Đọc truyện Dẫn Đường Của Vua – Chương 54: | Nơi Nào Có Người Nơi Đó Có Âm Mưu
Lúc Doyle cõng Hackl thở hổn hà hổn hển ra ngoài chuẩn bị tập hợp, bên ngoài đã biến đổi lắm rồi.
Sự khủng hoảng từ vụ nổ mạnh bạo đã lan truyền khắp các tín đồ và giáo sĩ ở tầng dưới, nương theo tiếng cảnh báo dồn dập, tất cả mọi người hoảng hốt chạy trốn ra ngoài, mà hai vị nguyên là Thánh giáo chủ vốn còn đang giám sát cuộc hành hình cũng bị biến cố bất thình lình đó gây bối rối, vội vã nhấn nút phát động chế độ khẩn cấp.
Thấy trên màn hình đột nhiên xuất hiện dữ liệu mã hóa, Airy Gailey không nghĩ ngợi mà bắt đầu giải mã, vừa mới phá xong rồi nhìn thì nhịn không được mà cảm thán: “Chậc, chơi lớn thật đấy.”
Địa vị giáo hội hoàng gia tại Bergany quả nhiên là độc nhất vô nhị, vừa rồi giáo hội vừa gửi tín hiệu cầu cứu cho hành tinh trú quân, sẽ không mất bao lâu thì cả đám sẽ bị tầng tầng lớp lớp phi thuyền và vũ khí bao vây, vừa hay biến thành mục tiêu bị công kích.
“Cậu có cách nào thoát khỏi sự truy kích của hơn trăm phi thuyền để thoát khỏi hành tinh này sao?” Mục Hạ cũng phát hiện chuyện này, lập tức xuất hiện trên màn hình lạnh nhạt đưa ra nghi vấn.
“Nếu như vừa rồi không có vụ nổ đó, nói không chừng kế hoạch ban đầu của chúng ta còn có thể có hiệu quả, nhưng mà động tĩnh lớn như vậy…”
“Nói cách khác là không có cách đúng không?”
“Sao lại có khả năng không có cách chứ?” Airy Gailey hỏi vặn lại, rồi lại cười như không cười mà nói, “Không phải có ông giúp đỡ bọn tôi sao?”
Con người thật là đáng ghét, ngoại trừ ngài Hackl ra.
Mục Hạ thở dài một cái, nhấc mí mắt lên nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể cứu ngài ấy, cậu muốn tôi làm gì nữa?”
Airy Gailey mỉm cười hỏi: “Trước kia ông là quan hộ vệ của giáo chủ Noah đúng không?”
Mục Hạ liền cảnh giác, “Làm sao cậu biết?”
Airy Gailey không trả lời, hỏi tiếp: “Nội chính và tôn giáo của đế quốc Bergany tách biệt, không cho phép giáo chủ nhập ngũ, nhưng ngài Noah lại đặc biệt rất thích quân sự thì phải? Là quan hộ vệ của ông ấy, ông hẳn cũng đã từng cùng thảo luận với ông ấy về chiến tranh cục bộ thảo phạt Torrek nhỉ?”
“Cậu muốn gì?”
“Mã xâm nhập quân bộ.”
Cho dù có là AI thì ông cũng bị kinh hãi vì cách thức xin xỏ của anh bạn Airy Gailey không biết xấu hổ này, Mục Hạ vô thức từ chối: “Chuyện đã qua bao nhiêu năm, cậu cho là bọn họ ngu đến mức không thay đổi mã xâm nhập sao?”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng mà tôi tin ông cũng không ngu đến mức giữ khư khư một cái mã xa lắc xa lơ mà không đổi mới lại.” Airy Gailey chọc trúng tim đen, nói, “Ông hẳn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng vì ngày hôm nay rồi mà nhỉ?”
Mục Hạ thở dài, thật là một con người đáng ghét, tại sao đến cả tư duy của AI cũng có thể nắm được, “Tại sao cậu lại biết?”
