Bạn đang đọc Dẫn Dắt Từng Bước – Chương 45
Biên tập: Mèo
“Đang phải dỗ đây.”
Giang Tuân nhìn chăm chăm vào hai tấm bưu thiếp được đưa tới trước mặt mình, nụ cười bên khoé môi Liêu Tuấn trên bức ảnh vô hình trung trông như đang cười nhạo anh.
Anh không nhận lấy, ngước mắt lên nhìn sang gương mặt Cố Ảnh: “Em nói gì?”
“Em nói giúp em tìm Liêu ——”
Cố Ảnh nói chưa hết lời thì đã bị anh hờ hững cắt ngang: “Em suy nghĩ cho kĩ đi rồi nói tiếp.”
Lúc Giang Tuân không cười nhìn ánh mắt anh rất lạnh, ánh mắt đấy của anh dán chặt vào mình như vậy thật tình khiến cô thấy hơi sờ sợ, đấy là chưa kể trong lời nói của anh còn mang ý đe doạ rõ ràng.
Trước đây Cố Ảnh cũng từng thấy sợ, chẳng phải sợ anh sẽ làm gì mình, mà chỉ sợ mình làm anh mất vui.
Nhưng mà bây giờ, cô không thấy sợ, ngược lại còn bị phản ứng này của anh ảnh hưởng nên chút cảm giác lo lắng rằng mình đến đây sẽ quấy rầy anh trong lòng tiêu tan đi hơn phân nửa.
“Em nghĩ kĩ rồi.” Cố Ảnh cố kìm nén nét cười trên mặt: “Nhưng em nghĩ là anh sẽ không cho em cơ hội nói ra đâu.”
Giang Tuân để ý thấy nét cười thấp thoáng trong mắt cô, nhướng nhẹ đầu mày: “Hoá ra em vui vẻ như vậy là vì đến đây được gặp thần tượng của mình có đúng không?”
“Đâu có.” Cố Ảnh cất hai tấm bưu thiếp vào lại túi xách, chuyển sang khoác tay anh: “Em đến đây gặp bạn trai em mà.”
“Thôi đừng nói với anh thế nữa.” Giang Tuân vốn đang định tránh khỏi tay cô, chợt cảm giác lạnh lẽo sượt qua đầu ngón tay, tay anh nắm ngược trở lại: “Lần trước anh cũng bị lời ngon tiếng ngọt đấy của em dụ dỗ.”
“Em nói thật mà.” Cố Ảnh mỉm cười: “Anh không thích thì thôi không kí nữa, mình đi ăn cơm thôi.”
“Đưa hai tấm hình đó cho anh.” Giang Tuân hất nhẹ cằm, giọng thờ ơ.
“Anh đổi ý rồi à?” Cố Ảnh chẳng hề nghi ngờ lời anh, lấy tấm hình ra đưa cho anh lần nữa.
“Nghĩ sao vậy?” Giang Tuân cười gằn, ngay sau đó nhét hai tấm hình vào túi quần.
Mất một lúc Cố Ảnh mới nhận ra anh làm thế với ý định tịch thu: “Cái này không phải của em đâu, của Khổng Oánh nhờ em xin kí hộ đấy.”
Giang Tuân dắt tay cô đi về hướng bãi đỗ xe: “Ồ, bày ra cả dê thế tội nữa à.”
“Không phải……” Cố Ảnh theo kịp bước chân anh: “Thật sự là con bé đưa cho em mà.”
Bước chân Giang Tuân không ngừng lại: “Chẳng phải có hai tấm lận sao?”
“Tấm còn lại là của Giai Giai.” Cố Ảnh đoán rằng anh không biết Giai Giai là ai, vì vậy giải thích thêm một câu: “Là một cô bé thực tập sinh khác trong khoa bọn em.”
“Em phủi sạch hết tội của mình luôn nhỉ.” Đi đến cạnh một chiếc xe thương vụ, Giang Tuân dùng một tay giữ chặt người cô bên hông ghế phụ lái: “Thích vậy sao?”
Khuôn mặt người đàn ông chầm chậm tới gần, môi dừng lại cách môi cô chừng một centimet, mắt anh khẽ giương lên nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo long lanh của cô.
“Hở?” Trong vô thức tay Cố Ảnh siết chặt vạt áo vét của anh, đầu óc phần nào vẫn chưa kịp tiếp thu lời anh.
Hồi lâu sau, một khung cảnh trong bộ phim truyền hình nọ chợt loé qua tâm trí, cô chớp chớp mắt, không thể kìm được khoé môi đang cong lên: “Ừm, em thích.”
Giang Tuân đưa tay vòng ra sau lưng Cố Ảnh mở cửa xe, người lùi về sau, hờ hững nói: “Lên xe, tốt hơn hết là bây giờ em đừng nói thêm gì nữa.”
