Bạn đang đọc Dẫn Dắt Từng Bước – Chương 9
“Có điều với diện mạo đấy của anh em, chắc chắn trong trường có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy đúng không?” Khổng Oánh vụng trộm đưa mắt nhìn sang Giang Tuân, thấy mặt anh không biến sắc, tiếp tục hỏi.
Cuối cùng lúc đi đến quầy lễ tân, nhân viên phục vụ nói với họ rằng hiện giờ nhà hàng đã hết chỗ.Ngay khi cô vừa nói xong, thì nghe láng máng tiếng cười thật khẽ vang lên bên cạnh mình.Giang Tuân bất đắc dĩ thở dài, “Dạ rồi.”“Bọn tao không quen.”
Mà Giang Tuân thì cứ ung dung chẳng thèm đếm xỉa gì đến, rõ ràng anh mới là nhân vật trung tâm của đề tài này mà.
Năm giờ hai mươi phút chiều, còn mười phút nữa hết giờ làm.
Giang Tuân ngồi trong xe rít xong một điếu thuốc, chờ khói thuốc trong thùng xe tan hết mới định khởi động xe rời đi.
“Mày có định ăn cơm nữa không?” Nói chưa hết lời, Giang Tuân đã cầm tờ thực đơn ném tới phía trước anh ta, anh trợn mắt lên, “Bọn tao không quen.”
Cố Ảnh đang kê đơn thuốc bổ sung sắt cho thai phụ cuối cùng đến kiểm tra hôm nay, Khổng Oánh hấp ta hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, trên mặt hiện rõ nụ cười cực kì sung sướng, lời đã đến bên môi sau khi nhìn thấy vẫn còn bệnh nhân đang ngồi trong phòng nuốt ngược lại trở vào.
“Khu Liên Hoa 1.” Cố Ảnh đáp.
“Mày đùa với tao thế nào cũng được, nhưng con gái nhà người ta, mày muốn cô ấy trả lời mày như nào đây? Đấy chẳng phải là mày đang cố tình làm khó dễ cô ấy hay sao?” Giang Tuân nhíu mày, ánh mắt lại nhìn trở về hướng mà Cố Ảnh vừa đi khỏi.
Cố Ảnh buồn cười nhìn cô nàng, lòng đã đoán được nguyên do chuyện gì khiến cô nàng kia kích động tới vậy.
Cố Ảnh mỉm cười: “Sao lại không?”
“Cúp đây.”
Giang Tuân nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Thai phụ vừa đi khỏi, Khổng Oánh vội vàng lên tiếng: “Chị Tiểu Ảnh, em qua được kì thi đợt này rồi.”
Cố Ảnh: “……”
“Ừ, là tại tao suy nghĩ không chu toàn.” Đường Khoa thành thật nhận lỗi, mà lòng hiếu kì về Cố Ảnh chỉ tăng lên chứ không có giảm.
Hết chương 09
“Chúc mừng em, còn một bước nữa là em được ở lại bệnh viện rồi.” Từ tận đáy lòng Cố Ảnh cảm thấy vui thay cho cô nàng, dù vốn là cô nàng không cần thi để vào.
Hai người bước ra cửa nhà hàng, đi trên hành lang gấp khúc.
“Em phải đi ăn mừng mới được, tối nay mời chị một bữa thịnh soạn luôn.” Mắt Khổng Oánh mở trao tráo lên nhìn cô: “Chị có hân hạnh đi với em không?”
“Có ăn được đâu.” Khổng Oánh không để ý hành động vừa rồi của bọn họ, trả lời bằng giọng buồn bực, “Em định đến ăn cơm với chị đồng nghiệp, tiếc là nhà hàng hết chỗ mất rồi.”
Cố Ảnh mỉm cười: “Sao lại không?”
Người phục vụ nở nụ cười có lỗi, “Toàn bộ chỗ ngồi đã được đặt trước hết cả rồi ạ.”
Coi ra giận thật rồi.
Tiết trời thành phố Vân ngày một lạnh hơn, hôm nay còn có mưa phùn cả ngày.
Đường Khoa: “……”
Nơi Khổng Oánh sống cách trung tâm thành phố không xa, chưa đầy mười lăm phút, xe đã đến trước cổng khu cô nàng sống.
