Bạn đang đọc Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở – Chương 60: Một Khúc Kinh Hồng 1
Sáng hôm sau, Châu Sơ Ly mệt mỏi rời giường.
Chỗ bên cạnh lạnh lẽo, Tiêu Thái Liêm mỗi lần quan hệ xong đều chưa từng ngủ lại cậu ta sợ bị đám paparazzi chụp lén đem chuyện giữa hai người họ phanh phui.
Lúc này người đại diện của cô ta gọi tới, Châu Sơ Ly vừa bắt máy đã bị mắng cho té tát mặt mày:
“Châu Sơ Ly, cô lại bày trò gì thế hả? Lễ khai máy cô không đến, gần một tháng nay cô xin nghỉ bao nhiêu ngày? Rốt cuộc là cô có muốn diễn hay không? Còn 20 phút nữa là bắt đầu quay cô liệu hồn vác mặt đến đây cho tôi!”
Lễ khai máy tổ chức là sau ngày cô ta bị cưỡng hiếp.
Khi đó cô ta thân tàn ma dại, cả người đều là dấu vết hoan ái làm sao dám đến chỗ đông người?
“Bộ phim này La gia cũng có đầu tư, tôi còn là nữ chính tôi có đến trễ cũng chẳng có gì to tát cả.
Đại diện Trương, mong chị nên nhớ Châu Sơ Ly tôi bây giờ không phải muốn mắng liền mắng đâu?” Châu Sơ Ly vừa dùng che khuyết điểm che đi dấu hôn vừa nói vào điện thoại.
Trương Cẩm Tú tức đến bật cười: “Châu Sơ Ly cô cũng đừng quên năm đó cô dùng dáng vẻ gì gặp tôi, video cùng hình ảnh tôi vẫn còn giữ đó.
Đừng tưởng bây giờ là tiểu thư La gia thì có thể xóa bỏ được quá khứ dơ bẩn của cô.
Cô liệu hồn…”
“Tút, tút…”
Trương Cẩm Tú còn chưa nói xong đã bị Châu Sơ Ly cúp máy.
Chị ta thở phì phò mắng một tiếng sau đó quay sang nói đỡ cho cô ta với đạo diễn.
Chẳng hiểu tại sao con nhỏ này lại giành được vai nữ chính nữa.
La gia đầu tư nhưng bộ phim này do công ty giải trí Tô Tuyên sản xuất vậy mà gà nhà chỉ được đóng vai phụ làm nền cho Châu Sơ Ly.
Đúng là không hiểu nổi.
Châu Sơ Ly bên này giận dữ quét hết đồ trang điểm xuống đất, mặt cô ta nhăn nhó, nắm tay siết chặt.
Tại con ả này mà cô ta không thể hủy hợp đồng với công ty hiện tại.
Với năng lực của cô ta lẽ ra phải là gà cưng của công ty giải trí Tô Tuyên mới đúng.
Đợi cô ta xóa được bằng chứng trong tay Trương Cẩm Tú, người đầu tiên mà Châu Sơ Ly thanh toán chính là chị ta.
8h50, Châu Sơ Ly đến chỗ đoàn phim “Một Khúc Kinh Hồng.”
Trễ mất 20 phút.
Đạo diễn vừa thấy cô ta cũng chẳng vui vẻ gì, diễn xuất bình thường không nói lại thiếu chuyên cần, không kính nghiệp.
Châu Sơ Ly xem đoàn làm phim như nhà cô ta thích đến thì đến thích nghỉ thì nghỉ.
Rõ ràng nữ chính trong lòng ông là Kiều Mạn Nhu vậy mà chẳng hiểu nổi bên trên nghĩ gì mà giao vai nữ chính cho Châu Sơ Ly.
Trong khi Kiều Mạn Nhu mới là diễn viên dưới trướng công ty giải trí Tô Tuyên.
Châu Sơ Ly khoan thai đi tới chỗ đạo diễn, vô cùng lễ phép chào một tiếng.
Vẻ mặt hối lỗi: “Đạo diễn Tạ, thật sự xin lỗi vì khiến ông trễ nãi công việc.
Gần đây tôi gặp phải chút chuyện khó giải quyết nhưng đạo diễn Tạ yên tâm từ bây giờ tôi sẽ cố gắng hết sức sẽ không khiến cho ông thất vọng.”
Tạ Hoàng còn có thể nói gì? Vai cũng đã chốt rồi ông có thể ý kiến gì sao.
Tạ Hoàng phất phất tay: “Được rồi, được rồi cô mau vào trang điểm đi sắp đến cảnh của cô rồi đó.”
“Cảm ơn đạo diễn.”
Châu Sơ Ly âm thầm cười khẩy cũng chỉ là một đạo diễn nho nhỏ còn tỏ vẻ gì chứ?
Vừa vào tới phòng trang điểm Châu Sơ Ly đã thấy ngay Kiều Mạn Nhu khoác trên người trang phục quý phi đang trang điểm bên cạnh.
Kiều Mạn Nhu đúng là mỹ nữ hiếm thấy so với La Mẫn Tuyên cũng không hề kém cạnh nhưng mà cô ta cũng không có thiện cảm.
Chắc có lẽ trên người cô ta có một loại khí chất giống hệt như La Mẫn Tuyên còn từng cùng Tô Hữu Duy dính scandal làm cô ta càng ngứa mắt.