“Em nói thích anh làm vậy mà.” Cố Ảnh vươn tay ôm lấy người anh đang lùi dần ra sau: “Chứ không thì nghe việc có người muốn đưa thẻ phòng cho anh em đã chẳng nôn nóng chạy đến đây tuyên bố chủ quyền.”
Giang Tuân ngẩn ra: “Sao hả?”
Cố Ảnh dụi mặt vào ngực anh, không trả lời.
Vốn dĩ cô không dám biểu hiện sự chiếm hữu vô lí trong lòng ra bên ngoài, hay thậm chí cô không dám ghen tuông quá lộ liễu như Giang Tuân.
Cố Ảnh cũng chẳng biết mình đang kiêng dè điều gì, chỉ thấy hơi ngượng ngùng, hoặc có thể là sợ Giang Tuân cảm thấy cô phiền phức.
Qua giây lát sau Giang Tuân mới phản ứng lại, bất chợt mỉm cười: “Lần trước em nghe thấy hết à?”
Cố Ảnh khẽ “ừm” đáp lời.
“Yên tâm.” Giang Tuân trêu ghẹo: “Anh chỉ nhận thẻ phòng của em thôi.”
“……”
“Thế nên,” Giang Tuân nghiêng đầu, khẽ giọng nỉ non bên tai cô: “Em định lúc nào mới đưa cho anh vậy?”
“……” Mặt Cố Ảnh nóng bừng: “Nhưng mà em đâu có.”
Giang Tuân bắt thấy vành tai cô đỏ ửng lên, anh lặng lẽ nhoẻn môi cười: “Đến đây để tuyên bố chủ quyền thật sao?”
“Tất nhiên.” Cố Ảnh ôm chặt lấy anh: “Anh là của em.”
Giang Tuân cụp mi, mắt nhìn đỉnh đầu ở trước ngực mình, nét cười vui vẻ hiện rõ trong đôi mắt: “Ngang ngược vậy à?”
Cố Ảnh gật đầu.
“Em định cứ ôm anh như thế này mãi sao?” Giang Tuân buồn cười hỏi.
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng ngẩng đầu lên, gần như trút hết tất cả những kiêng dè, nói: “Vậy đáng lí ra em phải giận anh mới đúng chứ.”
Giang Tuân ôm eo nhấc bổng người cô lên, cúi đầu cắn nhẹ vào môi cô một cái: “Được, đợi lát nữa đã.”
Ban đầu Cố Ảnh chưa hiểu được ngụ ý trong câu nói của anh, mãi đến khi hai người dùng cơm xong, Giang Tuân dẫn cô về lại studio, bước vào một phòng làm việc đông người.
Sau khi hai người bước vào, hầu như mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía họ, ngoại trừ ngươi mắt từ từ chuyển động theo từng bước chân của hai người họ thì cả phòng như bị ấn nút tạm dừng.
Đường Khoa là người đầu tiên phản ứng lại, trước hết anh ta khẽ mỉm cười chào Cố Ảnh, sau đó chuyển tầm mắt nhìn qua Giang Tuân: “Bỏ rơi tụi tao ngồi đây ăn cơm hộp, mày thì đi tiệc tùng linh đình với bạn gái tới giờ mới về đấy à?”
Giang Tuân dắt tay Cố Ảnh ngồi xuống ghế xô pha: “Mày muốn ý kiến gì?”
“Mày là sếp tao mà, tao ý kiến gì được đây.” Đường Khoa cười mỉa mấy tiếng, cúi đầu dọn hộp cơm của mình quăng vào thùng rác.
Những người còn lại trong phòng hoặc ngồi hoặc đứng, nếu không thì bấm điện thoại, còn không thì đang tiếp tục ăn cơm hộp.
Nghe Đường Khoa nói xong, ánh mắt bọn họ nhìn Cố Ảnh dần trở nên hứng thú, có người đặt câu hỏi: “Sếp ơi, đây là bạn gái anh hả?”
Giang Tuân nắm tay Cố Ảnh, ung dung nghịch tay cô, nghe xong câu hỏi thì thản nhiên trả lời “ừm” một tiếng.
Tiếng đáp này giống như đã ấn nút phát tiếp cho cả căn phòng, đám người bắt đầu xì xào bàn tán.
Có người còn bạo gan gọi Cố Ảnh là vợ sếp.
Cố Ảnh không thể ung dung điềm tĩnh được như Giang Tuân, cô vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, nhất là sau khi nhìn thấy Dương Kiệt đứng trong góc, cảm giác ngượng ngùng này đã lên đến đỉnh điểm.
Cô định rụt tay mình lại nhưng không được: “Tiểu Kiệt, em ăn cơm chưa?”