Trên tàu điện ngầm mấy cụ già đang tán gẫu với nhau, nói bình thường thời tiết thế này phải đợi đến lúc tuyết rơi mới có thể trong hơn được.
Lúc thu mắt lại đang định lái xe rời khỏi đó thì điện thoại vang lên, anh nhận cuộc gọi.
Trong giọng ba hoa chích choè xen lẫn chút chột dạ.
Giang Tuân nhẹ đưa mắt nhìn thoáng qua bàn tay trái của Cố Ảnh.
Mặc dù Cố Ảnh sợ lạnh, nhưng cô thích những ngày có tuyết rơi, nghe ông cụ nói xong, trong lòng có mấy phần chờ mong.
Chất giọng ôn hoà của Diệp Mạn Văn vang lên bên kia điện thoại: “Con ăn cơm tối chưa?”
Ai không biết, còn tưởng rằng năm đó người theo đuổi là cậu ta nữa kìa.
Nơi Khổng Oánh chọn là một nhà hàng tư nhân nằm trong trung tâm thành phố, hai người bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, Khổng Oánh dẫn cô đi rẽ trái quẹo phải mới đến được nơi.
Bởi vì bản nhạc điệm làm nền ban nãy, bữa cơm này ăn hết sức yên ắng.
Nhà hàng này nằm yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả, lúc bước vào cứ có cảm giác gì đó rất đặc biệt.
“Anh?” Ánh mắt Khổng Oánh chợt dừng ở đâu đó đằng trước, hai mắt sáng rực lên, “Anh cũng đến đây ăn sao?”
Hành lang uốn cong với tường trắng ngói xám, cửa vòm hình lục giác, trông cực kì giống khu vườn Giang Nam thu nhỏ.
Mí mắt Đường Khoa giật giật, lật đật cuống cuồng giải thích: “Anh làm gì dám đùa bác sĩ Cố chứ, cô ấy với anh họ em là bạn học, bọn anh gặp nhau rồi mà.”
Cuối cùng lúc đi đến quầy lễ tân, nhân viên phục vụ nói với họ rằng hiện giờ nhà hàng đã hết chỗ.
Lúc đó Cố Ảnh đang nhìn anh, định mỉm cười chào đáp lễ, ai biết còn chưa kịp nặn ra nụ cười, đối phương đã đánh mắt nhìn sang hướng khác.
“Hả?” Khổng Oánh ngơ ngác, “Sao không còn chỗ?”
Giang Tuân mở âm lượng lên hết cỡ, ném điện thoại qua bên cạnh.
Lấy điếu thuốc và bật lửa trong ngăn để đồ ra, gió đêm lạnh lẽo lùa qua khung cửa sổ đang mở trống, mà anh thì chẳng hề thấy lạnh.
Nơi Khổng Oánh chọn là một nhà hàng tư nhân nằm trong trung tâm thành phố, hai người bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, Khổng Oánh dẫn cô đi rẽ trái quẹo phải mới đến được nơi.
Người phục vụ nở nụ cười có lỗi, “Toàn bộ chỗ ngồi đã được đặt trước hết cả rồi ạ.”
Hai người ngồi đối diện còn đang chờ cô trả lời.
Giang Tuân bất đắc dĩ thở dài, “Dạ rồi.”
Giang Tuân ngồi trong xe, nhìn cô đi vào khu nhà.
Khổng Oánh ngoảnh đầu lại nhìn Cố Ảnh đứng đằng sau, vẻ mặt chán chường, “Em quên mất tiêu chuyện đặt chỗ, giờ chỉ còn nước đi sang chỗ khác thôi.”
“Có sao đâu.” Đối với việc ăn uống Cố Ảnh không chú trọng lắm, có thể ăn no bụng thì được rồi, huống hồ chi việc tìm nhà hàng để ăn uống trong khu trung tâm thành phố này dễ như trở bàn tay.
Cố Ảnh nghiêng đầu, ánh mắt vờ lơ đãng liếc nhìn qua phía Giang Tuân.
Thật sự lòng hiếu kì không được thoả mãn chính là một chuyện cực kì đau khổ, hôm nay cơ hội tìm tới tận cửa rồi, nào có đạo lí không nắm bắt lấy nó chứ.
