Bạn đang đọc Dẫn Dắt Từng Bước – Chương 50
Biên tập: Mèo
Bởi vì, rốt cuộc có thể yêu anh mà không phải kiêng dè nữa.
Hôm nay nhiệt độ xuống thấp kèm theo mưa nhỏ liên tục, bầu không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.
Cố Ảnh nắm chặt điện thoại đã cúp máy trong tay, đứng lặng người một góc hồi lâu.
Mãi đến lúc đôi bàn tay lạnh ngắt đến mức mất cảm giác cô mới quay trở về văn phòng.
Trở lại phòng làm việc, Cố Ảnh nhắn tin WeChat cho Giang Tuân:【 Chiều nay em phải tăng ca, anh không cần đến đón em đâu, anh nhắn địa chỉ cho em, tối nay em sẽ tự đến đó.
】
Giang Tuân trả lời rất nhanh:【 Tăng ca đến mấy giờ? 】
Cố Ảnh:【 Em cũng không rõ nữa, anh đi trước đi, nói với các anh ấy không cần chờ em đến dùng cơm đâu.
】
J:【 Được, khi nào em tan làm thì gọi điện cho anh.
】
Cố Ảnh:【 Được.
】
Cố Ảnh buông điện thoại, nằm gục trên bàn một lúc, rất nhanh đã vào giờ làm việc.
Cô ổn định lại cảm xúc, tập trung toàn lực vào công việc.
5 giờ rưỡi chiều, Cố Ảnh tiễn chân thai phụ cuối cùng, tắt máy tính.
Cô ngồi ngẩn người trên ghế một lát rồi mới đứng dậy đi thay quần áo.
Quán Starbucks mà Diệp Mạn Văn hẹn thật ra cách bệnh viện một khoảng xa.
Lúc Cố Ảnh đi đến đó đã gần 6 giờ.
Cô đẩy cửa rồi bước vào, đưa tầm mắt tìm một vòng trong quán, cuối cùng ánh mắt dừng trên người một phụ nữ trung niên ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ.
Người nọ ăn mặc thanh lịch, khí chất đoan trang hiền dịu, dung mạo tương tự Giang Tuân đôi phần.
Ngay khoảnh khắc Cố Ảnh nhìn sang, đúng lúc bà ấy ngẩng đầu nhìn lại.
Tầm mắt chạm nhau, đối phương mỉm cười, cực kì tự nhiên vẫy vẫy tay với cô.
Cố Ảnh mỉm cười đáp lại, lập tức nhấc chân bước đến ngồi xuống đối diện bà ấy: “Cháu chào dì Diệp ạ.”
“Chào cháu.” Diệp Mạn Văn đưa mắt nhìn lướt qua phần tóc mái ươn ướt của cô, tầm mắt di chuyển xuống, rồi dừng lại vệt nước lấm tấm vương trên áo phao lông vũ của cô: “Cháu không mang dù sao?”
Cố Ảnh lúng túng gảy gảy phần tóc mái trên trán: “Cháu quên mang theo ạ.”
Quên mang là sự thật.
Và còn vì một nguyên nhân nữa, vào những khi tâm trạng cô không tốt, cô không thích che dù.
“Đừng để bị cảm đấy.” Diệp Mạn Văn buông một câu bông đùa: “Kẻo Giang Tuân nó lại trách dì.”
Bỗng chốc Cố Ảnh giương mắt, hoảng loạn vài giây.
Sau khi ý thức được mình vừa thất lễ, cô bưng cốc cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm, qua thêm mấy giây nữa mới đáp lời: “Không đâu ạ, sức khoẻ cháu rất tốt.”
“Vậy thì được.” Dường như Diệp Mạn Văn không để tâm đến sự bất thường của cô, ánh mắt nhằm vào cốc cà phê trên tay cô: “Cháu thích chứ? Dì không biết cháu thích uống gì, thấy đa phần con gái đều thích uống cappuccino nên dì cũng gọi cho cháu một cốc.”
“Cháu không kén chọn đâu ạ.” Cố Ảnh luống cuống tay chân trước thái độ thân thiện phóng khoáng của bà.
Sau cùng, cô bổ sung thêm một câu: “Đồ uống rất ngon, cháu cảm ơn dì.”
Diệp Mạn Văn bật cười, trong lời nói ngầm mang theo ý trấn an: “Cháu đừng khách khí như vậy, không thích thì hãy đổi ly khác.”