“Nói chung nguyên nhân là vì từ nhỏ tôi đã ở chung với AI rồi.” Nụ cười trên mặt Airy Gailey nhạt dần, “Vì giáo chủ, nên hợp tác thôi.”
Mục Hạ cố gắng gật đầu, đúng lúc này, âm thanh của Norre từ bên dưới truyền đến, “Chị, đoàn trưởng, tìm thấy giáo chủ rồi, ngài ấy bị thương, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Lên đây tập hợp đi.” Airy Gailey không đóng màn hình, tiện thể đá văng nỗ lực tấn công của mấy vị giáo sĩ, kéo Norre lên trước, Doyle cõng Hackl xuất hiện sau đó, nhưng lại chậm chạp không thả Hackl xuống.
“Airy, ngài ấy bị thương, sợ là không leo lên nổi.” Doyle lo lắng nhìn trái phải, chần chừ nói, “Bằng không thì để tôi tìm đường chạy lên đó?”
“Cái nơi chết tiệt này lớn bao nhiêu cậu còn không biết à? Đừng lo, cậu cứ đỡ ngài ấy cho tốt là được rồi, Nina, đến đây giúp đi.” Nói đoạn, Airy vẫy tay với hai người Nicole Shanna, “Mượn dẫn đường của cô dùng một chút.”
Ebony cao to lực lưỡng, duỗi thẳng hai tay rồi nhón chân lên là có thể chạm đến trần nhà, anh không tốn tí sức nào mà nhảy xuống, thẳng thừng ôm lấy Doyle giơ lên.
Mấy người Airy Gailey ở phía trên tiếp ứng, cùng nhau kéo người lên, cuối cùng Ebony lấy đà nhảy lên nơi tiếp giáp hai tầng bị phá hủy, leo lên.
Airy Gailey thấy vết thương trên lưng Hackl, vội lấy thuốc trị ngoại thương ra xịt, thấy anh nhăn mày thì nói: “Thưa ngài, có hơi đau, ngài chịu đựng một chút.”
“Cảm ơn.” Làn sương trắng nhạt phun lên bao trùm lấy vết thương, Hackl cắn môi đến trắng bệch, anh lần mò tìm kiếm nắm lấy tay Doyle, mười ngón tay giao nhau thật chặt.
Mấy người Lanto nhìn không chớp mắt, trong lòng ai nấy đều vô cùng cảm thán: “Ồ~~~~~~”
Doyle đần thối chỉ thấy Hackl nén không nổi cơn đau, bèn lo lắng nắm lại tay Hackl, hắn hơi ảo não cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, vừa tồi tôi quên giúp ngài xử lý vết thương.”
“Không sao cả, em mà quan tâm thì sẽ bị loạn.” Mặc dù đau đến hít thở không thông, Hackl vẫn nín nhịn mở miệng an ủi ai kia, “Em đến là tốt rồi, anh rất vui.”
Airy Gailey liếc nhìn hai người trước mặt, thật sự có xung động muốn bắt Lanto lại ôm lấy một cái, hai cái người này, thật sự là muốn gϊếŧ người không đền mạng mà.
Thuốc xịt trị ngoại thương đã rất nhanh có hiệu quả, những vết thương do roi gây nên trên lưng Hackl nhanh chóng cầm máu, tác dụng giảm đau cũng dần có tác dụng.
Airy Gailey cất thuốc đi, hỏi: “Thưa ngài, ngài chịu đựng được chứ?”
Hackl gật đầu, không có ý định xuống khỏi người Doyle.
Mà cậu bạn Doyle cũng tiếp tục tận trách chức vụ cõng “vợ” mình, à, chắc là, “vợ”.
(Ngạn: Tới khúc này mà mấy thím không nhìn ra được nữa là tui quỳ luôn đó =))))
“Airy, tiếp theo làm gì đây?” Doyel cõng Hackl lên lần nữa, dáng vẻ cam chịu mệt nhọc, mà sắc mặt Hackl cũng tốt hơn nhiều, nhưng anh vẫn y như làm nũng mà chôn mặt ở sau gáy Doyle.
