Dẫn Đường Của Vua

Chương 43: | Cuối Cùng Cũng Tìm Lại Chính Mình


Đọc truyện Dẫn Đường Của Vua – Chương 43: | Cuối Cùng Cũng Tìm Lại Chính Mình


Lanto ngủ.
Hoặc có lẽ là cậu bị Thanh Điểu thôi miên, người cậu rõ ràng nằm ngủ say trên giường, nhưng ý thức lại phiêu đãng qua lại trong phòng.

Ngay sau khi Thanh Điểu đóng cửa, căn phòng liền thay đổi dáng vẻ.
Bốn vách tường của phòng khách bị dỡ xuống từng mảnh một, lộ ra một mảnh trời sắc kim không tỳ vết, sương trắng ngưng tụ bao phủ mặt đất, chỉ trong chớp mắt, tầm mắt cậu trở nên thoáng đãng khôn cùng, tựa như đang đứng trên bầu trời bao la.
Lanto kinh ngạc nhìn thế giới trước mặt, hiện tại cậu…đang nằm mơ ư? Đương khi còn suy nghĩ, chợt cậu thấy trong tay mình đang nắm lấy một chiếc hộp.

Chính là cái hộp Thanh Điểu để lại, góc cạnh của nắp hộp đã bị mòn không ra hình dạng gì, thoáng nhìn có vẻ đã nhiều năm rồi.
Kỳ lạ, sao lại cảm thấy quen quá vậy.

Lanto lẩm bẩm vuốt ve cái hộp, không chút nghĩ ngợi mà mở nó ra.

Bên trong hộp có đệm vài mảnh vụn gỗ, trong đó có chứa một con chim máy cũ kỹ.
Đây là…mình?
Lanto không nén nổi bèn cầm con chim máy khảy khảy vài cái, đột nhiên, con chim máy cử động cổ vài cái, vỗ cánh bay ra ngoài.
“Phạch phạch phạch ——” Tiếng linh kiện máy móc cọ xát càng lúc càng xa dần, cậu vô thức nhìn về hướng con chim bay đi, làn sương trắng theo hướng nó bay mà bị tản ra thành một đường nhỏ, một bóng người tựa như thiên thần giáng thế xuất hiện bên trên đám mây sắc kim.
Lanto híp mắt nhìn nhưng không thấy rõ gương mặt người nọ, hào quang dịu dàng vây quanh thân người này tựa như thần thánh, mơ hồ chỉ nhận ra vài phần.

Thấy màu tóc lam đậm tựa như nước biển, Lanto sửng sốt, cậu dụi dụi mắt nhìn kỹ, chân dung người chỉ xuất hiện trong tòa thánh này lại giống y như Thanh Điểu.
Thanh Điểu? Lanto nghi ngờ đánh giá lấy trang phục của người nọ, lập tức bác bỏ quan điểm của mình.


Không, tuyệt đối không phải là Thanh Điểu, khí chất của hai người họ khác nhau hoàn toàn, người nọ…là ai?
Lanto xoa xoa huyệt thái dương, một cái tên chợt bật ra từ miệng cậu, vô cùng tự nhiên.
“Noah?” Vừa thốt ra lời đó, cậu liền ngây ngẩn cả người, sao cậu lại biết cái tên này?
Con người thần thánh kia cười một tiếng, tự tay cầm con chim máy đến, ôn hòa nói: “Thật vui khi cậu còn nhớ rõ tên ta, Lanto.”
Nghe thấy âm thanh của người nọ, tâm tư Lanto chợt thắt lại, cảm giác quen thuộc không rõ ràng này càng lúc càng mạnh mẽ, cậu chần chừ một chút, hỏi: “Tôi…hình như biết ông, ông và Thanh Điểu…có quan hệ gì?”
Noah lại cười không nói, y chang Thanh Điểu lúc muốn đổi trọng tâm câu chuyện.

Lanto nhíu mày, “Sao thế? Không thể nói à?”
Noah cúi đầu nhìn con chim máy trong tay, xem nó như một sinh vật sống mà nhẹ nhàng vuốt cánh nó, lãnh đạm nói: “Không phải là không thể nói, mà là cậu đã quên.”
Tim Lanto đập loạn, chỉ lấy mình, “Tôi đã quên?”
Noah không nói gì, ông nhẹ nhàng khoát tay, một luồng ánh sắc kim như ẩn như hiện lượn quanh cổ con chim máy.