Châu Sơ Ly ngồi xuống, nhìn vào gương nói với trợ lý: “Em mau ra ngoài mua nước phát cho mọi người đi.
Nhớ là starbucks đấy nhé!”
“Vâng ạ!”
Đợi trợ lý đi rồi Châu Sơ Ly lại quay sang bảo thợ trang điểm, giọng nói ngọt ngào: “Chị Candy, có thể giúp em trang điểm được không ạ? Sắp đến cảnh của em rồi!”
Candy nhíu mày khó xử: “Nhưng chị đang makeup cho Mạn Nhu rồi em nhờ Đường Giao ấy con bé đang rảnh tay.”
“Em thích tay nghề của chị hơn.” Châu Sơ Ly rầu rĩ không vui vuốt vuốt tóc: “Dù sao Kiều Mạn Nhu cũng sắp xong rồi tự cô ta làm cũng được mà.”
La Mẫn Tuyên mới đi vệ sinh xong đi ngang qua phòng trang điểm dành cho diễn viên thì nghe được giọng nói quen thuộc.
Chẳng phải là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô sao? Đang bày trò gây khó dễ ai đây?
La Mẫn Tuyên ở nhà sinh ra nhàm chán liền mè nheo Tô Hữu Duy bắt anh đưa cô ra ngoài cho bằng được.
Công ty giải trí Tô Tuyên vừa hay đang quay một bộ phim, Tô Hữu Duy biết cô thích nhất là làm phim nên đưa cô đến xem.
Dĩ nhiên vị chủ tịch nào đó phải từ bỏ một ngày đến công ty để chăm sóc phu nhân nhà mình.
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
La Mẫn Tuyên thấy cửa khép hờ nên tò mò ghé đầu vào nhìn.
Quả nhiên là Châu Sơ Ly còn có cả Kiều Mạn Nhu.
Kiều Mạn Nhu đóng vai nữ hai, suất diễn cũng chỉ thua nữ chính mấy tập.
Cùng lúc này, Kiều Mạn Nhu lên tiếng, môi hé cười: “Được rồi, chị Candy cứ làm cho cô Châu đi, em tự làm được mà.”
“Để Đường Giao giúp em.” Đường Giao nghe vậy toan đứng lên nhưng Châu Sơ Ly lại ngăn cản.
“Không được đâu chị Candy, lát nữa chị Thanh Tâm tới rồi để Đường Giao makeup cho chị ấy.
Chút chuyện nhỏ đó còn cần Đường Giao động tay động chân sao?” Nói xong cô ta quay sang nhìn Kiều Mạn Nhu, ánh mắt thâm thúy: “Tôi nói đúng không Mạn Nhu?”
Đến nước này Kiều Mạn Nhu còn không nhận ra Châu Sơ Ly muốn gây khó dễ với mình thì cô đúng là đồ ngu.
Cô cũng không biết mình khi nào thì đắc tội Châu Sơ Ly.
Con nhỏ này đúng là âm dương quái khí.
Kiều Mạn Nhu bình tĩnh nhếch môi: “Đúng vậy, tôi có thể tự làm chứ còn để cho cô tự thân vận động sợ là chậm trễ tiến độ quay phim mất.”
“Cô!” Châu Sơ Ly cứ tưởng Kiều Mạn Nhu chỉ là quả hồng mềm tùy cô ta bóp nắn thế mà miệng mồm lại sắc bén như vậy.
Candy sợ một lát nữa sẽ gây ra chuyện cho nên chị lập tức lấy đồ trang điểm cho Châu Sơ Ly còn Kiều Mạn Nhu cũng không muốn nhiều lời thuần phục làm hết mấy bước còn lại hoàn thiện lớp makeup.
La Mẫn Tuyên nhìn xong một màn này, tấm tắc giơ ngón tay cái cho Kiều Mạn Nhu.
Sao đột nhiên cô lại thấy thích tiểu tam giả của chồng mình thế nhỉ?
Kịch cũng đã qua hồi gây cấn Tô Hữu Duy còn đang chờ cô bên ngoài, La Mẫn Tuyên liền không xem lén nữa nhưng chưa kịp cất bước rời khỏi, La Mẫn Tuyên lại chạm mặt Phùng Thanh Tâm.
Oan gia ngõ hẹp, lâu vậy rồi vẫn gặp lại nhỏ thiểu năng này.
Phùng Thanh Tâm mặc váy hồng, hở trước hở sau bước tới, giọng điệu khêu khích: “Ây dô, La đại tiểu thư đây sao? Cô đi nhầm chỗ rồi hả đây đâu phải đoàn phim cấp ba đâu.” Cô ta chớp chớp mắt ngây thơ nói.
La Mẫn Tuyên khoanh tay, nhìn cô ta trừ trên xuống dưới.
Ánh mắt đầy phán xét: “Đây là đoàn làm phim cũng đâu phải trại tâm thần cô đến đây làm gì?”
“Cô nói ai tâm thần hả?”
“Nói cô chứ ai.
Cái gu thời trang này của cô có khác gì đứa thiểu năng không? Đến con nít lên ba còn mặc đẹp hơn cô đó Phùng Thanh Tâm.”
Phùng Thanh Tâm tức đến dậm chân, có cô gái nào chịu nổi việc bị người khác chê cười gu ăn mặc của mình chứ? La Mẫn Tuyên còn nói nặng lời như vậy đúng là muồn khiến cô ta tức chết..