Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 8: Tôi Đã Cưới Được Cô Ấy
1 giờ sáng La Mẫn Tuyên vì đói mà tỉnh dậy, cơn choáng đầu âm ỉ làm cô mơ màng chỉ thấy toàn thân rũ rượi.
Một chút sức lực cũng không có.
Tô Hữu Duy cũng bởi động tĩnh của cô mà bị đánh thức.
Anh vội vàng đứng dậy, chân tay luống cuống hỏi cô:
“Em khó chịu sao?”.
????????ải ????ghiệ???? đọc t????uуệ???? số 1 tại ~ ???????????????? ????????uу????????﹒v???? ~
La Mẫn Tuyên dần tỉnh táo, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai 360 độ không một góc chết.
Đầu tóc rối bù, bộ vest mặc trong hôn lễ vẫn còn chưa thay ra có phần xộc xệch, xương quai xanh thấp thoáng sau lớp áo sơ mi.
Đây là ai vậy? Chồng cô sao? Đúng là quyến rũ chết người mà.
La Mẫn Tuyên ho nhẹ một tiếng: “Em đói.”
Tô Hữu Duy cẩn thận tháo miếng dán hạ sốt xuống thấy nhiệt độ cô bình thường mới thở phào: “Để tôi kêu người đem cháo lên cho em, ăn xong rồi uống thuốc.”
“Cảm ơn anh.” Người chồng bất đắc dĩ này cũng ổn.
La Mẫn Tuyên lén lút nhìn anh nghĩ thầm.
“Mặt tôi…!dính gì sao?” Tô Hữu Duy thấy cô cứ chốc chốc lại nhìn mình, khó hiểu đưa tay lên sờ sờ mặt.
Chà, cũng dễ thương.
Đàn ông bây giờ đều biết thao túng tâm lý sao, sao lại nhìn anh ta hợp mắt quá đáng vậy La Mẫn Tuyên.
Hừ, tưởng mình anh là biết thao túng tâm lý hả?
“Hữu Duy, có ai nói với anh là anh rất đẹp trai chưa?” Cô chớp chớp mắt.
Tô Hữu Duy phởn cả người.
Cô đang nói anh đẹp trai.
Vậy là cô có thích anh không? Hôm nào phải hỏi Phí Dương mới được.
Song, nghĩ tới việc người cô thích vốn dĩ là người khác, cõi lòng Tô Hữu Duy liền lạnh lẽo.
Anh khó chịu đáp: “Rất nhiều.” Nhưng tôi chỉ muốn nghe một mình em nói.
Ặc, chồng cô đúng là người thẳng thắn.
La Mẫn Tuyên cười gượng: “Haha, mọi người đúng là có mắt nhìn.”
Tô Hữu Duy gật đầu như đúng rồi: “Mắt em cũng tốt.”
La Mẫn Tuyên cạn lời cũng may vừa lúc bác giúp việc đem cháo lên mới xua tan cái không khí ngộ nghĩnh này.
La Mẫn Tuyên đang ăn thì mở miệng hỏi anh: “Hữu Duy, sao anh lại muốn kết hôn với tôi?”
Tô Hữu Duy dời ánh mắt về phía chiếc đèn ngủ: “Đến tuổi lập gia đình.”
Đến tuổi lập gia đình nên kết hôn với cô? Lí do quái quỷ gì vậy?
“Cũng có thể là chọn người khác mà.
Thế giới này mỹ nhân vô số, anh tùy tiện ngoắc tay một cái là có biết bao nhiêu cô gái tình nguyện làm vợ anh.” La Mẫn Tuyên ăn một muỗng cháo, tiếc nuối nhìn anh.
Vừa giàu vừa đẹp trai lại lấy phải cô, đúng là xui xẻo mà.
Tô Hữu Duy cau mày, nghiêm túc nói: “Em đẹp nhất!”
Thái độ của anh quá mức nghiêm túc làm cô có suy nghĩ cô thực sự là đệ nhất mỹ nhân La Mẫn Tuyên.
Đàn ông trên thế giới này phải học hỏi Tô Hữu Duy, khen phải đúng trọng tâm mà quan trọng là thái độ thành tâm.
Thái độ quyết định tất cả đấy.
La Mẫn Tuyên nhịn cười lại nói tiếp: “Được, tôi đẹp nhất.
Nhưng mà lấy vợ sao chỉ nhìn vẻ bề ngoài được, cũng phải quan tâm nhân phẩm, lối sống, học thức chứ nhỉ? Tôi không tin là Châu Sơ Ly không cho anh xem thứ gì đó về tôi.”
Tốn công photoshop một đống ảnh 18+ của cô, Châu Sơ Ly không rêu rao cho thiên hạ xem thì cô ta chính là đồ ngu.
“Châu Sơ Ly là ai?” Vẻ mặt Tô Hữu Duy mờ mịt không giống như đang nói dối.
La Mẫn Tuyên suýt phun ngụm cháo trong miệng.
Chủ tịch Tô à, người ta dù sao cũng là mỹ nhân đấy, nói quên là quên dễ vậy ư?
“Là con gái thất lạc mới được tìm về của ba tôi.”
“Ồ” Tô Hữu Duy vẻ mặt như thức tỉnh.
Khóe miệng La Mẫn Tuyên co quắp.
Tại sao cô có cảm giác chồng của mình có chút ngốc nhỉ?
“Đúng là có cho tôi xem một vài thứ.” Tô Hữu Duy lơ đễnh nói.
La Mẫn Tuyên ngừng động tác múc cháo, hơi mỉm cười nhìn anh: “Ảnh mây mưa của tôi cùng vô số đàn ông phải không?”
