Dẫn Dắt Từng Bước

Chương 39


Bạn đang đọc Dẫn Dắt Từng Bước – Chương 39


Giang Tuân liếc xéo cô nàng: “Ai mời em ăn cơm?”“Hả?” Cố Ảnh ngây ra nhìn cô nàng, bối rối liếm môi, hỏi: “Em đoán ra rồi?”Biên tập: Mèo
“Chị phải nhanh chóng đưa ra quyết định.” Cố Ảnh nói: “Thương lượng thật kĩ với người nhà về vấn đề có giữ lại đứa bé này hay không.”
Tia hi vọng trong mắt thai phụ đột nhiên mất hẳn: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây?”
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho nó.” Im lặng một lúc, thai phụ vuốt ve bụng mình, vừa nói xong giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.Chợt nhớ đến một chuyện, cô nàng lấy điện thoại mở trang cá nhân của Giang Tuân ra, tìm bức ảnh hôm họp lớp đưa tới trước mặt Cố Ảnh: “Trong ảnh này có bạn trai chị không?”inbox về page MèoĐây không phải lần đầu tiên Cố Ảnh gặp cô ấy, đại khái chừng hơn tuần trước cô ấy từng đến đây một lần, lúc đó cô ấy nói rằng khi làm kiểm tra tại một bệnh viện khác cho ra kết quả thai nhi bị đột biến gen.Điện thoại rung thành tiếng buzz buzz, liên tục không ngừng, rõ ràng không phải âm báo tin nhắn.Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.
“Mà này, anh.” Khổng Oánh bước lại gần anh thêm chút nữa: “Anh bạn học kia của anh cho chị Tiểu Ảnh uống bùa mê bả dột gì vậy?”
Khổng Oánh chớp mắt, rồi lại tiếp tục chớp chớp mắt, đột ngột bừng tỉnh ra, bật cười: “À, em biết rồi.”
Từ nhà Giang Tuân lên lại lầu trên, Cố Ảnh chợt bất ngờ đụng mặt Khổng Oánh đang ngồi ngay tại phòng khách xem TV.
Khoé miệng Khổng Oánh giật giật: “Chắc ý chị đang nói anh bạn trai của chị đúng không?”
Cuộc đời này không thiếu tình yêu thương, tình yêu thương vô bờ mà cha mẹ dành cho con cũng không thiếu.
Nhưng đôi khi tình yêu thương của cha mẹ cũng sẽ có kì hạn, bằng không cũng chẳng có nhiều đứa trẻ khuyết tật bị vứt bỏ tại cô nhi viện như vậy.
“Em về từ lúc nào vậy?” Cố Ảnh cúi đầu tiếp tục đổi giày.
“Tôi nghĩ chắc chị đã tìm hiểu qua thông tin về kiểu đột biến gen này ở nhà rồi.” Cố Ảnh bình tĩnh đồng thời tàn nhẫn phá tan sự trông mong đấy của cô ấy: “”Hiện tại chưa có phương pháp lâm sàn nào điều trị được kiểu đột biến gen này.”
Từ nhà Giang Tuân lên lại lầu trên, Cố Ảnh chợt bất ngờ đụng mặt Khổng Oánh đang ngồi ngay tại phòng khách xem TV.
Giang Tuân khẽ cười: “Em nói nghe xem đêm nay em uống bao nhiêu nước rồi?”
Chẳng biết tại sao khi đối mặt với Khổng Oánh, cô luôn có cảm giác bối rối lạ lùng khi đứng trước mặt người nhà bạn trai.
Cố Ảnh có hơi không đành lòng: “Quyền quyết định nằm trong tay chị, nhưng chị phải ngẫm lại kĩ càng.

Bệnh tật do đột biến gen gây ra, không phải là có thể sẽ xảy ra mà là nó chắn chắn sẽ xảy ra.”
Bọn nhỏ không chỉ bị vứt bỏ, còn phải sống dưới ánh nhìn khinh khi của người khác, thậm chí còn bị kì thị.
Cố Ảnh:【 Được.


