Dân Mão

Chương 13


Đọc truyện Dân Mão – Chương 13

CHƯƠNG 13:

“A, Arthur tiên sinh, ngài đợi lâu chưa?” Khải Văn xách theo bao lớn bao nhỏ thấy Arthur đứng ở cửa thì vội vội vàng vàng chạy chậm đến trước mặt Arthur, thở hì hộc giải thích, “Chuẩn bị vài thứ, cho nên trễ một chút, thật xin lỗi.”

Arthur nhìn thứ Khải Văn mang theo, sắc mặt có chút cổ quái, “Ngươi… muốn đi xa sao?”

“Hả?” Arthur nhất thời không hiểu được Arthur nói lời này là có ý gì, cho đến khi tầm nhìn của Arthur nhìn chằm chằm vào đống đồ vật trong tay mình, lúc này mới hiểu ra, “Không phải nói sẽ đi đạp thanh sao? Trong rừng cũng không có gì ăn, cho nên ta chuẩn bị một chút.”

“Một chút?” Biểu tình của Arthur càng kỳ quái.

“Ách…” Khải Văn nghĩ cách miêu tả của mình có vấn đề, nhìn Arthur lắp bắp giải thích, “Ta nghĩ… chắc là sức ăn của ngươi khá lớn…”

Mặc dù thanh âm nhỏ đến nổi nghe không rõ, nhưng Arthur vẫn không để sót một chữ, vùng quanh lông mày khống chế không được giật giật hai cái, Arthur thản nhiên lên tiếng, “Muốn ăn cái gì thì trực tiếp săn trong rừng cũng được, không cần phiền phức như thế.”

“A, như vậy…” Nghe Arthur nói, Khải Văn sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh hiểu được vì sao khi mình chuẩn bị mấy thứ này thì Ogden lại có biểu tình dở khóc dở cười như vậy, mặc dù Ogden rất hàm súc nhắc nhở Khải Văn không nên mang theo nhiều như thế, nhưng Khải Văn đã lâu không dạo chơi ngoài ngoại thành hoàn toàn không nghe rõ. Vì vậy, hiện giờ mới nhớ ra.

Khải Văn tâm tình hạ một hồi rồi cũng cười cười nói, “Ta đem đi cất.” Nói xong xách theo bao lớn bao nhỏ chạy về.

Arthur nhìn bóng lưng buồn buồn của Khải Văn, nghĩ nếu như hắn cũng có một đôi tai như mình hẳn là sẽ rũ xuống dễ thương vô cùng, thở dài một hơi gọi lại Khải Văn đang đi phía trước, “Chờ đã.”

“Còn có chuyện gì sao, Arthur tiên sinh?” Khải Văn dừng bước quay đầu lại hỏi.


“Cái đó…” Arthur rất nhanh liếc qua những thứ trong tay Khải Văn, lên tiếng, “Cất các loại thịt lại là được, hoa quả rau dưa gì gì đó vẫn cứ mang theo đi, bây giờ trong rừng không có nhiều trái cây, cũng không ngọt, còn thịt thì vẫn có thể săn bắt.”

“Ừm, tốt.” Bởi vì những lời này, Khải Văn lại cao hứng, xách theo mấy cái bao chạy đi.

.

“Woa, không giống như lúc Đông về nha.” Khải Văn cùng Arthur đi tới cửa rừng, nhìn rừng rậm đã đổi mới vẻ ngoài mà cảm thán, so với nét xơ xác tiêu điều của mùa Đông, bây giờ cây cối xanh tươi càng khiến người ta cảm thấy sinh cơ vô hạn.

“Hmm.” Arthur cũng không có nhiều cảm giác đối với việc này, nhẹ giọng nói với Khải Văn, “Ngươi ở đây chờ ta một chút.”

“Được.” Khải Văn đang mải mê quan sát diện mạo mới của rừng rậm không hỏi nhiều mà gật đầu.

Arthur lập tức biến mất trong rừng cây, sau đó đợi khi Khải Văn đem lực chú ý tới đó thì liền thấy một con bạch hổ uy phong lẫm liệt lắc đuôi từ trong rừng đi ra.

“Hổ Đầu!” Bỗng nhiên thấy bóng dáng quen thuộc, trên mặt Khải Văn hiện lên một nụ cười thật tươi, đặt đồ vật lên mặt đất, cậu chạy đến ôm đầu bạch hổ xoa xoa, “Woa, lâu lắm rồi không gặp ngươi a…”

Arthur bị Khải Văn ôm chầm còn xoa xoa dụi dụi rầm rì một trận rồi nhịn không được lên tiếng nói, “Chúng ta vừa nãy còn cùng một chỗ.”

“Ách…” Bởi vì bạch hổ đột nhiên mở miệng, bàn tay đang xoa đầu nó khựng lại giữa không trung, hơn nữa ngày mới xấu hổ mà cười cười nói, “Đã lâu không thấy ngươi trong hình thái này, bỗng nhiên nhớ lại những ngày sinh hoạt trong rừng lúc mới đầu.”


