Đọc truyện Dấm Phu – Chương 19
Ta sẽ không rời bỏ chàng, không phải chàng đã nói đem mệnh của mình cho chàng sao?
Nàng thích ta sao?
Ta nguyện ý vì chàng đi tìm chết.
Kẻ lừa đảo!
Nữ nhân này là một kẻ lừa đảo!
Hạ Vân Hoàn yên lặng đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường.
Nói cái gì sẽ không rời xa hắn.
Hóa ra đều là nói dối!
Ngón tay của Hạ Vân Hoàn run rẩy kịch liệt, nỗ lực nửa ngày, cũng không thể chạm vào nàng.
Hắn hung hăng đánh mạnh vào bàn tay trái đang run rẩy của mình.
Chờ đến khi chàng sờ được đến mặt của nữ nhân này, tầm mắt có chút mờ đi, chàng đã không thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng nữa.
“Không phải kêu ta tới sao? Ta ở đây, nàng ngủ làm gì? Còn không mở mắt cho ta!”
Hạ Vân Hoàn hận không thể sai người đem nữ nhân này kéo lên, hung hăng đánh một trận.
Cho dù chàng có kêu gào như thế nào, nàng cũng không mở mắt ra.
Tả quản gia vừa vào nhà liền nghe được Hạ Vân Hoàn ở trong phòng nổi giận, bà cảm thấy kỳ quái, cuống quít chạy đến mép giường.
Lúc bà vừa thấy người trên giường, hai chân chịu không được quỳ mạnh xuống đất.
“Ta…!Thực xin lỗi tiểu thư!”
Tả quản gia dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo, như thể cái trán không phải là của bà.
Hai ngày sau, Hạ phủ phát tang, thê chủ của Thập công tử Hạ phủ qua đời.
———————————-
Nếu có thể, nàng tình nguyện không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của nàng, ánh nắng chói mắt đến mức khiến nàng phải đưa tay lên để che bớt ánh sáng.
Có rất nhiều người đứng xung quanh nàng, tất cả bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng.
Chuyện gì vậy?
Nàng nghi ngờ mở mắt ra, nhìn vào đám đông.
“Giữa thanh thiên bạch nhật lại làm như vậy thật không biết xấu hổ.”
Một tên tú tài nghèo hủ lậu kiết xác không biết là từ đâu ra, nghiền ngẫm từng chữ một, làm hàm răng nàng sinh đau.
Nàng phiền chán nhất chính là loại gọi là người đọc sách này.
“Ta thích làm thế nào thì chính là như thế đấy, liên quan gì đến ngươi?”
Vừa mở mắt tỉnh dậy đã bị đám súc vật không biết từ đâu ra vây quanh, nàng hỏi cái gì cũng không ai thèm để ý đến, nếu còn không nổi giận, bọn họ lại nghĩ nàng dễ bị bắt nạt.
Hàn Ngọc Sanh đang định đứng dậy, nhưng vào lúc này tay lại chạm đến một thân thể mềm mại.
Nàng ngây ngẩn sửng sờ cả người, quay đầu nhìn sang, đôi mắt đột nhiên mở to.
“Ngươi …”
Bên cạnh nàng có một người đang quấn chăn bông.
Là nam nhân, quan trọng nhất là hình như hắn đang trần như nhộng.
Người này cũng trợn tròn mắt nhìn nàng, không nói gì nước mắt đã lưng tròng.
“Ừm …”
Tư thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nàng có một dự cảm xấu.
Loại tiên nhân nhảy xiếc này kiếp trước nàng đã trải qua rất nhiều, đã quen từ lâu, nhưng không ai dám giở thủ đoạn như vậy trước mặt nàng, hiện giờ thấy như vậy, làm nàng có một chút hoài niệm.
Nàng còn chưa nói gì, những người xung quanh đều nhất trí cho rằng nàng là tên háo sắc, đem người ta ăn sạch sẽ còn định không thừa nhận.
Nhìn thấy tư thế nếu nàng không thừa nhận liền bắt nàng đến nha môn của tất cả mọi người, nàng cũng không còn gì để nói.
Cho dù nàng có giải thích thì cũng chỉ coi là ngụy biện mà thôi, tốt hơn là đừng lãng phí nước bọt.