Airy xoa xoa huyệt thái dương, kéo tay Lanto ở phía sau để tiếp thêm năng lượng, anh cong khóe miệng, chỉ trần nhà, nói: “Lên mái nhà, chúng ta cướp máy bay.”
Mà lúc này, sau khi vụ nổ phát sinh không bao lâu, hai vị Thánh giáo chủ cố gắng muốn thu được tin tức của Noah từ việc trừng phạt Hackl đã được trợ lý giáo chủ và người máy hộ tống đến sân bay, những giáo sĩ trẻ tuổi thành kính đỡ bọn họ vào phi cơ, quỳ một chân trên đất, nói: “Thánh giáo chủ, các vị là trụ cột vững chắc của giáo hội, mời các vị đến nơi an toàn lánh nạn, đợi đến khi nguy hiểm qua đi, chúng tôi sẽ đến đón các vị trở về.”
Hai lão già tóc bạc trắng như tuyết quyền cao chức trọng này giả vờ sờ râu mép, nghiêm túc lên tiếng: “Đã vậy thì giáo đường giao lại cho mấy người.”
“Xin ngài an tâm!” Thanh niên nhìn vòng bảo hộ của phi cơ hạ xuống, lưu luyến một hồi mới lùi ra phía xa.
Phi cơ lập tức khởi động chậm rãi cất cánh vuông góc với mặt đất, trần nhà mái đỉnh đóng kín được mở ra, để cho phi cơ thuận lợi rời khỏi.
Hai Thánh giáo chủ thấy tính mạng mình tạm thời an toàn, liền giở giọng kẻ cả ra, Fokker chậm rãi mở miệng nói: “Lần trước rời khỏi, là lúc đám phản loạn Torrek gây náo loạn đòi tách riêng ra, nhỉ?”
“Không sai,” Âu Luật Mặc ngả người lên tấm đệm đối diện Fokker, ánh mắt lấp lánh nói, “Ông nói xem là ai đây…chẳng lẽ lại là đám người ô hợp Torrek đó à?”
“Torrek thiếu dẫn đường mạnh mẽ, bọn chúng muốn đánh đến thánh đường cũng không phải là không có khả năng.” Fokker xoa cằm, chậm rãi nói, “Ông nói xem chúng ta có nên làm thêm một khoản giao dịch với bọn chúng không, giống như năm đó ấy.”
Âu Luật Mặc bị kinh sợ vội ngồi thẳng dậy, căng thẳng nói nhỏ: “Chuyện năm đó không nên nhắc lại, cái này chẳng có gì đáng tự hào cả, hơn nữa, tôi cũng không có ý định làm thêm lần nữa.”
“Âu Luật Mặc, ông hà tất phải cổ hủ như vậy, đều đã bước một chân xuống mồ cả rồi.” Fokker thản nhiên nói, “Năm đó mạng chúng ta đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay nên không thể không tuân theo, ông xem ông bạn cũ Lomen của chúng ta đi, ông ta cố chấp như vậy, nếu không sẽ không chết trước chúng ta.”
“Tôi nói rồi, cho dù thế nào thì lần này tôi sẽ không làm lại chuyện giống vậy đâu!”
“Ai nói là giống chứ?” Fokker kinh ngạc phản bác lại lời đối phương, “Năm đó chúng ta là hết cách rồi, nhưng lần này hành vi phạm tội của Hackl là vô cùng chính xác, tại sao chúng ta không lợi dụng tên đó làm chút thủ đoạn để ngoại giao chứ?”
Âu Luật Mặc trợn tròn mắt, chậm chạp hít thở, lão im lặng một chút, rồi như nản lòng mà nói: “Ý ông là…lấy Hackl làm lễ vật tặng cho Torrek?”
Fokker tiếp tục khuyên nhủ: “Mặc dù chúng ta đã tách thành hai phần riêng biệt ra từ một thể, nhưng nói thế nào thì cũng từng là người một nhà cả mà.”
