Dân Mão

Chương 37


Đọc truyện Dân Mão – Chương 37

CHƯƠNG 37:

Sau bữa trưa, Noah và Osment sau khi cùng nhau vui đùa ầm ĩ bắt đầu dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài, Trình Trì liền ôm hai đứa bé như hai cái bánh bao nhỏ lên lầu, dỗ đi ngủ.

Arthur thấy thế liền kéo Khải Văn đứng dậy cáo từ, Claude thấy Arthur nói còn có việc thì không giữ lại nữa, nói buổi tối không có gì thì tới đây ăn cơm, Arthur đồng ý.

Rời khỏi nhà của Claude và Trình Trì, vì các thị vệ phải làm công chuyện nên cũng không đến cùng ăn cơm trưa, cho nên Arthur vui vẻ nắm tay Khải Văn chậm rãi rảo bước trên con đường nhỏ, Khải Văn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, “Woa, trong không khí có mùi ngọt.”

Arthur nhìn hành vi trẻ con của Khải Văn mà cười ra tiếng, “Sao ta không ngửi thấy?”

Khải Văn nhón chân hít một hơi sâu vào bụng làm mẫu, “Phải hít sâu như thế này nha!” Sau đó mở mắt, “Có ngửi thấy không?”

Arthur bắt chước làm theo rồi gật đầu, “Hình như có một chút.”

Khải Văn nghĩ là Arthur làm cho có lệ để đối phó với mình, tức giận liếc hắn rồi nắm tay Arthur lắc lư, “Ngươi vừa nói chúng ta còn có việc, có chuyện gì a?”

Arthur vẫn nhìn quanh khắp nơi, “Đừng vội, tới nơi rồi sẽ biết.”

“Cái gì a?” Khải Văn híp mắt suy nghĩ, “Thần thần bí bí.”

Arthur cũng không giải thích, chỉ cưởi tủm tỉm dắt Khải Văn đi, “Ngươi nói, lần này chúng ta sẽ ở đây bao lâu?”

Khải Văn suy nghĩ một chút, “Ở vài ba ngày, chủ thành còn có rất nhiều việc cần ngươi ra quyết định, thời gian dài quá không tốt.”

Khải Văn nói khiến Arthur sửng sốt một chút, hắn xiết chặt bàn tay cậu, thấp giọng nói, “Không sao, không cần lo về những điều này, ngươi muốn ở bao lâu thì ở, có được không?”

Khải Văn thì lại cười ha hả, “Sao lại thế được, phải có trách nhiệm chứ, sau này chờ ngươi già rồi, cũng giống như papa daddy ở nhà chơi, chúng ta hẵng nghĩ tới việc này.”

“Đứa ngốc.” Arthur nhìn sâu vào mắt Khải Văn, nửa ngày mới nói một câu như thế.

Khải Văn nhún nhún vai, “Ngốc cũng không có cách, ai bảo ngươi kết làm bạn lữ với đứa ngốc? Không được thay đổi nga.”

“Không đâu, sẽ không thay đổi.” Arthur lúc này thầm nghĩ hảo hảo mà ôm lấy Khải Văn, người yêu của hắn luôn khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, “Ta còn muốn thỉnh cầu thiên thần định ta làm người yêu của ngươi ở kiếp sau, kiếp sau của kiếp sau, kiếp sau nữa kiếp sau nữa nữa…”


Khải Văn nghe xong thì nhíu mày, “Ai nha, ta đây không phải mệt chết sao? Mấy kiếp cũng không được chọn, cái này không có lời…”

Arthur buông tay Khải Văn, đan mười ngón vào nhau, “Hết cách rồi, ta chính là một kẻ tham lam như thế đó…”

Khải Văn lúc này mới cảm thấy Arthur có chút là lạ, biểu tình mất tự nhiên mà nói, “Ai, không nên nói mãi mấy lời buồn nôn này.”

Arthur thì lại phản đối, lắc lắc đuôi, “Ngươi là bạn lữ của ta, nói một chút lời buồn nôn thì có sao đâu.”

Khải Văn có chút phát rồ, “Nhưng mà vẫn không nên nói, rất kỳ quái.”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Thì là kỳ quái nha.”

Ngày mùa thu, buổi chiều, hai người tay trong tay nói nói cười cười đi về phía trước, cái bóng phía sau cũng chồng lên một chỗ.

