Đọc truyện Dẫn Đường Của Vua – Chương 4: | Một Đoàn Lính Đánh Thuê Toàn Lính Gác
Lanto đến Alphonse sớm hơn bình thường vài tiếng, thời gian Thanh Điểu bị đánh thức cũng sớm hơn bình thường rất nhiều, hắn vẫn như ngày thường dụi đôi mắt lim dim hãy còn buồn ngủ, bị Lanto đẩy vào phòng rửa mặt, nhưng điều hắn không ngờ tới là, Lanto còn đãng trí hơn cả mình.
Lanto bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho Thanh Điểu, đầy ụ cả cây, lại còn đưa nhầm vị trí.
“Lanto…” Thanh Điểu tủi thân hô lên, “Cậu nhét bàn chải đánh răng vào mũi tôi rồi.”
Lanto nghe tiếng liền quay đầu, nhịn không được khẽ kêu một tiếng, một bên lỗ mũi Thanh Điểu bị bôi đầy kem, cả lỗ mũi cũng bị chọc đỏ.
Ai đó không ngừng tự trách bản thân, “Xin lỗi xin lỗi, hay là…hôm nay cậu tự làm đi?”
Thanh Điểu yên lặng xoa xoa mũi, buông bàn chải đánh răng nghiêm túc hỏi: “Cậu có tâm sự à?”
Lanto cúi đầu nhìn đầu ngón chân du di của mình một chút, một mình cậu đến Selong không có ai làm bạn cả, Thanh Điểu là người đầu tiên và cũng là duy nhất, tuy bình thường bực bội giờ giấc sinh hoạt của Thanh Điểu, nhưng lúc mình buồn phiền nhất, cậu vẫn muốn nói hết cho đối phương biết, “Thanh Điểu à, cậu cảm thấy hai tên lính đánh thuê tối qua có đáng tin không?”
Thanh Điểu nhướng nhướng đôi lông mày thanh tú, tỉnh rụi nói: “Cậu nói cái gã tự luyến mang theo con hổ diễu võ giương oai và thằng bạn không ổn định của anh ta à?”
“Phụt —— ha ha, miệng cậu độc quá đấy, không sai, chính là bọn họ.” Lanto cười đến thở gấp một hồi, nghiêm túc giải thích, “Cái tên có tinh thần thể là con hổ thuộc đoàn lính đánh thuê số 1 của công đoàn đó, còn người kia hình như là phụ tá của anh ta, mà cậu có biết cái đoàn lính đánh thuê của bọn họ tên gì không? Là Manh Trảo đoàn đó! Một đám đàn ông đặt cái tên này không cảm thấy kỳ cục à?”
“Cậu quan tâm bọn họ thế làm gì?” Thanh Điểu nhăn mày, lãnh đạm hỏi.
“À, chuyện là thế này, tôi muốn đi nhờ thuyền của bọn họ đến xem hội chợ triển lãm ở ngân hà PS6,” Lanto xấu hổ nói, lấy khăn mặt lau sạch sẽ kem đánh răng bên cạnh mũi Thanh Điểu, ngượng ngùng nói, “Cậu cũng biết lúc tôi đến đây là hai bàn tay trắng, hiện tại mới tìm được công việc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên lộ phí, ha ha…”
“Cậu vì muốn tiết kiệm tiền, lại muốn xem hội chợ triển lãm, cho nên mới đi nhờ thuyền bọn họ?” Thanh Điểu tóm gọn ngắn gọn trọng điểm câu nói của Lanto, liền hỏi, “Là cậu chủ động yêu cầu hay bọn họ đề nghị?”
“Là người ta đề nghị,” Lanto đem chuyện gặp được Airy Gailey ở chỗ làm hôm nay nói với Thanh Điểu, có hơi xoắn xuýt sờ cằm một cái, “Thực ra tôi cũng không còn ai, tôi lại không biết anh ta, anh ta tự nhiên muốn giúp tôi, không dưng lại ân cần thì…”
“Phi gian tức đạo.” Thanh Điểu mặt không thay đổi hỏi lại, “Cậu chắc chắn lần đi hội chợ triển lãm này an toàn sao?”