Nhất là sau khi hai người có những cử chỉ thân mật như vừa rồi, cảm giác đấy càng sâu sắc hơn nữa.
Vậy nên có những quyết định chưa hẳn đã là sai.
“Nửa tiếng trước ạ.” Khổng Oánh dời tầm mắt khỏi màn hình TV, dừng lại trên mặt cô: “Chị vừa đi hẹn hò về sao?”
Đặng Giai Giai cười: “Em đang phấn khích lắm đó, cuối cùng cũng được gặp anh chàng siêu đẹp trai mà chị nói.”
“Ừm.” Cố Ảnh vờ đưa mắt nhìn lướt qua TV: “Em đang xem gì đó?”
“Bộ phim thần tượng cực hot dạo này đó chị, Giai Giai đề cử cho em.” Khổng Oánh vỗ vào vị trí ngồi bên cạnh mình, ý bảo Cố Ảnh ngồi xuống: “Nam chính phim này siêu đẹp trai.”
Quả thật hành động của anh lúc đấy có thể dùng hai từ “thô bạo” để hình dung.
“Cảm ơn em.” Mặt mày Cố Ảnh tươi rói: “Vậy tối nay chị sẽ bàn bạc thời gian với anh ấy.”
“Thật không?” Cố Ảnh ngồi xuống, thoáng nhìn qua anh chàng nam chính cô nàng đang chỉ, không đồng tình đưa ra nhận xét: “Trông cũng tạm.”
“Được, em đi ngủ trước đây.” Khổng Oánh đi về phòng mình, được nửa chừng, cô nàng quay đầu lại, đôi mắt ánh lên nụ cười hóm hỉnh: “Chị Tiểu Ảnh này, bạn trai chị có đẹp trai hay không em không cho nhận xét, nhưng anh ấy thật sự quá thô bạo.”
Mèo nói nhiều:
“Cũng tạm thôi sao?” Khổng Oánh liếc sang cô, nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của Cố Ảnh, cô nàng im lặng đôi giây, rồi nói tiếp: “Đây chính là nam thần trong mắt hàng vạn thiếu nữ đó chị à.”
“Vậy xuống đây đi.” Giang Tuân bảo.
“Thì, trông cũng tạm thật mà.” Cố Ảnh cụp mắt, lặng lẽ nở nụ cười: “Có lẽ người bên cạnh đã làm ảnh hưởng đến gu thẩm mĩ.”
Cố Ảnh thấy hai người tách ra rồi, biết hai cô nàng đã nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm: “Chị còn sợ sau khi hai đứa biết chuyện sẽ sốc lắm chứ, xem ra vẫn ổn nhỉ.”
Đặng Giai Giai mỉm cười, “…”
Khoé miệng Khổng Oánh giật giật: “Chắc ý chị đang nói anh bạn trai của chị đúng không?”
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng ngẩng đầu khỏi tấm chăn, cầm điện thoại nhấn nghe máy.
Hết chương 39
“… Bỏ đi.” Cố Ảnh nói: “Chẳng phải anh cũng không có tìm em tính sổ sao?”
Cố Ảnh phóng khoáng thừa nhận: “Ừm, đẹp trai hơn anh nam chính này mà.”
Mèo nói nhiều:
“…” Khổng Oánh nghĩ cô chính là minh chứng rõ ràng cho câu nói “Người tình trong mắt hoá Tây Thi”.
Vào Minh Nguyệt Các, ba người chờ trước quầy phục vụ chứ không lên lầu trước.
Khoé môi Cố Ảnh cong lên, lấy điện thoại đang để bên cạnh gửi tin nhắn qua WeChat cho Giang Tuân:【 Khổng Oánh biết chuyện em và anh đang hẹn hò rồi, con bé bảo anh mời nó đi ăn.


Chợt nhớ đến một chuyện, cô nàng lấy điện thoại mở trang cá nhân của Giang Tuân ra, tìm bức ảnh hôm họp lớp đưa tới trước mặt Cố Ảnh: “Trong ảnh này có bạn trai chị không?”

Giang Tuân liếc xéo cô nàng: “Ai mời em ăn cơm?”
Cố Ảnh nhìn bức ảnh, mà thực ra chỉ nhìn mỗi Giang Tuân ngay vị trí trung tâm bức ảnh đó: “Có.”
“Dạ chưa, giờ em sẽ nói với cậu ấy luôn.” Khổng Oánh cười xoà hai tiếng, kéo Đặng Giai Giai lại gần sát mình rồi nói thì thà thì thầm.
Khổng Oánh chăm chú dõi theo tầm mắt Cố Ảnh rồi đưa mắt nhìn theo cô, khi ánh mắt dừng lại ngay người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi kế bên Giang Tuân, mi mắt cô nàng giật mạnh liên hồi: “Chị…”
Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.
“Hả?” Cố Ảnh ngây ra nhìn cô nàng, bối rối liếm môi, hỏi: “Em đoán ra rồi?”
Khổng Oánh chậm rãi cất điện thoại vào, biểu hiệu trên mặt giống như vừa chịu sự đả kích rất lớn: “Chị thích kiểu người như anh ấy?”
Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.
“Hả?” Cố Ảnh ngây ra nhìn cô nàng, bối rối liếm môi, hỏi: “Em đoán ra rồi?”
“Đâu có.” Cố Ảnh viện cớ chống chế: “Nãy giờ em đi uống nước.”
“Chắc sắp rồi.” Cố Ảnh nhìn vào điện thoại: “Có lẽ trên đường đến đây bị kẹt xe.”
Thực tế thì nhìn vẻ mặt đấy của Khổng Oánh cô cũng có thể hiểu được, gần như cô nàng luôn nhận định tính tình Giang Tuân khó chịu.