Con chim máy lại cử động lần nữa, loạng choạng bay về phía Lanto.
“Trả lại cho cậu, một phần trí nhớ của cậu.”
Trí nhớ của mình? Nhìn con chim máy bay về phía mình, Lanto bất giác đưa tay ra đón, cầm con chim máy một lát, trong biển ý thức vang lên tiếng “lạch cạch ——”, chiếc hộp ký ức phủ đầy bụi chậm rãi mở ra.

Từng mảnh ký ức đua nhau tràn về, chen chúc nhau gần như khiến đầu cậu nổ tung.

Cậu quỳ xuống đất khẽ rên, nhưng những hình ảnh ấy không ngừng thay đổi, chắp vá lại rồi xuất hiện trong biển ý thức.
Tháp Đen, vật thí nghiệm, buồng cứu sinh, còn có…con người như tượng sứ ngủ say bên trong đó.
“Ông là…” Khi gương mặt của người trước mặt và người ngủ say trong buồng cứu sinh chồng lên nhau, Lanto cảm giác đầu mình càng đau hơn, cậu ngập ngừng hỏi, “Đây là, trí nhớ của tôi?”
Nét mặt Noah chợt trở nên thương xót, chậm rãi kể: “Ngày đó khi The Ark công kích biển ý thức của chúng ta, cậu bị tước ký ức, ta cố gắng bảo vệ khoảng thời gian chúng ta ở chung với nhau, hy vọng nó có thể giúp đỡ cho cậu.”

“Vậy ông…”
“Vì có sự giúp đỡ của cậu, bây giờ ta rất tốt.” Noah nhàn nhạt cười, nở nụ cười đầy xán lạn không thể không tôn trọng được.
Đầu óc Lanto vẫn còn hơi hỗn loạn, đoạn ký ức nặng nề này đột nhiên xuất hiện ép cậu thở không nổi, cậu không phải là một kỹ sư máy móc sao, tại sao lại còn trải qua nhiều thứ như vậy? Cậu nửa tin nửa ngờ hỏi: “Đây là tôi thật ư?”
Noah nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, không cần nghi ngờ về điều đó đâu.”
Lanto gõ đầu mình một cái, hỏi: “Nhưng tại sao tôi…lại không có một chút cảm giác là thật vậy?”
“Đó là vì…” Noah thở dài thật sâu, “Mà thôi, cậu đi hỏi Thanh Điểu đi, cái này nên là nó nói cho cậu biết.”
“Nhưng nếu Thanh Điểu không muốn nói cho tôi biết thì sao?”
“Nó sẽ nói.” Noah mỉm cười phất tay, sương khói mờ dần chợt ngưng đọng lại lần nữa, dần dần che khuất bóng dáng người nọ, Lanto vội vàng chạy về phía người nọ, ngay lúc này, cảnh tượng xung quanh mình đột nhiên thay đổi.
Cậu bất ngờ trở lại căn phòng mô phỏng theo phong cách trang trí Byzantium này, sương mù vây quanh chân mình chợt rút đi, để lộ vây lưng trơn bóng đen nhánh của một con cá voi, mà hai tay cậu lại dính chặt hai bên trán Noah tái nhợt không có chút máu, mà bên tay cậu, còn có một con chim non nhẹ nhàng dùng mỏ mổ vai cậu.
Mọi thứ, thật sự rất thật.
“Ngoao ——” Đúng lúc này, cậu nghe thấy có tiếng kêu quen thuộc, Cavill?! Cậu lập tức quay lại nhìn, bất ngờ thấy bóng dáng Airy Gailey.

Anh đang vô cùng nóng ruột nhìn cậu, hai tay nắm chặt hận không thể thế chỗ mình.

Vành mắt cậu hơi nóng, rồi lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Airy sao lại ở đây?
“Airy…” Cậu vừa mới gọi tên, hình ảnh chợt thay đổi lần nữa, Lanto chóng mặt, đương lúc cậu cảm thấy sắp muốn nôn, “Rầm” một cái, cậu ngã từ trên giường xuống, thế giới bình thường trở lại.
Cậu đã trở về căn phòng viện bồi dưỡng dẫn đường chuẩn bị cho mình, hệ thống phát sáng tự động chiếu sáng căn phòng trắng tinh rộng rãi này, màn hình khắc trên tường hiển thị thời gian —— theo giờ của Rosma bây giờ là bảy giờ sáng.
Đám mây kim sắc quanh quẩn không còn nữa, mà căn phòng giam giữ chật hẹp cũng đã tan thành mây khói, tựa hồ tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ kỳ lạ.

