Đọc truyện Dẫn Đường Của Vua – Chương 27: | Hồi Cuối Khi Kết Thúc Chuyến Hành Trình
Lúc Tàu Tiểu Ưng đột nhiên bị “xâm nhập”, Airy đang nói chuyện với AI cũng nhận được tin tức, chỉ là lúc đó anh vẫn còn đang chậm chạp tỉnh lại từ trong cơn kinh hãi.
Người sống sót trong Tháp Đen có thể đã đáp xuống Selong, nghe ý của Thanh Điểu thì…người sống sót đó chính là Lanto?! Vậy sao hắn lại biết, chẳng lẽ hắn trốn ra từ Tháp Đen ư? Không phải Lanto là cả hai biết nhau ở Selong sao?
Trong lòng Airy Gailey có chút loạn, nhưng mà bây giờ bất chấp chuyện sắp xếp, anh vội bước hai bước đuổi theo Lanto ở phía trước, lo lắng nói: “Tàu Tiểu Ưng có kẻ xâm nhập, hai người trước cứ tìm một nơi tránh đi, sau khi xác nhận an toàn anh lại đến tìm em.”
“Sao lại có thể như vậy?” Lanto kinh hãi, do dự liếc nhìn Cavill bên chân, vô thức hỏi, “Vậy…có thể để nó ở lại đây không?”
Airy Gailey dở khóc dở cười, hình như Lanto thực sự rất thích tinh thần thể của mình, còn cái vị chủ nhân là anh đây lại một chút xíu mặt mũi cũng chẳng có!
“Ừ thì cũng có thể…” Airy Gailey cân nhắc nói, “Thế thì em cũng không thể rời anh xa quá.”
“Vậy…chúng tôi trốn ở gần điểm cập bến nha?” Lanto hiển nhiên không muốn rời Cavill, Cavill cũng đắc ý, chạy ra trước mặt Airy Gailey ngạo nghễ quẫy đuôi.
Airy Gailey liếc Cavill thầm cảnh cáo, dặn dò vài câu liền rồi vội rời đi.
Lúc anh trở về tàu Tiểu Ưng, shota Saint Carlos lại ló mặt ra, vững vàng đứng trên cánh tay anh, cậu nâng một màn hình lên rồi nói: “Airy, anh xem hình ảnh này, người xâm nhập thình như là người của giáo hội hoàng gia của đế quốc Bergany, đợi đã, không phải người, là AI cao cấp, người máy.”
“Người máy AI?” Airy Gailey nhíu mày, “Chẳng lẽ là quan hộ vệ của giáo chủ? Xông vào đó để làm chi?”
“Chắc là nóng lòng á.” Shota bị chính cách lý giải của mình sợ run lên, “Kỳ lạ, AI cũng sẽ có cảm xúc lo lắng sao?”
“AI cao cấp có thể có thiết lập liên quan, nhưng mà tất cả đều xem chủ nhân mình là nhất, nói chung thì cứ đi xem trước đã.”
Lúc Airy Gailey chạy đến điểm cập bến, cây cầu bên ngoài tàu Tiểu Ưng đã bị những sứ giả bạch y của tòa thánh Bergany chiếm giữ, quang cảnh so với lúc Hackl đến còn lớn hơn mấy phần, so ra thì, tàu hộ tống Tiểu Ưng nhìn có vẻ keo kiệt nghèo túng, hoàn toàn kém xa chiến hạm khổng lồ gọn gàng xinh đẹp của đế quốc Bergany.
Không lâu sau, cửa khoang tàu Tiểu Ưng mở ra, một kỵ sĩ mặc đồ đen xuất hiện đầu tiên, màu da ông ta trắng bệch như tờ giấy, nhưng sắc môi lại cực diễm lệ, cảm tưởng giống như một loài quỷ hút máu tuyệt đẹp.
Tay trái ông đỡ lấy vỏ kiếm bên hông, cung kính cúi người đưa tay phải ra, chốc lát sau, Hackl nhàn nhã xuất hiện, anh đưa tay trái mình khẽ đặt vào lòng bàn tay quan hộ vệ, để quan hộ vệ dắt mình đi xuống khỏi tàu Tiểu Ưng.
