Dẫn Linh Sư

Chương 86


Đọc truyện Dẫn Linh Sư – Chương 86

“Các người…. ” Hà Tiêu bị Bạch Diệc Trạch làm cho tức giận đến mức nói không ra lời, đã thế Sở Mặc lại còn rất tự nhiên mà phối hợp với cậu ta. Phải biết rằng, trước kia cô dù có muốn nắm tay anh, hay là muốn gần anh một chút, anh đều dùng tất cả mọi biện pháp tránh xa cô.

“Tiểu thư Hà Tiêu, cô hình như cũng không phải là người của thương hội!” Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng nói.

Hà Tiêu chẳng qua chỉ là người của Hà Chấn Khôn, tuy Hà Chấn Khôn dựa vào quan hệ họ hàng với Hà Thiên Lâm rồi làm ăn với thương hội, nhưng Hà Tiêu thì lại chẳng hề có chút quan hệ nào với thương hội cả. Dựa theo Hà Tiêu nói, vậy thì cô ta cũng không có tư cách xuất hiện ở hội trường này.

“Họ Bạch, cậu đừng có ở đây nói xạo!” Hà Tiêu giống như bị giẫm phải đuôi, nhất thời nổi giận phản bác: “Cha nuôi tôi là hội trưởng thương hội, cha ruột tôi cũng là đối tác quan trọng với thương hội. Tôi, tôi tuy không phải là thành viên, nhưng cũng xem như là người nhà của thương hội!”

Hà Tiêu cảm thấy lời nói này vẫn chưa được yên tâm lắm, vốn nàng cũng không thể tới tham gia bữa tiệc này, nhưng bởi vì tiệc tối tổ chức ở biệt thự của Hà gia, người xuất hiện đều là những người có địa vị và quyền lực ở thành phố Lâm Tuyền. Cho nên nhất định cô có thể nhân tiện mà làm quen với mấy phu nhân, đồng thời còn xem được náo nhiệt. Hà Tiêu đem cha nuôi và cha ruột ra nói là muốn làm cho Bạch Diệc Trạch biết bối cảnh của cô cao hơn không biết bao nhiêu lần so với một trợ lý như cậu ta, vì thế mà so với Bạch Diệc Trạch thì cô là người có tư cách ở trong này!

“À….!” Bạch Diệc Trạch bừng tỉnh, từ tốn nói: “Tôi cũng là người nhà ạ!”

Trong nháy mắt mọi người đều cảm giác như mọi biểu hiện trên mặt mình đều giật giật, nhìn Bạch Diệc Trạch nói ra lời nói như thế nhưng mặt lại không đỏ, hơi thở không gấp, thì tất cả đều cảm thấy rất bội phục với dũng khí của cậu. Hình như đứa nhỏ Hà gia này không chiếm được tiện nghi rồi, xem ra còn có thể tiếp tục xem diễn rồi ạ.

Bạch Diệc Trạch cũng không quan tâm xem mọi người nghĩ gì, cậu chỉ lôi kéo tay Sở Mặc đi thẳng đến phía trước. Mục Đích của Bạch Diệc Trạch đương nhiên là không phải rời khỏi nơi này, mà mục đích của cậu chính là đi tới nơi trung tâm của hội trường.

Bảo an không biết Bạch Diệc Trạch muốn làm gì, đang định tiến lên ngăn cản, lại bị ánh mắt của Bạch Diệc Trạch dọa sợ không dám tiến đến gần, chỉ có thể đi theo bên cạnh cậu ta.

Tất cả ánh mắt mọi người lúc này đều nhìn chăm chú vào phương hướng di chuyển của Bạch Diệc Trạch, bởi vì người có thể ngồi ở trên bàn của chủ bữa tiệc, nhất định là người có địa vị vô cùng quan trọng. Thậm chí có khi người này ở trong gia tộc còn có quyền lực rất cao, nhưng mọi người chỉ nghĩ cậu đi tới đấy là vì muốn tìm người có tiếng nói ở trong thương hội phân xử mà thôi. Nhưng Sở Mặc mang theo một người không có tư cách đến đây, chỉ xét về mặt này thì bản thân Sở Mặc đã bị mất điểm rồi. Cho nên Bạch Diệc Trạch làm chuyện này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, gia tăng sự phản cảm của thương hội đối với Sở Mặc.