“Hm?” Arthur dẫn Khải Văn đến trước một ngôi nhà, Khải Văn dừng bước quan sát ngôi nhà này rồi nghi hoặc nhìn về phía Arthur, “Đây là đâu?”

Arthur vẫn chưa trả lời, chỉ hỏi, “Thích căn nhà này không?”

Khải Văn tỉ mỉ nhìn một lần, đây là ngôi nhà hai tầng có tường trắng, có hai cái sân giống như nhà Trình Trì, chỉ có điều không được chăm bón như nhà Trình Trì mà thôi, cũng may nhờ có biển, gió biển thổi vào làm cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.

Suy nghĩ một hồi, nhìn đám người Clare từ trong nhà đi ra, Khải Văn hiểu ra, cười nói với Arthur, “Đây là nơi chúng ta sẽ ở sao?”

Arthur cười cười, vẫn không trả lời, nắm tay Khải Văn đi vào nhà, “Vào xem.”

Trong phòng bài trí cũng rất đơn giản, phía dưới là nhà bếp, nhà ăn phòng khách còn có phòng tắm, đằng sau là một khu vườn nhỏ sạch sẽ, cũng chưa có hoa cỏ gì, bên cạnh chính là hải dương xanh thẳm. Lầu hai có bốn gian phòng, còn có một sân thượng nhỏ hơi lộ ra ngoài, ngồi trên ghế mây có thể ngắm cảnh biển.

Khải Văn hỏi Arthur, “Đây là thuê của người khác sao? Chỉ ở vài ngày mà thuê lại có quá phiền phức hay không? Chúng ta có thể tìm quán trọ mà.”


Arthur kéo Khải Văn ngồi vào ghế mây, thuận miệng nói, “Trấn nhỏ này sợ rằng không có quán trọ nào đâu.” Đợi Khải Văn ngồi vào vị trí trước mặt mình, Arthur mới vươn tay ôm vai cậu nhìn thẳng vào mắt cậu nói, “Hơn nữa, đây không phải nhà cho thuê, mà là ta mua được, sau này đây chính là nhà chúng ta, nhà của chúng ta.”

“Cái gì?” Khải Văn bởi vì câu nói của Arthur thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng bởi vì Arthur đang ôm lấy vai mình mà đành ngồi xuống, vẻ mặt rất là thắc mắc, “Sao đột nhiên lại đi mua nhà làm chi? Trước đó sao không nghe ngươi nói gì cả? Chỉ là ở vài ngày mà mua cả căn nhà đúng là quá xung động rồi, chúng ta mấy ngày nữa sẽ quay về chủ thành nha!”

“Nè, thân ái, ngươi nghe ta nói cái đã.” Arthur trấn an vỗ vỗ vai Khải Văn, ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy, chờ Khải Văn dần dần bình tĩnh Arthur mới nói tiếp, “Kỳ thực chuyện này ta đã cân nhắc một thời gian rồi, cuối cùng ta quyết định cùng ngươi dọn về đây sống nửa đời sau.” Khải Văn nghe đến đó lại muốn nói gì đó, nhưng Arthur lại chặn trước, “Đúng vậy, đây là thật sự, không phải quyết định lúc xung động, đây là kết luận sau khi ta tỉ mỉ tự hỏi. Ta cũng thương lượng với papa và daddy rồi, cũng được bọn họ ủng hộ, về phần vì sao không nói cho ngươi, ta không phải muốn giấu diếm, chỉ là muốn dành cho ngươi sự kinh hỉ mà thôi. Ngươi xem, ngươi rất thích nơi này không phải sao, phong cảnh ở đây rất đẹp, yên lặng an tường, không có tranh cãi và đấu đá như ở chủ thành, nơi này có bạn bè phương xa của ngươi, dân phong nơi này chất phác, tất cả mọi người đôn hậu thiện lương, ngươi không cần ứng phó với đám quý tộc ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau.” Arthur nói rồi tiến lên hôn lên tay Khải Văn, “Cho nên, tan ghĩ ở nơi này, ngươi có thể sống càng thêm vui vẻ, càng có thể sống đúng với bản thân, ta muốn ngươi hài lòng, muốn ngươi hạnh phúc, cũng thích được nhìn ngươi hài lòng hạnh phúc, cho nên ta mới quyết định như thế, ngươi đừng giận ta, có được không?”