Dương Kiệt gật đầu, khẽ mỉm cười với cô, thấy Cố Ảnh xuất hiện ở đây, ngoại trừ thoạt nhìn vẻ mặt cậu hiện lên đôi chút kinh ngạc thì rất nhanh chóng đã điềm tĩnh trở lại.
“Má ơi, bảo sao tôi nhìn chị ấy cứ thấy quen quen.” Cậu bạn mập mạp đeo kính gọng đen ngồi bên cạnh Dương Kiệt chợt vỗ mạnh vai cậu: “Thì ra là chị cậu, ần trước chị ấy còn mời chúng ta uống trà sữa nữa mà.”
Mấy cậu đồng nghiệp khác trong phòng cũng trong tổ lập trình lần lượt phụ họa theo: “Phải ha, tôi cũng nhớ ra rồi.”
“Ôi chao, thì ra duyên phận bắt đầu từ lúc đó rồi sao?”
“Cái cậu Dương Kiệt này giấu kĩ quá ha!”
Tiếng chuyện trò ríu rít ngưng hẳn bởi câu nói của Giang Tuân: “Ăn cơm xong thì mọi người ra ngoài sảnh trước chuẩn bị cho trận đấu chiều nay, khoảng thời gian này làm việc vất vả rồi, tối nay chúng ta đi ăn mừng.”
“Vâng, thưa sếp.”
“Vậy bọn em đi trước đây.”
Chưa đầy hai phút, căn phòng vừa mới nãy vẫn ồn áo náo nhiệt chỉ còn lại khoảng năm sáu người.
Hai người vẫn đang dùng cơm, Đường Khoa bước tới đứng đằng trước ghế xô pha nhìn lướt qua tay Giang Tuân, nhẹ nhàng bĩu môi chê: “Mày định ngồi đây nắm tay người ta mãi thế à? Lúc nãy có người bên phía studio đến đây tìm mày đấy!”
“Chuyện này đều tại cái miệng lắm lời của mày đấy thôi?” Giang Tuân giương mắt: “Ai bảo lần trước mày đùa giỡn kiểu đấy?”
“Nói vậy ý gì?” Đường Khoa hoàn toàn không hiểu.
“Bạn gái tao giận rồi.” Đầu ngón tay Giang Tuân gãi nhẹ vào lòng bàn tay Cố Ảnh, giọng điệu dửng dưng: “Đang phải dỗ đây.”
Cố Ảnh vô thức rụt tay lại, đỏ lừ cả mặt: “Em đâu có……”
“Hửm?” Giang Tuân chậm rãi đưa mắt nhìn qua, nhấn nhá âm cuối.
“……” Mi mắt Cố Ảnh giật giật, cô ngẩng đầu nhìn vào Đường Khoa, điềm tĩnh cất giọng: “Ừm, tôi thấy hơi giận đấy.”
Đường Khoa: “???”
Cố Ảnh mấp máy môi nói tiếp: “Vậy nên sau này anh đừng đùa giỡn như thế nữa.”
“!!!” Rốt cuộc Đường Khoa cũng hiểu ra được hai người họ đang nói đến chuyện gì, nhìn về phía Giang Tuân với vẻ kinh ngạc khôn tưởng: “Đờ mờ, tao……” đâu có nói đùa đâu?
Lời còn dang dở của anh ta bị ánh nhìn cảnh cáo của Giang Tuân làm cho nuốt ngược trở vào.
“Đờ mờ, tao no cơm chó lắm rồi đấy, đi làm việc đây.” Đường Khoa buông lại câu này rồi xoay lưng rời khỏi phòng.
Đi theo sau Đường Khoa có thêm hai người nãy giờ vẫn ngồi lẳng lặng ăn cơm.
Lúc này đây trong phòng chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế xô pha.
Cố Ảnh quay mặt lại: “Đường Khoa vừa nói có người đến tìm anh?”
Giang Tuân “ừm” một tiếng: “Anh biết rồi.”
“Sao anh không đi nhanh đi?”
“Chẳng phải anh đang bận dỗ dành em sao?”
“……” Cố Ảnh hùa theo câu đùa mùi mẫn bất chợt này của anh: “Anh đi làm việc trước đi, tối nay em sẽ tìm anh tính sổ sau.”
Giang Tuân bật cười mấy tiếng: “Được, anh đợi đấy.”
Trước khi đi, anh đưa cho Cố Ảnh một chai nước khoáng và một thẻ nhân viên, dặn dò cô nếu muốn có thể ra sân khấu xem trận thi đấu eSports chiều nay hoặc có thể nghỉ ngơi ở phòng này, tùy theo ý cô.
“Em biết rồi.” Dừng giây lát, Cố Ảnh nói thêm câu nữa: “Nếu mà không phiền gì thì anh nhớ xin chữ kí giúp Khổng Oánh đấy nhé.”