Diễn xuất ngày càng đặc sắc, mọi người không ai đứng ra ngăn cản. Bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tất cả đều chuyên tâm theo dõi sự tiến triển của sự việc, nên trừ bỏ vài tiếng bươc chân của mấy người thì hội trường cũng trở nên yên tĩnh đáng sợ.

Bạch Diệc Trạch từ khi bắt đầu học trung học, cậu rất ít khi công khai xuất hiện trong các sự kiện, mà sau khi trở thành dẫn linh sư cậu còn khiêm tốn hơn nữa. Người của Bạch gia không tham gia bữa tiệc này, nên trong hội trường người biết cậu cũng không có mấy, nói thế nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Mấy người quản lý của thương hội, trước kia cũng đã từng gặp qua Bạch Diệc Trạch ở trong lần giải quyết việc của núi Tây Sơn. Chẳng qua mấy nhận ra cậu lại đang ngồi ở trên bàn tiệc nằm ở vị trí trung tâm của bữa tiệc, nhưng vì không gian lớn nên vị trí của bọn họ cách với Bạch Diệc Trạch hơi xa, thêm nữa bọn họ cũng không phải là quá quen thuộc với cậu cho nên khi sự việc náo loạn lớn, không một ai nghĩ tới người bị lên án lại chính là hội trưởng của hiệp hội thiên sư. Vì chẳng ai nghĩ tới Bạch Diệc Trạch sẽ xuất hiện ở trong những sự kiện thế này, thậm chí còn đang ở cùng một chỗ với bọn họ.

Bước chân của Bạch Diệc Trạch càng đến gần vị trí của bàn tiệc chính, trong mấy vị quản lý của thương hội rốt cuộc cũng có người nhận ra Bạch Diệc Trạch.

Vì sao người chưa bao giờ tham gia hoạt động tiệc tùng như Bạch Diệc Trạch lại xuất hiện ở đây? Người của Bạch gia không phải vẫn luôn khinh thường với những sự kiên này à, thế sao Bạch Diệc Trạch còn tới đây góp vui làm gì? Tham gia thì cũng thôi đi, vì sao người phụ nữ này lại đi tìm đại tôn thần này mà gây phiền toái chứ?.


Lúc này mấy vị quản lý chỉ mong mình hoa mắt nhận sai người, nhưng khi nhìn thấy người kia đến gần, thì trong mắt của bọn họ chỉ còn có sự chấn kinh.

Sự tình lần này thật sự là không xong rồi!

Bữa tiệc là do Hà gia tổ chức, mà người gây chuyện cũng là người của Hà gia, hơn nữa lại còn là cô nàng chuyên gây chuyện kia nữa! Nếu là chuyện của Hà gia, Bạch Diệc Trạch có tức giận cũng sẽ tính lên trên đầu của Hà gia. Cho nên vì an toàn, bọn họ tự nhiên biết là không nên đi can thiệp vào, để tránh cho tự dưng bị liên lụy. Mấy quản lý của thương hội chỉ trong thời gian ngắn đã bắt đầu tính toán và trao đổi ánh mắt, sau đó lập tức đạt thành nhận thức chung.

Đồng thời cũng chỉ trong nháy mắt, mấy người quản lý đều không dấu vết mà đem ánh mắt chuyển đến nơi khác, sau đó người thì uống trà, người thì bấm điện thoại, thậm chí còn có người bắt đầu nhàm chán mà nghiên cứu cảnh sắc của bữa tiệc….tất cả đều bơ đi sự xuất hiện của Bạch Diệc Trạch, bởi bọn họ sợ Bạch Diệc Trạch sẽ tìm tới chính mình, sau đó lôi kéo bọn họ phải phiền phức. Bảo bọn họ nói với Bạch Diệc Trạch đây là hiểu lầm, cầu xin cậu bớt giận chẳng khác nào đi tìm chết. Hoặc bảo bọn họ đi dậy dỗ người không có mắt là Hà Tiêu kia cũng không ổn, nơi này là địa bàn của Hà gia, tuy Hà Tiêu không phải người của thương hội nhưng dù sao thì cô ta cũng là con gái nuôi của Hà Thiên Lâm, cho nên bọn hắn cũng không biết phải xử lý sao cho tốt, vì vậy mà vẫn không nên bị lôi kéo vào thì hơn.