Tiết trời thành phố Vân ngày một lạnh hơn, hôm nay còn có mưa phùn cả ngày.
Hai người bước ra cửa nhà hàng, đi trên hành lang gấp khúc.
Khu vườn trong màn mưa bụi đẹp như bức tranh vẽ, Cố Ảnh cảm thấy dù không ăn cơm được, đến đây thưởng thức cảnh đẹp thôi cũng coi như không uổng phí chuyến đi này.
“Anh?” Ánh mắt Khổng Oánh chợt dừng ở đâu đó đằng trước, hai mắt sáng rực lên, “Anh cũng đến đây ăn sao?”
“Có sao đâu.” Đối với việc ăn uống Cố Ảnh không chú trọng lắm, có thể ăn no bụng thì được rồi, huống hồ chi việc tìm nhà hàng để ăn uống trong khu trung tâm thành phố này dễ như trở bàn tay.
Nghe vậy Cố Ảnh nhìn sang, hai người đàn ông cao ráo từ phía đối diện đi tới, nhìn đến người đứng bên phải, vẻ mặt cô sững sờ.
Trùng hợp thật.
Trùng hợp thật.
“Chắc không được rồi ạ.” Khổng Oánh theo bản năng nhìn sang Cố Ảnh, ngoài miệng thì nói vậy, thực ra là đang trưng cầu ý kiến của cô.
Đường Khoa thừa cơ hội đó chèn vào, “Dù sao cũng đều là người quen cả mà, phải không, bác sĩ Cố?”
Đúng lúc Giang Tuân uể oải nhìn qua, anh bước đến đứng cách bọn cô tầm một mét thì dừng lại, đưa mắt nhìn sang phía Khổng Oánh, thản nhiên trả lời: “Ừ, em mới ăn xong à?”
Ánh mắt Đường Khoa trước tiên là dừng trên người Khổng Oánh chừng một giây, cuối cùng chuyển sang Cố Ảnh đứng bên trái, nghĩ chắc Giang Tuân không thấy cô, anh ta đưa khuỷu tay hích nhẹ anh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Ê ê, bạn học cũ của mày kìa.”
“Em phải đi ăn mừng mới được, tối nay mời chị một bữa thịnh soạn luôn.” Mắt Khổng Oánh mở trao tráo lên nhìn cô: “Chị có hân hạnh đi với em không?”
Cố Ảnh đang đảm đương trọng trách làm người vô hình đột ngột bị cue vào, hết sức thành thật phản bác lại: “Đâu phải.”
Giang Tuân nhẹ đưa mắt nhìn thoáng qua bàn tay trái của Cố Ảnh.
Bây giờ cô mới được biết, hoá ra ông anh họ tính tình khó chịu mà Khổng Oánh nhắc đến trước đó chính là Giang Tuân.
Lúc đó Cố Ảnh đang nhìn anh, định mỉm cười chào đáp lễ, ai biết còn chưa kịp nặn ra nụ cười, đối phương đã đánh mắt nhìn sang hướng khác.
“……”
Chừng như Giang Tuân không mấy mặn mà, “Chẳng phải mới vừa gặp mấy hôm trước đó sao?”
“Có ăn được đâu.” Khổng Oánh không để ý hành động vừa rồi của bọn họ, trả lời bằng giọng buồn bực, “Em định đến ăn cơm với chị đồng nghiệp, tiếc là nhà hàng hết chỗ mất rồi.”
“Bọn tao không quen.”
Không đợi Giang Tuân mở miệng, Đường Khoa đon đả đề nghị: “Bọn anh đặt chỗ rồi, hay là vào ăn chung luôn đi?”
Không đau, chỉ hơi buồn.
“Vậy cô thì sao?” Đường Khoa nhoẻn miệng cười thật hồn nhiên, “Cô với Giang Tuân ——”
Anh ta đã gặp Khổng Oánh trước đó, nên biết cô nàng là em họ của Giang Tuân.
“Chắc không được rồi ạ.” Khổng Oánh theo bản năng nhìn sang Cố Ảnh, ngoài miệng thì nói vậy, thực ra là đang trưng cầu ý kiến của cô.
Lần trước anh ta hỏi Đan Hạo Thiên về quan hệ của hai người này, đối phương trả lời Cố Ảnh là một trong số những cô gái từng theo đuổi Giang Tuân năm ấy.
