Đọc truyện Dẫn Ly Tôn – Chương 13
CHƯƠNG 13
Yêu khí… Càng ngày càng nặng rồi.
Rõ ràng là trời trong nắng ấm, cảnh xuân vừa lúc, nhưng theo cách nhìn của ta thì trong phủ Thượng thư âm khí nặng nề.
Yêu vật ấy đúng là càng ngày càng kiêu ngạo rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, e là không dễ giết đâu.
Sớm biết thế, lúc ấy không nên nghe lời Mạc Tây nói, cứ tha cho nó mãi.
Ta lắc đầu, nhẹ thở dài.
Chỉ trách thường ngày ta quá mức chiều hắn, bất cứ lúc nào cũng không nỡ lòng nào thấy hắn thất vọng.
“Đại sư, Trường Ly đại sư.” Đằng sau truyền tới tiếng bước chân.
Ta nhắm mắt lại, vội vàng giấu đi ưu tư trên mặt.
“Thí chủ,” thu người lại làm lễ, nói, “Mấy cô nương hôn mê bất tỉnh ấy, bây giờ thế nào rồi?”
“A… theo sự phân phó của đại sư, hiện nay tất cả đều đã tỉnh lại rồi.” Cố Kinh Hàn hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “Chuyện yêu vật ấy, đại sư đã có manh mối chưa?”
Ta trầm ngâm một hồi, đáp: “Yêu khí trong phủ này ngày ngày tăng lên, cho nên yêu vật ấy chắc chắn đang ẩn mình trong quý phủ.”
“Vậy…”
Mắt thấy vẻ kinh sợ hiện lên trên mặt hắn, ta vội vàng an ủi: “Thí chủ không cần lo lắng, bần tăng nhất định mau chóng bắt được yêu quái ấy.”
Đúng là cũng đã kéo dài hơi lâu, nếu không cố sức chút, chỉ sợ bạc chẳng vào tay.
Trong lúc nói chuyện, đã rảo bước tới trước gian sương phòng nào đó rồi.
Tùy ý lướt mắt vào trong, sau đó… dừng bước chân lại.
“Đại sư?”
“Người ở trong căn phòng này là ai?” Ta đưa tay chỉ vào, giống như lơ đãng hỏi.
“Là nghĩa đệ của tại hạ.” Cố Kinh Hàn liếc nhìn ta, có chút nghi hoặc, “Đại sư, gian nhà này có gì không thích hợp sao?”
Nghĩa đệ? Thì ra là thế, khó trách hắn có thể quang minh chính đại trốn trong phủ Thượng thư.
“Đại sư?”
Ta cả kinh, theo thói quen nhàn nhạt cười một cái.
“Không có gì, chỉ có điều gian nhà này âm khí quá nặng, tốt nhất là đổi cho vị công tử ấy một gian sương phòng khác.”
“Vậy, ta đây liền phân phó người đi quét tước phòng.”
Nói dứt lời, người đã xoay sang chỗ khác, cất bước muốn chạy.
Ta nhân cơ hội lấy một tràng hạt xuống, nhẹ nhàng bắn ra, đụng trúng vào đầu gối đang chạy của hắn.
“Áu!” Nam tử trước mặt lập tức đáp lời rồi ngã xuống.
“Thí chủ cẩn thận.”
Ta nhẹ nhàng vươn tay ra, tốc độ bình thường, vừa mới đỡ lấy thân thể trượt xuống ấy, đồng thời mau lẹ cầm lấy cổ tay Cố Kinh Hàn.
Ta cau mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Mạch tượng của công tử này khá là bình ổn.
Kỳ quái, yêu vật ấy vì sao không ra tay với hắn?
Chuyện ta nghĩ không ra, từ xưa tới nay ta vốn lười nghĩ nhiều, cho nên cũng không suy xét thêm nữa, sau khi Cố Kinh Hàn cất bước, ta xoay người luôn sang chỗ khác, chậm rãi đến gần gian nhà ấy.
“Trường, Ly!”
Một tiếng nói mang theo tiếng nghiến răng trèo trẹo, khá là quen tai.
Quen thuộc đến mức… Ta gần như bắt đầu đau đầu rồi.
Ta quay đầu lại, quả nhiên thấy Khúc Lâm Uyên đang thối mặt đứng cách đó không xa.
Ta nhếch khóe miệng cười gượng, cười đến cứng cả quai hàm.
“Hầu gia, lại gặp mặt rồi.”
Hoặc là phải nói, hôm nay y lại tới rồi à? Suốt ngày đi dạo trong phủ nhà người khác, y không có việc nghiêm túc gì để làm sao?”
Mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, ta đành phải thở dài.
Xem ra, ngày hôm nay lại không bắt được hổ yêu kia rồi. Chỉ cần nam nhân này vừa xuất hiện, ta sẽ phân tâm, cứ thế, tự nhiên không thể toàn lực đối phó với địch.
Trường Ly chưa bao giờ làm một việc mà bản thân mình không nắm chắc, cho nên, đành chậm chạp không bắt yêu vật kia, nam tử trước mắt phải chịu trách nhiệm hơn phân nửa, không…
Đang nghĩ ngợi, Khúc Lâm Uyên đã tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt ta.