Hôm nay Bạch Diệc Trạch muốn làm loạn thế nào đều được, bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay. Đừng nói hiện giờ Bạch Diệc Trạch là dẫn linh sư có địa vi cao, mà chỉ cần cậu dùng thân phận là tam thiếu gia của Bạch gia thôi thì cũng đã đủ ép buộc cả Hà gia rồi, cho nên dù hôm nay có là một người khác đối đầu với cậu ta, thì chỉ sợ cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm. Giờ nếu không để cho Bạch Diệc Trạch xả giận, đến lúc đó chỉ sợ người bị xui xẻo chính là thương hội bọn họ ạ. Đến khi đấy đừng nói Bạch Diệc Trạch có buông tha bọn họ hay không, thì chỉ sợ hiệp hội thiên sư và mấy vị trưởng bối của các gia tộc cũng sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn ạ.

Bạch Diệc Trạch đi tới trung tâm hội trường, nhưng mấy người ngồi ở đây lại giữ im lặng. Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, nên vị trí chủ nhân của bữa tiệc cũng chưa có ai ngồi, thậm chí mấy vị trí bên cạnh giành cho khác có địa vị và năng lực cao cũng không thấy ai. Bạch Diệc Trạch nhìn chiếc bàn vốn dĩ thuộc về chủ nhân của bữa tiệc là Hà Thiên Lâm, sau đó cậu rất tự nhiên mà ngồi xuống, đồng thời còn quay đầu lại nhìn vào chiếc ghế trống bên cạnh, ý bảo Sở Mặc cũng ngồi xuống.

Sở Mặc nhún vai, kéo ghế ra ngồi xuống.

Ngay khi hai người ngồi xuống, cả hội trường đang yên tĩnh bỗng rộ lên. Hai người này chẳng lẽ là tới để phá đám, một người là dựa vào việc bò lên giường của ông chủ mà leo lên vị trí trợ lý, nói đơn giản thì chính là người được bao dưỡng…. thế nhưng người này lại có lá gan vô cùng lớn, dám ngồi vào vị trí chủ nhân của bữa tiệc. Đây đúng là khiêu khích trắng trợn đối với thương hội! Mà trọng điểm là Sở Mặc lại chẳng hề có ý ngăn cản, hơn nữa lại còn cùng với tiểu tình nhân kia nổi điên. Hai người làm trò như vậy ở đây, có khác gì là đem mối quan hệ làm ăn của tập đoàn Vân Mặc đối với thương hội đi vào đường chết.

Trên hội trường đã có người bắt đầu vui vẻ khi thấy người gặp họa, sự việc xảy ra hôm nay chỉ sợ sẽ làm cho lần hợp tác của tập đoàn Vân Mặc không còn cách cứu vãn nữa. Hành vi của Sở Mặc và trợ lý, tất cả đều được mọi người ở đây nhìn tận mắt. Cho nên chuyện Sở Mặc đắc tội với tất cả mọi người ở đây, chỉ sợ Sở Mặc chẳng thể nào tiếp tục đặt chân ở trên thương trường của thành phố Lâm Tuyền nữa. Tuy tập đoàn Vân Mặc rất lớn mạnh, nhưng nếu gặp phải trở ngại của tất cả mọi người ở đây cùng với thương hội cộng lại, thì chỉ có thể nói hành vi của Sở Mặc hôm nay chẳng khác nào sự sát.