Cậu đỡ trán ngồi dậy, tay trái thoáng chống đỡ, lập tức cấn phải một vật cứng, cậu cúi đầu nhìn, là con chim máy đó.

Hô hấp của cậu khẽ ngưng trệ, chậm rãi nhặt con chim máy kia lên, vô thức lấy tay sờ đỉnh đầu mình, không thấy thân ảnh của tên nhóc trong ấn tượng khi đó đâu cả.
“Phoebe…” Cậu nhớ lại tiếng chim hót từ đâu đó, lập tức nhấn đầu con chim máy, tiếng hót ngừng lại, “Đây là làm cho Phoebe, còn có Gospel…” Bánh răng ký ức chậm rãi xoay, nhịp điệu hô hấp của Lanto càng thêm nặng nề, kích động hơn so với lúc ở trong mơ.

Đương lúc cậu còn đang nhớ lại, cửa phòng bị một người đẩy mạnh ra.
“Rời giường thôi!” Nicole Shanna chống thắt lưng đứng ngay cửa rống lên.

Lanto quay đầu nhìn sang, dáng vẻ thất vọng mất mát dọa cho Nicole Shanna giật mình.
“Ôi trời, Lanto cậu sao vậy? Chỉ qua một đêm mà sao tàn tạ thế này?” Nicole Shanna vội đến cạnh cậu ân cần hỏi han, rồi thăm dò mạch đập của cậu một chút, sau lại sờ trán cậu.
Lanto sửa lại nét mặt, ôn hòa lắc đầu, “Tôi không sao, chỉ là nhớ ra được một ít chuyện ngày trước.”
“Ngày trước?” Nicole Shanna ngừng lại, lo lắng hỏi, “Chẳng lẽ cậu nhớ lại đối tượng hồi trước nên muốn quăng Airy ra à?”
“Cô nghĩ đi đâu vậy?” Hoàn toàn theo không kịp mạch suy nghĩ của Nicole Shanna, Lanto dở khóc dở cười, “Không có đâu.

Tôi không gϊếŧ người cũng không có phóng hỏa, lại không có đối tượng, cô yên tâm rồi chứ?”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi,” Nicole Shanna vỗ ngực, “Đừng làm tôi sợ chứ, tôi còn tưởng cậu bị viện bồi dưỡng nhồi nhét thêm cái gì nữa đấy.”
Bị người nhồi nhét là cô mới đúng mà ha? Lanto đổ mồ hôi hột, đổi đề tài, hỏi: “Sao chỉ có mình cô tới vậy, Ebony đâu?”
“Ảnh đến nhà ăn xem có cái gì ăn ngon không rồi, cậu có muốn cùng đi không?”
“Cũng được, tôi đi gọi Thanh Điểu.” Vừa mới nói tên Thanh Điểu, Lanto lại khựng người lại, trí nhớ Noah trả lại cho cậu hình như còn thiếu một đoạn cuối cùng, Thanh Điểu làm sao lại đến được với cậu, cậu vẫn không biết được.
“Nè, sao còn ngồi đó vậy? Tiểu Lạc! Mau ra quét thân thể cậu ấy xem cậu ấy rốt cuộc là bị gì vậy!” Nicole Shanna lại hoảng hốt la lên.
“Xin lỗi, tôi chỉ thất thần thôi, thật sự không sao.” Đương lúc cậu đang giải thích, hình ảnh giả lập của Saint Carlos cũng xông ra, cậu nhóc không quan tâm Lanto đang làm gì, chỉ làm tròn bổn phận quét thân thể người ta, sau một hồi lại nói: “Thân thể anh ấy không sao cả, chỉ hoạt động não bộ quá mức thôi.”
“Tôi nói rồi, tôi chỉ nhớ lại vài chuyện trước kia thôi mà.”
“Vậy tôi có thể báo cho Airy biết không? Mỗi một chuyện của anh Airy đều rất để ý.”
“…Không phải sau khi hỏi tôi cậu cũng đã gửi tin luôn rồi sao?”
Saint Carlos nghiêm chỉnh đáp: “Bởi vì khoảng cách quá xa, không gian phức tạp, tôi sợ dữ liệu thất lạc, nên mới tăng tỉ lệ gửi tin.”
Rốt cuộc thì cậu đã gửi bao nhiêu cái rồi? Lanto đỡ trán, bó tay noi: “Rồi rồi, tôi thực sự không sao mà, chỉ là hơi đói thôi, chúng ta có thể đi ăn chưa? Qua bảy giờ rưỡi là bánh sandwich phô mai sẽ bị lấy hết đó, đây là món ăn sáng ngon nhất của viện bồi dưỡng đó.”
“Sao cậu lại biết?” Nicole Shanna nghi ngờ hỏi, “Hai hôm trước cậu đâu có nói.”