Âu Luật Mặc có hơi chần chừ, năm đó lúc lão cùng Fokker liên thủ hãm hại Bạch y giáo chủ Noah, Lomen — ông bạn già của cả hai cật lực phản đối cách làm của bọn họ, nên mới rơi vào kết cục chết không chỗ chôn như thế.
Âu Luật Mặc vì bảo vệ tính mạng của mình nên mới đồng ý, nhưng cái chết của ông bạn của mình lại luôn khiến tinh thần lão vướng bận, trong lòng lão luôn cảm thấy hổ thẹn và sợ hãi.
Vậy nên hiện tại, mặc dù lới nói của Fokker nghe rất hợp lý đấy, nhưng lão cũng không dám gật bừa.
“Ông bạn già à, ông trước đây đâu phải là người hay do dự như thế chứ.” Fokker có hơi bất mãn kéo dài giọng ra, “Dù sao cũng chỉ là một tên tàn phế bị trục xuất thôi mà.”
Âu Luật Mặc nhíu chặt mày, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không tìm nổi lý do từ chối Fokker, đành bực bội đáp, “Được, cứ theo như lời ông nói vậy.”
“Vậy mới đúng chứ,” Fokker hài lòng tựa lưng vào ghế ngồi, “Vậy tôi đi thông báo cho đám bạn trẻ tuổi của thuộc hạ của tôi…” Nói đoạn, Fokker mở vòng ID của mình ra, đương lúc chờ đợi đối phương đáp lại mình, lão ôm tâm tình suиɠ sướиɠ liếc nhìn phong cảnh bên ngoài vòng bảo hộ, đột nhiên, lão trễ khóe miệng xuống, “Kỳ lạ…”
“Sao vậy?” Âu Luật Mặc vừa mới quyết định, tâm tình lúc này còn chưa vững vàng, nghe thấy tiếng than của Fokker thì không kiềm được mà căng thẳng.
“Sao phi cơ lại bay ven theo giáo đường Saint Roland, có phải là đặt sai chương trình rồi không?”
“Không thể nào chứ?” Âu Luật Mặc luống cuống tay chân, lão và Fokker có thể là hai ông già miệng lưỡi trơn tru, nhưng về vấn đề kỹ thuật thì lại mù tịt, hai lão căn bản là đến lái xe còn không biết chứ đừng nói đến phi cơ, nếu phát hiện thấy lỗi chỉ có thể biết cầu cứu.
Âu Luật Mặc lo lắng mở vòng ID của mình ra, nhưng dù có đánh tên mấy học sinh cũng chẳng có ai phản ứng lại, lão bất an liếc nhìn Fokker, màn hình Fokker cũng trống rỗng, không có người trả lời.
“Chúng ta bị sai sót kỹ thuật rồi.” Fokker đảo mắt, tiếp tục trấn an, “Đừng lo, học sinh của chúng ta sẽ đến cứu…”
Còn chưa dứt lời, phi cơ đột nhiên lắc lư tựa như bị một người khổng lồ đưa tay chộp lấy, xương cốt của hai lão già yếu ớt chao đảo qua lại phát ra mấy tiếng ken két, chợt, chấn động biến mất, nhưng phi cơ của hai lão cũng dừng lại, chậm rãi khoan thai bay trên tầng cao nhất của giáo đường.
“Sao lại ngừng rồi?”
Fokker và Âu Luật Mặc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đúng lúc này, hình chiếu trong phi cơ đột nhiên tự hoạt động, một luồng sáng xuất hiện giữa hai người, thấy bóng dáng mặc đồng phục màu đen quen thuộc này, hai lão đồng loạt sợ hãi kêu lên: “Mục Hạ?!”
Sao lại là tên này?
Mục Hạ lạnh lùng liếc hai lão, nói: “Các vị Thánh giáo chủ tôn kính, tôi đã ghi lại toàn bộ đoạn đối thoại của hai người vừa nãy, tôi tin rằng nếu như đoạn đối thoại này xuất hiện ở trên mạng, đế quốc Bergany nhất định sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt.”