“Họ Bạch, cậu muốn làm gì!” Hà Tiêu thấy Bạch Diệc Trạch ngồi vào vị trí của cha nuôi, cô tức giận vô cùng nên cũng bất chấp hình tượng mà đi thẳng về hướng đó và há miệng mắng: “Cậu đang làm cái gì vậy hả, vị trí của cha nuôi tôi cậu không có tư cách ngồi, còn không mau lăn xuống dưới!”

Tiếng nghị luận ở trong hội trường bắt đầu lớn dần, rõ ràng là có rất nhiều người đồng ý với lời nói của Hà Tiêu. Nếu vừa rồi bọn họ chỉ ôm tâm tình xem trò vui, thì hiện tại lòng đã tràn đầy tức giận, đối với hành vi của Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc cũng bất mãn.

Trái ngược với bên tiếng ồn ào bên dưới, nơi trung tâm của hội trường có vẻ yên tĩnh hơn. Bàn tiệc của mấy người quản lý thương hội lúc này thật giống như chẳng hề thấy gì, bọn họ giống như tập thể bị mù mắt vậy, thậm chí bọn họ còn chẳng thèm để mắt vào sự náo loạn này nữa kìa. Nhưng nói thì thế nhưng không phải bọn họ không biết, nên tất cả mấy người ngồi đây chỉ hận không thể xé rách miệng của Hà Tiêu ra. Bạch Diệc Trạch là ai chứ, cậu ta là người có vị trí tối cao được các gia tộc công nhận, thậm chí các trưởng bối trong nhà còn không dám nói nửa cậu nặng lời với cậu ta, vậy thì Hà Thiên Lâm đã là gì. So với một người ngoài, bọn họ căn bản chẳng thèm quan tâm, hiện tại Bạch Diệc Trạch ngồi ở đó cũng chính là vị trí mà cậu nên ngồi thôi.

Vài người này, bọn họ tuy rất muốn dậy dỗ quy củ, nhưng bắt đắc dĩ lại chẳng ai muốn ra mặt nên đành lắc đầu. Chính vì thế mà khi Bạch Diệc Trạch ngồi xuống vị trí đấy, mấy người ngồi đây chẳng một ai nói một câu, hơn nữa bọn họ cũng không lên tiếng ngăn cản, vì bọn họ không ai muốn nhúng tay vào cả.

Bạch Diệc Trạch nhìn lướt qua vài người, mấy người còn đang cười mỉa rất biết ý mà tránh đi ánh mắt của Bạch Diệc Trạch. Bạch Diệc Trạch cũng không thèm để ý, cầm lấy chén trà ngon của Hà Thiên Lâm đặt rên bàn thưởng thức một ngụm. Động tác thưởng trà của cậu rất đẹp mắt, nhìn rất có phong phạm của đệ tử thế gia, khiến cho mọi người tán thưởng không thôi. Sở Mặc nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.


Hà Tiêu thấy Bạch Diệc Trạch xem mọi người không ra gì, vội vàng kêu bảo an đang đứng một bên xem náo nhiệt: “Các người còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì hả? Mau đưa người này ra ngoài, những gì cậu ta chạm vào đều vứt đi, thay đồ mới!”

Có thể ra lệnh cho bảo an của bữa tiệc, người này cũng không phải là người thường. Mà mọi sự chú ý của Hà Tiêu lúc này đều tập trung ở trên người Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc, còn những người khác thì đang đứng ở quá xa, nên không thấy được màn này của Bạch Diệc Trạch. Các nhân viên bảo an đứng ở bên cạnh nên thấy rõ ràng, theo lý mà nói thì các bữa tiệc như thế này nếu Hà Thiên Lâm không có ở đây, các quản lý của thương hội sẽ phải đứng ra ngăn cản hành động của Bạch Diệc Trạch, bởi vì hình vi khiêu chiến này chính là việc không coi người của thương hội ra gì. Thế nhưng khách của bữa tiệc đều thấy rất kì quái, mấy người quản lý thương hội đều ngồi đây, nhưng vì sao sự tức giận hay một chút biểu hiện gì đó ở trên mặt cũng không thấy.

Lúc này đây, mọi người mới kịp phản ứng và hiểu ra được ở trong này có vấn đề!