Tô Hữu Duy lắc đầu giọng nói chắc chắn: “Không phải em.
Là giả.”
Cô nhìn anh chăm chú khóe mắt cay cay.
Ngay cả ba ruột của cô còn không nhận ra vậy mà một người hoàn toàn xa lạ như Tô Hữu Duy lại chấp nhận tin tưởng cô.
“Sao anh chắc được, dù sao thật sự rất giống.”
“Em không phải loại người đó.” Tô Hữu Duy vén tóc cho cô, ánh mắt quá đỗi dịu dàng khiến cô có ảo giác anh thực sự yêu mình.
Sao có thể chứ? Cô và anh đều chưa từng gặp qua làm sao Tô Hữu Duy có thể yêu cô?
Tô Hữu Duy biết người trong ảnh không phải cô là bởi vì La Mẫn Tuyên có nốt ruồi son ở sát phía trong vành tai trái, rất khó nhìn thấy.
Sợ là bản thân cô cũng không biết.
Vả lại nhất cử nhất động của cô anh đều biết rõ như lòng bàn tay.
“Cảm ơn anh.” La Mẫn Tuyên không biết nói gì ngoài một lời cảm ơn.
Xét trên góc độ nào đó anh chính là ân nhân cứu mạng của cô.
Thế có nên lấy thân báo đáp không nhỉ?
“Có muốn ăn nữa không?”
“Đã no lắm rồi.”
“Vậy uống thuốc đi.”
“Ừm đợi một chút.” La Mẫn Tuyên ngượng ngùng tốc chăn lên, cô mắc vệ sinh sắp ngất đến nơi rồi đó.
Tô Hữu Duy lập tức cầm tay cô: “Em muốn đi đâu để tôi bế em.”
Chủ tịch Tô có sở thích bế người khác hả? Làm ơn đi cô có bị tàn phế đâu.
La Mẫn Tuyên gạt tay Tô Hữu Duy ra, cười cười: “Tôi đi vệ sinh, anh muốn đi cùng sao?”
Anh mím môi, nhìn cô vọt lẹ vào phòng vệ sinh.
Cô gạt tay anh! Tô Hữu Duy rầu rĩ.
Vào đến phòng vệ sinh La Mẫn Tuyên mới thắc mắc, cái váy ngủ này là ai thay cho cô? Tô Hữu Duy chắc sẽ không rảnh rỗi thế chứ? Nhưng mà dù sao cũng là vợ chồng anh có thay đồ cho cô thì cũng hợp tình hợp lý.
Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, âm thanh tích tắc trong buổi đem yên lặng càng trở nên rõ ràng.
La Mẫn Tuyên và Tô Hữu Duy mỗi người nằm một bên giường lớn tạo ra một khoảng trống ở giữa.
La Mẫn Tuyên đột nhiên phá vỡ bầu không khí im ắng này.
“Hữu Duy, anh ngủ chưa?”
Tô Hữu Duy nhìn trần nhà đáp: “Vẫn chưa.” Anh có chút hồi hộp thật sự muốn gọi cho Phí Dương hỏi đêm đầu tiên của hai vợ chồng mới cưới thì nên làm gì.
“Khụ, anh có muốn, muốn…” nói thẳng ra hình như hơi tế nhị thì phải.
“Hửm?”
Cái tên này giả vờ ngu ngốc hay ngu thật vậy: “Chính là…!động phòng ý.” Bổn tiểu thư đành phải nói lời trêu hoa ghẹo nguyệt này.
“À, động phòng sao?” Cô gái đáng chết này sao có thể thẳng thắn với đàn ông như vậy chứ? Lời thoại này hình như nên để cho anh nói mới đúng.
Tô Hữu Duy nóng bừng mặt: “Em còn đang bệnh.”
“Thế hết bệnh chúng ta sẽ làm sao?” La Mẫn Tuyên ngây thơ hỏi.
Tô Hữu Duy: “…”
“Hữu Duy, anh muốn có con không?”
“Chưa nghĩ tới.”
“Hữu Duy, chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
Tô Hữu Duy ánh mắt chấn động, nhìn sang cô cười như không cười: “Em nghĩ sao?”
La Mẫn Tuyên cũng xoay người qua nhìn anh, hai tay kê mặt hóm hỉnh nói: “Em nghĩ kiếp trước chúng ta đã gặp nhau.
Chẳng phải nói vợ chồng đều là có duyên tiền kiếp sao?”
Cô gái này chắc là sốt đến nói mê sảng luôn rồi.
Tô Hữu Duy bật cười, nụ cười như gió xuân, tiếng cười như suối chảy làm lòng người thanh mát.
“Ừ, có thể.”
La Mẫn Tuyên nhìn Tô Hữu Duy cười đến thần hồn điên đảo.
Nhan sắc họa quốc thế này sớm muộn gì cũng đem đến cho cô họa sát thân cho mà xem.
“Anh đẹp trai như thế chắc đào hoa lắm nhỉ? Có từng yêu ai chưa?”
Tô Hữu Duy tiếp tục nhìn trần nhà: “Từng yêu.”
La Mẫn Tuyên tò mò: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Vẫn yêu.” Có lẽ là mãi mãi.
Trừ em ra, ai cũng không phải.
Cô ngáp một cái: “Thế tại sao lại không cưới cô ấy.
Như vậy chẳng phải quá tiếc nuối sao?”
Tô Hữu Duy không trả lời ngay, anh suy nghĩ rất lâu.
Từng hình ảnh của quá khứ liên tục ùa về làm anh choáng voáng.
Cuối cùng anh nói:
“Tôi đã cưới được cô ấy rồi!” Tựa hồ là nói cho cô nghe cũng cho chính mình nghe..