“Tại sao lại hỏi như thế?” Vẻ mặt Lanto kinh ngạc, “Một hội chợ triển lãm khoa học kỹ thuật thôi mà xảy ra chuyện gì chứ?”
“Vậy cậu có nhớ nhiệm vụ mà đoàn lính đánh thuê Manh Trảo đó nhận là đẳng cấp gì không?” Thanh Điểu nhẫn nại hỏi.
Lanto cẩn thận nhớ lại một chút, vẻ mặt chợt trở nên vi diệu, “Là A+…”
“Nhiệm vụ gì?”
“Hình như là bảo vệ người nào đó an toàn, à…cụ thể là gì tôi cũng không nhớ rõ.” Lanto đột nhiên cũng tự tỉnh táo lại, bực bội lẩm bẩm, “Một người bình thường đến xem hội chợ triển lãm sao lại đặt ra nhiệm vụ A+ cho lính đánh thuê chứ?”
“Vấn đề chính là ở chỗ đó.” Thanh Điểu khẽ thở dài, tựa hồ như không lên tiếng mà trách cứ Lanto: Bình thường nhìn cậu khôn khéo lắm mà, sao thời điểm quan trọng lại như xe bị tuột xích như thế! Chỉsố IQ đâu rồi? Bị tuột rồi hả?
“A, tôi vì nghĩ muốn đến xem hội chợ triển lãm nên đã quên mất chuyện này!” Lanto có hơi lo lắng, “Giờ nên làm sao đây?”
“Hội chợ triển lãm này, cậu còn muốn đi không?”
Lanto đấu tranh một chút, chớp mắt gật đầu, “……Muốn!”
“Vậy cứ đi thôi.” Không ngờ, Thanh Điểu cũng không ngăn cản, “Tôi đi cùng với cậu.”
“Cậu đi với tôi thì quán bar tính sao chứ? Ông chủ sẽ khóc đó!” Trong lòng Lanto xấu hổ, bèn khuyên nhủ, “Không bằng cậu ở lại đi?”
“Ổng muốn khóc thì cứ để ổng khóc đi, Tôi cũng không phải là không trở về, hơn nữa cậu không ở đây tôi có ngủ cũng không tỉnh, quán bar cũng giống như là không có kinh doanh thôi.”
Cái giọng đương nhiên tức chết người của Thanh Điểu khiến mặt Lanto xám lại, “Cậu còn nói nữa, cậu thích ngủ là do tôi khuyến khích à?”
“Ai bảo cậu không gọi tôi.”
“Tôi không gọi cậu cậu cũng sẽ tự mình dậy chứ?”
“Sẽ không.” Lanto hoàn toàn phục luôn, Thanh Điểu nhu thuận cmn đều là giả hết, cái tên này một khi tùy hứng là không ai đọ nổi luôn.
Bảo mẫu Lanto lại một lần nữa đại bại, ôi, vì hội chợ triển lãm, chỉ có thể xin lỗi Mục Hạ thôi.
Cùng lúc đó, tại điểm cập bến số 133 ở bắc cảng, từng người máy hình bầu dục đang bò khắp nơi trên tàu hộ tống Tiểu Ưng để vệ sinh, lúc hai đoàn viên của Manh Trảo đoàn, Norre và Nicole Shanna, trở về, người máy đang đánh bóng thân tàu Tiểu Ưng, cái con chim ưng ngu ngốc bám đầy bụi đất đâu không thấy, chỉ thấy một hùng ưng màu đen đang tỏa sáng.
Nicole Shanna dụi dụi mắt, khó tin chọt chọt Norre bên cạnh, “Có phải chị hoa mắt không, Airy vậy mà lại dùng tiền thuê người máy vệ sinh Tiểu Ưng à? Cái tên Doyle keo kiệt kia không lăn lộn khóc lóc om sòm à?”
Norre mờ mịt lắc đầu, “Không biết, có lẽ Airy bắt được nhược điểm nào của Doyle cũng nên?”
“Cảm giác có nhiều chuyện thì phải.”
“Mau đi nhìn thử cái đi!”