Bị Nicole Shanna hỏi như thế, tim Lanto lại đập loạn, trong đầu cậu chợt hiện ra vài đoạn ký ức ngắn ngủi lúc còn sống trong viện bồi dưỡng, nhưng cái này không phải do Noah trả lại cho cậu, vậy là do cậu nhớ lại chăng?

Đương lúc Lanto bị mờ mịt khi mấy mảnh ký ức thi thoảng xuất hiện, Thanh Điểu đang ở trong phòng khách tiếp khách.
Nói là tiếp khách thì có hơi không chính xác lắm, hành động của hắn không thể hiện bất kỳ sự tiếp đón nào, thậm chí trên mặt lãnh đạm thờ ơ, còn có ý muốn đuổi người.
Mia chuẩn bị căn phòng có thể nói là xa hoa này cho hắn, tốn kém như thế chỉ để cho dẫn đường tiềm ẩn ở lại, ý đồ trong đó khó mà hiểu được.

Nếu như hiện tại Lanto đến đây chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quặc, bởi vì cách trang trí trong này giống y như trong căn phòng trong Tháp Đen.
Sáng sớm, Mia mặc giáo phục truyền thống của giáo hội hoàng gia đến thăm hỏi, cô ta mỉm cười, chân thành cúi thấp người, nói: “Buổi sáng tốt lành chúng ta có thể hàn huyên một chút không?”
“Ta nói không thì cô sẽ đi à?” Thanh Điểu vô cảm hỏi.
“Thưa ngài, thân phận của ngài tuy đã được bảo mật rất kỹ, nhưng cũng không hẳn là không có gió lọt qua, tôi mong rằng ngài có thể một chút lời tôi muốn nói, dù sao thì cũng chẳng có hại với ngài.”
Lời nói đầy ẩn ý của Mia khiến Thanh Điểu khẽ nhíu mày, hắn hỏi ngược lại: “Những người bạn của ta đâu?”
“Xin hãy yên tâm, lời hứa của tôi vẫn luôn hữu hiệu.”
“Mong là vậy.” Thanh Điểu nhếch mép, che giấu cái vẻ miễn cưỡng hời hợt.

Hắn nghiêng người sang cho Mia vào cửa, tùy tiện nói: “Chỗ này là nơi của cô, mời tùy ý.”
“Ngài trách lầm tôi rồi, chỗ này chỉ là lần thứ hai tôi được đến,” Mia cười nhẹ, một mực cung kính nói, “Căn phòng này vẫn là chuẩn bị cho ngài, ngài không nhớ sao?”
“Phải, căn phòng này cũng y như hành tinh này thôi, ta thực sự còn không chú ý nữa.” Thanh Điểu vẫn thờ ơ, giọng nói cứng rắn xuyên tạc trọng tâm câu chuyện.
Mia thở dài, tự tay mời Thanh Điểu ngồi xuống, Thanh Điểu khoát tay, “Cô ngồi đi, có chuyện nói thẳng, ta nghe là được.”
Gương mặt Mia lộ vẻ nghi hoặc, hỏi: “Thưa ngài, ngài không giống như trong tưởng tượng của tôi lắm.

Tôi có nói qua, ngài có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, mạng của tôi là do ngài cứu, ngài không cần đề phòng tôi như thế, huống chi, nơi này do tôi quản lý, ngài là tuyệt đối sẽ an toàn.”
“Phải không?” Thanh Điểu cười như có như không, “Nếu ta đây an toàn, vậy cô còn ba lần bốn lượt chạy sang đây để làm gì?”
“Nếu ngài đã hỏi, vậy tôi xin nói thẳng.” Mia thở sâu, hạ giọng bình tĩnh hỏi, “Thưa ngài, ngài có nghĩ qua sẽ…báo thù không?”
Bạn nào không hiểu lý do tại sao Airy lại có thể xâm nhập vào biển ý thức của Lanto thì có thể xem chương chú giải sau chương này


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.