nên không đánh giá cao anh lắm.
Chẳng biết tại sao khi đối mặt với Khổng Oánh, cô luôn có cảm giác bối rối lạ lùng khi đứng trước mặt người nhà bạn trai.
Vốn dĩ Cố Ảnh không định nói câu sau, bởi vì cô vẫn nhớ đến Giang Tuân luôn dặn dò cô phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Khổng Oánh gật đầu: “Chị cứ nhìn chằm chằm cái anh trong ảnh đó, đoán được ngay chứ có khó khăn đâu.”
Không lâu sau, Giang Tuân từ ngoài cửa bước vào.
May mà hai vợ chồng ngồi trước mặt không kích động, trái lại họ chỉ im lặng.
“Ừm.” Cố Ảnh dè dặt hỏi: “Vậy em thấy thế nào?”
“Tại em quên thôi.” Khổng Oánh cười tiếp: “Quên mất mấy anh chị là bạn học!”
Khổng Oánh đang lơ đãng bước về phía trước vừa nghe nói vậy liền băn khoăn không biết có nên nói cho cô bạn chuẩn bị tâm lí trước hay không, kẻo lát nữa chạm mặt rồi thấy sự chênh lệch quá lớn so với mong đợi trong lòng, không kìm được cú sốc hiện lên trên mặt lại khiến chị Tiểu Ảnh tổn thương.
“Thấy thế nào là sao?” Khổng Oánh thấy giờ đã khuya, định vào phòng ngủ: “Nếu chị thích anh ấy, tất nhiên phải chúc chị hạnh phúc rồi, với cả đừng quên nhắn anh ấy mời tiệc đó nha.”
“Hở?” Cố Ảnh nhìn sang Khổng Oánh, “Em chưa nói cho con bé biết sao?”
“Cảm ơn em.” Mặt mày Cố Ảnh tươi rói: “Vậy tối nay chị sẽ bàn bạc thời gian với anh ấy.”
Sau giờ tan tầm, Cố Ảnh dẫn Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đến Minh Nguyệt Các.
Đặng Giai Giai à một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
“Được, em đi ngủ trước đây.” Khổng Oánh đi về phòng mình, được nửa chừng, cô nàng quay đầu lại, đôi mắt ánh lên nụ cười hóm hỉnh: “Chị Tiểu Ảnh này, bạn trai chị có đẹp trai hay không em không cho nhận xét, nhưng anh ấy thật sự quá thô bạo.”
Trố mắt nhìn bóng dáng Khổng Oánh mất hút sau cửa phòng, Cố Ảnh hoàn toàn không hiểu được câu nói của cô nàng có ý gì.
Vẫn còn nhiều thai phụ đang chờ ở đằng sau, Cố Ảnh thấy trong kết quả kiểm tra của cô ấy ghi có biểu hiện thiếu máu, bèn kê cho cô ấy đơn thuốc bổ sung sắt.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, Cố Ảnh vẫn thấy vô cùng tiếc nuối, kết quả giống hệt như trước đó.
Mãi đến khi quay về phòng mình, ngồi ở trước bàn trang điểm, cô nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong gương mới hiểu ra được nguyên do.
inbox về page Mèo
Trả lời xong, cô mím môi, nhắn thêm một tin không nói rõ đầu đuôi:【 Em thấy vẫn phải trách anh đấy.


Vẻ mặt láu lỉnh của Khổng Oánh lại hiện lên trong tâm trí, Cố Ảnh xoay người nằm sấp mặt xuống giường, cố làm nguôi đi sự xấu hổ hiện giờ.
Vẻ mặt láu lỉnh của Khổng Oánh lại hiện lên trong tâm trí, Cố Ảnh xoay người nằm sấp mặt xuống giường, cố làm nguôi đi sự xấu hổ hiện giờ.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Ảnh gặp cô ấy, đại khái chừng hơn tuần trước cô ấy từng đến đây một lần, lúc đó cô ấy nói rằng khi làm kiểm tra tại một bệnh viện khác cho ra kết quả thai nhi bị đột biến gen.
Chốc lát, cô trở mình, đưa tay xoa nhẹ môi mình, tựa hồ dư vị của Giang Tuân vẫn còn lưu lại trên đó.
Rõ ràng chỉ giây phút trước thôi người đó còn đang chuyên tâm xem điện thoại, nào ngờ đâu lát sau lại.
Độ khoảng bốn giờ chiều, Cố Ảnh làm kiểm tra cho một thai phụ đang mang thai 7 tháng.
Cố Ảnh không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy anh để cô tựa lưng vào bàn trà rồi bắt đầu hôn môi cô ngay sau câu nói “Nghĩ muốn làm thêm lần nữa.”.
“…” Cố Ảnh lúng túng trả lời: “Có lẽ tại đồ ăn đêm nay hơi mặn.”
Đôi môi người đàn ông mạnh mẽ ấn xuống, lần này thay vì nhẹ nhàng mơn trớn chậm rãi theo viền môi cô nữa, anh giữ chặt lấy cằm cô rồi tiến công thật nhanh, ngang nhiên quấy đảo giữa kẽ môi cô.
Cố Ảnh xem qua kết quả kiểm tra của cô ấy, kết quả cho thấy đây là một kiểu đột biến gen thường hay mắc phải trong nước.
“Để em hỏi trước xem hôm nào Khổng Oánh rảnh, sau đó sẽ thông báo lại cho anh.” Cố Ảnh nói vội cho hết câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Vị dưa hấu mát ngọt truyền qua hai khoang miệng, bầu không khí mập mờ dần bao trùm xung quanh.
Mãi đến khi quay về phòng mình, ngồi ở trước bàn trang điểm, cô nhìn đôi môi sưng đỏ của mình trong gương mới hiểu ra được nguyên do.
Có cảm giác toàn bộ không khí trong buồng phổi bị anh rút hết, Cố Ảnh không chịu nổi rên lên một tiếng “ưm”.