Nghe Arthur nói ra một đoạn thật dài, Khải Văn từ lâu đã tỉnh táo lại, Khải Văn chỉ cảm thấy vành mắt nóng nóng, nhìn vào cặp mắt lam xám thâm tình của Arthur, Khải Văn há mồm muốn nói gì đó, nhưng mới nói được một chữ thì đã thấy cổ họng nghẹn ngào, hít sâu một hơi mới lên tiếng một lần nữa, “Ngươi không cần làm nhiều cho ta như vậy, ngươi muốn ta vui vẻ hạnh phúc, ta cũng muốn ngươi vui vẻ hạnh phúc, thân phận bối cảnh của ngươi khiến ngươi phải gánh chịu trách nhiệm thuộc về ngươi. Ta hiểu, ta cũng có thể thông cảm, cho nên ta không phiền chán cuộc sống đó, chỉ cần cùng ngươi một chỗ, ta đã thấy rất hạnh phúc rồi, thật sự không cần làm quá nhiều cho ta như vậy, ngươi hy sinh quá nhiều.”

“Đứa ngốc.” Arthur cười bóp bóp cái mũi hồng hồng của Khải Văn, “Ngươi không hy sinh quá nhiều cho ta sao, huống hồ, làm ra quyết định như vậy, ta không cảm thấy đã hy sinh gì, ta cũng rất thích thôn trấn này, sống ở nơi này, ta cũng sẽ rất thích thú.”

“Nhưng mà…” Khải Văn vẫn nghĩ Arthur nhượng bộ vì mình, “Ngươi là tướng quân của quốc gia này, phía sau ngươi có nhiều quân đội như vậy, ngươi được thành chủ coi trọng, sao có thể đi tới nơi xa xôi này? Trách nhiệm của ngươi thì sao bây giờ? Làm sao ngươi ăn nói với tộc nhân trong tộc? Lẽ nào ngươi đã tìm được người kế nhiệm rồi sao?”

“Đương nhiên là chưa.” Arthur thẳng thắn đáp, sau đó lại giải thích, “Ta hiểu trọng trách trên vai mình, nhưng ta cũng hiểu câu nói ‘Công cao chấn chủ’ mà ngươi từng nói với ta. Ta nghĩ, ta lui ra mới đúng là điều tốt cho Warren, dù sao một quân chủ đang lúc tráng niên đâu thể cam tâm tình nguyện thấy một người có danh vọng năng lực đều mạnh hơn hắn xuất hiện trước mặt. Hơn nữa, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới lưu luyến loại vinh quang hư vô này, ngươi đứng càng cao, té càng đau. Về phần những thị vệ của tộc bạch hổ, nếu như bọn họ vô dụng đến nỗi lúc nào cũng cần ta ở bên chỉ đạo, ta đây mới chính thức nghĩ về việc bỏ lại bọn họ, cho nên cứ yên tâm, bọn họ thành thục hơn ngươi nghĩ rất nhiều. Những nguyên nhân này chính là cơ hội để ta thối lui ra sau màn.” Nói rồi Arthur vươn tay nắm lấy hai tay Khải Văn, “Hơn nữa, như ngươi nói, cuộc đời ngắn ngủi, cho dù ta muốn gần ngươi mấy kiếp, nhưng ai biết có thể thực hiện được hay không, cho nên phải nắm chặt hiện tại nha. Sắp xếp xong tất cả, chúng ta cùng nhau đến trấn nhỏ tĩnh lặng này trải qua cuộc sống chân chính thuộc về mình, như vậy không tốt sao? Ta có thể giống như Claude vào rừng săn thú, ngươi có thể như Trình Trì làm chuyện ngươi muốn làm, ta nghĩ, như vậy mới đúng là cuộc sống của một đôi bạn lữ phải có a, đúng không?”

Trả lời Arthur chính là một cái ôm xiết của Khải Văn và lời thì thầm, “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã lo cho ta tất cả.”

Nghe tiếng nói hơi run của Khải Văn, Arthur chỉ im lặng cười nhẹ, vỗ vỗ lưng cậu.

Đã biết nơi này chính là nhà mình, ánh mắt Khải Văn nhìn ngôi nhà này không giống lúc nãy, cậu kéo tay Arthur, bắt đầu nói làm thế nào xây vườn hoa sau nhà, sân nhỏ phía trước nên làm thế nào, dưới lầu bài trí ra sao, mấy căn phòng thì nên thế nào, mà đối với tất cả đề nghị Khải Văn đưa ra, Arthur chỉ nói một câu, “Ngươi thích là tốt rồi.”

