Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 54


Bạn đang đọc Dẫn Dắt Từng Bước – Chương 54


Edit: Việt Quất
Beta: Thiên Điểu
Trong quán ăn đêm vô cùng náo nhiệt, Cố Ảnh vừa cúp điện thoại, đầu thoáng chốc trống rỗng, dường như cô vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn tin tức “Giang Tuân đến Túc Dương” này.

“Cậu vừa nói cái gì?” Lý Tư Di ở bên đối diện thốt lên giọng kinh ngạc: “Giang Tuân đến Túc Dương á?”
“Hình như là thế.” Cố Ảnh chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, bắt đầu thu dọn túi xách: “Anh ấy nói còn khoảng nửa tiếng nữa là đến ga tàu cao tốc, tớ phải qua đón anh ấy.”
“…!Ban nãy tớ nói sai rồi.” Lý Tư Di cảm thấy xâu thịt bò trong tay nhất thời không ngon nữa: “Dính người không phải cậu mà là Giang Tuân mới đúng.”
“…” Cố Ảnh dọn túi xách xong không đứng dậy ngay mà tiếp tục ăn xâu nướng trên đĩa: “Không vội, tớ ăn xong rồi đi.”
“Thôi, cậu mau đi đi.” Lý Tư Di lấy giấy ăn lau miệng: “Tớ đã ăn no rồi, hơn nữa xâu cũng nguội rồi.”
“Ăn no thật rồi à?” Hình như nguội thật, Cố Ảnh thả xâu trong tay xuống, hơi lo lắng hỏi.

“Cậu cũng không nhìn xem bọn mình đã ăn bao lâu rồi.” Lý Tư Di cầm điện thoại lên đi tính tiền: “Đi thôi.”
Hai người ra khỏi quán ăn đêm, Cố Ảnh định ra ven đường bắt xe: “Cậu có muốn đi cùng tớ không?”
“Còn lâu tớ mới thèm đi làm bóng đèn.” Lý Tư Di lạnh phải chà hai tay: “Tớ về khách sạn ngủ đây.”
“Giờ cậu về đi ngủ ấy hả?” Cố Ảnh do dự: “Vậy tối nay tớ về muộn không phải sẽ đánh thức cậu à?”
“Yên tâm đi.” Lý Tư Di nháy mắt với cô: “Hôm nay cậu không về được đâu.”
“…” Cố Ảnh tỏ vẻ bình tĩnh dời tầm mắt: “Đến lúc đó tớ gọi điện thoại cho cậu.”
“Được.” Lý Tư Di cười: “Nếu tớ không ngủ, tớ sẽ đưa quần áo xuống cho cậu.”
“…”
Một chiếc taxi dừng ở một bên, Cố Ảnh kéo cửa xe ra ngồi lên.

Lý Tư Di đi về hướng ngược lại với cô, lúc này hai người tách ra.

Thành phố Túc Dương rất nhỏ, đến trạm tàu cao tốc chưa tới mười lăm phút.

Sau khi xuống xe, Cố Ảnh đi thẳng tới cửa ra của trạm.

Khoảnh khắc thấy Giang Tuân đi về phía cửa ra của trạm, cô mới biết mình vui sướng và mong đợi biết bao.

Rõ ràng mới một ngày không gặp mà giống như đã xa nhau rất lâu rồi.

Người đàn ông mặc áo hoodie màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác da, khí chất kiêu ngạo và cao quý.

Cố Ảnh nhìn sang cũng vừa khéo là lúc anh ngước mắt, ánh mắt anh tùy ý lướt qua đám người dừng lại trên người cô.

Gương mặt Cố Ảnh thấp thoáng ý cười, đợi anh qua chốt rồi tới đón: “Sao anh tới?”
“Không phải em nói nhớ anh à?” Giang Tuân tự nhiên nắm lấy tay cô đi ra ngoài.

“…” Cố Ảnh nhìn tay hai người đan chặt, độ cong nơi khóe miệng không ngừng mở rộng: “Ngày mai em sẽ về nhà.”
Giang Tuân nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sợ em không chịu được.”
“…” Nơi đón xe cách cửa ra của trạm không xa, đến đó, Cố Ảnh hỏi: “Anh chưa ăn tối hả?”

“Chưa.” Giang Tuân đột nhiên lại gần ngửi thử: “Em uống rượu à?”
“Chỉ chút bia thôi.” Cố Ảnh nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Giờ đi ăn cơm với anh trước, anh muốn ăn gì?”
“Vừa rồi em ăn gì rồi?” Giang Tuân lên tiếng sau cô.