“Không ạ,” Cố Ảnh nói, “Cháu rất thích.”
“Thích thì tốt rồi.” Diệp Mạn Văn bưng tách cà phê trước mặt mình lên nhấp một ngụm, thản nhiên đặt câu hỏi: “Cháu biết mục đích hôm nay dì đến tìm cháu là gì không?”
Mi mắt Cố Ảnh khe khẽ mấp máy, sau đó lắc đầu: “Cháu không biết ạ.”
Diệp Mạn Văn thu lại ánh mắt vẫn dừng trên mặt cô, khẽ cười thành tiếng: “Còn vì chuyện gì nữa chứ, đều tại Giang Tuân nhất quyết không chịu đưa cháu về nhà, dì nóng lòng quá nên phải đến để gặp mặt con dâu tương lai trước thôi.”
Cố Ảnh sững sờ.
Cõi lòng cũng xao động không yên, chẳng biết nên đáp lời thế nào.
“Và còn vì một nguyên nhân nữa.” Diệp Mạn Văn nói: “Dì muốn tâm sự với cháu về chuyện của Giang Tuân.”
“Dạ?” Cố Ảnh phản ứng lại với lời bà vừa nói, tiếp đó gật gù đầu: “Dạ vâng.”
“Lần trước biết nó có bạn gái, cả nhà dì thấy rất vui.” Nét mặt Diệp Mạn Văn vui vẻ, giọng nói ôn hòa: “Đấy là lần đầu tiên dì thấy trên khuôn mặt con trai mình hiện lên vẻ dịu dàng đến thế.”
Đôi gò má Cố Ảnh bắt đầu nóng lên.
“Thằng con này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến dì và ba nó phải bận tâm bất cứ điều gì về nó.” Diệp Mạn Văn nói dần vào chủ đề chính: “Thành tích học tập xuất sắc, vừa có vẻ ngoài điển trai lại không hay nghịch ngợm, bạn thân của dì rất hâm mộ dì.”
Nội tâm Cố Ảnh chậm rãi trấn tĩnh lại, lắng nghe một cách chăm chú.
“Nó khiến dì thấy rất hãnh diện.” Diệp Mạn Văn rơi vào dòng hồi tưởng: “Khi đó trong lòng dì, nó chính là đứa con trai toàn mĩ nhất, dì đã quen với việc nhìn nó ưu tú như vậy rồi.”
“Cho đến một hôm dì phát hiện nó hút thuốc, dì mới biết được hoá ra con trai dì không giống như trong tưởng tượng của dì.” Diệp Mạn Văn nở nụ cười tự giễu: “Khi đó phản ứng đầu tiên của dì lại là ra lệnh cho nó không được chơi với bạn bè của nó khi đó, dì cho rằng tại đám bạn đó dạy hư con trai của dì.”
“Đấy là lần đầu tiên Giang Tuân giận dì.” Diệp Mạn Văn ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ảnh, cười hỏi: “Nó có bao giờ giận dỗi cháu chưa?”
Cố Ảnh mỉm cười: “Dạ có.”
“Giận lên rất dữ dằn, đúng không?” Diệp Mạn Văn nói tiếp: “Việc đó khiến dì buồn phiền rất lâu, cũng mất rất lâu để chấp nhận.”
Môi Cố Ảnh hơi mấp mấy, muốn giải thích, muốn nói với bà chuyện này đứng từ góc độ Giang Tuân mà nghĩ, hẳn anh cũng rất đau lòng.
Do dự vài giây, cuối cùng cô lại không thể nói lên lời.
“Sau đó lại có thêm một chuyện khiến dì rất đau lòng.” Diệp Mạn Văn rù rì kể tiếp: “Kì thực dì đã muốn cho Giang Tuân ra nước ngoài học đại học từ lâu, cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Ban đầu lúc dì nói với Giang Tuân, nó không phản đối, rốt cuộc đến năm lớp 12, khi dì nhắc lại việc đó với nó, nó quả quyết không đi.”
“Sau đó dì đã nổi trận lôi đình với nó.” Diệp Mạn Văn thở dài: “Dì mắng rất nặng lời, còn đe doạ nó là nếu như nó không đi thì đừng bao giờ về nhà nữa.”
Cố Ảnh chau mày một cách kín đáo, nghĩ thầm, chắc hẳn khi đó Giang Tuân rất đau lòng?