Nhóm bảo an cũng không phải là người ngu, nhìn mấy vị quản lý còn chưa lên tiếng, bọn hắn làm sao dám nghe theo mệnh lệnh của Hà Tiêu. Cho nên tất cả bọn họ đều đứng yên tại chỗ, không hề đi làm theo sự sai bảo của Hà Tiêu.

Hà Tiêu ra lệnh nhưng không có người nào nghe theo, cô đang chuẩn bị mắng chửi người, thì ở cửa lại truyền đến tiếng của Hà Thiên Lâm: “Xảy ra chuyện gì vậy!”

Giọng nói của Hà Thiên Lâm không lớn, nhưng bên trong giọng nói lại khiến người ta nhận ra được sự tức giận của hắn.

“Hội trưởng Hà đến rồi!” Trong đám người có người nhìn thấy Hà Thiên Lâm, nên lập tức hô lên: “Chào hội trưởng!”

“Hội trưởng Hà!”

“Hà tổng!”

Những giọng nói liên tiếp vang lên, kèm theo là những tiếng hỏi thăm ân cần.

Hà Thiên Lâm đi tới hội trường, sau đó đi thẳng tới vị trí trung tâm, vừa đi vừa đáp lại những tiếng chào hỏi của mọi người, trong khi đó biểu hiện trên mặt cũng vẫn ung dung không tỏ ra hờn giận chút nào. Lúc ở cửa hắn đã thấy bên trong ầm ĩ, hắn chỉ mới tới chậm một chút, vậy mà có người lớn gan dám ngồi vào vị trí của hắn.

Khoảng cách hơi xa, Hà Thiên Lâm cũng không nhìn thấy rõ là ai đang ngồi vào vị trí của mình, hắn chỉ có thể nhìn ra được đó là một người trẻ tuổi. Dựa vào địa vị đối xử ở thương hội, dù là ai đi nữa đều không có khả năng vượt qua mặt hắn được, cho nên Hà Thiên Lâm trước mắt chỉ là áp chế lửa giận lại, đợi lát nữa hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người không biết quy củ kia.

“Cha nuôi!”


Hà Tiêu cảm thấy uất ức, Bạch Diệc Trạch chẳng là cái gì mà lại dám ở trong bữa tiệc quan trong tỏ ra hung hãn, không để bất cứ ai vào mắt, thậm chí chính cô muốn đuổi cậu ta đi ra ngoài mà bảo an cũng không chịu nể mặt. Khó lắm mới thấy có người có thể giúp đỡ tới đya, Hà Tiêu cũng chẳng quan tâm tới Bạch Diệc Trạch, cô lập tức chạy đến bên cạnh Hà Thiên Lâm kể khổ.

“Tiêu Tiêu, người nào khi dễ con hả?” Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của con gái nuôi, Hà Thiên Lâm lập tức quan tâm hỏi han.

Hà Tiêu xuất hiện ở bữa tiệc này, Hà Thiên Lâm cũng không thấy lạ gì. Dù sao đây cũng là nhà mình, nên Hà Tiêu muốn tới tham gia cũng không có gì đáng ngại. Dù hiện tại hắn còn chưa rõ đầu đuôi sự việc, nhưng bình thường hắn rất yêu thương người con gái nuôi này, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ mắng, thế nhưng lại để Hà Tiêu phải chịu uất ức ở trên địa phương của hắn thì bảo hắn làm sao có thể đứng im mà nhìn được.

Hà Thiên Lâm tạm thời bỏ qua cho chuyện có người chiếm lấy vị trí của hắn, trước mắt hắn muốn giải quyết vấn đề của Hà Tiêu đã.

Hà Tiêu nắm chặt chẽ lấy cơ hội này, thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa xảy ra với Hà Thiên Lâm.

Hội trưởng Hà đã đến, cũng làm cho mọi người yên tâm và chờ đợi kết quả. Dám công khai khiêu chiến với địa vị hội trưởng của thương hội sao? Tất cả mọi người đều có một ý nghĩ như thế, sau đó tất cả đều nóng lòng chờ đợi Hà Thiên Lâm giáo huấn tên tiểu trợ lý có mắt như mù, nhân tiện thu thập luân tập đoàn Vân Mặc.