Nhưng điều duy nhất nàng không hiểu là, nàng bị sao vậy? Nàng nhớ mình đã chết, chết trước khi Hạ Vân Hoàn đến gặp nàng.
Kết quả là nàng vẫn chưa chết sao? Nhưng nếu chưa chết, tại sao bây giờ nàng lại ở đây? Đây là nơi nào?
Trong đầu nàng có một đống nghi vấn khó hiểu.
Chờ đến lúc nàng lấy lại tinh thần, đã bị một người giống hạ nhân dẫn tới một cái cổng lớn, bên cạnh còn có nam tử quấn chăn đi theo.
Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu.
Bảng hiệu khắc hai chữ Tống phủ.
Nhưng thực sự nàng chưa bao giờ đến Tống phủ.
Đôi mắt nàng lại nhìn lướt qua nam tử bên cạnh luôn đi theo mình.
Đây là tư thế định ở cùng nàng sao?
Nam tử bị nàng nhìn thoáng ra có chút khiếp đảm mà rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên quyết đứng bên cạnh nàng, không hề nhúc nhích.
“Tiểu thư, chúng ta hồi phủ.”
Gã sai vặt vẫn luôn dẫn đường đột nhiên quay đầu lại, vươn tay dắt lấy nàng.
“Tiểu thư, ngươi không cần sợ lạc đường, tiểu nhân sẽ đưa tiểu thư về phòng.”
Những lời săn sóc này làm nàng chú ý.
Nàng tò mò làm sao người hầu này biết nàng sẽ bị lạc.
Nàng định mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng rất đau.
Chỉ mấp máy miệng, không nói gì.
Nam tử quấn chăn bên cạnh vẫn luôn đi theo nàng, theo chân gã sai vặt dẫn đường đến phòng của nàng.
“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.
Nơi này chính là phòng của người.”
Gã sai vặt mở cửa phòng, một mùi hương ấm áp từ trong phòng tràn ra.
Nàng nhìn vào phòng, hình như vẫn luôn có người hầu dọn dẹp, mặt bàn và sàn nhà rất sạch sẽ, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một giường, một cái nệm mềm, một bàn ghế, không có gì hơn.
Nàng lặng lẽ bước vào phòng, tìm một chỗ để ngồi xuống.
Cổ họng nàng đau đến mức không thể phát ra âm thanh.
Nàng đưa tay lấy ấm trà, định rót cho mình một cốc nước.
Còn chưa chạm vào ấm trà, đã có người cầm lên, rót nước vào cốc bên cạnh rồi đặt trước mặt nàng.
Nàng nhìn những ngón tay trắng nõn, xinh đẹp đang cầm ly, mà chủ nhân của bàn tay này lại là nam nhân vẫn đang quấn chăn kia.
Người nam nhân này bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, lại đỏ mặt như thể đang thẹn thùng.
Nàng không thể không nghĩ thầm nam nhân này sao lại kỳ quái như vậy.
Thấy nàng không cầm chiếc cốc, nam nhân kia lại đặt chiếc cốc trước mặt nàng.
“Ngươi không phải muốn uống nước sao?”
Lúc gã sai vặt còn ở đó, người nam nhân này ngay cả nói cũng không dám nói, chờ gã sai vặt rời đi, hắn lại rất tự nhiên hào phóng, cũng dám cùng nàng nói chuyện.
Thấy nàng không đáp, nam nhân lại mỉm cười.
“Thật sự là giống như lời đồn ở bên ngoài, là một tên ngốc.”
Hai chữ “tên ngốc” đối Hàn Ngọc Sanh mà nói là cái sét đánh giữa trời quang.
Nửa đời trước loại người nào nàng cũng đã làm qua, khốn nạn, ngu dốt, thâm độc đủ loại dáng vẻ đều có, nhưng chưa từng làm một tên ngốc.
Nam nhân kia hình như rất hài lòng với phản ứng của nàng.
Hắn mỉm cười, quay người đi về phía sau bình phong, mò mẫm sau bình phong một hồi, nàng liền nghe thấy tiếng vải.
Một lúc sau, nam tử bước ra từ phía sau bức bình phong, đã mặc y phục gọn gàng.
Màu xanh lá thanh lịch tôn lên nước da trắng như tuyết của hắn.