Vừa thấy Airy Gailey, anh liền nở nụ cười, ai ngờ lập tức bị quan hộ vệ phê bình: “Thưa ngài, chú ý trang nghiêm.”
Hackl bất đắc dĩ nhìn ông, “Đây cũng là bạn ta.”
“Thưa ngài, vậy xin ngài hãy chú ý thân phận của mình.” Quan hộ vệ cứng nhắc nói, “Bọn họ chỉ là lính đánh thuê.”
“Mục Hạ, bạn bè không phân biệt thân phận.”
Giữa lúc Hackl và quan hộ vệ của mình giằng co, Airy Gailey đúng lúc xuất hiện giảng hòa: “Ngài giáo chủ, ngài phải về sao?”
Hackl quay đầu lại nhẹ cười: “Đúng vậy, lần này may mà có mọi người, chuyện ta yêu cầu mọi người ta sẽ không quên đâu, cậu cũng đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với ta.
Sau này…có cơ hội sẽ gặp lại.”
“Tôi hiểu rồi, vậy…tôi xin chúc ngài giáo chủ đi thuận buồm xuôi gió.”
“Hẹn gặp lại.”
Airy Gailey cúi người cung tiễn Hackl, từng hàng từng hàng sứ giả chỉnh tề bước lên theo sát bước chân của giáo chủ, cảm giác như là một loại nghi thức cổ xưa vậy.
Bọn họ đi được không bao lâu, shota lại y như cái đồng hồ báo thức đúng giờ xông ra, hùng hổ nói: “Airy, người của hải quân Liên bang Gassard đến cảng rồi, dẫn đầu là thượng tướng Herbert.”
Airy Gailey khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có phiền phức.
Chẳng ai gặp chuyện tốt lành khi chống lại Herbert cả, huống chi anh vẫn còn là đối thủ một mất một còn với con trai của Herbert.
“Cậu xâm nhập vào hệ thống cửa cảng, gửi cho giáo chủ một cái tin đưa tiễn đi, Herbert thấy cái đó nhất định sẽ qua kia.”
“Hành vi này của anh có phải gọi là âm hiểm hay không?” Shota nghiêng đầu khiêm tốn thỉnh giáo.
“Cái này gọi là trong cái khó ló cái khôn…!Giáo chủ có vị quan hộ vệ kia nên không sao đâu, nhân thời gian này chúng ta có thể dễ dàng rời hành tinh số 33, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Đáp lời, shota lại mở màn hình ra lần nữa, “Anh có muốn tìm Lanto không, anh ấy ở chỗ này.”
“Cám ơn…” Airy Gailey cảm kích nhìn shota, lập tức đi theo hướng mà màn hình chỉ dẫn.
Địa điểm Lanto và Thanh Điểu đợi cách điểm cập bến cũng không xa, Cavill bên người cậu chính là công cụ dò tìm tốt nhất, chỉ cần Cavill ngăn cản Lanto là anh biết mình phải thay đổi hướng đi rồi.
Thấy Lanto cứ đi theo cái mông con hổ này, Thanh Điểu thiệt rất muốn diệt cái con tinh thần thể này.
Bỗng nhiên có một chấn động tinh thần quen thuộc đi đến gần hai người họ, hắn vội vàng kéo Lanto trốn vào một góc.
Đội hình màu trắng thần thánh lướt qua bên cạnh họ, giữa một đoàn trắng thuần khiết lại có một điểm đen, vững vàng sát sao đi bên cạnh giáo chủ.
Là giáo chủ…!Lanto liếc nhìn sắc mặt âm u của Thanh Điểu, vỗ vai hắn trấn an.
Thanh Điểu nhìn cậu, thoải mái tựa đầu vào trong ngực đối phương.
