Dẫn Đường Của Vua

Chương 6: | Theo Đuổi Người Ta Cần Phải Nhờ Thú Cưng


Đọc truyện Dẫn Đường Của Vua – Chương 6: | Theo Đuổi Người Ta Cần Phải Nhờ Thú Cưng


Airy Gailey hình như đoán được Lanto sẽ mang theo Thanh Điểu đến đây, nên đã chuẩn bị khoang dành cho hai người, trong một khoang phòng 5m2 có hai buồng ngủ, chỉ chừa đủ đường đi cho một người.
Lanto vươn tay che mắt lẳng lặng nằm trong buồng ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu.

Cậu ” thấy” thật nhiều con trăn thè lưỡi u ám nhìn mình, giây kế tiếp, màu sắc sặc sỡ trên thân trăn đột nhiên biến thành màu trắng, trở thành một cái ống thẳng từ trên xuống, mà đầu trăn lại biến hình thành một bó kim tiêm, không chút lưu tình đâm vào đỉnh đầu cậu.
Cậu bỗng nhiên mở mắt, nước mắt ươn ướt nơi khóe mắt, ngay giữa sọ ân ẩn đau, tựa hồ cơn đau nhói này vẫn còn đó, cậu sợ hãi sờ đầu, rồi lại như yên tâm thở phào một hơi.
Chết tiệt, hù chết người ta rồi, may mà chỉ là mơ.
Lanto nằm trong buồng ngủ, lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác bị hù dọa khiến cậu tỉnh táo hẳn, cậu trở mình nhìn ra phía bên ngoài, vừa mới hít sâu được vài cái, đột nhiên nhận ra bên ngoài vách tường trong suốt của buồng ngủ, hình như có một bóng đang quơ quào, thần kinh vừa mới giãn ra lại trở nên căng thẳng.
Trời ơi lần này lại là cái gì nữa đây?!
Chuẩn bị tâm lý một chút, Lanto nhất quyết ngồi dậy mở ra nhìn, đập vào mắt cậu là một cái mặt mèo vô cùng ngây thơ.

Cavill ngồi xổm bên ngoài buồng ngủ, cái đuôi dài như đồng hồ quả lắc đung đưa qua lại, đôi con ngươi màu vàng sáng ngời vừa thấy cậu, nó lập tức đứng dậy, bật người nhảy vào trong buồng ngủ.

Cái mặt mèo tự nhiên lại phóng đại ngay trước mắt, tâm tư Lanto lại bị chấn động, đầu cậu bị đập vào tường, đau đến muốn mắng người.
“Ngoao~” Cavill thấy cậu bị đụng đầu thì vội kêu khẽ, hai chân trước chống lên, lùi về sau đạp một cái, dễ dàng chen vào trong buồng ngủ.
Trời ơi đừng có vào, đây là buồng đơn đó! Là buồng đơn đó!
Dù nội tâm Lanto đang gào thét nhưng mà chẳng thể cản được, Cavill đã đường hoàng chen vào buồng đơn, nó vội vàng đến trước mặt Lanto, tràn đầy sinh lực liếm lấy liếm để.
“Dừng lại!” Lanto vừa tức vừa giận đẩy cái mặt mèo của Cavill ra, khổ sở chịu đựng một bên má đã bị liếm đến đỏ, cậu giận dữ hô lên: “Mày, mày cút ngay cho tao, mày mà không cút…tao cút!” Vừa dứt lời, cậu làm bộ muốn bò ra khỏi buồng ngủ.

Cavill chán nản nức nở, giơ móng lên ấn người kia trở về.

Lanto lại ngã vào buồng ngủ, vừa mắng cha gọi mè vừa giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Cavill lại gắt gao đè lên người cậu.

Cái mặt mèo thì trưng ngay trước mặt, mà cả người Lanto cũng mệt thấu xương rồi, thấy không thể phản khácng, cậu bắt đầu chuyển sang dụ dỗ, đáng thương xin tha thứ: “Đại ca hổ à, em biết lỗi rồi, đại ca có gì không vừa lòng thì có thể tìm bạn của đại ca nói lại cho em mà, xin đại ca thương tình xuống khỏi người em đi, em thực sự bị đại ca đè muốn hộc máu luôn rồi nè.”
“Ngoao?” Cavill nghiêng đầu phe phẩy lỗ tai một chút, đôi mắt màu vàng lộ vẻ chợt hiểu.

