Sơ nói mà mặt không đổi sắc, vẫn chăm chú nghĩ cách giải quyết. “Là bức họa trước kia trao cho Tam hoàng tử không đủ chân thật, nên không thể an ủi cho nỗi nhớ của Tam hoàng tử sao?”
“Không phải, bức họa này chân thật đến mức làm cho Tam hoàng tử yêu thích không buông, cũng trở thành bạn thân trước khi ngủ của ta.”
“Vậy có cần Thiếu Sơ họa thêm một bức không?” Tô Thiếu Sơ cười hỏi, tự rót một chén rượu nâng lên uống, lại bị một người cầm cổ tay lại!
“Thiếu Sơ yêu đệ, sự tồn tại của ngươi chính là lỗi lớn nhất, làm cho bổn hoàng tử thấy phiền não!”
“Ồ! Tam hoàng tử thấy phiền não điều gì?” Thần thái kiên định nghênh đón ánh mắt đưa đến của Chu Dục, Tô Thiếu Sơ thú vị hỏi ngược lại.
Chu Dục không đáp, chỉ ngước mặt nhìn người trước mắt, đôi đồng tử linh hoạt kỳ ảo kia, ẩn sâu dưới đó tột cùng là gì?
“Hình vẽ của Thiếu Sơ yêu đệ đã không thể an ủi nỗi tư niệm của bổn hoàng tử nữa rồi.” Nắm chặt cổ tay trong lòng bàn tay, Chu Dục đột nhiên nói.
“Vậy Tam hoàng tử hy vọng Thiếu Sơ nên làm thế nào?”
Chu Dục chậm rãi vén miệng lên, vừa khó lường vừa âm tà, hắn nâng chén rượu nhỏ lên, chưa từng buông cổ tay của Tô Thiếu Sơ ra.
“Bổn hoàng tử muốn chính bản thân Tô Thiếu Sơ, thế nào?” Chu Dục khóe môi chứa lấy nụ cười quyến rũ, ngay sau đó đưa chén rượu của Tô Thiếu Sơ lên, nhấm nháp tựa như đang thưởng thức tư vị của chủ nhân nó, sau đó từ từ uống cạn chén rượu.
“Tình cảm của Tam hoàng tử, Thiếu Sơ thầm chấp nhận trong lòng, chỉ tiếc Thiếu Sơ không có hứng thú đó.” Tô Thiếu Sơ mỉm cười thản nhiên không thay đổi, thản nhiên nói.
“Không có hứng thú!” Đôi con ngươi trước kia luôn ổn định bỗng trở nên bối rối không hiểu vì sao, toan tính hỏi: “Yêu đệ đang ngại lời nói của thế nhân, hay là bổn hoàng tử có chỗ nào không tốt?”