“Em vừa ăn xâu nướng.” Cố Ảnh hơi ngửa đầu: “Anh có muốn ăn không? Ăn ngon lắm.”
“Được.” Giang Tuân xoa đầu cô: “Dẫn anh đi.”
Sau đó chưa tới một tiếng, Cố Ảnh lại lần nữa tới quán ăn đêm này.

Cô dẫn Giang Tuân ngồi lại vị trí y chang vừa nãy, đề cử cho anh mấy món bình dân bản thân cô cho là ngon đồng thời phù hợp với khẩu vị của anh.

Giang Tuân có vẻ không quan tâm sẽ ăn cái gì, để cô gọi theo ý mình.

Cố Ảnh chọn đồ xong trở về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống chưa được mấy giây lại muốn đứng dậy: “Em quên dặn họ thêm ít cay rồi.”
“Đợi chút.” Giang Tuân kéo cổ tay phải cô qua, đợi đến khi nhìn rõ vết trầy trên mu bàn tay kia, ấn đường anh hơi nhăn lại: “Chỗ này là thế nào?”
“Đây là ban nãy em…” Lời nói luống cuống trong vô thức của Cố Ảnh chợt khựng lại khi va phải con ngươi đen nhánh như mực của Giang Tuân.

Lời nói của Lý Tư Di giống như còn bên tai: “Cậu có nghĩ tới có khi nào anh ta giận là vì cậu giấu giếm với cậy mạnh không?”
Trước kia cô giấu giếm là vì sợ anh lo lắng, hoặc có lẽ là vì không muốn gây thêm phiền toái cho anh.

Còn cậy mạnh là vì những năm này cô đã quen một mình, sống nhiều năm ở cô nhi viện như vậy đã sớm hình thành tính cách báo chuyện vui, không kể chuyện buồn.

Kể cả khi đối mặt với Giang Tuân khiến cô muốn lệ thuộc và lộ ra vẻ yếu đuối cũng không thể sửa chữa trong một sớm một chiều được.

Cố Ảnh nhớ lại, dường như việc tỏ ra yếu đuối có vẻ khá có tác dụng với Giang Tuân, ví như lần đó cô xem xong Câu chuyện hôm nay sau đó nói cho anh biết cô sợ, anh không hề cảm thấy phiền phức chút nào.

“Đây là lúc chiều bọn em đi tới nhà mẹ nuôi của Lý Tư Di, vô tình bị xước trong lúc xô đẩy với bà ta.” Cố Ảnh rũ mắt, khai thành thật.

“Xô đẩy?” Giọng Giang Tuân không dễ chịu lắm: “Nói rõ hơn chút.”
Vì vậy Cố Ảnh kể cho anh một lượt từ đầu tới đuôi nguyên nhân đến tìm Lý Tư Di và chuyện xảy ra hôm nay: “Tình huống là như vậy, ngày mai em đi cùng cô ấy tới tòa án một chuyến là xong.”
“Sao trước đó không nói với anh?” Giọng nói Giang Tuân thoáng lạnh lùng: “Loại chuyện thế này nên tới thẳng tòa án khởi tố để người bên tòa án đi nói chuyện hoặc gọi luật sư cũng được, ai bảo bọn em còn phải đi thông báo một tiếng?”
“…” Cố Ảnh im lặng.

Giang Tuân cũng không nói thêm, mấy giây sau, anh thả tay Cố Ảnh ra, đứng lên muốn đi ra ngoài.

Cố Ảnh nhất thời luống cuống.

Giang Tuân quay đầu lại: “Em ngồi đây đợi chút, anh đi mua thuốc cho em.”
Cố Ảnh thở phào nhẹ nhõm đồng thời đứng dậy qua kéo anh: “Ăn xong đã rồi đi, em không sao.”
Giang Tuân trở tay cầm lại cô, ngón cái vuốt ve mép vết thương của cô, giọng nói nhẹ đi không ít: “Có đau không?”
Cố Ảnh thoáng do dự, gật đầu: “Hơi đau chút.”
Giang Tuân nhìn gương mặt vô cùng ngoan ngoãn của cô, đáy mắt thoáng qua ý cười: “Đau thật không? Không phải gãy xương cũng chịu được à?”