Nó giơ thân lên để lộ ra một khe hở, Lanto tưởng mình được giải thoát thì mừng như điên, vội bò dậy, nhưng mà chưa vui được một giây, Cavill lại vươn móng ra, quăng cậu trở về.
Hự…!Lanto bị quăng trở về, í, sao cảm giác không giống vậy, thật là mềm mại ấm áp quá đi.

Cậu không nhịn được xoa xoa một cái, chợt nghe thấy phía sau có tiếng rên.

Cậu bèn quay đầu nhìn, Cavill đang cưng chiều nhìn cậu, nó nằm nghiêng một bên, lấy cái bụng mềm mại cho cậu làm đệm lưng, cái đuôi thi thoảng phất qua hông cậu, một chân trước đặt lên ngực cậu, nhìn qua giống như là muốn ôm cậu vào lòng.
Cái tình cảnh trước mặt khiến Lanto dở khóc dở cười, cậu mà có suy nghĩ muốn rời đi một cái, Cavill sẽ ngang ngược đè cậu lại, cái đuôi quấn lấy hông cậu không cho cậu đi.

Mấy lần thử khiến cậu mệt muốn ngất, nhưng mà cậu vẫn có thể tự do cử động.

Cậu căm phẫn gãi gãi cằm Cavill, vậy mà vẻ mặt của nó lại sảng khoái, còn ngẩng đầu muốn cậu tiếp tục.
Trời ạ, làm ông đây sợ chết khiếp, thì ra là muốn ông hầu hạ mày hả, chơi hay nhỉ.

Lanto thầm oán, nhưng mà tay cũng không dừng lại, tựa hồ như bị nghiện sờ lấy sờ để phần lông dưới cằm Cavill.
“Tao nói này, mày sao lúc nào cũng nhìn tao chằm chằm thế, tao đắc tội mày khi nào chứ.” Trong lúc cậu oán trách, tay đã di chuyển từ cằm Cavill lên gáy nó, thích thú vuốt ve.

Chậc, cảm giác này thực là đã mà.
Cavill khẽ rên nhẹ, nghiêng đầu quyến luyến cọ vào mặt Lanto.


Sự kinh hãi và khiếp sợ từng cử động của nó lúc mới đầu gặp mặt đều tiêu tan hết, Lanto hơi thô lỗ nhấn đầu nó, có hơi đắc ý nói: “Được rồi, biết mày thích tao rồi, tao sẽ cố chấp nhận mày, được chưa?”
Đôi mắt Cavill sáng rỡ, hưng phấn muốn liếm lên mặt cậu.

Lanto không dám nhận cái phúc này, vôi vàng hô: “Đợi chút! Không được liếm tao, chỉ có thể cọ, hiểu chưa?”
“Ngoao~”
Thiết lập xong tình hữu nghị rồi, Lanto cảm thấy việc chen chúc trong buồng ngủ với một con hổ cũng không còn khó khăn gì nữa, thậm chí còn có chút thoải mái.

Bộ lông Cavill mềm mại như gấm, dù là bóp hay cọ, cảm giác đều tuyệt vô cùng, vốn Lanto còn có chút thấp thỏm lo lắng, nhưng giờ đã hoàn toàn thư giãn.

Đưa trán đến dưới cằm Cavill, cậu ụp mặt vô bộ lông của nó thỏa mãn hưởng thụ.
Đúng lúc Lanto đang vui quên cả trời đất, một tiếng nổ lớn khiến cậu giật mình kinh hãi.

Nương theo tiếng nổ này, tàu Tiểu Ưng giống như bị què mất một chân lắc lư vài cái, Cavill vểnh lỗ tai lên nghe ngóng, ban đầu Lanto còn phải nhượng bộ nó, hiện tại lại xem nó như cọng rơm cứu mạng, gắt gao ôm lấy không buông tay.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cavill thoải mái cọ cọ cậu, giống như muốn nói “Đừng lo, không xảy ra việc gì lớn.”
Lanto tự dung nhớ lại rồi lại tự khâm phục chính mình, lại nhớ lại câu hỏi ban nãy, tò mò hỏi: “Mày biết chuyện gì sao?”
Cavill gật đầu.
“Vậy được rồi.” Lanto đứng lên nói, “Đưa tao tới đó đi.”
Cavill đi ở đằng trước, thẳng một đường đến phòng bếp.