Hai người nhìn nhau cười, nhanh chóng chạy lên Tiểu Ưng, hai người lén lút đi về phía phòng nghỉ, cách một cửa, đã nghe thấy tiếng Doyle khóc lóc than thở tố cáo: “Cậu cái tên Airy khốn kiếp này, chính cậu muốn cưới vợ sao lại còn động đến kho bạc nhỏ của tôi! Cậu không biết đó là mạng của tôi hay sao hả!”
“Không phải chỉ là phí vệ sinh thôi sao, cậu không cần phải đến nỗi thế này chứ?” Airy Gailey cầm ly cà phê nhàn nhã tự đắc nói rồi hớp một ngụm, “Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, không phải tiền đều trở về sao?”
“Nó vốn là tôi mà! Tiền cậu chi cũng là của tôi! Cmn đều là của tôi!”
Airy Gailey thở dài, không còn cách nào khác đành nói: “Doyle, tiền là kiếm được, không phải để tiết kiệm, nếu cậu tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ đem tiền cho Nina quản đó.”
“Được đó!” Nicole Shanna nghe thấy đoàn trưởng điểm danh, liền quên mất bản thân còn đang nghe trộm tức khắc ló đầu ra xung phong nhận việc, nói, “Đến đây đến đây, đưa tiền cho tôi bảo quản đi, cam đoan là hoàn thành nhiệm vụ.”
Doyle ngưng vờ khóc lóc, khinh miệt trừng mắt nhìn Nicole Shanna, phụ nữ duy nhất trong đoàn, thái độ của hắn trở nên ác liệt hẳn, “Cô tới góp náo nhiệt gì nữa hả?”
Nicole Shanna ưỡn ngực không chịu tỏ ra yếu thế, cãi lại: “Sao chứ, bà đây là vì bán mạng cho Airy, đến cả đất cũng ăn rồi, vậy mà không thể trở về à?”
“Về rồi à, Norre đâu?” Airy Gailey ngừng cuộc tranh cãi của hai người, hỏi tiến triển của nhiệm vụ.
Nicole Shanna vứt cho Doyle một cái ánh mắt “Không chấp với cậu nữa”, Norre chỉnh trang lại mái tóc đỏ chót của mình, thôi không nấp nữa mà đi thẳng vào phòng nghỉ, phản ứng của hắn lại nghiêm túc hơn nhiều, gật đầu với Airy Gailey và Doyle, nói, “Đoàn trưởng Phó đoàn trưởng, tôi đã trở về.”
“Ngồi xuống nói chuyện, tình hình chỗ Tháp Đen.”
Norre và Nicole Shanna liếc nhau, mỗi người một câu thuật lại mọi chuyện lúc hạ cánh xuống hành tinh γ16.
—————
Hành tinh γ16 khá là hoang sơ, che phủ cả bề mặt tinh cầu là lớp cát vàng, không có vết tích do người xây dựng mà thành, nhưng so với hành tinh γ16 thì đến cả mấy cái hành tinh yếu ớt khác cũng có thông tin, nhưng lại không tìm được gì ở đây, đối với một tinh cầu đã được thăm dò kỹ càng thì hiện tượng này quả thực rất khác thường.
Norre và Nicole Shanna lên chiến hạm liên hành tinh tiếp chuyển nhiều lần mới có thể đến được đây, cả hai lái một chiếc phi cơ hình quả trứng bay đáp xuống bề mặt hành tinh, đuôi phi cơ lướt trên mặt cát lưu lại một vệt thẳng tắp hẹp dài.
Mấy vật thăm dò bắn ra từ phần bụng phi cơ, tỏa đi khắp phía, một màn hình hình cầu xuất hiện trên bàn điều khiển.
Norre mặc bộ đồ hippe cổ lỗ sỉ, đeo kính râm điều khiển phi cơ, còn chị cậu – Nicole Shanna, buộc mái tóc dài đến eo thành kiểu đuôi ngựa buông bên vai, không ngừng tìm kiếm địa điểm khả nghi đang chuyển động trên màn hình.
Chỉ được một chốc sau, cô nàng giống như là trút hết căm phẫn đẩy màn hình ra phát điên đứng dậy, “A — Airy rốt cuộc là đang nghĩ cái gì chứ, lại phái hai chị em quý báu chúng ta đến cái nơi khỉ ho cò gáy này là sao chứ! Là vì giải quyết vấn đề cá nhân của ổng! Bà đây còn chưa được gả đi mà ổng gấp cái gì chứ!”
