Bạn đang đọc Dâm xảo tập – Chương 1:
Hồ Chân năm thứ tư, lần thứ tư ta thi vào khoa bảng nhưng vẫn chưa đỗ tiến sĩ nên đành phải chọn buông bỏ. Theo lệnh của phụ thân trong nhà, ta mở một cửa tiệm sách ở thành Đông của Lạc Dương, bán thoại bản, sách vẽ, hay các loại vật phẩm nhã nhặn như bút nghiên giấy mực…
Xét trên phương diện công việc thì cũng không bận rộn như các loại việc dãi nắng dầm sương. Về sách vở, chúng là một món ăn tinh thần, cộng với việc ta thích đọc nên xem như vẹn cả đôi đường.
Ban đầu vốn đủ để nuôi sống già trẻ lớn bé cả nhà, dư ra một ít có thể dành dụm, nhưng sau này ngày càng khó khăn hơn. Đầu năm nay, có một rạp hát mở ở thành Tây, sau đó tất cả mối làm ăn đều bị cướp đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói bên rạp hát kia có một tiên sinh kể chuyện, những câu chuyện mà người đó diễn thuyết đều thuộc dạng lý thú bậc nhất. Những buổi diễn thuyết đông nghịt người, cung không đáp ứng nổi cầu, chỉ để lại cho quầy sách của ta sự thê lương ảm đạm.
“Đọc nhiều sách như vậy mà lại không nghĩ ra được biện pháp nào, chẳng lẽ phải chờ chết đói hay sao?” Thê tử trong nhà cứ lải nhải mãi.
“Biết rồi! Biết rồi!”
Ta hạ quyết tâm tìm một ngày rảnh rỗi, nhờ người trông tiệm để đi tranh mua phiếu xem diễn, phải đến nghe thử càng sớm càng tốt.
Bên trong rạp hát chật ních không còn chỗ trống, người người chen chúc tựa như dế trong tổ trước khi vào nồi. Ta ngồi đây với tâm trạng xem náo nhiệt, trong lòng thì lại đang tính toán trước sau, đối chiếu và đánh giá từng cái một, muốn xem thử người này lợi hại thế nào.
Trên sân khấu được trải thảm đỏ xù xì, đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn có một cái quạt và một chén sứ trắng đang bốc lên hơi trà nóng. Lúc này có một lão đầu râu ngắn mắt hổ đi lên đài, ngồi vào chỗ bàn. Tiếng vỗ tay ập tới như đại hồng thủy.
Thời gian trôi qua nhanh chóng vánh, đợi đến khi tiếng vỗ tay nhiệt liệt hơn nữa vang lên thì ta mới nhận ra câu chuyện đã kết thúc rồi. Có lẽ do hoàn toàn đắm chìm vào trong câu chuyện của người này, nói dài cũng không dài lắm, chỉ hai ba canh giờ đã kể hết cuộc đời ngoạn mục của một người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão đầu kia nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy đi xuống khỏi sân khấu. Những thính giả ở bên dưới cũng đứng dậy và lục tục rời khỏi. Ta vội vàng đứng lên, đi theo bọn họ ra ngoài và tìm kiếm bóng dáng của lão đầu kia bên trong đám đông.
Sau khi nghe người này kể chuyện xong, ta mới chợt nhận ra đây là câu chuyện trong một quyển sách được bán tại tiệm sách của ta. Hơn nữa, đó còn là bản do chính ta biên soạn.
Lão đầu không ngạc nhiên khi trông thấy ta, thế nhưng trông lão ta có hơi sợ hãi.
“Ông là chủ của tiệm sách ở thành Đông kia à?”
“Đúng.” Ta thở phì phò: “Câu chuyện mà tiên sinh vừa kể có lập luận chặt chẽ, đặc biệt sinh động, nhưng vì sao ta lại thấy câu chuyện này có hơi quen?”
“Ông còn phải còn hỏi ta sao? Câu chuyện này là thoại bản được bán ở tiệm sách của ông mà.”