Được câu trả lời thuyết phục của Arthur, Khải Văn hăng hái bừng bừng, chuyên ngành của cậu vốn là kiến trúc sư, thiết kế nội thất, lúc này có nơi dụng võ rồi.

Tỉ mỉ nhìn ba lần bốn lượt căn nhà mình từ trong ra ngoài, đợi khi trời sụp tối Khải Văn mới lưu luyến không rời cùng Arthur đi đến nhà của Claude và Trình Trì.

Trên bàn cơm, Arthur tuyên bố hắn và Khải Văn chính thức dọn đến Thác Mạt trấn, Claude và Trình Trì đều biểu hiện rất hoan nghênh.

“Chúc mừng.” Trình Trì giơ lên ly nước trái cây nói với Arthur và Khải Văn, “Thác Mạt trấn là một nơi rất tốt, các ngươi sẽ thích cuộc sống ở đây.”

“Đúng.” Claude cũng giơ lên ly rượu, “Vị trí nơi đó rất đẹp, chỉ cần sửa chữa một chút là sẽ có một ngôi nhà xinh xắn, lúc đó muốn giúp cái gì thì cứ lên tiếng.”

“Cảm ơn.” Arthur và Khải Văn cùng đối phương chạm cốc, Arthur cười nói, “Chính là bởi thích nơi này cho nên mới quyết định ở lại, đợi khi sửa xong nhà cửa thì mời đến nhà chúng ta dùng cơm.”


Claude và Trình Trì gật đầu, “Đó là đương nhiên.” Nói rồi Trình Trì nhìn về phía Khải Văn đang có tâm tình rất tốt kia, “Khi đó ta dẫn Khải Văn đi làm quen vài người bạn mới, tất cả mọi người rất thân thiện.”

“Vậy thật là tốt quá.” Khải Văn cười tủm tỉm gật đầu, “Ta thật sự rất thích Thác Mạt trấn này, thật hy vọng có thể mau chóng dọn đến.”

Khải Văn một bộ gấp gáp chọc cho mọi người bên bàn cơm bật cười.

Bởi vì đã có kế hoạch an cư nơi này, Khải Văn không dự định dừng lại nhiều ngày nữa, phác họa xong kết cấu nội thất thì liền kéo Arthur về chủ thành, cậu hiện tại rất bận rộn, phải vẽ bản thiết kế, phải mua đồ dùng thiết bị gì đó, phải mua gia cụ và vật dụng hàng ngày, nhiều như rừng, Khải Văn nghĩ mình quả thật không đủ thời gian.

Arthur thấy Khải Văn ngồi trên xe còn mải mê vẽ vẽ, không khỏi bật cười, hắn thích nhìn dáng vẻ chuyên tâm của vợ.

.

Trở lại chủ thành, Arthur cùng Khải Văn đi đến khu nhà của Laurence, nói cho bọn họ mình sắp dọn đến căn nhà mới mua ở Thác Mạt trấn.

Laurence và Heller nghe tin thì đều biểu hiện rất hài lòng, Laurence đấm lên vai Arthur một cái, “Thằng con bất hiếu, nhanh lắm, chờ hết nổi nên muốn chạy cho lẹ hả.”

Arthur cười cười, “Papa, đừng nói vậy, chuyện ở đây ta cũng sẽ không buông lơi.”

Laurence lườm lườm, “Hứ, sợ đến lúc đó có vài cục diện rắc rối lại ném cho ta và daddy ngươi.” Nói rồi Laurence làm bộ phiền muộn thở dài, “Sinh ra một đứa bất hiếu như ngươi có lợi gì chứ, già rồi còn phải làm việc.”

Arthur bất đắc dĩ, “Papa…” Nói rồi đem ánh mắt dời tới daddy mình.

Heller vừa định lên tiếng, Khải Văn kế bên đã nói, “Nếu không papa và daddy cùng dọn tới Thác Mạt trấn đi, nơi đó đẹp lắm, cũng rất an tĩnh, papa và daddy sẽ rất thích nơi đó.”