“……” Hai tay Giang Tuân chống xuống mặt bàn, cúi người nhìn thẳng vào cô: “Trong hai đứa mình ai nên tìm người kia tính sổ đây?”
Cố Ảnh vặn mở nắp chai nước suối, uống một ngụm nước, nhỏ giọng đáp lời: “Nhưng đâu có ai đưa thẻ phòng cho em.”
“……”
Giang Tuân đi khỏi, Cố Ảnh ngồi trong phòng thêm một lúc, đến hai giờ rưỡi chiều cô mới bước ra khỏi phòng định đến sân khấu đằng trước theo dõi trận thi đấu.
Tiếng nhiều người ồn ào bên trên đấy, Cố Ảnh đưa mắt nhìn một vòng nhưng không tìm thấy Giang Tuân, trái lại thì thấy Liêu Tuấn ngồi trên ghế gaming ngay vị trí trung tâm, ngồi bên cạnh anh ta còn có thêm…… Dương Kiệt?
Dương Kiệt mặc một bộ đồ đen với áo khoác jacket cùng màu, nghiêm túc nhìn màn hình trước mặt với ánh mắt chăm chú, liên tục nghiêng đầu lắng nghe đồng đội ngồi kế bên thảo luận.
Gương mặt anh chàng tuấn tú, thoạt trông diện mạo không thua kém Liêu Tuấn ngồi bên cạnh.
Cố Ảnh chẳng mấy hứng thú với game, cũng không tìm thấy Giang Tuân, cô đứng đấy không được mấy phút thì quay trở lại phòng nghỉ.
Vừa rảnh rỗi vừa buồn chán, cô mở WeChat lên bắt đầu lướt xem bản tin bạn bè.
Ngón tay chưa kịp lướt xuống dưới thì đã có một tin nhắn mới gửi tới:【 Chị Tiểu Ảnh, chị có đang ở chỗ diễn ra thi đấu không ạ? 】
Cố Ảnh thoát khỏi bản tin bạn bè, trả lời tin nhắn WeChat của Khổng Oánh:【 Không ở ngay nơi thi đấu, ở gần đó thôi.
】
Khổng Oánh:【 Chị chụp giúp em vài tấm hình của Liêu Tuấn được không ạ? 】
Cố Ảnh đang định từ chối thì ngay sau đó lại có thêm một tin nhắn nữa gửi đến:【 Please Please! Nũng nịu.jpg】
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Cố Ảnh:【 …… 】
Trước sau cách nhau chưa đầy mười phút, Cố Ảnh quay trở lại sân khấu đang diễn ra thi đấu lần nữa.
Cô đứng ở lối ra vào nhanh nhẹn chụp một tấm hình của Liêu Tuấn gửi cho Khổng Oánh.
Khổng Oánh: 【 Chị có thể chuyển góc chụp về bên trái một chút được không ạ? 】
Cố Ảnh lại chụp thêm một tấm nữa gửi đi.
Khổng Oánh: 【 Nhích sang bên trái chút xíu nữa ạ.
】
Cố Ảnh chụp thêm tấm thứ ba.
Khổng Oánh:【 Nhích sang bên trái thêm một chút nữa được không ạ? 】
Cố Ảnh nghi hoặc mở tấm ảnh cuối cùng mình chụp lên xem lại, nhận ra bức ảnh chỉ chụp trúng có một nửa người Liêu Tuấn, trái lại thì Dương Kiệt lọt hẳn cả người vào bức ảnh.
Vậy là chụp Liêu Tuấn hay Dương Kiệt?
Trong đầu Cố Ảnh bỗng bật ra một ý nghĩ, khóe môi cô cong lên, giơ điện thoại lên lần nữa, chụp thêm một bức ảnh rồi gửi đi.
Khổng Oánh trả lời tin nhắn rất nhanh:【 Cảm ơn chị Tiểu Ảnh ạ, moah moah! 】
Nhìn bức ảnh Dương Kiệt mình chụp trên màn hình, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu Cố Ảnh gần như đã được chứng thực, cô vừa bất ngờ cũng đồng thời cảm thấy hơi buồn cười.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Khổng Oánh bẽn lẽn đến vậy, còn dụng tâm cẩn trọng rào đón quanh co đủ thứ, hoàn toàn không có phóng khoáng như lúc nhờ cô xin chữ kí của Liêu Tuấn.
Cố Ảnh bật cười rồi quay bước về phòng nghỉ, dọc đường đi ánh mắt cô chợt sáng lên, kết hợp với những lời Khổng Oánh từng kể trước đó, bỗng nhiên lòng nảy ra một suy đoán: Anh chàng mà dạo trước Khổng Oánh nói vừa gặp đã yêu liệu có phải là Dương Kiệt không?
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ càng về vấn đề này, thì đã có người từ phía đối diện đi tới thu hút lấy sự chú ý của Cố Ảnh: “Đan Hạo Thiên? Sao cậu lại ở đây?”