Hà Thiên Lâm nghe con gái nuôi kể lại, cuối cùng hắn cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Sau đó sắc mặt hắn tối lại, càng lúc càng kém. Người dám bắt nạt con gái nuôi của hắn, lại còn ngang nhiên khiêu chiến thương hội, và chiếm lấy vị trí của hắn rốt cuộc lại cùng là một người. Ở trên địa bàn của hắn mà dám giương oai, quả thật là chán sống rồi. Đã thế, cũng đỡ mất công hắn phải chạy đi chạy lại xử lý, hắn sẽ khiến cho người này phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.

Nghe xong Hà Tiêu trần thuật, Hà Thiên Lầm xoay người đi tới chỗ ngồi của Bạch Diệc Trạch. Hà Tiêu thấy người để mình dựa vào xuất hiện, mọi oan ức và tức giận vừa rồi đều biến mất, lúc này cô cảm thấy rất đắc ý vì có một người cha nuôi như vậy.

Bạch Diệc Trạch tùy ý dựa lưng vào ghế, cực kỳ thoải mái mà hưởng thụ. Cậu không hề cảm thấy áp lực tí nào vì hành vi của mình, ngay cả Hà Thiên Lâm xuất hiện cậu cũng chẳng cảm thấy bối rối, rất tự nhiên mà chiếm lấy vị trí của Hà Thiên Lâm, căn bản chẳng có chút ý nghĩ nào muốn nhường ghế lại.

Bạch Diệc Trạch cúi đầu, nhàm chán chơi đùa ngón tay của chính mình, ngay cả Hà Thiên Lâm đã đi tới bên cạnh cậu cũng giống như chưa hề phát giác ra.

“Hà tổng!” Sở Mặc lễ phép chào hỏi Hà Thiên Lâm. Dù sao đây cũng là nhà của người ta, lễ phép cơ bản vẫn cần phải có, nhân tiện nhắc nhở luôn cho Bạch Diệc Trạch biết là gia chủ đã tới trước mặt.

“Hừ!” Hà Thiên Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Mặc, sau đó cũng không phản ứng tới Sở Mặc nữa.

Ánh mắt tập trung nhìn vào người gây ra chuyện ngày hôm nay, Hà Thiên Lâm đứng phía sau Bạch Diệc Trạch, mà cậu lại cúi đầu nên Hà Thiên Lâm vẫn chưa thấy được mặt mũi của người này ra sao, nhưng dựa vào hành vi lỗ mãng của người này cũng đã đủ để cho hắn nổi giận rồi.

Hà Thiên Lâm đang chuẩn bị phát tác, Bạch Diệc Trạch lại nhanh nhẹn mở miệng trước.

“Hà Thiên Lâm – phó hội trưởng!” Bạch Diệc Trạch từ tốn nói, cậu còn nhấn mạnh chữ vào chữ phó. “Tôi sao lại không biết thương hội lâm tuyền đã đổi họ nhỉ?”

Bạch Diệc Trạch nói lời này khiến cho chả hội trường ồ lên. Địa vị của Hà Thiên Lâm ở thương hội ngày nay, rất ít người dám gọi cả tên lẫn họ của hắn. Cho nên người ở đây ai chẳng biết thương hội là do một mình Hà Thiên Lâm định đoạt, Bạch Diệc Trạch giờ lại thêm một chữ phó ở trước chữ thương hội, đây không phải là muốn đưa mình vào đường chết sao!