Đường Khoa thừa cơ hội đó chèn vào, “Dù sao cũng đều là người quen cả mà, phải không, bác sĩ Cố?”
Vừa nói xong, Đường Khoa cảm giác có một ánh nhìn sắc lạnh dừng trên người mình, không cần xem cũng biết là ai.
Khu vườn trong màn mưa bụi đẹp như bức tranh vẽ, Cố Ảnh cảm thấy dù không ăn cơm được, đến đây thưởng thức cảnh đẹp thôi cũng coi như không uổng phí chuyến đi này.
Thật ra Đường Khoa mời bọn cô vào chung là vì có tâm tư riêng, anh ta thấy rất tò mò về Cố Ảnh!
Bởi vì cô chưa từng thấy có cô gái nào thân cận được với anh họ.
Cố Ảnh lại nhấp một ngụm nước, mặt không biến sắc, chẳng qua ngực hệt như vừa bị người ta nện một cái.
Thật sự lòng hiếu kì không được thoả mãn chính là một chuyện cực kì đau khổ, hôm nay cơ hội tìm tới tận cửa rồi, nào có đạo lí không nắm bắt lấy nó chứ.
Sau khi ăn xong, Cố Ảnh và Khổng Oánh đi nhờ xe việt dã của Giang Tuân, Đường Khoa thì tự lái xe về nhà.
Cố Ảnh đang đảm đương trọng trách làm người vô hình đột ngột bị cue vào, hết sức thành thật phản bác lại: “Đâu phải.”
Khổng Oánh cười to: “Anh đừng có đùa chị Tiểu Ảnh mà.”
“Bọn tao không quen.”
Đường Khoa: “……”
“Chị Tiểu Ảnh à, có phải anh của em rất khó gần hay không?” Khổng Oánh hỏi.
Khổng Oánh cười to: “Anh đừng có đùa chị Tiểu Ảnh mà.”
Thực tế thì hai năm cô học lớp 10 và lớp 11 Giang Tuân không yêu đương với ai, nhưng mà học kì 2 năm 12 cô không còn học ở đó nữa, trong khoảng thời gian này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bởi vậy cô nói không biết cũng đúng thôi.
Mí mắt Đường Khoa giật giật, lật đật cuống cuồng giải thích: “Anh làm gì dám đùa bác sĩ Cố chứ, cô ấy với anh họ em là bạn học, bọn anh gặp nhau rồi mà.”
“Hai người là bạn học hả?” Khổng Oánh nhìn Cố Ảnh, rồi lại ngó Giang Tuân, “Nhìn hổng ra luôn á!”
Thật ra Đường Khoa mời bọn cô vào chung là vì có tâm tư riêng, anh ta thấy rất tò mò về Cố Ảnh!
“Hai người là bạn học hả?” Khổng Oánh nhìn Cố Ảnh, rồi lại ngó Giang Tuân, “Nhìn hổng ra luôn á!”
Dường như Cố Ảnh đang thật sự chú tâm chọn món, trả lời hơi qua quýt, “Cũng không đến nỗi.”
“……” Như để chứng minh hai người là bạn học, Cố Ảnh quay sang mỉm cười chào hỏi với Giang Tuân: “Lâu rồi không gặp.”
Chừng như Giang Tuân không mấy mặn mà, “Chẳng phải mới vừa gặp mấy hôm trước đó sao?”
Cố Ảnh: “……”
Biên tập: Mèo
Phát hiện bầu không khí trong giây lát trở nên mất tự nhiên, Khổng Oánh kéo tay cô, làu bàu trong miệng: “Anh của em là vậy đó.”
Biết được cô và Giang Tuân là bạn học, Khổng Oánh không từ chối nữa, kéo cô quành ngược trở lại theo bọn họ vào chỗ đã đặt trước.
Anh ta cầm lấy thực đơn, sờ mũi, “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, tôi muốn gọi một phần cá vược hấp.”
Biết được cô và Giang Tuân là bạn học, Khổng Oánh không từ chối nữa, kéo cô quành ngược trở lại theo bọn họ vào chỗ đã đặt trước.