“Ừm.” Cố Ảnh dè dặt hỏi: “Vậy em thấy thế nào?”
Nhưng dường như nó đã kích thích đến Giang Tuân, động tác của anh càng lúc càng mạnh mẽ hơn khi nãy, ngang ngược, dùng hết lực như muốn nuốt chửng cô.
Đặng Giai Giai giơ ngón tay làm kí hiệu “OK” với cô nàng.
Quả thật hành động của anh lúc đấy có thể dùng hai từ “thô bạo” để hình dung.
“Phải, đây là lựa chọn của chị.” Cố Ảnh tạm dừng giây lát, nói tiếp: “Hay nói, đây là lựa chọn trước mắt của chị, nhưng chị cũng nên đứng dưới góc độ của đứa bé rồi suy xét lại xem, nó có mong muốn sống một cuộc sống như vậy cả đời không.”
Đôi môi người đàn ông mạnh mẽ ấn xuống, lần này thay vì nhẹ nhàng mơn trớn chậm rãi theo viền môi cô nữa, anh giữ chặt lấy cằm cô rồi tiến công thật nhanh, ngang nhiên quấy đảo giữa kẽ môi cô.
Chợt nhớ đến một chuyện, cô nàng lấy điện thoại mở trang cá nhân của Giang Tuân ra, tìm bức ảnh hôm họp lớp đưa tới trước mặt Cố Ảnh: “Trong ảnh này có bạn trai chị không?”
Rõ ràng chỉ giây phút trước thôi người đó còn đang chuyên tâm xem điện thoại, nào ngờ đâu lát sau lại.
Khổng Oánh và Đặng Giai Giai giải quyết xong hết công việc ở trường nên cũng đã quay trở lại vị trí làm việc.
Biên tập: Mèo
Khoé môi Cố Ảnh cong lên, lấy điện thoại đang để bên cạnh gửi tin nhắn qua WeChat cho Giang Tuân:【 Khổng Oánh biết chuyện em và anh đang hẹn hò rồi, con bé bảo anh mời nó đi ăn.


Đại khái Cố Ảnh đoán được đang có cuộc gọi đến, nhưng cô không dám bắt máy.
Giang Tuân trả lời tin nhắn rất nhanh:【 Ừm, vậy chọn thời gian đi rồi báo cho anh biết.


Khổng Oánh chăm chú dõi theo tầm mắt Cố Ảnh rồi đưa mắt nhìn theo cô, khi ánh mắt dừng lại ngay người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi kế bên Giang Tuân, mi mắt cô nàng giật mạnh liên hồi: “Chị…”
Khổng Oánh mỉm cười, “…”
“…” Khổng Oánh nghĩ cô chính là minh chứng rõ ràng cho câu nói “Người tình trong mắt hoá Tây Thi”.
Cố Ảnh:【 Được.


“Thấy thế nào là sao?” Khổng Oánh thấy giờ đã khuya, định vào phòng ngủ: “Nếu chị thích anh ấy, tất nhiên phải chúc chị hạnh phúc rồi, với cả đừng quên nhắn anh ấy mời tiệc đó nha.”
Trả lời xong, cô mím môi, nhắn thêm một tin không nói rõ đầu đuôi:【 Em thấy vẫn phải trách anh đấy.


Ngay lập tức cô nàng lảng mắt đi: “Em trai chị Tiểu Ảnh.”
J:【? 】
“Thì, trông cũng tạm thật mà.” Cố Ảnh cụp mắt, lặng lẽ nở nụ cười: “Có lẽ người bên cạnh đã làm ảnh hưởng đến gu thẩm mĩ.”
Thực ra, kết quả này đã được thể hiện trên nét mặt của thai phụ và chồng cô ấy từ lúc bước vào.
Cố Ảnh:【 Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.