Thấy dáng vẻ có chút hoài niệm của Khải Văn, Arthur rũ mắt xuống một chút, sau đó dùng đuôi quét Khải Văn, “Leo lên, ta mang ngươi đi dạo.”

“Hả? Leo lên?” Khải Văn nhất thời không hiểu ý Arthur.

“Leo lên lưng ta, ngươi cũng không phải lần đầu ngồi.” Arthur khụy xuống nói.

“Không, không tốt…” Khải Văn chần chờ, hưng phấn ban đầu qua đi, lần thứ hai nhớ đến Hổ Đầu là Arthur mà Arthur cũng là Hổ Đầu, Khải Văn nghĩ mình rất khó dùng thái độ ban đầu đối xử với Hổ Đầu dùng cho Arthur.

“Ngươi ghét ta?” Arthur không nhịn được dùng đuôi quật vào mặt đất.

“Không, không phải.” Thấy Arthur hơi mất hứng, Khải Văn vội vã xách đồ vật lên nhích lại gần, “Chỉ là đã lâu không ngồi lên người ngươi, bỗng nhiên có chút không quen.”

“Ngồi hồi lâu không phải cũng sẽ quen sao.” Ngữ khí và biểu tình của Arthur có chút cổ quái.

“Nga.” Nhưng Khải Văn lại không phát giác có gì không ổn, nghe theo lời Arthur leo lên ngồi.

Arthur cõng Khải Văn đầu tiên là một đường chạy chậm, sau đó tốc độ nhanh dần lên, cây cối hai bên rút lui rất nhanh, chim chóc trên cây cối hót thành điệu nhạc, không khí trong lành tràn đầy ***g ngực khiến Khải Văn cảm thấy cả người đều trở nên thanh thản. Từ câu thúc lúc ban đầu cho đến hưng phấn lúc sau, Khải Văn vốn đang trong tuổi yêu tuổi sống hết mình ôm cổ Arthur vừa cười vừa la to, phảng phất bị tâm tình của Khải Văn truyền lại, trong đôi mắt màu lam xám của Arthur cũng mang theo ý cười, theo tiếng kêu “Hổ Đầu nhanh nữa lên” của Khải Văn mà càng phóng như điên.

Cũng không biết chạy bao lâu, Khải Văn cảm thấy tiếng nói của mình cũng khàn khàn, cuối cùng Arthur cõng Khải Văn đi đến một bãi cỏ rộng, có hoa tươi đủ màu sắc tô điểm cho nó, mà bên cạnh là một dòng sông phản chiếu ánh nắng lấp lánh đang ào ào chảy.


Không còn hơi để nói Khải Văn thở phì phì từ trên lưng Arthur bò xuống nằm vật ra cỏ, híp mắt cảm thụ ánh mặt trời và gió mát khẽ vuốt ve, nụ cười bên mép vẫn chưa tiêu tan.

Arthur thở ra một hơi cúi đầu nhìn thiếu niên nằm trong cây cỏ và hoa tươi, ánh đảo nhanh qua đôi hàng mi khẽ run run, chiếc mũi kiều kiều, cuối cùng dừng lại trên đôi môi phiếm ra một chút thủy quang.

Vừa cúi đầu, bởi vì cảm thụ được bóng râm phủ lên mình, Khải Văn mở mắt, nhìn thấy Arthur đang cúi đầu, khóe miệng Khải Văn lại cong lên một chút, vươn ngón tay thon dài vỗ vỗ cằm Arthur, Khải Văn thì thào nói, “Woa, Hổ Đầu, ngươi thật là quá tuyệt vời.”

Nhìn cặp mắt sáng như sao đó, Arthur đem một phần rung động vừa chớm nở trong lòng ẩn giấu đi, không dấu vết vươn lưỡi khẽ liếm ngón tay hơi lạnh của Khải Văn, “Hổ Đầu là gì?” Hiếm khi Arthur nói được từ tiếng Trung này rõ ràng như vậy.

Bởi vì đầu ngón tay bị liếm nảy ra cảm giác ngứa, Khải Văn cười khanh khách nhìn về phía Arthur ham học hỏi, cười tủm tỉm nói, “Hổ Đầu, Hổ Đầu không phải là ngươi sao.”

Cảm giác được vừa tiến vào rừng thì Khải Văn đã hoàn toàn thả lỏng, Arthur đối với lời nói trêu chọc như thế này cũng không tức giận, vẫn tiếp tục hỏi, “Nhưng nó có nghĩa là gì, ví dụ như nói ta rất dũng mãnh chẳng hạn.”

“Hì hì.” Khải Văn nghe được Arthur tự giải thích thì càng hăng hái, “Sao ngươi tự kỷ như vậy, Hổ Đầu Hổ Đầu, nghĩa là đầu của con hổ, ngươi xem đầu ngươi lớn như vậy, gọi Hổ Đầu thân thiết biết bao nhiêu.”

“…” Cuối cùng nhận được đáp án khiến cho người ta hắc tuyến đó, Arthur cũng chỉ có thể trầm mặc.