Sau khi ngồi xuống, đề tài cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn xoay quanh Giang Tuân, hình thức chủ yếu chính là Khổng Oánh và Đường Khoa đặt câu hỏi, Cố Ảnh nghe rồi trả lời.
“Chị Tiểu Ảnh à, có phải anh của em rất khó gần hay không?” Khổng Oánh hỏi.
“Cô ở đâu?” Giang Tuân mở đầu lên tiếng.
Dường như Cố Ảnh đang thật sự chú tâm chọn món, trả lời hơi qua quýt, “Cũng không đến nỗi.”
Qua mấy giây sau mới chậm rãi ừ một tiếng.
Bây giờ cô mới được biết, hoá ra ông anh họ tính tình khó chịu mà Khổng Oánh nhắc đến trước đó chính là Giang Tuân.
“Con không đi đâu.” Hai tay Giang Tuân đặt trên vô lăng, vẻ mặt chán ngán, kiên quyết từ chối.
“Có điều với diện mạo đấy của anh em, chắc chắn trong trường có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy đúng không?” Khổng Oánh vụng trộm đưa mắt nhìn sang Giang Tuân, thấy mặt anh không biến sắc, tiếp tục hỏi.
Ánh mắt Đường Khoa trước tiên là dừng trên người Khổng Oánh chừng một giây, cuối cùng chuyển sang Cố Ảnh đứng bên trái, nghĩ chắc Giang Tuân không thấy cô, anh ta đưa khuỷu tay hích nhẹ anh một cái, nhỏ giọng nhắc: “Ê ê, bạn học cũ của mày kìa.”
Cố Ảnh hàm hồ mà ừm một tiếng, nghĩ thầm rằng: Đại tiểu thư ơi em đừng hỏi nữa có được không?
Năm giờ hai mươi phút chiều, còn mười phút nữa hết giờ làm.
Giang Tuân đang ngồi ngay bên phải cô, nên ngay cả liếc mắt nhẹ sang bên cạnh cô cũng không dám.
Thai phụ vừa đi khỏi, Khổng Oánh vội vàng lên tiếng: “Chị Tiểu Ảnh, em qua được kì thi đợt này rồi.”
Có rất nhiều người đeo đuổi, mà chuyện mình chính là một trong số đó có đánh chết cô cũng không bao giờ nói ra.
“Vậy hồi cấp ba nó có yêu đương với ai không?” Căn bản Đường Khoa không chừa cho cô cơ hội để thở.
Khổng Oánh nhận thực đơn bắt đầu chọn món, dường như nghe thấy tiếng lòng của cô nên không tiếp tục hỏi nữa.
Không để Cố Ảnh kịp thở phào nhẹ nhõm, Đường Khoa lại nối tiếp chủ đề đấy: “Vậy cô có ấn tượng đặc biệt với ai trong số những cô gái từng theo đuổi Giang Tuân không? Hồi chúng tôi học đại học có không ít cô gái theo đuổi nó, tôi nhớ có một cô còn tự nhận là bạn gái của nó nữa cơ.”
Câu “Bọn tao không quen” lọt vào tai Cố Ảnh, thoạt đầu nghe qua giống anh đang tự giải vây giúp chính mình, nghĩ kĩ lại thì, xem trước mắt mà nói quan hệ của hai người quả thật là như thế đấy.
Vừa nói xong, Đường Khoa cảm giác có một ánh nhìn sắc lạnh dừng trên người mình, không cần xem cũng biết là ai.
Anh ta mỉm cười chào đáp Giang Tuân, nhún vai: “Thì là, tâm sự tí thôi mà.”
“……” Như để chứng minh hai người là bạn học, Cố Ảnh quay sang mỉm cười chào hỏi với Giang Tuân: “Lâu rồi không gặp.”
Trên tàu điện ngầm mấy cụ già đang tán gẫu với nhau, nói bình thường thời tiết thế này phải đợi đến lúc tuyết rơi mới có thể trong hơn được.
Nửa câu đầu khiến Cố Ảnh hơi căng thẳng đôi chút, nửa câu sau không hiểu sao lại làm lòng cô có cảm giác mất mát.
Thực ra không cần nghe người khác nói cũng biết, cậu con cưng của trời giống như Giang Tuân đây, lên đại học chắc chắn càng được săn đón hơn nữa.