“…” Mặt Cố Ảnh nóng bừng lên, chỗ môi bị anh cắn tuy không đến nỗi rách da nhưng quả thật hiện giờ vẫn còn thấy hơi đau.
Cố Ảnh gửi tin đi rồi ném điện thoại qua một bên, mình thì lại vùi người vào trong chăn.
Ý cô muốn nói, dạo trước Giang Tuân trách cô nhưng cũng không đến tìm cô tính sổ.
Điện thoại rung thành tiếng buzz buzz, liên tục không ngừng, rõ ràng không phải âm báo tin nhắn.
Đại khái Cố Ảnh đoán được đang có cuộc gọi đến, nhưng cô không dám bắt máy.
Mà người ở đầu dây điện thoại bên kia có vẻ như rất kiên nhẫn, điện thoại rung rồi tự tắt, liền sau đó lại gọi đến tiếp.
Biên tập:
Rốt cuộc Cố Ảnh cũng ngẩng đầu khỏi tấm chăn, cầm điện thoại nhấn nghe máy.
“Sao vậy?” Giọng điệu ung dung của Giang Tuân nghe ra chút ý cười: “Dám nói mà không dám nghe điện thoại hả?”
Cuối cùng ngày mời cơm được chọn vào buổi tối hôm thứ sáu.
Thai nhi bị mắc đột biến gen này những năm đầu sau khi sinh cơ hồ thể trạng vẫn giống người bình thường, nhưng tuổi càng lớn hơn, những hội chứng như cận thị độ cao, chứng quáng gà, bệnh võng mặc sẽ dần dần xuất hiện, cho đến khi mắt trở nên mù hoàn toàn.
“Đâu có.” Cố Ảnh viện cớ chống chế: “Nãy giờ em đi uống nước.”
Giang Tuân khẽ cười: “Em nói nghe xem đêm nay em uống bao nhiêu nước rồi?”