Thấy Thanh Điểu muốn làm nũng với mình, tựa hồ như cảm giác mình đã về tới Selong, thấy bản thân kêu cái tên Thanh Điểu ngủ hoài không chịu tỉnh dậy kia.
Cậu dịu dàng vỗ lưng Thanh Điểu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khe khẽ.
Nghe Thanh Điểu hát nhiều rồi nên trong đầu Lanto đều là những giai điệu khi ấy, gần như không có gì cản trở được mà ngâm xướng lên.
Mà Thanh Điểu vừa nghe thấy âm điệu quen thuộc, khóe mắt chợt đỏ lên, lấy tay ôm chặt Lanto hơn tí nữa.
Hắn đã nhiều lần hy vọng rằng thời gian sẽ mãi mãi dừng lại vào thời khắc này.
Hackl đi ra khỏi điểm cập bến đột nhiên có cảm giác, ngước mắt nhìn xung quanh, ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại nơi một đôi ôm đang ôm nhau, nén không được bèn thở dài.
Sự thay đổi tâm trạng của anh nhanh chóng khiến quan hộ vệ chú ý.
“Thưa ngài, ngài đang nhìn gì vậy?” Mục Hạ vừa hỏi dò, vừa đem mọi tình huống xung quanh thu vào trong tầm mắt, ông chú ý đến hướng nhìn của Hackl, nhẹ giọng khuyên giải, “Thưa ngài, xin đừng quên thân phận của ngài, mọi tình cảm thế tục đều sẽ khiến ngài bị liên lụy.”
“Mục Hạ, ông không hiểu đâu.” Hackl thu hồi lại ánh mắt, ôn hòa nói, “Ông cái gì cũng tốt cả, nhưng không hiểu tình cảm con người, cảm giác này không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể chống lại được.”
“Tin rằng thuốc ức chế có thể giúp đỡ được ngài, thưa ngài.” Mục Hạ sát phong cảnh, tiếp tục đáp.
“Mục Hạ…” Hackl bó tay lắc đầu, “Ông thực sự là không hiểu phong tình rồi…”
Đội ngũ hộ vệ chói mắt kia dẫn Hackl đi xa rồi, mà cái mặt mèo của Cavill thấy cái người đang ôm nhau trước bị đã sốc chịu không nổi rồi! Nó gấp đến độ chạy vòng vòng, hận không thể tha Airy Gailey lại đây đòi lại công bằng.
Không, không được, đợi cái tên Airy Gailey giải quyết thì đã muộn rồi, phải ngăn họ lại!
Cavill bèn gầm nhẹ, thấy Thanh Điểu không có động tĩnh gì, nó lại nhảy lên trước, cắn góc áo Lanto không ngừng lôi kéo.
Cảm giác được phía sau đang kéo mình, bên tai còn có tiếng nức nở oan ức của Cavill, Lanto vội buông Thanh Điểu ra, lấy tay xoa đầu nó, “Mày lại sao thế, tâm trạng Thanh Điểu không tốt còn lây cho mày nữa à?”
Cavill quay đầu nằm trên mặt đất lộn mèo, vẻ mặt chân thành mời Lanto sủng mình, đối diện với cái con mèo to xác này Lanto càng ngày càng không còn sức phản kháng, đành đi đến chỗ nó, dùng sức xoa xoa lông Cavill, Cavill thuận thế mở chân trước ôm lấy Lanto, khoái chí cọ mặt cậu, làm xong còn khiêu khích liếc Thanh Điểu.
Thanh Điểu trầm mặc, đôi mắt sắc như dao bắn về phía Cavill: Đồ con hổ gian manh không biết xấu hổ.
Lỗ mũi Cavill khẽ hếch lên, phe phẩy đuôi đáp trả: Đồ bạn bè xấu tính lợi dụng người ta sơ hở.
Cả hai yên lặng ném đối phương từ trong danh sách đen ra ngoài rồi lại quăng trở về.
Lanto hết chăm sóc Thanh Điểu rồi lại trấn an Cavill căn bản không nghĩ rằng hai bên đang ngấm ngầm giao chiến.