Nghe vậy Cố Ảnh nhìn sang, hai người đàn ông cao ráo từ phía đối diện đi tới, nhìn đến người đứng bên phải, vẻ mặt cô sững sờ.
Cố Ảnh bưng ly trà lên nhấp một ngụm che giấu đi tâm trạng phức tạp của mình, “Tôi không rành lắm.”
Anh ta mỉm cười chào đáp Giang Tuân, nhún vai: “Thì là, tâm sự tí thôi mà.”
“Vậy hồi cấp ba nó có yêu đương với ai không?” Căn bản Đường Khoa không chừa cho cô cơ hội để thở.
Cả quãng đường dài không ai nói gì đi tới trước cổng khu nhà Cố Ảnh.
Cố Ảnh nghiêng đầu, ánh mắt vờ lơ đãng liếc nhìn qua phía Giang Tuân.
Hai người ngồi đối diện còn đang chờ cô trả lời.
Mà Giang Tuân thì cứ ung dung chẳng thèm đếm xỉa gì đến, rõ ràng anh mới là nhân vật trung tâm của đề tài này mà.
Cố Ảnh hắng hắng giọng, tiếp tục trả lời lấy lệ, “Tôi không biết.”
Lại một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh dừng lại, anh lấy điện thoại ấn nghe, “Mẹ?”
Thực tế thì hai năm cô học lớp 10 và lớp 11 Giang Tuân không yêu đương với ai, nhưng mà học kì 2 năm 12 cô không còn học ở đó nữa, trong khoảng thời gian này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, bởi vậy cô nói không biết cũng đúng thôi.
Hiện giờ Đường Khoa ân hận khôn xiết, chủ yếu là vì khó có cơ hội gặp được cô gái có liên quan đến Giang Tuân, nên anh ta hơi thiếu chừng mực.
Ngay khi cô vừa nói xong, thì nghe láng máng tiếng cười thật khẽ vang lên bên cạnh mình.
Cố Ảnh đang kê đơn thuốc bổ sung sắt cho thai phụ cuối cùng đến kiểm tra hôm nay, Khổng Oánh hấp ta hấp tấp từ bên ngoài chạy vào, trên mặt hiện rõ nụ cười cực kì sung sướng, lời đã đến bên môi sau khi nhìn thấy vẫn còn bệnh nhân đang ngồi trong phòng nuốt ngược lại trở vào.
“Vậy cô thì sao?” Đường Khoa nhoẻn miệng cười thật hồn nhiên, “Cô với Giang Tuân ——”
“Mày có định ăn cơm nữa không?” Nói chưa hết lời, Giang Tuân đã cầm tờ thực đơn ném tới phía trước anh ta, anh trợn mắt lên, “Bọn tao không quen.”
Nửa câu đầu khiến Cố Ảnh hơi căng thẳng đôi chút, nửa câu sau không hiểu sao lại làm lòng cô có cảm giác mất mát.
Thực ra không cần nghe người khác nói cũng biết, cậu con cưng của trời giống như Giang Tuân đây, lên đại học chắc chắn càng được săn đón hơn nữa.
Đường Khoa nghe ra sự khó chịu trong lời nói của anh, lòng nhủ thầm không ổn, coi ra mình đùa quá trớn rồi.
Đối với chuyện anh và chị Tiểu Ảnh không quen biết nhau cô thấy hết sức bình thường.
Anh ta cầm lấy thực đơn, sờ mũi, “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi, tôi muốn gọi một phần cá vược hấp.”
Đường Khoa nghe ra sự khó chịu trong lời nói của anh, lòng nhủ thầm không ổn, coi ra mình đùa quá trớn rồi.
Khổng Oánh mừng thầm trong lòng, tuy cô cũng thích hóng hớt, nhưng mà cô vẫn biết dò xem sắc mặt, anh họ mà giận lên thật thì căn bản cô đỡ không nổi.
“……”
Đối với chuyện anh và chị Tiểu Ảnh không quen biết nhau cô thấy hết sức bình thường.
Bởi vì cô chưa từng thấy có cô gái nào thân cận được với anh họ.
Câu “Bọn tao không quen” lọt vào tai Cố Ảnh, thoạt đầu nghe qua giống anh đang tự giải vây giúp chính mình, nghĩ kĩ lại thì, xem trước mắt mà nói quan hệ của hai người quả thật là như thế đấy.