Khổng Oánh gật đầu: “Chị cứ nhìn chằm chằm cái anh trong ảnh đó, đoán được ngay chứ có khó khăn đâu.”
“…” Cố Ảnh lúng túng trả lời: “Có lẽ tại đồ ăn đêm nay hơi mặn.”
“Chẳng phải bảo trách anh sao?” Giang Tuân đứng ngoài ban công, lưng tựa vào thành lan can lạnh ngắt, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa: “Xuống đây tìm anh tính sổ.”
Sau đó, cô lại bồi thêm một câu: “Vậy nên, vẫn phải trách anh.”
Bé Oánh dễ thương quá trời quá đất luôn trời qơi:”>
“Vậy xuống đây đi.” Giang Tuân bảo.
“Sao?” Cố Ảnh không hiểu.
“Sao vậy?” Giọng điệu ung dung của Giang Tuân nghe ra chút ý cười: “Dám nói mà không dám nghe điện thoại hả?”
“Chẳng phải bảo trách anh sao?” Giang Tuân đứng ngoài ban công, lưng tựa vào thành lan can lạnh ngắt, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa: “Xuống đây tìm anh tính sổ.”
“… Bỏ đi.” Cố Ảnh nói: “Chẳng phải anh cũng không có tìm em tính sổ sao?”
“Chị Tiểu Ảnh, sao Dương Kiệt vẫn chưa đến ạ?” Khổng Oánh vờ như lơ đễnh hỏi.
Ý cô muốn nói, dạo trước Giang Tuân trách cô nhưng cũng không đến tìm cô tính sổ.
“Sao mà không có?” Giang Tuân bật cười thành tiếng, “Còn đau nữa không?”
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho nó.” Im lặng một lúc, thai phụ vuốt ve bụng mình, vừa nói xong giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
“…” Mặt Cố Ảnh nóng bừng lên, chỗ môi bị anh cắn tuy không đến nỗi rách da nhưng quả thật hiện giờ vẫn còn thấy hơi đau.
inbox về page Mèo
“Để em hỏi trước xem hôm nào Khổng Oánh rảnh, sau đó sẽ thông báo lại cho anh.” Cố Ảnh nói vội cho hết câu rồi nhanh chóng cúp máy.
Nhất là sau khi hai người có những cử chỉ thân mật như vừa rồi, cảm giác đấy càng sâu sắc hơn nữa.
Cuối cùng ngày mời cơm được chọn vào buổi tối hôm thứ sáu.
Hôm đấy Cố Ảnh trực ca ngày tại phòng khám bệnh.
Khổng Oánh nhanh chống xoay gương mặt nhìn thẳng Cố Ảnh của cô bạn chếch sang hướng khác, nhỏ giọng nói: “Đã nói đừng biểu hiện quá lộ liễu rồi mà.”
Khổng Oánh và Đặng Giai Giai giải quyết xong hết công việc ở trường nên cũng đã quay trở lại vị trí làm việc.
Trố mắt nhìn bóng dáng Khổng Oánh mất hút sau cửa phòng, Cố Ảnh hoàn toàn không hiểu được câu nói của cô nàng có ý gì.
Độ khoảng bốn giờ chiều, Cố Ảnh làm kiểm tra cho một thai phụ đang mang thai 7 tháng.
“Cũng tạm thôi sao?” Khổng Oánh liếc sang cô, nhìn vào vẻ mặt thản nhiên của Cố Ảnh, cô nàng im lặng đôi giây, rồi nói tiếp: “Đây chính là nam thần trong mắt hàng vạn thiếu nữ đó chị à.”
“Bác sĩ, giờ tôi phải điều trị thế nào mới được đây?” Giọng thai phụ nôn nóng, ánh mắt hiện lên vẻ trông mong,
Đây không phải lần đầu tiên Cố Ảnh gặp cô ấy, đại khái chừng hơn tuần trước cô ấy từng đến đây một lần, lúc đó cô ấy nói rằng khi làm kiểm tra tại một bệnh viện khác cho ra kết quả thai nhi bị đột biến gen.
Cố Ảnh xem qua kết quả kiểm tra của cô ấy, kết quả cho thấy đây là một kiểu đột biến gen thường hay mắc phải trong nước.
“Có phải chúng ta đến sớm quá không chị?” Ba người đi qua dãy hành lang với tường trắng và ngói xám, Đặng Giai Giai hỏi: “Khi nào bạn trai chị mới đến ạ?”
Thai nhi bị mắc đột biến gen này những năm đầu sau khi sinh cơ hồ thể trạng vẫn giống người bình thường, nhưng tuổi càng lớn hơn, những hội chứng như cận thị độ cao, chứng quáng gà, bệnh võng mặc sẽ dần dần xuất hiện, cho đến khi mắt trở nên mù hoàn toàn.
Để đảm bảo tính chính xác của kết quả, Cố Ảnh đã yêu cầu cô ấy làm kiểm tra chọc ối thêm một lần nữa ngay tại bệnh viện.
“Em về từ lúc nào vậy?” Cố Ảnh cúi đầu tiếp tục đổi giày.
Có lẽ hôm nay đã có kết quả xét nghiệm gen, Cố Ảnh nhận lấy bản kiểm tra từ tay cô ấy, bắt đầu cẩn thận xem xét.
Người chồng ngồi bên cạnh vẫn im lặng, thấy vợ mình khóc, cũng khó kìm lòng được, đưa tay quệt nhẹ khoé mắt.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí, Cố Ảnh vẫn thấy vô cùng tiếc nuối, kết quả giống hệt như trước đó.
Thực ra, kết quả này đã được thể hiện trên nét mặt của thai phụ và chồng cô ấy từ lúc bước vào.
“Bác sĩ, giờ tôi phải điều trị thế nào mới được đây?” Giọng thai phụ nôn nóng, ánh mắt hiện lên vẻ trông mong,
“Tôi nghĩ chắc chị đã tìm hiểu qua thông tin về kiểu đột biến gen này ở nhà rồi.” Cố Ảnh bình tĩnh đồng thời tàn nhẫn phá tan sự trông mong đấy của cô ấy: “”Hiện tại chưa có phương pháp lâm sàn nào điều trị được kiểu đột biến gen này.”
“Sao?” Đặng Giai Giai nghe xong, vẻ mặt cô bạn thay đổi trông giống y hệt Khổng Oánh đêm đó, như thể vừa phải chịu đả kích rất lớn.
J:【? 】
Tia hi vọng trong mắt thai phụ đột nhiên mất hẳn: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây?”
Để đảm bảo tính chính xác của kết quả, Cố Ảnh đã yêu cầu cô ấy làm kiểm tra chọc ối thêm một lần nữa ngay tại bệnh viện.
“Chị phải nhanh chóng đưa ra quyết định.” Cố Ảnh nói: “Thương lượng thật kĩ với người nhà về vấn đề có giữ lại đứa bé này hay không.”
Giang Tuân nhướng đôi mày: “Nói vậy ý gì?”
“Chắc chắn phải giữ lại đứa bé.” Viền mắt thai phụ bỗng đỏ hoe: “Đã 7 tháng rồi, lần trước siêu âm tôi còn thấy con bé cười nữa mà.”
“Không đúng.” Khổng Oánh vẫn không hiểu: “Anh đi ăn chung với bọn em sao?”
Cố Ảnh có hơi không đành lòng: “Quyền quyết định nằm trong tay chị, nhưng chị phải ngẫm lại kĩ càng.