Tình trạng này phải đến khi Airy Gailey xuất hiện mới hóa giải được, Airy Gailey không quan tâm ánh mắt gϊếŧ người của Thanh Điểu, vội vàng nói: “Herbert dẫn người của hắn đến rồi, hai người cùng tôi trở về tàu Tiểu Ưng, chúng ta phải mau mau rời cảng.”
Nghe thấy cái tên Herbert, Thanh Điểu lập tức biến sắc, hắn tạm thời kiềm lại lòng bất mãn với một người một hổ không biết xấu hổ này, vội đuổi theo bước chân của hai người đến chỗ tàu Tiểu Ưng.
Lúc ba người đến, tâm tình mấy người Doyle vẫn còn nghĩ ngợi về chuyện bị quan hộ vệ của giáo chủ áp bức khi nãy, thấy Airy Gailey trở về y như là tìm được người đáng tin vậy, từng người một khóc lóc ỉ ôi kể lể.
Nicole Shanna lấy con trăn bảo bối của mình ra, chỉ vết thương trên tấc thứ bảy của nó, thảm thiết nói: “Airy, anh phải làm chủ cho tôi đó! Cái tên quan hộ vệ của giáo chủ suýt chút nữa đã chém đứt Mỹ Nữ của tôi rồi, tinh thần bà đây chỉ xíu nữa là chịu đòn công kích chí mạng mà!”
Doyle không chịu tỏ ra yếu thế, đẩy Nicole Shanna ra, nghiến răng nghiến lợi: “Airy! Cái tên quan hộ vệ khốn kiếp kia cư nhiên dám hủy hệ thống AI tôi đã nâng cấp, không nói lời nào liền xông thẳng vào! Thù này cậu phải giúp tôi báo đấy!”
Bị hai người bọn họ thay phiên tố cáo, Airy Gailey cũng hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Norre, Norre vội khoát tay nói: “Tôi không có khiếu nại cái chi hết, còn nếu muốn nói…có thể mời ngài giáo chủ mau mau đóng gói dẫn đường của chị tôi gửi tới được không?”
Airy Gailey xoa xoa huyệt thái dương, đáp lại từng người một, “Nina, tinh thần của cô không có yếu thế, đừng có giả khóc nữa.
Doyle, nếu cậu còn không ngại nói ra, vậy thì chuyện cậu nâng cấp hệ thống đã là chuyện của mấy năm trước rồi mà ha? Còn dẫn đường của Nina…giáo chủ sẽ không nuốt lời đâu.”
Bị Airy Gailey tạt cho gáo nước lạnh, hai người trở lại bình thường, Nicole Shanna tinh tường thấy Lanto và Thanh Điểu.
Thanh Điểu thì vẫn xa cách như trước, nhưng còn Lanto lại hơi ngượng ngùng vẫy tay chào bọn họ.
Lại có đồ ăn ngon rồi! Hai mắt cô nàng vừa sáng rực lên định nhiều chuyện vài câu, Airy Gailey đã thay đổi sang tâm trạng làm việc, trầm giọng phân phó: “Herbert đến cảng rồi, để tránh phiền phức không cần thiết, chúng ta mau rời cảng đi.”
Thân làm cha của Alanca, tiếng xấu của Herbert cũng thuộc đẳng cấp cao hơn, nghe thấy tên hắn, tập thể lính đánh thuê cũng rùng mình, không hẹn mà cùng căng thẳng cả lên.
Doyle nghiêm túc được đúng một giây rồi lại méo mặt khóc lóc: “Không có AI làm sao mà xuất phát chứ?”
“Dùng cậu ấy.” Airy Gailey giơ vòng ID ra, ánh sáng màu vàng chợt chiếm hết mọi lối đi, chốc lát sau, shota bay ra trước mắt bọn họ.
Nicole Shanna giật mình: “Í, đây không phải là shota trong khách sạn sao, tên là Saint gì ấy…”
Shota nghiêm túc trả lời: “Tôi tên Saint Carlos.”