“Bình tĩnh chút đi chị…” Norre cũng thầm oán hận, chịu khó kéo màn hình qua, vừa tìm kiếm vừa lái.
“Chị là lính gác, điên cuồng là số mệnh của chị!” Nói xong, cô liền đạp chiếc giày cao gót lên bàn điều khiển.
Mặt Norre đen lại, nhỏ giọng oán giận: “Chị, đập bể cái bàn điều khiển là chúng ta chỉ có nước ở chỗ này ăn đất thôi đó, mau tìm Tháp Đen nhanh đi.”
“Hừ…” Nicole Shanna khó chịu bĩu môi một cái, một con trăn xanh* màu sắc sặc sỡ nhô đầu ra, lượn quanh bên bả vai cô nàng một hồi rồi lặng yên không một tiếng động trườn ra ngoài, ẩn vào trong lớp cát.
Cùng lúc đó, tinh thần thể của Norre, một con chim cắt lớn cũng xuất hiện, nó khe khẽ kêu vài tiếng, dùng mỏ cạ cạ Norre, rồi lập tức giang cánh bay ra ngoài.
*trăn xanh: thực tế ở đây là nói loài trăn xanh Nam Mỹ hoặc chi rắn tên Anaconda, có thể tham khảo thêm trên google =)))))
Hai bên cùng điều tra là chuyện hai chị em thường làm.
Trong chốc lát, cả hai nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nói: “Tìm được rồi.”
Tháp Đen được giấu dưới lòng đất, giống như nham thạch ở trạng thái rắn bị chảy ngược lên xoáy lại che giấu một bí mật khổng lồ, không tìm được mô hình của Tháp Đen trên màn hình, mà phi cơ thì đang bay đến gần phạm vi vòng tròn của Tháp Đen.
“Norre, dừng lại, có gì đó không đúng.” Nicole Shanna hơi trầm mặt, con trăn xanh của cô nhảy lên từ bên dưới lớp cát, lớp vảy xinh đẹp không có dính lấy một hạt cát, nó thè lưỡi, cũng không biết là truyền tin tức gì, mà cùng lúc đó, con chim cắt lớn đang bay vòng giữa không trung cũng trở về đậu trên vai Norre, khẽ kêu vài tiếng, rồi quay đầu bắt đầu rỉa lông tỉa tót lại bộ lông của mình.
Norre vuốt lớp lông vũ trên gáy nó, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Đột nhiên, lớp cát bắt đầu chấn động kịch liệt, rung động của cát dường như không ổn định và tần suất càng ngày càng cao.
Hai chị em không hẹn mà cùng cứng đờ nét mặt ra, Norre vô thức điều khiển phi cơ bay lên cao, gần như cùng lúc, một dòng khí lưu ngược hướng nương theo một tiếng nổ thảm thiết từ dưới đáy vang lên, phi cơ bị thổi lắc lư, vất vả lắm mới thoát khỏi dòng khí lưu kia.
Lông con chim cắt lớn xù lên biến thành gà bông lau, con trăn xanh thì bị xoắn lại thành cái bánh quai chèo, Norre thoát được một kiếp liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bị bà chị của mình hung hăng đạp một cước.
Nicole Shanna đỡ lấy cái hông bị đụng xanh tím của mình mở miệng trách mắng: “Sao lại mở cửa phi cơ hả, muốn làm bà đây điên chết hả?”
“Chị, không thể trách em được.” Norre trưng vẻ mặt vô tội, lại mở màn hình ra lần nữa.
Trên màn hình, gợn sóng nơi chân trời bị lún thành một mảng lớn, lộ ra một cái hố to như bị chó gặm.
Hai chị em đưa nhau một ánh mắt.
“Xuống dưới không?”
“Đi!”
—————
“Sau đó chúng tôi liền xuống dưới.” Nicole Shanna nói.
“Chúng tôi phát hiện Tháp Đen bị hủy.” Norre nói thêm.
“Nhưng mà chúng tôi không tìm được dẫn đường, thậm chí tí xíu mùi dẫn đường cũng không ngửi thấy.” Nicole Shanna khoa trương dùng tay ra hiệu ý nói là đang so với cái lỗ kim.