“Nhưng có nói thế nào cũng vô dụng với nó.” Diệp Mạn Văn cười khổ: “Dì rất thích tính cách trầm tĩnh đấy của Giang Tuân, bất luận cháu giận dữ với nó thế nào, nó cũng sẽ không bao giờ so đo với cháu.”
“Nhưng mà dì so đo.” Diệp Mạn Văn nhấp thêm một ngụm cà phê, bà nói tiếp: “Không lâu sau đó, dì nghe em trai dì kể nên biết chuyện nó có bạn gái, chuyện đó là một đả kích không nhỏ đối với dì.”
Trên mặt Cố Ảnh thoáng hiện qua vẻ khó hiểu.
Đúng lúc Diệp Mạn Văn nói thêm một câu: “Em trai dì tên Diệp Kỳ.”
Vẻ khó hiểu trên mặt Cố Ảnh nháy mắt thay bằng sự lúng túng, tim cũng quặn thắt từng hồi.
“Khi đấy dì như đi vào ngõ cụt vậy.” Diệp Mạn Văn nói: “Sau khi biết chuyện này, nguyên nhân cho những hành động ngỗ nghịch trước đó của nó dì quy hết là do nó yêu đương.”
“Nhất là khi dì biết được đó là một cô gái bình thường về mọi mặt, chẳng có điểm nào đặc biệt, dì thấy rất khó chịu.” Diệp Mạn Văn cúi đầu, tay quấy đều tách cà phê: “Dì cảm thấy cô bé đó không xứng với con trai dì, Giang Tuân xứng với một người tốt hơn.”
Cố Ảnh cụp mắt, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Cháu cũng cảm thấy vậy.”
Bàn tay Diệp Văn Mạn đang quấy cà phê thoáng dừng, bà ngẩng đầu cười cười: “Đó là suy nghĩ mù quáng khi đấy của dì, dì luôn muốn cho nó những gì tốt nhất, nhưng dần dà sau này dì mới hiểu được rằng, thật ra chính bản thân Giang Tuân luôn biết cái gì mới là tốt nhất với nó, bao gồm học đại học ở đâu, kết bạn với ai.”
“Hẳn dì phải nên tin tưởng nó.” Diệp Mạn Văn nhìn thẳng vào mắt Cố Ảnh, giọng nói thâm ý sâu xa: “Cũng nên tin tưởng vào sự lựa chọn của nó.”
Hai tay Cố Ảnh siết chặt cốc cà phê, những cảm xúc ngổn ngang trong lòng dần chất chứa khiến cô thấy hơi khó thở.
“Có lẽ lúc đó dì đã tổn thương cô bé đó, cũng đã tổn thương Giang Tuân.” Diệp Mạn Văn nói: “Sống đến từng tuổi này rồi, đây là hai việc khiến dì hối hận nhất.”
Những cảm xúc chất chứa trong lòng Cố Ảnh giống như đột nhiên tìm được lối thoát, đồng loạt trào dâng dữ dội, hốc mắt cô nóng lên.
Mất một hồi lâu sau, cô nhẹ giọng nói: “Chắc là, họ không trách dì đâu ạ.”
“Thật không?” Diệp Mạn Văn nghe ra tiếng nức nở trong giọng nói Cố Ảnh, lòng lại càng thấy buồn hơn.
“Thật ạ.” Cố Ảnh cố nén nước mắt mình ngược trở vào, khẽ giọng đáp: “Chắc hẳn cô gái ấy sẽ cảm ơn dì.”
Tim Diệp Mạn Văn mềm nhũn, nhìn cô gái với đôi mắt đỏ ửng ngồi đối diện mình, nói một câu xuất phát từ tận đáy lòng: “Dì cũng muốn cảm ơn cô gái ấy.”
Cảm ơn cô gái ấy đã tha thứ cho dì.
Cám ơn sự lương thiện của cô gái ấy.
Cố Ảnh không trả lời mà cúi đầu xuống tiếp tục nhấp từng ngụm cà phê, cà phê đã lạnh song uống vào miệng cô lại cảm thấy nó ngọt ngào vô tận.
Im lặng chốc lát, Diệp Mạn Văn xem giờ: “Thôi dì không làm lỡ thời gian của cháu nữa, cháu đi đâu, có cần dì đưa cháu đi không?”
“Dạ không cần.” Cố Ảnh ngẩng đầu lần nữa: “Lát nữa cháu sẽ tự bắt xe ạ.”