Lanto đi sau nó, vốn cậu còn đang lo không biết nửa đường có nhảy ra một đám cướp vũ trụ không, kết quả là lo lắng vô ích rồi.
Cậu còn chưa mở cửa phòng bếp, đã nghe thấy bên trong có tiếng người kêu thảm thiết.
“Cậu rốt cuộc là có thể làm cơm được hay không! Cho dù cậu có ghét đoàn trưởng của bọn tôi cũng đâu cần phải trả thù như thế chứ? Cậu muốn cùng chết ngoài vũ trụ hả!”
Vừa dứt lời, Lanto chợt nghe thấy âm thanh hùng hồn của Thanh Điểu: “Người mới học ai chả lỡ tay.”
Lanto tức thì đổ mồ hôi hột, không chịu được đành đẩy cửa bước vào, đẳng sau bàn bếp là ba người đàn ông một người phụ nữ, mà cái bảng điều khiển bếp phía sau bọn họ đã cháy đen một cục, hoàn toàn hỏng.
“Mấy người đang làm gì vậy?” Ánh mắt Lanto lần lượt đảo qua Doyle, Nicole Shanna và Norre, cuối cùng đường nhìn dừng trên mặt của Thanh Điểu.

Thanh Điểu thấy ánh nhìn của cậu, chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác.
Doyle vỗ ngực, vẫn chưa bình tĩnh được, tay chắp hình chữ thập, chỉ Thanh Điểu tố cáo: “Cậu bạn này của cậu, nói muốn làm đồ ăn cho cậu, kết quả tay nghề của cậu ta đều khiến bọn tôi hãi hết rồi.”
“Bảng điều khiển nổ rồi.” Nicole Shanna chỉ chứng cứ, nói.
“Còn có cả tia laser và điện quang nữa.” Mặt Norre vô cùng bình tĩnh mở màn hình ra, phát lại toàn bộ quá trình.
“Nói chung xem thế là đủ rồi.” Cuối cùng Doyle tổng kết lại.
Lanto nghe xong cũng kinh hãi, liếc nhìn Thanh Điểu, không thể không nói: “Tôi nói này, cậu không biết làm cơm sao mà còn muốn góp vui cái gì nữa.” Cái khuôn mặt này bình thường rõ ràng là đến cả lau còn không tự làm được, bây giờ hăng hái thế làm gì?
Thanh Điểu vội lườm cậu, càng nói càng lộ: “Tôi chỉ là tò mò muốn thử một chút, tại thấy bình thường cậu làm mấy cái này dễ dàng lắm mà.”
“Vậy sao cậu không thử trong quán bar?” Lanto hỏi lại.
“Làm hư bảng điều khiển trong phòng bếp quán bar thì ông chủ sẽ bắt tôi bồi thường.”
Hóa ra là vì nếu cậu có làm hư bảng điều khiển bếp của chúng tôi thì cũng sẽ không cắn rứt lương tâm đúng không? Ỷ đoàn trưởng bọn tôi muốn theo đuổi bạn cậu thì cậu liền coi trời bằng vung hả? Nội tâm tập thể lính đánh thuê của Manh Trảo đoàn sụp đổ hoàn toàn.
Nicole Shanna không chịu được muốn đứng ra nói, nhưng không đợi cô lên tiếng, Lanto đã trực tiếp mở miệng giảng hòa: “Cực kỳ xin lỗi, Thanh Điểu hơi thiếu thường thức, để bồi thường, hay là tôi làm đồ ăn cho mọi người ha?”
Tập thể đoàn viên Manh Trảo đoàn im lặng, bọn họ vừa mới chứng kiến tai nạn tại hiện trường nên không tin tưởng lắm trình độ nấu ăn của Lanto, trong ba người chỉ có Norre là người duy nhất có chút kinh nghiệm nấu ăn, mở miệng hỏi: “Cậu biết làm?”
“Không thì sao tôi có thể chăm sóc cậu ta được chứ?” Lanto chỉ tay chân ít khi vận động của Thanh Điểu, tự hào ưỡn ngực nói: “Nếu mọi người không tin thì có thể tìm một người biết nấu đồ ăn đứng cạnh nhìn.”
Nicole Shanna và Doyle không hẹn mà cùng nhìn về phía Norre, Norre đột nhiên biến thành tâm điểm của mọi sự chú ý, trong chốc lát tim đập thịch một cái, vội vàng khoát tay: “Không, tôi chỉ biết nấu cơm, cái này là bản năng, chứ không phải là kỹ năng.”
Lanto cũng sửng sốt hỏi, “Nói cách khác là không ai trong mấy người biết nấu đồ ăn à?” Thấy ba người đồng loạt gật đầu, Lanto khiếp sợ, “Vậy trước kia mấy người ăn cái gì?”
“Norre nấu cơm, thức ăn mua bên ngoài, thuốc dinh dưỡng nhiều khẩu vị, đợi tí…vị bình thường là được rồi.” Du hành khắp vũ trụ trong một thời gian dài đã khiến yêu cầu ăn uống của bọn họ không còn cao nữa, có thể ăn no là được rồi, chuyện này cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến không ai cam tâm tình nguyện xuống phòng bếp hay nghiên cứu mỹ thực.