Trái ngược với mọi người đang cảm thán, Hà Thiêm Lâm nghe câu này xong thì hắn lại thất thần, bởi vì giọng nói này hắn thấy rất quen tai. Thương hội Lâm Tuyền là do mấy gia tộc cùng nhau sáng lập, do sợ sẽ có một gia tộc đứng lên chiếm quyện, cho nên mới không có đề cử ra ai làm chức hội trưởng, mà là do mỗi người đừng đầu trong các gia tộc đứng lên đảm nhiệm chức vị phó hội trưởng để kiềm chế lẫn nhau. Có thể nói ra lời này, người kia nhất định là người của gia tộc nào đó nên mới hiểu được rõ ràng như vậy. Người ta nói như vậy rõ là hãm hại hắn vào tội bất nghĩa, ý nói chuyện của thương hội dù hắn có ý muốn cướp quyền thì cũng đừng có mơ, bởi vì thương hội này cũng không phải là của một mình Hà gia hắn. Trọng điểm là câu phó hội trưởng đã nhắc nhở hắn, thân phận của mình là ở đâu.

Lửa giận của Hà Thiên Lâm chỉ trong nháy mắt đã bị dập tắt hơn nửa, trong lòng hắn bắt đầu có cảm giác xấu sắp xảy ra.

Lúc này Bạch Diệc Trạch mới quay đầu đối diện với Hà Thiên Lâm mỉm cười bổ xung một câu: “Thì ra là tôi không có đủ tư cách để ngồi ở vị trí này, mà ngay cả tư cách tham gia bữa tiệc này cũng không có!”

“Bach, Bạch tam….” Hà Thiên Lâm khi nhìn thấy bộ dáng của Bạch Diệc Trạch, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ. Vốn nghĩ rằng chỉ muốn hô một tiếng Bạch tam thiếu, nhưng khi thấy Bạch Diệc Trạch mang theo vẻ mặt tức giận, sau đó còn dùng chức vị phó hội trưởng để gọi hắn thì hắn đã khẳng định gọi Bạch tam thiếu là không thích hợp. Nhưng nếu ở trước mặt mọi người lại không thể gọi cậu là dẫn linh sư, vì thế lời của Hà Thiên Lâm mới trở nên lắp bắp không biết phải gọi cậu như thế nào.

“Cha nuôi, làm sao vậy?” Hà Tiêu cảm thấy Hà Thiên Lâm có vẻ rất quái lạ, cho nên cô mới đứng ở sau lưng Hà Thiên Lâm gọi nhỏ.

Hà Tiêu không nói còn tốt, vừa nói thì chẳng khác nào đã nhắc nhở Hà Thiên Lâm, tất cả rắc rối đều do cô ta gây nên. Hội trưởng hiệp hội thiên sư, dẫn linh sư của thành phố Lâm Tuyền, vậy mà lại bị Hà Tiêu nói thành như vậy. Theo lời Hà Tiêu nói, có khác gì chính là cô ta đang mắng thẳng vào mặt các gia tộc, và mọi người có mặt ở đây.

Nếu nói ở thành phố Lâm Tuyền này có ai tuyệt đối không thể trêu trọc, vậy thì cũng chỉ có thể là Bạch Diệc Trạch mà thôi.

Hà Thiên Lâm có thể tiếp xúc với các sự việc trọng yếu bên trong gia tộc, cho nên chuyện hắn biết đương nhiên phải nhiều hơn mọi người. Nhớ lại nắm đó, khi ấy Bạch Diệc Trạch vừa mới trở thành dẫn linh sư, trừ bỏ cậu ta là người của Bạch gia ra thì rất cả mọi người và người của hiệp hội thiên sư đều không phục. Bạch Diệc Trạch không có linh lực, cho nên mọi người đều chờ để xem truyện cười mà cậu ta sẽ gây ra, nhưng đồng thời vẫn đề phòng Bạch gia sẽ nhân cơ hội khuếch trương thế lực của mình. Nhưng sau đó Bạch Diệc Trạch lại làm ra một chuyện ngoài với dự đoán của mọi người, đó là một mình đi tới sống ở bên cạnh luân hồi tuyền, tiếp đó còn tự làm khổ bản thân đi tìm một công việc cho mình.