“Vậy được.” Diệp Mạn Văn biết cô và bà ở cùng với nhau sẽ thấy mất tự nhiên, nên không miễn cưỡng cô nữa: “Vậy dì đi trước đây.”
Vừa đứng lên đi được vài bước, Diệp Mạn Văn ngoảnh đầu lại lần nữa: “Tết năm nay đến nhà dì ăn tết với cả nhà nhé?”
“Dạ?”
“Ông bà nội và ba Giang Tuân đều muốn gặp mặt cháu.
À phải,” Diệp Mạn Văn nói một câu không đầu không đuôi, “Dâu tây rất ngọt.”
Sau khi Diệp Mạn Văn đi rồi, Cố Ảnh ngồi lặng người ở đó hồi lâu.
Lúc thì cô thấy muốn khóc, lúc thì lại muốn cười.
Khó mà kiểm soát cảm xúc của mình.
Đã nhiều năm trôi qua, sâu trong cõi lòng cô luôn chôn giấu một cái gai vô hình.
Nhìn không thấy, sờ không ra.
Nhưng Cố Ảnh biết chắc rằng nó luôn tồn tại.
Cái gai này mọc lên từ lúc nào nhỉ?
Có lẽ kể từ lần đầu tiên gặp mặt chú Nguỵ.
Hôm đó là thứ bảy, một ngày cuối thu mát mẻ.
Cố Ảnh vừa giặt quần áo xong, chưa kịp mang ra phơi nắng đã bị mẹ viện trưởng gọi vào phòng làm việc.
Cô bước vào phòng làm việc thì phát hiện trong phòng không chỉ có mỗi mình mẹ viện trưởng, còn có một người chú nào đó mà trước nay cô chưa từng gặp.
“Tiểu Ảnh, đây là chú Ngụy.” Cố Từ giới thiệu: “Ông ấy là người muốn tài trợ cho con ra nước ngoài du học mà dạo trước mẹ từng nói với con đấy.”
Cố Ảnh ngơ ngác chào hỏi chú Ngụy, sau đó chú Ngụy yêu cầu được nói chuyện riêng với cô, Cố Từ bèn đi sang phòng bên cạnh.
Đầu tiên, chú Ngụy giới thiệu về lai lịch bản thân, ông nói ông là trưởng phòng tài chính của công ty nọ, hiện giờ công ty đang thực hiện một số hoạt động công ích, nên muốn đến cô nhi viện chọn ra một học sinh để tài trợ toàn bộ chi phí ra nước ngoài du học.
Ngay từ đầu Cố Ảnh đã thấy thắc mắc về việc họ chọn mình, nhưng chú Ngụy giải thích rằng do bên phía công ty đã tìm hiểu từ trước, bảo rằng cô vừa đúng tuổi lại rất phù hợp với tiêu chí tài trợ của bọn họ.
Sau đó Cố Ảnh hỏi thêm một số vấn đề nữa, rồi nêu lên suy nghĩ của mình một lần nữa, cô nói cô không muốn đi.
Hiển nhiên chú Ngụy đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đến, ông ấy nói rất nhiều đến lợi ích của việc ra nước ngoài du học, còn nói rằng số tiền mà bọn họ tài trợ cho cô không yêu cầu hoàn trả lại, sau khi học xong cô sẽ có được sự tự do tuyệt đối.
Nghe ông nói xong, Cố Ảnh vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu.
Sự kiên nhẫn dùng lời lẽ tốt đẹp để thuyết phục của chú Ngụy mất hẳn, tiếp theo đó ông nói đến chuyện điểm số từng môn học của cô, nói với cô rằng, với thành tích đó của cô không có khả năng vào được một trường đại học danh tiếng.
Bảo rằng cô nông cạn, thà ở trong nước học trường nghề chứ chẳng mong muốn ra nước ngoài được đào tạo chuyên sâu.
Thành tích Cố Ảnh không tốt, song cô không ngu, trái lại, tâm tư cô vô cùng nhạy cảm.
Lời của chú Ngụy khiến Cố Ảnh nhận ra trong chuyện này có gì đó bất thường.
Rõ ràng chú Ngụy đang kích thích cô, nói năng rất khó nghe nhưng trong ánh mắt ông không một chút ghét bỏ, trông như thể ông đang gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Khi đó trong đầu Cố Ảnh chợt bật ra một ý nghĩ: Có người nào đó muốn đưa cô ra nước ngoài.
Nếu không tại sao phải bận tâm đến cả chuyện điểm số từng môn của cô?