Doyle lập tức khoát tay, chê bai: “Cái tên này dài quá, hay là gọi Thánh Thánh?”
“…” Shota mím chặt môi, chẳng lấy làm háo hức nhìn hắn.
Doyle nhăn mày nói: “Khó nghe à? Vậy Tạp Tạp? Lạc Lạc? Tư Tư?”
*khúc này giải thích một chút, tên của Saint Carlos nguyên bản là 圣卡洛斯, phiên âm ra là Thánh Lạc Tạp Tư, Lạc Tạp Tư phiên âm ra tiếng Anh là Carlos, còn Thánh thì đồng nghĩa với từ Saint, vốn từThánh Lạc Tạp Tư có nghĩa là Thánh Carlos, nhưng nếu chỉ phiên âm từ Carlos thôi thì nghe từThánh Carlos rất kỳ cục, vậy nên Ngạn mới tự ý chuyển thành Saint Carlos, tuy nhiên trong đoạn này Doyle muốn gọi tắt tên của bé cưng Saint Carlos nên mới dùng âm tiếng Trung chứ không dùng phiên âm tiếng Anh
Shota buồn bực, quay đầu hỏi Airy Gailey: “Tôi có thể không kết nối với loài người này được không?”
Airy Gailey buồn cười đáp, “Không thể, hệ thống tàu Tiểu Ưng cơ bản đều giao cho Doyle quản lý rồi, nếu cậu muốn ở lại thì nhất định phải làm theo mệnh lệnh.”
Shota im lặng không nói cúi đầu, chỉ chốc lát đã từ chối, nói với Doyle: “Anh có thể gọi tôi là Tiểu Lạc, nhưng không được dùng điệp từ.”
“Tại sao chứ? Điệp từ dễ thương lắm đó, nè, đừng có biến mất thế chứ ——” Shota hạ quyết tâm không để ý tới cái tên thần kinh này, hình ảnh giả lập biến mất.
Airy Gailey vỗ vai Doyle: “Được rồi, đừng ăn hiếp cậu ấy nữa, cẩn thận cậu ấy trả thù cậu đấy.
Chuyện Tiểu Lạc kết nối với tàu Tiểu Ưng giao cho cậu đó, mau xuất phát đi.”
“Hiểu rồi!”
Mấy bạn lính đánh thuê ai về chỗ người nấy, Airy Gailey quay đầu lại nhìn Lanto, lưu luyến nói, “Khoang phòng nghỉ ngơi của hai người vẫn ở chỗ cũ, vậy được chứ?”
“Dĩ nhiên, cảm ơn,” Lanto hơi ngại ngùng cúi đầu, bị Airy Gailey chăm chú nhìn khiến cậu cảm thấy ngại, “Cái đó, hay là tôi đi làm đồ ăn cho mọi người ha?”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, mọi người rất mong đợi tay nghề của em đấy.”
“Vậy tôi đi trước, Thanh Điểu cậu đi không?” Nắm được cơ hội trốn khỏi hiện trường, Lanto gần như khẩn cấp muốn đi, nhưng mà cậu vẫn chưa quên chuyện Thanh Điểu và Airy Gailey không hợp nhau nên mới cố ý hỏi.
Ngoài dự đoán của mọi người, hai tay Thanh Điểu đút túi quần, lãnh đạm nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Ngay cả tên keo kiệt như thế mà còn nói muốn nói chuyện ư? Không phải đánh nhau mới lạ đó! Vẻ mặt Lanto sợ hãi, “Cậu thật sự chỉ muốn nói chuyện?”
“Cậu yên tâm, tôi yếu lắm, đánh anh ta không chết đâu.” Thanh Điểu chịu không nổi bèn đạp Cavill bên chân Lanto một cái, “Cậu để nó đi theo là được chứ gì, Airy Gailey có rơi cọng lông nào nó đều biết cả đó.”
Lanto ngăn Cavill đang muốn liều mạng với Thanh Điểu, xoa đầu dỗ nó, “Vậy được rồi, hai người cứ từ từ trò chuyện.”