“Ha ha.” Khải Văn nhìn ra Arthur đang 囧, cười gãi gãi cằm Arthur, an ủi, “Nơi ở cũ của ta, Hổ Đầu là một cách nói vô cùng thân thiết, là biểu thị rất thân cận với ngươi.”

Không biết là động tác gãi cằm của Khải Văn khiến cho thư thái hay là do câu nói đó, biểu tình của Arthur quả thật tốt hơn rất nhiều, chứng cứ là —— Arthur luôn cao cao tại thường bễ nghễ thiên hạ lúc này nheo mắt lại vươn cái cổ tới.

“Miumiumiu…” Dáng vẻ ngoan ngoãn của Arthur khiến Khải Văn nổi lên tâm tư muốn trêu chọc, cười xấu xa từ trong túi lấy ra một trái cây, đi tới phía trước ném đi, “Arthur, bắt lại.”

Tiếng của Khải Văn vừa dứt, Arthur đã theo phản xạ phóng đi, đến khi cắn trái cây quay trở lại Arthur mới phản ứng được, nhìn lại Khải Văn đang cười lăn ra đất, sắc mặt tối sầm, gầm nhẹ một tiếng.


Nhìn thấy Arthur thật sự mất hứng, Khải Văn lúc này mới chịu từ trên mặt đất đứng lên, cười tủm tỉm đi đến xoa xoa cái cổ Arthur, “Nè, thả lỏng một chút thả lỏng một chút, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà a.”

Arthur liếc nhìn Khải Văn, đem trái cây trong miệng ném lên mặt đất, không nói một câu đi vòng qua người Khải Văn.

Thấy tình hình như vậy, Khải Văn nghĩ có lẽ mình làm hơi quá, vừa xoay người vừa nói, “Ôi chao, đừng nhỏ mọn như vậy ——” Nhưng chữ a còn chưa nói ra miệng, mắt cá chân Khải Văn đã bị thứ nào đó kéo lấy mà ngã lăn ra cỏ.

Ngã đau cả mông, Khải Văn xoay người muốn đứng dậy, nhưng ánh mắt đụng phải cặp mắt mang đầy ý cười và cái đuôi đang không ngừng lắc của Arthur, nhất thời phản ứng được, “Ngươi cư nhiên chơi xấu!”

Arthur tâm tình tốt phe phẩy đuôi đi lên phía trước cúi đầu nhìn mặt Khải Văn, “Ngươi một lần ta một lần mới công bằng.”

“Ta chỉ đùa với ngươi một chút, nhưng việc ngươi làm là làm tổn thương thân thể của ta, trình độ không giống.” Khải Văn cãi lại.

“Bị thương ở đâu, cho ta xem đi.” Arthur tỏ ra vô tình mà nói, đôi mắt còn không ngừng mà nhìn nhìn cái nơi nào đó phía sau Khải Văn.

“Ngươi, ngươi.” Hoàn toàn bị Arthur áp chế, Khải Văn tức giận, cuối cùng dùng tiếng Trung rống lên một câu, “Ngươi đùa giỡn lưu manh!”

“Hm? Nghĩa là gì?” Vốn còn đang một bộ làm chủ tình hình, Arthur vì nghe không hiểu loại ngôn ngữ này mà lắc đuôi hỏi.

“Không nói cho ngươi.” Khải Văn phát hiện biện pháp hay đối phó với Arthur, vui vẻ, vừa xoa xoa cái nơi nào đó phía sau vừa dùng tiếng Trung đâm chọt, “Nga, Arthur là một tên đại ngốc, Arthur là đại ngốc, đuôi Arthur vừa nhỏ lại vừa ngắn, đầu Arthur thì to ơi là to, tứ chi của Arthur vừa thô lại vừa ngắn, Arthur là một đại ngốc…”

Nếu lúc này có một người địa cầu hiểu tiếng Trung đứng ở nơi này thấy tất cả, hắn sẽ vì hành vi ấu trĩ của Khải Văn mà cảm thấy mất mặt, nhưng mà sự thật là không có, Arthur chỉ có thể nghe Khải Văn thì thầm nói thứ ngôn ngữ mà mình không hiểu, nghe bên trong một lần lại một lần xuất hiện tên mình, dùng cái đầu thông minh thống lãnh cả chủ thành của hắn suy nghĩ một chút thì liền biết tiểu tử Khải Văn kia đang nói xấu mình, chỉ có điều nghe không hiểu mà thôi, cho nên Arthur lần thứ hai phiền muộn, biểu hiện của hắn lúc này là, cái đuôi cố gắng tỏ ra thật thong thả mà lắc lắc, thường thường còn hừ hừ mấy cái, mà Khải Văn vẫn luôn dùng khóe mắt quan sát Arthur thì nội tâm lại rất cao hứng, giống như được uống một ly nước đá mát lạnh —— Lạnh tới tận tim, sảng khoái cực kỳ!

Từ khi vào rừng rậm, hai người thi nhau tỏ ra ấu trĩ không gì sánh được, sau khi đấu khí một hồi Arthur mang theo Khải Văn tiếp tục đi, dẫn hắn tới những thắng cảnh ẩn chứa vô số trân bảo trong rừng rậm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.