Heller cười vỗ vỗ tay Khải Văn, “Đừng nghe papa ngươi nói lung tung, hắn thích náo nhiệt, phải đến trấn nhỏ an tĩnh như thế hắn chịu không nổi đâu. Arthur đã an bài sự vụ cả rồi, định kỳ sẽ có người hồi báo đến nó, ngươi và Arthur cứ an tâm đến Thác Mạt trấn.”

Vừa nãy còn bày ra biểu tình bi thương, Laurence lúc này đã khôi phục hình dạng hi hi ha ha, “Đúng vậy, Khải Văn bé cưng của ta, papa ngươi thích náo nhiệt, ở trang viên này quen rồi, hơn nữa bạn già của ta đều ở đây, rời đi ta tiếc. Ngươi với Arthur cứ đến Thác Mạt trấn trải qua thế giới của bọn mi đi, hai lão già chúng ta ở đây không quấy rầy các ngươi.” Nói rồi lại xoay mặt nhìn về Arthur mà hùng hùng hổ hổ, “Nhưng mà, thỉnh thoảng nói không chừng ta và tình yêu sẽ tới Thác Mạt trấn giải sầu đó, đến lúc đó đừng đóng cửa nhốt bọn ta ở ngoài là được, bằng không ta đánh ngươi!”

Arthur nghĩ papa mình càng ngày càng hết thuốc chữa rồi, “Papa, ngươi nói gì vậy, sao ta dám làm vậy.”

Laurence hừ một tiếng, “Cái đó khó nói lắm, lần trước ta nghe Khải Văn kể chuyện xưa có một đứa con bất hiếu ngại papa nó quá già nên đuổi hắn khỏi nhà để mặc tự sinh tự diệt!”

Arthur nghe xong thì hắc tuyến đầy đầu, bất đắc dĩ nhìn về Khải Văn, “Ngươi thường ngày đều kể cho papa nghe chuyện gì vậy a?”

Khải Văn nhún nhún vai, biểu hiện rất áy náy, ‘Ta cũng không có cố ý mà.’

Mà Heller đứng một bên nhìn hai người mắt đi mày lại, cúi đầu len lén nở nụ cười.


.

Những ngày tiếp đó, Khải Văn và Arthur đều lao vào cuộc sống bận rộn, Arthur vội vàng bố trí hệ thống điều khiển tổ chức công việc theo đường xa của mình, vội vàng sắp xếp đội thị vệ, Khải Văn vội vàng thiết kế, vội vàng mua công cụ.

Lần này, thời gian bận rộn của Khải Văn không thua gì Arthur, trong lúc đó Khải Văn còn một mình chạy đến Thác Mạt trấn vài lần.

Thời gian bất giác trôi qua, từ đầu thu cho tới đầu đông, Arthur tắm rửa xong định cùng Khải Văn rúc trong chăn tâm sự, vô cùng thân thiết một hồi, nhưng khi Arthur từ trong phòng tắm đi ra thì liền đen mặt —— Khải Văn ôm chăn tiến vào mộng đẹp một mình, thoạt nhìn còn ngủ vô cùng say.

Đối với người yêu đã chìm vào trong mơ, Arthur yên lặng lau khô tóc, sau đó yên lặng nằm lên giường, yên lặng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, nhưng trước khi ngủ, hắn quyết định ngày mai phải hảo hảo nói chuyện với Khải Văn.

Bên kia, Khải Văn bởi vì quá mệt mỏi mà vừa nằm xuống gối đã ngủ, trải qua một đêm không mộng mị rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà tỉnh lại, cọ cọ mặt vào gối, Khải Văn bắt đầu vùi ở trên giường tính toán xem ngày hôm nay nên làm gì, nhưng kế hoạch nhỏ của cậu chưa lên được bao lâu thì trên đầu đã có một thanh âm u ám cắt đứt, “Thân ái, ngươi tỉnh rồi hở?” Khải Văn xoay người, lúc này mới phát hiện Arthur còn đang trên giường, Khải Văn ngủ ngon tâm tình tốt vươn tay sờ sờ mặt Arthur, “Hắc, thân ái, ngươi tỉnh rồi?”

Arthur chống đầu nhìn Khải Văn, thuận thế nắm tay cậu đưa tới trước mặt mình hôn vào lòng bàn tay cậu một cái, sau đó giọng điệu có chút hạ thấp mà nói, “Ta phát hiện, ta càng ngày càng bị bỏ rơi.”

“Sao vậy?” Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ai oán của Arthur, Khải Văn sửng sốt, vô thức hỏi.