Cặp mắt ấy nhìn ta không chớp mắt, dường như muốn đốt một cái lỗ trên mặt ta, bản thân y thì lại cứ im lặng mãi.
Ta bất giác lùi về phía sau một bước, cười nói: “Hôm nay, tâm tình Hầu gia tựa hồ cũng không được tốt lắm.”
“Còn không phải do ngươi.” Y biến sắc, giọng nói lạnh lùng, mang theo chút tức giận.
Lại là do ta? Sao lại đổ trách nhiệm lên đầu người khác, đúng là tính tình trẻ con.
Ta đảo mắt, cười khổ, dịu dàng đáp: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của ta, xin Hầu gia thứ tội.”
“Một chút thành ý cũng không có.” Nói xong, hung hăng trừng ta.
“A… Ý của Hầu gia là…” Thành ý? Cái đó hình như có hơi khó.
“Thôi vậy.” Y phất cây quạt trong tay, sắc mặt có phần nguôi giận, nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi chậm hiểu như thế, dù có nói cũng không hiểu.”
Một khoảng lặng im.
Khúc Lâm Uyên nhấc chân đá ta, buồn bực nói: “Sao ngươi không nói câu nào?”
Ta ngẩn người, vội hỏi: “Hầu gia muốn bần tăng nói gì?”
Kiếm tiền đúng là khó mà. Ta lại chẳng giống y, cả ngày nhàn nhã không có việc để làm, nên cứ thích chạy tới dọa người.
“Không có lời để nói hả?” Y cau mày, hơi nghiêng người về trước, hỏi từng chữ một, “Ở cùng với bản Hầu gia ta, buồn lắm phải không?”
“Chính…” xác.
Y trợn mắt nhìn.
Ta bị y trừng hoảng quá, đành nuốt lời muốn nói xuống. Thế nhưng lại không nỡ lừa ai, thế là đành mỉm cười cho có lệ, hàm hàm hồ hồ đáp: “Chỉ là bình thường mà thôi.
“Bình thường? Hừ! Nếu đổi thành công tử của Thượng thư đại nhân thì nói nói cười cười, đúng không hở?” Y bỗng vươn tay ra, túm lấy tăng bào của ta.
Ta không thích người khác gần ta, cho nên thoáng dùng sức, gạt tay y ra, hỏi ngược lại: “Chuyện này liên quan gì đến thí chủ?”
Tay y lập tức lại quấn lấy, nét mặt càng thêm hung ác. “Ngươi không phải vừa rồi vẫn cười với y sao?”
“Đó là bởi…” Lúc ta tính kế người khác, tự nhiên phải cười đôi chút, để đối phương mất đi cảnh giác.
Lời này, thực sự không thích hợp nói ra miệng.
Khúc Lâm Uyên oán hận trừng ta, rồi nói tiếp: “Ngươi, cái đồ *** tăng vô sỉ này! Không chỉ cười với y, lại, còn… Do dự, dây dưa không rõ! Hai đại nam nhân còn làm chuyện này, đúng là buồn nôn muốn chết!”
Ta lập tức ngây ngẩn cả người, có chút không xác định, hỏi: “Hầu gia thực sự là thích nói đùa, bần tăng đâu làm loại chuyện này?”
Vì sao tới trong mắt y, ta và bất kỳ ai đều có khả năng có quan hệ mờ ám?
Chuyện tỳ nữ kia lần trước còn chưa tính, nhưng lúc này đây… rõ ràng là bịa đặt.
“Sao lại không? Ngươi đến tột cùng đã làm gì, ta từ đầu tới cuối đều nhìn rõ ràng!” Y cắn răng, khẽ hừ một tiếng, nói, “Ngươi, đồ hòa thượng thối thây! Rõ ràng mặt xấu như vậy, còn học người khác đoạn tụ chi phích gì đó, đúng là buồn cười chết đi được!”
Ngay cả đoạn tụ cũng lôi ra? Đúng là càng lôi càng thái quá.
Ta lắc đầu, hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp: “Hầu gia đúng là hiểu lầm rồi.”
Bởi vì, Trường Ly đời này tuyệt đối không có khả năng vì bất luận kẻ nào động tình cả.
Nghe vậy, Khúc Lâm Uyên cong môi, mỉm cười châm chọc.
“Nếu chỉ là hiểu lầm, ngươi vì sao ôm chặt y không tha?”
“Có sao?”
“Đương nhiên!” Nói xong, đột nhiên vươn tay tới, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng ta, “Ngươi lúc đó giống thế này nè…”
Y thoắt ngậm miệng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta, sắc mặt từng chút từng chút biến đỏ.
“Hầu gia?” Ta nhẹ hô một câu, lại bị người ta đẩy ra.
Ta lảo đảo lùi mấy bước về sau, nâng mắt, đã thấy Khúc Lâm Uyên đứng im ở đó, nét mặt không rõ tình tự, đôi mắt càng thêm oán độc vạn phần, cái vẻ hận không thể tức khắc chặt ta làm muôn mảnh.
Hô hấp tắc nghẽn.
Ta còn chưa kịp mở miệng, y đã quay đầu đi trước, không nói một lời đã rời đi.
Cúi đầu nhìn tay mình, ta hoang mang không ngớt.
Người nọ, vì sao đột nhiên tránh ta như rắn rết?