Cố Ảnh đẩy cửa bước xuống xe, đi vào cổng khu nhà mình.
Cố Ảnh lại nhấp một ngụm nước, mặt không biến sắc, chẳng qua ngực hệt như vừa bị người ta nện một cái.
Không đau, chỉ hơi buồn.
Bởi vì bản nhạc điệm làm nền ban nãy, bữa cơm này ăn hết sức yên ắng.
Hành lang uốn cong với tường trắng ngói xám, cửa vòm hình lục giác, trông cực kì giống khu vườn Giang Nam thu nhỏ.
Sau khi ăn xong, Cố Ảnh và Khổng Oánh đi nhờ xe việt dã của Giang Tuân, Đường Khoa thì tự lái xe về nhà.
Nơi Khổng Oánh sống cách trung tâm thành phố không xa, chưa đầy mười lăm phút, xe đã đến trước cổng khu cô nàng sống.
Mặc dù Cố Ảnh sợ lạnh, nhưng cô thích những ngày có tuyết rơi, nghe ông cụ nói xong, trong lòng có mấy phần chờ mong.
“Anh, em cảm ơn nha.” Khổng Oánh tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe, “Chị Tiểu Ảnh, ngày mai gặp.”
Sau khi Khổng Oánh xuống xe, xe tiếp tục lăn bánh.
Bên trong thùng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng điều hoà hoạt động, cảm giác ngượng ngùng vô hình lan tràn trong không khí.
Bên trong thùng xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng điều hoà hoạt động, cảm giác ngượng ngùng vô hình lan tràn trong không khí.
“Cô ở đâu?” Giang Tuân mở đầu lên tiếng.
“Khu Liên Hoa Nhất.” Cố Ảnh đáp.
Hết chương 09
Cả quãng đường dài không ai nói gì đi tới trước cổng khu nhà Cố Ảnh.
Cố Ảnh mở cửa xe trước, rồi mới lịch sự nói tiếng: “Cảm ơn.”
Cố Ảnh hàm hồ mà ừm một tiếng, nghĩ thầm rằng: Đại tiểu thư ơi em đừng hỏi nữa có được không?
Giang Tuân nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
Phát hiện bầu không khí trong giây lát trở nên mất tự nhiên, Khổng Oánh kéo tay cô, làu bàu trong miệng: “Anh của em là vậy đó.”
Khổng Oánh nhận thực đơn bắt đầu chọn món, dường như nghe thấy tiếng lòng của cô nên không tiếp tục hỏi nữa.
Qua mấy giây sau mới chậm rãi ừ một tiếng.
“Anh, em cảm ơn nha.” Khổng Oánh tháo dây an toàn, đẩy cửa bước xuống xe, “Chị Tiểu Ảnh, ngày mai gặp.”
Cố Ảnh đẩy cửa bước xuống xe, đi vào cổng khu nhà mình.
Không đợi Giang Tuân mở miệng, Đường Khoa đon đả đề nghị: “Bọn anh đặt chỗ rồi, hay là vào ăn chung luôn đi?”
Giang Tuân ngồi yên trong xe, nhìn cô bước vào khu nhà.
Giang Tuân đang ngồi ngay bên phải cô, nên ngay cả liếc mắt nhẹ sang bên cạnh cô cũng không dám.
Lúc thu mắt lại đang định lái xe rời khỏi đó thì điện thoại vang lên, anh nhận cuộc gọi.
“Mày giận thật à?” Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng hỏi dò xét của Đường Khoa.
“Mày giận thật à?” Từ đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng hỏi dò xét của Đường Khoa.
Giang Tuân mở âm lượng lên hết cỡ, ném điện thoại qua bên cạnh.
Lấy điếu thuốc và bật lửa trong ngăn để đồ ra, gió đêm lạnh lẽo lùa qua khung cửa sổ đang mở trống, mà anh thì chẳng hề thấy lạnh.
“Nè, tao chỉ đùa xíu thôi mà, tại tao hiếu kì thôi.” Thấy anh không trả lời, Đường Khoa nói tiếp.