“…”
Cố Ảnh lại kéo anh ngồi xuống: “Cái này có thể chịu được thật.”
Giang Tuân nhéo ngón tay cô: “Không được nói dối.”
“Không, nếu anh không nhắc đến, em cũng quên rồi, hơn nữa…” Cố Ảnh nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng tố cáo: “Anh mới nói dối.”
Giang Tuân khẽ nhướng mi: “Anh nói dối cái gì?”
“Anh vốn không phải nhận được ảnh em gửi mới tới.” Cố Ảnh ngồi xuống bên cạnh anh.

Mí mắt Giang Tuân giật giật: “Sao lại nói như vậy?”
“Ngồi tàu cao tốc từ Vân Thành tới Túc Dương hết chừng ba tiếng rưỡi, lúc em gửi tin nhắn cho anh là khoảng 6 giờ.” Cố Ảnh nhẹ nhàng rút tay cô về: “Mà tám rưỡi anh đã đến.”
Đây là vấn đề cô đột nhiên phát hiện ra khi ngồi trên xe taxi ban nãy.

Giọng Giang Tuân thong dong: “Vậy anh nói dối em cái gì?”
“Anh nói là bởi vì nhớ em nên mới tới.”
“Chẳng lẽ không phải ư?”
“Lúc đó anh còn chưa biết em nhớ anh.”
“Cái này mà còn cần suy nghĩ à?”
Cố Ảnh mím môi, giọng chắc chắn: “Anh không muốn thừa nhận vì anh nhớ em nên mới tới đúng không?”
Giang Tuân thoáng sửng sốt, sau đó khẽ bật cười: “Được, anh thừa nhận, anh thừa nhận là vì anh nhớ em nên mới tới.”
Khóe môi Cố Ảnh khẽ giương lên, tâm trạng cũng theo đó bay lên.

Giang Tuân đưa tay nhéo mặt cô một cái: “Có chút thua thiệt cũng không thể chịu à?”
Cố Ảnh: “Đúng.”
Giang Tuân thu lại nụ cười, thở dài: “Nếu như vậy thật thì tốt rồi.”
Cố Ảnh không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Lúc này nhân viên phục vụ bưng xâu nướng tới, Giang Tuân nháy mắt ra hiệu: “Em có muốn ăn thêm chút nữa không?”
“Muốn.” Cố Ảnh cầm một xâu ở trong khay lắc lắc, lắc cho rơi bớt bột tiêu cay trên đó, sau đó đưa cho Giang Tuân: “Anh nếm thử trước xem.”
Giang Tuân nhận lấy: “Em ăn đi.”
Không biết là không có khẩu vị hay không thích ăn mấy đồ này, Giang Tuân ăn chưa được bao lâu đã nói ăn no rồi.

“Có phải anh không thích ăn không?” Cố Ảnh đề xuất: “Nếu không thì đi quán khác ăn chút gì nữa nhé?”
“Cố Ảnh.”
“Hả?”
Giang Tuân lau miệng xong, ném khăn giấy vào trong thùng rác: “Không thích thì anh sẽ nói.”
Mi mắt Cố Ảnh cong cong: “Biết rồi.”
Ăn xong, hai người đi tới hiệu thuốc gần đó mua ít thuốc.

Từ tiệm thuốc đi ra, Giang Tuân lấy điện thoại ra định đặt khách sạn: “Em ở đâu?”
“Em ở trung tâm thành phố.” Cuối cùng, Cố Ảnh lại chêm thêm một câu: “Ở cùng với Lý Tư Di.”
Giang Tuân đưa điện thoại cho cô: “Vậy em đặt một phòng giúp anh.”
Cố Ảnh nhận lấy điện thoại di động, trên màn hình là trang chủ Trip.com, cô tìm khách sạn Túc Dương, lướt một cái đã ra rất nhiều lựa chọn: “Anh muốn đặt phòng thế nào?”

“Thế nào cũng được, em chọn là được.” Giang Tuân không để ý lắm nói.

Cố Ảnh lướt xuống, chọn một khách sạn năm sao gần trung tâm thành phố, đặt một phòng suite nhỏ.

Đây là lần đầu tiên cô đặt phòng đắt như vậy, thậm chí không hề có bất cứ do dự nào.

Lựa chọn này không hề hình thành trên cơ sở do ai trả tiền, mà dù là Cố Ảnh chi tiền, cô cũng sẽ đặt trước cho anh một khách sạn trong khả năng cho đối phương.