Bệnh tật do đột biến gen gây ra, không phải là có thể sẽ xảy ra mà là nó chắn chắn sẽ xảy ra.”
“Điều đó có nghĩa là khi con chị vừa đến tuổi đi học, thị lực sẽ trở nên kém đi, đồng thời mắc đủ chứng bệnh về mắt khác nhau, cuối cùng ngay trong độ tuổi đẹp đẽ nhất của cuộc đời cháu bé sẽ mù hoàn toàn.”
Vốn dĩ Cố Ảnh không định nói câu sau, bởi vì cô vẫn nhớ đến Giang Tuân luôn dặn dò cô phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Câu này rất dễ kích động người khác, nhưng Cố Ảnh nghĩ đến những đứa bé dị tật bị gia đình vứt bỏ phải sống trong cô nhi viện, cô không cách nào kiềm chế được lời nói của chính mình.
May mà hai vợ chồng ngồi trước mặt không kích động, trái lại họ chỉ im lặng.
“Tôi có thể chăm sóc tốt cho nó.” Im lặng một lúc, thai phụ vuốt ve bụng mình, vừa nói xong giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Cố Ảnh phóng khoáng thừa nhận: “Ừm, đẹp trai hơn anh nam chính này mà.”
Mà người ở đầu dây điện thoại bên kia có vẻ như rất kiên nhẫn, điện thoại rung rồi tự tắt, liền sau đó lại gọi đến tiếp.
Người chồng ngồi bên cạnh vẫn im lặng, thấy vợ mình khóc, cũng khó kìm lòng được, đưa tay quệt nhẹ khoé mắt.
“Chắc chắn phải giữ lại đứa bé.” Viền mắt thai phụ bỗng đỏ hoe: “Đã 7 tháng rồi, lần trước siêu âm tôi còn thấy con bé cười nữa mà.”

“Sao mà không có?” Giang Tuân bật cười thành tiếng, “Còn đau nữa không?”
“Phải, đây là lựa chọn của chị.” Cố Ảnh tạm dừng giây lát, nói tiếp: “Hay nói, đây là lựa chọn trước mắt của chị, nhưng chị cũng nên đứng dưới góc độ của đứa bé rồi suy xét lại xem, nó có mong muốn sống một cuộc sống như vậy cả đời không.”
Vẫn còn nhiều thai phụ đang chờ ở đằng sau, Cố Ảnh thấy trong kết quả kiểm tra của cô ấy ghi có biểu hiện thiếu máu, bèn kê cho cô ấy đơn thuốc bổ sung sắt.
Giang Tuân trả lời tin nhắn rất nhanh:【 Ừm, vậy chọn thời gian đi rồi báo cho anh biết.


Đưa lại sổ khám bệnh và thẻ khám bệnh cho cô ấy, Cố Ảnh chân thành khuyên thêm một câu: “Nếu hai anh chị có thời gian có thể đến cô nhi viện xem thử, biết đâu lại giúp hai người đưa ra quyết định dứt khoát hơn.”
Những đứa trẻ bị bệnh tật bẩm sinh như thế, sinh ra đời là một nỗi đau, không chỉ là nỗi đau của bản thân nó, mà còn là gánh nặng cho gia đình.
Cuộc đời này không thiếu tình yêu thương, tình yêu thương vô bờ mà cha mẹ dành cho con cũng không thiếu.
“Sao?” Cố Ảnh không hiểu.
Câu này rất dễ kích động người khác, nhưng Cố Ảnh nghĩ đến những đứa bé dị tật bị gia đình vứt bỏ phải sống trong cô nhi viện, cô không cách nào kiềm chế được lời nói của chính mình.
Nhưng đôi khi tình yêu thương của cha mẹ cũng sẽ có kì hạn, bằng không cũng chẳng có nhiều đứa trẻ khuyết tật bị vứt bỏ tại cô nhi viện như vậy.
Cô nhi viện không giống như những khung hình được phát trên TV, cả đám nhóc vui vẻ chơi trò đại bàng bắt gà sau lưng người lớn.
Tình cảnh thật sự là đa phần những đứa trẻ ở đó không thể sinh hoạt hay giao tiếp như người bình thường được.
“Ừm.” Cố Ảnh vờ đưa mắt nhìn lướt qua TV: “Em đang xem gì đó?”
Bọn nhỏ không chỉ bị vứt bỏ, còn phải sống dưới ánh nhìn khinh khi của người khác, thậm chí còn bị kì thị.
Cố Ảnh:【 Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.