Arthur thấy Khải Văn vẫn không hề phát giác, nổi giận, cúi người hung hăng hôn Khải Văn một hồi lâu cho đến khi Khải Văn vì thở không nổi mà gương mặt đỏ bừng mới buông tha, Arthur ôm cậu vùi đầu vào bên cổ cậu, “Hiện giờ cả đầu óc ngươi chỉ toàn là căn nhà ở Thác Mạt trấn, đã bao lâu ngươi không cùng ta tâm sự mỗi tối rồi? Lúc ăn cũng vội vàng, ăn xong rồi muốn cùng ngươi đi dạo cũng tìm không được, ngươi sáng sớm đã chạy đến thư phòng vẽ cái bản đồ thiết kế gì đó của ngươi rồi…”

Nghe ‘bé’ Arthur tức giận lên án, Khải Văn có chút dở khóc dở cười, cậu xoay người đối mặt với Arthur, đưa tay áp lên mặt Arthur, “Ngươi đang ghen hả? Ăn dấm của một ngôi nhà hả? Nga, thân ái, đây không giống ngươi, ngươi là một vị đại tướng quân!”

Arthur thì lại không hề hổ thẹn, hắn cầm tay Khải Văn nhẹ nhàng cắn một cái cho hả giận, “Ta là tướng quân cũng là một thú nhân có bạn lữ, bạn lữ của ta bỏ rơi ta mà lo chuyện khác, chẳng lẽ ta không được bất mãn sao?”

“Được rồi, ngươi có thể, ngươi đương nhiên có thể.” Khải Văn quả thật nên vì Arthur đột nhiên biểu hiện ra tính trẻ con mà cười đau ruột, cậu tiến tới hôn nhẹ Arthur, chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười khó hiểu, “Bạn lữ thân ái của ta, ngươi muốn được bồi thường cái gì? Ví dụ như, cái này thế nào?” Khải Văn vừa nói vừa trưng ra một nụ cười mang tính mê hoặc, sau đó thân thể chậm rãi trượt xuống, một lát sau, Arthur cảm giác được áo ngủ của mình bị cởi ra, lại một lát sau, Arthur cảm nhận được bộ vị nào đó của mình tiến vào không gian vừa nóng vừa ẩm, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng liếm mút làm cho người ta run rẩy, điều này làm cho ánh mắt Arthur trở nên thâm trầm hẳn.

Sau một tiếng gầm nhẹ của Arthur, Khải Văn soạt soạt từ dưới chăn chui ra, bên miệng còn mang theo một ít bạch trọc khả nghi, khóe mắt lại mang theo một tia mị ý, cậu ôm lấy Arthur áp trán vào trán hắn, “Thân ái của ta, bồi thường như vậy ngươi có thích không?”

Arthur trầm mặc nhìn Khải Văn mắt còn chứa xuân tình, bỗng nhiên lật người đặt Khải Văn dưới thân, thanh âm khàn khàn dục vọng, “Không đủ… Đương nhiên không đủ…”

Khải Văn cảm nhận được vật cực đại kia vừa phát tiết lại lần nữa cứng nóng lên, cậu biết mấy ngày nay quả thật mình đã bỏ quên Arthur, cho nên cũng dự định hảo hảo an ủi, cậu cười vươn hai chân vòng qua thắt lưng Arthur, rướn thắt lưng giống như vô ý mà cọ cọ lên cái nơi nóng rực của Arthur, “Như vậy, ngươi còn muốn cái gì nữa?”

“Ta muốn…” Màu mắt Arthur càng thêm tối tăm, hô hấp cũng có một chút hỗn loạn, hắn chậm rãi áp vào mặt Khải Văn, nói gằn từng chữ, “Ta còn muốn rất nhiều… rất nhiều…”

Lời cuối cùng chôn vùi trong hai cánh môi giao triền, Khải Văn đưa tay ôm lấy bờ vai rắn rỏi của Arthur, đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn…

Ogden nguyên bản nghe được động tĩnh liền mang theo người hầu đến hầu hạ tộc trưởng và thiếu chủ thức dậy, khi nghe được tiếng động nào đó bên kia cánh cửa thì sửng sốt một chút, lập tức biểu tình trở nên vi diệu mà cười cười, phất tay, lại mang người hầu lui xuống.

Điểm tâm, đại khái phải qua một hồi lâu mới cần chuẩn bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.