Lúc ấy tất cả mọi người đều không nghĩ Bạch Diệc Trạch làm vậy là vì sao, mãi cho tới thật lâu sau mọi người mới hiểu ra cậu ta làm vậy cũng chỉ chính là từ bỏ quyền lợi điều hành hiệp hội thiên sư, chỉ chuyên tâm làm công việc dẫn linh của mình, thậm chí cả Bạch gia cậu cũng không qua lại nhiều. Dần dần mấy gia tộc cũng an tâm, dù sao cũng chỉ là một tiểu bối mang thân phận kia mà thôi, thêm nữa cậu ta cũng chẳng có năng lực gì. Hơn nữa nếu cậu ta mà muốn, thì đã đã dùng thân phận này và thế lực của gia tộc rồi, cần gì phải làm vậy.

Bạch Diệc Trạch tỏ rõ thái độ, trừ bỏ dẫn linh ra thì mọi chuyện khác cậu đều hờ hững. Mấy gia tộc vì thế cũng yên tĩnh lại, cứ thế kéo dài tới nửa năm sau khi Bạch Diệc Trạch trở thành dẫn linh sư thì toàn bộ mọi chuyện cũng trở về quỹ đạo. Bọn họ nên làm gì thì làm đó, ngay cả hiệp hội thiên sư cũng có cách nhìn khác về Bạch Diệc Trạch. Tôn trọng và giúp đỡ, Bạch Diệc Trạch không hề ra mặt giải quyết hay xuất hiện trong hiệp hội thiên sư, dần dần các trưởng bối của mấy gia tộc cũng có sự tôn trọng nên có với chức vị dẫn linh sư của Bạch Diệc Trạch, ít nhất Bạch Diệc Trạch nếu có yêu câu gì thì bọn họ cũng đều tận lực thỏa mãn.

Bạch Diệc Trạch cho tới giờ đều có tính tình rất ôn hòa, làm dẫn linh sư vài năm cậu cũng chưa từng để lộ thân phận ra ngoài. Ngay khi đó mấy gia tộc còn định chèn ép cậu, sau đó bọn họ mới phát hiện ra một sự thật, đã là người của Bạch gia thì không một ai là kẻ dễ bắt nạt cả. Bất tri bất giác ngay cả mấy tiểu yêu ở quanh thành phố Lâm Tuyền cũng đều bị Bạch Diệc Trạch lung lạc, hơn nữa cậu còn có quan hệ rất tốt với quỷ sai của âm phủ. Vì vậy mà hiện giờ dù cho Bạch Diệc Trạch không phải là dẫn linh sư, thì ở thành phố Lâm Tuyền này cũng không một ai dám động tới cậu.

Hà Tiêu dám đắc tội Bạch Diệc Trạch, không thể nghi ngờ là đã đem hắn cùng với mọi người đều kéo vào chuyện này. Đã thế còn muốn hắn đứng ra để làm bia đỡ à, ngay cả mạng hắn còn khó bảo toàn, chứ nói gì tới đi đối đầu với Bạch Diệc Trạch. Sự tình hôm nay tuy là do Hà Tiêu gây ra, nhưng đây lại là địa bàn của Hà gia, cô ta lại là con gái nuôi của hắn, giờ hắn cũng khó thoát khỏi liên can.

Nghĩ vậy, Hà Thiên Lâm nhìn Hà Tiêu cũng không còn yêu thương như ngày xưa nữa. Càng nhìn càng thấy chán ghét, nhớ lại chuyện ngu xuẩn mà Hà Tiêu gây ra ngày hôm nay, làm cho hắn không biết phải giải thích ra sao với các gia tộc…. Hà Thiên Lâm giơ tay giáng cho Hà Tiêu một cái tát vào mặt không chút nể tình.

Cái tát tay này Hà Thiên Lâm dùng mười phần sức mạnh, cho nên Hà Tiêu cũng vì thế mà ngã xuống đất, mặt lập tức sưng phồng lên.

Hà Tiêu bị đánh u mê, nhìn chằm chằm vào Hà Thiên Lâm, không hiểu vì sao cha nuôi lại tự nhiên đánh mình. Mọi người có mặt ở đây cũng ngây ngẩn cả ra, không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Vì sao Hà Thiên Lâm lại không giúp Hà Tiêu ra mặt, mà ngược lại còn đi đánh Hà Tiêu.

Hết chương 86.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.