Vậy nên có những quyết định chưa hẳn đã là sai.
Sau giờ tan tầm, Cố Ảnh dẫn Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đến Minh Nguyệt Các.
Điện thoại rung thành tiếng buzz buzz, liên tục không ngừng, rõ ràng không phải âm báo tin nhắn.
Hết chương 39
“Có phải chúng ta đến sớm quá không chị?” Ba người đi qua dãy hành lang với tường trắng và ngói xám, Đặng Giai Giai hỏi: “Khi nào bạn trai chị mới đến ạ?”
“Chắc sắp rồi.” Cố Ảnh nhìn vào điện thoại: “Có lẽ trên đường đến đây bị kẹt xe.”
Đặng Giai Giai cười: “Em đang phấn khích lắm đó, cuối cùng cũng được gặp anh chàng siêu đẹp trai mà chị nói.”
Vị dưa hấu mát ngọt truyền qua hai khoang miệng, bầu không khí mập mờ dần bao trùm xung quanh.
Khổng Oánh đang lơ đãng bước về phía trước vừa nghe nói vậy liền băn khoăn không biết có nên nói cho cô bạn chuẩn bị tâm lí trước hay không, kẻo lát nữa chạm mặt rồi thấy sự chênh lệch quá lớn so với mong đợi trong lòng, không kìm được cú sốc hiện lên trên mặt lại khiến chị Tiểu Ảnh tổn thương.
“Hở?” Cố Ảnh nhìn sang Khổng Oánh, “Em chưa nói cho con bé biết sao?”
“Dạ chưa, giờ em sẽ nói với cậu ấy luôn.” Khổng Oánh cười xoà hai tiếng, kéo Đặng Giai Giai lại gần sát mình rồi nói thì thà thì thầm.
“Sao?” Đặng Giai Giai nghe xong, vẻ mặt cô bạn thay đổi trông giống y hệt Khổng Oánh đêm đó, như thể vừa phải chịu đả kích rất lớn.
Giang Tuân khịt mũi: “Anh tưởng là em biết lâu rồi chứ.”
Khổng Oánh nhanh chống xoay gương mặt nhìn thẳng Cố Ảnh của cô bạn chếch sang hướng khác, nhỏ giọng nói: “Đã nói đừng biểu hiện quá lộ liễu rồi mà.”
Đặng Giai Giai giơ ngón tay làm kí hiệu “OK” với cô nàng.
Cố Ảnh thấy hai người tách ra rồi, biết hai cô nàng đã nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm: “Chị còn sợ sau khi hai đứa biết chuyện sẽ sốc lắm chứ, xem ra vẫn ổn nhỉ.”
Khổng Oánh mỉm cười, “…”
Đặng Giai Giai mỉm cười, “…”
Chốc lát, cô trở mình, đưa tay xoa nhẹ môi mình, tựa hồ dư vị của Giang Tuân vẫn còn lưu lại trên đó.
Hai cô nàng thầm oán thán trong lòng: Nếu không phải tại chị nói quá khoa trương là siêu đẹp trai thì tụi em cũng chẳng khiếp sợ như thế này đâu!
Trách anh quá đẹp trai làm người ta mụ mị.
Vào Minh Nguyệt Các, ba người chờ trước quầy phục vụ chứ không lên lầu trước.
“Ủa anh?” Khổng Oánh nhìn thấy anh trước nhất: “Sao lại gặp anh ở đây vậy kìa?”
“Chị Tiểu Ảnh, sao Dương Kiệt vẫn chưa đến ạ?” Khổng Oánh vờ như lơ đễnh hỏi.
Cố Ảnh phải gọi điện thoại nhắc Lý Tư Di và Dương Kiệt, lúc này đang gọi điện thoại cho Lý Tư Di, nhưng bên kia không bắt máy: “Không biết nữa, chị nhắn tin nhưng nó không trả lời.”
“Dương Kiệt là ai vậy?” Tầm mắt Đặng Giai Giai chuyển sang Khổng Oánh.
Hôm đấy Cố Ảnh trực ca ngày tại phòng khám bệnh.
Ngay lập tức cô nàng lảng mắt đi: “Em trai chị Tiểu Ảnh.”
Đặng Giai Giai à một tiếng, tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Không lâu sau, Giang Tuân từ ngoài cửa bước vào.
“Bộ phim thần tượng cực hot dạo này đó chị, Giai Giai đề cử cho em.” Khổng Oánh vỗ vào vị trí ngồi bên cạnh mình, ý bảo Cố Ảnh ngồi xuống: “Nam chính phim này siêu đẹp trai.”
“Ủa anh?” Khổng Oánh nhìn thấy anh trước nhất: “Sao lại gặp anh ở đây vậy kìa?”
“Thật không?” Cố Ảnh ngồi xuống, thoáng nhìn qua anh chàng nam chính cô nàng đang chỉ, không đồng tình đưa ra nhận xét: “Trông cũng tạm.”
Giang Tuân nhướng đôi mày: “Nói vậy ý gì?”
“Ý gì là ý gì?” Khổng Oánh đứng lên đưa mắt nhìn ra sau lưng anh: “Mỗi một người là anh?”
“Chứ em không phải người hả?” Ánh mắt Giang Tuân lướt qua cô nàng nhìn sang Cố Ảnh đang đứng bên kia gọi điện thoại, hỏi: “Sao mọi người không lên lầu?”
“Không đúng.” Khổng Oánh vẫn không hiểu: “Anh đi ăn chung với bọn em sao?”
Em đã gửi pass truyện từ chương 41 – 50 qua mail của các chị em dõi theo và còm men ủng hộ em từ đầu truyện đến giờ, chị em check mail nhớ check cả mục mail spam nhé vì rất có thể mail em gửi bị cho vào mục spam:-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.