“Nhưng mà chúng tôi lại chụp được cái này.” Hai chị em xướng cả một bài giảng giải, cuối cùng cũng chuẩn bị kết thúc, Norre mở màn hình điều tra lấy ra một tấm ảnh chụp, có vài cái quả hình bầu dục xuất hình bên góc phải phía dưới tấm ảnh, gần như hòa làm một với cảnh vật tối đen xung quanh, thế nhưng vẫn không thoát khỏi con mắt lính gác.
“Là nôi*.” Doyle nhìn chằm chằm một hồi, khẳng định nói, “Là buồng thoát hiểm vô cùng xa hoa, vốn có tính năng ẩn thân, động lực cũng đủ để hoàn thành nhiều đợt bay lên trời, chậc, thứ này chỉ có người có tiền có quyền mới có thể phân phối thôi.”
*nôi này giống như cái buồng thí nghiệm ấy, nhưng mà hơi khác 1 chút, để hiểu tí thêm thì các bạn có thể tham khảo qua truyện Tsubasa của CLAMP (bộ này ai cũng biết mà ha~)
“Hừ, chúng ta cũng đâu phải không được.” Nicole Shanna hừ lạnh một tiếng, “Có điều lại có người không chịu bỏ tiền ra.”
“Tôi nói lại lần nữa, tiền đều là của tôi không ai được đụng vào hết!” Doyle dùng dáng vẻ kiêu ngạo phách lôi nói.
“Được rồi, đừng ồn nữa, mọi chuyện còn chưa hiểu rõ mà.” Airy Gailey phóng đại phóng đại lên vài lần, chỉ mấy cái nôi hình bầu dục, nói, “Nếu như cái này là nôi thì có thể giải thích được tại sao hai người không ngửi được mùi của dẫn đường, hơn phân nửa người ngủ trong này chính là thành quả nghiên cứu khoa học của bọn họ, đáng tiếc là còn thiếu một chút.”
“Đúng vậy, nếu mà ngăn được thì cũng không cần phải uổng phí chi khoản tiền vệ sinh lại Tiểu Ưng rồi.” Doyle từng từ từng từ nói, đem mũi nhọn hướng lên đầu hai chị em.
Nicole Shanna bị khiêu khích lập tức lấy con trăn xanh ra, đầy khí thế hô lên: “Mỹ Nữ! Cắn nó!”
Doyle thấy thế xoay người chạy mất, vừa chạy vừa la: “Nicole Shanna cô là một nữ cướp! Cả đời đều muốn được gả ra ngoài!”
“Doyle, còn dám chạy hả! Có tin bà đây làm thịt mi hay không!”
Hai người một trước một sau lao ra khỏi phòng nghỉ, thanh âm náo loạn lan ra khắp một đường, Airy Gailey không khỏi thở dài, lại rơi vào tình trạng sầu lo: “Lúc nào thì trên thuyền chúng ta mới có thể có dẫn đường đây……”
Norre nghiêm túc lôi ra mấy chục bức vẽ phân tích, toàn tâm toàn ý nói: “Đoàn trưởng, tôi căn cứ vào tốc độ vận hành của mấy cái nôi và loại suy phương hướng vận hành quỹ đạo của bọn họ, dự đoán phạm vi khu vực trên hành tinh mà bọn họ có thể hạ xuống, chúng ta có thể phân công nhau đi tìm.”
Airy Gailey sửng sốt, cười nói: “Toàn bộ người trong đoàn xem chừng cũng chỉ có cậu toàn tâm toàn ý muốn tìm một dẫn đường ha?”
Norre ngượng ngùng gãi đầu một cái, nghiêm chỉnh nói: “Tôi hy vọng đoàn trưởng có thể sớm tìm được một dẫn đường, vậy thì tôi có thể giúp chị tôi giải quyết vấn đề rồi, gần đây tần suất chị ấy phát hỏa càng ngày càng nhiều.”
Airy Gailey cũng thở dài, “Doyle cũng vậy, chỉ số động kinh càng ngày càng tăng.”
Một thuyền toàn lính gác, thật là tổn thương quá mà.