Chuyện này giống như biết anh không ăn hành tây, lúc ăn cơm chung với anh thì tuyệt đối sẽ không gọi thức ăn có hành tây nhưng khi đi ăn một mình hay đi với bạn sẽ vẫn gọi.

Cô sẽ không làm kiểu từ nay về sau không ăn hành tây gì nữa, càng không khuyên Giang Tuân thử mùi vị của hành tây, mà anh cũng sẽ không ăn.

Đây là sự ăn ý hình thành theo tự nhiên trong quá trình hai người qua lại với nhau, không liên quan đến việc cố gắng đón ý nói hùa.

Đặt phòng xong, Cố Ảnh trả điện thoại lại cho anh: “Đặt xong rồi.”
Giang Tuân nhận điện thoại liếc một cái rồi tiện tay cất vào trong túi: “Em muốn đi lấy hành lý không?”
“Hả?” Cố Ảnh nhất thời không hiểu ý anh nói.

“Thì về thẳng khách sạn cùng anh,” Giọng Giang Tuân vừa mập mờ lại có vẻ như chuyện đương nhiên: “Hay là về khách sạn của em cầm hành lý trước?”
Cố Ảnh liếm môi, nhỏ giọng nói: “Vậy đi lấy hành lý trước.”
Đúng là bị Lý Tư Di nói trúng rồi.

Lúc gặp cô ấy xuống đưa hành lý cho mình trước cửa khách sạn, gò má Cố Ảnh lập tức nóng lên.

“Đã thu dọn xong cho cậu từ sớm rồi.” Lý Tư Di đưa hành lý cho cô, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng: “Chúc cậu có một đêm thật đẹp.”
“…”
Cố Ảnh lấy hành lý xong rồi cùng Giang Tuân đi tới khách sạn cô vừa đặt trước đó.

Làm xong thủ tục nhận phòng, hai người cầm thẻ phòng đi thang máy lên lầu.

Lên đến phòng, Giang Tuân thả hành lý xuống, thuận miệng: “Đi tắm trước.”
“Ấy?” Cố Ảnh cố ý kìm nén sự căng thẳng đang tràn hết ra: “Giờ này sao?”
Giang Tuân cởi áo khoác ra ném trên ghế sofa, xoay người nhìn thoáng qua Cố Ảnh vẫn đang đứng ở huyền quan: “Em không cảm thấy người có vị nướng à?”
“Vậy anh đi tắm trước đi,” Cố Ảnh cầm điện thoại lên quơ quơ với Giang Tuân: “Em trả lời mấy tin nhắn đã.”
Ánh mắt Giang Tuân dừng lại trên gương mặt cô chừng vài giây rồi bỗng cười một tiếng: “Được, anh đi trước.”
“…”
Sau khi Giang Tuân đi tắm, Cố Ảnh ngồi trên ghế sofa phòng khách nhắn tin lại cho Khổng Oánh, thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là hỏi sao hai hôm nay cô không có ở nhà.

Chẳng qua là cô vì bản thân tranh thủ chút thời gian để làm dịu đi nhịp tim đập quá nhanh.

Lúc lâu sau, Giang Tuân từ trong phòng đi ra, người đàn ông mặc đồ ngủ màu xám đậm, tóc vừa ướt lại lộn xộn, còn có giọt nước theo cổ chảy xuống, sượt qua yết hầu ở cổ họng rồi tới xương đòn, cuối cùng biến mất trong vạt áo.

Cố Ảnh hơi muốn uống nước, đang định thu mắt lại thì Giang Tuân giương mắt nhìn qua: “Trả lời tin nhắn xong chưa?”
“Trả lời xong rồi.” Để che giấu sự nhìn trộm của chính mình, Cố Ảnh chỉ chỉ vào đầu anh: “Tóc anh chưa lau khô.”
“Ừm, đợi lát rồi lau.” Giang Tuân nói: “Mau đi tắm đi.”
“Ò.” Cố Ảnh chậm rãi cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm, còn chưa đi tới cửa, sau lưng lại truyền tới giọng nhắc nhở thong dong của Giang Tuân: “Cẩn thận vết thương trên tay, đừng tắm lâu quá.”
“Được.” Cố Ảnh đành từ bỏ ý định gội đầu, tắm nhanh chóng.


Đợi đến khi cô trở lại phòng khách thì phát hiện Giang Tuân đang đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc.

Rất lâu rồi Cố ảnh chưa từng thấy anh hút thuốc lá, đặc biệt là khi ở cùng với cô, anh gần như không hút.