Nếu không tại sao cô đã từ chối nhiều lần như thế, đối phương vẫn một mực kiên trì?
Khi đó tuổi còn nhỏ, cô không biết cách che giấu nên lập tức hỏi ra nghi vấn của mình.
Cố Ảnh nhớ rõ vẻ mặt sững sờ của chú Nguỵ khi đó, có điều ông ấy phủ nhận.
Nhưng như thế cũng chẳng thể nào xua tan suy nghĩ đấy ra khỏi đầu Cố Ảnh.
Cô ngẫm nghĩ rất lâu, rốt cuộc thì ai muốn đưa cô ra nước ngoài.
Ai lại sẵn sàng chi một số tiền lớn như vậy để cô rời khỏi nơi này?
Đã từng xem rất nhiều bộ phim thần tượng, cô chợt loé lên một suy đoán hết sức kì quặc: Liệu có khi nào chuyện này liên quan đến Giang Tuân không?
Sherlock Holmes từng nói: Khi bạn đã loại bỏ những điều không thể thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu, cũng chính là sự thật.
Cố Ảnh không phải thám tử, sự việc trước mắt cô cũng chẳng phải vụ án.
Vậy nên cô không cách nào bình tĩnh lại, trong nhất thời chỉ đành khoanh tay chịu bất lực.
Chú Ngụy vẫn đang dùng đủ lời lẽ tốt xấu luân phiên khuyên nhủ cô.
Thêm nữa, lời mà Hạ Hâm từng nói lại tiếp tục văng vẳng bên tai cô, tinh thần cô trở nên sa sút, cuối cùng cô đồng ý.
Thật ra cô chưa từng có ý định kiểm chứng suy đoán của mình, ngần ấy năm trôi qua, mỗi lần ngẫm lại chuyện này, Cố Ảnh luôn hoài nghi bản thân mình đã nghĩ ngợi quá nhiều.
Chẳng qua khoảng thời gian hoài nghi ngắn ngủi, thường không kéo dài quá lâu, cô lại trở nên cực kiên định.
Nhưng dù kiên định thế nào thì chung quy đó vẫn chỉ là suy đoán.
Đến hôm nay, sau 9 năm trôi qua, rốt cuộc suy đoán của cô đã được chứng thực.
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Cố Ảnh.
Tất cả những tự ti và rối rắm trước khi hẹn hò với Giang Tuân bắt nguồn từ hai cái gai ghim trong lòng cô.
Trong đó một cái gai ghim vào lòng đã bị Giang Tuân nhổ bỏ.
Mà cái gai vô hình còn lại vẫn luôn ghim sâu trong tận đáy lòng giờ phút này cũng đã hoá thành tro bụi.
Cô không cần dè dặt cẩn trọng che giấu trái tim mình nữa, trong phút chốc nó trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cố Ảnh mỉm cười, nước mắt nóng hổi đong đầy trong đôi mắt.
Cô cố xoa dịu cảm xúc của mình, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Tuân.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì anh bắt máy: “Tan làm rồi sao?”
Chất giọng ung dung thường ngày của Giang Tuân từ đầu dây bên kia truyền tới, cơn xúc động Cố Ảnh cố kìm xuống lại trào dâng mãnh liệt, cô lặng lẽ quệt nước mắt, cất giọng nhẹ nhàng: “Dạ phải, bọn anh đang ở đâu?”
“Em sao vậy?” Thoáng cái Giang Tuân đã nhìn thấu lớp ngụy trang của cô, bởi giọng mũi nghèn nghẹn nghe rất bất thường.
“Em không sao.” Cố Ảnh nói xong lại không kìm được mà bật thành tiếng nức nở.
“Khóc sao?” Giang Tuân trầm giọng hỏi: “Lại có người đến bệnh viện gây rối nữa đúng không? Chẳng phải anh đã nói ——”
“Không có thật mà.” Cố Ảnh ngắt lời anh.
“Vậy tại sao em lại khóc?” Hình như Giang Tuân đang đi ngoài đường, hơi thở anh không đều đặn như lúc đầu.
Cô nuốt nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói: “Bởi vì, em nhớ anh.”
Bởi vì, rốt cuộc có thể yêu anh mà không phải kiêng dè nữa.Lời con Mèo: Biết chị em đang hồi hộp sợ màn gió tanh mưa máu giữa mẹ chồng nàng dâu nên Mèo đăng liền hai chương:”>
Hết chương 50.