“Mục Hạ! Mi muốn làm gì?” Âu Luật Mặc vô cùng hối hận vừa rồi lại đi chấp nhận đề nghị của Fokker, vậy chẳng phải sẽ bị nguyền rủa thành ác ma sao, lão sao lại rơi vào bẫy rồi chứ!
So với Âu Luật Mặc không bình tĩnh được, hai mắt Fokker lấp lánh, dáng vẻ vẫn như một kẻ thiên về cân nhắc lợi hại, nét cười cũng mang kiểu khuyên nhủ: “Mục Hạ, ông không phải muốn cứu chủ nhân của mình à, yên tâm đi, chỉ cần ông thay chúng ta giữ bí mật, chúng ta…có thể giúp Hackl khôi phục lại thân phận Bạch y giáo chủ, cho cậu ta tiếp tục phục vụ vì giáo hội, thế nào?”
Mục Hạ nhếch mép một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thật xin lỗi, ngài Hackl đã không còn lưu luyến gì cái chức vị Bạch y giáo chủ rồi, hiện tại đến phiên các người nhận lời tố cáo của các tín đồ rồi.”
“Rầm ——” Phi cơ không hề báo trước mà rơi thẳng xuống sân thượng, đột nhiên xuất hiện tình trạng mất cân bằng trọng lượng khiến cho ruột gan hai lão lộn tùng phèo cả lên, cả hai nắm chặt lấy cái ghế bên mình, thở càng lúc càng gấp.
“Mi rốt cuộc là muốn thế nào hả?”
Âu Luật Mặc rống lên, âm thanh khàn khàn, ngay lúc này, vòng bảo hộ tự động mở ra, hai vị Thánh giáo chủ uy phong hiển hách bây giờ giống như hai lão già đơn độc trôi dạt khắp nơi, nơm nớp lo sợ nhìn biên giới sát bên ngoài phi cơ.
Hai lão chưa chờ được Mục Hạ đến uy hiếp thì đã thấy một đám người xuất hiện.
“Mấy người là ——” Đám người đó sao nhìn quen thế nhỉ?
Airy Gailey vô cùng lễ phép cúi chào, tự mình giới thiệu: “Xin chào hai vị, chúng tôi là lính đánh thuê.”
Không ngờ, Airy Gailey vừa mới nói xong, hai Thánh giáo chủ liền kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, ánh mắt cả hai rơi xuống người Cavill, thất thanh kêu lên: “Thần Kronos?”
Này là sao đây? Đương lúc Airy Gailey còn đang cảm thấy kỳ lạ, Hackl được giấu phía sau người Ebony lập tức phổ cập kiến thức cho mọi người: “Kronos là chiến thần mà giáo hội tôn thờ, hóa thân khác của Kronos là hổ có cánh.”
Ra là vậy…vừa hay.
Thấy hai lão Thánh giáo chủ kinh hãi đến mức cả mặt cũng nghệch ra, Airy Gailey không hề lãng phí cơ hội trời cho này, lặng lẽ ra hiệu, Nicole Shanna hốt nhiên vòng từ phía sau cả đám dùng sống tay bổ sau gáy hai lão, cả hai bị đánh trúng, lập tức ngất đi.
Norre theo sau đuổi kịp, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của hai lão, cậu nhìn gương mặt hai lão Thánh giáo chủ đầy tàn nhang và nếp nhăn, bực bội nói: “Mấy lão dẫn đường này hay thật.”
“Không cho em cơ hội làm nghé con gặm trâu già đâu,” Nicole Shanna buồn cười vỗ đầu cậu chàng, quay đầu lại hỏi, “Airy, bước tiếp theo làm gì?”
“Tung tin Thánh giáo chủ ở trong tay chúng ta ra ngoài, sau đó giương đông kích tây, thật giả lẫn lộn.”
“Có thể thành công không?” Ebony vẫn chưa quá hiểu tác phong hành động của tập thể Manh Trảo đoàn, liền hỏi.
Airy Gailey liếc anh, rồi như đã dự tính đầy đủ mà nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không thất bại đâu.”