Đan Hạo Thiên từ đầu bên kia hành lang đi tới, gặp mặt Cố Ảnh trông như không quá bất ngờ: “Về Đế Đô giải quyết công việc, sẵn tiện đến gặp mặt Giang Tuân một lát.”
“Cậu đến đây khi nào?” Cố Ảnh ngừng bước, mỉm cười hỏi: “Đã gặp được Giang Tuân chưa?”
“Gặp rồi, mới vừa trò chuyện mấy câu.” Đan Hạo Thiên nhướng mày, hỏi với vẻ pha trò: “Cậu đến đây giám sát à?”
Cố Ảnh lúng túng đáp “ừm” một tiếng, đồng thời chỉ về hướng cửa phòng bên trái: “Cậu có muốn vào ngồi chơi một lát không?”
“Không kịp ngồi.” Đan Hạo Thiên xem giờ: “Chuyến bay khởi hành lúc bốn giờ rưỡi chiều, giờ tôi phải ra sân bay rồi.”
“À.” Cố Ảnh mỉm cười: “Vậy lần sau cậu về gặp lại sau nhé.”
Đan Hạo Thiên cười cười: “Được thôi, lần sau trở về hi vọng là để uống rượu mừng của hai cậu.”
“……” Ánh mắt Cố Ảnh hơi biến sắc: “Không nhanh vậy đâu.”
“Đâu có nhanh.” Đan Hạo Thiên nói: “Giang Tuân đợi cậu nhiều năm như thế, chắc là nó muốn kết hôn lắm rồi.”
“Sao chứ?” Bất chợt Cố Ảnh ngẩng đầu, giọng hơi ngập ngừng: “Giang Tuân đợi tôi?”
“Đúng vậy.” Hiếm khi trong ánh mắt Đan Hạo Thiên hiện lên vài phần hờn trách: “Cậu cũng nhẫn tâm thật đấy, bảo nó đợi cậu, cậu thì ra nước ngoài biền biệt bao năm không chịu trở về.”
Phút chốc Cố Ảnh cảm thấy não mình không kịp tiêu hoá thông tin, từng lời Đan Hạo Thiên nói cô nghe đều hiểu, nhưng sao ghép nó vào với nhau cô lại chẳng thể nào hiểu được?
“Cậu nói anh ấy đợi tôi?” Cô liếm môi, hỏi tiếp: “Và, chính tôi là người bảo anh ấy đợi sao?”
Đan Hạo Thiên bật cười: “Vẻ mặt này của cậu là sao vậy? Không phải cậu thì còn ai? Còn ai có bản lĩnh lớn khiến nó đợi nhiều năm như vậy chứ?”
Giang Tuân vốn là con cưng của trời, thời đại học người theo đuổi nườm nượp hết người này đến người khác.
Khi đó, bạn bè xung quanh đều thắc mắc tại sao anh lại chẳng vừa ý bất kì ai, thậm chí đến Đan Hạo Thiên cũng không nén nổi tò mò, hỏi: “Lên đại học rồi mà mày cũng không định tính chuyện yêu đương luôn sao?”
Khi đó hai người đang đứng hút thuốc tại cầu thang kí túc xá, anh ta nhớ sau khi mình hỏi xong câu đấy, đối phương im lặng một hồi lâu, mãi đến lúc hút hết điếu thuốc, Giang Tuân mới khẽ giọng trả lời: “Tao đang đợi một người.”
Lúc này đầu óc Cố Ảnh hoàn toàn đình trệ, cô nhìn Đan Hạo Thiên nhưng không thể hỏi ra thành lời.
“Dẫu sao thì chuyện này chắc chắn không thể nào sai.” Đan Hạo Thiên lại liếc xem giờ: “Giờ tôi phải đi rồi, cậu có thắc mắc thì tự đến hỏi nó đi.”
Anh ta đi rồi, Cố Ảnh quay lại phòng nghỉ ngồi ngẩn người lúc lâu.
Lời Đan Hạo Thiên nói nghe không giống như đang đùa, trái lại giống như đang tỏ thái độ bất bình thay bạn mình.
Giang Tuân đợi cô sao?
Cô bảo Giang Tuân đợi cô?
Sao cô dám chứ?
Khoảng thời gian trước khi xuất ngoại, tâm trạng cô rất không tốt, cảm xúc tiêu cực đến mức lúc ở trường cũng chẳng dám nói chuyện với Giang Tuân.
Càng chẳng thể nào đề ra một giao hẹn đáng sợ như thế!
Cố Ảnh cố gắng hết sức hồi tưởng lại hết những chuyện cũ, ngẫm nghĩ xem liệu cô có bỏ qua điều gì đó gây ra sự hiểu làm này hay không.
Hoặc có thể cô đã nói gì đó mà bản thân cô không nhớ?