Có lẽ thế giới của lính đánh thuê và người thường có khoảng cách nhất định ha…!Lanto bùi ngùi suy nghĩ, càng phát hiện nếu mình thể hiện tài năng chắc sẽ khiến bọn họ nhận ra mỹ vị vẫn còn tồn tại trên thế giới này.
“Còn bảng điều khiển dự phòng không?” Lanto hỏi.
“Có, để tôi đi lấy.” Norre là người duy nhất quen thuộc phòng bếp, bèn xung phong nhận công việc lấy đồ, Nicole Shanna và Doyle như hai tên ngố đứng giữa làm bình hoa trang trí, ngoại trừ cản đường thì chẳng có tác dụng gì.

Lanto vén tay áo lên, bắt đầu người, “Được rồi, ai không giúp được gì đều ra ngoài cả đi, để tôi làm đồ ăn cho.”
Nicole Shanna và Doyle đương nhiên là bị đuổi ra khỏi phòng bếp, ngay cả Thanh Điểu cũng bị ghét bỏ lừa đi chỗ khác, Norre đổi xong bảng điều khiển cũng ra ngoài đứng nhìn, nhưng mà vẫn còn có một con cá lọt lưới.

Cavill vẫy đuôi đi theo Lanto không chịu rời đi, Lanto không thể không la nó, nhưng mà con hổ này da mặt bao dày luôn, bị đuổi đi bước được hai bước rồi lại chai mặt quay lại, cọ cọ người ta lấy lòng, Lanto cũng hết cách.

Thanh Điểu vô cùng chán ghét nhìn Cavill, hắn vốn muốn giúp người ta đuổi con hổ đi, kết quả lại bị Lanto quở ngược lại, hiện tại một mình hắn làm ổ chọt kiến ngoài cửa, lại vừa u oán nhìn một người một hổ bên trong.
Nicole Shanna ngồi xổm quay đầu nhìn sang, có phần hả hê cười chép miệng, “Nhìn này, mới rồi còn diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, giờ bị áp chế rồi.”
“Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Doyle chỉ chỉ Cavill, “Lanto còn hết cách với Cavill nữa mà.”
“Xem ra Airy đi nước cờ này là đúng rồi.” Nicole Shanna xoa cằm nói.
“Cậu ta còn chẳng biết xấu hổ là gì, để Cavill ra lấy lòng, còn mình giả làm người tốt, quả thực là mất hết tính người mà.” Doyle khinh bỉ.
“Đúng vậy, thật là âm mưu!”
Doyle và Nicole Shanna mỗi người một câu cứ thế mà kịch liệt chửi rủa Airy Gailey không biết xấu hổ, nhưng mà Norre đứng bên ngoài lại nghiêm túc nhìn động tác của Lanto, xoa cằm tự lẩm bẩm: “Thì ra nấu đồ ăn là làm như vậy à…”
Chẳng bao lâu sau, hương thơm nức mũi bay ra từ phòng bếp, ba người Manh Trảo đoàn đều không hẹn mà cùng hít mũi, thở phào một cái, nhanh quá, miệng cả ba không kiềm chế được muốn rỏ cả nước bọt, nuốt cũng nuốt không được.
“Cơm xong rồi đây~” Lanto vừa nói xong, ba người chen chúc ngoài cửa chạy vào, tiêu diệt hết từng nồi đồ ăn.

Lanto đơ mắt nhìn, mấy người này rốt cuộc là mấy ngày rồi chưa ăn cơm vậy?
Thanh Điểu không có ồn ào như mấy người kia, chậm rãi đến bên người Lanto đoạt địa bàn với Cavill, khí thế Cavill lại thua một bậc, nó nức nở trốn sau Lanto, đáng thương cọ cọ cậu.
Lanto lập tức nói giúp cho nó: “Thanh Điểu, đừng có hù dọa nó, nếu không không cho cậu ăn cơm.”
“……” Thanh Điểu buồn bực thu hồi tầm mắt, thầm mắng, con hổ này, mày được lắm, nhớ đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.