Hay lắm, người này hoàn toàn không có ý định lấp liếm, không hề cảm thấy xấu hổ. Cơn thịnh nộ của ta tràn tới não, cất cao giọng:
“Câu chuyện này do chính ta sáng tác và viết thành sách, chỉ được phép tiêu thụ ở cửa hàng của ta! Ông sao chép bừa bãi như vậy, chẳng qua là diễn miệng, đúng là tiểu nhân!”
Lão đầu nhe răng trợn mắt, đảo mắt: “Sao chép thì thế nào? Cửa tiệm kia của ông không ai ngó nhìn. Vả lại, cùng một câu chuyện, tại sao khách sẵn lòng đến để nghe ta kể chứ cũng không muốn tới chỗ ông?”
“Chẳng bằng ông thử ngẫm lại xem, có phải vì lý do truyện của ông còn thiếu ba phần sinh động không?”
Tựa như trận mưa rào dập tắt đi lửa giận của ta. Lời lão ta nói, quả thật có chút đạo lý. Ăn cắp của người khác đúng là đê tiện thật, nhưng cùng một câu chuyện, ta diễn tả trên giấy không bằng ông ta cách diễn giải bằng miệng của hắn. Đó là sự thật!
Lão đầu nhận thấy sự rối rắm khó chịu của ta, bèn nói một tràng không giống an ủi là mấy:
“Cũng không cần thiết phải buồn bực như thế, không phải không có cách giải quyết. Như thế này đi, sáng ngày mai ông đến tìm ta, ta sẽ bàn bạc kỹ càng lại với ông.”
Dứt lời, lão ta để lại địa chỉ rồi tiêu sái rời đi. Màn đêm buông xuống, ta trằn trọc có nên đến chỗ hẹn hay không? Nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng vẫn quyết định đi. Thứ nhất là để xem người này có bản lĩnh như thế nào. Thứ hai, đây là câu chuyện do chính ta làm ra, đáng được phân chia và mang về một ít.
Thê tử sau lưng đã ngủ yên ổn ngon lành, ta trở mình một cái, nghĩ tạm thời vẫn không nên nói với bà ấy.
Ngày hôm sau ta đi sớm, trước khi đi thì giao tiệm cho thê tử trông và bị cằn nhằn một phen. Ta tìm lý do thoái thác và hối hả bỏ chạy, lần theo địa chỉ đi đến trước cửa nhà lão đầu kia.
Lão đầu kia dường như đã chờ ta sẵn ở trước cửa, không nói nhiều lời vô nghĩa mà dắt ta vào trong nhà.
“Chớ chê phòng ốc đơn sơ.” Lão ta mỉm cười. Trong phòng chỉ có nước trà, thậm chí mâm đựng trà bánh cũng không có.
Ta ngồi xuống uống nước trà thì mới phát hiện đây là trà nguội, vừa định tức giận trách móc thì liền nghe lão ta nói: “Ta đã định dành thời gian ra để đến bái phỏng ông. Nhưng gần đây các buổi diễn ở rạp hát chật ních người, chả dư lấy một vé, ta cũng không có thời gian nhàn rỗi.”
Ta cười giễu, đây chẳng phải là khoe mẽ hay sao?
“Ta cũng rất thích truyện của ông nên mới chọn nó để diễn. Là ta không đúng khi không báo trước với ông.”
“Ta có một đề nghị, không biết ông có cảm thấy hứng thú hay không. Ta cũng có một câu chuyện cảm thấy vô cùng đặc sắc, thậm chí còn lý thú hơn đôi chút so với truyện của ông. Coi như ta tặng cho ông, ông có thể viết nó thành sách hoặc bán ra ngoài, ta sẽ không truy cứu.”
“Huống hồ chi, chẳng phải ông muốn nghiên cứu xem ta có sức hấp dẫn gì mà có thể mạnh hơn ông hay sao?”
Lời này nói trúng tim đen. Ta mở tiệm sách không phải là vì thèm truyện hay sao? Với hai phần không phục, hai phần hiếu kỳ và cả sáu phần bản tính thèm thuồng, ta liền đáp ứng.
Lão đầu châm thêm cho ta một tách trà nguội, hắng giọng: “Ông yên tâm, không dài lắm, sẽ không làm lỡ thời gian về nhà ăn cơm của ông.”