Thế nhưng gần như không có khả năng cô quên những gì mình đã từng nói, đặc biệt là nói với Giang Tuân thì lại càng không thể nào quên được.
Trừ phi cô nói trong tình trạng đầu óc không tỉnh táo.
Không tỉnh táo?
Đầu óc Cố Ảnh như chợt bừng tỉnh, đột ngột nảy ra một suy đoán.
Có thể nó có liên quan đến cuộc điện thoại cô gọi cho Giang Tuân hôm trước khi cô xuất ngoại?
Tim Cố Ảnh bắt đầu đập dồn dập, càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Đêm đó hai người nói chuyện với nhau gần nửa tiếng, nhưng cô chẳng có chút ấn tượng nào về nó.
Lần đó ở cô nhi viện, Giang Tuân còn vì chuyện này mà giận dỗi cô.
Hoá ra anh giận dỗi vì biết rằng cô đã quên mất chuyện quan trọng này sao?
Di động buzz buzz liên tục mấy tiếng, rung đến mức lòng bàn tay Cố Ảnh tê dại, cô thu hồi suy nghĩ cúi đầu xem thử.
Một tin nhắn đến từ Lý Tư Di:【 Bạn trai bồ nổi tiếng quá rồi.
】
Ánh mắt Cố Ảnh thoáng ngây ra, trả lời:【 Sao chứ? 】
Lý Tư Di gửi lại đường link dẫn đến bài đăng Weibo.
Cố Ảnh mở đường link dẫn đến một bức ảnh, kèm theo bài đăng Weibo: Hôm nay tình cờ gặp được một anh chàng siêu đẹp trai trên khán đài thi đấu eSport của CHY! Chừng này đủ giết sạch mấy cậu trai xinh tươi mới nổi trong giới giải trí chưa!!!
Bối cảnh của bức ảnh là sân khấu trận thi đấu ban nãy cô vừa đến xem, trọng tâm bức ảnh không đặt vào tuyển thủ thi đấy mà là ở một góc trên khán đài.
Bức ảnh chụp Giang Tuân mặc bộ vét đen hờ hững ngồi trên ghế.
Đôi mắt anh nhìn thẳng vào màn hình điện thoại, ngọn đèn mờ ảo soi rọi vẻ mặt vô cảm của anh lúc đấy.
Dù vậy, điều đó chẳng thể nào giấu được khí chất cao quý, ung dung tự tại của anh.
Cố Ảnh phát hiện bài đăng Weibo này được đăng vào buổi sáng, hiện tại bên dưới đang có hàng nghìn bình luận.
Cô bấm vào xem thử, hầu như đều toàn khen Giang Tuân đẹp trai:
—— A a a a a! Trong vòng năm nốt nhạc nữa tôi phải biết được hết tất cả thông tin về anh đẹp trai này, chị em ơi, tôi có thoát FA được hay không đều nhờ công lao của các vị đó.
—— Đây là công tử con nhà giàu từ tiểu thuyết bước ra đó sao!
—— Chị em hỡi, chụp thêm vài tấm nữa đi, đẹp trai hết nấc rồi!
Đang lướt đọc bình luận, Lý Tư Di lại gửi thêm một tin nhắn nữa:【 Xem chưa? Bạn trai bồ hấp dẫn thật nhỉ? 】
Cố Ảnh im lặng chốc lát, trả lời thành thật:【 Trước giờ luôn thế.
】
Giây tiếp theo, Lý Tư Di gọi điện đến: “Ối dào, chẳng khiêm tốn chút nào hết.”
“Mình nói sự thật mà.” Cố Ảnh trả lời.
“Dạ dạ dạ, bạn trai bồ ưu tú nhất!” Lý Tư Di hỏi: “Có bạn trai ưu tú như vậy bồ không sợ bị người ta cuỗm mất sao?”
Cố Ảnh ngẫm nghĩ, rồi đáp: “Sợ.”
“Mình nói đùa thôi mà, bồ sợ quái gì chứ!” Lý Tư Di thở dài: “Cũng chẳng phải đến bây giờ Giang Tuân mới ưu tú như thế, từ xưa đến giờ không phải cậu ta luôn như vậy hay sao? Bồ với cậu ta xa cách nhiều năm như thế, cậu ta không thích thêm bất kì người nào khác, bồ từng học đại học chắc cũng biết rõ môi trường đại học như thế nào mà, người như Giang Tuân thời đại học chắc chắn từng là nhân vật làm mưa làm gió, chẳng biết từng được bao nhiêu cô gái đeo đuổi, trải qua không biết bao nhiêu cám dỗ và sự lựa chọn cuối cùng người ta vẫn chọn thua dưới tay bồ còn gì.”
“Mà cứ như người ta đang cố tình chờ đợi bồ vậy.” Lý Tư Di cười: “Chẳng biết đang có bao nhiêu người hâm mộ bồ muốn chết kia kìa!”