Hắn đưa cho nàng một cốc nước trước, sau đó tự rót cho mình một cốc để uống.
Từ tư thế của hắn có thể nhìn ra, có vẻ như đã thực sự coi nàng là một kẻ ngốc.
Hàn Ngọc Sanh lại càng thêm nghi ngờ.
Lúc chạng vạng, nàng được người hầu dẫn đến đại sảnh.
Có rất nhiều người ngồi trong đại sảnh.
Nam nữ, già trẻ đều có.
“Tống Thư Hoa, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị một nữ nhân trong đại sảnh ném tách trà đập lên trán một cái.
Nàng ôm trán đau nhức, cánh tay cảm thấy ướt ướt dính dính.
Tống Thư Hoa?
Hàn Ngọc Sanh nói thầm trong lòng, lại phát hiện mình không hề quen biết cái tên này.
Thấy nàng không trả lời, nữ nhân ngồi trên ghế chủ vị đem toàn bộ đồ sứ trên bàn trà quét xuống đất vỡ tan tành.
Âm thanh thanh thúy vang vọng khắp đại sảnh.
“Tống Thư Hoa, ngươi muốn làm gì? Hả? Ngươi nói đi.”
Hiển nhiên, nữ nhân đó đã bị thái độ im lặng của nàng chọc giận.
Nam tử ngồi bên cạnh nữ nhân đó đưa tay ra để ngăn cản hành động tiếp theo của bà.
“Văn Ân, ngươi muốn một kẻ ngốc trả lời ngươi cái gì? Đây không phải là làm khó nàng sao?”
Lời này nghe giống như đang giúp nàng, nhưng Hàn Ngọc Sanh lại cảm thấy rất chói tai.
Nàng nhìn người nam nhân này.
Bề ngoài là đang khuyên giải nữ nhân kia, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ hả hê.
Ngay khi nam tử này mở miệng, những người khác trong đại sảnh cũng nói theo.
“Đúng vậy cô mẫu, biểu tỷ do thương tâm quá độ nên trở nên si si ngốc ngốc, cô mẫu ngài tạm tha cho biểu tỷ đi.”
Hàn Ngọc Sanh vẫn luôn bảo trì im lặng, nhưng nàng để ý thấy trong lời nói của bọn họ đều có nhắc đến hai chữ ngu ngốc.
Mà hình như tên ngốc này là đang nói về nàng.
Nhưng tại sao nàng lại là Tống Thư Hoa? Không phải là Tả Tấn Nguyên?
“Vậy theo các ngươi nên giải quyết như thế nào? Mọi chuyện đã thành ra như vậy.”
Những lời này vừa nói ra, đại sảnh đột nhiên sôi nổi hẳn lên.
Hàn Ngọc Sanh còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, nàng vẫn luôn không nói chuyện được, càng nghe lại càng mơ hồ.
Chờ khi nàng lấy lại được tinh thần, lại một lần nữa trở thành tân nhân, chuẩn bị động phòng.
Lúc này không có tiệc rượu, cả Tống phủ đều yên lặng, chỉ có phòng của nàng được giăng đèn kết hoa, căn phòng đỏ rực, hai người mặc quần áo màu đỏ thẫm.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Nam tử là người đầu tiên phản ứng.
“Lại đây vén khăn trùm đầu lên giúp ta.”
Hắn dùng giọng điệu dỗ dành hài tử kêu nàng.
Hàn Ngọc Sanh không khỏi nhíu mày, chậm rãi đi tới, dùng cọc gỗ nâng chiếc khăn trùm đầu lên.
Người dưới khăn trùm đầu không thoa son đánh phấn, trông rất thanh nhã.
Hắn chủ động đứng dậy ân cần hỏi han xem nàng có đói không, gắp thức ăn và rót nước cho nàng.
Chờ nàng ăn xong, hắn mới tự mình ăn.
Hàn Ngọc Sanh yên lặng tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng của nam tử này.
Đôi mắt hơi nheo lại, lặng lẽ đánh giá hắn.
Người này dung mạo không tồi, hành vi cử chỉ hào phóng, theo đạo lý thì không nên gả cho nàng, người được gọi là tên ngốc này, nhưng hiện tại hắn lại có vẻ cam tâm tình nguyện.
Thực sự rất kỳ lạ..