Nhớ lại chuyện hôm nay anh đột nhiên tới, Cố Ảnh loáng thoáng cảm thấy liệu có phải anh có chuyện gì hay không.

Anh nói nhớ cô, Cố Ảnh tin, nhưng Giang Tuân không phải kiểu người kích động như vậy.

Nếu như anh quyết định tới sau khi nhận được ảnh cô gửi, cô sẽ không suy nghĩ nhiều.

Chút căng thẳng không rõ kia trong lòng Cố Ảnh giờ phút này đã bị sự lo âu thay thế.

Cô đi tới ôm lấy Giang Tuân từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế?”
Giang Tuân chậm rãi dập thuốc, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Ảnh đan chéo với tay trước người mình: “Cố Ảnh.”
“Ừm?”
“Lần trước anh mở điện thoại của em ra.”
“…” Người Cố Ảnh cứng đờ.

“Anh đã thấy tin nhắn kia rồi.” Giang Tuân kéo tay cô ra, xoay người đối mặt với cô: “Không giải thích chút à?”
“Anh…!thấy được thật à?” Cố Ảnh nuốt nước miếng: “Vậy hôm nay anh tới cũng là vì cái này à?”
Anh đến để tìm cô tính sổ sao?
Giang Tuân không tiếp tục đề tài này mà kéo cô đến trước ghế sofa ngồi xuống: “Thoa thuốc cho em trước đã.”
Cố Ảnh để mặc cho anh lắc lư tay mình, trong đầu đều bị chuyện “Anh đã biết cô lừa anh” chiếm giữ.

Khẽ mím môi, cô thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi.”
Giang Tuân đứng trước ghế sofa thoa thuốc cho cô thoáng ngừng động tác trên tay một giây: “Xin lỗi cái gì?”
“Thật ra lúc đó nhận được tin nhắn của anh, em rất vui vẻ.” Trong lòng Cố Ảnh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể nói ra những lời này: “Nhưng sau đó xảy ra vài chuyện không vui, chính là chuyện em đã nói với anh trước kia, mẹ nuôi bảo em thôi học, lúc đó cuộc sống rối tinh rối mù, hoàn toàn không có tâm trạng nghĩ những chuyện khác.”
Giang Tuân đáp một tiếng, giọng trầm khàn: “Vậy tại sao lần thứ hai anh hỏi em, sao vẫn không thừa nhận?”
“Đó là vì lúc đó em sắp ra nước ngoài rồi.” Cố Ảnh chần chừ nói: “Anh không biết chuyện này phải không?”
“Đêm trước khi ra nước ngoài em nói rất thích, rất thích anh, nếu đã thích anh như vậy,” Giọng Giang Tuân khẽ khàng giống như động tác dưới tay anh vậy: “Tại sao vẫn muốn đi?”
“Bởi vì…!bởi vì khi đó thành tích của em không tốt, rất khó thi vào được trường đại học tốt.” Cố Ảnh nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đúng lúc có người tài trợ cho em, đương nhiên em không thể bỏ qua cơ hội này.”
“Thật không?” Giang Tuân hờ hững hỏi.

“Thật.” Cố Ảnh liên tục quan sát vẻ mặt anh, nhìn anh vừa rất nghiêm túc bôi thuốc cho mình, lại có vẻ qua loa lấy lệ với mấy lời đối thoại này, Cố Ảnh không đoán được rốt cuộc đối phương để ý chuyện này bao nhiêu.

Suy nghĩ vài giây, cô lại nói: “Dù sao chuyện này là em không đúng, em không nên lừa gạt anh.”
Giang Tuân thoa thuốc xong cho cô, khẽ thổi lên tay cô: “Còn chuyện gì gạt anh nữa không?”
“Không có.” Cố Ảnh lắc đầu một cái.

“Nghĩ thêm chút đi.” Cuối cùng Giang Tuân cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không có thật à?”
“Không có thật.” Giọng điệu Cố Ảnh kiên định: “Em có thể thề!”
Đang lúc cô nghiêm túc giơ tay trái lên chuẩn bị thề, Giang Tuân bắt được tay cô, thoáng dùng sức kéo về đằng trước một cái, ôm trọn cô vào lòng.

Ngay sau đó, giọng nói kèm theo tiếng thở dài vang lên: “Cố Ảnh.”
“Ừm?”
“Sao em dễ bắt nạt vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.