Lời của Đan Hạo Thiên giáng cho cô một đòn thật mạnh, Lý Tư Di lại tăng thêm lực nện thật mạnh vào lòng cô.
Rất đau, rất khó chịu.
Cố Ảnh ngả đầu tựa vào lưng ghế xô pha, cảm xúc ngổn ngang trong lòng: “Ừm, mình biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh nghĩ về những năm tháng cô ở nước ngoài, chắc hẳn Giang Tuân từng gặp rất nhiều tình huống tương tự như hôm nay.
Lần trước Đường Khoa nói xen vào điện thoại, mặc dù anh ta nói đùa, nhưng Cố Ảnh biết rằng sự thật không phải thế.
Giang Tuân rất ưu tú, không chỉ về diện mạo.
Gia thế, bối cảnh, điều kiện riêng hay thành tích, bất kì yếu tố nào cũng đều là điểm sáng.
Nhưng liệu cậu con cưng của trời đấy có thật sự chỉ vì một câu nói vô tình bất chợt trong lúc say của cô mà bằng lòng chờ đợi nhiều năm liền như vậy không?
Đối với câu hỏi này, tối hôm đó Cố Ảnh đã có được đáp án cho mình.
Sau khi trận đấu kết thúc, tất cả nhân viên công tác liên quan và nhân viên tham gia thi đấu đều được mời đến nhà hàng Giang Tuân đặt trước tham gia tiệc liên hoan.
Vốn Cố Ảnh không muốn đi cùng, cô nghĩ trong trường hợp này Giang Tuân khó tránh khỏi việc xã giao với nhân viên nên không muốn đi theo quấy rầy anh.
Trong phòng nghỉ, cả nhóm người bận rộn thu dọn hành lí, Cố Ảnh giật giật vạt áo Giang Tuân, lúc anh cúi đầu nhìn lại, cô nhỏ giọng nói thầm: “Hay là em về thẳng khách sạn chờ anh về được rồi.”
Giang Tuân hơi nhướng mày, giọng nghe có phần thiếu đứng đắn: “Nóng lòng muốn tính sổ anh vậy sao?”
“……” Cố Ảnh nói: “Không phải.”
“Đi ăn chung đi mà, yên tâm,” Giang Tuân cầm lấy bàn tay cô đang níu lấy vạt áo mình, mân mê: “Anh không ở lại đó quá lâu đâu.”
Cuối cùng Cố Ảnh vẫn cùng anh đến nhà hàng, có điều sau khi vào trong, cô chọn ngồi chung với bọn Dương Kiệt, Giang Tuân thì vào phòng riêng.
Trước khi vào phòng riêng, trước ánh nhìn của tất cả mọi người, anh đưa áo khoác măng tô của mình cho Cố Ảnh giữ hộ.
Nhờ vào anh, suốt quá trình dùng cơm Cố Ảnh nhận được rất nhiều sự chú ý, màu đỏ ửng trên mặt chưa từng phai đi.
Người ngồi chung bàn đều giống Dương Kiệt, toàn là những cậu trai trẻ tuổi, trông bọn họ giống như vừa kết thúc kì thi đại học, trạng thái tinh thần hoàn toàn thả lỏng, uống rượu cạn hết ly này đến ly khác.
Cố Ảnh cũng uống một ít, không ai chuốc rượu cô mà do tự cô muốn uống.
Chung quy thì bắt đầu từ chiều nay những cảm xúc không tên cứ cuộn trào trong lòng cô, lồng ngực nghẹn ứ không cách nào giải toả.
Dương Kiệt ngồi kế bên thấy cô cầm ly rượu lên lần nữa, cậu khẽ nâng tay lên định ngăn cản nhưng chợt nghĩ lại, dù sao sếp mình đang ở đây, cậu không cần lo nên lại đặt tay xuống.
Ăn xong, bọn Dương Kiệt muốn đến quán bar thư giãn, còn bảo toàn bộ chi phía tối nay đều do công ty thanh toán.
Cố Ảnh từ chối lời mời của bọn họ, một mình ra ngoài đại sảnh nhà hàng ngồi chờ Giang Tuân.
Cô ôm áo khoác trên tay, ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế xô pha.
Không lâu sau, anh gọi điện thoại đến hỏi hiện giờ Cố Ảnh đang ở đâu.
“Em ngồi ngay khu đặt ghế xô pha ngoài đại sảnh.”
“Được, anh tới đó tìm em.”
Chưa đầy hai phút sau khi cúp máy, Giang Tuân đã xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông vội vã bước đến, anh tháo ca vát đeo trên cổ xuống cầm trong tay, áo sơ mi màu đen bị cởi bỏ hai cúc, để lộ phần xương đòn góc cạnh.