Xem cái thái độ lúc ở bệnh viện của Giang Tuân ngày hôm đó, vừa xa cách còn thêm cả lãnh đạm, dạo đầu anh ta cứ hoài nghi là bác sĩ Cố chưa dứt tình xưa với Giang Tuân, còn Giang Tuân thì là nước chảy vô tình.
Trong giọng điệu cà lơ phất phơ xen lẫn chút chột dạ.
“Chẳng nhẽ Đan Hạo Thiên chưa đủ thỏa mãn lòng hiếu kì của mày?” Giang Tuân hỏi gằn: “Chuyện gì nên hay không nên đùa chẳng lẽ tự bản thân mày không ý thức được à?”
Có rất nhiều người đeo đuổi, mà chuyện mình chính là một trong số đó có đánh chết cô cũng không bao giờ nói ra.
Coi ra giận thật rồi.
Anh ta đã gặp Khổng Oánh trước đó, nên biết cô nàng là em họ của Giang Tuân.
Hiện giờ Đường Khoa ân hận khôn xiết, chủ yếu là vì khó có cơ hội gặp được cô gái có liên quan đến Giang Tuân, nên anh ta hơi thiếu chừng mực.
Biên tập:
“Mày đùa với tao thế nào cũng được, nhưng con gái nhà người ta, mày muốn cô ấy trả lời mày thế nào đây? Đấy chẳng phải là mày đang cố tình làm khó dễ cô ấy hay sao?” Giang Tuân nhíu mày, ánh mắt lại nhìn trở về hướng mà Cố Ảnh vừa đi khỏi.
Khổng Oánh mừng thầm trong lòng, tuy cô cũng thích hóng hớt, nhưng mà cô vẫn biết dò xem sắc mặt, anh họ mà giận lên thật thì căn bản cô đỡ không nổi.
“Ừ, là tại tao suy nghĩ không chu toàn.” Đường Khoa thành thật nhận lỗi, mà lòng hiếu kì về Cố Ảnh chỉ tăng lên chứ không có giảm.
Lần trước anh ta hỏi Đan Hạo Thiên về quan hệ của hai người này, đối phương trả lời Cố Ảnh là một trong số những cô gái từng theo đuổi Giang Tuân năm ấy.
Xem cái thái độ lúc ở bệnh viện của Giang Tuân ngày hôm đó, vừa xa cách còn thêm cả lãnh đạm, dạo đầu anh ta cứ hoài nghi là bác sĩ Cố chưa dứt tình xưa với Giang Tuân, còn Giang Tuân thì là nước chảy vô tình.
Nhìn tình hình tối hôm nay, coi như anh ta được mở mang tầm mắt rồi, lãnh đạm cái đéo gì!
Ai không biết, còn tưởng rằng năm đó người theo đuổi là chính nó nữa kìa.
“Cúp đây.”
Giang Tuân ngồi trong xe rít xong một điếu thuốc, chờ khói thuốc trong thùng xe tan hết mới định khởi động xe rời đi.
Lại một tràng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh dừng lại, anh lấy điện thoại ấn nghe, “Mẹ?”
Chất giọng ôn hoà của Diệp Mạn Văn vang lên bên kia điện thoại: “Con ăn cơm tối chưa?”
Giang Tuân bất đắc dĩ thở dài, “Dạ rồi.”
Sau khi Khổng Oánh xuống xe, xe tiếp tục lăn bánh.
“Mẹ muốn bàn với con chuyện này.” Diệp Mạn Văn lười dẫn chuyện, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề chính, “Dì Lâm của con nói muốn giới thiệu cho con cô bạn gái, là bác sĩ làm trong bệnh viện nhà dì ấy.
Cuối tuần này con có thời gian rảnh không, đi gặp mặt người ta thử xem.”
Khổng Oánh ngoảnh đầu lại nhìn Cố Ảnh đứng đằng sau, vẻ mặt chán chường, “Em quên mất tiêu chuyện đặt chỗ, giờ chỉ còn nước đi sang chỗ khác thôi.”
“Con không đi đâu.” Hai tay Giang Tuân đặt trên vô lăng, vẻ mặt chán ngán, kiên quyết từ chối.
Giang Tuân ngồi trong xe rít xong một điếu thuốc, chờ khói thuốc trong thùng xe tan hết mới định khởi động xe rời đi.Hết chương 09.