Giang Tuân bước đến, đứng đằng trước ghế xô pha: “Chờ anh có lâu không?”
Những cảm xúc cuộn trào trong lòng Cố Ảnh lại càng dâng lên hơn nữa, đầu mũi cô cay cay, cố bình ổn cảm xúc sau đó mới cất giọng: “Không, em vừa đến.”
“……” Nhận ra trạng thái của cô không bình thường, Giang Tuân khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Uống rượu à?”
“Ừm.” Cố Ảnh đáp: “Có uống một chút thôi.”
“Một chút thôi?” Giang Tuân khịt mũi: “Giọng em khàn luôn rồi mà dám nói có một chút thôi à.”
Cố Ảnh chìa tay phải, năm ngón tay xoè ra, trả lời hết sức nghiêm túc: “Năm ly.”
“……” Giang Tuân ôn hoà véo vào má cô: “Giỏi quá ha, tự hào ghê nhỉ?”
“Rượu vang.” Cố Ảnh bổ sung.
Giang Tuân tức quá hoá cười: “Anh có nên trao thưởng cho em không?”
“……”
“Đi thôi.” Giang Tuân dắt tay cô bước ra cửa: “Anh đưa em về khách sạn.”
Ra khỏi cửa nhà hàng, luồng hơi lạnh bên ngoài phả thẳng vào mặt, Cố Ảnh không quên đưa áo khoác đang cầm trên tay sang cho anh: “Lạnh lắm, anh mặc vào nhanh lên.”
Giang Tuân nghe lời nhận lấy áo khoác mặc vào: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không có.” Cố Ảnh lắc đầu, hỏi một câu không xác định: “Em chưa muốn về khách sạn, anh dẫn em đến Đại học Bắc Kinh đi dạo một lúc có được không?”
Giang Tuân chỉnh lại khăn quàng trên cổ giúp cô, lên giọng trêu đùa: “Muốn đến thăm thử trường đại học của anh à?”
Trong ánh mắt Cố Ảnh chứa đầy vẻ chờ mong: “Ừm, muốn lắm.”
“Được.” Giang Tuân cười: “Anh dẫn em đi.”
Hai người đứng ven đường bắt một chiếc taxi, đến cổng trường Đại học Bắc Kinh đã là nửa tiếng sau.
Vừa xuống xe, điện thoại Giang Tuân liền vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi đến, hơi bất đắc dĩ nói với Cố Ảnh: “Em chờ anh lát nhé, anh đi nghe điện thoại, chắc phải mất một lúc.”
“Không sao đâu mà.” Cố Ảnh rù rì nói: “Bao lâu em cũng sẽ chờ.”
“Không để em chờ quá lâu đâu.” Giang Tuân cảm thấy câu nói đấy của cô nghe hơi kì lạ, nhưng chỉ nghĩ là do cô uống rượu nên không quan tâm lắm rồi bắt đầu nghe điện thoại.
Anh dẫn Cố Ảnh bước vào sân trường Đại học Bắc Kinh.
Bởi vì trận tuyết rơi mấy hôm trước, từng tán cây bạch quả hai bên đường được phủ lên mình một lớp áo trắng bạc, thấp thoáng vài chiếc lá vàng rực bên dưới lớp tuyết mỏng trải trên nền đường, tiếng chân bước trên đường vang lên loạt soạt.
Cố Ảnh nhẹ nhàng tựa đầu vào cánh tay Giang Tuân, hấp thu độ ấm trên người anh.
Giang Tuân cảm nhận được sự tiếp cận của cô, cúi đầu nhìn xuống, lập tức bước chậm lại.
Qua khoảng chừng mười phút, rốt cuộc cú điện thoại của anh cũng kết thúc.
“Chóng mặt sao?” Giang Tuân cất điện thoại vào túi quần, cánh tay anh lắc nhẹ: “Có đi được nữa không?”
“Sao mới đấy anh đã gọi điện xong rồi?” Giọng Cố Ảnh rầu rầu: “Tại sao không để em chờ lâu hơn nữa chứ?”
“Nè, em bị làm sao vậy?” Giang Tuân buồn cười hỏi: “Thích chờ đợi người ta hay sao?”
“Không phải.” Cố Ảnh ngẩng đầu: “Bởi vì em muốn công bằng hơn.”
“Nói vậy là sao?”
“Giang Tuân.” Chẳng biết do uống rượu hay vì nguyên nhân nào khác nữa, giọng Cố Ảnh nghe đặc âm mũi: “Có phải em đã để anh chờ đợi em rất lâu không?”
Giang Tuân ngừng bước, trong đôi mắt khẽ cụp ánh lên vẻ bất ngờ.
Giây phút yên lặng ngắn ngủi qua đi, anh lẳng lặng mỉm cười: “Em nhớ ra rồi à?”
Hết chương 45.